Trấn an Liễu Hạ xong, Cố Phi cũng chưa quên đám nhóc Anh Trủng Nguyệt Tử kia. Người dù đã rời đi, lại nhắn cho bọn họ một tin nhắn: "Tình cảnh của các người rất nguy hiểm, biết không?" Cố Phi trực tiếp nhắn tin cho Anh Trủng Nguyệt Tử luôn.
"Làm sao vậy?" Anh Trủng Nguyệt Tử khó hiểu.
"Mang Mang Mãng Mãng ấy, ở đây có rất nhiều kẻ thù." Cố Phi nói.
"Ồ... Thật tốt quá, tôi sẽ bảo vệ cô ấy." Anh Trủng Nguyệt Tử cư nhiên lại rất hưng phấn, hình như hắn đã coi đây là một cơ hội thể hiện mình tuyệt vời.
"Vượt xa tưởng tượng của cậu nhiều!" Cố Phi thật muốn mặc kệ người này, để hắn chết quách cho rồi.
"Ồ, có bao nhiêu chứ?" Cuối cùng Anh Trủng Nguyệt Tử cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề từ những hàng chữ của Cố Phi.
"Đại khái, nhiều chừng toàn bộ người trong thành thời kỳ Beta thôi à!" Cố Phi nói vẫn tương đối nghiêm túc, chuyện công hội Tiền Trần kiêu ngạo là khi mới beta, số lượng người chơi tràn vào trong khi nhà phát hành chính thức đưa vào hoạt động hiển nhiên không có khả năng có thù hận trực tiếp gì với cô ấy.
"Nguyệt Tử, Nguyệt Tử, cậu làm sao vậy!!" Lần này Cố Phi không có nhận được tin nhắn trả lời, chỉ nghe đường phố bên kia truyền đến từng tiếng thét to dồn dập.
"Bảo trọng nhé!" Đây là tin nhắn cuối cùng Cố Phi gửi Anh Trủng Nguyệt Tử, sau đó cùng Liễu Hạ đi tới điểm hồi sinh logout.
Dưới tiếng là hét của đám anh em bên này cuối cùng Anh Trủng Nguyệt Tử cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn sang Mang Mang Mãng Mãng tựa như đang nhìn một con người vĩ đại. Có thể đắt tội tất cả người trong thành, đây không phải là người vĩ đại thì là cái gì?
Mang Mang Mãng Mãng cũng đang nhìn về phía hắn, sau cùng lại nhìn về nhóm bọn họ, cười nói: "Mọi người chơi đi, tôi out trước."
Anh Trủng Nguyệt Tử ngẩn ngơ. Tuy Mang Mang Mãng Mãng là con gái, nhưng làm loại hình người chơi cuồng game online, thời gian online mỗi ngày cũng hết sức dài, hôm nay lại muốn sớm logout như vậy...
Anh Trủng Nguyệt Tử chỉ bỉ ổi một chút, nhưng không hề ngốc. Lúc này anh đã nghĩ tới chút gì, đồng thời hết sức bằng lòng nghĩ đến phương hướng tốt đẹp lạc quan này, vì vậy liền triệt để cảm động một phen. Hận không thể đi tới tặng cho một cái ôm chầm thật chặt, nhưng là có chút không dám.
"Đi đây!" Mang Mang Mãng Mãng phất phất tay với họ, xoay người đi về phía khu logout rồi.
Anh Trủng Nguyệt Tử giật mình, liền vội vã đuổi theo: "Tôi tiễn em đi!"
"Không cần đâu!" Mang Mang Mãng Mãng nói.
"Cần cần chứ, lỡ may trên đường..." Anh Trủng Nguyệt Tử không có nói toàn bộ ra, hắn biết Mang Mang Mãng Mãng có thể nghe hiểu được.
Mang Mang Mãng Mãng quả nhiên không nói gì nữa, cũng không có từ chối Anh Trủng Nguyệt Tử, hai người cứ như vậy lặng lẽ rời đi, lưu lại bóng lưng của hai người họ cho đám Hoả Cầu.
"Có gái quên bạn, Nguyệt Tử, chú thật sự là gương mẫu chúng ta mà!" Mọi người liên tục cảm khái.
"Mẹ kiếp, vì sao Nguyệt Tử bỉ ổi như vậy, lại có thể cua được cổ; tôi đây anh tuấn thế này, lại không có người nhìn trúng?" Cũng có người căn giận bất bình trong lòng.
"Cố gắng lên chút, có được dịp đến địa phương mới, nhanh mở rộng nghiệp vụ thôi!"
"Mở rộng cái gì, người ở đây đều che mặt, có phải gái đẹp hay không cũng không nhìn ra được."
"Haiz, đó là một vấn đề mà!" Nhất thời một đám đều rất mất mát.
"Lại nói tiếp, chúng ta chỉ có dừng lại ở đây một ngày thôi, cần gì tỉ mỉ thế làm chi, tùy tiện đùa một chút là được." Có người đề nghị.
"Ừ nhỉ, chí lý." Những người khác đều tán thành.
"Phát hiện mục tiêu phía trước!" Một người lập tức kêu to, chỉ một ngón tay vô con phố đối diện có ba cô che mặt, đi qua rất thướt tha.
Một đám người nhìn chằm chặp, bình luận từ đầu đến chân: "Nếu nhìn không thấy khuôn mặt, vậy chúng ta phải chú trọng vóc người một chút nhỉ!"
"Ba cô này tạm được đó!"
"Vậy còn không ra tay?"
"Nhanh lên! ! !" Đoàn người nhanh chóng triển khai hành động đi săn đùa giỡn của bọn họ...
Ngày tiếp theo Cố Phi login tương đối sớm, khó có được dịp tới thành Nguyệt Dạ một chuyến, Cố Phi cảm thấy không thể lãng phí. Tại chủ thành có phong trào PK như thế này, thị trường nhiệm vụ truy nã sôi động có thể đoán được mà. Càng vui hơn chính là trình độ trang bị của người chơi thành Nguyệt Dạ có lẽ bình thường, nhưng trình độ PK vẫn lão luyện hơn người chơi bình thường nhiều lắm.
Lòng Cố Phi tràn đầy vui mừng xông tới chỗ phát lệnh truy nã, thông báo có tin nhắn lại không đúng lúc vang lên. Cố Phi vừa mở ra nhìn, là Hoả Cầu: "Túy Ca nhanh đi cứu mạng người với!"
Mấy chữ ngắn ngủi làm cho Cố Phi cảm nhận được tiếng đứt hơi của Hoả Cầu, hơn nữa Cố Phi đã có chút dự đoán đối với cục diện mà bọn họ đối mặt, vội vã trả lời: "Sao thế? Bị đuổi giết à?"
"Sao anh biết?" Hoả Cầu kinh ngạc, Cố Phi một lần lại một lần thần kỳ khiêu chiến thế giới quan của cậu.
"Không phải tôi đã nhắc nhở Nguyệt Tử rồi sao, các người sao không chú ý chút hả?" Cố Phi nói.
Cũng là người bị đuổi giết nên Hoả Cầu đã hiểu rõ ngọn nguồn, lúc này khóc tang mặt mà nói: "Đêm qua đã đi logout rồi đấy, kết quả bị người ngăn cản."
Đêm qua Anh Trủng Nguyệt Tử đi cùng Mang Mang Mãng Mãng tới điểm hồi sinh logout. Kết Quả Mang Mang Mãng Mãng rất nổi tiếng, sớm bị người ta để mắt tới. Khi sắp tới điểm hồi sinh rồi, thì đối phương gom đủ nhân mã chặn lại hai người.
Lẽ ra Mang Mang Mãng Mãng rời khỏi thành Nguyệt Dạ cũng khá là lâu rồi. Các người chơi có thù hận với cô ấy đã sớm không có mãnh liệt như cũ. Nhưng ít ngày trước Vân Trung Mộ tham gia lễ ra mắt của Cố Phi chạy tới thành Vân Đoan một chuyến, gặp được Ngân Nguyệt muốn tiện tay đan lưới bắt thỏ, kết quả trúng phải bẫy mà Ngân Nguyệt sắp xếp cho Công Từ tinh anh đoàn, bị giết trở về.
Hiện tại Vân Trung Mộ coi như là bá chủ một phương rồi, đã lâu chưa bị thiệt thòi như thế, cho nên oán hận từ lâu tự nhiên trở nên mới mẻ. Nhưng bởi vì đoạn thời gian đó còn bận phải tham gia cuộc thi PK nên tạm thời gác chuyện ấy lại. Bây giờ cuộc thi đã kết thúc, việc này cũng có thể đưa lên chương trình.
Ngân Nguyệt ở thành Nguyệt Dạ không sống được nữa, chạy đi Thành Vân Đoan phát triển lần hai. Mà Bất Tiếu – bạn của Vân Trung Mộ vốn là người thành Vân Đoan, nhưng bởi vì lăn lộn ở thành Vân Đoan không như ý, chạy tới thằng Nguyệt Dạ tìm nơi Vân Trung Mộ nương tựa làm mưa làm gió. Nếu như trước đây Vân Trung Mộ còn có chút hiểu biết đối với thành Vân Đoan, thì hiện tại chính là mù tịt không biết gì cả.
Ngân Nguyệt ở thành Vân Đoan đang phát triển như thế nào, có bao nhiêu thực lực, hắn hoàn toàn khong nắm rõ. Từ ngày đó tiếp xúc, hình như là có không ít người đấy. Cho nên dẫn tới việc Vân Trung Mộ nhất thời không quyết định được nên phái đi bao nhiêu người. Nếu phái ra ngoài ít, sợ không xử lý được, đi quá nhiều, lại sợ thành Vân Đoan bên kia có chỗ hiểu nhầm, gã Ngân Nguyệt kia rất âm hiểm đấy, rất giỏi việc cổ động mượn ngoại lực, không thể nào khinh thường.
Sau đó gọi tới mấy người, chuẩn bị đi thành Vân Đoan thăm dò tin tức một chút, kết quả mấy người này đi một nửa lại trở về, nói đường đi từ thành Nguyệt Dạ đến thành Vân Đoan đã đứt đoạn, không qua được.
Loại chuyện này hiển nhiên chỉ có thể hệ thống mới làm được, Vânn Trung Mộ cũng không biết đây là trò gì, kế hoạch nhằm vào Ngân Nguyệt chỉ có thể tạm thời mắc cạn.
Mấy ngày nay cũng đang bận nghiên cứu nhiệm vụ nhận được sau cuộc thi đấu công hội của bọn họ, nhưng nghe thấy có người nói nhìn thấy Mang Mang Mãng Mãng về tới thành Nguyệt Dạ, hành động đuổi giết cứ như vậy lần nữa khởi động.
Chờ đến lúc Cố Phi online, Anh Trủng Nguyệt Tử, Mang Mang Mãng Mãng, còn có đám Hoả Cầu đã bị truy đuổi suốt cả đêm lại thêm một ngày. Cũng may năm đó khi Mang Mang Mãng Mãng ở thành Nguyệt Dạ bị truy đánh khắp nơi đã tích lũy kinh nghiệm phong phú, vô cùng lão luyện đi khắp hang cùng ngõ hẻm để thoát khỏi theo dõi, hơn nữa trong đội còn một nhóm cao thủ bẫy rập như bọn Anh Trủng Nguyệt Tử, vậy mà có thể trốn đến tận bây giờ.
Chỉ tiếc, tất cả các điểm hồi sinh trong thành và cửa thành đều bị đối phương rất thấy trước chiếm cứ, người chơi qua lại thậm chí bị yêu cầu tháo khăn che mặt xuống để kiểm tra. Với thế lực Mười Hội Liên Minh của Vân Trung Mộ thật không có người chơi nào dám chống đối. Huống hồ Mang Mang Mãng Mãng ở đây cũng không phải là nhân vật được lòng người gì, vừa nói lý do nhằm bắt cô ấy, các người chơi đều rất phối hợp.
"Nếu không được thì chỉ có thể cưỡng ép logout, mệt chết rồi." Hoả Cầu nhắn tin cho cố Phi.
"Bây giờ đang ở đâu?" Cố Phi hỏi.
Hoả Cầu nói toạ độ: "Tuý Ca, phải dựa vào anh rồi, giúp các anh em giết mở ra một con đường đi!"
"Ha ha!" Cố Phi chỉ cười cười, kiểm tra lại trang bị trên người, học phương pháp của người chơi thành Nguyệt Dạ, móc miếng vải đen che khuôn mặt, chạy về hướng toạ độ Hoả Cầu cho. "Nếu đổi chỗ thì nói cho tôi biết một tiếng." Cố Phi cũng nhắn lại.
Hoả Cầu cũng không có trả lời nữa, bởi vì họ lại một lần giao thủ với kẻ địch. Trong dong binh đoàn "Đại Săn Giết" của bọn họ hoàn toàn là tạo thành từ thành viên nòng cốt của công hội đó, giống như quan hệ của dong binh đoàn Tứ Hải và công hội công hội Tung Hoành Tứ Hải vậy.
Hiện nay dong binh đoàn bậc 2, có tổng cộng 40 người, toàn bộ đều tới tham gia nhiệm vụ này, nhưng trải qua một ngày bị đuổi chặn giết, lúc nãy chỉ có 18 người, 22 người còn lại lừng lẫy chết về điểm hồi sinh, hết sức thản nhiên logout đi ngủ.
"Đi mau!" Mang Mang Mãng Mãng dẫn đường phía trước, mà phía sau đã sớm xếp đặt bẫy xong. Anh Trủng Nguyệt Tử nhìn Hoả Cầu trong đội ngũ mà buồn bực hết mức: "Tôi thật khó hiểu, đã teo 22 đứa rồi, tại sao chưa đến phiên chú."
Nếu như chỉ là đám cung thủ như Anh Trủng Nguyệt Tử, chuyện thoát thân có lẽ không khó. Nhưng bởi vì hai kẻ ngoại lai Mang Mang Mãng Mãng và Hoả Cầu, kéo chậm tốc độ chạy trốn của mọi người, nên chỉ có thể dựa vào bẫy để kéo dài.
Đoạn đường chạy trốn này, tiếng kêu rên sợ hại của đối thủ khi đạp trúng bẫy không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Đám Anh Trủng Nguyệt Tử dùng bẫy thiết kế đám người kia hình như không khó tí nào, có lẽ thành Nguyệt Dạ bên này thích phong cách ngay thẳng, dẫn tới người chơi bên này đều không quá thích kĩ năng Đặt Bẫy bị động công kích này, ít người chơi, tự nhiên tiếp xúc trong PK cũng ít, thực sự rất nhiều người ngay cả nhìn đều chưa thấy qua bao giờ. Thậm chí tên ngu ngốc Bạch Diệp Nhược Vũ kia có lần rất ngu đi đặt bẫy ỡ trên đường đá đấy, kết quả vẫn bị người ta đạp trúng, khiến cho Anh Trủng Nguyệt Tử rất khó hiểu.
"Không tốt!" Mang Mang Mãng Mãng dẫn đường phía trước đột nhiên kêu một tiếng, "Sao lại hết đường rồi?" Mang Mang Mãng Mãng nhìn xung quanh, hướng cô ấy dẫn mọi người tới rõ ràng là một cái ngõ cụt.
"Trước đây có thể đi ra từ đây mà, đã bị sửa rồi sao? Hay là tôi nhớ lộn?" Mang Mang Mãng Mãng dù sao rời khỏi thành Nguyệt Dạ cũng lâu, nhất thời không có tự tin mấy.
"Mẹ kiếp, chỉ có thể liều mạng thôi." Anh Trủng Nguyệt Tử vô cùng có khí thế dẫn đội đi lên đường rút lui. Đường phía trước có đặt bẫy, kẻ địch đang đuổi tới từ hai phe, bọn họ đã không còn đường để đi.
"Tuý ca, chúng tôi ở xxxx, xxxx đó... ngõ cụt rồi." Hoả Cầu rất tiếc nuối nhắn cho Cố Phi một tin.
"Ơ? Trùng hợp như vậy, tôi sắp đi ngang qua mà!" Cố Phi trả lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận