Anh Trủng Nguyệt Tử tiếp tục chọc tới chọc lui đống lá rụng, vừa nói với Vô Thệ Chi Kiếm:
"Nếu là cao thủ, thì sẽ không đặt bẫy đơn giản thế này. Mấy bẫy lấy lá che lên này có thể chỉ đang hấp dẫn lực chú ý của chúng ta thôi, có lẽ cạm bẫy lợi hại hơn được mai phục trong chỗ sâu."
"Bẫy lợi hại hơn, đó là thứ gì?" Vô Thệ Chi Kiếm căng thẳng hỏi.
"Bẫy Săn Bắt có thời gian dài hơn." Anh Trủng Nguyệt Tử trả lời. Vô Thệ Chi Kiếm thật sự có xúc động dùng một cái tát chụp chết cậu ta luôn.
"Mọi người chú ý dưới chân!" Vô Thệ Chi Kiếm quay đầu nhắc nhở. Nhưng không cần lời đó, sau khi người thứ nhất đạp trúng bẫy phát ra tiếng thét chói tai, mọi người đã sớm bắt đầu để ý dưới chân.
"Còn có thể tiếp tục tiến lên không?" Vô Thệ Chi Kiếm hỏi Anh Trủng Nguyệt Tử.
"Cạm bẫy vốn không có thương tổn." Anh Trủng Nguyệt Tử trả lời, "Công dụng của nó chỉ có hạn chế di chuyển, anh cũng thấy thời gian rồi, có thể đạt hơn một phút, sau đó sẽ do chức nghiệp tầm xa tiến hành công kích, đây là chiến pháp phối hợp với cạm bẫy chủ yếu hiện nay. Trong hoàn cảnh không thể biết được tình hình mà mạo hiểm tiến lên, dù nhiều người hơn nữa cũng sẽ bị xâm thực thôi."
"Không thể tìm ra hết bẫy sao?" Vô Thệ Chi Kiếm nhìn về phía khúc gỗ trong tay Anh Trủng Nguyệt Tử.
"Về mặt lý thuyết thì có thể. Nhưng anh đừng quên, cạm bẫy là vật chết, nhưng người là sống đó. Cao thủ cạm bẫy chân chính sẽ không chỉ đặt bẫy rồi ôm cây đợi thỏ. Lúc anh đạp trúng, cạm bẫy với anh là hạn chế; Lúc đạp không trúng, thì đó là một loại kiềm chế, lúc anh cực khổ đi tìm bẫy, thì đã rơi vào trong kiềm chế của bọn chúng, bọn chúng tất nhiên có cách đối phó."
"Điều này tôi biết..." Vô Thệ Chi Kiếm hít sâu một hơi, Anh Trủng Nguyệt Tử đúng là quá dài dòng, dù không hiểu về cạm bẫy, nhưng mấy đạo lý liên quan đến cạm bẫy thì bản thân gã có thể tự mình suy ra được.
"Cho nên nói, mấu chốt không phải biết được có bao nhiêu cạm bẫy, mà là phải hiểu rõ bọn chúng có bao nhiêu người! Lúc này rốt cuộc có bao nhiêu người chờ đợi chúng ta đạp phải bẫy của chúng!" Lời của Anh Trủng Nguyệt Tử càng nói càng trầm thấp, nói xong ánh mắt sâu xa nhìn xung quanh. Trong rừng cây chỉ có tiếng xào xạc nhỏ nhẹ của lá cây, phối hợp với giọng nói của Anh Trủng Nguyệt Tử, mọi người không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, rối rít quan sát xung quanh, tìm kiếm cái vấn về sâu sắc "có bao nhiêu người" này.
"Trước khoan đi tiếp, gọi các đoàn trưởng tới đây, bàn bạc xem có kế sách gì." Vô Thệ Chi Kiếm tuyên bố.
Phần đuôi đội ngũ lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi tin tức của đằng trước, tốp năm tốp ba thảo luận, đột nhiên Cố Phi quay đầu la to: "Có người!"
"Người nào?" Không chỉ người của Công Tử tinh anh đoàn, giọng nói của Cố Phi rất lớn đến cả đám Vô Thệ Chi Kiếm ở tuốt đằng trước đội ngũ cũng nghe thấy.
Cố Phi cảnh giác nhìn rừng cây bọn họ đã đi qua ở phía sau: "Vừa nãy có người ở bên kia."
"Là người, hay là NPC?" Hữu Ca nói.
"Là người, NPC sẽ không có sát khí." Cố Phi nói.
Sát khí... Vẻ mặt mọi người kỳ lạ đánh giá Cố Phi.
"Tôi đi xem thử!" Cố Phi rút kiếm, cẩn thận dè dặt đi về phía vừa nãy hắn cảm nhận được sát khí.
Cảm giác vừa rồi chỉ thoáng qua rồi biến mất, dựa vào kinh nghiệm phán đoán, chắc đối phương chỉ chú ý đến Cố Phi bên này trong nháy mắt thôi. Phương hướng cụ thể Cố Phi không thể chỉ ra được, nhưng hắn dám khẳng định: chắc chắn có người!
"Tôi đi cùng với cậu." Kiếm Quỷ cũng rút chủy thủ ra, tiến vào trạng thái Tiềm Hành, theo ở bên cạnh Cố Phi cẩn thận đi về phía bên kia. Phía sau bọn họ, tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chú, chẳng mấy chốc, đám Vô Thệ Chi Kiếm ở đằng trước đã chạy tới bên này, đi qua hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Có người chơi chỉ bóng dáng Cố Phi đang tìm kiếm ở bên trong rừng rậm: "Anh ta nói đằng sau có người."
"Người nào? Là người chơi hay là NPC?" Đảo Ảnh Niên Hoa bật thốt lên hỏi.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều kỳ lạ, Hàn Gia Công Tử thở dài nói: "Mẹ nó, câu hỏi có chút đổi mới được không?"
Sắc mặt Đảo Ảnh Niên Hoa không vui, Hàn Gia Công Tử vội vàng cười nói với gã: "Ngại quá, tôi không có nhằm vào anh đâu." Sắc mặt Đảo Ảnh Niên Hoa mới hơi giãn ra, Hàn Gia Công Tử lại tiến thêm một bước bổ sung: "Là nhằm vào tất cả mọi người trong đó bao gồm cả anh." Tất cả mọi người bao gồm cả Đảo Ảnh Niên Hoa trong đó đều tức đến lệch mũi.1
"Coi chừng!" Cố Phi đang tìm kiếm đột nhiên bật giọng hô lớn, tiếp đó mọi người liền thấy Cố Phi ngả người nhanh chóng nhảy về phía sau, cùng với lúc đó kiếm Ám Dạ Lưu Quang bên tay phải nhanh chóng bổ xuống, một tiếng "keng" vang lên, dường như có ánh sáng gì đó lóe ra cạnh chân của Cố Phi, tiếp theo thấy Cố Phi vững vàng rơi xuống mặt đất, trầm giọng nói: "Có cạm bẫy."
Anh Trủng Nguyệt Tử vội vã chạy tới, chỉ thấy đằng trước chân của Cố Phi có một cái bẫy đã phát động, còn tinh xảo hơn cái đội ngũ đằng trước nhìn thấy, thậm chí còn loáng thoáng chớp lóe sáng bóng của kim loại. Hai cặp răng cưa thường kẹp chân người khép chặt với nhau, khiến người nhìn thấy đều sợ run lên.
Kiếm Quỷ ở bên cạnh thoát khỏi Tiềm Hành, "cẩn thận" của Cố Phi là kêu cho hắn nghe. Cố Phi lúc này lòng vẫn còn sợ hãi: "Cạm bẫy này biến thái thật, còn biết đuổi theo kẹp lại."
Nhưng rất rõ ràng vẻ mặt tất cả mọi người nhìn về phía Cố Phi càng giống như nhìn một tên biến thái hơn. Trong nháy mắt lúc nãy, rõ ràng Cố Phi đã đạp trúng bẫy, lại lập tức thu chân tránh ra.
Nhưng bẫy này còn biết nhảy lên khỏi mặt đất đuổi theo một đoạn, thế là trường kiếm trong tay Cố Phi trong chớp mắt bổ xuống chém rụng cái bẫy đang nhảy lên.
Rốt cuộc ai mới là biến thái thì đã rất rõ ràng đấy!
"Túy ca, anh khoa trương quá rồi đó, vậy mà cũng tránh được..."
Ngay cả Anh Trủng Nguyệt Tử lúc này cũng chẳng có tâm tư nghiên cứu cạm bẫy mà gã thích nhất.
Cố Phi không trả lời cậu ta, tiếp tục nhìn vào chỗ sâu trong rừng cây nói: "Sợ là vẫn còn."
Lúc này đám người Vô Thệ Chi Kiếm đã bu lại, câu đầu tiên mà Anh Trủng Nguyệt Tử nói chính là: "Tính thời gian rồi chứ?"
"Tính thời gian gì?"
"Nói nhảm, thời gian của cạm bẫy chứ còn gì!" Anh Trủng Nguyệt Tử nói.
"Chẳng phải không trúng sao?"
"Không trúng cũng nhưng cũng phát động rồi mà! Sau khi phát động thì hết thời gian cạm bẫy mới biến mất, đều có thể tính thời gian. Mấy người nên đi bổ sung kiến thức cạm bẫy đi!" Mặt Anh Trủng Nguyệt Tử đầy vẻ đau lòng nhức óc. Đường đường hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm của Tung Hoành Tứ Hải bị cậu ta chỉ trích lại không lời để chống đỡ, nhưng gã cũng phát hiện một vấn đề: Lần này rõ ràng mọi người cùng chạy tới nhìn thấy cạm bẫy phát động, tại sao thằng nhóc này không tính giờ đi còn muốn chỉ trích bọn họ, đây không phải cố ý đè người khác để nâng mình lên à! Đúng là quá ghê tởm Vô Thệ Chi Kiếm nghĩ thầm trong bụng.
"Cạm bẫy này còn lợi hại hơn cái hồi nãy." Anh Trủng Nguyệt Tử nói, "Hơn nữa dựa vào miêu tả của Túy ca còn biết nhảy lên nữa, đây chắc là hiệu quả khi luyện độ thuần thục của kỹ năng cao hơn, nói rõ lực đàn hồi của nó càng đáng sợ."
"Cạm bẫy của cậu thì sao, cạm bẫy của cậu đạt đến trình độ nào rồi?" Vô Thệ Chi Kiếm đột nhiên hỏi.
Anh Trủng Nguyệt Tử cười khổ, "Ngay cả cái vừa nãy, của tôi cũng không bằng, lúc tôi 40 từng rớt cấp một lần." Dưới cấp 40, mỗi 6 cấp sẽ nắm giữ một kỹ năng, như cấp 12, cấp 18, vân vân. Chờ đến cấp 40, mấy cấp này được người chơi xưng là cấp kỹ năng. Thường thì chết rớt cấp, sợ nhất rớt xuống khỏi cấp kỹ năng ấy. Bởi vì dưới cấp kỹ năng thì kỹ năng sẽ biến mất, đợi bạn tăng cấp lên lại thì cần phải học lại kỹ năng lần nữa, lại phải xoát độ thuần thục. "Rớt cấp kỹ năng" là uy hiếp khiến người chơi cảm thấy khủng bố hơn cả rớt cấp.
"Xem ra, chúng ta đã bị bao vây." Anh Trủng Nguyệt Tử ngồi xổm nhìn cái bẫy kia, đứng dậy nói.
Kết luận này người có não đều nhìn ra được.
Chỗ lúc nãy Cố Phi đến, là nơi ngàn người bọn họ vừa mới đi qua. Rất hiển nhiên, cái bẫy này sau khi bọn họ đi qua rồi mới được đặt, có lẽ trong nháy mắt Cố Phi phát giác, chính là đối phương lén lút đặt bẫy lúc rời đi lơ đãng liếc nhìn. Chẳng cần phải nghi ngờ cái bẫy này tuyệt đối là nhằm vào bọn họ.
"Là người chơi hay là NPC, là người chơi hay là NPC?" Đảo Ảnh Niên Hoa vẫn còn đang quấn quýt vấn đề này.
"Là người chơi." Cố Phi khẳng định trả lời cho gã.
"Sao cậu biết?" Có người đã nói cho gã, gã lại còn muốn chứng cứ chính xác, đặc biệt khi người nói chuyện là Cố Phi.
Cố Phi nhún vai: "Tôi nhìn thấy." Tốt hơn vẫn đừng nhắc đến sát khí nữa, nói nhiều quá mấy người chơi này cũng giống học sinh trong trường của mình mất, cho rằng Cố Phi tự xưng biết võ công là đầu óc có vấn đề...
"Nhìn thấy? Chỉ liếc cái đã biết là người chơi hay là NPC rồi? Trong thành có rất nhiều NPC như vậy, có tên nào có vẻ ngoài khác với người chơi chứ... nè cậu đi đâu, tôi còn chưa nói xong mà..." Lúc Đảo Ảnh Niên Hoa lải nhải không dứt thì Cố Phi đã dịch chuyển đi mất tiêu rồi.
"Làm sao đây?" Ba nòng cốt của Tung Hoành Tứ Hải lại tụ họp, còn có cả đoàn trưởng của mấy dong binh đoàn.
"Mấy người được phái đi tìm kiếm xung quanh cũng tìm được cạm bẫy, chúng ta đã rơi vào trong một cái lưới cạm bẫy được giăng rộng lớn." Anh Trủng Nguyệt Tử giới thiệu tình thế. Công việc thăm dò cạm bẫy vẫn luôn do dong binh đoàn của gã phụ trách, Vô Thệ Chi Kiếm rất vui vẻ vì mình đã mời dong binh đoàn bị bên ngoài đồn đãi là cực kỳ vô lại này, xem như đã có tác dụng lớn rồi.
"Không thể giải trừ hết tất cả cạm bẫy ư?" Có người hỏi.
"Không thể!" Vô Thệ Chi Kiếm kịp thời ngăn cản Anh Trủng Nguyệt Tử lại bắt đầu "Cạm bẫy kiềm chế luận" dài dòng của cậu ta.
"Tại sao?" Kết quả người hỏi vấn đề này lại muốn truy tìm tận căn nguyên, thế là Anh Trủng Nguyệt Tử lại đắc ý thao thao bất tuyệt.
Vô Thệ Chi Kiếm cố nhẫn nhịn, ánh mắt lấp lánh lướt qua mọi gười, muốn nói thêm mấy câu để nhấn mạnh tình hình nghiêm trọng trước mắt. Nhưng ánh mắt đảo một vòng, chợt trong lòng sinh ra nghi ngờ, sau đó lại cẩn thận quét mắt một lần, đã có thể xác định nghi ngờ này, nhìn về phía Đảo Ảnh Niên Hoa mà hỏi: "Ngân Nguyệt đâu?"
Lúc này là hội nghị của nòng cốt Tung Hoành Tứ Hải và đoàn trưởng mấy dong binh đoàn, tất cả đoàn trưởng đều có mặt, lại không thấy Ngân Nguyệt.
Đảo Ảnh Niên Hoa cũng chỉ là kêu gọi trong đội ngũ đoàn trưởng, có người không tới, cũng là bấy giờ mới phát hiện ra. Phải công nhận, Ngân Nguyệt che giấu cảm giác tồn tại của bản thân rất thành công, vào giờ khắc đặc biệt thế này, mới có người nhận ra gã không có ở đây rất lâu rồi.
"Người đâu!" Vô Thệ Chi Kiếm lẩm bẩm, chuẩn bị chat riêng Ngân Nguyệt.
"Gã rời đi rồi." Có người đột nhiên nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận