Quách Mẫn lùi về sau một bước, nhìn thấy Gia Nhu đang bước ra từ trong bóng tối âm u.
“Ngươi! Sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng vốn đang cực kỳ khiếp sợ, cố đè thấp giọng nói, sợ sẽ thu hút đám hạ nhân qua đây.
Gia Nhu kéo nàng ta rời khỏi viện Vương Tuệ Lan, tới một chỗ vắng người mới buông tay ra.
Quách Mẫn xoa xoa cổ tay bị Gia Nhu kéo đau: “Ngươi muốn làm gì?”
“Lời này hẳn phải là ta hỏi tẩu mới đúng.” Gia Nhu lạnh lùng nhìn nàng ta, “Nhị tẩu muốn làm gì? Tẩu xuất hiện trong phòng chứa sổ sách là để làm gì?”
Quách Mẫn quay đầu đi: “Việc này không liên quan đến ngươi, tốt nhất là ngươi đừng xen vào chuyện người khác.”
“Không liên quan đến ta?” Gia Nhu lạnh nhạt đáp, “Nhị tẩu cảm thấy sổ sách bị giấu kia có thể phơi bày được bí mật của phủ Võ ninh hầu sao? Hay là Vệ quốc công muốn tẩu trộm nó về để các ngươi làm giả, hòng vu hãm phủ Võ ninh hầu?”
Quách Mẫn không ngờ Gia Nhu biết rõ ràng như thế, nàng có cảm giác xấu hổ khi bị người ta bóc trần nên bực bội xoay người định bỏ đi, lại bị Gia Nhu ngăn cản.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Quách Mẫn tức muốn hộc máu, hỏi.
“Ta đang cứu tẩu đó! Nhị tẩu có từng nghĩ đến hậu quả khi làm vậy là gì hay không? Lúc trước Võ ninh hầu lấy đi binh quyền khỏi tay Vệ quốc công, khiến phủ Quốc công xuống dốc không phanh. Nhưng mà Vệ quốc công thật sự không có một chút vấn đề nào sao? Khi ông ấy đắc thế thì chà đạp lên những người phía dưới, gây thù chuốc oán khắp nơi, cuối cùng phải tự nhận hậu quả. Ông ấy đầu phục về phe Quảng Lăng Vương thì tất nhiên phải đối phó phủ Võ ninh hầu phụ thuộc phe Thư Vương. Nhưng lỡ đâu biến khéo thành vụng, đẩy Lý gia hoàn toàn về phía Thư Vương thì sao? Tương lai lại không phải sẽ đối phó với phủ Vệ quốc công của nhà tẩu?” Gia Nhu lạnh giọng hỏi.
Trong lòng Quách Mẫn hoảng sợ, nàng chỉ theo lệnh mà làm, vốn không nghĩ nhiều đến thế. Hiện tại Gia Nhu vừa nói thì nàng mới ngẫm lại. Tiền trang Ngô Ký liên lụy rất lớn, rất nhiều thế gia đại tộc trong Đô thành đều có làm ăn buôn bán với nơi đó, tất nhiên Lý gia cũng có một phần. Trên triều đình, Lý gia luôn luôn giữ vững vị trí trung lập, đến lúc đó vì tự bảo vệ mình, chưa biết chừng sẽ đứng về phía Thư Vương. Đây chính là tự tạo thêm kẻ địch cho phủ Vệ quốc công và phủ Quảng Lăng Vương rồi!
Vì sao phụ thân phải làm thế? Nàng chỉ giống như một quân cờ, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào ư?
Gia Nhu tiếp tục nói: “Chỉ sợ Vệ quốc công đang muốn trả thù riêng, vốn chưa từng suy xét đến lập trường của Nhị tẩu. Lúc trước Nhị tẩu không thích Nhị huynh nhưng ông ấy vẫn gả tẩu tới đây. Bây giờ phải đối phó phủ Võ ninh hầu, ông ấy bèn mặc kệ tẩu, bảo tẩu hãm hại Lý gia. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì toàn bộ người trong Đô thành đều sẽ biết tẩu ruồng bỏ nhà chồng, tẩu còn có thể sống ở Trường An không?”
Quách Mẫn nở nụ cười thê thảm, lùi về sau hai bước: “Vậy ngươi nói xem ta nên làm sao bây giờ? Hiện giờ Lý Sưởng có nhược điểm chí mạng nằm trong tay người khác, cho dù ta làm thế nào đi nữa thì kết cục của hắn đều sẽ không tốt. Nếu ta khó thoát khỏi vận mệnh bị hưu còn không bằng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, ít nhất còn có chỗ nương nhờ về sau này.”
Gia Nhu nhớ đến lời A đệ đã từng nói với nàng, rằng chỉ cần nàng sống không hạnh phúc thì có thể trở về Nam Chiếu bất cứ lúc nào. Chẳng phải nhà mẹ đẻ nào cũng đều hoan nghênh con gái đã gả đi trở về nhà, điều này đối với gia tộc mà nói chính là sự sỉ nhục và cả một gánh nặng. Phong tục Nam Chiếu cởi mở hơn, người trong Vương phủ lại đơn giản nên tất nhiên nàng còn có đường lui. Mà phủ Vệ quốc công lại không phải như phủ Vân Nam Vương.
Tiểu thư trâm anh thế phiệt nhìn thì sung sướng hơn người nhưng lại có nỗi bi thương là không thể làm chủ vận mệnh bản thân, phải chịu sự đau khổ mà người khác không thể hiểu thấu.
Nàng đồng cảm với Quách Mẫn nên lời nói hơi chậm lại một ít: “Nhị tẩu, sai lầm của Nhị huynh không liên quan tới tẩu, Lý gia sẽ không vô duyên vô cớ mà hưu tẩu. Chương phụ xem trọng nhất là gia phong nhưng chỉ cần tẩu lấy sổ sách này về rồi, đó chính là tẩu mưu hợp cùng người ngoài hại Lý gia. Đến lúc đó, tẩu sẽ không bao giờ làm vợ Nhị huynh được nữa, còn có thể mất hết thanh danh. Tẩu phải suy nghĩ thật kỹ.”
Quách Mẫn giơ tay che mắt, bả vai run run, trên mặt rơi xuống hai hàng lệ nóng. Nàng bị kẹt giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ, một bên là người chồng không yêu nàng, một bên là người nhà lợi dụng nàng, quả thật bất hạnh đến tột cùng. Nàng cùng Gia Nhu bất quá chỉ có duyên nói chuyện vài lần nhưng nữ tử trước mắt này so ra còn thiệt tình hơn tất cả đám người kia.
“Hôm nay ta có thể xem như không trông thấy Nhị tẩu. Tẩu phải biết rằng Lưu Oanh kia là người tới không tốt, không nên quá thân cận cùng nàng ta, càng đừng nên dễ dàng tin lời nàng ta. Tuy hiện tại ta không có chứng cứ nhưng sớm muộn gì thì Lưu Oanh cũng sẽ lộ ra sơ hở. Còn chuyện tiền trang Ngô Ký, chuyện của Nhị huynh thì đã có chương phụ giải quyết. Bây giờ tẩu quay đầu lại vẫn còn kịp.”
“Nhưng mà phụ thân bọn họ….” Quách Mẫn nhìn Gia Nhu, muốn nói lại thôi.
Gia Nhu hiểu ngay nỗi băn khoăn của nàng ấy, nói: “Tẩu sợ không có cách nào nói với trong nhà chứ gì? Chỉ cần bảo Đại tẩu bên này canh chừng quá kỹ, tạm thời không lấy được sổ sách. Hơn nữa, ta tin rằng sự kiện kia sẽ rất nhanh là có kết quả.”
“Vì sao ngươi lại giúp ta?” Quách Mẫn nghẹn ngào hỏi. Nàng còn lớn hơn Gia Nhu vài tuổi mà khi gặp chuyện lại chẳng có chút bình tĩnh nào như nàng ấy.
Gia Nhu lắc đầu: “Nên nói là ta không phải đang giúp tẩu mà giúp chính mình. Chúng ta gả vào Lý gia thì chính là người Lý gia, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Nếu Lý gia thật sự xảy ra chuyện, chúng ta có thể may mắn thoát được sao? Nói một câu mạo phạm chứ đến lúc đó dù cho Vệ quốc công có tâm cũng chưa chắc sẽ bảo vệ được tẩu. Huống chi ông ấy còn chẳng có cái tâm này?”
Nói xong tất cả, Gia Nhu thở dài rồi xoay người bỏ đi.
Quách Mẫn là người thông minh, chỉ cần nàng ấy nghĩ kỹ sẽ thấy những hận ý kia bất quá là Vệ quốc công cưỡng ép gán lên người nàng, che mờ đôi mắt nàng, sau đó sẽ không đi sinh sự nữa.
Gia Nhu trở về phòng thay ra một thân Hồ phục, cầm con dấu xuất phủ tìm Trương Hiến. Nàng phải biết rõ toàn bộ kế hoạch của Lý Diệp mới có thể nghĩ cách giúp chàng.
Trương Hiến ở thành Nam trong phường Tu Hàng, nơi này là chỗ ở của bá tánh bình dân, xe ngựa ra vào sẽ rất dễ gây chú ý nên Gia Nhu bảo Vân Tùng dừng lại ngoài đường lớn, đổi thành đi bộ. Vân Tùng đi theo phía sau, không biết nàng muốn đi đâu. Tuy hắn là người hầu bên cạnh Lý Diệp nhưng những bí mật của Lý Diệp thì hắn lại biết rất ít.
Chờ đi đến địa chỉ ghi trên giấy, nơi đây chỉ là một ngôi nhà dân bình thường. Vân Tùng tiến lên gõ cửa, chốc lát sau thì cánh cửa mở ra một khe nhỏ, hình như bên trong có người đang đánh giá hắn, sau đó lại đóng cửa.
Vân Tùng chẳng biết đây là chuyện gì, đợi một lát, cửa mới lại mở ra.
Trương Hiến bước ra khỏi cửa, bái Gia Nhu một cái: “Phu nhân, mời vào bên trong ngồi.”
Vân Tùng cảm thấy Trương Hiến khá quen mặt nhưng không nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu. Gia Nhu đi vòng qua bên cạnh hắn, dặn dò: “Ngươi không cần vào, cứ canh bên ngoài là được rồi.”
Vừa vào cửa đã trông thấy một tiểu viện, hai bên trái phải là hai gian nhĩ phòng, phía Bắc là chính phòng. Diện tích nơi này chỉ gói gọn trong một tấc vuông, vừa nhìn đã thấy hết. Trong sân có một cái giếng, một người phụ nữ đang địu đứa bé, ngồi cạnh miệng giếng giặt quần áo, trông thấy Gia Nhu thì lập tức đứng lên.
Trương Hiến ra dấu mời, Gia Nhu gật gật đầu.
Người phụ nữ kia thấy Gia Nhu xinh đẹp quý phái đã biết nàng không phải người tầm thường, vội vàng hành lễ. Gia Nhu khoát tay với nàng ấy rồi cùng Trương Hiến đi vào chính phòng. Chính phòng này chỉ có hai gian, vừa vào cửa là phòng khách, phía Tây là phòng ngủ.
Gia Nhu ngồi xuống, Trương Hiến lại đứng, người phụ nữ kia mang ấm nước và hai cái chén vào rồi cung kính lui ra ngoài. Trương Hiến khép hờ cánh cửa, hỏi: “Phu nhân có chuyện gì cần ta hỗ trợ?”
Gia Nhu cầm cái chén bằng sứ thô lên, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài. Trương Hiến nói: “Phu nhân yên tâm, nội tử không nghe thấy được nên ngài cứ việc phân phó.”
Thì ra là một người điếc. Lúc này Gia Nhu mới hỏi: “Trước khi Lý Diệp rời khỏi Đô thành đã gặp ngươi đúng không? Chàng nói gì với ngươi?”
Trương Hiến không để ý đến xưng hô của nàng(*), trả lời: “Chỉ dặn ta để ý chăm sóc cho phu nhân.”
(*)Theo thông tục, người vợ không được gọi thẳng tên huý của người chồng.
Gia Nhu lấy con dấu kia ra, đặt lên bàn: “Vậy ngươi hãy giải thích xem, chữ khắc trên con dấu này là thế nào? Theo hiểu biết nông cạn của ta, chữ này chính là tên gọi tục gia của Bạch Thạch Sơn Nhân.”
Trương Hiến hơi bất ngờ, rất muốn nói đây chỉ là trùng hợp nhưng dưới ánh mắt Gia Nhu lại không thốt ra được hai chữ kia. Gia Nhu buông cái chén xuống, nhếch môi: “Không cần giấu ta nữa, ta đã biết Lý Diệp chính là Ngọc Hành, đệ tử của Bạch Thạch Sơn Nhân. Ngươi hãy nói cho ta biết, có phải hiện giờ Hoài Tây Tiết độ sứ cũng đang ở Hoài Sóc đối phó Quảng Lăng Vương? Rốt cuộc Lý Diệp có sắp xếp thế nào cho chuyện này?”
Trương Hiến cứ nghĩ Gia Nhu chỉ mới nổi lên lòng nghi ngờ, không ngờ nàng lại nói rõ ràng rành mạch như vậy, tất cả đều đoán đúng. Hắn châm chước trong chốc lát mới đáp: “Tiên sinh tính dụng binh bất ngờ tập kích Hoài Tây, giả thành giặc cỏ gây rối loạn. Sau đó Thái tử góp lời cùng Thánh nhân, lệnh cho Hoài Tây Tiết độ sứ lãnh binh bình loạn.”
Gia Nhu ngẩng đầu, hỏi: “Chỗ của người có bản đồ hay không? Nói lại phân bố binh lực của Quảng Lăng Vương cho ta nghe.”
Trương Hiến gật đầu rồi đi lấy bản đồ trải lên bàn. Tuy bản đồ này không lớn nhưng đánh dấu rõ ràng toàn bộ vị trí 43 vùng phiên trấn, ngay cả những con sông ngọn núi cũng vẽ rất tỉ mỉ. Hắn sợ Gia Nhu nghe không hiểu nên lúc đầu nói rất chậm, Gia Nhu lại bảo: “Mấy điều này ta đều biết, ngươi nói rõ hơn Quảng Lăng Vương chuẩn bị thế nào để đối phó quân Lư Long đi.”
“Sao phu nhân lại biết Quảng Lăng Vương muốn đối phó quân Lư Long trước?” Trương Hiến cảm thấy rất kinh ngạc.
“Hiện tại, Nguỵ Bác là thực lực mạnh nhất trong Tam Trấn, hơn nữa còn ở bình nguyên sông Hà Sóc, chiếm được yếu tố địa lợi. Phía sau nó còn được Thanh Châu Bình Lư Tiết độ sứ tương trợ, là cục xương khó gặm nhất trong Tam Trấn. Lư Long thì ngược lại, một mình ở biên giới phía Bắc, có thể dùng thế lực quân Thành Đức chèn ép, nếu định hành quân xuyên qua núi Thái Hành thì lương thảo quân nhu chính là một khảo nghiệm rất lớn.” Gia Nhu nhìn bản đồ nói.
Trương Hiến không khỏi lau mắt mà nhìn Gia Nhu. Nàng đối với phân bố binh lực ở Hà Sóc rõ như lòng bàn tay, trên phương diện hành quân bày trận cũng rất có hiểu biết.
Vân Nam Vương kiêu dũng thiện chiến, Thế tử cũng không chịu thua một bước, không ngờ rằng Quận chúa Li Châu cũng thuộc dạng cân quắc không nhường tu mi. Nét anh khí giữa đầu mày, sự quyết đoán trong giọng nói của nàng khác xa so với tất cả những nữ tử mà hắn đã từng gặp, thế nên nàng là một người đặc biệt.
Tiếp đó, Trương Hiến cố gắng tập trung hết sức, nói kỹ càng toàn bộ kế hoạch của Quảng Lăng Vương và Lý Diệp cho Gia Nhu nghe. Bọn họ biết đại quân sẽ bị quân tiếp viện cho ăn hành nên cái chính là đánh bất ngờ, chặt đứt đường lui của Lư Long Tiết độ sứ.
Những điều này đại khái không khác lắm so với những gì nàng biết trong kiếp trước. Nàng xuất thân từ phủ Vân Nam Vương, mấy chuyện hành quân đánh giặc này vốn không xa lạ gì với nàng. Thêm cả kiếp trước từng đi theo Ngu Bắc Huyền, tuy ngoài mặt giả vờ ngây thơ không biết gì nhưng mưa dầm thấm đất, những chuyện thế này không làm khó được nàng.
Vì nguyên nhân muốn phân tán binh lực nên mới tạo cơ hội cho Ngu Bắc Huyền đang nấp trong bóng tối. Tuy cuối cùng vẫn là Quảng Lăng Vương thắng cuộc nhưng cũng phải trả một cái giá đắt.
Nếu Ngu Bắc Huyền dám đến khu vực Hà Sóc thì bên Thái Châu tất nhiên đã có chuẩn bị kỹ càng. Bất ngờ tập kích Hoài Tây xác thực sẽ khiến y phân tâm nhưng chưa chắc y không có cách ứng biến. Nếu muốn khống chế Ngu Bắc Huyền hoàn toàn thì phải ép y về Hoài Tây mới được. Quảng Lăng Vương và Lý Diệp không biết nhược điểm thực sự của Ngu Bắc Huyền nhưng nàng lại biết. Nàng quá hiểu con người kia rồi.
Nếu đã bày ra ván này sẽ không thể chỉ ăn vài con tốt thí mà phải nắm lấy một nửa giang sơn. Hơn nữa, chỉ có như vậy mới có thể thật sự bảo vệ Lý Diệp.
“Ta biết chỗ này của ngươi có người chuyên truyền lại tin tức, hãy nhanh chóng giúp ta mang phong thư này đến phủ Vân Nam Vương, giao cho Thế tử.” Gia Nhu lấy ra bức thư từ trong tay áo và hỏi: “Khoảng bao lâu thì thư mới đến tay?”
Trương Hiến biết nàng đã có chủ ý, hôm nay đến đây chỉ là vì muốn tự mình xác nhận nên hắn duỗi tay cầm lấy bức thư, đáp: “Trong vòng năm ngày sẽ chuyển được đến phủ Vân Nam Vương.”
Gia Nhu đứng dậy: “Tốt lắm, không cần nói cho chàng ấy biết chuyện ta đến đây hôm nay.”
Trên chiến trường không có chỗ cho sự vui đùa, càng không thể phân tâm. Trương Hiến bèn gật đầu, không nhịn được mà nói: “Ngài không nên trách tiên sinh giấu diếm, ngài ấy chỉ vì muốn tốt cho ngài. Giống như bây giờ mà để ngài và phủ Vân Nam Vương bị cuốn vào là điều mà ngài ấy không bao giờ mong muốn. Trước khi đi, điều ngài ấy nói nhiều nhất chính là làm thế nào để an bài đường lui cho ngài….”
Gia Nhu đã định đi rồi, nghe thấy vậy bèn dừng bước, lạnh lùng cất tiếng: “Đường lui gì? Nếu hắn vẫn cứ ở chiến trường thì định xử trí ta thế nào?”
Trương Hiến chỉ muốn nói giúp Lý Diệp, không ngờ Gia Nhu lại nhạy bén đến thế. Nếu nói ra món đồ kia sợ là sẽ tổn thương đến tình cảm phu thê giữa hai người họ, hắn bèn nhịn xuống không nói.
Gia Nhu lại đoán được hết, có lẽ ngay cả hưu thư Lý Diệp cũng đã viết rồi. Đơn giản là đến lúc đó sẽ đưa hưu thư cho nàng, trả nàng về phủ Vân Nam Vương.
“Ta cũng thật nên cảm ơn hắn mới đúng.” Gia Nhu nói xong, không quay đầu lại mà đi thẳng ra sân. Nàng ngồi xe ngựa rời khỏi phường Tu Hàng, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ xe ngựa, người qua lại trên đường càng lúc càng nhiều.
Cây hoè già ven đường, cành liễu rũ bên sông, tất cả đều đang đâm chồi nảy lộc, chim én báo xuân đang xây tổ. Trong âm thầm, mùa xuân đã phủ lên khắp Trường An.
Đến trước cổng Lý phủ thì có một chiếc xe ngựa khác đang dừng, hình như có khách viếng thăm. Gác cổng nói là Võ ninh hầu đến phủ bái phỏng. Gia Nhu đi đến dưới hành lang, thấy Vương Tuệ Lan đang đỡ một người nam tử với vẻ mặt tang thương rời khỏi từ hành lang bên kia, dường như là Võ ninh hầu.
Vẻ mặt cha con hai người khóc lóc đến thảm thương.
Gia Nhu đã biết mọi chuyện kiếp trước từ lời kể của Lý Tâm Ngư nên ngược lại rất ung dung bình thản. Điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
Nàng đi tới thư phòng Lý Giáng trước, lại bỗng nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật bị ném vỡ, hình như Lý Sưởng đang thấp giọng nói chuyện, Lý Giáng thì nổi điên. Giọng nói hai cha con lúc cao lúc thấp.
Hạ nhân đứng hầu trước thư phòng đều đang khiếp sợ, trước kia chỉ từng thấy Tướng công tức giận với Tứ lang quân, ai mà ngờ Nhị lang quân cũng có ngày hôm nay.
Bọn họ trông thấy Gia Nhu, vốn định hành lễ nhưng Gia Nhu lại ra động tác im lặng, đứng chờ một mình dưới gốc long não già. Ánh nắng loang lổ in bóng trên người nàng, cơn gió nhẹ thổi qua mát rượi.
Chốc lát sau, rốt cuộc trong phòng đã yên tĩnh lại. Lý Sưởng chật vật đi ra từ bên trong, nửa bên mặt đỏ hồng. Hình như hắn đã khóc, hai mắt đỏ ngầu, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống bậc thang, tuỳ tùng vội vàng tiến lên đỡ hắn. Bất ngờ trông thấy Gia Nhu đứng dưới tàng cây, Lý Sưởng giống như bị điểm huyệt, đứng yên tại chỗ.
Sau lần xảy ra chuyện Lưu Oanh, Gia Nhu cố gắng hết sức tránh tiếp xúc cùng hắn, đây là lần đầu tiên hai người đơn độc đối mặt nhau. Lý Sưởng nhìn Gia Nhu, nắm tay siết chặt giấu trong tay áo. Hắn là một người rất kiêu ngạo, bị người khác chứng kiến bộ dạng tả tơi thế này sẽ chỉ khiến hắn cảm thấy nhục nhã hơn. Thế nên khi bỏ đi, lưng hắn vẫn giữ thật thẳng.
Dù cho trong căn phòng kia có chật vật thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn là con trai thứ của Lý gia như cũ, là Độ chi lang trẻ tuổi nhất ở Hộ Bộ. Dù hắn có sai cũng đúng lý hợp tình.
Lúc này, Gia Nhu mới cho hạ nhân vào bẩm báo, sau đó, hạ nhân trở ra, nói: “Tướng công cho mời ngài vào.”
Lý Giáng cảm thấy bất ngờ khi Gia Nhu đến đây. Nữ quyến trong hậu viện Lý gia chưa bao giờ dám đến tiền viện quấy rầy ông. Nhưng ông cũng muốn biết Gia Nhu định nói gì, thế nên dù vẫn còn tức giận, ông vẫn cho phép nàng tiến vào.
Gian thư phòng này đậm nét trang nghiêm cổ xưa, trong không khí là mùi trầm hương thoang thoảng. Lý Giáng đang đanh mặt, chắp tay đứng cạnh cửa sổ, hạ nhân thì nhanh chóng quét dọn những mảnh vỡ trên đất mà không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
Gia Nhu hành lễ với Lý Giáng, ông ra lệnh cho hạ nhân đang quét dọn: “Ngươi ra ngoài trước đi.” Giọng nói tuy vẫn duy trì sự bình tĩnh nhưng ánh mắt lại chứa đầy bão táp phong ba. Trong khoảnh khắc những thứ mà ông kiên trì giữ vững nhiều năm sụp đổ, bề ngoài nhìn bình tĩnh không có chuyện gì nhưng trong lòng ông như mặt biển có thể nổi lên sóng gió ba đào bất cứ lúc nào.
Thật ra lúc này cũng không phải là thời cơ tốt để trò chuyện.
“Chương phụ, con gả vào Lý gia đã được ba tháng. Mẫu phi mới gửi đến một phong thư nhà, nói thân thể người không khỏe nên con muốn về Nam Chiếu một chuyến xem thế nào.” Gia Nhu nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận