"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
"Sao đột nhiên muốn lên đường bây giờ vậy?" Người chơi Vân Đoan tụ tập lại khó tránh khỏi hỏi nhau câu này.
"Bởi vì cơ hội không tóm chặt sẽ biến mất." Vẻ mặt của Vô Thệ Chi Kiếm nghiêm túc như là một con sói vẫy vẫy cái đuôi bự của mình.
"Vẫn còn rất nhiều anh em chưa tới thì làm sao?" Có người hỏi.
"Ngày mai login gọi bọn họ tự mình tới thành tiếp theo." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
"Trạm kế tiếp ở đâu?" Có người hỏi.
Vô Thệ Chi Kiếm nhìn bốn phía, gọi đám người chơi hỏi vấn đề đến bên cạnh, châu đầu thần bí nói: "Chat riêng."
Tiếng mắng khắp trời...
"Thiên Lý thì làm sao bây giờ?" Đám người Kiếm Quỷ bên này chỉ thảo luận vấn đề này ở trong nội bộ.
"Cậu ta? Cậu ta còn có thể rời khỏi thành Lâm Ấm à? Ở cùng với cậu ta, mọi người đều có khả năng chịu phải liên lụy." Lời của Hàn Gia Công Tử cực kỳ vô tình.
"Vậy là quăng anh ta đi hả?" Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy không đành lòng.
"Có lẽ cậu có thể ở lại giúp cậu ta đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Giúp thế nào?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.
Hàn Gia Công Tử nhún vai, Ngự Thiên Thần Minh nghiêng đầu suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Gia Công Tử nói: "Được rồi, bảo tôi giữ tự tôn cho mấy cậu thì thực sự quá cực khổ mà. Tôi nói thẳng ra vậy, với đám tạp nham các cậu hoàn toàn là thêm gánh nặng cho cậu ta thôi. Giúp cậu ta? Đừng ở bên cạnh liên luỵ đến cậu ta chính là đã giúp cậu ta rồi."
"Móa nó, anh mới là tạp nham! Chúng ta đi." Ngự Thiên Thần Minh là tên đầu tiên tức giận bước đi.
"Ngự Thiên, cậu đi ngược hướng rồi." Kiếm Quỷ mặt không cảm xúc nhắc nhở.
Thế là Ngự Thiên Thần Minh mặt không cảm xúc quay người 180 độ, tiếp tục đi.
"Đi thôi, đi thôi!" Đại bộ đội bắt đầu khởi hành, nhưng phân tán chỉ ở bên ngoài, trong đội ngũ phối hợp các chức nghiệp, vị trí đứng, trong lúc không hề hay biết đã tự tiến hành sắp xếp, đột kích từ bất kỳ phương hướng nào cũng đều có đầy đủ thời gian. Các cung tiễn thủ thậm chí thỉnh thoảng bắn tên loạn xạ tứ phía, thường sẽ có người chơi bị ngộ thương, nhưng lời mắng đến bên miệng lại phải nuốt xuống. Một đám người đông thế này, bị ngu mới sẽ nhào lên gây sự với bọn họ.
Đi thẳng đến biên giới thành Lâm Ấm, còn chưa thấy động tĩnh bên phe Thủy Thâm. Tiếp theo sẽ tiến vào trong rừng rậm, vẻ mặt của mọi người ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau, sau khi nói một tiếng cẩn thận với nhau thì vùi đầu tiến vào.
Càng tiến về phía trước thì càng trở nên cẩn thận dè dặt, đằng trước hết có đám người Anh Trủng Nguyệt Tử điều tra cạm bẫy, có chiến sĩ và mục sư đi theo bảo hộ ở hai bên.
Các pháp sư có cơ hội thì sẽ ném pháp thuật phạm vi xung quanh, các cung tiễn thủ không ngừng bắn tên lên cây, tuy cuối cùng rớt xuống thường sẽ nện lên đầu người phe mình, nhưng không có ai oán thán cả. Các kỵ sĩ thì không ngừng thi triển chúc phúc tinh thần cho mỗi người, để pháp thuật phòng ngự của mọi người nâng cao hơn một tầng. Phía sau còn có chiến sĩ, lắc lư gõ mỗi một cái cây bọn họ từng đi qua. Còn về đạo tặc, vẫn tự do đi ở ngoài đội ngũ, phụ trách công việc trinh sát cảnh giác, mỗi người phụ trách một phương vị cố định, bất kỳ người nào gởi tình báo tới, hoặc là bên mình hy sinh, Vô Thệ Chi Kiếm sẽ lập tức biết phương vị nào có kẻ địch tồn tại.
Chịu một vố, mới biết khôn hơn. Tất cả mánh khóe ở trong rừng của nhóm Thủy Thâm, người chơi Vân Đoan đều nghĩ cách đề phòng. Lần này, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu ha?
Đúng là như vậy!
Đám anh em của Thủy Thâm tất nhiên vẫn còn đó, nhưng không ít người logout, lúc này nhân số cũng giảm mạnh.
Đám pháp sư thì có không ít bạn ngồi tù, chung quy vẫn có ảnh hưởng.
Ngoài ra, Thủy Thâm say bất tỉnh, mấy người khác cả nửa ngày vẫn không tranh luận ra được một biện pháp hài hòa thống nhất. Tự làm theo ý mình, cuối cùng ở trong rừng đều bị sự chính xác có hiệu quả của người chơi Vân Đoan giết lui. Từng chi đội vẫn luôn theo đuôi phía sau đội ngũ để giám thị, nhưng vẫn không tìm kiếm được cơ hội thích hợp trong cảm nhận của bọn chúng để ra tay, cuối cùng trơ mắt nhìn đối phương ra khỏi rừng rậm.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Giây phút mà người cuối cùng trong đám người chơi thành Vân Đoan bước ra khỏi rừng rậm, cảm nhận của tất cả mọi người chỉ có thể miêu tả bằng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Bọn họ cuối cùng đã thoát khỏi rừng rậm ăn không ít người của bọn họ – một cánh rừng ác mộng.
"Làm ngon đấy." Vô Thệ Chi Kiếm đi đến trước người Hàn Gia Công Tử, vỗ bồm bộp lên bả vai anh ta mà nói.
"Ha hả, lần này móc tiền không oan uổng chứ?" Hàn Gia Công Tử hờ hững nói.
"Ha ha ha, nói lời này thì khách khí quá rồi, cái gì mà tiền với không tiền." Vô Thệ Chi Kiếm soải bước rời đi. Nhắc tới lần này phí tiền chi cho Công Tử Tinh Anh Đoàn gã thật sự chẳng oán giận chút nào. Thành Lâm Ấm, một lần xung đột kịch liệt nhất, tổn thất nghiêm trọng nhất. Hơn nữa ở nơi này mọi người chỉ mới qua được một nửa, nhưng kết quả một nửa khác lại trôi qua hời hợt như vậy, kết thúc hữu kinh vô hiểm, gã sao có thể không vui chứ?
Khoản tiền này gã cam tâm tình nguyện bỏ ra. Lúc trước có lẽ có ý kiến, có nghi kỵ, có oán thầm với Công Tử Tinh Anh Đoàn, nhưng sự thực chứng minh, đoàn đội này đích thực có thể giúp giải quyết nhiều vấn đề. Chuyến nhiệm vụ này mời đoàn ấy tới thực sự rất sáng suốt. Vô Thệ Chi Kiếm thậm chí còn bày tỏ quan tâm với Cố Phi bởi vì logout nên trước mắt vẫn không thể cùng rời đi.
"Tiền, lần này cũng nhận được tiền à? Đâu rồi?" Đám người Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương đợi Vô Thệ Chi Kiếm rời đi thì trợn mắt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Đã xài hết." Hàn Gia Công Tử nói.
"Xài thế nào?" Mắt hai người càng trợn to mắt hơn chút.
"Cho Thủy Thâm rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
Mắt hai người nhỏ lại chút, nhưng vẫn lớn hơn so với lúc bình thường: "Cho hết luôn? Nói thế nào cũng phải chừa lại chút ít cho tụi này chứ, tụi này cũng làm việc mà!"
"Làm việc gì?" Hàn Gia Công Tử không kiên nhẫn nói: "Cuối cùng giải quyết Thủy Thâm vẫn là Tế Yêu Vũ, các cậu xem người ta có đi tới đòi tiền tôi không? Hai tên thiếu gia nhà cậu có thể học hỏi con gái nhà người ta không hả."
"Móa, cô ấy mà là con gái bình thờng á? Cổ là người giàu nhất trong game đó! ! !" Hai người cùng khoa tay giơ ngón giữa với Hàn Gia Công Tử, bảo hai người học hỏi thái độ coi tiền bạc ra sao với người giàu nhất trò chơi, Hàn Gia Công Tử thật sự quá bỉ ổi rồi.
"Được rồi, được rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm bên này tự mình vui mừng đủ rồi, bắt đầu nhắc nhở đám người chơi muốn chúc mừng cũng phải có một hạn độ: "Thời gian đã không còn sớm, cách chủ thành kế tiếp, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc cũng phải mất ba tiếng nữa, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường thôi!"
"Go go go!" Lúc này sĩ khí của người chơi tuyệt đối tăng cao.
"Cái đám thành Lâm Ấm bên này chưa chắc dễ dàng buông tay đâu. Anh Kiếm Quỷ, anh dẫn một vài đạo tặc, Tiềm Hành ở phía sau đội ngũ, âm thầm chú ý chút nhé! Nếu đi một đoạn rồi vẫn không có vấn đề gì, các anh lại đuổi theo. Anh cảm thấy thế nào?" Giờ Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy Công Tử Tinh Anh Đoàn đáng tin hơn bao giờ hết, giao trách nhiệm quan trọng này cho Kiếm Quỷ trong đoàn.
"Được!" Kiếm Quỷ gật đầu.
Thế là Vô Thệ Chi Kiếm điều vài đạo tặc trong các dong binh đoàn và công hội ra, để Kiếm Quỷ chỉ huy dẫn đội. Hiện nay nhân thủ không đủ, dong binh đoàn có không ít kẻ rút lui, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải để người trong công hội đi ra mạo hiểm.
Thế là người khác ở phía trước, Kiếm Quỷ dẫn theo vài đạo tặc bọc hậu, đám người chơi Vân Đoan tiếp tục xuất phát tới thành tiếp theo.
Mấy người chơi không có mặt lúc này, đều nhận được lời dặn dò của phe mình, thông báo mọi người đã suốt đêm rời khỏi thành Lâm Ấm đến thành kế tiếp, bảo bọn họ sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tranh thủ thời gian lên đường.
Phần lớn người chơi nhìn thấy tin tức này đều rất sớm, nhưng cũng có tên như Cố Phi, mãi cho đến buổi tối hôm sau mới login, mới biết được tin nhắn này.
Lời dặn dò cho hắn, tự nhiên là khác biệt. Cố Phi cũng không thể đơn giản lên đường đơn thuần vậy được, vấn đề điểm PK 30+ của hắn còn chưa giải quyết, đi đâu cũng đều là gieo họa. Nhiệm vụ truy nã là do trò chơi tuyên bố mà, Cố Phi chạy tới phạm vi chủ thành nào đều sẽ gặp phải đuổi giết hết đấy. Lúc này điểm PK của Cố Phi ư, là 54 điểm. Trong trò chơi lúc này đã xuất hiện vô số âm thanh sùng bái với đại thần chém người này, đang nghe ngóng vị thần này là ai.
Người khác còn như vậy, bản thân Cố Phi sao có thể không coi trọng?
Hôm nay trước khi login, lần đầu tiên hắn đi bổ sung rất nhiều tri thức. Hắn vào liền khu vực diễn đàn thành Lâm Ấm, tìm hiểu tư liệu liên quan tới nơi này. Không ai muốn rớt năm cấp cả, cũng không có ai muốn ngồi tù tới khi trời sập cả, Cố Phi chỉ có một lối ra, đó là chuyện mà hắn từng làm vô số lần: Nhiệm vụ truy nã.
Hắn quyết tâm muốn tẩy điểm PK.
Việc này bình thường đối với hắn là một chuyện rất dễ dàng, lúc này lại đầy khó khăn.
Thứ nhất, tất nhiên chính là nhóm vệ binh cường hãn đó khi hắn vừa xuất hiện sẽ bắt đầu truy bắt hắn. Đừng nghi ngờ bọn chúng làm sao tìm được hắn, người chơi còn có Huy Chương Truy Phong có thể một phút đổi mới tọa độ một lần, hệ thống vô sỉ có máy theo dõi một giây đổi mới tọa độ một lần thì bạn có thể làm thế nào?
Thứ hai, Cố Phi không quen thuộc thành Lâm Ấm, rất không quen. Ở thành Vân Đoan, hắn đã quen thuộc đến mức nhìn thấy tọa độ đã có thể biết được tình trạng địa hình, người nhiều người ít ở gần đó. Đây là tích lũy được nhờ vô số lần len lỏi trong các hang cùng ngõ hẻm truy sát chém người, nhưng ở thành Lâm Ấm, vừa chạy vừa phải chú ý tọa độ dưới chân, tọa độ đường giao phía trước, với cục diện phía sau còn có truy binh, vậy thì quá bất lợi.
Nan đề đầu tiên Cố Phi phải tẩy PK thì mới có thể giải quyết, mà nan đề thứ hai chính là chuẩn bị mà Cố Phi làm cả ngày hôm nay.
Hắn dùng gần như cả nửa ngày, làm quen với bản đồ Lâm Ấm mà các người chơi vẽ ra trên diễn đàn, làm quen tọa độ của mỗi một địa điểm, tính toán trong đầu địa điểm của mỗi một tọa độ đó có gì có thể lợi dụng. Ngoài ra, hắn cũng muốn tìm hiểu hệ thống truy nã 30+ có quy tắc nào có sơ hở gì đó có thể lợi dụng hay không, hoặc là mấy vệ binh này có thiếu sót gì đó hay không, đáng tiếc tài liệu về phương diện này hoàn toàn là số không.
Cố Phi là đại thần đầu tiên có PK lên đến con số 30, hắn không có vết xe đổ trước đó, hắn là người đầu tiên ăn cua xong còn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người sau bắt cua.
Cố Phi rất ảo não. Giờ nếu đăng nhập, cho dù tên Hồng Trần Nhất Tiếu kia đang online, sợ rằng mình cũng chẳng có thời gian moi móc được tình báo.
Bản đồ bản đồ, địa hình địa hình, vị trí vị trí. Bản thân có thể làm chỉ có thể ghi nhớ kỹ mấy thứ này thôi, để bản thân làm nhiệm vụ ở thành Lâm Ấm cũng trở nên hiệu suất.
Thiên tài võ học số một không phải chỉ là hư danh. Cố Phi tinh thông các hạng mục võ thuật, chúng ta không cần phải hoài nghi gì với trí nhớ của hắn cả. Trải qua nửa ngày ghi nhớ nhiều lần, tự kiểm tra, Cố Phi tự tin đã không còn lầm lẫn nào, vì vậy hắn tràn đầy lòng tin đăng nhập trò chơi rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận