Các đại đoàn trưởng đang ngồi xổm mở cuộc họp đều xoay người đứng bật dậy khỏi mặt đất, mỗi người đều lấy tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn trở về đội ngũ. Trên đường trở về đã móc vũ khí ra cầm trên tay, dọc đường còn luôn gào to, kêu gọi đoàn viên của mình nhanh chóng lấy mình làm trung tâm co rút đội hình, đoàn kết một lòng chống lại ngoại địch.
Kết quả quay trở lại đội ngũ, thì chỉ thấy đám người phe mình đang hỗn loạn, nhưng căn bản không thấy kẻ địch đâu.
"Người đâu người đâu?" Mấy đoàn trưởng tranh nhau hỏi han thuộc hạ của mình.
"Đột nhiên xuất hiện, giết hai người, liền chạy rồi!" Có người kể lại.
"Tại sao không đuổi theo?" Đám đoàn trưởng hỏi.
"Có đuổi!" Mọi người cùng chỉ về cùng một phía. Có ba người chơi đứng cô độc trong bụi cỏ dưới gốc cây, tất nhiên bọn hắn không phải đang đứng đó tạo dáng, mà là đạp trúng bẫy, không thể nhúc nhích. Nhưng bẫy cũng chỉ là bẫy săn không có tổn thương mà thôi, thế mà biểu cảm trên mặt ba tên lại hoảng loạn cực kỳ khoa trương. Chỉ vì lúc này dưới chân ba người có một ngọn lửa đang "tách tách" thiêu đốt.
"Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm!!" Các đoàn trưởng đều là cao thủ nên vừa nhìn đã nhận ra.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tên đoàn trưởng nào đó hỏi.
"Có bốn tên đạo tặc đột nhiên hiện thân, giết đi hai người chơi ở vòng ngoài rồi chạy mất. Mọi người nóng lòng đuổi theo thì không cẩn thận đạp phải bẫy, tiếp đó thấy ngọn lửa của pháp sư bùng lên, đuổi theo khá nhanh có tổng cộng tám người, bây giờ chỉ còn ba người kia."
Đám đoàn trưởng bừng tỉnh, chẳng trách ba tên đứng bất động đó đều là chiến sĩ, thì ra là vì máu dày hơn cho nên mới sống sót được. Năm người khác hy sinh, đoán chừng đều là chức nghiệp có lượng máu bèo bọt rồi.
Lúc này mục sư đang bảo trì khoảng cách phóng Thuật Hồi Phục cho ba tên kia, ba người cũng đang căng thẳng quan sát xung quanh, e sợ không biết lúc nào lại có lửa vọt lên. Kết quả, kẻ địch chưa ra tay cũng chẳng lộ diện, tùy ý bẫy dưới chân ba tên chiến sĩ hết thời gian, rồi vội vội vàng vàng quay về đội ngũ cũ.
Trong mảnh rừng hồi phục sự yên tĩnh vốn có.
Trong thời gian ngắn ngủi kẻ địch đã phát động một đợt tiến công, xén cấp của bảy người chơi thành Vân Đoan. Trong bảy người nọ có bốn người là thành viên của Tung Hoành Tứ Hải. Lúc này đã quay trở về thành Vân Đoan xa xôi, bị rút khỏi nhiệm vụ lần này, ba đoàn viên của mấy dong binh đoàn khác cũng đã trở lại thành Bạch Thạch, muốn chạy đến đây ít nhất cũng mất ba tiếng đồng hồ.
"Mọi người phải cẩn thận bên cạnh!" Vô Thệ Chi Kiếm hô to, tất cả mọi người đều quơ loạn vũ khí vào trong không trung, coi thử bên cạnh có đạo tặc nào đến gần người hay không. Pháp sư thì triển khai một đợt oanh tạc pháp thuật vào khu vực gần mình, sau khi nghiệm chứng không còn đạo tặc nữa, mọi người cũng chỉ hơi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ không có, không đại biểu mãi mãi không có. Nhiều người hơn chăng nữa cũng không thể làm gì với Tiềm Hành của đạo tặc, làm sao có thể bảo pháp sư phóng pháp thuật không ngừng được chứ?
Vô Thệ Chi Kiếm sắp nghiến nát cả răng, nói với Đảo Ảnh Niên Hoa: "Tìm Thiên Lý Nhất Túy đến đây đi!"
Hiện giờ đã biết kẻ có thể phản Tiềm Hành được, chỉ duy nhất người này thôi.
Cố Phi lại nhận lời mời chạy đến, mặt Vô Thệ Chi Kiếm đầy vẻ coi trọng: "Cậu Thiên Lý, lần này lại phải dựa vào cậu rồi."
Tất nhiên Cố Phi biết bọn họ hy vọng mình làm những gì, nhưng mà cách của hắn cũng có rất nhiều hạn chế. Lúc này đành thở dài nói với Vô Thệ Chi Kiếm: "Hội trưởng Vô Thệ, tôi nhiều nhất chỉ có thể đề phòng một phương hướng thôi, không thể trông nom hết toàn diện được."
"Tại sao?" Vô Thệ Chi Kiếm hỏi.
"Tuý ca nhà tôi biết võ công đó, thứ cảm nhận được là sát khí!" Trùng hợp Hỏa Cầu có mặt trong đám người gần đây nên đắc ý dạt dào nói.
"Thằng quấy rối từ đâu lòi ra đấy, lôi đi." Vô Thệ Chi Kiếm gọi hai tên chiến sĩ ném Hỏa Cầu ra ngoài.
Cố Phi thấy nói vậy đúng là chẳng ai tin, thế là vắt hết óc, đổi một khái niệm để giải thích: "Khụ, tôi xài là kỹ năng bị động, đối phương cần chú ý đến tôi mới có phản ứng. Lấy bây giờ làm ví dụ, tôi đứng ở trong đám người, nếu bên ngoài có đạo tặc Tiềm Hành, bọn họ không nhìn tôi, thì tôi cũng không biết được sự tồn tại của bọn họ. Tôi nói vậy, các anh hiểu chưa?"
"À..." Mọi người cùng kéo dài âm.
"Hừ, thằng nhóc này dễ dàng công bố bí mật của mình cho mọi người biết vậy ư!" Đảo Ảnh Niên Hoa đầu óc rất sâu xa thầm nghĩ, thậm chí trong đầu quá đen tối đã bắt đầu tính toán làm thế nào trong tình huống một người không chú ý chơi chết người ta. Mệnh đề này hình như rất có tính khiêu chiến thì phải! Đảo Ảnh Niên Hoa cân nhắc.
"Nói như thế thì, cậu Thiên Lý chỉ cần chiếm cứ chỗ cao hơn bọn tôi, không phải có thể được người vòng ngoài chú ý rồi sao?" Vô Thệ Chi Kiếm đột nhiên nói, không hổ là hội trưởng của công hội đứng đầu thành Vân Đoan, trình độ trí lực cũng khá cao.
Cố Phi lại cười khổ lắc đầu: "Hội trưởng Vô Thệ là muốn lấy tôi làm trung tâm của vòng tròn hơn ngàn người đi? Thật ngại quá, phạm vi kỹ năng này của tôi không lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ mười mét thôi, phải để ý phạm vi hơn một ngàn người hoàn toàn không thể nào!"
"Nói vậy, kỳ thực ngay cả một phía thôi cậu cũng không xem xét được mà!" Sắc mặt Vô Thệ Chi Kiếm ảm đạm.
"Chính xác thì đúng là như thế đấy." Cố Phi rất tiếc nuối. Cục diện trước mắt hắn hiểu được, cũng rất muốn góp một phần lực. Nhưng vấn đề là hắn bất lực.
Mọi người đang không biết làm thế nào mới tốt. Đột nhiên bên cạnh lại truyền tới tiếng mắng: "Con bà nó, lại tới rồi!"
Ánh mắt của tất cả mọi người chuyển qua. Nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy hai luồng ánh sáng trắng lóe lên, lại có bốn tên đạo tặc Tiềm Hành áp sát, đột nhiên hiện thân sau đó nhanh chóng ra tay giết hai người, tiếp đó quay người bỏ chạy. Có vết xe đổ lần trước, lần này không ai dám tùy tiện đuổi theo, mấy công kích tầm xa như pháp thuật của pháp sư, mũi tên của cung tiễn thủ rối rít đuổi theo.
Nhưng bốn tên đạo tặc này dường như rất quen thuộc với nghiệp vụ này, sau một kích liền sôi nổi xài Tật Hành chạy tứ tán khắp nơi, chẳng được mấy bước tên nào tên nấy đã lủi đến phía sau cây, không thấy tung tích đâu nữa. Lúc này đám pháp sư, cung tiễn thủ chuẩn bị tấn công mới nhao nhao vào vị trí xong, lời ngâm xướng còn chưa kịp nhớ, mũi tên muốn bắn còn chưa kịp rút ra nữa!
"Móa nó!" Tất cả mọi người cảm thấy tức tối bất bình vì cái chuyện khiến lòng người nghẹn ứ này, chợt trên không trung rất nhiều nơi hiện ra một vòng lửa, mà trên mặt đất cũng theo đó sáng bừng nóng lên...
"Aaaa! "Tất cả mọi người kêu gào sợ hãi chạy trốn khắp nơi, đây là pháp thuật phạm vi lớn của pháp sư.
Đoàn đội hơn ngàn người loạn tùng phèo, người chơi đâm vào nhau, có người ngã trên đất, sau đó có người giẫm lên. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả rừng rậm, Vô Thệ Chi Kiếm không ngừng kêu gào "ổn định ổn định", kết quả một tên chiến sĩ cuống cuồng trốn tránh pháp thuật vừa vặn vọt đến trong vùng đất nhỏ không chịu ảnh hưởng pháp thuật công kích của bọn hắn, đâm sầm vào sau lưng Vô Thệ Chi Kiếm, Vô Thệ Chi Kiếm thiếu chút nữa cắn đứt cả đầu lưỡi. Xoay người trợn mắt nhìn, nhưng làm gì có ai rảnh để ý đến gã, đều mang vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn cục diện trước mặt.
Pháp thuật sớm đã được phát động, bốn phía đều là biển lửa. Có người trực tiếp vong mạng dưới công kích pháp thuật, càng có người trong cục diện hỗn loạn bị người phe mình làm trọng thương.
Có thể không như thế được ư? Vì trốn tránh công kích đột nhiên toát ra, không ít chiến sĩ rối rít dùng Xung Phong để né tránh. Kỹ năng này không chỉ dùng để công kích, giờ đây cũng được chiến sĩ dùng để né tránh hoặc là nhanh chóng chạy vị. Nhưng trong tình hình hỗn loạn trước mắt, không chừng Xung Phong một phát là có thể vừa vặn đâm phải mông người nào đó.
Có người bị đẩy thẳng vào trong biển lửa, có người bị hất bay vào chỗ sâu trong rừng rậm chẳng thấy quay lại nữa, nhiều hơn nữa là tiến vào trạng thái choáng váng, ngã ở trên mặt đất không có phản ứng.
Còn có không ít người trong quá trình chạy loạn đột nhiên phát giác dưới chân mình đau nhức, sau đó thì không thể nhúc nhích được nữa, vừa nhìn thì thấy đạp trúng bẫy, mỗi người đều trợn mắt há mồm: "Sao chỗ này cũng có bẫy chứ?" Tất cả mọi người trong quá trình chạy trốn vẫn không quên mình trong lưới bẫy được giăng, nhưng kết quả vẫn có người đạp trúng.
Công Tử tinh anh đoàn vẫn luôn đội ngũ cuối xe. Cho nên lúc tập hợp đoàn cũng nằm ở vòng ngoài. Mà pháp thuật công kích lúc nãy thình lình toát ra vùng tiếp xúc chủ yếu chính là vòng ngoài, vị trí này của bọn họ cũng được nhận phần thưởng công kích pháp thuật. Với kinh nghiệm và thân thủ xương máu của đám cao thủ này, muốn tránh thì không khó lắm. Nhưng cục diện trước mặt rõ ràng đám đồng bọn đang hoảng loạn còn đáng sợ hơn cả đợt công kích pháp thuật. Hàn Gia Công Tử trong lúc thoát đi bất hạnh bị chiến sĩ đâm phải ngã lăn trên mặt đất.
May mà xác suất choáng váng không phát sinh trên người hắn. Dựa vào kỹ thuật mục sư tinh xảo, ngồi trên mặt đất cứng rắn chống đỡ công kích của ngọn lửa từ trên trời dưới đất. Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh nhanh chóng tiến lên, kéo hắn từ trong Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm đang kéo dài thiêu đốt ra ngoài. Lúc này còn không nhanh chóng kéo ra ngoài thì khả năng bị người phe mình giẫm chết còn cao hơn cả bị lửa thiêu chết.
Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm kéo dài năm giây đã hết thời gian, ngọn lửa tắt dần. Pháp thuật lửa của pháp sư thường sẽ không gây ra hỏa hoạn trong mấy chỗ như rừng cây, chủ yếu là bởi vì lửa dấy lên nhanh, nhưng tắt cũng nhanh không kém. Nếu không phải nhờ kéo dài năm giây của Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, chỉ bằng vào Thiên Hàng Hỏa Luân thôi thì dấu vết bị đốt thôi đã gần như cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng mà thời gian bùng cháy kéo dài năm giây cũng đã đốt một ít lá cây khô trên mặt đất, nhưng chỉ tùy ý lóe lóe lửa thì đã tắt ngúm hóa thành một làn khói xanh. Mấy người chơi thành Vân Đoan tên nào tên nấy mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi, có vài người bước chân hoảng loạn đến giờ còn chưa dừng chân lại. Vô Thệ Chi Kiếm vừa cẩn thận để không bị đụng phải, vừa tiếp tục gào lớn: "Bình tĩnh nào, các đoàn trưởng trông coi thành viên đoàn đội của mình..."
Dong binh đoàn nhiều lắm cũng không hơn được trăm người, đâu khó quản bằng 750 người của Tung Hoành Tứ Hải? Lúc này đoàn đội hỗn loạn nhất thực ra là Tung Hoành Tứ Hải của gã. Đến giờ phút này rồi, đám đoàn trưởng vẫn không quên ném ánh mắt khinh bỉ về phía Vô Thệ Chi Kiếm.
Cố Phi đã sớm trở lại tìm đồng bọn của hắn: "Mấy người không sao chứ?"
Mọi người nhìn về phía Hàn Gia Công Tử, vừa rồi anh ta là suýt nữa toi mạng.
Mặt Hàn Gia Công Tử đầy vẻ tiếc hận, nhìn về phía đám mẩu vụn ở chỗ anh ta vừa ngã: "Đáng tiếc cho bình rượu kia, tôi chỉ vừa mới lấy ra..."
"Đây là chuyện gì vậy?" Cố Phi nhìn quanh bốn phía.
"Có pháp sư lén lút mò tới bên người mình thôi! Thế mà chẳng có ai phát hiện... Đám này rất quen thuộc với phương thức PK trong rừng rậm, hơn nữa, rất quen thuộc với địa hình nơi này." Hàn Gia Công Tử nói, "Chúng ta gặp phải phiền phức lớn rồi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận