Vào ngày khảo hạch ở Lại Bộ, Lý Diệp dậy thật sớm, Gia Nhu cũng dậy giúp chàng thay quần áo. Bọn hạ nhân bưng vào mấy cái khay gỗ, phía trên đặt áo bào màu xanh, dây thắt lưng bằng da cùng khăn lụa đen vấn đầu, tất cả đều dưới hình thức đơn giản nhất. Thi đỗ Tiến sĩ không có nghĩa là được làm quan trong triều đình, đại đa số đều phải nỗ lực thêm mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm nữa mới có thể hưởng được áo tím đai vàng(*), đeo thẻ bài cá vàng cá bạc(**).
(*)(**)Trang phục của các chức quan lớn trong triều đình.
Gia Nhu giúp Lý Diệp sửa sang lại trung y, nàng nghiêng đầu ngáp một cái, Lý Diệp thấy thế bèn đè tay nàng: “Nếu nàng mệt thì ngủ thêm lát nữa.”
Gia Nhu liếc mắt nhìn chàng, rút tay về: “Ta không mệt, chàng giơ tay lên nào, có hạ nhân đang nhìn đấy.”
Lý Diệp cười khẽ, nghe lời giang hai tay ra. Chàng vốn đã gầy, bởi vì cơn bệnh lần trước nên lại càng gầy hơn. Vai gầy eo hẹp, may là vóc dáng chàng đủ cao nên mặc y phục cũng không đến nỗi nào. Gia Nhu lấy áo choàng phủ lên cánh tay chàng, không cẩn thận dẫm lên vạt áo choàng nên suýt nữa là ngã.
Lý Diệp nhanh tay lẹ mắt ôm nàng vào ngực. Đám người Thu Nương vội vàng cúi đầu, lùi về sau vài bước.
“Đều tại chàng hết á, eo vẫn còn đau nè.” Gia Nhu đấm nhẹ lên ngực Lý Diệp, nhỏ giọng oán giận.
Vốn là đêm qua đang yên ổn đọc sách cùng Lý Diệp, còn định ngủ sớm nữa cơ. Thế nhưng nàng không cẩn thận làm dính mực lên mặt, Lý Diệp duỗi tay giúp nàng lau, lau lau một hồi lại chuyển thành hôn, chàng còn đè nàng lên án thư. Nàng nhớ đến tư thế đáng xấu hổ kia thì gương mặt nóng bừng. Tư thế tốt nhất trong xuân cung đồ gọi là tư thế cưỡi ngựa, thấy bảo như thế càng dễ thụ thai hơn.
Sau bước dạo đầu đầy nóng bỏng, bọn họ lại về giường, chàng ôm nàng từ sau lưng, nghiêng người xâm nhập. Vì đâm vào quá sâu, nàng cảm thấy như chạm đến bụng nên hét lên thất thanh. Không biết tỳ nữ vú già gác đêm mà nghe được sẽ nghị luận sau lưng họ thành kiểu gì nữa.
Trước khi thành thân, nàng cảm thấy chàng là một quân tử đứng đắn nhưng bây giờ lại hoàn toản đảo ngược. Tất cả mọi tư thế có hoặc không có trong xuân cung đồ, cả hai đều đã nếm thử. Khác với kiếp trước, tuy mỗi lần hợp hoan đều bị chàng lăn lộn đến mệt mỏi nhưng nàng cũng rất thích thú. Chàng luôn để ý đến cảm nhận của nàng nên chuyện giường chiếu của hai người như cá gặp nước.
Lý Diệp nhìn bộ dáng cúi đầu thẹn thùng của Gia Nhu, không nhịn được hôn lên gương mặt nàng: “Bị đau thì không nên cậy mạnh, lên giường nằm đi. Ta sẽ cố gắng về sớm.”
Gia Nhu liếc Lý Diệp một cái rồi vẫn tự tay mặc xiêm y cho chàng, sau đó tiễn người ra khỏi cửa. Cả hai cứ níu kéo, lưu luyến không rời, Gia Nhu nhìn theo bóng dáng dần khuất trong sân mà đáy lòng bỗng dâng lên một nỗi u sầu.
Tuy nàng không hỏi gì hết, từng ngày cũng trôi qua một cách bình thường nhưng Lý Diệp là mưu sĩ của Quảng Lăng Vương, giữa họ và Thư Vương tất nhiên sẽ có một hồi ác chiến.
Bây giờ Lý Diệp tham dự khảo hạch có lẽ là vì muốn thuận tiện hơn trong việc phò tá Quảng Lăng Vương. Hoặc có lẽ vì sự tham gia của nàng nên vận mệnh những người khác sẽ theo đó mà thay đổi. Sau này, một khi thân phận và lập trường của Lý Diệp lộ ra, Thư Vương sẽ bỏ qua cho chàng sao? Chàng chỉ là một người con vợ cả không được yêu thương ở Lý gia, một thư sinh nhu nhược, lấy cái gì để ngăn cản Thư Vương có quyền khuynh triều dã kia? Quảng Lăng Vương ốc còn không mang nổi mình ốc, cho dù có số làm vua nhưng có thể chắc chắn sẽ bảo vệ chàng được sao?
Kiếp trước, ngay cả Ngọc Hành mà Quảng Lăng Vương coi trọng nhất còn bảo vệ không được kìa.
Nhưng Gia Nhu biết ai có chí nấy, ngay cả giống loài nhỏ bé như chim sẻ khướu cũng có lý tưởng của riêng mình, huống hồ Lý Diệp cũng không phải chim sẻ khướu(***). Nàng không thể vì sợ hãi phong ba bão táp mà khuyên Lý Diệp từ bỏ khát vọng của chàng. Cha đã dạy nàng “giữa chốn ba quân có thể đoạt được ấn soái nhưng không thể đoạt được cái chí của kẻ thất phu”(****), nếu không thì chẳng khác nào giết chết người đàn ông này.
(****)Đại ý là “cái tôi” của mỗi người rất to lớn, muốn tước mất “cái tôi” của họ còn khó hơn chiếm lấy ấn soái giữa chốn ba quân.
Cho nên, tuy nàng lo lắng cũng chỉ có thể ủng hộ quyết định của chàng. Mặc dù tương lai trong triều đình có sóng gió rung trời, nàng sẽ cùng chàng chung vai sát cánh. Nếu đã không chạy trốn được số mệnh thì chỉ có thể thản nhiên đối mặt mà thôi.
“Quận chúa, ngài còn nhìn nữa sao? Lang quân đã đi xa lắm rồi đó.” Ngọc Hồ đứng bên cạnh trêu ghẹo.
Gia Nhu nhìn nàng ấy một cái rồi xoay người trở về phòng, cũng chẳng cảm thấy buồn ngủ nữa, nàng bảo Ngọc Hồ hầu hạ rửa mặt chải đầu. Ngọc Hồ nói với nàng: “Quận chúa, có chuyện này hơi chút kỳ lạ. Sáng nay, nô tỳ đến chỗ quản sự lãnh đống than củi cuối cùng, vậy mà nhìn thấy tỳ nữ Hương Nhi của Nhị nương tử thậm thà thậm thụt cùng một chỗ với vú già của Lưu nương tử. Hai người đó thân nhau từ bao giờ vậy chứ?”
Sau khi Quách Mẫn hồi phủ quả thật lui tới khá nhiều cùng Lưu Oanh. Gia Nhu cũng để ý thấy hai nàng thường xuyên vừa nói vừa cười, đi dạo trong hoa viên. Rốt cuộc thì lý do gì đã khiến Quách Mẫn buông bỏ thành kiến, hoàn toàn tiếp nhận Lưu Oanh? Gia Nhu cảm thấy trong chuyện này nhất định có cái gì đó không đúng. Lưu Oanh vốn là người tới không tốt, Quách Mẫn đi cùng nàng ta, nói vậy chắc cũng có mưu đồ.
Nhưng rốt cuộc Lý gia có cái gì để các nàng ấy mơ ước? Hay là nói, hai người đó đang âm thầm muốn bắt lấy nhược điểm của ai? Lý Giáng luôn làm việc cẩn thận, Lý Huyên cũng có danh tiếng thanh liêm chính trực trong quân đội, Lý Diệp thì bé nhỏ không đáng kể, ba người này đều ít có khả năng nhất. Vậy còn lại chỉ có Lý Sưởng, Vương Tuệ Lan và nàng.
Quách Mẫn cùng Lý Sưởng là phu thê, nàng và Quách Mẫn chưa từng có đụng chạm, thế nhưng giữa phủ Vệ quốc công và Lý gia vốn là mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng. Hơn nữa, Gia Nhu biết rõ trước đây Vệ quốc công nắm quyền Kim ngô vệ trong tay, sau khi Vệ quốc công phạm lỗi mới giao qua cho Võ ninh hầu. Nếu không thì phủ Vệ quốc công cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.
“Nô tỳ còn nghe nói gần đây Huyện chủ cho giảm bớt các chi phí trong phủ, lương tháng của hạ nhân đều giảm một ít. Bởi vì đánh giặc nên quốc khố eo hẹp, trong cung ngoài cung đều thắt lưng buộc bụng, xuất ra một phần lực cho đại quân nơi tiền tuyến.” Ngọc Hồ nói, “Hôm nay Quận chúa còn đến chỗ Huyện chủ không ạ?”
Gia Nhu gật đầu: “Tất nhiên, tìm chút chuyện làm giết thời gian.” Thật ra nàng thích tự do, không muốn bị gò bó, khi còn ở Nam Chiếu cũng chẳng ai quản, sau khi đến Lý gia có tai mắt khắp nơi đang dõi nhìn, nàng phải theo đúng khuôn phép, chán muốn chết.
Ăn sáng xong, Gia Nhu dẫn đám người Ngọc Hồ đến viện Vương Tuệ Lan nhưng nàng ấy không có ở đây. Hạ nhân bảo Vương Tuệ Lan có việc phải trở về phủ Võ ninh hầu. Gia Nhu không nhận được tin báo trước nên cũng không định ở lại đây lâu, xoay người chuẩn bị trở về.
Bỗng nhiên, Lý Tâm Ngư chui ra từ trong rừng cây, trên đầu còn dính vài cọng cỏ. Cô bé nhìn thấy Gia Nhu bèn tiến lên bám lấy cánh tay nàng, nói: “Tứ thẩm, diều của cháu bị dính trên cây, người giúp cháu lấy xuống đi.”
Đứa bé này không bao giờ dính người, thỉnh thoảng Gia Nhu gặp trong sân thì nó cũng tránh đi, khó có khi nói được mấy câu. Thế mà thái độ hôm nay lại khác thường, còn chủ động đến gần nàng? Hạ nhân bên cạnh cất lời khuyên nhủ: “Tiểu thư, Quận chúa còn phải trở về có việc. Con diều bị vướng ở đâu, nô tỳ lấy giúp tiểu thư.”
Lý Tâm Ngư cứ bám dính Gia Nhu, không chịu buông tay, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.
Gia Nhu cười nói: “Không sao, ta cũng đang rảnh, đi xem cùng cháu vậy. Các ngươi cứ chờ ở đây được rồi.”
Hạ nhân hết cách, chỉ có thể vâng mệnh.
Lý Tâm Ngư kéo Gia Nhu đi được vài bước, thấy bốn bề vắng lặng rồi mới nhỏ giọng thì thầm với nàng: “Cháu nghe mẫu thân nói chuyện cùng Bảo Chi, bảo nếu cứ tiếp tục như vậy là xong đời.”
Gia Nhu cảnh giác hẳn lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Cháu có biết mình đang nói gì không?”
Lý Tâm Ngư kề sát đến lỗ tai Gia Nhu: “Sổ sách có vấn đề. Nhị thẩm cũng muốn có.”
Gia Nhu nhìn Lý Tâm Ngư một cách khó tin, biểu tình cô bé cực kỳ nghiêm túc. Đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm, khôn như cáo. Lý Tâm Ngư không nói gì nữa mà duỗi tay chỉ về một hướng. Lần trước Gia Nhu thấy Bảo Chi ôm sổ sách từ một sương phòng tới, có lẽ chính là chỗ đó.
“Cháu muốn ta đi xem trộm sổ sách?” Gia Nhu hỏi.
Lý Tâm Ngư nghiêm túc gật đầu.
Gia Nhu không thể nào tin hoàn toàn vào lời một đứa trẻ nhưng nhất định là Lý Tâm Ngư đã nghe được tin tức quan trọng nào đó. Tuổi cô bé còn nhỏ nên rất dễ che giấu, người thường cũng không có sự cảnh giác đối với con nít. Quách Mẫn muốn sổ sách Lý gia để làm gì? Chẳng lẽ sổ sách có vấn đề?
Thế nhưng quả thật mấy hôm nay Vương Tuệ Lan không cho nàng xem qua sổ sách, vẫn luôn đề phòng nàng. Nhưng đống sổ sách đó dù Vương Tuệ Lan chưởng quản thì Lý Giáng sẽ kiểm tra định kỳ , không lẽ ông ấy cũng chưa nhìn ra vấn đề?
Bây giờ Vương Tuệ Lan không ở nhà, lại có sự yểm trợ của Lý Tâm Ngư, Gia Nhu thật có thể tìm hiểu đến tận cùng.
Hai người lẻn đến bên ngoài cửa sổ sương phòng, Lý Tâm Ngư nấp dưới chân tường trông chừng, Gia Nhu mở cửa sổ rồi xoay người trèo vào. Nàng rón ra rón rén đi đến gần kệ sách, nhìn tên mấy đầu sách, rất nhanh đã thấy một cái hộp chứa sổ sách mấy tháng trước, nàng mở ra xem ngay.
Gia Nhu theo Vương Tuệ Lan học một khoá nên những thứ đơn giản như thu vào chi ra, nàng có thể đọc hiểu. Trong mấy quyển sổ không có gì khác thường, ngoại trừ một vài lần chi tiêu rất lớn, tiền đổ vào một nơi là tiền trang Ngô Ký. Thương nhân có thể gửi một số tiền lớn vào tiền trang này rồi lấy chứng từ, đến nơi khác rút ra, cũng chính là ngân phiếu. Nơi này còn có dịch vụ gửi tiền lấy lãi, mấy hộ nhà giàu, thậm chí cả quan phủ đều gửi tiền vào đây kiếm lãi.
Thoạt nhìn thế này cũng không có gì đáng nghi.
“Tứ thẩm, có người tới!” Lý Tâm Ngư ở bên ngoài nhỏ giọng kêu một tiếng. Gia Nhu vội vàng đặt sổ sách vào chỗ cũ rồi trèo ra ngoài từ đường cửa sổ, sau đó kéo Lý Tâm Ngư đi xa chỗ này.
Lý Tâm Ngư hỏi: “Thế nào ạ? Có nhìn ra gì không?”
Gia Nhu lắc đầu: “Từ trên sổ sách thì không thấy bất cứ vấn đề gì. Có phải cháu đã nhạy cảm quá hay không?”
“Không phải, tiền trang Ngô Ký có vấn đề!” Lý Tâm Ngư sốt ruột kêu lên.
Gia Nhu lại càng giật mình, đến cả tiền trang Ngô Ký mà nó cũng biết?
“Tiểu Ngư Nhi, rốt cuộc cháu đã biết những gì?”
Lý Tâm Ngư cắn môi, bé không thể nói nhiều hơn nữa, nếu nói tiếp thì chính bé cũng không thể giải thích rõ ràng, ngược lại sẽ bị cho là quái vật. Ví dụ như vì sao bé lại trở về lúc còn nhỏ, vì sao đời trước không ai thấy bé xuất hiện ở Lý gia. Vì thấp cổ bé họng, lại không được mẫu thân yêu mến nên sẽ không ai tin bé, bé chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình trước.
Nhưng bây giờ bé đã biết chuyện này, nếu giấu diếm không báo, chỉ sợ Lý gia sẽ không thoát khỏi vận mệnh như kiếp trước. Dù bé không thích Lý gia nhưng trong người cũng chảy dòng máu Lý thị. Trong cái nhà này, bé chỉ tin tưởng hai người không có bất cứ lợi ích liên quan nào, là Tứ thúc và Tứ thẩm. Bé rất khó nhìn thấy Tứ thúc, nghe nói hiện giờ có đại phu đang chữa bệnh cho thúc ấy, bé chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào vị Tứ thẩm mà đời trước mình chưa từng gặp lần nào.
Quận chúa của Vân Nam Vương, hẳn sẽ không phải là một phụ nhân tầm thường trong nội trạch. Tuy rằng kiếp trước Lý gia đã từ hôn, Tứ thúc không cưới vị này.
“Cháu hay nghe mẫu thân nhắc đến tiền trang Ngô Ký kia, Tứ thẩm hãy kiểm tra một chút. Thế nhưng chỉ sợ biện pháp bình thường cũng chẳng thể tra được cái gì, người hãy nghĩ cách nha.” Lý Tâm Ngư nói xong lập tức xoay người bỏ chạy nhanh như chớp.
Gia Nhu nhìn bóng dáng nho nhỏ đằng xa, trong lòng đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ để diễn tả nữa. Một đứa bé mới có mấy tuổi, sao lại biết nhiều như thế? Cho dù nói đứa bé này trưởng thành sớm nhưng cũng không thể nào biết được một tiền trang bên ngoài có vấn đề. Chẳng lẽ cô bé cũng…. nhưng vậy thì lại quá khó tin. Chính bản thân Gia Nhu còn cảm thấy đời trước của nàng có lẽ chỉ là một giấc mộng hoàng lương mà thôi. Ngoại trừ điều này, làm gì còn cách nào khác để lý giải sự khác thường của cô bé đây?
Nàng trở lại nơi gặp Lý Tâm Ngư lúc nãy rồi dẫn hạ nhân trở về viện. Nghĩ tới nghĩ lui, Gia Nhu vẫn gọi Ngọc Hồ đến: “Em hãy âm thầm cho người đi hỏi thăm tiền trang Ngô Ký trong Đô thành, xem thử có vấn đề gì không.”
“Sao bỗng nhiên Quận chúa muốn điều tra tiền trang này vậy ạ? Nô tỳ nghe nói mấy tiền trang kiểu đó thường có chỗ dựa rất lớn sau lưng, chỉ sợ không điều tra được gì.”
“Cứ đi hỏi thăm một chút, nhớ kỹ, không được bại lộ thân phận.” Gia Nhu dặn dò. Chính bản thân nàng đã trải qua chuyện kỳ lạ khó tin nên không khỏi có thêm vài phần tin tưởng lời của Lý Tâm Ngư. Nhỡ đâu thật sự có liên lụy cũng có thể phòng bị được đôi chút.
Ngọc Hồ gật đầu đáp vâng, đi làm ngay.
Cùng lúc đó, Quách Mẫn đến viện của Lưu Oanh, nàng cho toàn bộ hạ nhân trong phòng lui xuống, còn lệnh Hương Nhi canh giữ bên ngoài cửa. Quách Mẫn nói với Lưu Oanh: “Hiện tại Vương Tuệ Lan không ở trong phủ, vì sao chúng ta không đi lấy sổ sách? Vậy là có thể biết ngay Lý gia đã gửi bao nhiêu tiền ở Ngô Ký rồi.”
Lưu Oanh mở đỉnh lư hương ra, khêu hương trầm bên trong rồi mới thong thả ung dung đáp: “Cho dù lấy được sổ sách thì trên đó đều viết cho Lý Tướng công xem, làm sao chứng minh được nó có vấn đề? Ngươi cứ manh động như thế, ngược lại sẽ bứt dây động rừng.”
Quách Mẫn ngồi xuống, nói: “Lúc trước chính ngươi chủ động tìm đến ta, bảo có thể giúp ta một tay. Tiền trang Ngô Ký kia là túi tiền của phủ Võ ninh hầu, lại còn cấu kết với hoạn quan, thu được món lợi kếch xù. Mấy tên hoạn quan kia lấy tiền trong quốc khố xài vào việc riêng, giờ bỗng gặp chiến sự, không bổ cứu được phần quân lương nên lấy tiền trong Ngô Ký chuyển vào quốc khố. Hiện giờ tiền tuyến lại giục quân lương, bọn chúng không bù được lỗ hổng lớn như vậy bèn lấy tiền người khác gửi mà đắp vô, sớm muộn gì cũng sẽ đổ bể. Đến lúc đó, Lý gia cũng sẽ không thoát được liên lụy vì đã tham dự vào việc gửi tiền.”
Lưu Oanh nở nụ cười như biết rõ mười mươi: “Ngươi cần gì phải nói đường hoàng đĩnh đạc như thế? Nói trắng ra là ngươi muốn mượn chuyện này lật đổ phủ Võ ninh hầu, về phần Lý gia có ra sao, ngươi thật sự quan tâm à? Ngươi đã sớm tắt lửa lòng vì Lý Sưởng phụ ngươi, ngươi còn muốn bỏ hắn nữa kìa?”
Quách Mẫn yên lặng nhìn Lưu Oanh: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi vào Lý gia để làm gì? Ta thấy ngươi cũng chẳng yêu thương gì Lý Sưởng, tại sao phải nương nhờ vào hắn?”
“Ta giúp ngươi đạt được mục đích, ngươi không hỏi lai lịch của ta, vậy cũng công bằng rồi mà?” Lưu Oanh lạnh nhạt đáp.
Quách Mẫn nhìn bụng Lưu Oanh, nói: “Đứa bé này….”
Lưu Oanh duỗi tay vuốt ve bụng mình: “Ngươi không nên nghi ngờ, nó chính là cốt nhục của Lý Sưởng. Nếu chẳng phải vậy thì Lý Sưởng sẽ không tin ta hoàn toàn. Ta biết mình đang làm gì, cũng sẽ không hối hận. Ngươi làm tốt chuyện của ngươi, chúng ta cứ theo nhu cầu là được.”
*
Thành Ngụy Châu - địa bàn của Nguỵ Bác Tiết độ sứ, toàn thành đều trong lệnh giới nghiêm. Ngu Bắc Huyền đi vào một tửu quán mua rượu thì nghe thấy có người đang nói về trận chiến mấy ngày trước đây. Vốn quân Nguỵ Bác và quân Lư Long đã bao vây Lý Thuần, dù hắn có chắp cánh cũng khó thoát, ai ngờ Vương Thừa Nguyên nửa đường xuất hiện, cứu người mang đi.
Toàn bộ khu vực Hà Sóc bây giờ đều đang kháo nhau rằng Vương Thừa Nguyên phi thường dũng mãnh, nói hắn không thua kém Thành Đức Tiết độ sứ trước đây. Trận chiến vốn đã nắm chắc phần thắng mà giờ lại có thêm rất nhiều biến số.
Ngu Bắc Huyền lẳng lặng đứng nghe, lấy rượu rồi rời khỏi tửu quán. Thường Sơn tìm thấy Ngu Bắc Huyền, nhỏ giọng bẩm báo: “Thuộc hạ đã nghe ngóng được, trong trướng của Quảng Lăng Vương không có Ngọc Hành tiên sinh.”
Chiến sự quan trọng như vậy mà Ngọc Hành không ở bên cạnh Quảng Lăng Vương? Ngu Bắc Huyền híp mắt, hiện giờ “y” đang luyện binh tại vùng ngoại ô của Thái Châu, sẽ không ai nghi ngờ. Mục đích chuyến đi này chính là ám sát Quảng Lăng Vương, tuyệt đối không thể để người đó còn sống mà trở về Đô thành.
Ngu Bắc Huyền vẫn luôn tìm cơ hội xuống tay nhưng muốn giết một chủ tướng, nói dễ hơn làm.
“Tung tích Ngọc Hành trước giờ đều kỳ lạ, có lẽ hắn đang nấp trong bóng tối, không để người khác phát hiện cũng không chừng. Chắc chắn Ngọc Hành sẽ đoán được Thư Vương muốn ám sát Quảng Lăng Vương, không thể nào không có sự phòng bị. Nếu không thì Vương Thừa Nguyên ở đâu chui ra? Cứ dò xét thêm.”
“Vâng!” Thường Sơn đáp, lại nói tiếp, “Chủ thượng, ngài thật sự muốn giết Quảng Lăng Vương sao? Nếu mọi chuyện bại lộ…. Sao Thư Vương cứ muốn ép ngài vào đường cùng vậy chứ?”
Ngu Bắc Huyền nhìn Thường Sơn một cái, giữa đầu mày hiện lên sự lạnh lẽo: “Bảo hổ lột da thì phải chuẩn bị tâm lý bị hổ cắn bất cứ lúc nào. Vậy nên ta không thể tự mình ra tay, cần phải mượn tay hai vị Tiết độ sứ là Nguỵ Bác và Lư Long giết Quảng Lăng Vương. Dù sao giữa hắn và Thư Vương, ta chỉ có thể chọn một. Ai cũng biết ta là người của Thư Vương, Quảng Lăng Vương không thể trách ta.”
“Còn…. còn một việc nữa ạ.” Thường Sơn ấp a ấp úng.
“Chuyện gì?”
Thường Sơn hít một hơi thật sâu: “Lúc trước ngài giải tán hết nữ quyến trong phủ, có một người từng được ngài cứu là Lưu Oanh đã đến Đô thành, còn đi… đi theo Nhị công tử nhà Lý tướng.”
“Đó là nàng ta tự lựa chọn, liên quan gì đến ta?” Ngu Bắc Huyền lạnh nhạt đáp.
“Nàng ấy truyền tin về, nói hình như sức khỏe Tứ lang quân Lý gia rất không ổn, có quan hệ với Thánh nữ Hoả Hiên Giáo đã bị triều đình tiêu diệt. Nếu mọi chuyện bị tra ra là thật thì Lý tướng sẽ gặp phiền toái lớn, có lẽ ngay cả vị trí Tể tướng cũng giữ không nổi.” Thường Sơn nói rõ một năm một mười.
“Thánh nữ Hoả Hiên Giáo?” Ngu Bắc Huyền cau mày lặp lại một lần, “Sao nàng ta lại biết việc đó?”
“Hình như cha của Lưu Oanh từng là giáo đồ của Hoả Hiên Giáo, đã theo bên cạnh vị Thánh nữ đó nên biết được một số nội tình. Cụ thể ra sao thì nàng ấy không nói rõ, chỉ bảo một khi có tin gì sẽ báo cho ngài biết. Nếu Lý Tứ lang quả thật là dư nghiệt Hoả Hiên Giáo, Quận chúa có thể sẽ trở về bên cạnh ngài. Ngài không vui sao?”
Ngu Bắc Huyền không nói không rằng mà chỉ chắp tay đi thẳng về phía trước. Đương nhiên y muốn đoạt lại nàng. Nếu xuất thân thật sự của Lý Diệp là vậy, chỉ sợ cây đại thụ Lý gia sẽ phải ngã nghiêng. Thế nhưng bây giờ căn cơ của y chưa ổn, sao có thể che chở cho nàng? Chỉ có làm tốt nhiệm vụ lần này, nhanh chóng trở về Thái Châu thì mới tính được những chuyện tiếp theo.
Đã không còn nhiều thời gian nữa.
(**)Thẻ cá vàng cá bạc:
(***)Chim sẻ khướu:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận