Địa phận Thái Châu có hai con sông chảy qua, một là sông Hoài, cái nữa là sông Nhữ. Sông Nhữ có mùa lũ định kỳ hàng năm, bá tánh sống hai bên bờ sông khổ không nói nổi. Từ sau khi Ngu Bắc Huyền tiếp nhận chức vụ Hoài Tây Tiết độ sứ đã cho gia cố đê điều, nạo vét lòng sông, hơn nữa còn tu sửa hệ thống tưới tiêu cho đồng ruộng nên mấy năm nay, Thái Châu cũng dần phát triển, trở thành nơi phồn hoa thịnh vượng.
Gia Nhu đến vùng hạ hạt Thái Châu là huyện Nhữ Dương vào ngay lúc hội chùa mùa xuân, trên đường tấp nập người qua kẻ lại.
Bọn họ ở lại trong một gian khách điếm, hai phủ binh ở cùng một phòng, nàng ở riêng một phòng. Khi ra ngoài, trang phục cả ba đều rất giản dị mộc mạc, hạn chế tiếp xúc cùng người khác. Chưởng quỹ chỉ biết đây là những người khách ra tay hào phóng, chỉ cần phục vụ rượu và thức ăn ngon, thích sự yên tĩnh nên ngày thường cũng không dám lắm lời.
Một phủ binh gõ cửa phòng Gia Nhu, sau khi vào phòng thì bẩm báo với nàng: “Bẩm Quận chúa, đây là huyện Nhữ Dương, có cả bản đồ địa hình nơi đây nữa. Mặt khác, thuộc hạ đã hỏi thăm được vị phu nhân kia đúng là đang lễ Phật ở chùa Thiên Phong, bên cạnh có không ít binh lính bảo vệ. Chỉ sợ sẽ không thể tiếp cận dễ dàng.”
Gia Nhu nhận lấy bản đồ, mở ra nhìn một lần.
Thân tín của Ngu Bắc Huyền là Thường Sơn, vậy nhất định Thường Sơn đang đi theo bên cạnh y. Dựa theo trí nhớ về kiếp trước, người dẫn binh bảo vệ Ngụy thị hiện giờ hẳn là Trần Hải, một thân tín khác của y. Trần Hải trẻ tuổi hơn Thường Sơn, kinh nghiệm trong quân không dày dạn bằng, sẽ dễ đối phó hơn so với Thường Sơn.
Theo như lời Trương Hiến, đội quân giả làm giặc cỏ đánh lén quân đội Thái Châu sẽ có hành động trong hai ngày này. Kế hoạch của Gia Nhu là bọn họ sẽ lén xâm nhập vào ngọn núi của chùa Thiên Phong, đến khi bên kia vừa ra tay, bọn họ cũng sẽ gây ra hỗn loạn trong huyện, như vậy Trần Hải sẽ dẫn theo một phần binh lực xuống núi, bọn họ nhân cơ hội bắt Nguỵ thị.
Nếu Mộc Cảnh Thanh không thể đến kịp theo lời hẹn sẽ phải bỏ qua cơ hội tốt lần này. Bên Quảng Lăng Vương chưa chắc có thể chờ được.
Gia Nhu đang nhíu mày suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Nàng gật đầu với phủ binh, tay giữ chặt đoản đao trên bàn. Phủ binh đến cạnh cửa, thấp giọng hỏi: “Ai?”
“Là ta.” Bên ngoài có một giọng nói quen thuộc cất lên, “A tỷ, tỷ ở bên trong hả?”
Phủ binh nghe thế bèn lập tức mở cửa ra. Mộc Cảnh Thanh đang đứng ngoài cửa bước vào trong, đi đến trước mặt Gia Nhu. Thân hình cậu đã cao thêm một ít, làn da cũng trắng hơn, tuy chỉ mặc một bộ áo choàng màu xanh lam bình thường nhưng cũng không thể che giấu được sự sắc bén trên người cậu.
“A đệ!” Gia Nhu bắt lấy cánh tay cậu, cảm khái trong nháy mắt. Rõ ràng chỉ mới không gặp mấy tháng mà đệ đệ đã cao lớn vững vàng không ít.
Phủ binh thức thời lui ra ngoài, còn đóng cả cửa, giữ lại không gian cho hai tỷ đệ bọn họ.
“Khi nhận được thư A tỷ gửi, đệ đã lập tức lên đường. Mỗi ngày chỉ ngủ có một hai canh giờ, vẫn còn kịp chứ?” Mộc Cảnh Thanh nhếch khoé miệng, nói, “Nếu biết A tỷ trông thấy đệ mà vui vẻ như thế, đệ nhất định sẽ mỗi đêm không ngủ, ngựa không dừng vó mà chạy tới rồi.”
Gia Nhu kéo cậu ngồi xuống, rót cho cậu chén nước: “Đi đường đã vất vả, trong nhà khỏe mạnh hết chứ?”
Mộc Cảnh Thanh cầm chén nước uống ừng ực ừng ực, uống hết vẫn chưa thấy đã khát bèn dứt khoát cầm cả ấm nước lên, ngửa đầu rót vào miệng. Sau đó cậu mới lau miệng rồi nói: “Trong nhà đều khỏe, tỷ không cần lo lắng. Nhưng mà tỷ trông hơi gầy một chút, là Lý gia không đối tốt với tỷ?”
Nhắc đến Lý Diệp, nét tươi cười trên mặt Gia Nhu dần tắt.
“Sao thế? Tỷ cãi nhau với tỷ phu à?” Mộc Cảnh Thanh hỏi tới. Rõ ràng trong thư lần trước còn nói tất cả đều ổn mà lần này có vẻ như không ổn chút nào.
Gia Nhu lắc đầu, đáp: “Không có, chàng đến Hồ Châu có việc, không biết ta đang ở đây. Ta biết được kế hoạch của Quảng Lăng Vương, nghĩ đến ân tình trước đây ngài ấy đã giúp chúng ta mấy lần. Đệ lại không hiểu rõ tình huống Thái Châu bên này nên ta mới tự mình đến đây.”
“Trước đây tỷ đã đến Thái Châu sao? Tỷ khiến đệ cảm thấy tỷ rất quen thuộc đối với nơi này.” Mộc Cảnh Thanh nói, cậu là người duy nhất trong nhà không biết chuyện đã từng xảy ra giữa nàng và Ngu Bắc Huyền, tất nhiên sẽ khó hiểu khi thấy nàng quen thuộc nơi này.
Nàng đã sinh sống tại nơi này suốt 9 năm ở kiếp trước, mỗi một phong cảnh thật ra đều khắc sâu vào đầu nàng, dù muốn quên cũng không quên được. Nguyên nhân khiến nàng cứ mãi ở trong khách điếm này là vì nàng sợ nếu bước ra ngoài sẽ tức cảnh sinh tình.
“Lần này chúng ta định bắt mẹ ruột Ngu Bắc Huyền, các người đều là đàn ông, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ, lỡ đâu làm lão phu nhân bị thương không phải sẽ kết thù cùng Ngu Bắc Huyền sao? Nên có ta ở đây vẫn tốt hơn.” Gia Nhu nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Mộc Cảnh Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy, bèn gật gật đầu: “Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?”
Gia Nhu lấy địa đồ phủ binh vừa đưa cho nàng, mở ra đặt trên mặt bàn, vừa chỉ vào địa hình xung quang chùa Thiên Phong vừa giải thích tỉ mỉ cùng cậu.
*
Qua mấy hôm, Thái Châu bị giặc cỏ không rõ lai lịch quấy phá, thậm chí còn bị chiếm cả huyện Ngô Phòng. Tri huyện Ngô Phòng sợ quá bỏ trốn khiến cho lòng dân càng thêm hoảng loạn.
Tiếp theo, ngay cả Nhữ Dương cũng bị tập kích, nhà kho của huyện nha bị cướp sạch không còn gì, con gái Tri huyện không biết tung tích.
Bên trong huyện gia tăng biện pháp tuần tra và lục soát, cũng phái người đến chùa Thiên Phong truyền tin.
Cả trong lẫn ngoài chùa Thiên Phong đều có trọng binh canh gác, thậm chí còn phong tỏa ngọn núi suốt mấy ngày. Ngụy thị ngồi thiền bên trong thiện phòng ở Tây viện, nghe vú già bẩm báo việc này thì hỏi: “Giặc cỏ làm loạn?”
Vú già gật gật đầu: “Có lẽ tin tức huyện Ngô Phòng bị tấn công đã truyền đến tai sứ quân rồi? Chỉ cần sứ quân lãnh binh bình loạn, rất nhanh sẽ tiêu diệt đám giặc cỏ không biết trời cao đất dày đó thôi.” Trong lòng bá tánh bình thường, Ngu Bắc Huyền chính là trăm trận trăm thắng.
Ngụy thị lại không nghĩ như vậy. Hiện tại Ngu Bắc Huyền không ở Thái Châu, nếu có người mượn cơ hội này cố ý làm phép thử thì phải tính sao? Bà không thể nào an tâm nên lệnh vú già kêu Trần Hải đến, Trần Hải trả lời: “Lão phu nhân không cần lo lắng ạ. Sứ quân đã chuẩn bị đâu vào đó, vấn đề ở huyện Ngô Phòng đã có người đi xử lý. Hơn nữa, trong triều có Thư Vương che chở nên sẽ không có chuyện gì. Hiện tại Nhữ Dương cũng không an toàn, chi bằng mời lão phu nhân về Ngu viên trước ạ?”
Ngụy thị lắc đầu: “Ta đến đây cầu phúc cho Đại lang, đã nói sẽ ở bảy bảy bốn mươi chín ngày thì chỉ một ngày cũng không thể thiếu. Nếu không thành tâm, Phật tổ sẽ giáng tội.”
Vốn Trần Hải còn định khuyên thêm vài câu, nghe thấy bên ngoài có người nên hắn hành lễ cáo lui trước.
Hắn đi đến bên ngoài thiện phòng thì nghe thuộc hạ bẩm báo: “Trong huyện có nội loạn, bá tánh xảy ra xung đột cùng quan phủ. Tri huyện sợ binh lực của phủ nha không đủ nên cho người đến xin sự giúp đỡ từ chúng ta. Xin ngài ra chỉ thị, xem chúng ta nên làm gì ạ?”
Trần Hải nghĩ nghĩ, nói: “Chức trách chuyến đi này của chúng ta là bảo vệ lão phu nhân an toàn, mặc kệ trong huyện xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi nơi đây.”
“Nhưng người truyền tin tới nói đã có không ít bá tánh thương vong, Tri huyện không khống chế được cục diện, chỉ sợ….”
“Trần Hải”. Ngụy thị được vú già đỡ đi tới cửa, nhìn hắn bảo, “Ta chỉ là một bà lão, cần gì nhiều người bảo vệ như vậy chứ? Nếu trong huyện đã xảy ra chuyện lớn thì ngươi hãy nhanh chóng dẫn thuộc hạ đi xem thử, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhưng mà phu nhân….” Trần Hải do dự.
Ngụy thị lần Phật châu trong tay, nhắm mắt lại: “Ta ăn chay niệm Phật ở đây là để kết thiện duyên. Các ngươi lại thấy chết không cứu, không phải đã hủy đi công lao vất vả của ta sao? Nếu lỡ chuyện ở đây bị lan rộng ra, vậy Hoài Tây cũng sẽ có phiền toái lớn. Ngươi mau đi đi.”
Trần Hải biết lão phu nhân nói là lỡ mọi chuyện bung bét ra sẽ bại lộ chuyện sứ quân không có mặt ở Thái Châu. Suy đi tính lại trong chốc lát, hắn đáp: “Vậy thuộc hạ chỉ dẫn theo một số binh lính, sau khi giải quyết chuyện trong huyện sẽ lập tức trở về.”
Ngụy thị gật đầu, nhìn Trần Hải rời đi.
Trong viện có một gốc bồ đề cao lớn, cành lá tốt tươi, những đoá hoa thon dài màu trắng muốt tựa như từng ánh sao trời rơi rớt xen lẫn trong tán lá xanh. Ngụy thị than nhẹ một tiếng rồi xoay người bước vào phòng, bà lệnh cho vú già lui ra ngoài, một mình ngồi tụng kinh.
Không lâu sau, Nguỵ thị bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng, trước mắt hoá thành màu đen, bà ngã nghiêng người trên sập gỗ.
*
Bên trong lều chỉ huy của Quảng Lăng Vương ở Lộ Châu, chúng tướng đang nghị sự. Lý Diệp ngồi phía sau tẩm trướng(*) có thể nghe thấy rõ ràng những gì bọn họ đang đàm luận. Mấy lần giao thủ cùng Nguỵ Bác Tiết độ sứ Điền Tự, mười vạn đại quân của họ vẫn chưa chiếm được thế chủ động, nếu cứ mãi thế này sẽ là một gánh nặng đối với lương thảo và quốc khố.
(*)Tẩm trướng: chỗ ngủ của Lý Thuần trong lều chỉ huy.
Huống chi Lý Diệp biết rõ mấy năm nay ngừng chiến, quốc khố nhìn như sung túc nhưng rất nhiều người có ý đồ với nó, bây giờ vẫn không biết mấy kẻ đó đã ăn hết bao nhiêu, cần phải đánh nhanh thắng nhanh. Kế hoạch vốn là Vương Thừa Nguyên dẫn hai vạn binh vượt qua Thái Hành, bất ngờ tấn công quân Lư Long, lại phái một phần binh lực ngăn chặn Nguỵ Bác Tiết độ sứ.
Cứ giả vờ binh lực bị phân tán như thế, Ngu Bắc Huyền đang nấp trong bóng tối cho rằng cơ hội đã đến, sẽ có hành động.
Nhưng mà Điền Tự đột nhiên dẫn quân hạ trại cách không xa quân doanh, hình như có ý định quyết chiến chính diện.
Bên trong lều đã chia thành vài luồng ý kiến khác nhau, tranh luận không ngớt.
Lý Diệp cầm một quân cờ, quan sát toàn bộ ván cờ, tạm thời vẫn chưa quyết định nên đặt quân cờ này ở đâu. Lý Thuần chế tạo cho chàng một cái mặt nạ bằng bạc để chàng thuận lợi ra vào quân doanh nhưng chàng vẫn không lộ diện. Mấy năm nay tuy không thường đi lại ở Đô thành, người quen hẳn là rất ít nhưng thời gian gần đây Lý Diệp liên tiếp ra vào Hoàng thành, có thể sẽ bị nhận diện.
Rốt cuộc tiếng tranh luận ở ngoài kia đã nhỏ lại, Lý Thuần xốc mành bước vào ngồi đối diện Lý Diệp, hắn nói một cách bất đắc dĩ: “Bọn họ vẫn lưỡng lự nên ta phải đến hỏi ngươi. Binh lính Điền Tự đã gần kề, binh lực chúng ta tương đương hắn, nếu chia nhỏ binh lực đi đánh Lư Long thì thắng bại bên này khó mà liệu trước. Nhưng nếu không đi, đến khi giao chiến mà Lư Long Tiết độ sứ dẫn quân cứu viện tới, thế cục sẽ bất lợi đối với chúng ta.”
Sau khi Lý Diệp nghe xong vẫn mãi trầm mặc không nói gì.
“Ngọc Hành, có phải ngươi mang tâm sự? Trước đây người luôn sát phạt quyết đoán, chưa từng do dự, mà lần này tựa hồ bảo thủ hơn rất nhiều. Hay là ngươi vẫn còn hậu chiêu? Nói ta nghe xem nào.”
Lý Diệp than nhẹ một tiếng: “Không dối gạt ngài, ta đã trở nên tiếc mạng hơn.”
Lý Thuần cười: “Cái này phải giải thích sao đây?”
Lý Diệp lắc đầu, hỏi ngược lại: “Theo ý ngài vẫn muốn cho Vương Thừa Nguyên thử mạo hiểm một lần? Cứ thế thì chúng ta đối đầu với Điền Tự mà binh lực không bằng hắn. Thật ra có thể phái một đội quân tiên phong canh giữ con đường Lư Long Tiết độ sứ đến đây, quấy phá quá trình hành quân của hắn. Còn chúng ta bên này cố gắng đánh nhanh thắng nhanh.”
“Có phải ngươi đã quên cho dù không có Lư Long Tiết độ sứ vẫn còn Ngu Bắc Huyền nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay? Mục tiêu củay chính là trừ khử ta.”
Lý Diệp đáp: “Nếu ta đã đến đây, nhất định sẽ chiến đấu tới cùng với y, ngài không nên lo lắng.”
Lý Thuần yên lặng nhìn Lý Diệp: “Nhưng ngươi vẫn luôn bị phân tâm vì người nọ, nơi đây chính là chiến trường. Ngọc Hành, ngươi bảo bản thân mình tiếc mạng là vì muốn cùng nàng ấy sống nốt quãng đời còn lại, mới trở nên bó tay bó chân.”
Trong mắt Lý Thuần có một tia cảm xúc bi thương thoáng vụt qua.
Lý Diệp hỏi: “ Vì sao ngài lại nghĩ như thế?”
Lý Thuần đứng dậy, đưa lưng về phía Lý Diệp: “Ngươi có nghĩ rằng ta lỗ mãng, nói lời này chính là vì tức giận hay không? Trước khi ngươi đến đây, cho dù đối mặt với chiến cuộc khó khăn thì ta vẫn chưa từng có ý định cầu xin sự giúp đỡ của ngươi. Ta biết, sau khi ngươi cưới vợ, sự ảnh hưởng của người phụ nữ đó đối với ngươi càng lúc càng lớn, thậm chí đã chi phối đến sự phán đoán của ngươi. Ta lo lắng một ngày nào đó, ngươi sẽ rời bỏ ta vì nàng ấy. Cho nên từ lúc chủ động xin lãnh quân đi chiến đấu đến nay, ta vẫn luôn có ý định thoát khỏi ngươi, độc lập hoàn thành trận chiến này.”
Lý Diệp bình tĩnh nói: “Cho dù không có ta, ngài cũng nhất định sẽ thắng trong trận chiến này. Ta chưa bao giờ hoài nghi về điều đó. Nếu ngài cảm thấy ta làm mưu sĩ vẫn chưa được tận lực, ta xin thỉnh tội cùng ngài.” Vừa dứt lời, chàng đã lập tức quỳ trên mặt đất.
Lý Thuần đưa tay giữ chặt Lý Diệp: “Ngươi làm gì vậy! Ngươi vì lo lắng cho ta mà đến đây đã khiến lòng ta rất vui mừng. Nếu có thể, ta cũng không muốn để ngươi lâm vào nguy hiểm. Ngươi biết rõ trong lòng ta chưa bao giờ xem ngươi là một mưu sĩ bình thường. Ngày mai ngươi hãy trở về Đô thành, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
Lý Diệp thấy hắn hiểu lầm nên định giải thích vài câu. Phượng Tiêu từ bên ngoài bước vào, thấy bầu không khí nơi đây không được bình thường bèn vội vàng cúi đầu: “Theo hồi báo của thám tử, tình hình bên Ngụy Bác Tiết độ sứ tựa hồ không đúng lắm. Ông ta bỗng nhiên lui binh mười dặm, có phải là muốn dụ chúng ta đuổi theo hay không?”
Hai người tạm thời thu lại tất cả cảm xúc riêng, cùng đi đến tấm bản đồ treo đằng trước.
Lý Thuần hỏi: “Điền Tự có ý gì? Phải là hai bên đang giao chiến, một bên giả vờ thua trận, dụ địch đuổi theo mới có thể lui quân chớ. Mà hai bên vẫn chưa giao thủ, vẫn đang lúc đánh giá sĩ khí lẫn nhau, hắn bỗng nhiên lùi lại, vậy không phải tự diệt uy phong của mình hay sao?”
Lý Diệp đã sớm phát hiện cách đánh của Điền Tự lần này khác với tính cách nóng nảy đặc thù trước đây, chắc chắn có Ngu Bắc Huyền ở sau lưng chỉ vẽ. Thế nên chàng mới không nhanh không chậm mà đối phó, muốn cho Điền Tự thiếu kiên nhẫn trước. Nhưng rõ ràng đã sắp khai chiến mà Điền Tự bất ngờ lui về sau, hẳn là phía sau đã xảy ra biến cố.
“Báo!” Một binh sĩ đứng bên ngoài mành lớn tiến kêu lên.
Phượng Tiêu đi ra ngoài, nói chuyện cùng binh sĩ đó một lát rồi lại quay trở về, nói: “Bẩm Quảng Lăng Vương, thám tử ở trạm kiểm soát dọc đường tới báo, không lâu trước đây có một cặp khoái mã chạy nhanh như sao băng đến địa giới Nguỵ Châu. Rất nhanh sau đó, hai người bao bọc kín mít toàn thân đã đột phá trạm kiểm soát, đi một mạch đến phía Tây. Tạm thời vẫn chưa biết đó là ai.”
Lý Thuần nhìn về phía Lý Diệp, không biết chuyện này có liên lụy thế nào. Lý Diệp nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi hãy đi hỏi lại xem một người trong đó cưỡi một con ngựa toàn thân đen nhánh, bốn chân trắng như tuyết hay không. Sau đó về đây báo lại.”
Phượng Tiêu lĩnh mệnh rời đi. Lúc này Lý Thuần mới phản ứng lại: “Ta nhớ rõ dường như Thánh nhân có ban cho Ngu Bắc Huyền một con ngựa sông Hoàng(**), nó có bề ngoài giống như ngươi tả. Ngu Bắc Huyền đột nhiên rời đi? Từ đầu đến giờ y chưa từng lộ diện, chuyện này là sao?”
(**)Ngựa sông Hoàng là một giống ngựa có nguồn gốc từ cao nguyên Tây Bắc, Tây Tạng.
Lý Diệp cũng cảm thấy khó hiểu. Theo lý thì chàng cho quân lính giả làm giặc cỏ tập kích Thái Châu, mục đích là muốn khiến Ngu Bắc Huyền phân tâm nhưng cũng tự biết không thể bức y trở về. Hơn nữa, một đám giặc cỏ nho nhỏ mà thôi, binh lính của Ngu Bắc Huyền ở Thái Châu đủ sức ứng phó. Vậy nhất định đã xảy ra biến cố gì khác.
Sau thời gian một chén trà, Phượng Tiêu đã mang tin tức về, quả thật có một con ngựa giống như Lý Diệp miêu tả. Bọn chúng không dám lộ mặt thật, tất nhiên chính là Ngu Bắc Huyền vội vàng lẻn vào Nguỵ Châu.
“Nếu Ngu Bắc Huyền đi rồi thì Điền Tự sẽ không dám đánh chính diện với chúng ta, sách lược tác chiến cũng nên đổi lại một chút. Ta sẽ lập tức triệu bọn họ đến nghị sự.” Lý Thuần phấn chấn vén mành rời đi.
Trong lòng Lý Diệp lại loáng thoáng có dự cảm không tốt. Chàng không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến Ngu Bắc Huyền bỏ lại toàn bộ chiến cuộc, mạo hiểm bị Thư Vương hỏi tội mà bỏ đi khỏi đây. Hơn nữa rốt cuộc chuyện này là thiên tai hay do con người? Nếu là do con người tạo ra, đầu óc người này chỉ sợ còn cao hơn chàng một bậc.
Ngay sau đó, chàng nhận được tin tức Trương Hiến truyền đến: Quận chúa đã biết thân phận thật của tiên sinh, vào tháng trước đã rời khỏi Đô thành, tiến vào địa giới Thái Châu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận