"Thật nhanh! ! !" Một chuỷ thủ này doạ Thủy Thâm ra cả người mồ hôi lạnh, lăn một vòng tránh về phía sau. May mà gã là một trong Năm Kẻ Mạnh nên tốc độ và trang bị đều không kém, chật vật lắm mới né được. Quay đầu nhìn lại, thân hình của cô nàng đó lại đã không nhìn thấy được nữa.
Thủy Thâm kinh hãi, trạng thái Tiềm Hành vừa nãy đã bị cắt đứt giờ sao có thể lại tiến vào.
"Vôi! !" Gã vội vã kêu, người xem cuộc chiến rất nhiều, bột đá vôi là thứ cần thiết của nhân viên dưới cờ Thủy Thâm, lúc này đều cầm ném ra hết, cả con đường đều nhuộm một màu trắng. Nhưng vẫn không thấy cô nàng đã biến mất kia hiện thân.
Thủy Thâm từng trải qua sóng to gió lớn lập tức nhận ra đây là kỹ năng đặc biệt hoặc là trang bị nào đó, không dám lơ là, trong lòng biết đối phương muốn lấy mình khai đao, xoay người bỏ chạy. Dù trang bị hay kỹ năng này có cường hóa Tiềm Hành đi nữa cũng không thể nào khiến tốc độ của Tiềm Hành lên đến mức Tật Hành luôn chứ?
"Mọi người giải tán!" Thủy Thâm vừa hô, bản thân thì nhanh chóng chạy cách xa mấy mét, tiếp đó dừng bước quay người lại, nhìn đám anh em nhà mình tán đi. Gã không muốn liều mạng dây dưa với cái đám thành Vân Đoan này. Lấy hôm nay làm ví dụ, người chơi Vân Đoan tuy tổn thất nặng nề, nhưng tổn thất của bọn hắn cũng chẳng kém.
Với kế hoạch ban đầu của Thủy Thâm, dùng cạm bẫy để vây khốn người chơi Vân Đoan, khiến bọn chúng nửa bước khó đi, bức bọn chúng phải từ bỏ nhiệm vụ. Như vậy có thể nói thương vong của đôi bên đều giảm xuống thấp nhất. Ai ngờ trong trận doanh của đối phương lại có thằng biến thái vậy chứ, mình tự lộ mặt đi đàm phán, cách cả ba mươi mét mà vẫn bị tên kia bắt sống. Còn nhờ đó gợi ý cho bọn chúng nghĩ ra cách chẳng có chút nhân tính như dùng thịt người gỡ mìn như thế kia.
"Moẹ!" Thủy Thâm nghĩ đến thế không kìm lòng đi sờ sờ mũi, nơi từng bị bẫy kẹp giờ như vẫn còn hơi đau nhức.
Đám người chơi thành Vân Đoan có vẻ thật sự muốn động thủ với người chơi thành Lâm Ấm vào lúc này, đáng tiếc đối phương lại không cho bọn họ cơ hội. Đều là cung tiễn thủ chuyển chức Tiềm Phục Giả, tốc độ đó có thể tưởng tượng được, cả đám ù chạy tứ tán khắp nơi, mọi người có muốn cũng không đuổi kịp.
Thủy Thâm đắc ý một tay chống tường, tay khác còn đang sờ mũi. Mà cô gái khiến gã cảm thấy hứng thú chừng sau mười giây thì đã lại hiện thân, đứng trước mặt Thủy Thâm, chuỷ thủ chỉ cách gã một centimet.
"Hì hì!" Thủy Thâm vỗ vỗ bức tường mình đang vịn, rất bình tĩnh. "Khu an toàn." Gã nói.
Cô nàng cắn răng nghiến lợi: "Không phải logout thì chính là chạy tới khu an tàn, đều không có tiền đồ như nhau."
"Cô em tên gì thế!" Thủy Thâm hỏi.
"Tế Yêu Vũ." Tế Yêu Vũ vừa nói vừa cất chuỷ thủ. Rõ ràng người vẫn ở bên cạnh, nhưng mình không thể nào giết được. Trong game online chuyện đau khổ nhất cũng chỉ đến thế thôi. Trong game online khoảng cách xa xôi nhất không gì bằng sát vách trong khu an toàn và ngoài khu an toàn cả.
"Ồ! !" Nghe được Tế Yêu Vũ giới thiệu Thủy Thâm cũng ngâm dài một tiếng, "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Tế Yêu Vũ là loại người nổi tiếng đỉnh cao rồi. Cũng giống như Thủy Thâm vậy, là một trong Năm Kẻ Mạnh hoành tráng nhất trong Thế Giới Song Song, nhưng tính ra thì trong các trò chơi cũ, gã chưa từng có danh tiếng nổi bật như vậy.
"Hừ!" Tế Yêu Vũ hừ mũi, xoay người kêu gọi cô gái khác cùng rời đi. Lấy sự hóng hớt siêu cấp của mấy cô gái trong Trọng Sinh Tử Tinh tuyệt đối không cam lòng bỏ qua trò hay như vậy, chỉ đáng tiếc việc này cần phải có tốc độ bảo đảm thì mới xem được. Cuối cùng chỉ có Tế Yêu Vũ và một cô cung tiễn thủ cộng điểm lệch hẳn nhanh nhẹn đuổi theo cả đường. Còn mấy cô gái khác, ví dụ như đạo tặc Liễu Hạ nửa đường đã bị tụt hậu rồi.
"Lần sau gặp mặt thì đừng vậy nữa nha. Nói thế nào thì cả hai đều là Năm Kẻ Mạnh trong truyền thuyết mà! "Thủy Thâm vẫn đứng trong khu an toàn kêu gào.
Tế Yêu Vũ quay đầu liếc gã một cái, bình tĩnh đáp lại một câu: "Anh kém tôi hai cấp đấy!"
Thủy Thâm sầu não chết!
Thế Giới Song Song thăng cấp khó khăn, rớt cấp thì lại dễ. Lần này Thủy Thâm rớt cấp phải nói là quá thống khoái, về lý luận là một cấp nhưng thực tế là hai cấp lẫn đó. Bởi vì gã sắp thăng lên cấp 42.
Năm Kẻ Mạnh có thể vẫn giữ vững vị trí kinh nghiệm đỉnh cấp, một phần lớn là nhờ mấy người bọn họ chưa từng rớt cấp. Không ngờ hôm nay gã không chỉ là rớt cấp, còn rớt tọt như vậy. Cấp 40... đây là cấp bậc toàn dân sau cuộc thi PK, trong công hội của gã mấy thằng cấp 41 vượt qua gã cả một đống lớn.
"Ài..." Với việc này Thủy Thâm chỉ có thể biểu thị tiếc hận, đang định bước ra khỏi khu an toàn, tim chợt đập nhanh, một chân vừa bước ra lập tức co về lại, vừa quát lên "Là ai", vừa ném ra một nắm bột đá vôi.
"Khụ khụ!" Trong làn bụi vôi có người lớn tiếng ho khan, người này cách gã xa hơn Tế Yêu Vũ hồi nãy, vừa vặn cho Thủy Thâm không gian vung cánh tay, thế là một nắm bột vôi này vèo cái bay qua... nói đúng ra, đây đã không phải là rải bột, mà là nện bột rồi.
"À, là cậu sao!" Thủy Thâm vỗ tay, người trước mắt bị gã làm mặt mũi dính đầy vôi chính là Kiếm Quỷ.
Mặt Kiếm Quỷ không một cảm xúc, giơ tay áo lau mặt sau đó nói: "Cậu có kỹ năng phản Tiềm Hành?"
"Thăm Dò! Kỹ năng chuyên dụng của Tiềm Phục Giả." Thủy Thâm nói.
"Vậy thì cũng không cần thế này đâu." Kiếm Quỷ lau mặt xong lại bắt đầu phủi quần áo.
"Chỉ có thể biết được có người Tiềm Hành, không thể biết được vị trí cụ thể, nên đành vậy thôi. Ha ha ha!" Thủy Thâm vừa cười vừa đi qua giúp Kiếm Quỷ phủi quần áo.
"Đủ cẩn thận." Kiếm Quỷ nhận xét.
"Nơi thế này, đầy đường đều là cạm bẫy, khắp nơi đều là đạo tặc Tiềm Hành. Cẩn thận chút mới tốt." Thủy Thâm nói xong lời này, lại lập tức hỏi Kiếm Quỷ: "Anh cứ đi tới là được, cần gì phải Tiềm Hành."
"Bởi vì nơi thế này đầy đường là cạm bẫy, khắp nơi đều có đạo tặc Tiềm Hành..." Kiếm Quỷ tiếp tục bày vẻ mặt không cảm xúc.
"Ha hả..." Thủy Thâm cười gượng hai tiếng, cuối cùng đi ra khỏi khu an toàn, khoác vai Kiếm Quỷ hai người cùng rời đi, vừa hỏi: "Tửu Quỷ đâu?"
"Quán rượu."
"Chậc chậc chậc!" Thủy Thâm cảm khái.
"Nhưng giờ cậu ta cũng không xài tên này nữa rồi." Kiếm Quỷ nói.
"Ố? Đổi thành tên gì?" Thủy Thâm hỏi.
Kiếm Quỷ trầm mặc chốc lát mới nói: "Hàn Gia Công Tử..."
Thủy Thâm cũng trầm mặc theo, sau lúc lâu mới đáp lời: "Đúng là một cái tên lòe loẹt, cậu không thấy ư?"
"Hiểu ngầm đi!" Kiếm Quỷ trấn định nói.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đến quán rượu, quán rượu ở thành Lâm Ấm cũng chiếm một ô, hệt như phòng thí nghiệm bằng gỗ trong rừng rậm của những bà phù thuỷ. Sau khi đẩy cửa đi vào, bên trong cũng toàn các thiết bị bằng gỗ, chỉ thiếu ly rượu chai rượu bằng gỗ nữa thôi.
"Sao, đặc sắc chứ!" Thủy Thâm nói, tự mình đã tìm được chỗ của đám Hàn Gia Công Tử, phất phất tay rồi đi qua.
Kiếm Quỷ theo sát đằng sau, đến trước bàn thì giới thiệu từng tên một cho gã: "Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương, Hữu Ca."
"Cbn, cbn, cbn!" Thủy Thâm dùng liên tiếp ba cái "cbn" để biểu đạt sự thán phục của mình, biểu cảm trên mặt khiến lòng hư vinh của ba người Ngự Thiên Thần Minh được thỏa mãn cực lớn.
"Thành Vân Đoan, hoá ra cao thủ cũng nhiều như mây mà!" Thủy Thâm nói.
"Đâu có, đâu có!" Ba người vui vẻ khiêm tốn.
"Thật đáng tiếc người anh em kia không có ở đây!" Lời này của Thủy Thâm bao hàm tình cảm khá phức tạp.
"Ha hả..." Đám Ngự Thiên Thần Minh cười gượng theo thói quen. Kể từ khi lăn lộn cùng với Cố Phi, đám cao thủ nổi như còn xưa nay như bọn họ đã quen bị che mất quầng sáng, mặc kệ đi đến đâu, Cố Phi luôn là tên xuất chúng đoạt ánh mắt của ngươi khác rõ ràng dứt khoát nhất, tuy hoàn toàn không phải do hắn cố ý.
Mấy người ngồi xuống, rót rượu cho nhau, sau mấy câu khách sáo, Thủy Thâm hỏi: "Bên phía mấy người đều thu xếp ổn thỏa rồi hả?"
"Đừng cố đào được tình báo từ trong miệng tụi này." Hàn Gia Công Tử lẳng lặng nói.
"Ha hả..." Cười gượng, chỉ biết cười gượng.
"Cơ mà..." Kiếm Quỷ kịp thời chuyển đề tài, "Lúc bắt đầu hình như cậu không phải ở thành Lâm Ấm mà!"
"Ừ, về sau mới chuyển tới." Thủy Thâm nói.
"Tại sao lại đến đây?" Kiếm Quỷ hỏi.
"Điều này còn cần phải hỏi à? Chắc chắn Kha Kha (hòn đá giống như ngọc) ở bên này rồi!" Hàn Gia Công Tử nói.
Đám Ngự Thiên Thần Minh không rõ chuyện, khó hiểu nhìn ba người họ.
"Hửm? Bạn gái của cậu?" Hữu Ca không hổ là xuất thân từ nhân viên làm công tác tình báo, đã trước tiên đoán ra được đáp án.
Thủy Thâm gật đầu.
"Woa, người anh em, có bản lĩnh đó! ! !" Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh đã nhảy cẩn lên, bọn họ rất thích hóng hớt chuyện kiểu này.
"Hì hì..." Nụ cười của Thủy Thâm ngượng ngùng đến bất ngờ. Dáng vẻ thẹn thùng đó khiến người ta biết được tình cảm này khá chân thật, chứ không giống cái cách dù tức giận hay cười đùa đều thuận miệng "ông xã, bà xã" giữa người chơi với nhau thường xảy ra trong game.
"Người đâu, người đâu! Dẫn ra xem thử nào!" Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương rất ồn ào, còn duỗi cổ nhìn bốn phía, giống hệt như người ở ngay tại hiện trường, chỉ là bị Thủy Thâm giấu đi mà thôi.
"Logout rồi, không có ở đây." Thủy Thâm trả lời.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu..." Hàn Gia Công Tử ở bên kia bẻ ngón tay, "Đây là game online thứ sáu hai người chơi cùng nhau nhỉ!"
"Ừ!" Thuỷ Thâm hạnh phúc gật đầu.
"Thần tượng quá! ! !" Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh tiếp tục thét chói tai, giống như vợ là của bọn hắn ấy.
"Chơi thêm một trò nữa, thì được thất niên chi dương [1] rồi." Hàn Gia Công Tử cũng gật đầu.
[1] Nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
"Trời ạ, thằng chó này." Thủy Thâm tức giận mắng.
"Có cơ hội nhất định phải dẫn tới gặp mặt đó!" Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh khát vọng được gặp mặt, bọn họ hy vọng có thể hiểu rõ được tình cảm nam nữ thật hơn cả vàng trong game online là thế nào, điều này có lợi cho việc mở rộng sự nghiệp của bọn họ.
"À, lúc nào các anh rời đi?" Thủy Thâm hỏi.
"Khụ..." Hàn Gia Công Tử cắt ngang.
"Cậu cái người này vẫn đáng ghét như xưa!" Thủy Thâm cảm thán.
"Tôi cảm thấy tự hào vì mình vẫn mười năm như một." Hàn Gia Công Tử tự uống một ly.
"Dù sao thì anh tự lo tiền rượu của mình đi." Thủy Thâm trợn trắng mắt, chuyển qua Kiếm Quỷ: "Nghe nói gì chưa? Hình như có người chơi là nhà bào chế thuốc phát hiện ra một loại thực vật có mùi thuốc lá, nghe nói có khả năng chế ra thuốc lá được đó."
"Thật ư?" Mắt Kiếm Quỷ sáng lên.
"Có chuyện này? Sao tôi chưa từng nghe nói tới vậy?" Hữu Ca rất kinh ngạc. Mỗi khi có tin tức mà hắn không biết được tiết lộ, cảm giác của hắn hệt như lúc PK bị một đại chiêu chưa từng thấy giết ngay trong nháy mắt vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận