Vợ tôi, một người phụ nữ không lấy gì làm vui tính. Thực ra, chính cái tính cẩn thận quá đáng mà đặc biệt là sự không chịu được bẩn đã biến nàng thành một người suốt ngày cau có mặt mày, làm mất vẻ đáng yêu vốn có ngày yêu nhau và mới cưới. Ngôi nhà của chúng tôi được xây đắp bằng tình yêu của cả hai, nhỏ nhắn nhưng sạch sẽ. Nàng muốn duy trì sự sạch sẽ này mãi mãi. Cho nên, chỉ cần tôi bất cẩn làm vấy bẩn ga gối hay sàn nhà chút ít, cũng bị nàng la ó. Nếu là một ngôi nhà đều mùi thuốc sát trùng thì lý tưởng. Nàng hướng đến một ngôi nhà như vậy, bắt tôi phải theo.
Phụ nữ thường yêu một con vật gì đó, làm vật trang trí cho bản thân. Nhất là khi mức sống đang đi lên, cuộc sống của gia đình tôi đỡ vất vả, thu nhập của nàng tăng.
Mèo Nhật là một con vật chẳng những có thể làm cảnh, còn doạ nạt được những chú chụôt nhút nhát. Chú mèo này được đưa về đây đã bốn tháng nay, bằng chính đôi này ngọc ngà nàng, chính tình yêu của nàng dành cho nó. Những ngày đầu, nàng nựng như nựng con, cả ngày chăm sóc, thậm chí còn hôn lên bộ lông bông xốp trắng muốt của nó khiến tôi ghen rụng chân tay. Từ tháng thứ năm trở đi, chú mèo phản bội lại tình yêu của nàng, phản bội ngôi nhà thơm tho sạch sẽ này. Bậy đâu chú cũng ị, không cần biết là góc tủ, góc bếp, thảm lau chân hay giẻ lau bếp. Dù chú “hành sự” ở vị trí nào thì cũng để lại mùi mẽ hết sức ghê ghớm. Nếu là cứ ị vào chiếc chậu xỉ than mà vợ tôi chuẩn bị cho thì đâu đến nỗi. Ấy, cái sự đổi tính đổi nết này bắt nguồn từ đâu? Phải có nguyên do của nó.
Chú được gọi với cái tên thân mật là Miu. Gần đây, Miu thích một nàng khác ở nhà bên cạnh, hai anh chị thường xuyên gặp gỡ nhau trên tầng tum, cứ meo meo cả buổi đêm. Hễ bên đó động đậy “ra hiệu” là Miu nhà tôi dù đang gà gật ngủ cũng bật dậy lao lên cho bằng được. Hai nhà cách nhau một khoảng không hẫng hụt, tuy có nhìn thấy nhau nhưng chẳng thể gần gũi được. Tôi đã nhìn thấy con mèo đó rồi, đó là một con rụng lông, loại mèo cái đã rụng lông thì tởm lợm không bút nào tả nổi, vậy mà con mèo oai phong ra dáng nam nhi nhà tôi vẫn thích nó. Tình yêu muôn đời vẫn khó hiểu như vậy, “người con gái đẹp trong đôi mắt si tình”. Vậy là đôi mèo chấp nhận thứ tình yêu thánh thiện đó, chỉ đứng nhìn nhau, meo meo chào nhau, rồi tâm sự những điều mà chỉ chúng mới hiểu. Tình yêu này ngốn nhiều tâm huyết của Miu, cho nên, ban ngày cậu chàng ngủ rất nhiều, để ban đêm lại tìm đến cô bạn gái cách trở chưa biết bao giờ mới thực sự gần gũi. Hai nhà tuy gần nhau, nhưng từ nhà này để sang được nhà kia quả là một vấn đề quá khó khăn. Nhà ở thành phố thì ai cũng biết, kín cổng cao tường. Để gần gũi nhau ở đây quả là điều không tưởng.
Tình yêu bị giới hạn đã khiến chú mèo nhà tôi sống buông thả, bất cần. Cho nên, chú chẳng cần phải giữ gìn bộ lông tuyệt đẹp của mình làm gì. Cô mèo bên kia có bộ lông chẳng mỹ miều gì, cậu có ý muốn làm cho giống cô mèo chăng?
Cũng có thể do được nựng quá, con mèo nhà tôi trở nên bướng bỉnh, bất cần. Đầu tiên là nó đái ra tấm thảm, ị vào gốc cây cảnh mà không phải là chậu xỉ than bột vốn đã được chuẩn bị sẵn cho nó. Vợ tôi thấy mùi khăm khẳm bốc ra, nghĩ ngay cho chú mèo đang biến tính biến nết. Kiểm tra tấm thảm thì thấy khô, nhưng lại bốc mùi. Thì ra chú mèo đã “bậy” vào từ mấy hôm trước, nước tuy đã bay khô, mùi còn ở lại.
- Anh ơi, con mèo xấu thói rồi đấy. Nó đang dở chứng, em phải cho nó một trận. - Nàng rít qua kẽ răng.
Vừa lúc đó, chú mèo chẳng hiểu mô tê gì, lại đâm đầu vào người đàn bà đang sôi máu ấy, nàng túm lấy cổ nó, vứt huỵch vào góc nhà. Mèo là loài có khả năng đỡ đòn bằng chân rất giỏi, bằng chứng là bốn chân của nó có thể đỡ cơ thể không bị thương dù bị ném từ tầng 3 xuống. Chú chỉ “ngao ngao” mấy tiếng, rồi tót lên chốc chiếc tivi, quẫy quẫy đuôi làm chiếc lọ hoa mini rơi xuống đất vỡ tan.
- Con mèo chết tiệt kia, mày là đồ phá hoại.
Thấy nàng nghiến răng, chú mèo nhảy tâng xuống, lao một mạch lên tầng tum không ngoái cổ lại.
Vợ tôi ngẩn ngơ tiếc chiếc lọ mini đang cắm một bông hồng đỏ. Chiếc bình mà nàng rất thích được cô bạn cùng học phổ thông tặng nhân ngày sinh nhật.
- Em phải giết con mèo này.
Nói rồi, nàng xuống nhà bếp, cầm được cái chày dùng giã cua mẹ tôi mang từ dưới quê lên, chạy lên tầng tum. Chú mèo sợ hãi nhảy lên chót vót bình nước Sơn Hà. Nàng ngửa cổ lên, í ới đòi con mèo phải xuống, nhưng con mèo không dám nhúc nhích, đứng liếm môi và nhìn nàng, trong khi nàng chẳng thể nào leo lên đó được. “Xuống đây, đồ mèo chết tiệt. Mày làm vỡ lọ hoa quý của bà”- nàng hét lên với nó.
Rút cục, nàng vẫn không bắt được con mèo xuống, mà chân thì mỏi nhừ. Tôi không thể nhịn được cười, cũng chẳng ngang nhiên biểu lộ điều đó ra ngoài, nếu nàng biết được thì nguy cơ nổi cơn tam bành là rất cao. Nàng không nhờ tôi đi bắt con mèo. Có lẽ, phải do chính tay nàng bắt được, hành hạ mới hả. “Được, mày giỏi thì cứ ở trên đó. Bà mà bắt được mày thì đời mày ra... cám”
Những ngày sau, chuyện ở công ty khiến vợ tôi bực dọc, về nhà là va cái nọ, đá cái kia. Nàng bực dọc với cả tôi. Lại nữa, con mèo muốn chọc tức nàng thì phải, “bậy” một cách vô tội vạ khiến nàng điên tiết, không cho ăn. Mèo ta tính đường ăn vụng. Ăn vụng chỉ được một bữa, khi nàng phát hiện ra, con mèo thường bị xua lên tầng tum, đóng cửa lại, mèo chỉ còn nước meo meo bên ngoài, tuy tha hồ nhìn ngắm tình nhân ở nhà bên kia, nhưng không làm sao thoát được đói và khát. Tôi sợ nàng quên, chú mèo chết khô bên ngoài, nên mở cửa cho nó vào, cho ăn no, rồi tự động tống ra ngoài tum, chốt cửa lại để vợ khỏi nghi ngờ.
Thời gian này, công ty tôi xảy ra nhiều chuyện, có nguy cơ phá sản. Tôi bị buộc thôi việc, tạm thời chưa tìm được việc làm thích hợp nên ở nhà. Không có lương của chồng, mà giá cả thì leo thang từng ngày. Tất cả những chi phí cứ thế vùn vụt. Điều đó làm người phụ nữ trong nhà lo lắng nhất vì trách nhiệm cho những sinh hoạt hằng ngày. Đã thế về đến nhà lại bắt gặp tôi ngồi tán chuyện với Sinh, anh chàng hàng xóm cũng thất nghiệp ở nhà bế con cho vợ đi bán hàng thuê. Nàng càng ngứa mắt, không thể dừng được cáu gắt. Đêm đến, nhất định không để cho tôi động vào người, cứ ngồi thở ngắn than dài. Mà tính tôi cứ thấy vợ thở dài là không chịu nổi, phát cáu. Tôi không dừng được nóng, vợ không dừng được nóng, hai cái nóng gặp nhau nảy lửa, thành ra cãi nhau. Chú mèo chẳng hiểu sao lại tót được vào trong nhà, chui vào chỗ nàng, lập tức bị nàng đá phốc cho một cái. Phụ nữ giận ghê ghớm hơn đàn ông, những thứ ngày thường nâng niu thì lúc này cũng ra rác. Ngày yêu nhau, tôi vẫn gọi nàng là “con mèo nhỏ của anh” rất mực âu yếm. Giờ thì xem, “con mèo” của tôi đối xử với chú mèo thật thế nào... Ngày tôi chinh phục nàng cũng khó khăn nhường nào. Nàng là con nhà gia giáo, cha mẹ rất nghiêm khắc và có phần khó tính. Để có thể có được nàng, tôi phải yêu chiều, nâng như nâng trứng, chỉ sợ nàng dễ vỡ như giọt sương mai. Theo đuổi đằng đẵng bao nhiêu ngày tháng, bao đêm đứng chồn chân đợi, những buổi tối đứa đón nhau trời tầm tã mưa... nếu có danh hiệu về sự cần mẫn trong chinh phục con gái, tôi sẽ là anh hùng.
Tìm một công việc lúc này thực sự khó, thích hợp càng khó hơn trong cái xã hội người nhiều như trấu vãi, ném hòn đá ra đường không trúng đầu giáo sư cũng tiến sĩ. Ở nhà, nhàn cư vi bất thiện. Tôi và Sinh thường rủ nhau uống rượu. Không có mồi thì rượu sếch. Chẳng thể sếch được, không có mồi uống không vào, ít nhất cũng phải có gói đậu phộng, mấy viên lạc. Thế rồi say sưa, Sinh vô tình để con nghịch bẩn, nhem nhuốc, còn làm đổ vỡ mất cái bình nước lọc nhà tôi. Chẳng hiểu sao sáng nay vợ tôi về sớm thế. Theo “dự tính” phải 12 giờ trưa mới về. Sự xuất hiện sớm của nàng khiến tim tôi thon thót. Thấy cửa nhà bề bộn những thứ do thằng cu con nghịch ngợm của Sinh tung ra, rồi rượu và đồ nhắm do Sinh thủ được từ sáng sớm khiến ngôi nhà bốc mùi, cốc chén lăn lóc, chú mèo meo meo quẫy đuôi. Nàng rất bực bội, không nể mặt có Sinh ở đấy lao vào nhà tắm đóng rầm cửa. Sinh đứng lên bế con về. Mãi sau nàng mới chịu ra. Tôi gãi đầu:
- Em hôm nay về sớm thế?
- Anh đừng có cả ngày như vậy nữa được không? Tôi đã chán ngán lắm rồi. Giờ về lại thấy anh thế này. Trời ơi, chồng người ta thì đức cao vọng trọng, làm lắm tiền nhiều của cho vợ con nhờ, chồng mình thì...
Tôi không nói được gì thêm, biết là mình hèn, mình thất nghiệp, đành đi dẹp chai rượu và mấy cái chén vào một chỗ. Cái thằng đàn ông thất nghiệp, bị vợ con quở trách thấy mình hèn hạ làm sao. Vợ không thèm nói chuyện nữa, mặt nặng mày nhẹ đóng cửa giam mình trong phòng, tôi gọi mấy cũng không ra. Chán, bỏ đi tìm thằng bạn rượu tìm quên trong men sầu. Tôi than vãn với bạn về vợ mình. Bạn tôi sống đời “chó chui gầm chạn”, ngôi nhà hiện tại là bố vợ cho, vợ chồng hắn chỉ sửa sang chút ít nên mang tiếng sống gửi rể nhục nhã. Tôi, lấy vợ đã cố gắng xây dựng ngôi nhà bằng nửa tiền của mình, phần còn lại vợ tôi mang về nói bố “đầu tư”, nhưng vẫn bị mang tiếng như thằng bạn rượu. Chán ngán quá trời! Hai thằng ngật ngưỡng uống, say. Tôi không muốn về, chẳng hiểu sao lê lết thế nào lại về đúng ngôi nhà của mình. Vợ tôi vẫn chưa... nguội. Tôi đổ vật cái xác kha khá béo. Vợ tôi dằn mặt xúc phạm. Tôi không chịu được, sáng sau thu bộ quần áo ấn vào cái túi du lịch nhỏ bỏ đi. Chẳng biết đi đâu. Trên đời chỉ có vợ bỏ đi vì chồng chứ đâu có chuyện ngược lại. Tôi ra Hải Phòng, nhờ mấy thằng bạn tìm cho một vịêc làm tạm. Ba ngày thì kiếm được. Thấy nhớ vợ thương con khủng khiếp. Tôi không dẹp được lòng tự ái. Dù rằng mình có đóng góp hẳn hoi vào ngôi nhà của mình, vẫn mang tiếng là nhờ cả đằng vợ. Chắc chắn vợ cũng khinh tôi lắm, trong đầu lúc nào cũng có cái ý nghĩ “tôi chẳng được như người ta”. Chưa đầy tuần, vợ tôi gửi nhà gửi con cho cô bạn thân, bắt xe thẳng đến chỗ tôi. Bất ngờ quá. Sau này tôi biết được nàng đã gọi cho bạn tôi và biết tôi đang ở dưới này. Chúng tôi ra bờ sông, nơi có hàng bạch đàn cao vút lên trời. Đôi mắt nàng đỏ hoe, dấu hiệu của nhiều đêm không ngủ.
- Anh, tại sao anh bỏ em đi. Anh không biết là những ngày qua em cần anh thế nào không? Vậy mà anh dằn dỗi bỏ em, bỏ con xuống đây. Em xin lỗi vì đã vô cớ giận anh, mặt nặng mày nhẹ. Hãy hiểu cho em, cũng chỉ vì công vịêc quá nhiều áp lực. Anh biết không, em đã thành người thất nghiệp rồi đó. Không thể chịu được. Sao con người giờ đây hay dở chứng thế không biết.
- Kìa, sao em lại bỏ ở công ty?
- Bởi vì... bởi vì... em là vợ anh. Hãy về với em nhé. Em cần anh thông cảm, cần cánh tay anh đưa ra với em. Gia đình mình không thể thiếu hơi ấm đàn ông.
Tôi gật đầu, ôm vợ vào lòng, cảm giác nàng như con mèo bé nhỏ. Đi ngần ấy ngày, không biết nó còn nghịch ngợm nữa hay không. Chợt thấy ân hận vì đã bỏ đi. Là đàn ông, là chỗ dựa của gia đình, lẽ ra tôi nên tìm hiểu để thông cảm cho những khó khăn vất vả của vợ, để sẻ chia và thông cảm. Xin lỗi con mèo bé nhỏ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận