Phóng hai cái pháp thuật xong thì không còn sức lực nữa, dù là pháp sư như Cố Phi cũng tuyệt đối không yếu đến vậy. Oanh tạc trên không của pháp sư tạm ngừng, chẳng qua chỉ vì pháp thuật phạm vi hiện nay chỉ có hai loại, sau khi sử dụng liên tiếp thì cần thời gian để cooldown. Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng nữa.
Lực sát thương kinh người của đợt đầu tiên, thực ra chỉ được xem như thăm dò thôi. Nhiệm vụ mà đám Thủy Thâm nhận được giống như của đám người sói thôn Dạ Quang vậy, đó là phải diệt khẩu Tod. Còn về giết nhiều người chơi thành Vân Đoan thế kia lại chẳng liên quan chút xíu nào tới nhiệm vụ. Đừng nhìn song phương đã dây dưa lâu như vậy, thực tế thì đám Thủy Thâm vẫn chưa xác định được mục tiêu bọn hắn muốn tiêu diệt ở đâu. Nhưng lúc này bọn hắn rốt cuộc tìm thấy rồi.
Cái tên được ba chiến sĩ trọng giáp vây vào giữa, hội trưởng Tung Hoành Tứ Hải Vô Thệ Chi Kiếm tự mình canh giữ, tuyệt đối chính là nhân vật mấu chốt trong nhiệm vụ lần này.
Tất cả ánh mắt của mấy người ẩn thân trên cây đều nhìn thấy rõ ràng. Tất cả pháp sư đều đã đổi đầu pháp trượng, tất cả cung tiễn thủ đều đã đổi đầu mũi tên. Đợt công kích lần này, mới là lần phục kích chân chính phải hoàn thành!
Khu vực công kích thuận lợi nhất trong kế hoạch của người chơi thành Lâm Ấm, không phải vì để đả kích nặng nề đến người chơi Vân Đoan, chỉ vì để bảo đảm bất kỳ một ngóc ngách nào trong đoàn đội của đối phương đều nằm trong phạm vi công kích của mình. Như vậy sau khi biết được chỗ của mục tiêu, mới có thể tập trung lực lượng lớn nhất để tiến hành công kích.
Vị trí của Tod, với bọn hắn thì không được xem là thuận lợi nhất, có một bộ phận pháp sư không thể công kích đến gã, nhưng chỉ cần là pháp sư có phạm vi công kích đến được, thì đã làm xong chuẩn bị, cắn răng chờ kỹ năng của mình cooldown xong.
Vô Thệ Chi Kiếm trong rừng một đao bổ ra một tên đạo tặc, đang định tiến lên giải quyết, không ngờ đạo tặc này không có ý muốn dây dưa với gã, quay đầu bỏ chạy. Không chỉ là đạo tặc này, khi gã đến gần Todd, có mấy tên đạo tặc chủ động hiện hình, nhưng chẳng ai tiến lên tấn công, đều quay đầu bỏ chạy cả.
"Không tốt!!!" Vô Thệ Chi Kiếm đã nhanh chóng nhận ra được điều gì đó.
Gã chẳng nói gì nữa, nghiêng người Xung Phong lần hai đã lao ra ngoài. Xung Phong lần hai, đây là một kỹ năng đặc biệt của Vô Thệ Chi Kiếm. Có thể liên tục dùng Xung Phong hai lần sau đó mới là cooldown kỹ năng.
Chỉ trong giây phút Vô Thệ Chi Kiếm nghiêng người bay ra ngoài, trên trời dưới đất ánh lửa rực rỡ tươi đẹp lần nữa nhấp nháy, còn hoành tráng hơn cả hồi nãy. Vô Thệ Chi Kiếm chẳng thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu pháp sư ném pháp thuật vào khu vực này, gã chỉ có thể gầm thét đau đớn. Nhiệm vụ lần này sợ rằng sắp ra đi rồi, ba tên chiến sĩ trọng trang kia dù có mạnh hơn đi nữa, nhiều pháp thuật cùng công kích thế này chắc cũng không gánh nổi đâu nhỉ?
Đáp án đúng như Vô Thệ Chi Kiếm nghĩ.
Tù U Chi Thuẫn của ba tên chiến sĩ trọng trang tất nhiên là mạnh mẽ, nhưng chỉ thể hiện được đặc sắc của vũ khí, không dùng thuẫn tấn công tiếp xúc trực tiếp, thì không thể phát huy ra thuộc tính phòng hộ của nó được. Trước không nói pháp sư cùng công kích có bao nhiêu, cho dù không nhiều lắm, bọn hắn giơ thuẫn lên trên đầu thì cũng kịp phòng Thiên Hàng Hỏa Luân, nhưng Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm từ dưới đất vọt lên lại bó tay.
Không sai, lúc trước bọn hắn đúng là từng để thuẫn trên mặt đất rồi nhảy lên để phòng ngự đại chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, nhưng đừng quên lúc đó đối thủ của bọn hắn là Cố Phi, pháp thuật phát động chậm đến mức có thể mặc bọn họ để thuẫn lên mặt đất rồi nhảy lên, lên xuống phiền phức như vậy mà vẫn kịp, ngoại trừ Cố Phi thì đúng là chẳng có người thứ hai.
Trong ngọn lửa dữ dội, ba thân hình vẫn luôn vững chắc cuối cùng đã bị thiêu đốt. Bởi vì ba người đều có thể kiên trì hơn người chơi bình thường, không có hóa thành ánh sáng trắng ngay lập tức, từ trên mặt lại có thể thấy được quá trình đau đớn chống đỡ của bọn hắn, đáng tiếc quá trình này cũng chỉ kéo dài được hai giây, ánh sáng trắng khiến Vô Thệ Chi Kiếm đau khổ cuối cùng vẫn hiện ra.
Chiến sĩ trọng trang hung mãnh cũng bị miễu sát rồi, Tod còn có thể không chết sao?
Lúc tất cả tản đi, Vô Thệ Chi Kiếm hầu như không dám mở mắt, gã đang chờ đợi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Nhưng mà lần nay gã lại nhận được một tin mừng.
Chiến sĩ trọng trang đã không còn, trên mặt đất vẫn đang thiêu đốt, người chơi Vân Đoan vừa nãy đứng ở khu vực này không kịp né tránh đều đã anh dũng hy sinh, nhưng tù phạm Tod, dù mặt mũi bẩn thỉu, cả đường đi đều không một cảm xúc, lúc này trải qua lễ rửa tội của ngọn lửa hừng hực, thế mà gã vẫn mặt mày bẩn thỉu, không một cảm xúc như cũ.
Gã thế mà vẫn còn sống! Vô Thệ Chi Kiếm kinh ngạc đến cả miệng cũng không khép lại được.
Nhưng gã nhanh chóng phản ứng kịp, một bước dài xông đến bên cạnh Tod, kéo thằng này bỏ chạy.
Nếu như Tod chống cứ thì sẽ tạo cho Vô Thệ Chi Kiếm phiền phức rất lớn, nhưng tên này rất ngoan, như là có đầy đủ giác ngộ của một tù nhân nên có, Vô Thệ Chi Kiếm vừa kéo, gã đã lập tức đi theo, Vô Thệ Chi Kiếm phất tay hét lớn với mấy người khác: "Yểm hộ! Yểm hộ!!!"
Tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải vẫn còn một nửa, người chơi dong binh đoàn sống sót cũng có cung tiễn thủ, ngoài ra còn có pháp sư, mấy người này rối rít bắt lấy kẽ hở lần này công kích loạn lên không. Mà các chiến sĩ cũng làm ra việc mà mình có thể làm được, tên nào tên nấy ôm lấy cây lớn bên cạnh mình lắc điên cuồng.
Không ngờ lại trở thành thủ đoạn công kích có hiệu quả nhất.
Rừng cây rậm rạp thế này, cành lá trên mỗi cái cây đều quấn lấy với nhau, rung bất kỳ cái cây nào thì đều sẽ liên đới đến mấy cái cây trong phạm vi lớn, lúc này có rất nhiều người rung, tiếng 'xoạt xoạt' cành lá trên không trung rừng rậm ma sát vang tận mây xanh. Không ít game thủ thành Lâm Ấm trên cây không kịp đề phòng đều rớt xuống cả, nhưng phần lớn phản ứng rất nhanh, có vài tên trong chớp mắt rơi khỏi cây đã vươn tay bám lấy được nhánh cây, nhưng mà thân hình đã bị bạo lộ, thế là nhìn thấy trên tàng cây khu rừng rậm này mấy game thủ như là mấy quả trái cây nặng trĩu, đông treo một quả, tây treo một quả, cực kỳ quỷ dị.
"Mẹ, đây là cái thể loại gì vậy!" Hàn Gia Công Tử đang đỡ trán, một tiếng 'phịch' vang lên, một tên pháp sư từ khoảng không trên đầu rơi xuống trước mặt hắn.
Ánh lửa chớp lóe, Cố Phi lẹ tay, một cái "Bạt Kiếm Thuật ra khỏi túi" đã miểu sát người ta.
Tác dụng của rung cây còn không dừng ở đó, tác dụng lớn nhất chiêu này là khiến game thủ trên cây hoàn toàn không có cơ hội phát động tấn công được nữa!
Ẩn núp trên cây, không phải cung tiễn thủ thì là pháp sư. Tuy có một phần lớn ôm cây không rớt xuống mặt đất, cũng không bị treo trên cây, nhưng cung tiễn thủ bắn tên cần phải dùng hai tay, lúc này một tay ôm cây để giữ thăng bằng cho cơ thể thì bắn tên thế đéo nào được?
Còn về pháp sư, tuy một tay có thể phóng pháp thuật, nhưng vấn đề là ngoại trừ pháp thuật phát động trong nháy mắt thì mấy loại khác đều có yêu cầu trong lúc ngâm xướng thân thể phải giữ nguyên không nhúc nhích. Giờ cây bị lắc điên cuồng, tên nào cũng đang run rẩy, dưới chân dù không dịch chuyển quá lớn, nhưng cũng bởi vì rung động không ngừng nên có hơi lắc lư, chút xíu tì vết này chẳng thoát khỏi được sự duy trì cân bằng của hệ thống đại thần được, tất cả ngâm xướng pháp thuật đều không thể lấy được thành công.
Về điểm này người chơi thành Vân Đoan còn không phát hiện, nhưng rung cây khiến bố cục xảy ra chuyển biến mang tính đột phá, điều này thì lại trực quan nhất. Người chơi thành Lâm Ấm rớt xuống đất không kịp bò dậy chạy thì đã tạch mất, treo ở trên cây gắng gượng lại trở thành bia sống. Cục diện tàn sát chỉ nháy mắt đã được đảo ngược.
Lúc này Vô Thệ Chi Kiếm cũng thể hiện được tố chất mà một hội trưởng của công hội lớn nên có. Vừa nhìn chằm chằm Tod ở bên cạnh, vừa trầm ổn chỉ huy tất cả người chơi, ai rung cây thì rung cây, ai bắn bia thì bắn bia, ai hái quả thì hái quả. Người nào cũng có việc làm, chẳng có người nào được nhàn rỗi.
Thủy Thâm đang chờ đợi tin thắng lợi trong rừng cây lúc này đã nhận được báo cáo, tất nhiên rất kinh ngạc: "Có bao nhiêu pháp sư đồng thời phát động tấn công?"
"Ít nhất phải 50 người!!"
"50 thằng pháp sư, mỗi người hai cái pháp thuật, NPC vẫn sống được?"
"Nhìn như chẳng có chuyện gì cả."
"Còn khó hơn so với tưởng tượng của tôi..." Thủy Thâm thở dài. Gã đoán được tên kia không yếu tới mức vừa chạm cái đã tạch mất, bằng không nhiệm vụ bảo vệ gã ta của Tung Hoành Tứ Hải không khỏi quá mức gian nan rồi. Cho nên gã thiết kế cái cạm bẫy chu đáo chặt chẽ này, cố gắng đạt đến mức sau khi phát hiện mục tiêu có thể nhanh chóng tập trung hỏa lực một phát đúng lúc trực tiếp oanh tạc tên kia thành mảnh vụn. Ai ngờ 50 tên pháp sư cùng oanh tạc cũng không thể bạo tạc được mục tiêu, sinh mệnh lực này, bảo thủ đoán thôi cũng phải cấp boss.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi? Còn có thể phát động thêm một đợt nữa không?" Thủy Thâm vội vàng hỏi.
"Không được!" Người kia trả lời, "Bọn chúng đang rung cây."
"Nhanh vậy đã phát hiện ra được cách này? Không hổ là game thủ thành Vân Đoan cao thủ nhiều như mây!" Thủy Thâm lại cảm thán. Với mấy người chơi chậm rãi thích ưng lâu ngày với rừng rậm như bọn hắn, sớm đã biết đối phó với mai phục trên cây, rung cây có thể hoàn toàn phong sát công kích của bọn hắn. Lúc chọn sử dụng chiến pháp này, một là ức hiếp người chơi thành Vân Đoan không quen thuộc tác chiến trong rừng cây, hai là cảm thấy nắm chắc một kích có thể tất sát. Dẫu sao nếu một khi trực tiếp oanh tạc thành công giết chết Todd, nhiệm vụ của đối phương đã thất bại. Nếu đối thủ đủ lý trí, cách làm tốt nhất của đôi bên chính là không nên tiếp tục đối đầu nữa. Nắm tay nhau đi uống rượu, cùng nhau mắng hệ thống đại thần thiết kế nhiệm vụ song hướng này, khi đó sung sướng biết bao nhiêu?
Không ngờ một kích tất sát không thành công, đối thủ nhanh chóng nghĩ ra cách rung cây khiến Thủy Thâm cảm thấy rất bất ngờ. Thực ra gã đã coi trọng người chơi thành Vân Đoan hơn một chút, rung cây là nhằm vào đặc điểm hai chức nghiệp lớn mai phục trên cây, phong sát công kích của bọn hắn, điều này người chơi thành Vân Đoan không nghĩ đến. Cách của bọn họ đặc biệt chất phác: Người ở trên cây, cho nên tao rung cây lắc mày rớt xuống, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Người ở trên cây đều kiên trì chống đỡ, bọn chúng không dám lưu lại trong rừng rậm lâu đâu, để bọn chúng rời đi." Thủy Thâm hạ lệnh.
Thực ra người chơi trên cây đã sớm làm như vậy rồi, tên nào tên nấy ôm chặt thân cây bên cạnh. Game thủ thành Vân Đoan trừ đám chiến sĩ tiếp tục kiên trì rung cây, mấy người khác dưới sự chỉ huy của Vô Thệ Chi Kiếm đều rút lui có trình tự.
Biên giới rừng cây, đám người Anh Trủng Nguyệt Tử còn đang đứng chờ dài cả cổ, cuối cùng thấy được bóng dáng người chơi thành Vân Đoan.
"Sao giờ mới xuất hiện chứ!" Anh Trủng Nguyệt Tử đắc ý lên đón, cậu ta còn tưởng rằng mình lập công lớn.
"Cút mẹ mày đi!" Tên game thủ đầu tiên xông ra nhìn thấy Anh Trủng Nguyệt Tử đã mặt đầy tức giận, vươn tay đẩy cậu ta lộn nhào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận