Lý Giáng không quay đầu lại mà cất giọng hỏi: “Bệnh tình Vương phi có nghiêm trọng hay không?”
“Trong thư, mẫu phi bảo bệnh không nặng lắm nhưng người vốn bị đau tim nhẹ, mấy năm nay chuyển biến nặng hơn. Ngày thường mẫu phi ăn chay niệm Phật, tu thân dưỡng tính, phụ vương cũng không dám để người phiền lòng chuyện trong phủ. Lần này suýt chút nữa là Thổ Phiên tấn công Nam Chiếu, mẫu phi quá đỗi ưu tư nên có lẽ bệnh cũng không nhẹ. Con sợ đại gia không hiểu nên cố ý đến hỏi chương phụ ạ.”
Gia Nhu trình bày rõ ràng đâu ra đó, Lý Giáng nói: “Trăm chuyện lấy hiếu làm đầu, con trở về thăm là chuyện đúng đắn. Vốn định bảo Tứ lang dẫn con đến bái từ đường, chính thức nhập gia phả rồi hãy trở về thăm nhà. Nếu Tứ lang không ở nhà mà mẫu phi con bị bệnh nặng thì con cứ trở về trước đi.”
“Tạ chương phụ.” Gia Nhu nói xong, vốn tính trở ra ngoài.
Lý Giáng lại trầm giọng hỏi: “Vừa rồi con đứng bên ngoài đã nghe thấy những gì?”
Thật ra, cái gì Gia Nhu cũng chẳng nghe được, Lý Giáng hỏi câu này không biết có ý gì. Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại nói: “Việc mà Nhị huynh phạm phải, chương phụ định xử trí thế nào ạ?”
Bóng lưng bất động của Lý Giáng rốt cuộc cũng xoay lại: “Quả nhiên đã nghe thấy?”
Ông nắm chức vị cao đã lâu, trên người có một loại khí thế không giận tự uy, chỉ cần một ánh mắt đã khiến người khác không thở nổi. Khí thế võ tướng của phụ vương hiện rõ ràng ra bên ngoài còn văn thần thì ít khi biểu hiện, chỉ ẩn vào bên trong. Thế nhưng Gia Nhu biết hiện tại Lý Giáng đã có hơi tức giận, ông sẽ không cho phép việc xấu trong nhà đồn ra bên ngoài.
Sau khi lời ra khỏi miệng, Gia Nhu cũng có phần hối hận. Lý Giáng không phải Quách Mẫn, sẽ không đổi ý chỉ vì dăm ba câu nói của nàng. Việc đã đến nước này, nàng bèn dứt khoát nói hết ra những suy nghĩ trong lòng, miễn cho sau này tiếc nuối vì bản thân không dám thử.
“Vừa rồi, con trông thấy Võ ninh hầu và Đại tẩu, còn thấy Nhị huynh rời khỏi đây. Con tin rằng chương phụ đã có quyết định cho sự việc kia. Nhưng bất kể là Nhị huynh phạm sai lầm hay phủ Võ ninh hầu có sơ suất, cho dù che dấu được một lúc, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lộ ra trước bàn dân thiên hạ. Chương phụ chỉ vì những điều này mà định từ bỏ lập trường nhiều năm của mình hay sao?”
Lý Giáng chậm rãi ngồi xuống sau án thư, ngước mắt nhìn Gia Nhu mà gương mặt chẳng có chút biểu tình nào: “Xem ra, con biết cũng không ít.”
Gia Nhu đáp không nhanh không chậm: “Con theo Đại tẩu học xem sổ sách, biết phần lớn tiền tài của Lý gia đều đổ vào tiền trang Ngô Ký, không những thế mà rất nhiều thế gia đại tộc trong Đô thành cũng làm như vậy. Mà gần đây, Ngô Ký gặp rắc rối lớn, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán về việc này, chỉ cần điều tra một chút đã biết chủ nhân sau lưng Ngô Ký chính là phủ Võ ninh hầu. Còn chuyện Nhị huynh là Nhị tẩu nói cho con biết.”
Lần này Quách Mẫn trở về đã có những hành vi rất khác thường. Gia Nhu không tin Lý Giáng không chú ý đến, nếu hôm qua nàng không ngăn cản cũng chưa chắc Quách Mẫn có thể chuyển phần sổ sách đó ra khỏi Lý gia. Bề ngoài, Lý Giáng chỉ tỏ ra không quan tâm tới chuyện nội trạch chứ không có nghĩa là ông hoàn toàn chẳng biết gì.
Nhắc tới Lý Sưởng, sắc mặt Lý Giáng trở nên rất khó coi, bàn tay đặt trên án thư hơi siết lại.
“Con muốn thỉnh giáo chương phụ một việc, với thế cục trước mắt, rõ ràng Thư Vương chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vì sao từng ấy năm rồi mà ngài vẫn cứ bảo trì trung lập vậy ạ?” Gia Nhu hỏi.
Lý Giáng chưa bao giờ thảo luận chính sự cùng một nữ tử, có lẽ chuyện Lý Sưởng hôm nay là một sự đả kích quá lớn nên ông chưa kịp lấy lại tinh thần nên không tiếc mà dạy bảo: “Thế cục triều đình thay đổi trong nháy mắt, một cục diện có thể nhìn như rất tốt nhưng chỉ cần vô ý một chút cũng sẽ thua hết cả ván cờ. Quảng Lăng Vương lãnh binh đánh Hà Sóc, sau khi trở về sẽ khác với trước đây. Sách có câu thắng làm vua, thua làm giặc. Con có hiểu ý nghĩa câu này chăng?”
“Rồng con sa bẫy, đạo tặc trở thành chư hầu. Chỉ có môn hạ của chư hầu mới danh chính ngôn thuận. Thiện ác khó phân, chẳng qua người chiến thắng sẽ cao không thể với tới, kẻ thất bại phải mang thân ti tiện thôi.” Gia Nhu nói.
Lý Giáng gật gật đầu: “Trên đời này chẳng ai nguyện ý làm kẻ thất bại, bao gồm cả ta. Chỉ cần không đụng chạm đến ích lợi của ta, đương nhiên ta sẽ đứng nhìn không nhúng tay vào, cho đến khi phân rõ thắng bại mới đi theo người chiến thắng. Nhưng hiện tại thì khác rồi.”
“Theo con thấy cũng không có gì khác biệt.” Gia Nhu đáp, “Cho dù ngài bị cuốn vào chuyện của Nhị huynh hay chuyện của Võ ninh hầu nhưng cuối cùng giấy không gói được lửa. Nhị huynh là cốt nhục của ngài, ngài muốn bảo vệ huynh ấy nên sẽ định dựa vào Thư Vương. Chính ngài cũng đã nói thế cục trong triều thay đổi trong nháy mắt. Nếu lỡ Thư Vương bị bại bởi Quảng Lăng Vương thì sao? Hiện tại ngài giữ vững lập trường bất quá chỉ hy sinh một Nhị huynh nhưng vẫn giữ được con đường làm quan và Triệu Quận Lý Thị.”
Lý Giáng nheo nheo mắt. Lời thế này mà con bé cũng dám nói! Thật sự quá lớn gan! Nhưng nói đi nói lại cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Trước đây, khi Gia Nhu xuất hiện trước mặt người khác luôn là bộ dáng theo khuôn phép, đứng cạnh hai người con dâu kia cũng không khác gì mấy. Thậm chí nhiều lúc vì dung mạo nàng quá xinh đẹp xuất chúng mà xem nhẹ tính tình của nàng. Hôm nay hình như là lần đầu tiên Lý Giáng mới thật sự biết người con dâu này.
Gia Nhu vốn tưởng Lý Giáng sẽ tức giận hay quát tháo với nàng, bảo nàng im miệng nhưng ông chỉ ngồi đó, vững như núi Thái Sơn, ngay cả cảm xúc mưa bão sắp kéo đến lúc nãy cũng đã tan đi không ít.
Nàng đánh bạo, tiếp tục nói: “Trước đây, khi con gả vào Lý gia cũng có chút lòng riêng. Ngài thừa biết những năm gần đây, Nam Chiếu loạn trong giặc ngoài, phụ vương cũng không được Thánh nhân xem trọng. Con vẫn luôn nghĩ có thể thông qua ngài và Lý gia để giúp phụ vương một phen. Nhưng sau này con mới biết là mình đã sai. Tự mình đi chữa u ác tính, dù có đắp thuốc lên thì kết quả cuối cùng cũng thối rữa, ngược lại càng thêm đau đớn.”
Lý Giáng lâm vào trầm tư.
Gia Nhu cảm thấy đã nói đủ rồi, cũng nên một vừa hai phải bèn hành lễ cáo lui.
Lý Giáng là gia chủ Lý gia, là người lèo lái toàn bộ Triệu Quận Lý Thị. Thành công hay thất bại của cả gia tộc đều đè lên lưng một mình ông nên đôi khi quyền lực cũng đồng nghĩa với trách nhiệm, phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới làm. Bây giờ nàng đã hiểu, phụ vương giữ vững nguyên tắc bao nhiêu năm qua cũng không phải vì ông thông thái rởm mà là không dám đi nhầm một bước. Cái gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, những ai dám nghĩ dám làm điều này cũng là những người cô đơn.
Gia Nhu trở lại viện, ra lệnh cho Ngọc Hồ thu dọn hành trang để ngày mai trở về Nam Chiếu.
“Quận chúa, sao bỗng dưng phải về Nam Chiếu vậy ạ?” Ngọc Hồ khó hiểu.
Gia Nhu nói nhỏ bên tai Ngọc Hồ: “Không phải ta về Nam Chiếu mà là em. Ngày mai, chờ sau khi ra khỏi thành Trường An, em hãy thay ta đi tiếp về phía Nam, ta muốn đi vòng qua Thái Châu.”
“Ngài đến Thái Châu làm gì thế?” Ngọc Hồ hoảng sợ.
Gia Nhu giơ ngón tay lên, làm một động tác im lặng: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng phải làm. Em đừng có hỏi nhiều thế, nếu kịp thì ta sẽ hội hợp cùng em trước khi em đến thành Dương Châu.”
Ngọc Hồ bắt lấy cánh tay nàng: “Không được, Quận chúa không nói rõ thì nô tỳ sẽ không đồng ý. Thế đạo bên ngoài bây giờ loạn như vậy, Thái Châu chính là địa bàn của Hoài Tây Tiết độ sứ mà, ngài muốn đi gặp y sao?”
Gia Nhu bị Ngọc Hồ cuốn lấy đến hết cách, chỉ có thể nói: “Không phải ta đi gặp y mà có chuyện khác cần làm. Em yên tâm, ta đã truyền tin về Nam Chiếu, đến lúc đó A đệ sẽ dẫn theo thuộc hạ đến tìm ta.”
Ngọc Hồ vẫn cảm thấy không ổn cho lắm, Gia Nhu lại vươn tay đẩy nàng một cái: “Em cứ thu dọn đồ đạc trước đi, chờ ngày mai lên xe ngựa, ta sẽ nói rõ cùng em.”
Đám hạ nhân biết được ngày mai Quận chúa phải về Nam Chiếu đều cảm thấy rất bất ngờ, dù sao trước đây chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ đi. Thu Nương đến dò hỏi Gia Nhu, trong lời nói hình như không quá tán đồng việc nàng trở về ngay lúc này.
“Quận chúa, lang quân không có ở nhà, ngài nên thay ngài ấy phụng dưỡng phu nhân, yên tâm chờ lang quân trở về. Tại sao ngược lại chạy về nhà mẹ đẻ chứ? Nam Chiếu núi cao đường xa, thời gian đi tới đi lui phải tốn rất nhiều. Nếu lang quân trở về không thấy ngài, trong lòng cũng sẽ ít nhiều cảm thấy không thoải mái đi? Ngài đã nói chuyện này cho phu nhân biết chưa? Bà ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Lại dám lấy Trịnh thị ra đè ép nàng. Gia Nhu nói với Thu Nương: “Ngươi là lão nhân bên người phu quân, ngày thường ta cũng kính ngươi vài phần. Nhưng mà chuyện ta về Nam Chiếu đã bẩm qua chương phụ, ngài ấy đồng ý rồi. Tuy ta gả đến Lý gia làm dâu nhưng cũng là Quận chúa. Đi hay ở, chỉ sợ ngươi không có tư cách hỏi đến đâu?”
Thu Nương tự cao vì mình đã ở Lý gia một thời gian dài, Gia Nhu bình thường lại dễ nói chuyện nên có phần hơi cậy già lên mặt. Vừa mới bị Gia Nhu nói mấy câu đã cảm thấy nóng mặt. Bà ta đi ra khỏi phòng, tức giận nghĩ, đi Nam Chiếu cho đã đi, chờ lang quân trở về mà phòng không gối chiếc, bên cạnh có thêm người mới nhất định sẽ quên mất vị Quận chúa này.
Đến lúc đó đừng có mà khóc lóc muốn lang quân hồi tâm chuyển ý.
Gia Nhu không quan tâm đến Thu Nương, lại mời Tôn Từ Chu tới, nói với hắn chuyện mình phải đi: “Mẫu phi ta bị bệnh, không thể không trở về thăm. Nếu tiên sinh nguyện ý có thể tiếp tục ở lại Lý gia làm khách, Lý gia vẫn sẽ đối đãi với tiên sinh như khách quý giống trước đây. Nếu tiên sinh không muốn thì phủ Vân Nam Vương ở Đô thành cũng có phủ đệ, hiện giờ đang bỏ trống, nếu ở đó sẽ càng tự do hơn.”
“Ngươi không chờ Lý Tứ mà đã về nhà mẹ?” Tôn Từ Chu cũng kinh ngạc hỏi.
Thần sắc Gia Nhu ảm đạm, lắc đầu đáp: “Không được. Mong tiên sinh tạm thời đừng rời khỏi Đô thành, có lẽ khi chàng trở về sẽ cần đến tiên sinh.”
Tôn Từ Chu nhìn nàng thật kỹ, khoé môi khẽ mím. Mấy hôm trước hắn không yên lòng nên đã báo tin cho Linh Nguyên, bảo nàng ấy rời khỏi Dương Châu. Có lẽ đến lúc này, thư cũng đã đến tay Linh Nguyên, theo lý thuyết thì dù bọn họ có mánh khoé nhanh nhạy thế nào, trong một thời gian ngắn cũng sẽ không tìm được nàng ấy.
Nhưng hắn vẫn cứ ở lại.
Hắn cũng không phân biệt được lời Gia Nhu là thật hay giả, chỉ nói: “Nếu đã thế, ta sẽ đến phủ Vân Nam Vương ở. Lý gia đông người, ta ở đây cũng không tiện, ở bên kia ra vào tự do hơn. Về chuyện Lý Tứ thì ngươi không cần lo lắng, ta đã đồng ý với ngươi tất nhiên sẽ làm đến nơi đến chốn.”
Gia Nhu nói lời cảm tạ cùng Tôn Từ Chu, nàng tìm một vú già hồi môn đến giúp hắn thu dọn đồ đạc, dẫn hắn đến phủ Vân Nam Vương.
Sau khi sắp xếp xong mấy chuyện này, Gia Nhu đã mệt muốn đứt hơi. Không chỉ thân mệt mà tâm cũng mệt. Tất cả mọi thứ nơi đây đều đè ép nàng đến khó thở. Nàng ngồi sau án thư, nghĩ phải viết lại gì đó cho Lý Diệp nhưng cuối cùng chỉ viết hai hàng chữ: Cố gắng ăn nhiều, đừng nhớ thiếp, chưa định ngày về.
Sáng sớm hôm sau, nàng tháo lắc chân ra, đặt lên tờ giấy trên án thư rồi đóng cửa rời đi.
Trước cửa phủ, Vân Tùng đã chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ xong xuôi, hồi môn của Gia Nhu nói ít cũng không ít, cả mấy chục người đều phải theo nàng trở về. Vân Tùng lẩm bẩm than thở: “Lang quân xuất môn không dẫn mình theo, ngay cả Quận chúa cũng không muốn mình theo. Mình thật đúng là số khổ, không ai cần mình hết.”
Gia Nhu lấy trong tay áo ra một cái túi thơm giao cho Vân Tùng: “Đây là một món đồ quan trọng, ngươi hãy giữ cho kỹ. Chờ lang quân trở về thì giao cho chàng.”
Vân Tùng nhận lấy túi thơm, không cần biết bên trong nó chứa gì, hắn cứ cất kỹ bên người trước đã.
Ngọc Hồ nhìn hắn, nói: “Chúng ta trở về Nam Chiếu thăm Vương phi chứ không phải đi du sơn ngoạn thuỷ, vẫn chưa biết chắc khi nào sẽ trở về. Nhỡ đâu lang quân về Đô thành trước chúng ta mà ngươi không có mặt hầu hạ lại ở Nam Chiếu thì ai chăm sóc ngài ấy đây? Người hầu đắc lực bên cạnh lang quân vốn đã chẳng được mấy người.”
Vân Tùng ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc lang quân xuất môn đã nói hơn một tháng sẽ về. Khoảng cách qua lại từ Nam Chiếu đến Trường An phải hơn cả tháng, đến lúc đó nhất định sẽ không về kịp.
Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy khá hơn nhiều, nói với Gia Nhu: “Vậy ngài phải chú ý bảo trọng thân thể, mong sức khỏe của Vương phi nương nương sẽ khá hơn.”
Gia Nhu cười gật gật đầu, được Ngọc Hồ đỡ lên xe ngựa.
Xe ngựa rời khỏi cổng Lý gia, Vân Tùng vẫn vẫy tay với bọn họ, mãi cho đến khi cả đoàn người khuất bóng mới thôi. Hắn cứ cảm thấy lần này Quận chúa đi có chút đường đột nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Không biết khi lang quân trở về mà không thấy Quận chúa sẽ có phản ứng thế nào? Có lẽ sẽ không vui đâu.
Xe ngựa đi qua từng con phố dài náo nhiệt, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, rốt cuộc cũng ra khỏi cổng thành, cả toà thành phồn hoa và những âm thanh huyên náo đều ở lại sau lưng bọn họ, càng cách càng xa. Ngọc Hồ buông mành cửa sổ xuống, hỏi Gia Nhu: “Quận chúa, bây giờ ngài có thể nói rồi chứ ạ? Rốt cuộc đi Thái Châu để làm gì?”
Gia Nhu chọt chọt sau ót Ngọc Hồ: “Em đó nha, cái gì cũng muốn quản hết. Ta và A đệ đến Thái Châu tất nhiên là vì phối hợp cùng Quảng Lăng Vương. Trước đây ngài ấy đã giúp phủ Vân Nam Vương nhiều như vậy, về tình về lý thì chúng ta hẳn phải có qua có lại chứ? Ta không dẫn em theo là vì em không có võ công, đến đó ta còn phải lo bảo vệ em, không phải là vướng tay vướng chân à?”
Ngọc Hồ nửa tin nửa ngờ: “Thật sự không có nguy hiểm?”
“Thái Châu là địa bàn của Ngu Bắc Huyền, trong lòng ta hiểu rõ nên sẽ không lấy trứng chọi đá. Em chỉ cần giả dạng thành ta, dẫn theo nhóm người hầu đi về Nam Chiếu là được. Ta hứa với em là mình sẽ bình an trở về. Chẳng lẽ em không có sự tin tưởng nào với bổn Quận chúa ta đây sao?” Gia Nhu nhéo nhéo cái mũi Ngọc Hồ, nói.
Ngọc Hồ biết Quận chúa đã luyện cưỡi ngựa bắn cung từ lúc nhỏ, có thể hoàn toàn tự bảo vệ mình. Trước kia, khi còn ở Vương phủ lại theo Vương gia đi săn vào hai mùa xuân thu mỗi năm, đã từng chạm trán mãnh hổ và gấu chó, không phải là một nữ tử tầm thường. Thời gian này bị hạn chế trong nội trạch Lý gia, ngược lại Quận chúa còn bị trói buộc hơn nhiều. Có lẽ đây mới là chuyện mà Quận chúa muốn làm và nên làm.
Ngọc Hồ thỏa hiệp: “Nô tỳ đã biết ạ. Quận chúa phải cẩn thận, vẫn nên mang hai phủ binh theo đỡ đần bên cạnh đi? Còn người phái đi theo dõi lang quân thì….”
“Trong lòng ta hiểu rõ, em cứ yên tâm.” Gia Nhu cười, vỗ vỗ cánh tay Ngọc Hồ. Đã xác nhận thân phận Lý Diệp từ chỗ Trương Hiến, thám tử mang về tin tức gì đã không còn quan trọng nữa.
Chờ đến khi cách Trường An xa xa, Gia Nhu đổi thành nam trang, dẫn theo hai phủ binh cưỡi ngựa tách khỏi đoàn người, chạy đến Thái Châu. Nàng đã gửi thư cho Mộc Cảnh Thanh, hẹn nhau sẽ hội hợp tại Thái Châu. Tốc độ xe ngựa bình thường rất chậm, đi đường phải đến mười ngày nửa tháng nhưng nếu Mộc Cảnh Thanh hành quân gấp gáp, có thể chỉ chậm hơn nàng mấy ngày thôi, nàng vừa lúc đến trước sắp xếp mọi chuyện.
Chuyến đi Thái Châu lần này chỉ vì một người, đó chính là mẫu thân của Ngu Bắc Huyền - Nguỵ thị. Có lẽ người ngoài không biết nhưng Gia Nhu lại hiểu rõ ràng, Ngu Bắc Huyền là một đứa con rất có hiếu. Vì nuôi nấng y lớn lên nên Ngụy thị đã phải chịu nhiều khổ cực, gánh không ít tủi nhục. Thế nên y theo đuổi quyền thế cũng là vì muốn phụng dưỡng mẫu thân tốt hơn, để bà được hưởng một tuổi già có thể diện.
Có một lần Ngụy thị đã tuyệt thực mấy ngày vì giận Ngu Bắc Huyền không chăm sóc nàng cẩn thận, khiến nàng sinh non. Ngu Bắc Huyền vẫn luôn quỳ gối trước cửa phòng Ngụy thị cầu xin bà tha thứ, sau đó Ngụy thị mới nguôi giận.
Thường ngày chỉ cần Ngụy thị hơi nhức đầu mệt mỏi là Ngu Bắc Huyền phải nhất định tự tay chăm sóc.
Bình tĩnh xét lại thì Ngụy thị luôn thấu tình đạt lý, đối với Gia Nhu cũng rất tốt, nếu không, kiếp trước Gia Nhu cũng chẳng vứt bỏ sự an toàn của bản thân mà đi cứu bà. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn xuống tay đối với bà. Nhưng có thể ép Ngu Bắc Huyền trở về Thái Châu chỉ có duy nhất một biện pháp này. Muốn trách hãy trách lập trường giữa nàng và y hiện giờ là đối địch, nàng sẽ không tổn thương đến Ngụy thị mà chỉ bắt bà làm mồi nhử y thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận