Hoả Cầu vội vàng nhìn hết trái rồi sang phải tìm kiếm bóng hình của Cố Phi, kết quả tìm Cố Phi không được, kẻ địch đã từ hai đầu đường lao ra, hội hợp ở trên đường, tiếp đó bỗng nhiên nghe một chuỗi tiếng kêu "Aaaa", còn kèm theo rất nhiều tiếng mắng ảo não: "Lại bị kẹp lấy nữa!"
Một người bên cạnh Hỏa Cầu nhổ nước bọt, mắng: "Gọi mất hồn như thế làm gì, cũng không phải nữ giới, gọi thành như thế ghê tởm chết."
"Nói nhảm cái gì, bắn cung!" Anh Trủng Nguyệt Tử hô, mắt thấy đã mất lối đi, sắp chết đương nhiên phải kéo vài người chết chung mới được, đây là ý tưởng bình thường ai cũng sẽ có.
Cung tiễn thủ bắn tên một lượt trên đường phố cũng tương đối đáng sợ đấy, không gian nhỏ hẹp, cơ bản không có khả năng tránh thoát. Mũi tên bắn vào cửa đường phố liên tiếp trúng, có hai người không may mắn, trúng khá nhiều tên, tử vong tại chỗ.
Nhưng tố chất PK của người chơi thành Nguyệt Dạ chính là vượt trội, dù bị trúng bẫy rập lần nữa kèm theo bị cung thủ tập kích cũng không ai bị hoảng loạn. Mấy tên Trọng Trang Chiến Sĩ bê tấm khiên đi tới trước đội ngũ, những người còn lại khom người xuống.
"Lên!" Ra lệnh một tiếng, mọi người núp ở sau tấm khiên đẩy về phía trước. Mũi tên của bọn Anh Trủng Nguyệt Tử bắn tới lên trên tấm khiên cũng tạo ra từng luồng ánh sáng trắng, đáng tiếc không phải là bắn chết người, mà là mục sư trong trận đối phương đang cố gắng nỗ lực.
"Hoả Cầu! Làm gì đi chứ!" Anh Trủng Nguyệt Tử quát lớn. Trọng Trang Chiến Sĩ bình thường cũng chỉ là phòng ngự vật lý cao, cung thủ công kích trước mặt hắn có vẻ chẳng ăn thua gì, nhưng pháp thuật của pháp dư vẫn mạnh mẽ như cũ.
Trong trận bọn Anh Trủng Nguyệt Tử chỉ có mỗi Hoả Cầu là pháp sư, lúc này lại không công kích, chỉ ngây ngốc hết nhìn sang trái rồi sang phải.
"Tôi làm gì cũng có ích lợi đâu!" Hoả Cầu cười khổ, đặt pháp trượng xuống phóng một Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm. Quả nhiên, một phép thuật của một pháp sư thì đối phương căn bản không để vào mắt, mục sư tiếp tục cố gắng, đội ngũ tiếp tục đẩy mạnh về phía trước.
"Tập trung hỏa lực, nhắm vào bên trái!" Anh Trủng Nguyệt Tử chỉ tay.
Kỳ thực lúc này dù có thể bắn một lượt giết nháy mắt cũng không làm nên chuyện gì, đội ngũ của đối phương đã sớm chen vào con phố rồi. Dùng Trọng Trang Chiến Sĩ che chắn phía trước chỉ là giảm thiểu thương vong thôi, dù là cố chịu xông thẳng lên cũng có thể vây khốn Anh Trủng Nguyệt Tử.
"Tính xem đi, chết thôi chết thôi, buồn ngủ chết rồi, chết xong logout đi ngủ." Có người vặn eo xoay cổ đề nghị, cũng lười bắn tên.
"Không có tiền đồ!" Anh Trủng Nguyệt Tử nghiêm khắc phê bình.
Hoả Cầu nhưng lại phóng ra hai cái pháp thuật, đương nhiên kết quả giống như là chưa ném vậy. Nhìn thấy đối phương càng ngày càng gần, cậu ngửa mặt lên trời thở dài: "Tuý Ca, anh không phải là đi ngang qua sao, đi ngang qua ở chỗ nào rồi?"
"Ở đây, ở đây này!" Trên bầu trời truyền đến tiếng nói của Cố Phi. Theo đó nhìn thấy trên đất bằng phẳng nhấp nhoáng một đạo sét, một tấm lưới theo tốc độ ánh sáng nháy mắt tạo thành.
Người của Mười Hội Liên Minh còn đang cắm đầu thúc tấm khiên không ngừng điên cuồng xông lên kìa! Thành thành thật thật đụng vào lưới điện.
Một tiếng nổ vang lớn!
Một hàng Trọng Trang Chiến Sĩ kia tựa như một miếng sắt nung đỏ bị ném ở trên thớt chuẩn bị bị gõ tạo hình, bắt đầu hiện lên khói xanh. Đồng thời từ đầu đến chân không ngừng thoáng hiện tia lửa điện, đa số là màu vàng và xanh. Một hàng người bị điện giật môi run lẩy bẩy, người phía sau cũng sợ hãi.
Có người muốn giơ tay đi kéo thử, bị một người khác có kiến thức đập tay ngăn cản: "Cẩn thận, có điện đấy!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cần có cái gì cách điện!" Người nọ là một đạo tặc, lúc này cây gỗ lớn mà mỗi đạo tặc đều sẽ có – để chuẩn bị cho bị kỹ năng Muộn Côn, đẩy đẩy cánh tay người cầm tấm khiên trước hắn ta một phen. Anh kia xoay đầu lại, bờ môi run rẩy, nỗ lực bật thốt ra câu: "Cmm!"
"Vậy làm sao đây?" Mọi người hoảng sợ rồi, lấy tay kéo thì sợ bị dẫn điện, dùng thanh gỗ cách điện, vậy mà vẫn không cách nào cứu người được. Nghiên cứu kỹ năng xa lạ luôn gian khổ như thế.
"Kỹ năng đều có thời gian tác dụng hữu hạn mà, đợi chút đi!" Có người đề nghị.
Vì vậy một hàng Trọng Trang Chiến Sĩ giống như bị động kinh đồng thời quay đầu, trừng mắt tên kia, môi run rẫy đồng thanh mắng: "Cmm!"
Mọi người nhìn chung quanh, còn có người ngẩng đầu nhìn, cho nên bọn họ cũng nhìn thấy Cố Phi trên nóc nhà, thanh kiếm dài màu tím đen trong tay, che mặt, áo choàng màu đen... Cái hình tượng này, cái phong cách này, làm sao lại cảm thấy đã gặp qua ở đâu rồi? Một vài người trong đội đã tham gia trận chiến giữa Mười Hội Liên Minh với công hội Tiền Trần đều xuất hiện một suy nghĩ mông lung trong lòng...
Đang ngờ vực, đột nhiên mọi người thấy dưới bàn chân nóng lên...
"Lại là Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm? Mục Sư!" Có người kêu.
Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm!
Xác thực là Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm.
Nhưng lần này không phải từ Hoả Cầu, mà là Cố Phi.
Giây phút ngọn lửa dâng lên, người bạn hô lớn mục sư kia đã cứ như thế đi rồi. Con phố vốn chật ních người, trong lúc bất chợt trở nên một cái than tổ ong – ngọn lửa bập bùng cháy, từ vị trí người chơi bị giết bò tới phía trước.
"A! !" Có kẻ hoảng sợ hét lên.
Giết sạch một phen này mặc dù không có sạch banh như Thiên Hàng Hỏa Luân trước cửa Học viện Pháp Sư của thành Nguyệt Dạ hồi xưa, nhưng giây phút này đã có vô số người nhớ lại một màn trước kia rồi.
Thành Nguyệt Dạ là chuyên gia PK, PK từ cấp 30 đến cấp 40. Có thể làm được pháp sư giết trong nháy mắt, bọn họ đến nay chỉ có gặp qua một người duy nhất, ấn tượng thực sự quá sâu sắc đấy.
Hoả Cầu cũng nhân lúc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thực sự là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy. Lửa Cố Phi phóng ra còn chưa tắt, Hoả Cầu lại phóng thêm một đợt tiếp theo.
Tuy là uy lực không thể so sánh nổi, nhưng một pháp thuật mới vừa rồi của Cố Phi chưa có thể giết sạch sẽ một số người, thì đã bị đốt cháy mất ở trong đợt ngọn lửa của Hỏa Cầu.
"Lui về trước!" Có người lớn tiếng kêu. Lúc này Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm trên mặt đất vẫn liên tục bùng cháy, nó quá đáng sợ.
Mọi người lùi về phía sau, một hành Trọng Trang Chiến Sĩ cứ như vậy bị bỏ lại rất đáng thương, tiếp tục động kinh dính trên Điện Lưu Tường Bích. Cố Phi nhìn thời gian, thời gian kéo dài của Điện Lưu Tường Bích là 20 giây, đám người này còn phải bị giật tiếp 6 giây nữa.
Bất quá lại nói tiếp, Cố Phi nhớ được lúc ban đầu mình ở thành Vân Đoan thử dùng kỹ năng này ở đầu đường, cũng có người chơi tự tay đụng vào, nhưng ngón tay bị điện giật lập tức rút về, không thấy ai bị dính lên mà không thể rời khỏi, sao mà mấy tên này...
"Chẳng lẽ là bởi vì diện tích tiếp xúc khá lớn ư?" Cố Phi phân tích. Đám người này trực tiếp dán tấm khiên lên đấy, diện tích tiếp xúc thật sự khá lớn.
Có điều Điện Lưu Tường Bích tạo thương tổn chẳng bõ bao nhiêu. Điện giật lâu như thế rồi, không có ai ngủm. Cố Phi cảm khái, đồng thời chứng kiến pháp lực của mình lại bắt đầu tự khôi phục giống y hệt lúc đối đầu với quân đoàn Tác Đồ ngày hôm qua.
Vừa nhìn xuống dưới mặt phố, quả nhiên Mang Mang Mãng Mãng lại đang giơ pháp trượng phóng pháp thuật với hắn kìa!
Người của Mười Hội Liên Minh lúc này đã lùi về đến phạm vi bên ngoài Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, mục sư điên cuồng cứu giúp với những người thụ thương, pháp sư, cung tiễn thủ bắt đầu phát động công kích với Cố Phi trên nóc phòng.
Cố Phi trên nóc nhà đi nhanh chạy vội, tránh thoát Liên Châu Hoả Cầu, đánh rớt Truy Tung Tiển, nhẹ nhàng vung tay lên, vù một tiếng người đã không thấy tăm hơi.
Những người chơi thành Nguyệt Dạ tự nhiên không biết Cố Phi nắm giữ kỹ năng Dịch Chuyển Tức Thời, mắt thấy người vô cớ biến mất, ai ai đều giật mình.
Nhưng lúc này Cố Phi đã sớm hiện ra bên cạnh bọn họ, một đám người còn ngẩng đầu 45 độ nhìn lên trời cơ, Cố Phi đã vung ra một cái Song Viêm Thiểm, lại một vòng trống không còn ai.
Lúc này cuối cùng Điện Lưu Tường Bích cũng kết thúc, một hàng Trọng Trang Chiến Sĩ đình chỉ co giật. Sau cùng cũng bình thường trở lại, mấy người thở dài một hơi, hận không thể ôm nhau khóc rống ăn mừng.
Anh Trủng Nguyệt Tử nhìn thấy Điện Lưu Tường Bích biến mất, nhưng mấy tên này cư nhiên còn chưa chết, vội vã bắt chuyện mọi người phát động công kích mãnh liệt.
Mấy người này hoàn toàn chính xác là bị điện giật rất thảm, nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lúc này phát hiện phe mình cách đối thủ không xa, đối phương đều là cung tiễn thủ, chỉ cần gần người, mặc dù chỉ là Trọng Trang Chiến Sĩ, nhưng cũng có thể xử lý bọn họ.
Nghĩ như thế, mấy gã đó rất ăn ý lại giơ tấm khiên ở trước người, nhưng lần này bọn họ không cần phải bảo vệ những người phía sau nữa. Mấy người cùng nhau khom lưng, đều muốn phát động kỹ năng Xung Phong trực tiếp giết vào trận địch.
Kết quả một hàng mông đều chu ra rồi, lại không ai xông ra được. Mấy gã cùng ngỡ ngàng, nhìn xem trạng thái của mình, đồng thanh mắng to: "Mẹ, là tê liệt."
Mũi tên như mưa rơi, bắn vào trên tấm khiên tạo tiếng đinh đinh đang đang. Hoả Cầu cũng diễu võ dương oai mà thi triển pháp thuật.
Mấy gã kia lúc này đã không có mục sư trợ giúp, lại không thể dùng Xung Phong cao tốc đột tiến, thực sự không dám cố chịu mà tiến lên mạnh mẽ, vội vã quay người chạy.
Mới lùi không có mấy bước, thình lình nghe phía sau có một tiếng động vang lên, bọn họ xoay người nhìn lại, không tự chủ bắt đầu run rẩy. Một bức tường điện lại dựng lên phía sau lưng họ rồi,
Chỉ thấy Cố Phi đang ở trong trận bọn họ đại sát tứ phương vù một tiếng biến mất, mấy người họ không phản ứng kịp, ngọn lửa nóng rát đã tiếp xúc với trên người bọn họ rồi – Cố Phi bay tới phía sau họ, một cái Song Viêm Thiểm.
Trọng Trang Chiến Sĩ có trang bị tốt hơn nữa, lượng máu cũng chừng ấy mà thôi. Mấy người này chịu thương tích mà cố gắng đến bây giờ, cũng đã sớm không chịu nổi rồi, kết quả lại bị đả kích bởi kẻ giết trong nháy mắt như Cố Phi, rốt cuộc nước mắt lưng tròng mà lừng lẫy hi sinh.
"Mọi người không sao chứ?" Cố Phi diệt xong mấy gã đó, quay đầu lại hỏi đám Anh Trủng Nguyệt Tử.
"Không có việc gì, chỉ có mấy tên này vẫn không thể làm gì chúng ta." Anh Trủng Nguyệt Tử hiên ngang nói, cố ý bỏ qua lòng tốt cứu người của Cố Phi.
"Tuý ca, hình như bọn chúng đang muốn rút lui, nhanh thể hiện bản lĩnh cao cường của anh đi!" Hoả Cầu nói.
Đối thủ xác thực đã đang rút lui rồi, Cố Phi lắc đầu bảo: "Để cho bọn họ rút lui đi, tôi không có pháp lực rồi." Nói xong rồi nhìn Mang Mang Mãng Mãng: "Lần này hình như không có hồi phục nhiều như ngày hôm qua thì phải."
Mang Mang Mãng Mãng cũng rất bất đắc dĩ: "Anh xông lên phía trước, vượt quá phạm vi của kỹ năng."
"À..." Cố Phi vô cùng nuối tiếc, sau đó hỏi: "Là kỹ năng gì?"
"Hiến Tế Pháp Lực, đưa pháp lực của tôi cho anh dùng." Mang Mang Mãng Mãng trả lời.
"Ồ." Cố Phi đáp một tiếng, sau cùng nhìn kỹ Mang Mang Mãng Mãng một phen: "Tâm trạng của cô thoạt nhìn không tệ lắm nhỉ?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận