Cố Phi nhanh chóng thử độ cứng của cành cây kia, rất hài lòng. Lập tức cất kiếm vào trong túi, hai tay cầm cây gỗ chống trên đất một cái, người đã lập tức được đỡ lên giữa không trung. Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm trên mặt đất đã bùng lên, nhưng bởi vì thân thể Cố Phi đã ở trên không nên không bị đốt đến, Thiên Hàng Hỏa Luân trên trời tuy đập trúng đầu, nhưng không gây được thương tổn nặng nề gì. Làm pháp sư, pháp lực của Cố Phi là một nỗi hổ thẹn, nhưng lượng máu thì lại vượt trội hơn mấy pháp sư khác, hắn có trang bị biến thái Phù Hộ Truy Phong đó nha!
Lúc này đám người đã kêu gào: "Woa, thế cũng có thể ư?"
Kết quả biểu diễn của Cố Phi còn chưa xong, trong nháy mắt bàn tay ở giữa không trung đã móc một sợi dây dài từ trong túi ra, vung tay ném sợi dây thừng 45 độ bay về phía cành khô trên cây, vững vàng quấn quanh vòng ở trên đó. Lúc này cây gỗ tạm thời đỡ hắn đã sắp gãy, Cố Phi đúng lúc bỏ cây gỗ đu theo sợi dây thừng, cùng lúc đó còn nhanh chóng bò lên trên sợi dây thừng một đoạn, Cố Phi biết rõ nếu không lên cao một chút, lúc dây thừng đu về chỗ thấp nhất mình chắc chắn sẽ bị té xuống đất ngay.
Động tác của hắn mau lẹ, lưu loát tới cực hạn. Đám quần chúng lần nữa hò hét: "Còn mang theo cả thứ này nữa? Diễn xiếc hả?"1
Cố Phi đu đưa trên không trung cảm thấy rất không vui, đây mà là xiếc hả? Cái này gọi là võ công!
Người xưa nói thập bát ban võ nghệ [1], thực ra mười tám chỉ là số ảo, theo sự tiến bộ của các triều đại diễn sinh ra các phiên bản khác nhau, thập bát này mỗi triều đại đều ám chỉ khác nhau. Nhưng phân loại theo tổng thể thì không ngoài mấy loại như ném bắn vũ khí, binh khí dài, binh khí ngắn, binh khí mềm và đánh tay không.
[1] Là thuật ngữ dùng để chỉ 18 môn loại vũ khí cơ bản trong hệ thống chương trình của các môn phái võ thuật Trung Quốc cũng như một số môn võ cổ truyền Việt Nam. Đọc thêm tại Wikipedia.
Trong mấy loại lớn lại chia thành các loại nhỏ, trong mỗi loại đều có thể quy về thập bát ban vũ khí. Cho nên muốn tinh thông mọi thứ là tuyệt đối không thể. Huống hồ mấy loại binh khí kỳ quái như Lang Nha Bổng này, Hỗn Nguyên Chùy này, Lưu Tinh Chùy thì chưa từng nghe nói có người luyện võ nào đang nghiên cứu. Mấy loại như cung tên, đều là thứ Cố Phi chưa từng đọc qua huống chi luyện.
Mấy thứ này tạm thời không nhắc đến, chỉ 'xiếc' mà Cố Phi đang xài trước mắt, đây đúng là võ công hàng thật giá thật. Cái này thuộc về loại dây thừng trong binh khí mềm. Bảo diễn viên xiếc đến chơi đu dây chắc chắn càng giật gân càng đẹp mắt hơn Cố Phi nhiều, nhưng cách quăng dây thừng lên cây thế này thì Cố Phi có nắm chắc hơn, nội hàm của Cố Phi đều ở chỗ này hết, đám quần chúng không biết thưởng thức, khiến Cố Phi buồn bực không thôi.
Nhưng mặc kệ là võ thuật hay là xiếc. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị động tác của Cố Phi làm cho kinh hãi, không chỉ là người mình, còn bao gồm cả Thủy Thâm ở ngoài 25m. Thẳng đến khi Cố Phi nắm dây thừng bay vèo tới trước mặt thì gã mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Muốn trở thành một người chơi vĩ đại trong chức nghiệp cung thủ, điểm yếu lớn nhất đó là vĩnh viễn không thể cho người ta có cơ hội đến gần người. Tuy Thủy Thâm chuyển chức thành Tiềm Phục Giả, nhưng đặc điểm của chức nghiệp vẫn còn. Lúc này gã không muốn lộ điểm yếu, né người muốn vòng ra phía sau cái cây bên cạnh. Chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của đối thủ, Thủy Thâm nắm chắc sẽ thoát khỏi bất cứ sự theo dõi nào. Dùng một câu tục không chịu được để nói: Gã là lớn lên ở trong rừng rậm này, rất quen thuộc.
Đáng tiếc Cố Phi lại không cho gã cơ hội này, vươn tay chỉ vào không trung, nhanh chóng ngâm xướng: "Bức Tường Điện Lưu, giáng!"
Bức Tường Điện Lưu nháy mắt đã ngưng kết xong trước mặt Thủy Thâm, gã phản ứng chậm hơn nửa nhịp nữa thì có thể đụng phải rồi. Đợi gã dừng bước, quay người muốn đi đường vòng, Cố Phi không chậm chút nào đã bay đến bên cạnh gã, đón đầu chính là một kiếm, ngay sau đó đuổi theo bước chân bỏ chạy của Thủy Thâm chính là một cái quét chân muốn quẹt qua gã.
Không ngờ tới vào thời khắc mấu chốt sắp chạm phải, Thủy Thâm đột nhiên nhảy về phía trước, thành ra lại quét hụt. Cố Phi xuất ra võ thuật, sát thương bao nhiêu không do hắn khống chế, nhưng trực tiếp sẩy tay đánh không trúng là rất hiếm thấy. Thủy Thâm có thể trốn được chiêu mà hắn cho rằng không chút sơ hở, khiến hắn rất cảm thấy ngoài ý muốn.
Cố Phi không dám thờ ơ, vội vàng tiếp tục đuổi theo. Tốc độ di chuyển của Thủy Thâm có lẽ chiếm ưu thế hơn hắn, nhưng chỉ cần giữ vững khoảng cách của hai người ở trong khoảng năm mét, đợi Dịch Chuyển Tức Thời làm lạnh xong, Cố Phi tuyệt đối sẽ không thất thủ lần nữa.
Đang lập kế hoạch, đột nhiên dưới chân giật nhẹ, Cố Phi thầm kêu một tiếng không tốt, nhanh chóng thối lui về phía sau.
Nơi nay cư nhiên che giấu một cái bẫy... Cố Phi trong nháy mắt hiểu được vì sao Thủy Thâm né được cái quét chân kia của mình rồi. Người ta hoàn toàn không phải thấy chiêu giải chiêu, chỉ bởi vì biết chỗ đó có bẫy, cú nhảy đó là vì phóng qua bẫy mà thôi, kết quả may mắn tránh thoát luôn cái quét chân của Cố Phi.
Cố Phi vừa chạm phải bẫy đã né, phản ứng nhanh nhẹn đã đạt đến trình độ đỉnh cao. Cố Phi đoán chừng nếu trong hiện thực trúng phải loại bẫy này, với phản ứng nhanh nhẹn của bản thân sợ là sẽ không kích phát cạm bẫy, vì muốn cạm bẫy kích phát thì chắc chắn phải đạt đến lực tác động nhất định. Đáng tiếc trước mắt đang ở trong trò chơi, cạm bẫy kích phát chẳng cần nhiều nguyên lý vật lý như hiện thực, mặc kệ sức lớn chừng nào, cứ chạm phải là nó liền động. Hơn nữa cạm bẫy cao cấp trong miệng tên Anh Trủng Nguyệt Tử lúc kích phát còn rất dữ dội, còn biết nhảy lên kẹp người.
Bất quá so sánh với lần trước lần này Cố Phi đã có chuẩn bị. Trong lúc né ra sau thì đã móc kiếm cầm trên tay, còn nhanh hơn lần trước.
Thủy Thâm đang chạy trốn đằng trước được xưng là kỹ thuật cạm bẫy đứng đầu Thế Giới Song Song. Tất nhiên rất hiểu biết về cạm bẫy, vừa nãy đôi tai nhạy bén bắt được một tiếng vang nhẹ tương tự tiếng lò xò ở sau lưng, lập tức biết cạm bẫy bị kích phát rồi.
Lúc này đuổi theo phía sau mình trừ Cố Phi ra thì còn có thể là ai? Không ngờ thằng này nhanh vậy mà cũng trúng chiêu, Thủy Thâm còn tưởng hồi nãy mình trong lúc cấp bách tránh bẫy quá rõ ràng, chỉ sợ đã nhắc nhở cho người ta, không ngờ thằng này thân thủ nhanh, nhưng não lại không nhanh bằng!
Trong đầu Thủy Thâm vừa nghĩ như vậy, vừa vui mừng quay đầu lại nhìn, kết quả nghe được tiếng lò xo càng ngày càng gần, nhìn thấy sự vật gã cực kỳ quen thuộc bay đến trước mắt, Thủy Thâm còn chưa kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi. Một tiếng "cạch" vang lên, vẽ nên một dấu chấm kết thúc cho tiếng lò xo.
"Woaaa ha ha ha!!" Anh Trủng Nguyệt Tử vừa mới chạy ra khỏi phạm vi của pháp thuật đã quay đầu ngắm nhìn hành động của Cố Phi, khoảng cách gần hơn cả mấy người khác, nhìn cũng rõ nhất, lúc này gần như đã lăn lộn trên mặt đất, đưa tay chỉ về phía Thủy Thâm mặc ý cười điên cuồng: "Không hổ là kỹ sư cạm bẫy số một mà! Có thể cmn kẹp bẫy lên trên mũi luôn, tôi thừa nhận tôi không bằng anh! ! !"
Thủy Thâm đã lệ rơi đầy mặt, là lệ rơi đầy mặt chân chính, không tự chủ được lệ rơi đầy mặt, ai không tin thì tự mình lấy cái kẹp rồi kẹp mạnh lên mũi mình thử xem.1
Khiến Thủy Thâm cảm thấy bi phẫn hơn nữa là, bây giờ gã không thể di chuyển! Bẫy không kẹp phải chân mà là kẹp lên trên mũi của gã, thế mà cũng phát huy ra hiệu quả cấm di chuyển. Dù ngay cả kỹ sư cạm bẫy số một như gã cũng không biết có tình huống này, bởi vì chưa hề có ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy!
"Đây là bug!!" Thủy Thâm vô cùng bi phẫn nghĩ.
Xảy ra tình huống này Cố Phi cũng rất bất ngờ, hắn vốn chỉ muốn quăng bẫy kẹp lên đầu Thủy Thâm thôi, không ngờ gã lại quay đầu đưa mũi ra, bất ngờ hơn nữa là kẹp vào mũi lại có hiệu quả như kẹp trên chân.
Chỉ khi nào bẫy hết thời gian mới tự động rơi ra được, đây là quy tắc của hệ thống, sức người không thể nào thay đổi được quy tắc của hệ thống tuyệt đối vô sỉ. Cho nên Thủy Thâm chỉ có thể mặc cho bẫy kẹp ở trên mũi mình. Bộ dáng khôi hài, bất kỳ một cao thủ nào có lòng tự trọng thì lúc này đều sẽ nghĩ đến cái chết. Cho nên khi Cố Phi xách kiếm Ám Dạ Lưu Quang bước từng bước áp sát về phía gã, gã thậm chí hy vọng Cố Phi đi nhanh hơn chút nữa, nhanh chóng xử gã đi.
Kết quả Cố Phi đi đến bên người gã nhưng không vội vung kiếm, tay mò vào trong túi lục lọi cái gì.
Chẳng lẽ là đạo cụ gì đó càng tàn khốc hơn! Thủy Thâm vừa định há mồm kháng nghị, lại thấy Cố Phi móc đồ ra khỏi túi, là một quả táo, tiếp đó thấy hắn bắt đầu gặm răng rắc răng rắc, vừa gặm vừa hỏi: "Cảm giác thế nào?"1
Một cái Dịch Chuyển Tức Thời cực hạn, một chiêu Song Viêm Thiểm, lại một chiêu Bức Tường Điện Lưu cực hạn... đó cũng là cực hạn của Cố Phi, lúc này hắn đã không còn pháp lực để dùng đại chiêu nữa.
"Hừ..." Thủy Thâm vốn là muốn phát ra âm này, không ngờ mũi bị kẹp, âm này không biệt quẹo về phương trời nào. Thủy Thâm đành phải mở miệng nói chuyện: "Cậu tốt nhất giết tôi nhanh đi, nhưng mà cũng vô dụng thôi, dù giết tôi, thì mấy người cũng không thoát ra khỏi rừng cây này được, hơn nữa tôi sẽ nhanh chóng trở lại thôi. Phi phi phi..."
"Phi" này của Thủy Thâm không phải nhằm vào Cố Phi. Nghĩ thử xem, cạm bẫy là được chôn trong đất, mang theo không ít bùn, lúc này lại treo ở trên mũi, rũ ở trước miệng, gã vừa há mồm, không ít bùn đất bị chấn động rớt vào trong mồm, tình thế càng khó xử.
"Ha hả!" Cố Phi bật cười, quả táo gặm được nửa thì ném đi. Tay lại mò vào trong túi lục lọi, lại móc ra một sợi dây thừng, nói: "Giết anh làm gì?"
Nói xong đột nhiên vung cánh tay phải, mũi kiếm lại vẽ ra một ngọn lửa chữ "V" lớn, hai tên đạo tặc hiện thân trong không khí, toi mạng.
"Bảo anh em của anh đừng có tới đây nữa, Tiềm Hành không có tác dụng với tôi." Cố Phi nói.1
Thủy Thâm vô cùng kinh ngạc đấy, gã biết đám anh em đạo tặc của mình đang dùng Tiềm Hành đến gần Cố Phi. Nhưng chính gã cũng không biết bọn họ ra tay lúc nào, không ngờ Cố Phi còn biết rõ hơn cả gã, hơn nữa phất tay một cái lại tiêu diệt hai người.
Cố Phi vẫn có thể nhận ra có đạo tặc Tiềm Hành chú ý vào hắn, nhưng bọn hắn đã ngừng đến gần. Thế là Cố Phi vòng ra sau lưng Thủy Thâm, cúi người quấn dây thừng lên chân Thủy Thâm.
"Móa! !" Thủy Thâm đã biết người này muốn làm gì, tuy nửa người dưới không thể giãy giụa, nhưng nửa người trên có thể nhúc nhích, khom lưng muốn ngăn cản Cố Phi, đáng tiếc Cố Phi đã sớm thắt nút xong, lách một cái đã rời khỏi bên cạnh gã.
Một đầu khác của dây thừng Cố Phi cột lên trên Viêm Chi Tẩy Lễ, vừa quăng vừa hô lớn: "Đón lấy."
"Tới đây!" Chiến Vô Thương lên tiếng đáp lại ra khỏi đội ngũ, đón lấy Viêm Chi Tẩy Lễ được quăng tới.
"Kéo về đi!" Cố Phi ra lệnh.
"OK!" Chiến Vô Thương vung tay.
"Tổ sư nhà mày ! ! !" Thủy Thâm gầm thét, đã thấy dây thừng dài buộc ở trên chân gã đã bị kéo căng, một lực mạnh vọt tới trên chân, Thủy Thâm bị kéo ngã sấp trên mặt đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận