- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
- Chương 282: Thân thủ như ma lại như ảo, người chơi ngổn ngang trong gió
Hàn Gia Công Tử thân ở trong trận, lúc này đã dứt khoát lắc đầu. Ngay cả Đảo Ảnh Niên Hoa đều có nhìn ra Cố Phi mất công phải gặm táo lùi ra khỏi trận là phiền toái lớn bao nhiêu, hắn há sao không biết.
Kỳ thực từ vừa mới bắt đầu Hàn Gia Công Tử đã không coi Cố Phi là hi vọng, hắn biết với pháp lực của Cố Phi căn bản không đủ để xông ra trùng vây này.
Nếu như vòng vây này là người chơi tạo thành ngược lại dễ dàng hơn, với sát thương của Cố Phi thế kia, miệng hét Song Viêm Thiểm đã đủ doạ lui người ta, đáng tiếc những đứa trước mặt là cướp của hệ thống, can đảm hơn người chơi nhiều. Vô số người đối diện Cố Phi đều cảm thấy bất đắc dĩ mà!
Đột nhiên Cố Phi giống như vừa mới thức tỉnh vậy, gặm một miếng táo rồi lần nữa nhảy vào trong trận, kiếm Ám Dạ Lưu Quang vung lên, vừa nhả nửa quả táo ra vừa ngâm xướng một câu, ánh lửa của Song Viêm Thiểm nóng rực đốt lên mở ra một vòng tròn.
Đám người chơi há hốc miệng, sau khi tỉnh hồn lại, nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về nửa quả táo mà Cố Phi ném xuống.
Đây là giống táo gì hả? Ăn một miếng như thế đã hồi phục pháp lực rồi sao? Rất nhiều người cố gắng khắc chế xúc động nhặt nửa quả táo kia lên để nhìn xem thử.2
Màn biểu diễn của Cố Phi còn lâu mới kết thúc, hắn vừa mới về trong trận, Tế Yêu Vũ lập tức cũng qua đây phối hợp với hắn, cũng khó hiểu mà hỏi: "Đã có phép thuật nhanh như vậy à?"
"Đúng vậy, thật khó hiểu!" Bản thân Cố Phi kỳ thật cũng đang buồn bực đây, trong lúc nói chuyện một câu này, pháp lực của hắn còn đang không ngừng hồi phục, tri thức trò chơi nông cạn nên hắn căn bản không có cách giải thích được, điều có thể làm chính là dành thời gian dùng lượng pháp lực ấy.
Giương kiếm Ám Dạ Lưu Quang lên, Cố Phi chỉ vào bên cánh sườn mà ngâm xướng: "Điện Lưu Tường Bích, hàng!"
Tức thì không khí loãng dần, luồng điện đan xen, bên cánh ấy tí ta tí tách sáng chói nửa buổi, mỗi người chơi đều bị làm hết hồn, kết quả lại chẳng có cái gì phát sinh.
Cố Phi rất mờ mịt, nhìn trận thế kia rõ ràng nên phải dệt thành một bức tường điện chứ, đến cuối cùng tại sao chẳng có cái gì vậy nhỉ?
Hàn Gia Công Tử nhìn thấy Cố Phi lớn lối sử dụng phép thuật như vậy, cũng cảm thấy rất kỳ quặc. Hơn nữa hai người Cố Phi và Tế Yêu Vũ phối hợp ăn ý với nhau đều thu vào trong mắt hắn, vội vàng hắn đi một tin nhắn: "Dùng phép thuật phạm vi ấy, giết ra một con đường đi!"
"Lập tức!" Cố Phi chậm chút mới trả lời. Điện Lưu Tường Bích tốn nhiều pháp lực, lúc này không đủ, nhưng hồi phục lại không đình chỉ, không lâu cũng đã tăng lên, Cố Phi nhất thời không còn đi thử nghiệm, vung trường kiếm lên, cắm xuống đọc Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm.
Hiện tượng phát động pháp thuật chậm chạp không hề cải thiện một chút nào, sau khi ngâm sướng kết thúc một hồi, trên mặt đất mới dâng lên ngọn lửa, rào rào, một đám cướp ngã xuống. Hàn Gia Công Tử tức điên lên đi được: "Dùng cái này làm gì, dùng Thiên Hàng Hoả Luân."
"Hả?" Cố Phi giật mình, lại nhìn cục diện trước mắt, lập tức vỗ đầu mình. Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm có hiệu quả duy trì liên tục lửa đốt năm giây. Uy danh pháp sư giết trong nháy mắt của hắn ở đây, sau khi Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm châm lửa trên vùng đất, căn bản không có người chơi dám đạp lên đấy, nhưng mà bọn cướp lại không sợ hãi, dẫm biển lửa nhào tới. Nháy mắt lại lấp đầy vùng đất trống.
Pháp lực của Cố Phi hạ xuống một lần, rồi lại bổ sung trở về. Sau đó tay giương kiếm thả Thiên Hàng Hỏa Luân thật rồi.
Một vùng đất lại quét sạch sẽ, lần này các người chơi không có buông tha cơ hội, thừa cơ xé trận, vòng vây bọn cướp rốt cuộc cũng bị xé ra một lỗ hổng.
"Còn có pháp lực không? Tiếp tục!" Hàn Gia Công Tử hô to với Cố Phi.
"Cuồn cuộn không hết mà!" Cố Phi đắc ý. Thiên Hàng Hỏa Luân lúc này còn chưa kết thúc thời gian làm lạnh, Cố Phi tự thân dịch chuyển tức thời bay vào một rừng bọn cướp, vung kiếm xoay người, một cái Song Viêm Thiểm, cũng giết sạch sẽ một vòng nhỏ.
Tế Yêu Vũ là người trước tiên vọt vào vòng vây giúp đỡ hắn, người chơi khác cũng hết sức có ý thức được đuổi theo tiến độ của hai người.
"Tốt lắm! Lại tới đây!" Cố Phi vung kiếm chém mấy quái, Thiên Hàng Hỏa Luân cooldown kết thúc, liền ngâm xướng nó. Những công kích vốn có thể đánh gãy việc hắn ngâm xướng đều được ngăn cản hết lại bởi Tế Yêu Vũ bảo hộ ở bên cạnh hắn, vòng lửa thành công được gọi ra, rầm ra rầm rầm hạ xuống, vùng đất rộng lần nữa bị quét sạch.
Các người chơi cũng hưng phấn, cùng tiến lên bảo hộ Cố Phi, có kẻ hét to: "Còn xông gì nữa! Giết sạch quái là được."
"Ý kiến hay!" Cố Phi cười cười với đám người chơi, vung kiếm dùng Song Viêm Thiểm diệt tiếp một con, hiển nhiên là hắn cũng có chút đắc ý mà vênh váo rồi. Đúng lúc này nghe thấy tiếng vang nhận được tin nhắn, Cố Phi mở ra xem, là của Mang Mang Mang Mãng: "Hey, mau nắm chắc thời gian đi, pháp lực của tôi cũng sắp dùng hết."
Cố Phi ngẩn ngơ, tìm kiếm Mang Mang Mãng Mãng trong đám người.
Rất nhanh tìm được ở cách đó không xa, cô gái ấy đã theo đội ngũ xông lên phía trước, tay nâng lấy pháp trượng cũng đang chỉ thẳng vào Cố Phi, chứng kiến Cố Phi nhìn sang, cười nói một câu: "Thật coi là bánh rơi từ trời xuống thế hả?"
Mặc dù Cố Phi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng hiểu được pháp lực cùa mình hồi phục có liên quan rất lớn với Mang Mang Mãng Mãng. Nghe ý trong lời của Mang Mang Mãng Mãng, phục hồi không có khả năng vĩnh viễn, nên giờ cũng không dám không tim không phổi dùng phung phí rồi.
Người đời lưu truyền câu nói sắt tốt phải dùng làm đao kiếm, tuy Cố Phi rất thích dùng Song Viêm Thiểm chém người, nhưng tình cảnh này cũng biết phải dùng Thiên Hàng Hỏa Luân mới càng có lợi cho đoàn đội.
Lập tức nén lại xúc động chém giết của mình, đợi cooldown của Thiên Hàng Hỏa Luân kết thúc, rồi đàng hoàng ném một cái xuống.
"Mọi người xông lên thôi!" Cố Phi giương kiếm chỉ về phía trước, giống như một vị tướng cầm đầu vọt tới vậy. Lúc này hắn thật sự lo lắng những người chơi khác mắt toét, thật chờ hắn giết sạch sẽ đám cướp.
Sự thực chứng minh các người chơi cũng không cố chấp với việc đó như thế, vừa thấy Cố Phi đang cố xông ra vòng vây không thay đổi, cũng tiếp tục giết sát theo qua.
Như vậy, Cố Phi dùng Thiên Hàng Hỏa Luân nổ tung một lỗ hổng, người chơi chen chúc chiếm hết vùng trống, giống như một thanh kiếm sắt cắm thẳng vào trong trận bọn cướp.
Cố Phi lại dùng hai lần Thiên Hàng Hỏa Luân, sắp đột phá được vòng vây ngay ở trước mắt. Lúc này pháp lực của Mang Mang Mãng Mãng đã cạn sạch, pháp lực Cố Phi ngừng hồi phục, còn lại một nửa lượng pháp lực, dùng thêm hai cái Thiên Hàng Hỏa Luân vẫn đủ xài.
Người chơi đều mừng rỡ trong lòng, chỉ cần xé mở con thường thông qua thế này, người chơi có thể không ngừng đột phá bao vây lao ra, sau đó bày trận ở ngoài bình nguyên rộng rãi, thì xíu cướp bóc cấp 30 này có là cái gì?
Đang ảo tưởng hết sức tốt đẹp đây này! Đột nhiên trong trận hình của bọn cướp vang vọng tiếng gầm giận dữ, Tác Đồ lúc này rốt cuộc bạo phát. Bay người lên nhảy qua vô số đỉnh đầu người chơi, rơi xuống trước người Cố Phi, vừa vặn ngăn cản lối đi của mọi người.
Trong lòng người chơi kinh sợ, Tác Đồ vẫn làm công tác chỉ huy, bây giờ đã muốn ra tay ư?
Nghĩ xem, bọn đàn em tay chân của Tác Đồ đều là đám cấp 30, thực lực boss lúc này xác thực không tầm thường, hơn nữa gã là loại hình thuộc về nhiệm vụ. Trừ phi nhận nhiệm vụ liên quan, giết vào sâu trong động Ô Long mới có cơ hội gặp phải gã. Bằng không trong chỗ sâu động Ô Long cũng chỉ là một gian phòng trống.
Boss nhiệm vụ sẽ mạnh hơn một chút với boss hoang cùng cấp, đây là điều các người chơi hiện nay biết được.
Lẽ ra đại tướng hai quân sắp chạm trán, các đàn em hẳn phải đứng một bên phất cờ hò reo cổ vũ, nhưng đám đàn em của Tác Đồ rất không theo quy cũ, lão đại đã nhảy ra rồi, bọn họ vẫn như cũ vừa chặt lại giết về phía người chơi. Người chơi tiếp tục kiên trì chống chọi, lại không biết xử lý Tác Đồ kia thế nào giờ.
Bọn họ lúc bấy giờ hãm mình trong vòng vây trùng điệp, tiểu quái quanh mình đã ứng phó không xuể, thực sự không rảnh tay chân đi ứng phó boss.
BOSS, há sao để tuỳ tiện vài người ứng phó cho nổi? Bình thường còn phải chuẩn bị chu đáo, phối hợp các chức nghiệp, kế hoạch phối hợp ra sao, còn chết trận nữa là, huống hồ bây giờ một đám loạn cào cào không phái ra được người thế này chứ?
Lòng các người chơi đang tính toán có nên rút lui trước hay không, thì Cố Phi đã vạch kiếm xông lên.
"Anh điên rồi!" Ngay cả Tế Yêu Vũ đều kinh ngạc không thôi. Cô ấy tuy mạnh, vẫn chưa có cảm giác mình có được thực lực solo với boss. Không nghĩ tới Cố Phi thế mà dám can đảm làm hành động vĩ đại ấy.
"Cũng không phải lần đầu tiên, rất quen tay." Cố Phi quay đầu cười, phi thân lên đã đâm Tác Đồ một kiếm.
Tác Đồ vẫn chiêu thức cũ thôi, hai vai đột nhiên hết sức khí thế cầm đao chém xuống.
Hồng Nhan Chợt Loé!
Lần đầu tiên trải qua việc đấu mình boss trước kia, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Cố Phi, hai vai Tác Đồ có động đậy thì hắn lập tức nghĩ đến đại chiêu kia của Tác Đồ.
Uy lực chiêu này đến tột cùng ra sao, kì thực Cố Phi cũng không biết, bởi vì Tác Đồ căn bản không đánh tới hắn.
Thế nhưng hôm nay Cố Phi đã vượt xa cấp 30 trước đây, lúc Cố Phi 30 cấp đã có thân thủ tương xứng với Tác Đồ, lúc này lại vượt qua gã rồi.
Lúc này vươn tay đâm tới, chân sau phát lực, đại chiêu của Tác Đồ vẫn chưa xuất hiện, Cố Phi đã đâm hắn một nhát. Kế hoạch của Cố Phi là muốn đánh gãy Tác Đồ phóng chiêu, không nghĩ tới đại chiêu ảo diệu này của Tác Đồ lại không phải pháp thuật, phán định không thể đâm một nhát liền có thể cắt đứt. Hai vai rung động, đại đao vung ra, một lưỡi dao ánh đỏ loè sáng cắt ngang mặt đất.
Cố Phi lách mình một chút đã né qua, kết quả nghe thấy phía sau có tiếng hét thảm. Người chơi nào đó vừa vặn kề bên, bị mất mạng tại chỗ.
Kỳ thực lấy trình độ người chơi hiện nay vẫn có thể ăn một cái Hồng Nhan Chợt Loé mà không chết, vấn đề là nhóc bị chém kia khá là không may, sau một phen chiến đấu đã không còn đầy máu, hơn nữa xông lên trước nhất, nhất thời không có mục sư chiếu cố, nên nhờ Tác Đồ vung đao, lững lẫy hi sinh.
"Tất cả mọi người coi chừng!" Cố Phi vừa tiếp tục công kích Tác Đồ vừa nhắc nhở mọi người. Không cách nào cắt đứt Hồng Nhan Chợt Loé, hắn cũng chỉ có thể làm thế thôi.
Mình cũng không thể lấy thân xông lên cản mà! Cố Phi đoán rằng với cái thân thể và gân cốt yếu xìu của hắn, chỉ sợ không chịu được Hồng Nhan Chợt Loé đập vào đâu.
Đám người chơi vừa tiếp đổ máu với đám cướp nhỏ, vừa phân tâm nhìn người này solo với Tác Đồ, kết quả tim mọi người đồng thời lung lay đổ.
Cố Phi cư nhiên thật sự đấu được một mình với Tác Đồ, hơn nữa hình như cũng không rơi vào thế yếu.
Điểm mấu chốt nhất là ở chỗ: Cố Phi có thể tránh thoát hết thảy công kích đến từ Tác Đồ.
Cái thân thủ kia thật như ma lại như ảo, hết thảy người chơi ngổn ngang trong gió.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận