Tiếng thét chói tai vẫn vang vọng từ trên cầu bằng ván gỗ đơn sơ, xuyên thẳng đến sương mù dày đặc dưới vực sâu. Đám người Cố Phi duỗi cổ, muốn nghe đến tiếng 'bịch' của vật nặng rơi xuống đất khiến người ta hẫng một nhịp tim.
Có người nói tiếng động này rất thần kỳ, thung lũng, sông, hồ sâu hay cạm, đều có thể dùng tiếng động này để ước chừng, đương nhiên, có chút tàn nhẫn.
Tất cả mọi người nghiêng đầu dỏng tai, kết quả mặt đám đứng dán sát vào tường càng ngày càng trắng bệch, chuyển màu xanh lè, nơm nớp lo sợ nói: "Không cần cố nghe nữa, không nghe được tiếng đâu..."
"Không nghe được tiếng? Sâu như vậy sao?" Mọi người ồn ào nghị luận, bất quá đúng thật, người nọ ngã xuống được một lúc, tiếng hô nhỏ dần, cho tới không còn, tiếng bịch bịch lại từ đầu đến cuối không có truyền lên.
"Núi này sẽ cao thế ư?" Cố Phi nói thầm.
Lục Nguyệt Vũ còn ôm tấm ván gỗ, mắt thấy một người trước mặt mình cứ thế biến mất, ngớ ra một phen: "Đang yên đang lành, sao người lại té xuống chứ nhỉ?"
"Cầu này có bền chắc không vậy?" Lục Nguyệt Vũ vừa nói vừa giẫm giẫm hai chân.
"Aa!!!" Một mảnh tiếng kêu sợ hãi, chiến sĩ toàn lực giẫm hai cước, cây câu nhất thời rung rung, những người chơi còn ở trên cầu ai ai cũng sợ chết khiếp, phân nửa đã khom lưng cong chân nằm úp sấp trên cầu, thoái hoá thành loài bò sát rồi, mỗi người đều quay đầu trợn mắt nhìn với Lục Nguyệt Vũ.
Loại thời điểm này, mỹ nữ cũng không thể nào ngăn cản mọi người dùng ánh mắt nhìn kẻ thù.
Đáng tiếc Lục Nguyệt Vũ căn bản không chú ý ánh mắt của mọi người, dù có chú ý thì cô ấy cũng không hiểu được, lúc này đang cúi đầu làu bàu: "Tạm được mà, rất chắc đó." Nói xong giơ chân ra bước dài một bước lên phía trước, người phía sau khóc: "Nữ hiệp, mau trả tấm gỗ trong tay về chỗ cũ đi!"
Kết quả Lục Nguyệt Vũ không biết là đang suy nghĩ nên không nghe thấy, hay nghe thấy lại không phản ứng kịp người ta nói là cô, cứ như vậy ôm tấm gỗ trong tay dần dần đi xa.
Người anh em nằm phía sau cô ấy lập tức từ trên cầu lùi về, bên này đa số là mấy cô nàng thuộc Trọng Sinh Tử Tinh, nhìn hắn ta nói: "Cậu này, không đến nỗi vậy đi! Chỉ rút một tấm gỗ, lại không vượt qua được nữa."
Người nọ nhìn bóng lưng Lục Nguyệt Vũ: "Vẫn chờ vị nữ hiệp kia đi qua hết trước đã."
Mấy cô thuộc Trọng Sinh Tử Tinh tự nhiên hiểu rõ Lục Nguyệt Vũ nhất đấy. Nghĩ ngợi một phen cũng hiểu được Lục Nguyệt Vũ giẫm chân loạn cào cào trên đó thật sự đáng sợ.
Các cô gái nhìn cầu mảnh mai kia đã sớm thiếu tự tin, cũng không phải hết thảy con gái đều hung hãn như Tế Yêu Vũ, hay không có đầu óc như Lục Nguyệt Vũ vậy.
Mặc dù thế, trong mấy cô lại chưa từng xuất hiện kẻ yếu đuối nhát gan. Đám mặt xanh mặt trắng bên kia, xem ra đã quyết định chuẩn bị bỏ cuộc việc qua cầu, chờ mọi người qua cầu xong có đường đi, rồi họ sẽ trở về thành Vân Đoan chắc.
Trong số đó có cả Tung Hoành Tứ Hải và con gái của dong binh đoàn khác, làm cho nhiều gã háo sắc cô đơn lâu năm tiếc nuối không thôi.
Đám người Công Tử tinh anh đoàn nhìn sơ có vẻ đều trấn định. Mặc dù có kẻ hay thích lo lắng này nọ như Hữu Ca, nhưng phải biết rằng đồng chí Hữu Ca trước đến nay đều là nói chuyện thật có bằng chứng, nhiều người ở trước mắt hắn thuận lợi qua cầu như vậy, đủ chứng minh nó không có vấn đề gì, cho nên hắn lại không chút lo âu nào.
Theo tinh thần ưu tiên phái nữ, Công Tử tinh anh đoàn để mấy cô nàng Trọng Sinh Tử Tinh đi qua hết, bọn họ lập tức lên cầu. Hữu Ca là người thứ nhất, giẫm lên một chân vững chắc, trong lòng càng bình tĩnh, đi lên vô cùng đơn giản.
Sau đó Kiếm Quỷ, Hàn Gia Công Tử, Cố Phi, Ngự Thiên Thần Minh, đến cuối cùng là Chiến Vô Thương rồi. Người này bỗng kéo Ngự Thiên Thần Minh lại: "Ngự Thiên này, cầu có chắc không?"
"Còn nói nhảm!" Ngự Thiên Thần Minh nói.
"Cân nặng như tôi đi tới, cũng vẫn chắc chắn?" Chiến Vô Thương hỏi.
Ánh mắt Ngự Thiên Thần Minh bắt đầu đảo qua đảo lại, đích thực chưa từng thấy chiến sĩ có thể trọng chừng này lên cầu. Nhưng nhìn vẻ mặt do dự của Chiến Vô Thương, Ngự Thiên Thần Minh không phải lo lắng, ngược lại hưng phấn dị thường, lớn tiếng nói: "Sao hả, anh sợ à?"
"Nói cái gì đó, sao tôi lại sợ? Tôi chỉ nhìn thấy tấm ván gố này có chút mỏng... có chút giòn." Chiến Vô Thương nói.
Ngự Thiên Thần Minh gật đầu: "Như vậy căn cứ nguyên lý vật lý học, anh có thể bò tới, lấy diện tích tiếp xúc lớn, cường độ chịu nén sẽ nhỏ. Đề nghị nằm sát sàn sạt, bò rạp tới, ha ha ha ha!" Ngự Thiên Thần Minh nói xong cười sung sướng đi rồi.
"Người anh em, đi tiếp chứ?" Người chơi phía sau Chiến Vô Thương cảm thấy hắn là loại người chuẩn bị sang một bên nhát gan đi về, bắt đầu thúc giục hắn nhường đường.
Phía trước vẫn còn mấy cô của Trọng Sinh Tử Tinh mà, lúc này đều quay đầu ngóng nhìn. Ánh mắt ân cần ấy, làm Chiến Vô Thương quyết tâm: "Đi chứ, sao không đi!" dứt lời Chiến Vô Thương đã đi lên một bước.
Không giống đúng là không giống, một chân Chiến Vô Thương đạp lên, tấm ván gỗ bị uốn cong xác thực không giống với mức độ khi những người khác đạp lên.
Một chân đạp xong hắn cũng cảm giác rõ ràng cầu trầm xuống, Chiến Vô Thương mất hồn mất vía, vội vã lui xuống, kết quả người chơi sau hắn sớm đã không nhịn được, nhìn hắn cất bước, lập tức đuổi kịp. Chiến Vô Thương lùi về phía sau tự nhiên đụng phải người này.
Mà phía sau người nay cũng là vô số người chờ lên cầu, sức mạnh Chiến Vô Thương lớn, cũng không hơn được rất nhiều người như thế. Kết quả vừa lùi không có lui hẳn xuống, còn lập tức bị người đụng phải đẩy ngược lại: "Chú làm gì đấy, nhanh lên coi!"
Chiến Vô Thương lại bị đẩy một bước ra, mắng to một tiếng "moá', kết quả hai chân đều đạp lên trên cầu.
Tấm ván gỗ vẫn cong cong, nhưng ít ra không có gãy, Chiến Vô Thương an tâm một chút, lúc này mới vững bước đi tới.
Đằng trước đám Cố Phi đã từng người xuống cầu, nhưng người ở dừng ở đường núi càng chất càng nhiều, Chiến Vô Thương chịu đựng lâu như vậy rất khó có được, hắn rất muốn xuống cầu rồi lại phát hiện dưới cầu cư nhiên không có chỗ để hắn đặt chân.
"Đi đi chứ! Sao không đi nữa? Nhanh lên!" Người cùng đi tới với Chiến Vô Thương chưa phát giác ra nguy hiểm dưới chân, lúc này đứng im, nhất thời cảm thấy mình một chân thấp một chân cao, tấm ván gỗ hình như đang hết sức khổ cực chống đỡ hắn bằng sự dẻo dai của mình, lúc nào cũng có thể gãy đôi.
"Mau chừa chỗ để tôi xuống cầu coi!" Chiến Vô Thương vội vàng rống.
"Hết chỗ rồi, thật hết chỗ rồi!" Ngự Thiên Thần Minh là người cuối cùng xuống cầu trước hắn, đứng lấp vị trí cuối cùng có thể đặt chân, lúc này trên đường núi đầy ắp người, Chiến Vô Thương biết mình không thể cố chen lên.
Đây không phải là xe taxi, ai đạp cần ga nhanh vọt lên thì người đó có thể chiếm được vị trí đỗ xe trước, đẩy đứa khác ra chịu tội, bất quá hiện tại nhất định sẽ khiến nhiều người rớt xuống núi hơn, Chiến Vô Thương cuối cùng cũng không thể ác độc như thế.
"Vì sao không đi chứ?" Chiến Vô Thương sốt ruột.
Hàn Gia Công Tử quay đầu liếc hắn rồi nói: "Phía trước lại là đoạn đường gãy như vầy, đang bận bắc cầu, sau đó từng người qua, cho nên hơi chậm."
Ba nhân vật nòng cốt của Tung Hoành Tứ Hải là đầu đoàn đội ngũ lớn, cho nên có tình huống gì đều biết được trước tiên. Sau đó Đảo Ảnh Niên Hoa sẽ thông qua kênh tổ đội nói cho đoàn trưởng các dong binh đoàn biết tình huống, đoàn trưởng lại nói cho đồng đội của mình.
Nhưng gã Hàn Gia Công Tử này rõ ràng không chịu trách nhiệm, chỉ nghe không nói. Bạn xem phía sau Chiến Vô Thương đầy người trên cầu, cũng không có bởi vì đội ngũ dừng lại mà hỏi này hỏi nọ, rõ là đoàn trưởng đã báo trước tình huống cho trong kênh dong binh đoàn rồi.
"Con mẹ nó, thật là xui xẻo, làm sao hết lần này tới lần khác đến tôi thì không chừa ra được một vị trí đứng?" Chiến Vô Thương tức đến thở hổn hển, cảm thấy tấm ván gỗ dưới chân hình như trũng xuống sâu hơn.
"Ha ha, anh phải đứng vững đấy nha, nếu thực sự không được thì nằm xuống đi, nhé!" Ngự Thiên Thần Minh đơn giản xoay người lại, vừa gọi vừa kêu với Chiến Vô Thương, trắng trợn cười nhạo.
Mấy cô Trọng Sinh Tử Tinh đang ở trước Công Tử tinh anh đoàn mà, lúc này đương nhiên cũng ở gần cầu, mỗi người đều quay đầu thưởng thức vẻ mặt căng thẳng của Chiến Vô Thương nơi đầu cầu, ai cũng hé miệng cười thật vui.
Điều ấy khiến Chiến Vô Thương không chịu nổi, trong lòng càng thêm lo lắng bao nhiêu, cũng phải liều chết chịu đến cùng. Bây giờ cũng dựng tinh thần xóc nảy lên cho mình, dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ nhìn Ngự Thiên Thần Minh mà nói: "Hừ, tôi đứng rất vững đấy, hai chân là thừa thãi, một chân là đủ rồi."
Chiến Vô Thương ngoài miệng nói như thế, nhưng không chuẩn bị biểu diễn gà vàng nhảy lò cò. Chỉ là trong lòng giữ suy nghĩ như thế, lúc nói chuyện, có một chân không chủ đích thử nâng lên cách mặt đất một phen thôi.
Khoảng cách mặt đất này như có như không hầu như không nhìn ra được, lại cứ như vậy hỏng chuyện.
Chiến Vô Thương lo lắng cho tới nay cũng không phải là dư thừa, độ nén của tấm ván gỗ này đích thực có chút miễn cưỡng khi thừa nhận hắn. Nhất là tấm dưới chân hắn lúc này, đây là tấm gỗ rất nhiều người đạp chân trước khi xuống cầu.
Đám người kinh hồn bạt vía đi qua cầu xong, thời điểm một bước cuối cùng sẽ khó tránh khỏi kích động trong lòng, một bước rời khỏi cầu này rất nhiều người đạp tương đối mạnh mẽ dứt khoát. Áp lực tấm gỗ này thừa nhận, vượt xa các tấm gỗ khác khó mà sánh được.
Chiến Vô Thương thành thật đứng còn may, lúc này trong lòng có ý nghĩ thử nghiệm này, chân vừa mới hơi nhấc, tấm gỗ rất cực khổ này rốt cuộc không thể kiên trì được nữa.
"Phằng" một tiếng! Một tiếng rất nhiều người lo lắng đã vang lên, Chiến Vô Thương "Ui da" một tiếng đã thụt xuống khí thế sát theo tấm gỗ.
Nghìn cân treo sợi tóc, Chiến Vô Thương bỗng nhiên giang hai cánh tay ra, hai cánh tay mở ra treo ở giữa hai cây gỗ dài hai bên.
Hai khúc gỗ này rất bền chắc không thể nghi ngờ, cũng đủ chống đỡ Chiến Vô Thương, nhưng vấn đề là hắn chơi một phen như thế kia kịch liệt xa so với Lục Nguyệt Vũ lúc trước nhiều.
Phía sau hắn nối liền tiếng la sợ hãi không dứt nháy mắt che giấu giọng kêu nho nhỏ của Chiến Vô Thương, các chiến hữu cùng trên cầu với Chiến Vô Thương nhao nhao rơi xuống như sủi cảo vậy.
Không ít người trong lòng còn ôm một mảnh gỗ nhỏ - thời điểm quan trọng tay chân quào loạn, thanh gỗ dài không ôm, tấm ván gỗ nhỏ cùng hắn tế xuống lại bị hắn ôm vào ngực. Kết quả cùng cục gỗ làm người yêu đi xuống hoàng tuyền, quá oan.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả một cầu đầy người đã rơi sạch không còn một mống, tấm ván gỗ được đóng thành cầu đã rơi xuống rất nhiều, cầu ấy cũng không cách nào đi nữa.
Người chơi đứng hai bên vách núi đều mở to mắt há hốc miệng kinh ngạc, cuối cùng không biết ai nói một câu: "Thật là nghiệp chướng mà!"
Người chơi thổn thức không thôi, đột nhiên ở phương xa có người chỉ một ngón tay: "Nhìn kìa, có một đứa may mắn sống sót."
Bên họ cũng không biết Chiến Vô Thương gây nên tất cả, phần tử nghiệp chướng này được bọn họ coi là người sốt sót, bời vận may chiếu xuống Chiến Vô Thương mà vỗ tay nhiệt liệt.
Hữu Ca lắc đầu liên tục: "Đây mới là nghiệp chướng đó!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận