Vi Quý phi cùng Từ Lương viện chậm rãi đi dạo bên cạnh hồ Thái Dịch trong Hoàng cung. Vi Quý phi lớn hơn Từ Lương viện mười mấy tuổi nhưng hai người thoạt trông như tỷ muội. Chẳng qua Vi Quý phi ung dung cao quý, Từ Lương viện chỉ là thiếp của Thái tử nên khí thế thấp hơn một nửa.
Vi Quý phi nhìn hoa hạnh mới nở trong vườn, mỉm cười cất tiếng: “Mùa xuân đến rồi. Hình như hôm nay là kỳ khảo hạch của Lại Bộ?”
Từ Lương viện cẩn thận đỡ Vi Quý phi, cung kính trả lời: “Đúng vậy ạ. Kỳ thi tiến sĩ năm nay ngoạ hổ tàng long, nói vậy sẽ tuyển được không ít người mới cho triều đình. Ngài đi mệt rồi ạ? Phía trước có đình hóng gió, hay là chúng ta đến đó ngồi nghỉ một chút.”
Vi Quý phi khẽ gật đầu rồi bước vào trong đình. Bên trong đã bày sẵn sập gỗ, trên sập có đầy đủ trà cụ và trái cây, ngay cả lư hương cũng có khói bay lên lượn lờ. Vi Quý phi thấy thế bèn nói: “Ngươi đúng là có tâm.”
Từ Lương viện không nói gì mà chỉ đỡ Vi Quý phi ngồi xuống, sau đó ra lệnh cho cung nữ đến dâng trà.
Vi Quý phi sửa sang lại làn váy, ánh mắt nhìn sóng nước lấp loáng trên mặt hồ Thái Dịch, cất giọng buồn bã: “Lâu lắm rồi không gặp Thư Vương phi, Thư Vương nói nàng ấy bị bệnh, không biết bệnh tình ra sao. Bổn cung nhớ rõ quan hệ thường ngày giữa ngươi và Thư Vương phi cũng không tệ lắm. Tiệc chiêu đãi Trường Bình và Hoài Tây Tiết độ sứ hôm ấy, tuy ngươi đến sau nhưng Thư Vương phi đến trước mà vẫn đi tới chỗ ngồi của Đông Cung trò chuyện.”
Cơ thể Từ Lương viện hơi căng thẳng, cúi người trả lời: “Chẳng qua Thư Vương phi đến nói chút việc nhà, bàn một chút về trà hoa mà thiếp thân mới điều chế được. Sau khi nàng ấy sinh bệnh, thiếp thân đã từng đến thăm nhưng Thư Vương đóng cửa từ chối tiếp khách, thiếp thân cũng chưa được gặp Thư Vương phi.”
Vi Quý phi nhận lấy chén trà cung nữ dâng lên, cúi đầu mỉm cười: “Ta nghe nói ở Phức Viên hôm đó đã xảy ra chuyện gièm pha không nhỏ, vậy mà lại để cho tên du côn lẻn vào, còn làm bẩn một tỳ nữ bị say rượu. Theo bổn cung thấy, Thư Vương phi lơ là cảnh giác, không trị được hạ nhân, nên đóng cửa mà hối lỗi thật tốt. Nếu ai cũng quản lý hậu viện được gọn gàng ngăn nắp như Từ Lương viện quản lý Đông Cung, mấy vị trượng phu cũng sẽ có thể chuyên tâm với chuyện triều chính, các ngươi nói có phải hay không?”
Tất cả mọi người đều đáp vâng, còn tranh nhau khen Từ Lương viện.
“Quý phi nương nương đã quá khen, thiếp thân chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi ạ. Hiện giờ Quảng Lăng Vương đang giết địch nơi tiền tuyến, Thái tử điện hạ chủ trì đợt khảo hạch ở Lại Bộ, thiếp thân chẳng giúp được gì nên chỉ có thể cố gắng không để họ phải buồn phiền vì chuyện nhà.”
Vi Quý phi gật đầu khen ngợi, lúc này, một cung nữ vội vã bước vào đình hóng gió, đến bên cạnh bà thì thầm vài câu. Vẻ mặt Vi Quý phi vẫn bình thản, cười nói với Từ Lương viện: “Thành quốc công phu nhân tiến cung thăm ta, ngươi có việc vội thì cứ đi trước.”
Từ Lương viện hành lễ cáo lui, Vi Quý phi nhìn bóng dáng đang đi xa dần mà nở nụ cười khẽ. Nữ nhân này cực kỳ thông minh, Thư Vương phi đã hoàn toàn bị nàng ta nắm mũi dắt đi rồi. Chỉ sợ chuyện xảy ra ở Phức Viên cũng có nàng ta thêm mắm dặm muối sau lưng, góp công châm ngòi thổi gió.
Chỉ bằng một cơ hội hầu hạ Thái tử thay quần áo đã thành công lọt vào Đông Cung. Lấy thân phận Lương viện nho nhỏ mà thống trị Đông Cung, không ai không phục. Tuy xưa nay con nối dõi của Hoàng gia đơn bạc nhưng Đông Cung cũng hơi bị quá đơn bạc rồi. Thái tử phi Tiêu thị không sinh được thì không nói, còn mấy vị Thừa huy, Chiêu huấn và Phụng nghi bên dưới đều chỉ sinh con gái. Hiếm khi sinh được con trai thì bởi vì tuổi còn nhỏ, thân phận mẹ ruột lại hèn mọn nên rất khó chống chọi nổi với Quảng Lăng Vương đã cứng cáp.
Nếu Thái tử được đăng cơ trong tương lai, Quảng Lăng Vương tất nhiên sẽ trở thành Thái tử kế nhiệm.
Vị Từ Lương viện này luôn thận trọng từng bước, tuy nói tình cảnh hiện tại như kiến càng lay cổ thụ nhưng con đê ngàn dặm cũng có thể bị vỡ bởi một ổ kiến, việc này không thể khinh thường.
Vi thị đang chìm trong suy nghĩ thì Thành quốc công phu nhân Vương thị đã được cung nữ đưa đến giữa đình hóng gió, chưa nói câu nào đã quỳ xuống trước mặt bà, nước mắt rơi lã chã.
Vi thị phất tay bảo cung nhân đều lui ra ngoài, cau mày hỏi: “Cháu làm gì vậy? Khóc sướt mướt thế còn ra thể thống gì?”
Vương thị quỳ đến trước mặt Vi thị, lôi kéo ống tay áo bà: “Cô mẫu, cầu cô mẫu hãy cứu A huynh của cháu! Tiền trang Ngô Ký thuộc danh nghĩa phủ Võ ninh hầu đang thiếu hụt một khoản lớn, mọi chuyện sắp vỡ lỡ rồi. Một khi truyền đến tai Thánh nhân thì chỉ sợ, chỉ sợ….”
Vẻ mặt Vi thị thản nhiên: “Lúc trước ta đã nói với các ngươi không nên quá tham lam mà các ngươi đâu chịu nghe, dựa vào Ngô Ký đi vơ vét khắp nơi, khiến cho trên phố tiếng oán than dậy đất, nếu không phải Thư Vương đè xuống thì sổ con tố giác các ngươi đã xếp thành núi trước mặt Thánh nhân rồi. Bây giờ tìm đến bổn cung làm được cái gì?”
Vương thị ngã ngồi trên mặt đất rồi lại bò dậy, kéo kéo chân váy Vi thị: “Quý phi nương nương, ngài cũng không thể nói như vậy mà! Sở dĩ trước đây A huynh nhận mối làm ăn này đều là vì nhìn thái độ của ngài và Thư Vương, mấy năm nay vẫn luôn hiếu kính hai vị. Ai mà ngờ Hà Sóc Tam Trấn xảy ra đại loạn, Thiên tử xuất binh, Quảng Lăng Vương làm chủ tướng vẫn cứ mãi thúc giục quân lương. Quốc khố không giao ra được quân lương nên hoạn quan đến bức A huynh. Nếu phủ Võ ninh hầu sụp đổ thì Thư Vương cũng sẽ mất đi một sự giúp đỡ to lớn đó.”
Vi thị nhẹ nhàng kéo làn váy trở về, một tay tựa lên sập gỗ, bà nói với Vương thị: “Ngươi vẫn chưa nhìn rõ sao? Có người cố ý cho mượn binh chính là muốn đẩy ngã phủ Võ ninh hầu. Nếu Thư Vương làm chủ tướng của lần xuất binh này thì các ngươi sẽ không sao, còn giờ Quảng Lăng Vương đã đoạt được vị trí chủ tướng, hắn ước gì đẩy ngã được tất cả các ngươi. Hiện giờ sợ là không giữ nổi phủ Võ ninh hầu và tiền trang Ngô Ký. Ngươi về nói cho Võ ninh hầu, nếu ông ấy còn muốn giữ tính mạng chỉ có thể xin giúp đỡ từ Lý Giáng.”
Vương thị vốn đang khóc sướt mướt, nghe lời này bỗng ngơ ngẩn: “Lý tướng luôn giữ thế trung lập trên triều đình, ông ấy sẽ giúp A huynh sao? Nếu ông ấy ra tay giúp đỡ cũng có nghĩa là Lý gia đang đứng về phía Thư Vương?”
Vi thị mỉm cười một cách sâu xa: “Điều này sẽ không phải do Lý Giáng quyết định. Đứa con thứ của ông ta có nhược điểm đang nằm trong tay bổn cung, chính ông ta cũng…. Tóm lại, ngươi cứ bảo Võ ninh hầu đi hỏi Lý Giáng xem bo bo giữ mình quan trọng hay là tính mạng và tiền đồ của con trai ông ta quan trọng hơn.”
Vương thị chỉ cảm thấy gân cốt tê dại, từng cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể. Lý Giáng là Tể tướng, lại còn là gia chủ của Triệu Quận Lý Thị, ông ấy vẫn luôn bị hai phe Thư Vương và Thái tử tranh thủ kéo về phía mình. Thế nhưng Lý Giáng làm việc quá mức cẩn thận, không chịu phụ thuộc vào bất cứ ai. Hiện giờ phủ Võ ninh hầu xảy ra chuyện, Vi Quý phi và Thư Vương nhân cơ hội này bức ông ta hoàn toàn tỏ rõ lập trường.
Người trong nhà Đế vương luôn mang theo tâm tư đáng sợ.
*
Mặt trời dần lặn về Tây, tiếng chuông chiều từ chùa Đại Từ Ân vang vọng toàn bộ thành Trường An. Kỳ khảo hạch ở Lại Bộ kết thúc, các Tiến sĩ nộp bài rồi lục tục rời khỏi phòng thi.
Nếu nói kỳ thi Tiến sĩ kiểm tra chữ nghĩa thì kỳ khảo hạch ở Lại Bộ chính là kiểm tra đạo trị quốc. Đối với rất nhiều người mà nói, chiều sâu và chiều rộng của đề thi lần này là điều mà một thí sinh tham dự khoa cử bình thường không thể với tới. Đậu Tiến sĩ năm nay chỉ có 31 người nhưng còn những Tiến sĩ năm ngoái, năm kia không đậu kỳ khảo hạch, dồn lại cũng khoảng cả trăm người cùng cạnh tranh với nhau mấy vị trí.
Nếu không được chọn lại phải chờ đợi ròng rã thêm một năm nữa.
Lý Diệp và mấy vị Tiến sĩ cùng bảng từ trong Thượng Thư Tỉnh đi ra ngoài, hai bên trái phải là Thái thường tự và Hồng lư tự. Đang lúc hạ triều nên có rất nhiều tiểu lại đi tới đi lui. Trong nhóm Tiến sĩ có người vì chuyện tuyển quan nên thường qua lại trong các Bộ, quen biết lẫn nhau nên vừa đi vừa trò chuyện. So sánh với họ, tuy Lý Diệp là con trai Tể tướng nhưng lại ít ai biết đến.
Lý Diệp cũng chẳng thèm để ý, đi thẳng về phía trước. Bỗng nhiên, một tên tiểu lại đâm thẳng về phía này, nhét một tờ giấy vào tay chàng rồi vội vàng đi mất.
Lý Diệp nhìn cách thức gấp tờ giấy thì biết người gửi là Trương Hiến, chàng lẳng lặng đi đến chỗ vắng người, mở tờ giấy đọc lướt qua, sau đó khép lại rồi giấu trong tay áo. Chàng vốn cảm thấy Vương Thừa Nguyên có chỗ là lạ, vẫn luôn sai người âm thầm điều tra khi hắn đến Trường An nộp cống phẩm.
Thì ra giao tình giữa Vương Thừa Nguyên cùng Thôi Thời Chiếu, Ngu Bắc Huyền đều không cạn. Hai người này đều lợi dụng sự tin tưởng của Vương Thừa Nguyên, biết được tin Thành Đức Tiết độ sứ bị bệnh nặng nên muốn hắn trở về tiếp nhận chức vụ. Rồi Thôi Thời Chiếu thuận nước đẩy thuyền, Ngu Bắc Huyền báo cho Thư Vương, cùng nhau hoàn thành vở diễn đêm giao thừa đó. Thế nhưng mục đích hai bên lại khác nhau, Thôi Thời Chiếu không chỉ muốn bức Thiên tử xuất binh mà còn định đổi cũ thay mới, do đó mới tố giác tiền trang Ngô Ký cấu kết cùng hoạn quan tham ô khiến quốc khố trống rỗng.
Hiện giờ chỉ thiếu một mồi lửa sẽ có thể đốt tới trước mặt Thiên tử. Cho dù ngày đó Quảng Lăng Vương không ra tay thì Vương Thừa Nguyên cũng sẽ bình an rời khỏi Đô thành. Thôi Thời Chiếu đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, bọn họ nửa đường nhảy ra có lẽ xém chút nữa là làm bể kế hoạch của hắn.
Rốt cuộc Lý Diệp cũng hiểu, Thôi Thời Chiếu không đứng cùng một phe với Thư Vương mà hắn chỉ giả vờ như dựa dẫm vào ông ta, thật ra là dựa gần để tìm kiếm cơ hội, muốn nhổ bỏ thế lực Thư Vương. Lý Diệp đã chú ý đến tiền trang Ngô Ký từ lâu nhưng vì dính líu đến hoạn quan và Thư Vương ở phía sau, cứ sợ ném chuột vỡ bình, ngược lại bị Thôi Thời Chiếu giành trước một bước. Người này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường. Nếu đầu quân về phía Quảng Lăng Vương chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.
Hơn nữa, Tôn Từ Chu cũng do Thôi Thời Chiếu tìm về, hắn còn vận dụng cả tai mắt của Thanh Hà Thôi Thị. Xem ra Thôi Thời Chiếu đối với Gia Nhu cũng “quá có tâm” rồi.
Lý Diệp rời khỏi Hoàng thành, Vân Tùng đang ngồi trên xe ngựa chờ chàng, thấy chàng ra tới thì vui sướng chạy tới đón: “Lang quân, bài thi hôm nay thế nào rồi ạ?”
Lý Diệp đang suy nghĩ đến chuyện khác nên trả lời một cách lơ đãng: “Tạm
được.”
Vân Tùng sờ sờ ót, hai chữ “tạm được” không nghe ra tốt hay xấu. Nhưng mà khảo hạch ở Lại Bộ trước giờ khó như lên trời, không đỗ cũng chẳng sao. Vân Tùng hỏi: “Vậy giờ chúng ta hồi phủ ạ?”
Lý Diệp gật đầu rồi bước lên xe ngựa. Xe đi dọc theo Hoàng thành một lát rồi quẹo vào phường Vĩnh Hưng. Có người đã treo đèn lồng đỏ trước cửa tựa như chiếu sẵn đường về nhà cho chàng. Chàng vốn chẳng có mong chờ gì đối với ngôi nhà kia, chỉ vì biết có người đang đợi mình nên cõi lòng cũng ấm lên theo con đường được chiếu sáng.
Bỗng nhiên, một con ngựa chạy đến phía trước xe ngựa, Vân Tùng trợn to hai mắt, hô lên: “Thị vệ Bạch Hổ?”
Bạch Hổ gật đầu nhảy xuống ngựa, đi vài bước đến bên cạnh xe, giọng nói đầy vẻ sốt ruột: “Tiên sinh, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Vân Tùng đã quen nghe mấy người này gọi Lý Diệp là tiên sinh nên cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, chỉ nghiêng người để Bạch Hổ lên xe ngựa. Lý Diệp dùng ánh mắt dò hỏi, Bạch Hổ sợ Vân Tùng nghe thấy bèn kề sát đến cạnh tai Lý Diệp, nói: “Hoài Tây Tiết độ sứ thật sự không có ở Thái Châu, chẳng biết đã đi đâu.”
Quả nhiên là thế, Ngu Bắc Huyền chính là sát chiêu của Thư Vương! Tay Lý Diệp siết chặt thành quyền.
*
Gia Nhu ngồi trong phòng, cố gắng nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện ở kiếp trước, muốn biết tiền trang Ngô Ký này rốt cuộc có danh tiếng gì không. Thế nhưng kiếp trước nàng không ở Đô thành, biết rất ít những chuyện đã phát sinh trong Trường An.
Chắc chắn là Lý Tâm Ngư biết được nhiều hơn nhưng hiện giờ nàng cũng không dám đi tìm cô bé, lỡ đâu mình đoán sai, bị Vương Tuệ Lan phát hiện thì cô bé kia không tránh khỏi bị phạt.
Nàng không có đầu mối nào bèn đi đến kệ sách của Lý Diệp, định tìm một quyển sách đọc giết thời gian. Trong lúc vô tình, nàng thấy một quyển sách đã ố vàng nằm tít trong góc, bên trên phủ một lớp bụi, có vẻ khác hoàn toàn với những quyển được bảo quản tỉ mỉ xung quanh.
Nàng tò mò cầm lấy nó, cẩn thận mở ra.
Đó là bức tranh vẽ một nam tử vận bạch y ngồi dưới ánh trăng bên cạnh giàn hoa, hai tay cầm quân cờ, trước mặt là bàn cờ bằng đá. Gương mặt người nọ có vẻ thanh cao sáng sủa, trông như đang bày mưu lập kế, xuất sắc hơn người. Tuy chỉ vẽ một bên sườn mặt nhưng đường nét lại rất tinh tế, có thể nhìn ra người vẽ đã dồn rất nhiều tình cảm vào bức tranh.
Góc phải của bức tranh có đề một bài thơ: Tay áo bay lay động, minh diễm như sắc xuân. Chim xanh không biết buồn, xem uyên ương song kết. Tim thiếu nữ xuân ngời, mãi kiềm lòng không đặng.
Lạc khoản là Dao Quang.
Chữ viết này khá giống chữ của Lý Diệp nhưng nét chữ mềm mại uyển chuyển hơn nhiều, có lẽ xuất phát từ bàn tay nữ tử. Hơn nữa, bài thơ này rõ ràng là thơ tình.
Trước đây Gia Nhu chưa từng thấy bức tranh này bao giờ, chẳng lẽ gần đây mới bị Lý Diệp lấy ra ngoài? Nàng hơi nhíu mày, cuộn bức tranh lại, càng nghĩ càng thấy lạ. Người nam tử được vẽ trong tranh tuy không thấy rõ khuôn mặt nhưng có cảm giác rất giống Lý Diệp.
Dao Quang, vừa lúc là tên của ngôi sao cuối cùng trong Bắc đẩu thất tinh. Chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?
Ngọc Hồ từ bên ngoài đi vào, nói với Gia Nhu: “Quận chúa, người chúng ta phái đi tra xét đã trở lại, bảo Ngô Ký đã mấy ngày không mở cửa nên cũng không điều tra được gì.”
Toàn bộ tâm tư Gia Nhu đều đặt trên bức họa nên không chú ý Ngọc Hồ đang nói gì.
Ngọc Hồ lại kêu một tiếng, nàng mới hồi phục tinh thần, hỏi: “Tại sao không mở cửa?”
“Điều này thì tra không ra. Chỉ biết việc làm ăn của Ngô Ký rất lớn, rất nhiều quan to hiển quý ở Đô thành đều gửi tiền ở đó lấy lời. Mấy ngày nay cũng có nhiều người hỏi thăm chuyện của chỗ này.”
“Hai người đang nói gì đấy?” Lý Diệp từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Ngọc Hồ vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài, Gia Nhu nhanh chóng để bức tranh lại chỗ cũ, đứng yên không nhúc nhích. Trong đầu nàng hiện giờ thật rối loạn, chuyện của Lý Tâm Ngư rồi nội dung trong bức tranh kia nữa. Ngọc Hành là ngôi sao thứ năm trong Bắc đẩu thất tinh…. mà Dao Quang là ngôi sao cuối cùng. Nếu dựa theo trình tự các ngôi sao thì Dao Quang hẳn là sư muội của Ngọc Hành?
Nàng không dám nghĩ quá sâu xa. Mọi việc không nhất định giống như nàng suy đoán đâu.
Những nữ tử có tên gọi Dao Quang trên thế gian này chưa chắc đều có quan hệ với Ngọc Hành.
Lý Diệp đi đến sau lưng Gia Nhu, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Vì ta về trễ nên nàng không vui? Hôm nay Thái tử giám sát cuộc thi, đề năm nay khó hơn so với năm ngoái. Lúc chúng ta ra khỏi Thượng Thư Tỉnh thì trời đã về chiều rồi.”
Gia Nhu hít sâu một hơi, xoay người đối diện chàng: “Không phải, ta không trách chàng. Chỉ là hôm nay xem sổ sách ở chỗ Đại tẩu, trong lúc vô ý phát hiện một khoản tiền lớn trong nhà đều đổ vào một nơi gọi là tiền trang Ngô Ký. Vừa rồi ta đang nghĩ đến chuyện này.”
Lý Diệp không ngờ nàng chú ý đến tiền trang Ngô Ký, chàng nói: “Nơi đó chỉ là chỗ lấy tiền lãi, trong Đô thành có không ít tiền trang tương tự, mấy người nhà giàu đều gửi tiền vào đó lấy lãi. Nàng không nên nghĩ nhiều.”
Gia Nhu ngước mắt nhìn vào mắt chàng, tròng mắt đen láy, cả khuôn mặt như được điêu khắc từ mỹ ngọc, giữa đầu mày lộ ra khí chất thanh tao quý phái, không giống một chút nào với ông lão gần đất xa trời nàng gặp nơi chiến trường kiếp trước.
Nghĩ như thế, nàng cảm thấy hơi dễ chịu hơn.
So với tiền trang Ngô Ký hay tiền đồ của Lý gia, nàng lại càng để tâm đến chàng hơn. Rõ ràng trong lòng không tin nhưng cứ không nhịn được mà nghi ngờ. Cả hai người đều bệnh tật ốm yếu, đều cùng qua lại thân mật với Quảng Lăng Vương. Chàng rõ ràng rất thông minh mà đời trước lại không chút danh tiếng…. Chẳng qua ngay cả dũng khí mở miệng hỏi chàng, nàng cũng không có. Nếu chính chàng thừa nhận mình là Ngọc Hành thì nàng sợ bản thân không chịu đựng nổi. Chỉ mấy năm nữa thôi, Ngọc Hành tiên sinh sẽ chết! Nếu chàng không dám thừa nhận tất nhiên lại phải dối lừa nàng.
Đương nhiên tốt nhất là chàng không phải, thế nhưng bây giờ chàng phủ nhận thì nàng sẽ tin sao?
“Chiêu Chiêu, rốt cuộc nàng bị sao vậy?” Lý Diệp cúi xuống, đặt một nụ hôn lên tóc nàng, “Tối qua ta làm nàng mệt mỏi à?”
“Không có.” Gia Nhu lắc đầu, đáp, “Hôm nay chàng thi thế nào rồi?”
Lý Diệp ngẩng đầu nghĩ nghĩ: “Vì để nàng có thể làm phu nhân nhà quan, vi phu xem như đã dốc hết toàn lực.”
Gia Nhu bị cách nói của chàng chọc cho bật cười, nắm tay chàng đi đến bên sập gỗ, sau khi ngồi xuống mới nói một cách nghiêm túc: “Phu quân, ta không mong làm phu nhân nhà quan, có thể mỗi ngày nhìn thấy chàng như bây giờ là tốt lắm rồi. Chờ lúc nào rảnh rỗi, chúng ta đi một chuyến đến biệt trang Li Sơn ở nha? Sẵn tiện để Tôn tiên sinh điều dưỡng cho chàng luôn.”
Lý Diệp cảm thấy hình như nàng đang che giấu cảm xúc nào đó, bèn nắm tay nàng nói: “Có thể ngày mai ta phải đi một chuyến đến Hồ Châu. Đợi sau khi trở về sẽ cùng nàng đến Li Sơn ở một thời gian.”
Gia Nhu hơi căng thẳng: “Chàng đi Hồ Châu làm gì? Tôn tiên sinh còn phải chữa bệnh cho chàng….”
Ngữ khí Lý Diệp thật bình tĩnh: “Lúc trước ta bái làm học trò ở thư viện Hồ Châu, nghe nói lão viện trưởng nơi đó đang bị bệnh nên ta muốn đi thăm một chút, thuận tiện thông báo tin đậu Tiến sĩ cho ông ấy biết luôn. Kết quả khảo hạch phải hai tháng mới có, ta đi khoảng một tháng sẽ về.” Hiện tại, Ngu Bắc Huyền chắc chắn đang ẩn nấp gần khu vực Hà Sóc, không biết khi nào sẽ xuống tay với Quảng Lăng Vương. Chàng phải đến bên cạnh Lý Thuần mới có thể đảm bảo không xảy ra sơ hở nào.
Sau khi Gia Nhu nghe xong thì nghĩ, nếu quả thật như thế, nàng sẽ không có lý gì mà ngăn cản chàng.
“Để ta mời Tôn tiên sinh đến, nếu hắn nói chàng có thể ra cửa, chàng mới được đi.” Gia Nhu vừa đứng dậy vừa nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận