Đã không có người còn lo lắng vấn đề chất lượng của cây cầu bằng dây thừng này nữa, phần lớn những người không chịu qua chỉ là không ngăn cản được sự sợ hãi trong lòng.
Đừng nhìn xuống phía dưới sợ thì đi mau lên một chút đây là trò chơi rất đơn giản, đi! Nhanh!" ở bên cạnh cổ vũ người đang bám sợi dây lắc lư, "Tốt, lập tức tới nơi rồi, chỉ còn một mét thôi!"
Đến gần trước mặt, sức mạnh của hắn đương nhiên mạnh hơn Cố Phi nhiều lắm, ung dung đỡ người đó lên.
"Mẹ kiếp, ầm ĩ chết..." Người được đỡ lên là Hàn Gia Công Tử, miệng nhỏ giọng thì thầm một câu, móc móc lỗ tai, rồi đứng cùng Cố Phi qua một bên.
Vô Thệ Chi Kiếm thành công sang cầu dây thừng, hơn nữa hình thể và trọng lượng của hắn đều là loại hạng nặng như Chiến Vô Thương, không thể nghi ngờ là giúp mọi người phía sau có thêm lòng tin cực lớn.
Từng người chơi qua cầu dây thừng, Vô Thệ Chi Kiếm lại cũng cẩn thận tỉ mỉ, thường xuyên kiểm tra dây thừng do Cố Phi cột có buông lỏng hay không, sau đó đứng trước cầu kéo từng người chơi đi đến đích lên trên.
Phía sau hắn ngày càng ngày càng nhiều người đứng, dần dần bắt đầu vướng tay vướng chân, Vô Thệ Chi Kiếm quay đầu nhìn, khoát tay nói: "Tiếp tục đi về phía trước đi!"
Thế mới kết thành đội ngũ tiếp tục đi tới, Cố Phi cũng chuẩn bị đi, lại nhìn thấy Hàn Gia Công Tử không nhúc nhích.
"Không đi sao?" Cố Phi hỏi.
"Xem xem!" Hàn Gia Công Tử nhìn hướng cầu dây thừng, "Cả buổi mà không có ai té xuống."
"Quá ác liệt rồi đấy." Cố Phi vừa nghiêm khắc phê bình hắn, vừa khoanh tay đứng ở đầu núi bắt đầu xem xét. Vô Thệ Chi Kiếm nhìn sang hai kẻ xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện kia, ngược lại cũng không nói gì, dù sao cũng không phải người trong công hội của hắn mà!
Qua cầu dây thừng hiển nhiên nguy hiểm hơn cầu bằng ván gỗ trước kia. Nhưng cũng chính vì nguy hiểm hơn cho nên các người chơi càng cẩn thận. Việc này trong trò chơi vốn cũng không khó, hơi nghiêm túc một chút là sẽ không có ai tế xuống.
Phải biết rằng lúc trước khi đi qua tấm ván gỗ, lần tai nạn của Chiến Vô Thương chị là gây động tĩnh lớn. Còn những lúc khác không cẩn thận huých phải người khác, tình huống bị té xuống cũng có phát sinh đấy, không nghĩ tới một cửa cầu dây thừng nhìn có vẻ khó khăn thế này, lại không có ai té. Chỉ là qua có chút chậm.
Từng người từng người như vậy, rốt cuộc cũng đến phiên người chơi thuộc dong binh đoàn, số người đứng nép vào vách đá bỏ qua cầu dây thừng lại nhiều hơn so với những ai bỏ cầu gỗ rồi.
Bọn con gái của Trọng Sinh Tử Tinh đến nơi cũng khá giật mình, lần này độ khó khảo nghiệm lòng can đảm lớn hơn nhiều. Mặc cho vô số thanh âm khuyên bảo "trò chơi thôi, không sao đâu" ở bên cạnh cũng không làm nên tác dụng gì.
Lời nói như thế tùy tiện lặp lại vài lần là có thể khắc phục sự sợ hãi trong lòng, bạn coi đây là phim truyền hình sao!
"Thật sự không có sao đâu mà, Bồ Đào, em nhìn tôi qua cho em xem nè!" Cô gái Bồ Đào mà Ngự Thiên Thần Minh để ý lúc này rất sợ hãi, lắc đầu không muốn đi nữa, Ngự Thiên Thần Minh nhiều lần khuyên bảo không có tác dụng, vì vậy quyết định lấy thân làm mẫu.
Nhẹ nhàng tung người xuống cầm lấy sợi dây, sau đó cố gắng bày ra dáng vẻ rất ung dung, thường xuyên quay đầu mỉm cười cổ vũ Bồ Đào.
"Nhìn này, rất dễ dàng mà. Đến đây đi, Bồ Đào!" Ngự Thiên Thần Minh thành công đi sang đứng ở phía vách đá bên này lớn tiếng hô. Bồ Đào nhút nhát nhìn xung quanh, những cô gái Trọng Sinh Tử Tinh dám qua đã sớm qua trước, số người còn lưu lại bây giờ là chưa từng tìm được miếng tự tin nào từ việc Ngự Thiên Thần Minh qua cầu.
Sau một hồi hai mặt nhìn nhau, họ vẫn cảm thấy tương đối có tiếng nói chung với đám người dán sát vách núi đá.
Vô Thệ Chi Kiếm đứng ở bên cạnh vách núi đá, la lên với phía bên này: "Có còn người muốn qua nữa không?"
Người chơi bên này lại nhìn nhau mấy hồi. Đám người thuộc Công Tử tinh anh đoàn lại ồn ào, bởi vì Chiến Vô Thương lại lưu ở bên kia, bây giờ đang do do dự dự không biết làm sao.
"Nhanh sang đây cho ông, đừng kéo chân bọn này!" Hàn Gia Công Tử thân làm đoàn trưởng là người thứ nhất nổi giận, bình rượu trong tay còn chưa uống hết đã trực tiếp quăng sang, không có nện trúng người, bình rượu rơi xuống đất rớt bể, rượu vương vãi đầy đất.
"Người nào còn muốn qua, nhanh lên đi!" Chiến Vô Thương nhìn xung quanh.
"Moá, nói anh đấy, anh cũng giả vờ cái gì, mau sang đây." Hàn Gia Công Tử lại mò bình rượu, nhưng mà nhìn mặt đất vương vãi rượu, lại không cam lòng ném đi, vội vàng mở nắp ra uống.
"Tôi... này... ừm..." Chiến Vô Thương do dự.
"Không sao đâu Vô Thường, tôi cũng qua rồi, anh cũng được thôi." Vô Thệ Chi Kiếm cười.
Chiến Vô Thương vừa nhìn, cũng cảm thấy thế, Vô Thệ Chi Kiếm không khác gì mình mấy, hắn đã qua, tại sao mình lại không được chứ! Nếu nói sợ độ cao gì đó thì Chiến Vô Thương lại không có, chủ yếu là hắn lo lắng trọng lượng của mình mà thôi. Cộng thêm trước đó đạp gãy cầu một lần, thì càng không có cảm giác an toàn.
"Mau tới đây! Nhanh lên!" Hàn Gia Công Tử rống.
"Yên tâm, không có việc gì đâu, cầu này chắc hơn tấm ván gỗ kia nhiều." Lời của Vô Thệ Chi Kiếm nói rất thoải mái, chuyện Chiến Vô Thương hóa thành lạp xưởng hắn ta đã nghe qua.
Hai người này, một người nói ngon ngọt như kẹo bọc đường, còn một kẻ như đạn pháo, rốt cuộc làm cho Chiến Vô Thương hạ quyết tâm, cúi người tóm chặt lấy dây thừng, hét lớn một tiếng "ta tới đây", rồi thả người nhảy xuống.
Mọi người vì khí thế của Chiến Vô Thương mà vỗ tay, trong đó còn xen lẫn tiếng hò hét từ Ngự Thiên Thần Minh: "Tên Chiến Vô Thương kia, ngã xuống đi!"
Đáng tiếc sự quấy rầy đó không thể nào thành công, Chiến Vô Thương qua cầu dây thừng quá chuyên tâm rồi, là người tập trung nhất trong tất cả các người chơi.
Hai cánh tay lần lượt nắm bắt, mỗi lần đi tới nửa mét, động tác tiêu chuẩn đúng chỗ, tiết tấu vô cùng phong phú, nét mặt nghiêm túc cứ như gặp boss trong game vậy. Mọi người xem đến độ ngây dại, nghĩ thầm người này qua nghiêm túc như vậy, chấp nhất như thế, nếu thật ngã xuống thì cỡ nào đã nghiện mà!
Cũng không biết có phải lòng hi vọng của mọi người thật có tác dụng, chiếc cầu lúc Chiến Vô Thương qua đến hai phần ba, tất cả mọi người đều nghe tiếng "phằng" thanh thuý, cầu dây thừng đột nhiên đứt đoạn.
"Té xuống rồi!" Trong quần chúng xuất hiện tiếng mừng đến chảy nước mắt.
"Mẹ nhà bay..." Giọng của Chiến Vô Thương vang vọng ở trong gió, từ dưới núi truyền lên, tiếp đó, mọi người nghe tiếng vang "oành" thật lớn, đường núi vì tiếng động vừa vang lên này hình như cũng đã có chút rung chuyển, vô số người chơi đã đi xa cũng gửi tin nhắn hỏi thăm: Chuyện gì xảy ra vậy?"
Một tiếng yếu ớt la lên từ chân núi: "Mau đỡ tôi lên."
"Cmn, còn chưa ngã xuống, còn kiên trì à!" Ngự Thiên Thần Minh hoảng hồn, nằm úp sấp xuống đất duỗi cổ nhìn xem thử, hai tay Chiến Vô Thương còn đang nắm chặt trên dây thừng, dán sát vách núi cheo leo.
"Đừng cố chống, đi xuống đi!" Ngự Thiên Thần Minh lớn tiếng kêu.
"Ngự Thiên cậu chờ, ông đây đi lên liền ném cậu xuống." Chiến Vô Thương cả giận.
"Quá kiêu ngạo đấy!" Ngự Thiên Thần Minh rút mũi tên tỏ vẻ muốn chặt dây: "Mau gọi ông nội Ngự Thiên!!"
"Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa!" Cố Phi qua đây kéo Ngự Thiên Thần Minh quá sức hưng phấn ra một bên, nói với mấy người khác: "Mau kéo người nọ lên đi!"
"Túm được Vô Thương rồi." Hữu Ca duỗi người hô lên.
Mấy người cùng nhau dùng sức, Chiến Vô Thương rốt cuộc đã được kéo lên, nằm bệt trên đất ngửa mặt lên trời thở hồng hộc, trên mặt có vết thương, áo giáp trên người cũng bị đụng nghiêng tùng phèo.
Hàn Gia Công Tử chà cho hắn một cái Hồi Phục Thuật: "Thế nào?"
"Ừm... ổn..." Chiến Vô Thương thở hết hơi, không phải mệt, mà là quá căng thẳng. Cái loại mệt mỏi vừa mới thoát khỏi từ trong hiểm cảnh, không phải vì cơ thể rã rời.
"Được rồi, đoạn đường này coi như công lao của anh lớn nhất, cho anh thêm vài điểm nha!" Hàn Gia Công Tử nói xong báo cho Kiếm Quỷ biết.
"Ừm!" Kiếm Quỷ cũng đồng ý, lấy ra cuốn sổ nhỏ, chăm chú viết lên: bồi thường tinh thần, 20 điểm.
Một lúc lâu sau, Chiến Vô Thương mới từ dưới đất bò dậy, Ngự Thiên Thần Minh hết sức thấy xa mà ở trốn đằng xa xa, nhưng Chiến Vô Thường đại nạn không chết dường như có thể nhìn thấu trần gian rồi, căn bản không để ý đến cậu ta, sau khi đứng lên chỉ nói một câu: "Tí nữa còn muốn qua cầu nữa ư?"
"Hình như không còn." Vô Thệ Chi Kiếm cười nói, "Những anh em đi trước nói không có gặp phải."
"Ồ!" Chiến Vô Thương đáp một tiếng, phất tay: "Mọi người đi thôi!"
Cứ tiếp tục đi tới như vậy, quả nhiên không còn gặp đoạn đường gãy nữa, hai phe dong binh đoàn và công hội rất nhanh tiến hành công tác thống kê hoàn tất, bởi vì vấn đề không có gan qua cầu mà rời khỏi đội ngũ có không ít người chơi. Nhất là ở trong số đó người chơi nữ chiếm tỷ lệ rất lớn. Điều này làm cho rất nhiều người chơi đều đau lòng hết sức.
Một đường sau đó, chưa có tình huống khác lạ gì, mắt thấy sắp đi hết con đường sơn mạch Ô Long, thì đội ngũ phía trước lại xuất hiện rối loạn, Chiến Vô Thương run rẩy: "Đừng nói lại gãy đường nha?"
"Không phải, gặp địch." Hàn Gia Công Tử trả lời.
"Xì! Có gì đáng sợ chứ." Chiến Vô Thương lại đi đứng thẳng lưng.
"Ở đây gặp địch, có chút phiền phức đó! Đường núi nhỏ không thể bày ra trận hình mà, nhiều người chơi như vậy cũng không làm nên chuyện gì, chót đội ngũ giống chúng ta, căn bản không ra sức gì." Hữu Ca nói.
"Ra sức gì, tình huống gì cũng không biết." Ngự Thiên Thần Minh dồi dào sức sống nhún người lên dòm xem, vẫn như cũ nhìn không thấy tình huống phía trước.
"Tình huống ra sao?" Mọi người chỉ có thể hỏi Hàn Gia Công Tử.
"Có quái xuất hiện chặn ở cửa đường núi, không ra được." Hàn Gia Công Tử nói.
"Quái gì?"
"Cướp."
"Vậy thì có cái gì đáng sợ hả?" Mọi người khinh bỉ.
"Boss dẫn đội." Hàn Gia Công Tử thản nhiên nói ba từ.
Mọi người đều căng thẳng, bởi vì căn cứ vào lời nhà phát hành đã nói qua, quái chiến đấu trong phạm vi bên người Boss có thể mạnh lên so với tình huống bình thường, huống chi những tiểu quái này biết nghe theo lời boss lãnh đạo.
Chỉ số IQ của boss ngược lại cũng không rất cao, không thể so sánh với những người chơi xảo trá. Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, tiểu quái nghe theo mệnh lệnh boss, quy tắc cừu hận bình thường hoàn toàn mất giá trị.
Ví dụ như người chơi bình thường thích lùa quái, lúc này là phải nhìn mắt của boss thế nào, boss không cho, thì bạn trêu quái tới chết nó cũng không đuổi theo. Tính kỷ luật không thể nghi ngờ, khuyết điểm duy nhất, chỉ sợ rằng là tài nghệ của người đang chỉ huy thôi.
"Hiện tại phía trước đang thế nào rồi?" Mấy người hỏi Hàn Gia Công Tử.
"Lùi lại, đang tổ chức nhân thủ chuẩn bị hành động lao thẳng ra ngoài." Hàn Gia Công Tử đáp.
"Nếu thế thì phải nhờ cao thủ lên rồi!"
"Không sai, cho nên đang gọi chúng ta tiến lên trước kìa!" Hàn Gia Công Tử nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận