"Thuyền của anh?" Ba người cùng nhìn về người đến.
Một chiến sĩ có tướng mạo bình thường, ném Thuật Giám Định qua, trên thân không có trang bị làm người khác chú ý, cũng mới là cấp 38, thuộc về loại đẳng cấp phổ biến toàn thiên hạ hiện nay.
"Không sai." Người tới cười tủm tỉm nói: "Ba vị muốn đi thành Lâm Thủy đúng không? Chiếc thuyền kia vừa đi mất rồi, đợi chuyến mới cần hai tiếng đồng hồ, nhưng đợi nó lái đi thì phải thêm hai tiếng nữa. Tương đương với bốn tiếng mới có thể lên đường, cho nên không bằng mấy vị ngồi thử thuyền của tôi."
"Thuyền của anh lấy đâu ra?" Hiểu biết toàn diện về game thì phải kể đến cô nàng vạn năng Tịch Tiểu Thiên này, cô chưa từng nghe tới người chơi trong game có thể dùng đạo cụ như "thuyền" đâu.
"À, tôi tự làm." Người này đáp.
"Tự mình làm?" Ba người lẩm bẩm, cái này thuộc về lĩnh vực ba người không hiểu. Làm sao để có thể làm ra một con thuyền, dù ba người này có hỏi cũng không ra thứ gì.
"À, lúc nãy cũng có rất nhiều người đang đợi thuyền đúng chứ? Anh không mời bọn họ ngồi thử thuyền của anh à?" Cố Phi đột ngột hỏi.
Người đó cười khổ xong thì nói: "Tôi thì rất vui lòng, chỉ tiếc thuyền của tôi không lớn như thế."
"À..." Ba người thoải mái.
"Ba vị có hứng thú không?" Người này tiếp tục hỏi.
Ánh mắt Tịch Tiểu Thiên đảo một vòng, hỏi: "Thuyền này, chỉ sợ không được ngồi miễn phí đâu nhỉ?"
Đối phương cười ha hả: "Muốn ngồi thuyền thì tất nhiên phải mua vé chứ."
"Một vé bao nhiêu tiền?" Tịch Tiểu Thiên hỏi.
"50 vàng." Đối phương trả lời.
"Đắt vậy!" Ba người kêu lên.
Đối phương lại chỉ lãnh đạm nói: "Thuyền lớn của hệ thống là 60 vàng."
"Móa nó, quả nhiên xấu bụng nhất vĩnh viễn là hệ thống." Mang Mang Mãng Mãng căm giận. Thế Giới Song Song thịt người không chớp mắt người chơi đã quen rồi. Các chuyện làm ăn do hệ thống lũng đoạn phần lớn đều có giá cao, khiến người chơi giận đến đau răng, nhưng lại không thể làm gì. Rất nhiều nhân sĩ có hiểu biết đều dự đoán, phá vỡ lũng đoạn của hệ thống, đúng là một con đường đi tới trở thành nhà giàu nhanh nhất. Bởi vì người chơi của Thế Giới Song Song chất chứa oán hận hành vi hệ thống lũng đoạn với giá cao đã lâu. Đến lúc đó dù là tranh chấp đồng giá, đoán chừng sẽ có rất nhiều người không muốn phần tiền này bị hệ thống kiếm được.
Người chơi trước mắt đã tự mình khai phá ra thuyền nhỏ để kinh doanh đưa đò, hình như đã có ý tứ bước vào cảnh giới này. Cuối cùng ba người cũng sinh ra hứng thú với người này và thuyền của gã.
"Ba vị đi theo tôi." Người này thấy đã bàn xong chuyện làm ăn thì cũng rất vui, dẫn ba người tới một ngôi nhà lá rách khác cạnh bến tàu.
"Thuyền ở đó hả?" Ba người đang hiếu kỳ, người này chui vào nhà lá, tay chân lanh lẹ hất một tầng rơm thật dày ở chính giữa, một chiếc thuyền gỗ nhỏ y hệt cho người ta chơi trò chơi trong công viên xuất hiện ở trước mắt ba người.
"Chiếc thuyền này? Ổn không..." Ba người nghi ngờ. Vì dù sao vùng thủy vực do hệ thống tạo ra trước mắt mạnh hơn rất nhiều cái hồ nhân tạo do người tạo ra trong công viên. Nhìn mặt nước bao la, còn hiện sương mù, tốc độ thuyền lớn của hệ thống hình như cũng không nhanh, nhưng lúc này đã bị sương mù che phủ đã không còn nhìn thấy.
"Yên tâm đi, tôi làm kinh doanh này đã rất lâu rồi, khu vực biển này lặng hơn tưởng tượng của mấy người đó. Chỉ cần biết phương hướng, dù là ôm khúc gỗ trôi dạt cũng qua nổi." Đối phương vừa giải thích hoài nghi cho ba người, vừa tiếp tục dọn dẹp rơm rạ che ở trên thuyền, bất đắc dĩ giải thích: "Không giấu đi thế này là không được, nói thế nào đây cũng được xem như đạo cụ tôi làm ra, thế mà không cho tôi bỏ vào trong túi. Tôi nghĩ chắc là quá nặng. Tăng thêm mấy cấp nữa chắc đựng được!" Trên mặt của người anh em này hiện vẻ khát khao, ảo tưởng về ngày có thể bỏ chiếc thuyền này vào trong túi mang theo bên người.
Quét sạch rơm rạ đi, lùi tới phía sau chiếc thuyền dùng sức đẩy một cái, thuyền đã trượt xuống dưới nước.
"Ba vị, lên thuyền đi!" Người này mặt mày tươi cười nói.
Ba người lần lượt lên thuyền, người này móc từ trong túi ra một cây gậy trúc thật dài, cắm vào trong nước dùng sức chống một cái, thuyền nhỏ đã nhanh chóng rời khỏi bờ chạy đi. Người này một gậy tiếp một gậy, động tác thành thạo lưu loát, thuyền đi vừa nhanh vừa ổn, rõ ràng rất am hiểu công việc này. Giống như võ thuật của Cố Phi lấy vào trong game để PK vậy, thuộc về kỹ năng trong hiện thực được thi triển trong trò chơi.
"Ba vị, tiền ngồi thuyền có thể trả trước được không?" Người này vừa đẩy thuyền bằng sào vừa nói, "Nói thực, đợi đến nơi, ba vị phủi mông trực tiếp rời đi, tôi một người sức yếu, thật sự chẳng làm gì được mấy vị."
Ba người nghe vậy cũng không nhiều lời, mỗi người tự móc túi tiền thẳng thắn trả tiền. 50 vàng với người chơi đã lăn lộn đến cấp bậc này vẫn có thể trả nổi.
"Cảm ơn!" Sau khi thu tiền xong, người này rõ ràng càng ra sức hơn. Thuyền rời bờ càng ngày càng xa. Nước cũng càng ngày càng sâu, thẳng đến lúc gậy trúc đã không thể nào chống được.
Người này cất gậy trúc đi, móc ra hai cái mái chèo cột vào đuôi thuyền, bắt đầu quơ mái chèo tiến lên, động tác vẫn bảo trì lưu loát chuyên nghiệp.
Mà lúc này cảm giác mới mẻ của ba người với chiếc thuyền này và người chèo thuyền đã hết sạch, không còn quan sát gã lái thuyền thế nào, vừa thưởng thức cảnh sắc dọc hồ vừa bắt đầu nói chuyện tào lao.
"Hai người là bạn à?" Mang Mang Mãng Mãng hỏi ra vấn đề mà lúc ở trên bờ cô đã muốn hỏi.
Cố Phi và Tịch Tiểu Thiên quen biết là khẳng định, nhưng nhìn quan hệ có hơi kỳ lạ. Giống như có giao tình, cũng giống như có thù oán.
Vấn đề này của cô hai người đều không hé môi, nên càng khiến cô cảm thấy quan hệ của hai người kỳ lạ. Nhưng Mang Mang Mãng Mãng lại là cô gái không bát quái hiếm thấy. Không tiếp tục hỏi đến tận cùng.
"Cô ở đây làm gì vậy?" Cố Phi cũng bắt đầu hỏi Tịch Tiểu Thiên, phát hiện xung quanh hình như thật sự không có người bị hại nào, Tịch Tiểu Thiên hiện thân ở đây thật sự rất khác thường.
"Giống mấy người đó, nhiệm vụ của Tung Hoành Tứ Hải." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Há? Cô cũng có mặt hả? Sao tôi không nhìn thấy?" Cố Phi kỳ quái.
"Hơn ngàn người, không nhìn thấy người nào đó cũng chẳng có gì bất ngờ." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Vậy sao cô lại lỡ thuyền? Hình như cô đến sớm hơn tụi tôi mà?" Lúc hai người Cố Phi đến, thuyền đã đi được một lúc, nếu Tịch Tiểu Thiên đến sớm hơn bọn họ, lẽ ra có thể đuổi kịp chứ.
"Tôi tới từ lúc sớm rồi, chỉ do đi quanh đánh quái, kết quả chẳng canh giờ tốt, chỉ muộn có chút xíu. Nếu như anh là tôi, thì có thể đuổi kịp." Tịch Tiểu Thiên nói.
"Hở?"
"Dịch Chuyển Tức Thời ấy!" Tịch Tiểu Thiên nói.
"À!" Cố Phi gật đầu.
Vào lúc này, ba người đột nhiên phát hiện tiếng rẽ nước của mái chèo vẫn luôn rất có tiết tấu ở đuôi thuyền đột nhiên ngừng lại, tốc độ của thuyền cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, ba người cùng quay đầu, thấy cái tên ở đuôi thuyền đã ngừng chèo, trong tay không biết đã cầm một tấm thuẫn từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn ba người, vừa thấy ba người quay đầu, lập tức nói: "Ba vị, mấy người có biết bơi không?"
"Anh có ý gì?" Ba người đã nhận ra không ổn.
"Nếu không biết bơi. Vậy tôi làm thuyền lật, chỉ sợ mấy người sẽ gặp phiền toái, nếu biết bơi, ừm... kỹ năng bơi thế nào? Từng ở trong nước đánh nhau với người khác chưa?" Người này hỏi.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, đánh nhau với người khác ở trong nước, chuyện này đúng là chẳng có bao nhiêu người từng làm, Cố Phi thì càng không được, hắn trực tiếp thuộc về vế đầu: Không biết bơi. Sau khi rơi xuống nước sẽ trực tiếp chết chìm, còn cần phải ra tay à.
"À, phải thế nào anh mới không làm như vậy?" Cố Phi hỏi.
"Rất đơn giản, một cấp 300 vàng, mấy vị đều là đại hiệp cấp 38 trở lên nhỉ? Nếu có 300 vàng chuyện làm ăn sẽ tăng lên một cấp, mấy người nhất định sẽ không cảm thấy thua thiệt." Người này nói.
"Cũng chính là nói, chúng tôi mỗi người trả cho anh 300 vàng?" Cố Phi nói.
"Không..." Người này lắc đầu, "Hai vị mỹ nữ này 300 là được, người anh em này, cậu phải trả 1200 vàng mới được. Bởi vì cậu không phải 1 cấp mà là 4 cấp."
"Sao anh biết tôi có điểm PK?" Cố Phi cảm thấy bất ngờ. Trên người hắn có 29 điểm PK, chết một cái sẽ rớt 4 cấp.
"Ha hả. Trong game này có rất nhiều trang bị cổ quái đó!" Người này trả lời.
"1200 vàng... trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy." Cố Phi nói.
"Rất ít người có." Người này cũng có thường thức game, 1200 vàng đó chính là một số tiền lớn, người có không nhiều, "Cho nên, tôi cho phép cậu lấy một đồ vật như trang bị để trả phí."
"Là như vậy sao!" Cố Phi bày vẻ đang suy xét.
"Người anh em, hình như cậu đang kéo dài thời gian." Người này cười nói, "Tôi biết cậu là ai, có 29 điểm PK cao thế kia, cậu chính là cái tên pháp sư video đó đúng không? Tôi biết Song Viêm Thiểm của cậu rất mạnh, hơn nữa nghe chuyện mấy người nói lúc nãy, cậu còn biết Dịch Chuyển Tức Thời? Cậu muốn thừa dịp tôi không chú ý đột nhiên dịch chuyến đến bên cạnh tôi thi triển Song Viêm Thiểm của cậu đúng không?"
"Nhưng cậu xem, tôi hiểu cậu như vậy, sao có thể không phòng bị được chứ. Cậu không thể giết tôi ngay trong một chiêu, nếu không giết ngay được, tôi lập tức nhảy xuống nước, làm thuyền lật, mọi người đều không tốt rồi! Cho nên, cậu vẫn nên bình tĩnh chút đi! Tôi biết cậu là một tên trâu bò, nhưng thỉnh thoảng bị ngã đau một lần cũng không có gì to tát!" Người này thẳng thắn nói. Hơn nữa nhất định phải đạt được.
Cùng với lúc đó, Tịch Tiểu Thiên thi triển Giám Định Thuật với gã nhắn cho Cố Phi một tin chat mật: "Tấm khiên kia của gã kháng hỏa đó!"
"Không thành vấn đề." Cố Phi trả lời.
"Anh chuẩn bị làm sao giờ?" Tịch Tiểu Thiên hỏi.
"Chém gã." Cố Phi trả lời đơn giản.
"Chém thế nào?"
"Giống như lời gã nói ấy." Cố Phi nói.
"Anh có thể một chiêu giết gã ngay? Trọng Trang Chiến Sĩ, có khiên kháng hỏa." Tịch Tiểu Thiên nhắc nhở.
"Chỉ có thể thử xem." Cố Phi nói, hắn chưa từng nghĩ phải thỏa hiệp với loại người này.
"Có lẽ có thể ổn thỏa hơn chút." Tịch Tiểu Thiên gởi tin nhắn, vừa vặn tên kia vừa thẳng thắn nói xong, Tịch Tiểu Thiên lập tức tiếp lời: "Tôi trả tiền."
"Mỹ nữ là người thông minh." Người này cười, "Chậm rãi lấy túi tiền ra, ném tới dưới chân tôi."
"Lúc gã nhặt tiền, có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội." Tịch Tiểu Thiên vừa làm theo, vừa gửi tin nhắn cho Cố Phi. Vốn trạng thái lý tưởng nhất trong lòng cô là đối phương vươn tay nhặt túi tiền, vậy chắc chắn sẽ xuất hiện cơ hội. Đáng tiếc...
Túi tiền được ném tới dưới chân gã ta, nhưng mắt gã chỉ nhìn lướt qua nó, rồi lập tức chuyển tầm nhìn về phía ba người, gã vẫn che tấm khiên trước người mình, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt tiền lên.
Bắt buộc phải nhặt lên đấy, vì hệ thống từ trước đến nay rất thống khoái đổi mới thu đi những thứ người chơi không cần bỏ đi. Chỉ là cơ hội như trong mong đợi, hình như chưa từng xuất hiện...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận