Sự kinh ngạc của Hữu Ca lại không bằng được kích động của Kiếm Quỷ. Chỉ trong nháy mắt mắt hắn đã trừng cực to: "Thật chứ?"
"Chỉ là lời đồn." Thủy Thâm nói xong cũng bình tĩnh lại.
"Vậy thì tốt quá." Kiếm Quỷ ít khi hưng phấn đến vậy. Trên thực tế, thế giới Song Song đúng là một khiêu chiến to lớn với dân nghiện thuốc lá, không ít người chơi nhìn rất phiền não, sầu muộn, thực tế đều vì do nghiện thuốc nhưng lại không thể giải quyết được trong trò chơi. Loại đau khổ này mấy người không hút thuốc là không thể nào hiểu được.
Đối với Kiếm Quỷ, thì liên tục 24 giờ không hút thuốc là chuyện còn khó khăn hơn cả liên tục giết quái 24 giờ. ID "Yên Quỷ" năm đó của hắn không chỉ gọi không, nghe nói bên bàn phím máy tính mà người này thường sử dụng, chỉ đổ tàn thuốc ra thôi cũng được một kí, đó là còn vì không cẩn thận rơi xuống.
Năm xưa trong giới game online Kiếm Quỷ oai phong một cõi, nhưng ở trong thế giới Song Song thấy thế nào cũng có hơi sa sút tinh thần, thực ra vì một nguyên nhân rất quan trọng đó là không thể nào thỏa mãn được cơn nghiện thuốc. Cho tôi một điếu thuốc, đây là một ước mơ mà Kiếm Quỷ không thể hi vọng đạt được trong game, nên có thể tưởng tượng tin tức này của Thủy Thâm có ý nghĩa trọng đại chừng nào với hắn.
"Tôi sẽ đi nghe ngóng tin tức cho cậu." Hữu Ca nói với Kiếm Quỷ.
Kiếm Quỷ liên tục gật đầu.
Sau khi đề tài này kết thúc có nghĩa là làm quen và hỏi han lẫn nhau đã xong, Thủy Thâm bày ra dáng vẻ chủ nhân, giơ tay hỏi: "Tối nay các vị có sắp xếp gì chưa?"
Mấy người nhìn nhau, sau đó nói: "Chủ thành này nhìn còn hung hiểm hơn thành Nguyệt Dạ nữa, vẫn nên cẩn thận khiêm tốn một chút mới tốt."
"Vậy thì dẫn các anh tùy tiện đi dạo xung quanh nhé, đừng để đến lúc có người hỏi thành Lâm Ấm thế nào, câu trả lời của mấy anh quá phiến diện thì không xong." Thủy Thâm nói.
"Cần thiết phải vậy ư?" Mấy người rõ ràng không có mấy hứng thú gì với việc du ngoạn ngắm cảnh.
"Chẳng phải mấy anh cũng không có chuyện gì làm à?" Thủy Thâm cười hỏi.
"Không bằng tụi mình đi tẩy điểm PK đi?" Ngự Thiên Thần Minh đề nghị. Vốn cậu ta muốn đi chạy nhiệm vụ gì thử, kết quả lúc nãy trên đường thuận tay nhận một cái, trạm thứ nhất cần cậu đi vào trong rừng rậm tìm một NPC, Ngự Thiên Thần Minh liền hủy bỏ ngay tại chỗ. Đến một chủ thành xa lạ, cậu đứng trên đường lớn còn phải lo lắng lạc đường nữa là, một mình đi vào trong cái rừng rậm bát ngát thế kia vậy thì cả đời này đừng mơ đến việc đi ra ngoài nữa.
Nhưng đề nghị này lại khiến khóe mắt Thủy Thâm giật giật. Điểm PK trên người mấy người này, không thể nghi ngờ đều đắp lên nhờ anh em nhà mình hết đấy. Thủy Thâm cũng từng tìm hiểu, trong quá trình giao đấu với mấy người này phe mình thua thiệt rất lớn. Ngoài ra còn ngã xuống trên tay Phiêu Lưu không ít. Trừ đó ra nghe nói còn có một nữ đạo tặc nữa, Thủy Thâm lúc đầu còn không biết là thần thánh phương nào, mới vừa rồi ở ngoài điểm phục sinh thiếu chút nữa bị giết thì đã biết được ai rồi, chính là người thật giá thật đứng đầu Thế Giới Song Song - Tế Yêu Vũ.
"Thế nào thế nào? Mọi người đều đi đi, vừa lúc có Thủy Thâm ở đây, có thể dẫn đường cho tụi mình đó!" Ngự Thiên Thần Minh niềm nở nói.
"Cần dẫn đường chỉ có mình cậu đi?"Hàn Gia Công Tử đã biết tỏng ý đồ của Ngự Thiên Thần Minh. Cái tên mù đường này muốn ở trong một chủ thành xa lạ tiến hành hoạt động lần theo tọa độ có độ khó cao như nhiệm vụ Truy Nã, không có hướng dẫn viên thì sao làm được? Cho nên muốn để Thủy Thâm làm người dẫn đường, đúng là vô cùng gian trá.
"Câu ta là dân mù đường." Kiếm Quỷ giới thiệu trọng điểm cho Thủy Thâm, "Bảo mình cậu ta đi làm nhiệm vụ này, chắc chắn sẽ tự chơi mình chết luôn."
"Nhưng nếu mọi người cùng làm, không thể nào cùng nhận một mục tiêu mà!" Thủy Thâm nói.
"Không cần cùng nhau, cậu dẫn mình cậu ta là được rồi, tụi tôi có thể tự làm được." Đám người Kiếm Quỷ bày tỏ.
Bàn bạc xong, tất cả mọi người chờ xuất phát, chỉ có Hàn Gia Công Tử vẫn ngồi bất động.
"Cậu đâu này?" Thủy Thâm liếc mắt hỏi, tật xấu của người này gã vẫn biết đôi chút, trên người anh ta chắc hẳn sẽ không dính điểm PK. Không ngờ Hàn Gia Công Tử cũng đứng lên: "Tôi phải đi bàn bạc ngày mai làm sao san bằng cái công hội nát của mấy cậu."
Mắt Thủy Thâm lập tức sáng ngời.
Nhưng Hàn Gia Công Tử đã nói tiếp: "Đừng thử gọi đạo tặc bám theo tôi, cậu nhìn nè." Hàn Gia Công Tử cầm hai cái túi vải quơ quơ trước mắt Thủy Thâm.
Loại túi vải này Thủy Thâm thấy rất nhiều. Người chơi thành Lâm Ấm đi thành Bạch Thạch lấy bột đá vôi về, đều dùng túi vải kiểu này để đựng.
"Lúc nãy ở trên đường tôi đã mua hai túi, tôi kiến nghị các cậu cũng nên mua mấy túi đi." Hàn Gia Công Tử nói.
Thủy Thâm rất cạn lời. Ở thành Lâm Ấm đúng là có buôn bán thứ này. Dù sao thì lộ trình đi về xa như vậy, không phải tất cả mọi người đều siêng năng bằng lòng chạy xa vậy cả. Thế là đã có người nhìn rõ tâm lý này của người chơi, chuyên môn mua bán thứ này. Nói thẳng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ có mấy tên tân thủ vừa nghèo vừa không có cách kiếm tiền mới làm.
Mấy người vừa nói vừa ra khỏi quán rượu, chia làm hai đường, Hàn Gia Công Tử một mình rời đi. Thủy Thâm dẫn mấy người khác đi tới chỗ phát nhiệm vụ truy nã. Trên đường người biểu hiện kích động nhất là Hữu Ca, vì với hắn đây là lần đầu tiên. Chức nghiệp kỵ sĩ trước cấp 40 giống mục sư đều là chức nghiệp phụ trợ, nhưng từ cấp 40 trở đi chia thành Quang Minh và Hắc Ám, là một chức nghiệp có biến hóa hình thức rõ rệt nhất.
Kỵ Sĩ Quang Minh tiếp tục lấy việc chúc phúc là chính, thậm chí còn có tác dụng phục hồi như mục sư. Ngoài ra được người ta mong đợi nhất chính là chúc phúc đoàn đội - Chiến Trận, ngoài ra thì chỉ có một vài kỹ năng chiến đấu đơn giản.
Mà Kỵ Sĩ Hắc Ám thì đi lên hành trình giết chóc, chúc phúc không còn xinh đẹp không nói, kỹ năng lại tràn đầy mùi vị chết chóc và tàn nhẫn, trăm phần trăm là một chức nghiệp chiến đấu là chính. Hữu Ca chuyển chức thành Kỵ Sĩ Hắc Ám , không thể lại đặt mình vào đằng sau chiến đấu được. Cuộc viễn chinh quy mô lớn lần này, trận chiến đấu ở thành Lâm Ấm khiến Hữu Ca lần đầu tiên dính vào điểm PK.
Tuy chuyện này tràn đầy sắc thái bạo lực, nhưng lần đầu tiên luôn tốt đẹp cơ mà, Hữu Ca khó tránh khỏi hơi hưng phấn.
Đến một khúc ngoặt nào đó, Thủy Thâm dừng bước, sau khi thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, giơ tay chỉ phương hướng bên kia nói: "Ở ngay bên kia rồi."
Mấy người cùng thò đầu nhìn theo ngón tay của gã, bên kia còn cách chỗ này chừng năm trăm mét, nhưng hình như Thủy Thâm không có ý định tiếp tục dịch bước.
"Thấy rồi, đi thôi!" Mấy người gọi Thủy Thâm.
"Các cậu đi đi, tôi ở đây chờ mọi người." Thủy Thâm vừa nói vừa quan sát người chơi đi qua phạm vi xung quanh.
"Làm sao vậy?" Bốn người không hiểu mô tê.
"Thời điểm này... địa điểm này thật mẫn cảm, tôi vẫn không nên lộ mặt thì hơn, chính các cậu tự cẩn thận vào." Thủy Thâm nói.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Bốn người khó hiểu.
"Còn không phải là vì nhiệm vụ của bọn tôi ư." Thủy Thâm cười khổ.
Bốn người vừa nghe xong liền bừng tỉnh hiểu ra. Đại chiến mới bạo phát quy mô lớn vừa nãy, người dính điểm PK có thể nói là vô số kể, giờ hiện tại tạm hoãn chiến đấu, tất cả mọi người đều muốn tới tẩy điểm PK đấy. Ai cũng không biết khi nào sẽ tiếp tục nổ ra cuộc chiến, rửa hết điểm PK đi, lại đánh nhau thì sẽ bớt lo lắng vượt hạn mức.
Mà lúc này đây, Thủy Thâm làm thủ lĩnh một phe, dẫn người phe địch tới tẩy điểm PK, nói thế nào để cho hai bên nhìn thấy đều không tiện giải thích. Dù ở trong rừng rậm Thủy Thâm đã biểu hiện ra là người quen cũ với Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử, nhưng vào lúc này kỳ thực càng không nên có tiếp xúc.
Để người chơi thành Lâm Ấm nhìn thấy, cảm giác lão đại mình đi giúp đối thủ, trong lòng khó tránh được cảm xúc thấy bất công. Mà nếu để người chơi thành Vân Đoan chứng kiến, với thái độ của đám người Vô Thệ Chi Kiếm với Công Tử tinh anh đoàn, thì khẳng định sẽ nghi ngờ hồi lâu mấy người họ đấy. Mấy người bọn họ có lẽ không thấy thẹn với lương tâm, không thèm để ý cái nhìn của Vô Thệ Chi Kiếm ra sao, nhưng Thuỷ Thâm là một lão đại, gánh trách nhiệm trên mình không dễ hào hiệp như thế, cho nên bấy giờ lựa chọn đứng ở xa cách năm trăm mét.
"Năm trăm mét mà thôi, cậu không đến nỗi bị lạc đường chứ?" Thủy Thâm cười hỏi Ngự Thiên Thần Minh.
"Chắc là... có thể... không thành vấn đề!" Ngự Thiên Thần Minh nhìn chòng chọc chỗ phát nhiệm vụ truy nã cách năm trăm mét, đã nhìn thấy trong mắt, cậu ta vẫn không có cảm giác an toàn gì.
"Cũng không phải để mình cậu đi, chúng ta cùng đi nhận nhiệm vụ." Kiếm Quỷ tóm chặt Ngự Thiên Thần Minh, vẫy tay với Thuỷ Thâm rồi bốn người cùng rời đi.
"Chờ các cậu." Thủy Thâm vẫy vẫy, từ khúc ngoặt lùi về sau đứng dựa vào tường. Nhắm mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên bả vai rùng mình bật dậy, cơ thể như bị xách lên trực tiếp bay ra từ dưới chân tường, tiếp đó trở tay vung ra, không biết bột đá vôi từ khi nào đã cầm trên tay vẩy ra ngoài. Phía sau dường như xuất hiện một bóng hình màu lửa đỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người còn chưa hoàn toàn xuất hiện kia lại biến mất không thấy.
"Tại sao lại là cô!" Thủy Thâm đã bật thốt lên.
Trên phố không ít người qua lại, vừa thấy Thuỷ Thâm vừa nhảy vừa kêu lên còn rải bột đá vôi, lập tức ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Chính là có đạo tặc Tiềm Hành ở bên cạnh đấy! Tất cả mọi người cảnh giác trông về hướng bên này, có người đã chuẩn bị bước nhanh rời khỏi đây, còn có một người nhanh chân chạy tới bên cạnh Thủy Thâm, cảnh giác hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thủy Thâm vừa thấy cũng là hội viên nhà mình, liền kéo hắn lùi ra phía sau chuẩn bị thuyết minh đại khái tình huống. Không ngờ giữa làn khói trắng tràn ngập bột đá vôi có một bóng người màu đỏ chợt hiện thân, "vù" một tiếng đã chạy nhanh tới đây, hướng thẳng về phía Thủy Thâm và người chơi nọ. Tốc độ cực nhanh vượt xa tưởng tượng của người thường, người chơi nọ căn bản chưa kịp phản ứng thì bóng người đó đã đến bên cạnh hắn, rồi cũng chẳng kịp chống đỡ gì đã ôm hận đi đời.
Người hiện thân tự nhiên là Tế Yêu Vũ, lúc này cất chuỷ thủ đi quét mắt nhìn Thủy Thâm, khinh bỉ nói: "Gào quỷ gì đấy, tôi cũng chẳng phải tìm anh."
Thủy Thâm há to miệng, gã xác thực cho rằng Tế Yêu Vũ lại tìm mình gây rối, cho nên hắn tương đối chịu khó né tánh, không có lưu ý nhắc nhở anh em nhà mình giữ an toàn, kết quả lại phát hiện mục tiêu của Tế Yêu Vũ thật ra là người nọ thì đã xong chuyện rồi.
Để anh em mình bị giết ngay trước mặt mình, Thủy Thâm kiểu gì cũng phải tranh chấp với đối phương một phen, ai dè đang chuẩn bị ra tay, đã thấy Tế Yêu Vũ hoá thành ánh sáng trắng, vù cái lại biến mất.
Thủy Thâm ngẩn tò te, nghĩ thầm không hổ là dân có tiền số một, quyển trục Truyền Tống muốn dùng là liền dùng! ! !
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận