Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 83: 83

Tàng Châu (Dịch) (Đã Full)

  • 323 lượt xem
  • 4115 chữ
  • 2022-11-07 22:45:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Ngón tay Lý Diệp buông lỏng, tờ giấy kia như con bướm nhẹ nhàng đáp trên mặt đất.

 

Ngu Bắc Huyền rời khỏi Nguỵ Châu lại là vì nàng!

 

Lý Diệp nhắm nghiền mắt. Nàng đã biết thân phận thật sự của chàng, biết rõ toàn bộ bố cục cuộc chiến lần này. Có lẽ vì muốn trả lại ân tình mà trước đây Quảng Lăng Vương đã nhiều lần giúp đỡ phủ Vân Nam Vương, hoặc thất vọng vì chàng giấu diếm bấy lâu nay nên nàng mới rời khỏi Đô thành, dấn thân vào nguy hiểm. 

 

Cô bé ngốc nghếch này!

 

Sau khi phát hiện ra bức họa của Dao Quang, nàng đã bắt đầu hoài nghi. Từ con dấu có khắc tên huý của ân sư mà chàng để lại, nàng tìm hiểu nguồn gốc rồi đoán được hết thảy. 

 

Lý Diệp vốn định chờ mọi chuyện ở Hà Sóc chấm dứt sẽ nói hết toàn bộ cho nàng nghe. Lúc trước đã cố ý lộ ra rất nhiều sơ hở nên cũng không muốn che giấu. Cái mạng này của chàng nếu không phải nhờ ân sư đã không còn từ lâu rồi. Thế nên lời gửi gắm của người lúc lâm chung, chàng không dám không theo. Từ đầu, chàng không muốn khiến nàng bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền đoạt vị đầy nguy hiểm này, không muốn nàng phải lo lắng đề phòng vì chàng, không ngờ lại chậm một bước. 

 

Chàng hoàn toàn không ngờ nàng lại có cách chi phối ý chí Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền cũng không phải loại người công tư bất phân, thế cục ở Hà Sóc như tên đã lên dây, không thể không bắn. Lúc này y lại bỏ hết tất cả quay trở về, chỉ sợ đã bị nắm được nhược điểm trí mạng. Mà nhược điểm này ngay cả chàng cùng Quảng Lăng Vương cũng chưa hề biết đến. 

 

Nếu Ngu Bắc Huyền phát hiện nàng đang ở Thái Châu, y sẽ làm gì…. Nghĩ đến đây, tay chàng siết chặt thành quyền, gân xanh uốn lượn trên mu bàn tay gầy ốm hiện lên rõ rệt. Ngu Bắc Huyền trở về gấp gáp như vậy, chàng nhất định không đuổi theo kịp. Huống hồ Thái Châu vốn là địa bàn của Ngu Bắc Huyền, đối phương chiếm hết thiên thời địa lợi, phải làm sao mới cứu nàng ra khỏi đó? 

 

Chàng đi tới đi lui trong lều vài bước, cố ép tâm tình rối ren của mình bình tĩnh lại. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời chàng chưa bao giờ có một khắc khó xử và nôn nóng như bây giờ. Sau đó, chàng lớn giọng gọi Bạch Hổ đến, Bạch Hổ ôm quyền: “Tiên sinh có gì phân phó ạ?”

 

Lý Diệp cố gắng bình tĩnh hỏi: “Người dẫn đầu giặc cỏ tập kích Thái Châu là ai?”

 

“Là Trường sử Vương Nghị của phủ Quảng Lăng Vương. Tiên sinh muốn hắn nghĩ cách lui binh?” Bạch Hổ hỏi. Lúc đầu, mục đích bọn họ sắp xếp đám giặc cỏ này là vì muốn kiềm chế Hoài Tây Tiết độ sứ, nghe nói Ngu Bắc Huyền đã rời khỏi Nguỵ Châu, vậy thì không cần dây dưa nữa, đỡ phải có thêm thương vong. 

 

Lý Diệp trầm tư một lát rồi giơ tay nói: “Ta sẽ viết một phong thư, ngươi hãy cho khoái mã nhanh chóng truyền cho Vương Nghị, bảo hắn kế hoạch có thay đổi, không được lui binh.”

 

Bạch Hổ hơi sửng sốt: “Nhưng Hoài Tây Tiết độ sứ đã trở về, chỉ sợ đội ngũ chỉ mấy ngàn người kia không ngăn được y đâu. Tiên sinh có tính toán gì không, ngài cứ nói trực tiếp ạ.”

 

Hai tay Lý Diệp chắp sau lưng siết chặt lại, cố gắng bình tĩnh: “Cứ theo như lời dặn của ta là được.”

 

Bạch Hổ vốn còn định nói thêm vài câu, nhìn thấy trong mắt tiên sinh chỉ toàn là băng giá bèn ngậm miệng, không dám nói nữa. 

 

*

 

Sở dĩ chùa Thiên Phong có tên gọi này là vì nơi đây có cả ngàn đỉnh núi, hang động có tới mấy vạn. Gia Nhu cùng hai phủ binh dẫn theo Nguỵ thị nấp trong một hang động đã mấy ngày. Mộc Cảnh Thanh phá vòng vây lao xuống núi, giả vờ như đã bắt cóc Nguỵ thị đi, thế nên Trần Hải vội vàng đuổi theo mà vẫn không biết Gia Nhu đang còn trong núi. 

 

Kiếp trước, khi nàng đi cùng Nguỵ thị đến núi Thiên Phong thì không có kiên nhẫn nghe tụng kinh giảng đạo, thường đi tới đi lui trong núi nên lạc đường vô số lần, cũng vì thế, nàng mới biết rõ địa hình nơi đây. Gia Nhu phái người truyền tin cho Ngu Bắc Huyền, để y tự mình lên núi, chờ y lên núi xong lại báo cho y biết tung tích của Nguỵ thị. 

 

Gia Nhu cũng đã nghĩ đến một khả năng, sau khi Ngu Bắc Huyền nhận được tin tức, trước tiên sẽ lệnh cho Trần Hải phong toả cả ngọn núi, tiến hành điều tra. Dựa vào sự quen thuộc đối với địa hình phức tạp nơi đây, nàng đã chống đỡ được mấy ngày. Nhưng hai ngày nay, trên núi vẫn luôn rất yên tĩnh. 

 

Mỗi ngày, nàng đều đứng ngoài cửa động để quan sát. Nếu Ngu Bắc Huyền tới, tất nhiên sẽ dừng chân ở chùa Thiên Phong, đến lúc đó nàng lại tìm cơ hội thoát thân. Đương nhiên làm thế là một sự mạo hiểm rất lớn nhưng nàng cần phải bảo đảm cho Nguỵ thị an toàn, hơn nữa, chẳng có ai quen thuộc nơi này hơn nàng nên nàng cần phải ở lại. 

 

Ngụy thị thật ra không làm ầm ĩ gì, chỉ chuyên tâm ngồi thiền tụng kinh. Gia Nhu đưa bà cái gì, bà ăn cái nấy. Hai phủ binh kia chưa bao giờ gặp qua con tin nào phối hợp như vậy, trong lòng thầm nghĩ vị mẫu thân này của Hoài Tây Tiết độ sứ đúng là không phải phụ nhân tầm thường. 

 

Gia Nhu lại biết rõ tính cách Nguỵ thị. Tuy bà xuất thân không cao nhưng nửa đời lênh đênh, đi theo Ngu Bắc Huyền từ khi y còn là một binh lính nho nhỏ dưới trướng Tiết độ sứ cho đến địa vị cao như bây giờ, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng gặp qua? Chỉ dùng vũ lực bắt ép, bà vốn chẳng xem là gì. 

 

Ngụy thị vốn đi theo bên cạnh lang trung trị bệnh khắp nơi, sau này lại khổ công nghiên cứu nên bà là một cao thủ dùng thuốc. Kiếp trước, hai người phân loại thảo dược ở Ngu viên, Nguỵ thị còn dạy nàng rất nhiều về dược tính của các loại thuốc. Thế nhưng Gia Nhu cảm thấy đây là việc khó nên chưa từng để tâm học tập. Ngụy thị mỉm cười quở trách nàng lười, cũng không ghét bỏ nàng mà vẫn kiên nhẫn dạy, khi hai người ở chung giống như hai mẹ con. 

 

Nhưng kiếp này, hai người lại biến thành kẻ địch với lập trường khác nhau, cuộc đời thật giống như một trò đùa. 

 

“Phu nhân, lương khô không còn lại bao nhiêu. Khi nào chúng ta mới rời khỏi nơi này ạ?” Phủ binh sợ Nguỵ thị biết thân phận Gia Nhu nên không gọi nàng là “Quận chúa” nữa. 

 

Gia Nhu không nói lời nào. Khi nàng nêu lên kế hoạch này với Mộc Cảnh Thanh, Mộc Cảnh Thanh không đồng ý, cậu cảm thấy làm vậy quá mức mạo hiểm, muốn nàng lãnh nhiệm vụ dẫn dụ Trần Hải còn cậu sẽ ở lại đây. Gia Nhu buông lời thề son sắt, núi Thiên Phong có rất nhiều con đường khác để xuống núi, nàng sẽ có cách rút lui toàn thân, lúc bấy giờ, Mộc Cảnh Thanh mới miễn cưỡng đồng ý. 

 

Thật ra chùa Thiên Phong hiểm trở khó đoán, làm gì có nhiều đường xuống núi?

 

Từ lúc tiến vào Thái Châu bắt đầu kế hoạch, nàng đã chuẩn bị tâm lý có thể bị Ngu Bắc Huyền tóm được. Nàng không hoàn toàn nắm chắc được mọi chuyện nhưng nếu không đi nước cờ hiểm, Ngu Bắc Huyền này hầu như không có sơ hở nào. 

 

Ở phương diện quân sự, y quả thật là một thiên tài, có y ở Hà Sóc, thắng bại giữa Quảng Lăng Vương và Tam Trấn là năm ăn năm thua. Nhưng hiện giờ Ngu Bắc Huyền bị nàng dùng kế ép phải trở về, Quảng Lăng Vương nhất định sẽ chiếm được Tam Trấn, Ngọc Hành cũng có thể tránh thoát một kiếp. 

 

Người con trưởng của Thái tử đương triều này vốn nên là một vị Quận vương nhận được vô số tôn vinh ủng hộ, vậy mà vẫn luôn bị thúc phụ chèn ép. Bắt đầu từ đây mới chính thức có mặt mũi, mở ra con đường đi đến vị trí Đế vương của hắn. 

 

Thế nên Gia Nhu chỉ cần ngăn chặn Ngu Bắc Huyền sẽ có thể một mũi tên bắn ba con nhạn. Báo ân Quảng Lăng Vương đã mấy phen tương trợ, báo thù Ngu Bắc Huyền đã tính kế Nam Chiếu, cũng sẽ không có ai là đối thủ của Quảng Lăng Vương và Ngọc Hành ở Hà Sóc. 

 

“Ta thì không sao cả.” Gia Nhu quay đầu nhìn thoáng qua Nguỵ thị, “Ngươi đến chùa Thiên Phong tìm một ít thức ăn. Rất có thể trong chùa có nha binh theo dõi, chú ý đừng để bại lộ hành tung.”

 

Phủ binh lĩnh mệnh rời đi. 

 

Đã nhiều ngày nay, Gia Nhu cảm thấy không quá thoải mái, có thể vì không khí ở Thái Châu tương đối ẩm ướt, nàng cứ luôn bị tức ngực khó thở. Gia Nhu bèn trở về trong hang động, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. 

 

Ngụy thị mở mắt nhìn nàng: “Cô nương này, sắc mặt cô không được tốt cho lắm. Lão thân biết chút y thuật, có muốn lão thân xem cho cô nương hay không?”

 

Gia Nhu cũng mở to mắt, nhẹ nhàng mỉm cười cùng Nguỵ thị: “Không nhọc phu nhân lo lắng. Ta đã bắt cóc phu nhân, tại sao ngài lại còn muốn giúp ta?”

 

Trong hang động ánh sáng tối tăm, chỉ toàn dựa vào chút ánh nắng chiếu đến từ cửa động. Ngụy thị đáp: “Cô nương không phải người xấu. Hôm ấy, thuốc mê dùng trong thiện phòng có liều lượng rất nhẹ, không tổn thương đến cơ thể. Hơn nữa, cô chưa từng trói chặt lão thân, ba bữa cơm cũng không cắt xén, làm gì có ai đối xử tử tế với con tin đến thế? Chỉ sợ cô nương cũng là thân bất do kỷ. Nhưng có một điều, sao cô lại biết phải dùng lão thân uy hiếp người đó?”

 

Chỉ có những người thân cận nhất bên cạnh Ngu Bắc Huyền mới biết rõ sự hiếu thuận của y. Vì phòng ngừa kẻ khác có ý đồ với Nguỵ thị, thậm chí còn loan tin đồn rằng y đối đãi Nguỵ thị không tốt. Ngụy thị cũng không ở cùng Ngu Bắc Huyền tại phủ đệ Hoài Tây Tiết độ sứ mà bà chỉ sống một mình tại Ngu viên, nhìn sơ thì hai mẹ con không hoà thuận. 

 

“Ta cùng Hoài Tây Tiết độ sứ là người quen cũ.” Gia Nhu nhẹ nhàng đáp. 

 

Bàn tay Nguỵ thị đang lần Phật châu bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt nhìn Gia Nhu hơi sâu xa. Năm ngoái, sau một chuyến đi xa trở về, Ngu Bắc Huyền vậy mà đã cho giải tán hết nữ quyến trong phủ. Bà từng hỏi nguyên nhân nhưng con trai bà chỉ nói trong lòng nó không chứa được người khác. Sau này cưới Quận chúa Trường Bình về Thái Châu cũng không thấy hai đứa tới lui như vợ chồng son. 

 

Có thể thấy được trong lòng con trai bà chứa đựng một bóng hình khác. 

 

Không hiểu sao nhưng Nguỵ thị cảm thấy cô nương trước mắt này rất quen thuộc, thậm chí còn nảy sinh một vài phỏng đoán mà đến bản thân bà cũng không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Đại lang bội tình bạc nghĩa nên người ta mới tới cửa trả thù? Nếu thế thì quả thật là lỗi của Đại lang, bà không thể nào trách được. 

 

Sau đó, phủ binh trộm chút đồ chay từ trong chùa Thiên Phong quay trở về. Từ khi hắn gia nhập quân đội đến nay vẫn chưa từng làm mấy hành động trộm cắp như thế này nên gương mặt đỏ ửng: “Thuộc hạ…. thuộc hạ vô năng, cũng chỉ tìm được mấy món này.”

 

Gia Nhu vỗ vỗ vai hắn, bảo hắn mang đồ ăn đến cho Nguỵ thị. Phủ binh ngẩn ngơ: “Ngài không ăn một ít sao ạ? Mấy hôm nay, ngài chưa từng ăn gì cả. Mấy món chay này rất thanh đạm.”

 

“Không được, ta không muốn ăn.” Gia Nhu lắc đầu, nói. Mấy hôm nay, nàng chỉ ăn chút bánh nướng lấp đầy bụng, mấy thứ khác thì ăn không vô. Phủ binh từng có lòng đưa nàng một miếng thịt khô, định bổ sung chút dinh dưỡng cho nàng, ai ngờ khi nàng ngửi thấy cái mùi đó thì nôn hết cả ra. 

 

Phủ binh không còn cách nào bèn đưa hết mọi thứ trộm về được cho Nguỵ thị. 

 

Gia Nhu cầm lấy một nhánh cây, vẽ hình bản đồ trên mặt đất, một phủ binh khác ra ngoài thăm dò tin tức vẫn chậm chạp chưa trở về. Nàng ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đang ngả về Tây, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Gia Nhu hoảng sợ đứng bật dậy, liên tục lùi sâu vào trong hang động. 

 

Thân hình cao lớn kia đã chặn mất ánh sáng nơi cửa động, từ hàm răng nghiến chặt phát ra mấy chữ: “Mộc Gia Nhu, nàng thật to gan! Dám xuống tay với mẫu thân ta?!”

 

Y đã giận tới cùng cực, ngay cả giọng nói cũng mang theo khí thế như sấm giật, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống nàng. 

 

Gia Nhu chưa từng nhắc nửa chữ đến bản thân nàng, càng chưa từng nói đang ở hang động nào mà y lại đuổi tới nhanh như vậy, không hề có dấu hiệu báo trước! Rốt cuộc thì sao người này lại làm được vậy? Kế hoạch của nàng đã bị phá vỡ, chỉ còn lại sự kinh hãi. 

 

Cho dù hiểu rõ y nhưng muốn đấu với y, nàng còn quá non tay!

 

“Quận chúa!” Phủ binh vốn đang ngồi trong góc sơn động nhảy dựng lên, vọt tới bên cạnh Gia Nhu muốn bảo vệ nàng, lại bị Ngu Bắc Huyền túm lấy bả vai, trực tiếp ném ra cửa động. Đám nha binh y dẫn đến bên ngoài lập tức khống chế phủ binh nọ. 

 

Gia Nhu cúi đầu, mỉm cười đầy tự giễu. Quả nhiên người này ngay cả một chút cơ hội nhỏ nhoi cũng không thèm cho nàng. 

 

Ngu Bắc Huyền lạnh lùng liếc nàng một cái rồi đến trước mặt Nguỵ thị quỳ xuống: “Mẫu thân, con đã để người phải chịu khổ.”

 

Ngụy thị xua xua tay, nâng y dậy và hỏi: “Đại lang, cô nương này là….?”

 

Không đợi Ngu Bắc Huyền trả lời, Nguỵ thị trông thấy Gia Nhu vậy mà lại rút chuỷ thủ trong người ra, bà hốt hoảng: “Cô nương muốn làm gì?”

 

Ngu Bắc Huyền bất ngờ quay đầu lại, thấy hành động của nàng thì lập tức phóng tới, một chiêu đánh rớt chuỷ thủ trong tay nàng. Y túm chặt tay nàng kéo đến trước mặt: “Ta còn chưa tìm nàng tính sổ, nàng dám tự sát?”

 

Gia Nhu biết mình chắc chắn không phải đối thủ của Ngu Bắc Huyền, càng không muốn rơi vào tay y nên chỉ có thể chọc giận y. 

 

“Muốn chém muốn giết gì thì tuỳ ngươi.”

 

“Nàng hận ta đến thế sao? Hận đến nỗi cả tính mạng mình cũng không màng? Nếu là kẻ khác bắt cóc mẫu thân ta, hiện giờ đã đầu mình hai nơi rồi!” Ngu Bắc Huyền lạnh lùng nói, “Lúc ở Nam Chiếu, ta chỉ tiết lộ chuyện mẫu thân với mỗi mình nàng, ngoài ra chưa từng nhắc đến với người thứ hai. Nàng dùng sự tín nhiệm của ta đối với nàng làm thành dao đâm ta, nàng giỏi lắm.”

 

Ngụy thị đứng bên cạnh nghe hai người đối thoại, mơ hồ phát hiện một vài manh mối. 

 

“Thì sao chứ? Ngươi vì ham muốn muối thiết của Nam Chiếu, trăm phương ngàn kế tiếp cận ta rồi gạt ta. Sau đó lại cùng Từ Tiến Đoan tính kế Nam Chiếu. Ta bất quá chỉ ăn miếng trả miếng thôi!” Gia Nhu nghiến răng nghiến lợi, “Với thủ đoạn của Hoài Tây Tiết độ sứ đây, chịu giữ cho ta toàn thây đã là khách khí lắm rồi.”

 

“Nàng thật sự cho rằng ta không dám giết nàng?” Ngu Bắc Huyền vươn tay bóp chặt yết hầu Gia Nhu, ấn nàng lên vách đá. 

 

“Đại lang!” Ngụy thị kêu lên một tiếng, rõ ràng trong đáy mắt đều là quan tâm, tội gì phải nghĩ một đường nói một nẻo thế chứ. 

 

Gia Nhu nhắm mắt lại, sắc mặt trắng nhợt như bông tuyết, sau đó dần dần đỏ lên. Nhưng nàng cứ cắn răng không chịu xin tha. 

 

Ngu Bắc Huyền thật sự muốn bóp chết Gia Nhu. Vừa nhận được tin, y đã biết là nàng. Bởi vì ngoại trừ nàng ra thì không ai có gan dám né tránh tai mắt y, xâm nhập địa bàn của y, cũng không có ai biết y xem trọng mẫu thân đến mức nào. Y lo lắng cho an nguy của mẫu thân, trong lòng cũng muốn một lần nữa được nhìn thấy nàng. 

 

Thế nhưng vừa thấy mặt thì nữ nhân đáng chết này đã chọc giận y. Muốn chết đến thế sao? Không cần tính mạng mà giúp đỡ Quảng Lăng Vương ép y trở về, chỉ ỷ vào việc y không dám giết nàng thôi!

 

Nhìn bộ dạng nàng đơn bạc như một tờ giấy mỏng manh, cuối cùng Ngu Bắc Huyền vẫn không đành lòng, sức lực trên tay dần dần thả lỏng. 

 

Gia Nhu trượt theo vách đá xuống đất, sau đó ngã lên mặt đất. 

 

Ngu Bắc Huyền khoanh tay, lạnh lùng nói: “Nàng lại định giở trò gì nữa? Trong tay áo hay là bên eo còn giấu thêm chuỷ thủ, muốn thừa cơ hội uy hiếp ta để chạy thoát thân? Nàng cho rằng ta sẽ bị nàng lừa sao?”

 

Ngụy thị đến bên cạnh Ngu Bắc Huyền, bắt lấy cánh tay y: “Đại lang à, vị cô nương này không phải đang giả vờ đâu. Mấy hôm nay cô nương ấy không ăn gì được, lúc này sợ là ngất xỉu thật sự rồi.”

 

Ngu Bắc Huyền nghe thế thì hốt hoảng, lập tức quỳ xuống đất bế Gia Nhu vào lòng, ôm lấy gương mặt nàng: “Nhu Nhi? Nhu Nhi! Mẫu thân, người hãy mau xem bệnh cho nàng ấy!”

 

Ngụy thị ngồi xổm xuống, đặt tay lên tay Gia Nhu, bà kinh ngạc nói: “Đây là….” Hỉ mạch đang còn rất yếu ớt?!

 

“Rốt cuộc là bị sao vậy?” Ngu Bắc Huyền hỏi tới. 

 

Ngụy thị nghiêm túc nói: “Trước tiên cứ mang nàng ấy về, sau khi ta xác nhận lại mới nói cùng con được.”

 

Ngu Bắc Huyền không nói hai lời, cởi áo khoác của mình ra bao bọc lấy Gia Nhu, ôm nàng lên rồi dẫn theo Nguỵ thị rời khỏi hang động. Thường Sơn đang áp giải phủ binh cảm thấy thật kinh ngạc khi trông thấy sứ quân trở ra ngoài với vẻ mặt sốt ruột, trong lòng còn ôm một người. 

 

Phủ binh kia bật thốt lên: “Quận chúa!”

 

Thường Sơn kinh hoảng, lập tức đè hắn lại: “Thành thật một chút, không được lộn xộn!”

 

Ngu Bắc Huyền bảo Thường Sơn đỡ Nguỵ thị, bản thân y thì ôm Gia Nhu vội vàng xuống núi, ngồi lên xe ngựa. Trên đường về, Nguỵ thị kiểm tra cho Gia Nhu thêm một lần nữa, bà còn dùng ngân châm đâm vào mấy chỗ trên đầu nàng và vài huyệt đạo khác, sau đó, bà lên tiếng với vẻ mặt nặng nề: “Rốt cuộc vị cô nương này có địa vị thế nào, mối quan hệ giữa con và nàng ấy là gì?”

 

Ngu Bắc Huyền hỏi: “Điều này quan trọng sao, mẫu thân?”

 

“Con cần phải nói cho ta, ta mới có thể biết được có nên cứu nàng hay không.”

 

Ngu Bắc Huyền bèn kể hết chuyện cũ giữa mình và Gia Nhu cho Ngụy thị nghe. Bà vừa nghe vừa lắc đầu, cuối cùng cũng biết con trai mình chung tình với ai, kết quả lại như bây giờ khiến bà thở dài: “Con à, cho dù con động tấm chân tình nhưng ngay từ đầu con là người đã tính kế, cũng khó trách người ta hận con thấu xương. Con có biết là hiện nay nàng ấy mang thai hay không?”

 

Ngu Bắc Huyền chấn động, tay đang ôm Gia Nhu bỗng siết chặt. Nàng vậy mà lại có con cùng Lý Diệp! Bọn họ chỉ thành thân mới mấy tháng thôi! Trong tích tắc, đáy lòng y dâng trào cảm giác tức giận, ghen ghét, thậm chí cả sự tàn nhẫn. Đứa bé này sẽ là mối liên hệ dùng dằng không dứt giữa nàng và Lý Diệp, nếu giữ lại, rất có thể y sẽ vĩnh viễn không có được nàng. 

 

Nữ nhân này tất nhiên rất đáng giận, nhưng nàng cũng là ánh trăng duy nhất có thể chiếu sáng tâm hồn y trong suốt nhiều năm qua. Tuy thời gian chung đụng giữa bọn họ thật ngắn ngủi nhưng sự nhiệt tình và ngây thơ của nàng, cả niềm yêu thích và thưởng thức đầy thuần tuý của nàng đối với y đều là nguyên nhân khiến Ngu Bắc Huyền không thể buông tay. 

 

Mặc dù mấy lần gặp nhau sau này đều tan rã trong không vui nhưng nàng chưa từng nặng tay đối xử với mẫu thân, chẳng lẽ không phải vì vẫn nhớ tình cũ hay sao?

 

Ngụy thị tiếp tục nói: “Nhưng cái thai này đang gặp nguy hiểm rất lớn. Vừa rồi, ta phát hiện có chỗ không đúng, kiểm tra đầu và những nơi khác trên cơ thể nàng, thấy được nàng đã sinh hoạt một thời gian dài trong hoàn cảnh có một lượng nhỏ độc dược, mấy thứ này đã thấm vào cơ thể nàng, không màu không vị, không dễ phát hiện. Cái thai này có thể giữ được là vì nàng ấy đột nhiên rời khỏi chỗ đó nhưng trên người còn lưu lại độc tố, vẫn có sự ảnh hưởng nhất định đối với thai nhi và cơ thể người mẹ. Ta không biết đó là loại độc gì.”

 

“Ý của người là ở Lý gia có kẻ muốn hại nàng?” Ngu Bắc Huyền nhíu mày hỏi. Tuy nàng đã gả cho Lý Diệp nhưng y vẫn không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến nàng. 

 

“Điều này thì ta không chắc lắm. Giống như mấy thứ con dùng trên người Trường Bình vậy…. có lẽ là vì không muốn nàng ấy mang thai.” Ngụy thị nói. Lúc trước, khi biết được Ngu Bắc Huyền vậy mà lại cho người hạ xạ hương và hoa hồng trong đồ vật bên cạnh Trường Bình, bà đã vô cùng khiếp sợ, còn gọi Ngu Bắc Huyền đến mắng cho một trận. 

 

Nhưng Ngu Bắc Huyền giải thích về lập trường trong tương lai của hai người, nếu có con cũng sẽ là một thương tổn lớn lao đối với đứa bé. Từ nhỏ, Ngu Bắc Huyền đã bị cha ruột vứt bỏ, phải chia lìa mẫu thân, y không muốn con mình lại phải trải qua nỗi đau như vậy nữa. 

 

Huống hồ y chẳng hề yêu Trường Bình, càng không muốn sinh con cùng với người phụ nữ mình không yêu. 

 

“Mẫu thân, nếu bỏ đi đứa bé này thì đối với thân thể của nàng có ảnh hưởng gì không?” Ngu Bắc Huyền đặt Gia Nhu nằm ngay ngắn một bên, đắp áo khoác lên cho nàng rồi trầm giọng hỏi. 

 

Trong tay Nguỵ thị lần Phật châu, chậm rãi nói: “Đại lang, con không có quyền quyết định thay một người phụ nữ giữ hay không giữ đứa bé trong bụng họ. Cốt nhục liền tâm, người mẹ nào lại có thể chịu đựng được nỗi đau mất con? Tuy đứa bé này chưa chào đời nhưng vẫn là một sinh mệnh, trời cao có đức hiếu sinh, ta không cho phép con làm như vậy. Nàng ấy đã gả làm vợ người, con cần gì phải chấp nhất? Chờ khi ta chữa khỏi cho nàng, con hãy thả nàng đi đi.”

 

Ngu Bắc Huyền chỉ đáp: “Vậy mẫu thân cứ chữa khỏi cho nàng đã.” Không nhắc một chữ nào tới việc thả người. 

 

Ngụy thị than một tiếng rồi cũng không nói thêm gì. 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top