"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.
Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."
"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.
"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."
"Ra ngoài thử xem."
Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"
Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.
Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.
Gã quyết định không thể nào từ bỏ.
Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.
Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.
Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...
Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.
Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.
Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!
Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.
Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.
Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.
Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.
Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.
Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.
Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.
"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.
Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.
"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.
Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.
"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.
"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.
"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.
"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.
"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.
"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.
"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.
"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.
"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ để bị phát hiện.
Không một động tĩnh nào.
"Đi vậy hơi lạ mà!" Hàn Gia Công Tử không hiểu nổi.
"Chắc là có chuyện gì đó?" Thủy Thâm nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn giết tôi sao?" Hàn Gia Công Tử hỏi ngược lại.
Thủy Thâm cắn răng, tính tự luyến của người này không thể có một hạn độ à? Lúc nào cũng tự cho là đúng hết.
Hai người vẫn không thả lỏng, cảnh giác đi từng bước ra khỏi rừng cây, từ đầu đến đuôi vẫn không phát hiện ra chuyện gì, lúc này mới xác định đối phương thật sự đi rồi.
"Trong đám kẻ địch của cậu không có ai bỏ số tiền lớn mua mạng cậu à?" Thủy Thâm đang hỏi Hàn Gia Công Tử, đột nhiên lại nghe thấy tiếng người, đang chuẩn bị lên tiếng bảo núp đi, có mấy người đã từ đầu đường đi ra, sau khi Thủy Thâm nhìn rõ, mới hoàn toàn thả lỏng, là người của Công Tử tinh anh đoàn.
"Tên vừa mới đi qua, hình như là người công hội Tiền Trần trước đây, mấy anh có nhìn thấy không?" Ngự Thiên Thần Minh đang nói.
"Thấy chứ, hình như đúng đó, tôi cũng cảm thấy từng gặp ở thành Nguyệt Dạ." Hữu Ca gật đầu.
"Nè, mấy cậu tới muộn, đã không có chuyện gì rồi." Thủy Thâm chào hỏi với bọn họ, gã đoán mấy người này chắc được Hàn Gia Công Tử gọi tới cứu giá.
"Kiếm Quỷ đâu? Sao không qua đây." Thủy Thâm vừa lên đón ba người vừa hỏi.
Ba người thấy Thủy Thâm, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Hàn Gia Công Tử.
"Tôi không gọi cậu ta." Hàn Gia Công Tử nói.
"Sao vậy?" Thủy Thâm hỏi.
"Thực ra, ba người bọn họ cũng không phải tới cứu tôi, mà là tới tìm cậu." Hàn Gia Công Tử nói tiếp.
"Tìm tôi? Có chuyện gì?" Thủy Thâm hỏi.
"Trên người cậu có 5 điểm PK, không phải sao?" Nụ cười của Hàn Gia Công Tử trở nên ôn hòa.
"Gì cơ, cậu.." Thủy Thâm đột nhiên bừng tỉnh. "Hèn lắm!" Thủy Thâm vừa mắng vừa phi thân muốn trốn vào rừng. Gã biết mấy người trước mắt tuyệt đối không phải cao thủ bình thường, không vào trong rừng cây phát huy ra ưu thế của mình đến mức lớn nhất thì sẽ rất khó dây dưa.
"Thật xin lỗi người anh em Thủy Thâm!" Chiến Vô Thương hít sâu một hơi đã Xung Phong nhào qua, Hữu Ca lượn qua bên hông, tốc độ của Ngự Thiên Thần Minh nhanh nhất, trong mắt lại không có Thủy Thâm, xông thẳng về phía trước, là muốn giành trước một bước xông vào trong rừng cây chặn lại. Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhàn rồi, vươn tay ném hai bình rượu về phía Thủy Thâm.
Kết quả Thủy Thâm đột nhiên đổi hướng, quay đầu lại nghênh đón Chiến Vô Thương. Hành động này vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, Chiến Vô Thương hoàn toàn không có chuẩn bị, một kiếm đã lướt qua eo Thủy Thâm, thấy gã đã nhanh chóng bay nhanh ra ngoài, lập tức kêu lớn: "Không tốt!"
Thủy Thâm bị Xung Phong húc bay, tốc độ lao đi rất nhanh, thời điểm gã ở trên không trung cũng chỉ có một ý nghĩ: Kiểu gì cũng đừng gặp choáng váng.
Choáng váng không xảy ra. Thủy Thâm rất kích động, lúc bò dậy muốn chạy vào trong rừng cây, một bóng dáng đỏ đã từ sau cây vọt tới trước mặt gã, bóng dáng này, Thủy Thâm đã không cảm thấy xa lạ.
"Lần này anh thật sự tiêu rồi." Tế Yêu Vũ cười, giơ tay quơ chuỷ thủ, phần eo còn chưa đứng thẳng thì Thủy Thâm đã ngủm mất.
"Tôi sẽ đi thăm cậu đấy!" Trước khi Thủy Thâm hoàn toàn biến mất, Hàn Gia Công Tử nhanh chóng gởi cho gã một tin nhắn, không nhận được sự cự tuyệt của hệ thống. "Cậu ta sẽ xem được, ừm!" Hàn Gia Công Tử gật đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận