Lý Diệp đi đến trước mặt Tôn Từ Chu, hành lễ nói: "Vậy làm phiền tiên sinh."
Tôn Từ Chu bảo Gia Nhu: "Lúc ta chữa bệnh không thích có người ngoài ở đây nên ngươi ra ngoài chờ đi. Không có sự cho phép của ta thì không được phép đi vào."
Gia Nhu nhíu mày, dù sao nàng cũng đường đường là Quận chúa, bị người khác hô tới quát lui thế này vẫn là lần đầu tiên trong đời. Thế nhưng suy nghĩ cho Lý Diệp nên nàng nghe theo mà lui ra bên ngoài.
Chờ cửa đóng lại, Tôn Từ Chu bỗng nhiên đưa tay ra trước mặt Lý Diệp. Lý Diệp nhanh chóng nghiêng đầu, lui về sau hai bước mới đứng vững.
"Ngươi muốn làm gì?" Chàng hỏi, toàn thân dâng lên sát khí, so với vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tôn Từ Chu lại lấn người tiến lên: "Giả vờ tay trói gà không chặt lâu như vậy, không muốn hoạt động gân cốt sao? Ngọc Hành sư huynh."
Gia Nhu đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động trong phòng rất lớn. Dường như là cái bàn đổ ngã, cánh cửa rung động, làm gì có chỗ nào giống với chữa bệnh, rõ ràng giống như đang đánh nhau. Nhưng Lý Diệp là thư sinh yếu đuối đấy! Sao có thể trải qua giày vò như này được. Nàng vốn định phá cửa mà vào nhưng nghĩ lại Tôn Từ Chu xảo trá, có lẽ là phương pháp thông kinh mạch linh hoạt đặc biệt gì đó cũng nói không chừng. Ngộ nhỡ nàng đi vào lại chọc hắn không vui, không trị cho Lý Diệp nữa, trái lại là chuyện xấu.
Nàng bình tĩnh lại, vừa cẩn thận nghe một lát, tiếng động bên trong rốt cuộc cũng đã ngừng.
Lý Diệp đè bả vai Tôn Từ Chu, ép chặt hắn lên tường. Tôn Từ Chu giãy dụa hô: "Đau đau đau, huynh mau buông tay! Quận chúa tốn công tốn sức mới mời ta đến được, phế ta thì bệnh của huynh cũng không khỏi, chẳng phải làm nàng tốn sức uổng phí rồi sao?"
Lý Diệp nhìn ra ngoài cửa, buông tay rồi lui lại phía sau một bước: "Chữa bệnh thì đệ cứ chữa là được, vì sao muốn ra tay đánh người?"
Tôn Từ Chu xoay xoay bả vai, nói: "Ta đã nói sẽ không khám và chữa bệnh cho huynh nữa nhưng Quận chúa dùng Linh Nguyên uy hiếp ta, còn không cho ta xả giận sao? Với cả ta đánh cũng không lại huynh. Sư huynh là đệ tử mà sư phụ đắc ý nhất và thương yêu nhất, là người ở bên lão nhân gia thời gian dài nhất. Sư phụ từng nói văn của huynh có thể định quốc, võ có thể lên trận giết địch. Tại sao lại muốn co đầu rụt cổ ở chỗ này đóng vai một thư sinh yếu đuối?"
Lý Diệp trầm mặc một hồi mới trả lời: "Khai Dương, ta không muốn làm khó người khác, có trị bệnh hay không, tất cả tùy ở đệ. Nhưng nếu đệ dám tiết lộ thân phận của ta thì ta sẽ không nhớ tình đồng môn."
"Ta vẫn nhớ rõ lời trăn trối của sư phụ lúc lâm chung nên không cần huynh nhắc nhở. Đã tới thì tất nhiên là muốn xem bệnh cho huynh." Tôn Từ Chu đi lấy hòm thuốc rồi ngồi lên sập, thấy Lý Diệp đứng yên, hắn vỗ vỗ bàn, "Huynh ngồi xuống đi."
Lúc này Lý Diệp mới vén áo bào lên ngồi xuống, đưa tay ra cho hắn. Khi hắn bắt mạch thì vẻ mặt giống như biến thành người khác, không tiếp tục nói nữa.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, mặt trời ngả bóng. Lư hương trong phòng đã cháy hết hương liệu, không còn bốc khói nữa.
Tôn Từ Chu thu tay lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Hai năm trước, sau khi ta chữa bệnh cho huynh vốn đã khôi phục giống như người bình thường, tình hình hai năm này đột ngột thay đổi. Cho ta xem một chút máu ứ đọng trước ngực.”
Lý Diệp có chút do dự, Tôn Từ Chu mới mặc kệ người kia nhăn nhăn nhó nhó, chìa tay ra gỡ cổ áo Lý Diệp. Một khối máu ứ đọng to bằng đầu nắm tay thình lình xuất hiện trên lồng ngực như bạch ngọc. Tôn Từ Chu đè tay lên chung quanh khối máu ứ đọng kia, quan sát vẻ mặt chàng.
Mặc dù Lý Diệp cảm thấy đau nhưng trên mặt cũng chỉ tỏ vẻ thản nhiên.
"Vết thương này bị như thế nào? Huynh đúng là làm bậy mà!" Tôn Từ Chu vốn định chửi ầm lên nhưng đối diện với khuôn mặt Lý Diệp lại phát tác không được, "Thể chất huynh vốn đã khác hẳn người thường, ngoại thương cũng thôi nhưng nội thương giống như vậy là sẽ tổn thọ, huynh biết không? Có phải huynh chán sống rồi không?"
Lý Diệp cười cười kéo lại quần áo: "Ai mà lại chán sống chứ? Nhưng con người sớm muộn gì cũng phải chết."
Tôn Từ Chu không ưa nhất chính là dáng vẻ không coi trọng mình như này, hỏi: "Ta biết huynh coi nhẹ sống chết nhưng huynh nghĩ tới cảm nhận của người ngoài cửa kia không? Nàng nói với ta, tính mạng của huynh so với nàng quan trọng hơn, huynh nhẫn tâm bỏ lại nàng sao?"
Biểu cảm Lý Diệp rốt cục cũng có vết nứt, vẻ mặt chàng lướt qua một tia không đành lòng nhưng rất nhanh đã thu lại. Chàng không phải người sẽ tùy tiện để lộ sơ hở nhưng có điều bởi vì ngoài quan hệ đồng môn với Tôn Từ Châu thì giao tình cũng không cạn. Nếu nói lúc trước, cá nhân chàng thật sự không coi sinh tử là gì. Vốn chỉ là một đóa lục bình, không có chỗ đến cũng chẳng có chỗ đi, chỉ cần hoàn thành sứ mệnh là xong.
Nhưng bởi vì để ý Gia Nhu nên những ngày này mặc cho nàng tìm đại phu tới cửa xem bệnh. Cho dù biết làm như vậy sẽ không có kết quả gì nhưng chỉ cần nàng có thể dễ chịu hơn chút, chàng nguyện ý phối hợp.
"Hai năm này, đệ và Dao Quang trải qua như thế nào?" Lý Diệp sửa sang áo bào, hỏi.
"Không thể nói là tốt hay không tốt. Ta không giống huynh, không quan tâm quốc gia đại sự mà chỉ dốc lòng với y thuật, thế đạo này biến hóa như thế nào cũng không liên quan đến ta. Còn Linh Nguyên thì..." Tôn Từ Chu yên lặng, "Vẫn chưa buông được huynh, ở Dương Châu hành nghề y. Không phải huynh biết rõ tình huống của muội ấy từ chỗ Mạt đại phu rồi sao?"
Lý Diệp gật đầu: "Vì sao hai năm trước các đệ lại không từ mà biệt?"
Tôn Từ Chu không có cách nào trả lời câu hỏi này. Chính hắn cũng còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ khi biết được chuyện kia, không nói cũng là vì muốn tốt cho mọi người. Mặc dù sư huynh sớm muộn gì cũng sẽ biết nhưng thống khổ sau khi biết chỉ sợ không ít hơn so với hắn. Cho nên hai năm trước hắn mới lựa chọn tránh đi thật xa, không ngờ vẫn trốn không thoát.
Hắn đổi chủ đề: "Đừng nói ta nữa. Thân thể huynh kỵ nhất là suy nghĩ quá nặng nề, làm quân sư cho Quảng Lăng Vương sẽ không tránh khỏi phải lo lắng hết lòng nhưng không thể nghỉ ngơi một chút sao? Cứ tiếp tục như thế, huynh còn muốn sống qua tuổi 30 hay không?”
Lý Diệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét gò má lạnh lùng: "Quảng Lăng Vương bị vây hãm tại Hà Sóc Tam Trấn, tuy có Vương Thừa Nguyên nội ứng ngoại hợp cùng ngài ấy nhưng cường địch vây quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, ta không thể không bày mưu tính kế cho ngài. Từ cái ngày bái nhập sư môn đó, sống chết của ta đã không phải do mình. Mệnh dài hay ngắn toàn bộ tuỳ theo ý trời.”
"Ta biết huynh nhớ rõ tâm nguyện chưa hoàn thành của sư phụ nhưng sư phụ không có bảo huynh đi chết! Vì sao huynh lại muốn gánh tất cả mọi chuyện trên vai mình chứ? Quảng Lăng Vương ra sao, Thái tử như thế nào, thiên hạ có làm sao thì liên quan gì tới huynh?" Tôn Từ Chu đứng bật dậy, giận không kiềm chế được, "Hai năm trước ta muốn huynh nghỉ ngơi, huynh nói căn cơ Quảng Lăng Vương chưa ổn, cần huynh bày mưu tính kế giúp hắn. Hai năm sau, huynh nhìn lại thân thể mình chút đi, bên ngoài mạnh mẽ bên trong trống rỗng! Thật muốn đợi đến lúc ngay cả ta cũng không cứu vãn được thì Quận chúa chỉ có thể làm quả phụ!"
"Khai Dương..." Lý Diệp hít một hơi, "Làm khó cho đệ rồi."
"Huynh không làm khó ta mà đang làm khó chính bản thân mình. Nếu Quảng Lăng Vương thật thương tiếc huynh thì nên tự thân vận động một chút." Tôn Từ Chu cúi người thu dọn đồ đạc, "Được rồi, ta đi kê đơn thuốc."
"Chuyện của ta đừng để người khác biết." Lý Diệp không yên tâm dặn dò.
Tôn Từ Chu đáp một tiếng rồi đi qua kéo cửa ra, ánh nắng ngoài phòng có hơi chói khiến hắn khép hờ đôi mắt. Gia Nhu đứng trước mặt hắn, nôn nóng hỏi: "Tôn tiên sinh, thế nào rồi?"
Tôn Từ Chu lại đổi về giọng điệu lạnh như băng: "Tạm thời chưa chết được nhưng cũng sắp rồi."
Thân thể Gia Nhu lập tức cứng đờ, mặt xám như tro. Tôn Từ Chu lại nói: "Gạt ngươi thôi. Bây giờ ta đi kê đơn thuốc, Quận chúa có thể vào rồi." Nói xong thì nghiêng người để Gia Nhu bước vào. Trước kia hắn cảm thấy sư huynh chỉ dựa vào một tờ hôn thư mà thủ thân như ngọc, cự tuyệt Linh Nguyên thật sự khiến người tức giận. Nhưng bây giờ nhìn thấy Gia Nhu, hắn bỗng hiểu ra, trong một mối tình mà hai người chỉ có nhau sẽ không dung được người thứ ba.
Gia Nhu đi vào phòng, ánh nắng mỏng manh của tiết trời cuối đông đầu xuân chiếu vào người Lý Diệp khiến da chàng trắng đến gần như trong suốt, sống mũi thẳng tắp phác họa ra đường nét tuấn dật. Chàng đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ những gì mà ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng giống như một đóa sen cung phụng trước Phật tổ.
Khi Gia Nhu còn bé đã cảm thấy chàng không giống người phàm, trên người không nhiễm khói lửa nhân gian. Thậm chí có lần nàng tưởng rằng đêm đó có lẽ chỉ là một giấc mơ.
"Tứ lang." Gia Nhu ngồi xuống bên cạnh Lý Diệp, cầm tay chàng nói, "Tôn tiên sinh nói chàng không sao."
Lý Diệp quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Ta đã nói với nàng rồi, nàng không chịu tin."
Gia Nhu cúi đầu dán mặt vào lòng bàn tay chàng, nhẹ nhàng vuốt ve những vết chai: "Thiếp chỉ nguyện lang quân khỏe mạnh, mãi mãi có nhau.”
Lý Diệp sững sờ, lập tức đưa tay vuốt ve tóc Gia Nhu: "Chiêu Chiêu..."
Gia Nhu đứng dậy, duỗi tay đè xuống môi Lý Diệp: "Chàng đừng nói gì hết. Chỉ cần là quyết định của chàng, ta đều sẽ tôn trọng. Buổi trưa muốn ăn gì? Ta vẫn nên hỏi Tôn tiên sinh xem chàng bây giờ có thể ăn được những gì." Nàng đứng dậy đi nhanh ra ngoài, hai ba bước đã biến mất ở cạnh cửa.
Lý Diệp biết nàng thật ra rất nhạy cảm, có lẽ đã nhận thấy điều gì đó. Nhưng những gì chàng gánh trên vai thực sự quá nặng, không muốn lại ép nàng tới thở không nổi. Vừa rồi lời đến bên miệng nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra được.
Vân Tùng đi tới bên ngoài cửa kêu một tiếng: "Lang quân, có bồ câu ạ!"
Lý Diệp ra lệnh hắn cầm bồ câu đi vào, gỡ tờ giấy trên chân bồ câu xuống, nhanh chóng nhìn qua hai lần. Nguỵ Bác Tiết độ sứ Điền Tự đánh giáp lá cà với Lý Thuần ở Lộ Châu, Điền Tự chiếm ưu thế về địa lý khiến Lý Thuần liên tục bị thua hai trận, sau đó lại bỗng nhiên lui binh vài dặm dụ Lý Thuần đuổi theo. Lý Thuần không nghe Vệ quốc công khuyên can, một mình xâm nhập bị Lư Long Tiết độ sứ cùng Nguỵ Bác Tiết độ sứ vây kín, tổn hại hơn vạn binh. May mắn được Vương Thừa Nguyên lãnh ba vạn binh gấp rút tiếp viện, Lý Thuần mới toàn thân trở ra được.
Vương Thừa Nguyên này sợ là một tướng tài ẩn giấu. Trong lúc Đức Thành đang chia năm xẻ bảy mà hắn có thể tập kết được ba vạn người với thời gian ngắn như vậy, còn có thể đối chọi cùng hai nhánh quân lớn của Tiết độ sứ thì tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
Xem ra nước cờ cứu hắn lúc trước đã đi đúng rồi. Bây giờ có hắn và Vệ quốc công trợ giúp Lý Thuần, trận chiến này còn được năm phần thắng, biến số duy nhất chính là Thư Vương. Không biết ông ta sẽ hạ sát thủ từ chỗ nào nên khó lòng phòng bị.
Lý Diệp nhanh chóng viết một tờ giấy nhét vào chân bồ câu rồi ra lệnh Vân Tùng thả đi. Bồ câu vỗ cánh bay cao, rơi vào trong mắt Lưu Oanh đang tản bộ với Lý Sưởng. Lưu Oanh hỏi: "Trong nhà có ai nuôi bồ câu sao? Gần đây ta thường hay thấy bồ câu ở trên nhà quanh quẩn một hồi."
Lý Sưởng không quan tâm nói: "Có lẽ là Tứ đệ nuôi. Thân thể hắn không tốt nên nuôi một đám chim chóc làm chân chạy truyền tin cho hắn, không có gì kỳ quái."
Lưu Oanh kéo cánh tay Lý Sưởng nói: "Lang quân, lúc trước Tứ lang quân vẫn ở Li Sơn chưa từng rời khỏi sao?"
"Làm sao ta biết được? Có lẽ là vậy. Sao hôm nay nàng luôn hỏi về hắn vậy?" Lý Sưởng nói với vẻ không vui.
Lưu Oanh cười khẽ: "Ngài đang ăn giấm thiếp thân sao? Chẳng qua thiếp thân cảm thấy kỳ quái, mấy năm Tứ lang quân ở Li Sơn là ai dạy hắn chứ? Nếu hắn tự học thì sao khoa cử khó như vậy mà hắn thi một lần đã đậu rồi?"
"Dĩ nhiên là phụ thân ở sau lưng giúp hắn. Nếu không, dựa vào hắn làm sao có thể đậu?" Lý Sưởng khinh miệt nói.
Lưu Oanh nhìn Lý Sưởng: "Lang quân, có đôi khi chính là ngài quá khinh địch. Ngài nhìn đi, lần tuyển quan này hắn sẽ làm cho chúng ta kinh ngạc. Đến lúc đó ngài sẽ biết, hắn là chim ưng hay là chim sẻ."
Lý Sưởng nhíu mày: "Không phải nàng nói vị thế thúc của nàng cam đoan hắn không được chọn sao?"
Lưu Oanh cười nói: "Dĩ nhiên là nói rồi nhưng thế thúc cũng đã bảo mọi thứ không có tuyệt đối. Coi như thế thúc muốn ngăn thì có phụ thân ngài cản lại. Ta có loại dự cảm cá chép vượt long môn, không ai có thể ngăn cản hắn một bước lên mây."
"Cá cũng mãi là cá, chỉ thích hợp sinh sống trong vũng bùn, trèo không lên nổi thiên môn. Nếu hắn nảy sinh vọng tưởng, tất nhiên sẽ có người trừng trị hắn." Vẻ mặt Lý Sưởng hung ác nhìn chú chim bồ câu đã bay xa.
Lưu Oanh liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười. Nàng bước chân vào Lý gia vốn là vì làm tai mắt cho người khác. Bây giờ lại phát hiện một chuyện rất thú vị, nếu đào sâu xuống có lẽ sẽ làm cho người đời khiếp sợ. Nàng cũng không cần làm gì hết, tự sẽ có người giúp nàng đạt được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận