Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 350: Vẫn không bắt kịp thuyền

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 700 lượt xem
  • 2107 chữ
  • 2020-09-17 15:52:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi cùng Mang Mang Mãng Mãng đi được một đoạn, Cố Phi phát hiện bản thân phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Hắn lầm tưởng Mang Mang Mãng Mãng đang tỉnh táo, nhưng thực tế hắn sai rồi, Mang Mang Mãng Mãng cũng say rồi. Xảy ra loại sai lầm này hoàn toàn bởi vì thuyết tương đối: So với đám hồ đồ Lam Dịch, Mang Mang Mãng Mãng có thận trọng dè dặt đặc hữu của con gái nên đã gạt được Cố Phi.

Lúc này mất đi đối tượng để so sánh, cô cũng lộ ra nguyên hình. Đi đường lắc la lắc lư, hơi thở trong không trung toàn là mùi rượu, Cố Phi quay đầu muốn tìm đám người Lam Dịch, kết quả đám say kia không biết đã sớm biến mất ở phương hướng nào rồi.

"Nè!" Cố Phi gọi cô một tiếng.

"Cái gì?" Mang Mang Mãng Mãng xoay nửa người, liếc mắt nhìn Cố Phi.

"Trước mặt cô có gốc cây." Cố Phi nói.

"Anh tưởng tôi không thấy à?" Mang Mang Mãng Mãng nhấc cánh tay đẩy cái cây trước người mà cô suýt nữa thì đụng phải. Kết quả người vừa né qua bên cạnh thì đầu đã đập vào một cái cây khác.

Không đợi Cố Phi nói chuyện, Mang Mang Mãng Mãng đã nhanh chóng lắc đầu, lại vỗ cái cây này nói: "Xin lỗi nhé!"

Cố Phi trừ đỡ trán ra thì còn có thể nói gì nữa chứ?

"Tôi nói nè, bằng không trở lại thành Lâm Ấm nghỉ ngơi chốc lát đã!" Cố Phi thở dài nhìn Mang Mang Mãng Mãng tiếp tục tiến lên.

"Hả? Anh cho rằng tôi say hả?" Mang Mang Mãng Mãng liếc xéo hắn.

"Chẳng lẽ cô không say?" Cố Phi hỏi ngược lại, thực sự quá thành thực.

"Tất nhiên tôi không say!" Mang Mang Mãng Mãng tiếp tục tiến lên.

Cố Phi cạn lời. Phải biết, Mang Mang Mãng Mãng vốn chính là một cô gái hung dữ dù đánh chết cũng phải mạnh miệng, lúc này lại thêm có chút men say nên đã có thêm thuộc tính cậy mạnh. Muốn khuyên cô, độ khó đúng là quá lớn.

Cố Phi bất đắc dĩ chỉ đành phải đi theo phía sau cô, thường thường túm lấy cô. Đi kèm theo tiếng gào "Làm gì vậy? Tôi có thể đi", vô số lần giải cứu cô thoát khỏi nguy cơ đụng phải cây.

Người uống say, ngoại trừ cậy mạnh, còn có một thuộc tính lớn nữa chính là nói nhiều. Mang Mang Mãng Mãng vốn không lắm mồm, lúc này cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng. Đề tài cũng gần bên cạnh thôi, chính là nói về Cố Phi đi theo phía sau cô, liên quan tới Cố Phi, đề tài lớn nhất tất nhiên chính là "Tại sao anh lại mạnh như vậy".

"Chẳng có gì cả, chủ yếu là bởi vì tôi biết một chút võ thuật." Cố Phi nói đúng sự thật.

"Võ? Hừ!" Mang Mang Mãng Mãng dùng ánh mắt "đừng tưởng tôi say là có thể gạt tôi" nhìn Cố Phi.

Cố Phi lại lần nữa đỡ trán, cùng một cô nàng say rượu mà thôi, mình cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ!

"Cây!" Cố Phi đã không nhớ mình gào bao nhiêu lần nữa rồi.

Mang Mang Mãng Mãng cũng đã phản xạ có điều kiện lập tức vặn vẹo người, rất khó khăn lách khỏi gốc cây lớn đang chắn trước mặt cô.

"Tốc độ này, chúng ta có thể đến nơi trước mười giờ ư?" Cố Phi đau thương suy nghĩ.

Nhưng mà họa với phúc chung quy vẫn đi đôi với nhau, đối với Cố Phi lúc này, tin vui duy nhất chính là độ cồn trong trò chơi không khoa trương như hiện thực, như việc có thể giảm đi độ đau đớn vậy. Cho nên sau khi ngừng uống rượu, vẫn khá mau tỉnh táo lại. Đây cũng là lý do đám Lam Dịch có thể uống tù tì gần hai mươi tiếng. Đừng tưởng rằng đây là một đám thần rượu, bọn họ hoàn thành được là nhờ thiết lập điều kiện đặc thù.

Lúc khó khăn đi ra khỏi rừng cây, men rượu của Mang Mang Mãng Mãng cuối cùng cũng bay hết. Từ khi bắt đầu nói chuyện lải nhải không ngừng, đến khi từ từ trở nên yên lặng, rồi đến lúc này ánh mắt đã bắt đầu trở nên thanh tỉnh, Cố Phi có cảm giác rất trực quan.

"Cô tỉnh rồi." Sau khi nói đến "võ thuật", thì trừ hét "cây" ra Cố Phi chưa từng nói bất kỳ nội dung gì với cô nữa, cuối cùng đã được nói nội dung mới mẻ.

Mang Mang Mãng Mãng thế mà trên mặt xuất hiện nét xấu hổ. Không thể nghi ngờ cô là một người thông minh, người thông minh cho dù khó tránh khỏi cũng sẽ say, nhưng ít nhất biết người say thường sẽ không để lại cho người khác ấn tượng thú vị gì đó.

"Tôi đã nói gì?" Xem ra Mang Mang Mãng Mãng còn thông minh hơn người thường chút ít, cô thậm chí biết khá rõ tật xấu phạm phải sau khi mình say rượu. Đây đều là vấn đề mà rất nhiều bợm nhậu tung hoành ngang dọc các cuộc nhậu nhiều năm sẽ xem nhẹ.

"À, không có gì. Cô nói loạn một đống, tôi cũng không nghe rõ lắm." Hiển nhiên Cố Phi cũng là người thông minh. Biết lời nói của người say rượu không cần phải lắng nghe quá nghiêm túc. Thực tế sau khi say lỡ lời là rất bình thường, sẽ phun lời thật ra sau khi say vậy thì cũng chưa chắc, say rượu xong nói quá mọi chuyện lên trời luôn là chuyện thường.

Mang Mang Mãng Mãng vốn không nhiều lời, lúc này càng trở nên yên lặng. Hai người lúc này mới bắt đầu con đường đồng hành trầm mặc vốn phải có.

"Có cái này." Cố Phi đột nhiên nói chuyện.

Mang Mang Mãng Mãng vội vàng quay đầu, lại thấy trên tay Cố Phi xách đôi giày.

"Chúng ta đi có hơi chậm, cô mang đôi giày này của tôi đi!" Cố Phi đưa đôi giày trong tay đến trước mặt cô.

"Giày của anh rất trâu bò à?" Mang Mang Mãng Mãng cũng không chần chừ, sảng khoái nhận lấy.

"Tốt hơn của cô chút xíu." Lời của Cố Phi tất nhiên không phải nói bậy, dọc đường đi nhàm chán đã quăng ra Giám Định Thuật, không biết dùng bao nhiêu lần, dùng cái Giám Định Thuật nông cạn đó của hắn cuối cùng đã giám định ra được giày vải của Mang Mang Mãng Mãng.

"Quả nhiên lợi hại!" Sau khi Mang Mang Mãng Mãng cầm lấy Giầy Truy Phong cũng rất kinh ngạc, thuận miệng hỏi: "Giày này bạo được ở đâu vậy?"

"Thành công làm hoàn thành nhiệm vụ truy nã liên tục 100 lần." Cố Phi biết gì nói nấy.

"Ồ?" Mang Mang Mãng Mãng sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại: "Chẳng trách anh thường đi làm nhiệm vụ đó, thì ra còn có loại phần thưởng này?"

Cố Phi cũng không giải thích ý nghĩa chân chính mà bản thân làm nhiệm vụ đó, chỉ đơn giản giới thiệu mấy loại phần thưởng mà mình nhận được và điều kiện của nó.

"À... thì ra là thế." Mang Mang Mãng Mãng gật đầu, "Có cần tôi giúp anh giữ bí mật không?" Cô cười hỏi, có rất nhiều người chơi, lúc khai thác được một ít bí mật không muốn người biết, sẽ được yêu cầu đừng để người khác biết.

"Bảo mật? Không cần đâu." Cố Phi nhún vai.

Mang Mang Mãng Mãng rõ ràng đã sớm biết được đáp án này, bằng không Cố Phi cũng không cần nói toàn bộ cho cô biết. Mang Mang Mãng Mãng đổi giày của Cố Phi xong, chạy thử hai bước, quả nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

"Nè!" Bỗng nhiên cô lại nghe được Cố Phi ở phía sau gọi cô. Mang Mang Mãng Mãng quay đầu.

"Kính nhờ đưa giầy của cô cho tôi mượn." Cố Phi cười khổ, hắn lúc này hai chân trần đứng ở trên đất.

"A, xin lỗi! !" Mang Mang Mãng Mãng vội vàng ném giày của cô cho Cố Phi.

Giày của Mang Mang Mãng Mãng chỉ có thuộc tính đơn cộng thêm tốc độ di chuyển, đối với Cố Phi cộng toàn bộ điểm nhanh nhẹn thì loại giày này giá trị không bằng tỉ lệ phần trăm. Có thể nói tốc độ của hắn bị suy yếu khá nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên vẫn nhanh hơn Mang Mang Mãng Mãng, hai người tiếp tục lên đường, đi hết tốc độ, Mang Mang Mãng Mãng cũng sẽ không đi theo đường cong nữa, Cố Phi lại dấy lên hy vọng đuổi kịp chuyến thuyền mười một giờ.

Nhưng sự thật rất tàn khốc.

Lúc hai người đến bến tàu ngồi thuyền, vừa lúc trơ mắt nhìn một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi rời xa bờ, chẳng chừa cho hai người một chút cơ hội nào.

"Moá! !" Mang Mang Mãng Mãng hung hăng giơ một ngón giữa với chiếc thuyền lớn đó, cuối cùng bày ra khí phách nữ ma đầu thành Nguyệt Dạ hồi đó của cô.

"Tôi không đuổi kịp thuyền." Cố Phi tiếc nuối nói trong kênh chat dong binh đoàn.

"Ừa, chúng tôi đã nhìn thấy cậu." Hàn Gia Công Tử trả lời.

"Hả, ở đâu?" Cố Phi quan sát xung quanh.

"Ở trên thuyền." Hàn Gia Công Tử nói.

Cố Phi chỉ chú ý thuyền rời đi với ngón giữa của Mang Mang Mãng Mãng, thật sự không chú ý tới động tĩnh trên thuyền, lúc này nhìn cẩn thận, quả nhiên thấy được trên đuôi thuyền, Ngự Thiên Thần Minh giang hai cánh tay bày tạo hình Titanic kinh điển, nhưng rất nhanh đã bị Chiến Vô Thương xách ném qua bên cạnh, sau đó hắn đi lên giang hai cánh tay ra...

Cố Phi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Mang Mang Mãng Mãng: "Được rồi, nói cho tôi biết khu logout ở đâu."

"Cái này..." Mang Mang Mãng Mãng chỉ biết chỗ này có khu logout, nhưng thật sự không biết vị trí cụ thể.

"Lui xuống boong tàu, đi về phía tây, chẳng bao xa là tới." Một giọng nói ở rất gần bay đến.

"Cảm ơn!" Cố Phi vừa đáp vừa ngạc nhiên, có người ở ngay bên cạnh, thế mà hắn không phát hiện ra, điều này quá khó tin. Ánh mặt theo tiếng nhìn qua, hắn thấy trong một ngôi nhà lá rách chỉ còn một nửa bên cạnh sàn gỗ, có một người lười biếng nằm trên đống cỏ, hai tay gối ở sau đầu, trong miệng ngậm một cọng cỏ, mặt cũng bị cái nón rơm che lại.

Vừa nhìn cái mặt bị cái nón rơm che lại, lại nhớ lại giọng nói vừa rồi, Cố Phi đã đoán ra được là ai. Tiến lên hai bước, rút kiếm duỗi qua, "vèo" cái đã móc cái nón rơm kia lên.

"Nè, quá bất lịch sự rồi đó!" Tịch Tiểu Thiên vươn tay nắm lấy nón lá của mình, nhưng kiếm của Cố Phi nhanh hơn, trở tay hất một cái, nón rơm đã bay về phía hắn, vươn một ngón tay trái đón lấy, thuận thế "vù vù" xoay tròn nó.

"Cô làm gì ở đây vậy?" Cố Phi vừa hỏi vừa nắm chặt kiếm quan sát xung quanh. Nơi có Tịch Tiểu Thiên, chu vi trong mấy mét nhất định có nguy cơ, đây là một trong thường thức mà Cố Phi biết.

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi." Tịch Tiểu Thiên tức giận, "Trả nón rơm lại cho tôi."

"Không có người nào khác tìm cô, cô che mặt làm gì chứ?" Cố Phi hỏi.

"Quen rồi, không được à?" Tịch Tiểu Thiên nói.

"Vậy hả?" Cố Phi búng ngón tay, nón rơm đã bay lên, Tịch Tiểu Thiên muốn tiếp lấy, kết quả kiếm nằm bên tay khác của Cố Phi đã giơ lên, xoẹt xoẹt xoẹt mấy cái, nón rơm đã bị chém thành một đống rơm rạ văng khắp người Tịch Tiểu Thiên. Cái nón rơm này của Tịch Tiểu Thiên chính là đồ thủ công, không phải trang bị gì, hủy đi rất dễ dàng.

"Anh! ! !" Tịch Tiểu Thiên giận đến không nói nên lời.

Cố Phi chẳng hề để ý, trấn định quan sát xung quanh, hắn cảm thấy chắc chắn có người sẽ xuất hiện, Tịch Tiểu Thiên sao có thể vô duyên vô cớ chạy tới địa phương quỷ quái này được chứ. Cố Phi đang suy nghĩ, quả nhiên liền thấy một người chơi đã từ một phía bước nhanh đi tới, đạp lên boong tàu bên này.

Cố Phi đang khen ngợi vì phán đoán của mình, người đó đã đến bên cạnh, mặt mày hớn hở cười nói: "Có phải ba vị lỡ thuyền rồi không, thế nào? Có muốn đi thử thuyền của tôi không?"

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top