Khi ấy ta còn thơ bé, cứ ngỡ sẽ không bao giờ lớn lên, khi lớn lên rồi ta lại nhận ra, lớn lên tuyệt vời lắm!
Trong tương lai?
Sau khi già đi?
Tất cả rồi sẽ ổn thôi.
Dù cho năm, mười lăm hay hai mươi lăm, thậm chí ba mươi lăm tuổi, mỗi người trong chúng ta vẫn mãi là con gái của thời gian và được thời gian yêu thương chở che, còn Bát Nguyệt Trường An chỉ viết về những gì trải qua trong bước đường trưởng thành của người con gái thời gian.
Thật lòng mà nó chẳng dễ dàng chút nào. Mặt chân thực nhất của bản thân tựa mặt biển dưới ánh trắng, bao la và yên tĩnh, khi muốn chứng minh cho người khác xem lại chỉ chụp được một đám đen xì. Nhưng tôi nghĩ nó ắt có ý nghĩa. Bằng ngòi bút còn non nớt của chính mình, tôi sẽ phác họa nên những đóa hoa không ngủ trên con đường mang tên cuộc đời, họ là phong cảnh tôi lướt qua và cũng điểm tô cho giấc mơ của tôi nữa.