Dịch: Hoangforever
Sau khi về tới hang, Vương Dương lấy chim trĩ ra, sau đó nhẹ nhàng ném lên phía trên tấm da sói.
Mọi người trong hang nhìn thấy liền vô cùng kinh ngạc, vội vàng xông tới nhìn xem. Có người cầm hẳn cả con chim trĩ lên, lật qua lật lại xem vô cùng thích thú.
Chuyện bắt được con chim trĩ này phải nói là một chuyện vô cùng mới mẻ, trăm năm mới có được, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Đối với giống loài chim trĩ này, bọn họ quả thật chưa bao giờ nghĩ qua sẽ bắt được nó. Thỉnh thoảng họ gặp một hai con chim trĩ đần độn nào đó, bắt được nó đã là không quá tệ rồi. Còn không chắc chắn không bao giờ bắt được.
Sau khi nhìn tới nhìn lui con chim trĩ mấy lần, họ liền quay sang nhìn Vương Dương. Thấy Vương Dương không nói gì, liền cầm con chim trĩ này đi nướng.
Đối với bộ lông xinh đẹp của con chim trĩ kia, họ một điểm cũng không có hứng thú. Trước tiên cứ cho no cái bụng cái đã, đẹp đẽ cũng không để làm gì.
Vương Dương sau khi nghỉ ngơi một hồi, hắn liền xách thùng gỗ đi tới bên cạnh dòng suối, sau đó rửa sạch sẽ nó.
Hắn làm vậy cũng không phải vì sợ dã thú lần theo mùi máu tới hang động ẩn náu của mình. Hắn ước bọn nó tới còn không được nữa là. Hắn hy vọng con Hổ Răng Kiếm kia có thể một thân một mình xông tới, như vậy hắn có thể lợi dụng trường mâu giải quyết nó.
Có như vậy, mọi người mới ý thức được cần phải tự mình chăm chỉ tập luyện thể lực, nâng cao chiến lực của mình lên, như vậy mới có thể xâm nhập vào được rừng cây Tùng to lớn kia.
Hắn rửa thùng gỗ kia đơn giản là vì sợ ngày hôm sau, khi hắn mang thùng gỗ này đặt vào trong rừng sâu, mùi máu tươi lưu lại sẽ hấp dẫn dã thú trong rừng lui tới, như vậy hắn còn săn dã thú thế quái nào được nữa??
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất chính là, Trương Tam khi nhìn thấy hắn rửa thùng gỗ, hai mắt của nó liền sáng lên. Cũng không biết nó ý thức được tác dụng của thùng gỗ hay không mà nó lại biểu hiện ra như vậy!!
Mà thôi! Hắn cũng mặc kệ, không có quản.
Sau khi giám sát, đốc thúc Trương Tam hoàn thành xong một vòng huấn luyện, hắn liền cầm cái đùi chim lên và gặm. Sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Ban đêm.
Từng tia chớp trắng xóa giống như từng con rắn, lần lượt xoẹt qua bầu trời.
Mưa to trắng xóa cả một vùng trời.
Tiếng sấm đùng đoàng xé rách cả bầu trời đêm.
Tiếng gió “vù vù” giống như ma kêu, quỷ gào. Tiếng mưa “đùng đùng đùng đùng” làm cho Vương Dương tưởng nhớ tới hình ảnh súng máy.
“Giá như lúc này mà có một cây súng máy có vô hạn đạn nhỉ??”
Vương Dương thầm nghĩ như vậy ở trong lòng.
Thế nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi, trên thực tế cũng không phải như vậy.
Nhưng hắn tin chắc một điều, chỉ cần mọi người nghe theo hắn, hiểu được hắn, chắc chắn sẽ có bánh bao, sữa tươi...v...v....
Tiếng mưa ầm ầm, dữ dội, mọi người co cụm lại thành từng, rúc vào nhau thật chặt.
Thỉnh thoảng có tia chớp, lóe lên ánh sáng, chiếu sáng khuôn mặt đầy sợ hãi, hoảng sợ của mọi người.
Vương Dương đứng ở trước cửa hang động, vừa cảm thụ gió thổi, vừa nhìn mưa rơi liên hồi, vừa quay đầu lại nhìn vẻ mặt mọi người.
Hắn thật sự không có quá nhiều cảm xúc. Dù sao, động vật theo bản năng sợ sấm chớp, cũng giống như lúc trước khi bọn họ chưa nắm giữ được lửa, sợ lửa vậy. Cũng không có gì gọi là đáng chê trách cả.
Hắn nhìn sấm chớp, mà nghĩ tới thần tích.
Nếu như có thể chế tạo ra một thiết bị dẫn Lôi, để cho mọi người thấy được hắn có thể dẫn được Lôi thì sao nhỉ?? Không phải lúc đó hắn làm ra được một cái thần tích sao???
Dù sao trong nhận thức của mọi người ở thời đại này, con người làm sao có thể dẫn được Lôi cơ chứ?
Nếu như để cho sét đánh lên người mà không chết, vậy người đó chính là thần linh rồi!
Ầy! Nếu như là thời đại hiện đại thì hay nhỉ? Chẳng phải hắn thành thần con mẹ nó rồi sao!!
Sau đó hắn lại nghĩ tiếp, nếu như hắn cho mọi người xem một trò ảo thuật thì sao nhỉ?
Ví dụ như làm một trò ảo thuật thoát khỏi quan tài bịt kín thì sao??
Trò này cũng đơn giản à! Chỉ cần làm ra một cái hòm gỗ. Sau đó thiết kế một số cơ quan trong đó là được.
Thế nhưng quan trọng là... bọn họ xem có hiểu không đã???
Bọn họ ngay cả khái niệm quan tài là gì còn chưa biết!! Cho nên cái trò ảo thuật này nếu như biểu diễn cho họ xem, chẳng phải không có bất kỳ ý nghĩa gì sao??
Giống như kiểu một ca sĩ hát hay, hát cho người thì hay, nhưng hát cho bò nghe thì lại khác....
Ngay cả khi họ đã thông minh hơn xưa đi chăng nữa, thế nhưng kiểu gì họ cũng chẳng làm ra bất kỳ phản ứng nào cho coi.
Thế nhưng làm ra một đống thức ăn, hoặc dùng vũ khí đâm chết một con dã thú thì lại khác, chắc chắn lúc đó họ sẽ làm ra phản ứng.
Đối với mấy cái vấn đề này, hắn cũng không có xoắn xuýt nhiều. Sau khi suy nghĩ mông lung một hồi, hắn liền chìm vào giấc ngủ sâu.
...........
Một đêm trôi qua không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày hôm sau, Vương Dương lại lên đường, tiếp tục đi vào rừng sâu lần nữa.
Sâu trong rừng rậm.
Sau trận mưa to tối hôm qua, cả phiến cỏ xanh mướt một màu. Cây lá đâm chồi nảy lộc. Trên từng chiếc lá vẫn còn đọng lại từng giọt sương long lanh, óng ánh. Nhìn chả khác nào khung cảnh thần tiên vậy.
Không khí lúc này phải nói là vô cùng trong lành, chỉ cần hít vào một hơi thì chẳng khác nào hít phải thuốc phiện vậy, yêu thích không rời.
Trước cảnh tượng thần tiên như thế này, người lạc vào nó rất dễ liên tưởng tới khung cảnh thần tiên trong câu chuyện cổ tích “Phù thủy xứ OZ”.
Thế nhưng trên thực tế thì khác. Bạn chắc chắn không bao giờ muốn đi bộ trong một khu rừng như thế này.
Rừng sâu lúc này đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng từng giọt nước rơi xuống, tạo ra tiếng “tí tách” nghe rất là vang dội.
Hắn dẫm chân lên mặt cỏ ẩm ướt, khi nhấc chân lên, bùn đất ẩm ướt liền dính đầy cả chân, cảm giác vô cùng khó chịu.
Độ ẩm trong rừng lúc này vô cùng cao. Giọt nước mưa rơi xuống cổ hắn, men theo sống lưng lăn xuống lưng. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng. Cảm giác vô cùng lạnh lẽo, giống như kiểu bạn đang đi đơn độc trong một khu rừng bao la rộng lớn vậy.
Và khủng khiếp nhất chính là bạn biết nơi này vô cùng nguy hiểm và không được an toàn.
Vương Dương vẫn như cũ, đi tới gốc cây lớn đã được hắn đánh dấu kia. Đó là một cây ăn quả được hắn khắc lên chữ “cây ăn quả số 1”. Hắn làm như vậy để sau này có thể dễ dàng nhận biết hơn.
Sau khi tới nơi, hắn liền thiết lập cạm bẫy thùng gỗ của mình. Sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Lần này, con Hổ Răng Kiếm mà hắn vô cùng chán ghét kia cũng có xuất hiện.
Hai bên cực kỳ lễ phép thăm hỏi 18 đời tổ tông lẫn nhau.
Sau khi chửi bới nhau một trận, cuối cùng Vương Dương cũng đạt được thắng lợi và kết thúc tại đó.
Sau khi con Hổ Răng Kiếm kia rời đi, Vương Dương lại tiếp tục đợi chờ con mồi của mình.
Trong quá trình chờ đợi, hắn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể đem vấn đề kia giải quyết được.
Hắn từng có một ý tưởng, đó là thiết kế ra một cái bẫy có thể bắt được dã thú loại lớn.
Thật ra cái bẫy này cũng khá là đơn giản. Đó chính là đào một cái hố thật sâu.
Nhưng khi nghĩ tới vấn đề này, hắn lại phát hiện ra một cái vấn đề nghiêm trọng.
Đó là do có sự tồn tại của loài người, ở bên ngoài rừng rậm không thấy có bóng dáng con động vật lớn nào cả. Tất cả bọn nó đã di chuyển vào rừng sâu hết rồi.
Nói cách khác, bên ngoài khu rừng không có bất kỳ con vật lớn nào cả.
Và lúc đó vấn đề xảy ra chính là, bạn đào một cái hố thật lớn và để đó, sau đó bạn chỉ bắt được những động vật nhỏ??
Bỏ ra một cái giá thật lớn chỉ bắt được tí ti??
Hơn nữa, động vật cũng không có ngu a! Làm gì có con vật to lớn nào ngu ngốc tới nỗi tự nhiên nhảy vào hố cho người bắt??
Cứ nhìn con chim trĩ ngày hôm qua là biết à!
Mặc dù nó đã tiến rất sát, rất gần với thùng gỗ rồi, thế nhưng nó vẫn e dè, sợ hãi đứng ngoài một lúc lâu mới chịu chui vào bên trong.
Hơn nữa, thời đại này công cụ lao động quá kém. Không có xẻng, cầm hòn đá vừa thô vừa ráp, vừa ngắn ngủn kia đào, không biết đào tới bao giờ mới được một mét. Trả một cái giá thật lớn mà chẳng thu được bao nhiêu, thà không làm còn hơn.
Huống hồ, muốn bắt động vật nhỏ, hắn chỉ cần mang theo chiếc thùng gỗ này là được, vừa đơn giản lại vừa thực dụng.
Mà ở sâu trong rừng rậm, nếu như hắn đào một cái hố thật to, chuyện này phải nói là không được thực tế cho lắm.
Lý do là vì....
Nếu như đào một cái hố không đủ sâu, động vật lớn liền nhảy một phát liền ra ngoài.
Cho nên cái hố kia ít nhất phải tầm 2 mét mới bẫy được bọn chúng. Mới có thể đảm bảo được phần lớn bọn chúng không nhảy ra ngoài được.
Nhưng hắn lại chỉ cao có 1 mét. 1 mét nghĩa là sao ?
Tức là hắn chỉ cần đào sâu hơn 1 mét liền không thấy tình huống xung quanh như thế nào nữa.
Lúc này, con Hổ Răng Kiếm vẫn luôn ẩn núp kia...
Có lẽ nó nhìn thấy, cười thối mũi hắn cũng nên....
Đó là trong tình huống lạc quan đấy !!
Ai cũng biết, chuyện đào hố sâu này, một mình hắn chắn chắn không thể nào hoàn thành xong trong một thời gian ngắn được. Ít nhất phải đào mất vài ngày. Mà trong khoảng thời gian đó, nếu như có một trận mưa dội xuống thì sao ??
Uầy... Nó không biết thành một cái hồ nước nhỏ mới lạ đó....
Cho nên mới nói, đào hố không có bất kỳ tác dụng gì cả, chỉ tốn công mà chẳng được cái gì. Mặc dù hiệu quả nó mang lại cũng được đấy, nhưng xét tổng thể thì chẳng bỏ.
Hơn nữa tính rủi ro quá cao, gần như là một suy nghĩ viễn vông.
Cũng không hiểu tại sao, mấy năm nay, trong các bộ phim chiếu rạp, trong các câu chuyện mọi người bàn tán lại thường hay nhắc tới chuyện đào hố vậy không biết.
Một vị thợ săn chân chính, làm gì có ai thích đào hố cơ chứ ? Họ cũng không phải là trộm mộ a !
Giả sử như có một nhóm người đi vào rừng sâu. Họ chỉ cầm mang theo giáo gỗ, sau đó mỗi người chọc một cái về phía trước, làm gì có con vật lớn nào chịu nổi. Nó không chết cũng bị thương a ! Đào hố làm gì cho mệt ra !
Vừa nghĩ tới đây, một con thú nhỏ liền lọt vào tầm mắt Vương Dương.
Đó là một con chuột chũi có bộ lông màu xám. Đầu nhỏ, dài tầm 40 cm, vừa đủ thùng gỗ của hắn đậy lại được.
Nói thật, con chuột chũi này khác với con chuột mà lần trước hắn bắt được. Con chuột kia, hắn căn bản không dám xác định nó là chuột, thế nhưng con này hắn chắc chắn.
Bởi vì nó có hai chân trước có móng sắc nhọn, hai chân sau cũng có móng sắc nhọn. Móng của nó dài tầm 2cm, thon và tròn giống như móng lợn vậy.
Nó nhanh chóng tiến vào trong phạm vi quan sát của Vương Dương và đi tới bên cạnh thùng gỗ.
Lá gan của nó so với con chim trĩ kia quả thật có lớn hơn một chút và trí thông minh cũng cao hơn không ít.
Lý do là vì, nó thay vì cúi đầu đi về phía thùng gỗ, thì nó lại dùng khuôn mặt của mình chăm chú theo dõi động tĩnh của Vương Dương, còn thân thì đi lùi dần về phía thùng gỗ.
Cái này thuộc về bản năng động vật. Nó phải luôn quan sát được động tĩnh xung quanh, vừa phải đảm bảo mình có thể tiến tới thức ăn mà mình muốn.
Hiện tại, Vương Dương có thể nhìn thấy, chân sau của nó đang móc trái cây. Nó muốn móc mấy quả trái cây kia về phía trước.
Thùng gỗ bởi vì động tác này của nó mà khẽ đung đưa.
Vương Dương nhìn mà có chút khẩn trương.
Hắn thật sự không biết phải làm như thế nào trong tình huống này.
Nếu như hắn ném tảng đá qua, con chuột chũi kia chắc chắn sẽ liều mạng chạy trốn. Nếu như hắn không ném, đây chẳng phải là biếu không hoa quả cho con chuột chũi kia hay sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận