Những người chơi có mặt ở đây, bất kể là cao thủ, hay là người chơi kém cỏi, hoặc là người chơi có cái tên xoàng xĩnh thì cũng chưa có ai trong đó nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Cảnh tượng sơn tặc, cường đạo đang ùn ùn tràn xuống con đường nhỏ giữa hai ngọn núi giống như thủy triều mà người chơi đang áp tiêu kia. Ngày thường luyện cấp, bọn họ cũng chưa có bao giờ nhìn thấy tiểu quái nào lại dày đặc tới như vậy?
Con đường này cũng không có rộng rãi tới như vậy. Nó đã dung nạp rất nhiều người chơi trên con đường này rồi. Lúc này, hơn 1000 người xếp thành một đoàn dài trên con đường này. Đội ngũ Tung Hoành Tứ Hải đi ở phía trước. Đội ngũ các dong binh đoàn khác thì ở phía sau. Mà đội ngũ sơn tặc, cường đạo đang lao xuống, áp sát, sắp tới bên hông đội ngũ Tung Hoành Tứ Hải. Những người chơi dong binh đoàn ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy sợ hãi kêu lên. Nhưng những người chơi Tung Hoành Tứ Hải ở phía trước bị công kích như vậy lại không hề có một chút nào gọi là bối rối.
Bọn họ vừa ngăn cản tiểu quái đánh sâu vào. Vừa lui về phía con đường dẫn về phía sườn núi. Trong nháy mắt, một chiến trường liền được mở ra.
Hàn Gia công tử nâng cao chai rượu vượt quá đầu, nói:
" Nhìn một chút, sau này còn biết mà chuẩn bị! Chuyện này đám người Tung Hoành Tứ Hải cũng đã làm qua một lần rồi. Ta cũng đã biết từ sớm."
" Nhưng trận thế này...."
Hữu Ca ngẩng đầu lên nhìn một chút. Số lượng tiểu quái ở trước mắt quả thật nhiều tới kinh khủng. Nhưng đối với người chơi mà nói thật ra nó cũng không có quá nhiều uy hiếp. Dù sao đám tiểu quái sơn tặc Ô Long Sơn Trại này cũng chỉ là tiểu quái cấp 30 mà thôi. Mà tất cả người chơi lúc này đều đã cấp 40 hết rồi. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Với lại nơi này còn tụ tập nhiều cao thủ hàng đầu trong trò chơi về đây. Sau khi thành viên Tung Hoành Tứ Hải nhanh chóng thối lui ra hướng bên cạnh, mở ra một chiến trường. Một đội hình nhanh chóng được hình thành. Các chiến sĩ thì đứng đầu. Pháp sư, Cung tiễn thủ tạo thành hình vòng cung trước người Cố Phi và Tế Yêu Vũ cũng bắt đầu khai hỏa. Cái đám tiểu cường (*) sơn tặc nho nhỏ này có tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu. Thi thể chất chồng cao như ngọn núi trên mặt đất. Bắn một cái chết, đạp một cái chết. Các loại trang bị, vật phẩm, tiền rơi đầy trên mặt đất.
* Tiểu cường: Sống dai như gián
" Trận thế như thế này, Tung Hoành Tứ Hải chắc chắn không sao rồi. Có lẽ hoàn toàn không cần chúng ta hỗ trợ đâu!"
Hữu Ca liền nói.
Hàn Gia công tử cười lạnh nói:
" Là vì lần này bọn họ đã có sự chuẩn bị rồi. Ta đoán chừng lần đầu tiên ở chỗ này bọn họ cũng bị thiệt hại không nhỏ. Đám tiểu quái này mặc dù không có gì lợi hại. Nhưng số lượng lại đông. Lại đột nhiên mãnh tiến, xung phong tới bên cạnh họ như vậy. Lần đầu tiên chắc chắn bọn họ ứng phó không kịp đâu! Lần này có chuẩn bị rồi. Đương nhiên bọn họ ngăn chặn sẽ đơn giản hơn nhiều rồi."
Quả đúng như lời Hàn Gia Công Tử nói Tung Hoành Tứ Hải ngăn chặn đợt tấn công ồ ạt này một cách đơn giản thật. Đội ngũ Tung Hoành xếp thành đội hình cái túi mở rộng miệng. Mà đám tiểu quái ngu ngốc kia đương nhiên cứ theo đường thẳng xông tới rồi, không có thay đổi quy luật rồi. Bọn nó một lòng dũng cảm xông thẳng vào đội hình của Tung Hoành Tứ Hải, để cho Tung Hoành Tứ Hải tha hồ nhả đạn. Pháp sư sắp xếp theo đội hình vòng cung, thả lửa từ trên trời xuống tại một điểm. Mà tên của cung tiễn thì bắn thành hình vòng cung từ trên trời rơi xuống như mưa. Cái đám tiểu quái kia căn bản chưa có làm ra bất cứ hành động gì thì đã ngã rạp hết trên mặt đất. Hoàn toàn không có bất cứ hoài niệm nào.
* Hoài niệm: Tưởng nhớ về quá khứ.
" Lực lượng nhiều người hợp lại mạnh thật!"
Các người chơi khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền sôi nổi cảm khái. Bởi vì đội ngũ người chơi lớn nhất trong các dong binh đoàn chuyên nghiệp kia cũng chỉ có mười mấy người mà thôi. Cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng mấy trăm người cùng nhau khai hỏa thế này, nội tâm cũng không khỏi rung động không thôi.
Thế trận đâm sâu vào của đám tiểu quái dần dần yếu dần. Trận hình vòng cung của Tung Hoành Tứ Hải cũng đã được giải trừ. Lúc này, người chơi cận chiến liền xông vào đám tiểu quái ở sườn núi kia. Cuối cùng các người chơi trong dong binh đoàn cũng có cơ hội được nhúng tay vào. Bọn họ ào ào xông lên giết địch. Lúc này đám tiểu quái còn sót lại cũng chỉ là đám tiểu quái già yếu xung phong lên bị rơi lại ở phía sau mà thôi. Ngược lại số lượng người chơi liền chiếm thế thượng phong. Cứ 7-8 người chơi cận chiến vây quanh 1 con tiểu quái. Rồi lại cộng thêm lâu lâu ở bên ngoài lại có 4-5 công kích từ xa bắn vào bọn tiểu quái.
Người chơi vừa giết quái xong, liền mở to mắt ra nhìn xem tiểu quái có rớt ra đồ gì không.
Hệ thống rất là công bằng. Mặc dù là nhiệm vụ tuần hoàn, bên trong lại có sắp xếp sát thủ để ám sát. Thế nhưng tiểu quái lại chỉ là quái cấp 3x. Cho nên trang bị rơi ra cũng là trang bị 3x. Đối với người chơi 4x mà nói nó cũng không có tác dụng gì cả.
Mặc dù chất lượng thấp hơn kỳ vọng. Nhưng số lượng trang bị rơi ra trên sườn núi này lại nhiều vô cùng, nhìn rất là mê hoặc. Mấy người chơi ở sườn núi bên kia sau khi giết quái xong, đột tiến sang được bên này. Khi nhìn thấy cảnh tượng trang bị rơi đầy đất như vậy, những người chơi này liền cảm thấy choáng váng.
Bọn họ là những người trên thuộc cấp 3x chưa tới 4x. Bọn họ chạy tới nơi này luyện cấp. Những trang bị này đối với người chơi 4x mà nói cũng chỉ là thứ bỏ đi. Nhưng ở trong mắt bọn họ lại không khác gì bảo bối! Bọn họ nhìn thấy đoàn người chơi này hình như rất là cao cấp. Cho nên bọn họ nghĩ rằng đám người chơi cao cấp này chắc không có ý định nhặt những trang bị này đâu. Vì vậy mấy người chơi 3x này chảy nước miếng ròng ròng một cách thèm khát.
Nhưng tính cách của những người chơi cao cấp này một chút cũng không có cao cấp. Nếu như bình thường, bọn họ tùy tiện giết quái 3x rơi ra trang bị 3x. Bọn họ không muốn nhặt, mà bên cạnh lại có các người chơi 3x khác đang đánh quái. Có lẽ bọn họ sẽ để cho cái đám 3x này nhặt đồ! Nhưng lúc này khắp nơi trong sườn núi đều là trang bị. Bọn họ không nhặt. Để cho mấy người này nhặt toàn bộ trang bị ở đây. Tiện nghi này không khỏi chiếm được cũng quá lớn đi?
Các người chơi cao cấp vừa nghĩ tới đây liền cảm thấy tức giận trong lòng. Cho nên lúc trước bọn họ có ý định không muốn nhặt mấy trang bị rác rưởi này. Thế nhưng lúc này liền vội vàng nhặt lấy. Bọn họ nhặt toàn bộ trang bị rơi vãi khắp nơi trên sườn núi này một cách sạch sẽ. Đến cả món trang bị vải bọc đầu cùi bắp cũng không có tha. Khiến cho mấy "con kền kền" chuyên đi ăn hôi đồ thừa cũng không biết phải làm sao nữa. Nó không biết mình đã phạm vào tội lỗi ngập trời gì mà dẫn tới chuyện bị nhiều người như vậy nhìn mình, với ánh mắt như muốn giết chết mình.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ chiến trường xong. Đội ngũ lại tiếp tục cuộc hành trình. Mọi người tiếp tục tiến về phía trước. Bên phía Tung Hoành Tứ Hải cũng đã dọn dẹp xong một số người hi sinh. Mặc dù trận đấu vừa rồi bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng trận hỗn chiến lớn như thế này, dù sao cũng không tránh được một số chuyện ngoài ý muốn. Chẳng hạn như có người không cẩn thận trơn trượt té ngã vào mưa tên, đạn lửa kia. Vậy thì chết cũng biết vì sao mình chết rồi đấy.
Sau khi điểm danh nhân số xong. Bên phía Tung Hoành Tứ Hải trong trận hỗn chiến lừng lẫy vừa rồi cũng phải bỏ mạng mất 10 người. Bên phía dong binh đoàn thu dọn tàn cuộc cũng có mấy người tử trận. Quả thật đối với dong binh đoàn mà nói, đó chính là một sự đả kích trí mạng. Bởi vì tiểu quái lúc đó khá là ít, lại còn yếu thế mà cũng để chết được. Có lẽ lúc đó mọi người đánh nhau hăng say quá, lại nhìn thấy một vài người mặc quần áo giống với tiểu quái. Cho nên nghĩ rằng người đó là tiểu quái. Vì vậy giết luôn... Lúc ấy cũng loạn mà. Cho nên chuyện như vậy xảy ra cũng có thể chấp nhận được.
Trận chiến này mặc dù kinh tâm động phách nhưng lại không có bất kỳ nguy hiểm gì. Nhưng cũng nhờ có trận chiến này khiến người chơi tham gia áp tiêu cảnh tỉnh, đề phòng hơn trước.
Số lượng tiểu quái như vừa rồi quả thật rất là đáng sợ. Cũng may vừa rồi người chơi chiếm ưu thế về cấp bậc. Lại cộng thêm việc Tung Hoành Tứ Hải đã chuẩn bị việc này từ sớm. Ra tay một phát đã lập tức chiếm ưu thế về địa hình, sắp xếp đội hình hợp lý. Cho nên mới khiến cho trận đấu trở nên đơn giản như vậy.
Nếu như tiếp theo, ở địa phương khác, quái cấp bậc cao hơn. Đột nhiên tập kích bất ngờ như thế. Chuyện này còn có thể đơn giản như vậy nữa sao?
Xem ra Tung Hoành Tứ Hải bởi vì kinh qua một trận đánh này nên mới ý thức được nhiệm vụ này cũng không có đơn giản như vậy. Vì vậy bọn họ mới có ý định tìm trợ thủ giúp đỡ cho mình. Hơn nữa bọn họ mới vừa rồi chiến đấu chiếm ưu thế lớn như vậy mà cũng phải tổn thất mất 10 người. Nếu như lần tiếp theo bị tập kích bất ngờ như vậy nữa thì con số chắc không chỉ có vậy. Sau này ra khỏi Vân Đoan Thành, người hi sinh sẽ không có cách nào bổ sung lại được nữa. Cho nên đây cũng là một vấn đề đau đầu.
Mọi người trong dong binh đoàn đều là những người giỏi về suy xét vấn đề. Bọn họ vừa đi tới địa điểm nhiệm vụ tiếp theo, vừa suy xét mọi thứ về cái nhiệm vụ này ở trong đầu.
Chỉ trong chốc lát, nhóm người này đã lên tới sơn đạo trên ngọn núi Ô Long.
Ngọn núi này có thể nói là một ngọn núi không có chuyện hòa nhã dễ gần như ở sườn núi vừa mới băng qua kia.
Sơn đạo này ở trên một vách núi dựng thẳng đứng. Bên cạnh nó chính là vực sâu vạn trượng. Một là gặp cướp, hai là nhảy xuống núi. Nói chung đường nào cũng chết. Người đi qua ngọn núi này lành thì ít mà dữ thì nhiều.
Đội ngũ người chơi tới nơi này càng lúc càng đông. Khi mà chưa đi qua hết con đường này, đám người chơi này cũng không có dại dột đi trêu chọc vào cái sơn trại ở bên cạnh sơn đạo này làm gì cho khổ. Vạn nhất bọn nó điên lên, xông lên chém giết mọi người, chắc mọi người trụ không vững mất. Ngày sau đột nhiên lại có tin đồn nổi lên rằng, bọn họ bị gió thổi rơi xuống vách núi mà chết. Cái tin đồn này mà loan ra ngoài không phải là bọn họ sẽ rất là mất mặt sao?? Cho nên mọi người đi mem theo vách núi rất là có hàng có lối, nghe theo mệnh lệnh.
Còn có một số người chơi có trí tưởng tượng phong phú thì lại bắt đầu lo lắng không biết nếu như hệ thống sắp xếp ở nơi này phục kích thì lúc đó mọi người biết phải làm thế nào đây?
Mặc dù cái vách núi dựng thẳng đứng này nhìn qua có vẻ như không có nơi nào có thể ẩn nấp được. Nhưng nếu như người muốn nói lý với hệ thống thì người thua trước đi cho nhanh. Nói làm sao lại được. Quái ở trong trò chơi vừa mới chết đã hồi sinh ra quái mới rồi. Chỉ cần bạch quang chợt lóe là một con tiểu quái đã ở bên cạnh người rồi. Người có thể khiếu kiện hệ thống được sao? Người nói như vậy là không hợp lý? Con mẹ nó chứ, ngươi luyện công người có phân biệt quái to, quái nhỏ không? Hay là cứ thấy quái là lao vào chém chém giết giết? Người đã như vậy còn hỏi hệ thống hợp lý nữa sao?
Mà cái loại lo lắng, buồn phiền, suy xét vô cớ này, Hữu Ca của công tử Tinh Anh đoàn nhận mình thứ hai thì không ai dám nói mình là người thứ nhất. Lúc này, với khuôn mặt đầy lo lắng của mình, Hữu Ca hỏi Hàn Gia công tử:
"Người nói xem giả sử như lúc này hệ thống đột nhiên cho 1 đống tiểu quái phục kích trên con đường này, không phải chúng ta sẽ chết hết sao?"
" Cái vấn đề này khó khăn quá cao....."
Hàn gia công tử nói, " Ta say."
" Sẽ không có chuyện đó đâu!" Lục Nguyệt Vũ liền nói,
" Chuyện này không hợp logic một tí nào cả ! Nơi này làm sao sẽ có quái nhảy ra phục kích được cơ chứ? Chẳng lẽ từ trong vách đá này chui ra sao?"
Lục Nguyệt vừa nói vừa sờ sờ vách đá, tìm kiếm xem có khe hở nào người có thể chui lọt vào trong đó không.
" Không cần phải như vậy đâu! Chỉ cần quái mới được hồi sinh thì nó đương nhiên tự ra ngoài được rồi."
Hữu Ca nghiêm túc trả lời. Hắn cũng giải thích thêm về nguyên lý khu đánh quái luyện cấp.
Cố Phi nghe thấy vậy chỉ biết rơi lệ đầy mặt. Hữu Ca ơi là Hữu Ca! Người cùng Tiểu Vũ nói về Logic, thì người đã thua...
Cho nên đợi tới khi nàng nghĩ thông suốt được cái vấn đề về khu đánh quái luyện cấp mà Hữu Ca giải thích cùng với đó là quan điểm của mình, thì Hữu Ca đã nói qua vấn đề này từ lâu rồi...
" Way Way, tại sao không đi tiếp nữa, tại sao không đi tiếp nữa?"
Đội ngũ đang hành quân đột nhiên chậm lại, có nhiều chỗ đã dừng hẳn. Nhiều người chơi cũng đặt dấu chấm hỏi tại sao không đi nữa. Nhưng rất nhanh mọi người liền an tĩnh lại.
Đây là chỗ tốt trong trò chơi này. Kênh nói chuyện đa kênh!
Các loại vấn đề con đường mọi người đang đi có phát sinh dị trạng gì. Những đội ngũ ở phía sau thông tin không biết được ở phía trước phát sinh dị trạng gì, khiến cho đội ngũ ở phía sau phải đặt dấu chấm hỏi to đùng thì đã có kênh nói chuyện. Bởi vì người phía trước liền có tin tức phản hồi lên kênh nói chuyện về vấn đề này rồi:
" Đường bị chặt đứt!"
" Đường bị chặt đứt! Nghĩa là sao?"
Đi trên con đường này, đến ngay cả người chơi trong Công Tử Tinh Anh đoàn cũng nhất thời không hiểu nó là gì. Nhưng Lục Nguyệt Vũ thì phản ứng khá là nhanh lẹ. Nàng lỗ mãng nói:
" Bị hồi sinh cái mới sao?"
"Oh my god! Thế này thì lúc nào mới tới được Nguyệt Dạ Thành đây!"
Tế Yêu Vũ cũng hét lên! Nàng đi ra ngoài thành, cũng thường hay đi qua con đường này. Dựa vào thói quen đi với tốc độ nhanh chóng của nàng, đương nhiên nàng không thể nào chịu đựng được cách đi chậm chạm của đội ngũ này rồi. Đã vậy lúc này lại còn dừng lại nữa. Mà đoàn người ở phía sau thì vẫn không hiểu " Đường bị chặt đứt" có nghĩa là gì. Bọn họ cứ như vậy chen chúc, đứng trên con đường sơn đạo nhỏ hẹp này. Bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng chờ đợi thôi. Chờ các đoàn trưởng dong binh đoàn truyền lời tới bọn họ.
Đảo Ảnh Niên Hoa ở phía trước nói rằng vấn đề này rất nhanh sẽ được giải quyết. Bảo mọi người chờ đợi một chút.
Quả nhiên, có một đội ngũ nho nhỏ chậm rãi tiến về phía trước. Vừa mới tiến lên chưa được bao lâu đã nghe thấy phía trước nhao nhao nói liền như bừng tỉnh đại ngộ. Lúc này họ mới hiểu được cái câu mà Lục Nguyệt Vũ kia nói đúng trọng tâm như thế nào.. bọn họ liền lên tiếng thán phục.
Đám người Cố Phi cũng theo sát gót chân bọn họ tiến lên. Lúc này cũng mới hiểu được. Họ nhìn đoàn người đang đứng si ngốc ở con đường lớn phía trước nói:
" Con mẹ nó chứ! Đường thật sự bị hồi sinh cái mới thật!"
Lục Nguyệt nghe thấy vậy liền đắc ý. Rõ ràng trước mắt mọi người lúc này có tồn tại một con đường sơn đạo Ô Long. Thế nhưng lúc này không hiểu vì sao lại bị trống rỗng mất 3 thước giống như bị thứ gì đó cắt đứt vậy. Nhưng không sao, bởi vì lúc này đoàn người phía trước đã mang về một tấm ván bằng gỗ, rộng hai ba thước làm thành một cây cầu nhỏ nối liền hai đầu rồi. Chiếc cầu này rất là đơn giản. Người chơi khi đi qua cây cầu này cảm giác của bọn họ chính là mạo hiểm, nơm nớp lo sợ. Một vực thẳm sâu hun hút như thế kia, ai dám đi qua kia chứ!
"Cắt! Chuyện này có gì đáng sợ đâu!"
Tế Yêu Vũ ném ra một câu, sau đó chạy lên cầu, vượt qua rất là nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt, nàng còn lướt qua mấy người. Cái cái cô nàng không có kỷ luật này vượt qua cây cầu khiến cho một số người khác cảm thấy sợ hãi không thôi.
Người tiếp theo chính là Lục Nguyệt Vũ. Nàng cũng bước lên cầu
"Nhiệm vụ này chơi rất vui à nha!"
Lục Nguyệt Vũ vừa hưng phấn, vừa cúi người xuống nghiên cứu tấm ván bằng gỗ.
Một người ở vị trí phía trước nghe thấy nàng nói như vậy, tâm tình liền thả lỏng. Hắn quay lại nhìn nàng. Thế nhưng một chân của hắn lại giẫm vào giữa không trung. Dưới chân hoàn toàn là vực sâu vạn trượng.
" A........"
Người này ngay lập tức cảm thấy dưới chân mình không có điểm dẫm lực. Chân hắn lập tức mềm nhũn ra. Thân thể rất là phối hợp trong thoáng chốc té ngã xuống dưới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận