Gia Nhu không những không giận mà còn cười: "Vợ mới có thể nói là cưới, bây giờ ta là thê tử của Lý Diệp, làm sao chàng có thể cưới muội muội của tiên sinh? Với lại ta vốn cực kỳ hẹp hòi, sẽ không cho chàng nạp thiếp. Ngoại trừ cái này, tiên sinh có thể yêu cầu điều kiện khác?"
"Vậy còn có gì để nói? Chỉ cái này, cái khác không bàn nữa." Tôn Từ Chu nói xong câu này thì quay đầu qua chỗ khác, không thèm mở miệng.
Vốn Gia Nhu chỉ suy đoán một chút nhưng hiện tại đã hiểu, Tôn Từ Chu chỉ lấy muội muội hắn làm cái cớ, không muốn chữa bệnh cho Lý Diệp mà thôi. Tính tình Lý Diệp như thế thật ra cũng rất dễ nhìn thấu, lúc dính đến vấn đề nguyên tắc cho dù bị bức bách cũng sẽ không cúi đầu. Thử hỏi thế gian có ca ca nào cam tâm tình nguyện để muội muội mình đi làm thiếp cho người ta?
Nếu đổi lại là chuyện khác, Gia Nhu tuyệt sẽ không ép buộc nhưng chuyện liên quan đến Lý Diệp, nàng lại không thể không cưỡng cầu một lần. Đại phu bình thường không thể chữa khỏi vết thương trên người Lý Diệp, điều này càng chứng minh là có vấn đề. Chẳng biết tại sao mà trong đầu nàng luôn hiện ra bộ dáng hốc hác lộn xộn của Ngọc Hành tiên sinh đời trước, còn cả hắn tráng niên mất sớm. Nếu như cuối cùng Lý Diệp cũng giống như hắn thì nàng phải làm
sao đây?
"Tiên sinh đã hạ quyết tâm không trị? Nói cái gì cũng không trị?" Gia Nhu trịnh trọng hỏi lại một lần.
Tôn Từ Chu không lên tiếng, Gia Nhu đứng dậy, đổi sang giọng điệu kiên quyết: "Được, đã như vậy thì đến lúc đó tiên sinh cũng đừng trách ta." Nói xong, nàng định xoay người rời đi.
Tôn Từ Chu vội vàng gọi nàng lại: "Ngươi muốn làm gì?"
Gia Nhu dừng bước nhưng không quay đầu, thản nhiên nói: "Ta biết tiên sinh không sợ chết, lo lắng duy nhất chính là lệnh muội. Ta đã có thể tìm tới tiên sinh, đương nhiên cũng có thể tìm tới nàng ấy." Nàng nói đến đây thì cố ý dừng lại một chút. Quả nhiên giọng điệu Tôn Từ Chu đã thay đổi: "Ngươi dám động đến một ngón tay của Linh Nguyên, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận cũng không kịp!"
Tôn Từ Chu vốn cho rằng bày ra thái độ khó chơi thì nàng sẽ biết khó mà lui như tên Thôi Thời Chiếu kia, ép hắn không có biện pháp nào. Không ngờ cô nương này ngoài mềm trong cứng, vậy mà lấy Linh Nguyên ra uy hiếp hắn. Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ muội muội này bị tổn thương.
Trong giọng nói Gia Nhu lộ ra mấy phần tàn nhẫn: "Tôn tiên sinh, thành thật mà nói ta cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Nhiều thế hệ phủ Vân Nam Vương chinh chiến sa trường, trên tay đã sớm nhiễm máu tươi đếm không hết, giết một hai người đối với ta mà nói không đáng kể chút nào. Nhưng tính mạng của phu quân ta so với ta còn quan trọng hơn cho nên ngươi không cứu hắn không được. Nếu ngươi không muốn lệnh muội có mệnh hệ nào thì vẫn nên ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của ta, chữa bệnh cho chàng. Nếu không, ta có mấy trăm cách để tra tấn lệnh muội, ngươi tin hay không?"
Tôn Từ Chu đã tức giận đến mức nói không ra lời. Nữ nhân có dung mạo xinh đẹp quả nhiên đều là bọn ác, Thôi Thời Chiếu chính nhân quân tử như thế, hiển nhiên khinh thường dùng loại thủ đoạn này, mà nữ nhân đứng trước mặt thì không nói được rồi. Thế nhưng, hắn sao có thể vì...
Gia Nhu nhìn thấy Tôn Từ Chu đang đấu tranh, tim bỗng nhiên chìm xuống: "Tiên sinh hãy thành thật nói cho ta, lệnh muội chỉ là cái cớ đi? Có phải là bệnh của chàng đã không có thuốc chữa, ngươi sợ đập chiêu bài của mình cho nên mới không chịu trị?" Dù sao hắn cũng đã dùng lý do này trước mặt Nguyên Hòa Đế ở kiếp trước.
Tôn Từ Chu chấn động trong lòng, thật là một nữ tử sắc bén! Thế mà có thể đoán được Linh Nguyên chỉ là cái cớ để hắn không chữa trị cho Lý Diệp, nhưng nàng chỉ đoán đúng một nửa. Hắn không chữa trị cho Lý Diệp là bởi vì thù nhà. Hiện tại, giữa thù nhà và Linh Nguyên, hắn chỉ có thể chọn Linh Nguyên. Dù sao người chết cũng chết rồi, chẳng lẽ còn muốn để người sống chôn cùng? Quận chúa của phủ Vân Nam Vương cũng không phải tiểu thư nũng nịu được nuôi dưỡng trong khuê phòng, cái gì cũng làm ra được.
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Ta làm sao có thể xác định Linh Nguyên không có việc gì?" Tôn Từ Chu lạnh như băng nói.
Gia Nhu thấy hắn rốt cuộc cũng nhả ra thì đáp: "Ta biết Tôn tiên sinh giấu lệnh muội ở Dương Châu, hiện tại ta sẽ không phái người đi quấy rầy nàng ấy, đương nhiên tiên sinh cũng có thể chuyển người đến nơi khác. Nhưng với thực lực của phủ Vân Nam Vương, phủ Quảng Lăng Vương, Thanh Hà Thôi Thị và Triệu Quận Lý Thị, các ngươi không có chỗ để trốn."
Khá lắm, bốn tòa núi lớn này đè xuống một cách trần trụi, uy hiếp trắng trợn. Tôn Từ Chu cười lạnh: "Quận chúa đã nói đến mức này, Tôn mỗ đương nhiên tận lực. Nhưng bây giờ bộ dạng này của Tôn mỗ không có cách nào đi ra ngoài. Xin quý phủ chuẩn bị vật dụng rửa mặt tắm rửa, thuận tiện cũng dọn rượu ngon thức ăn ngon để cho ta ăn no nê, đến khi ta hài lòng sẽ chẩn trị cho hắn."
"Cái này dễ thôi. Tiên sinh xin đợi." Gia Nhu hơi cúi người, sau đó mở cửa ra ngoài.
Tôn Từ Chu chưa từng gặp được người nào có thể bình tĩnh thoải mái giao đấu cùng mình mà còn chiếm ưu thế. Tựa như những suy nghĩ, hành vi, nhược điểm của hắn, tất cả đều ở trong lòng bàn tay nàng, nhưng mà rõ ràng hôm nay mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt! Còn nữa, vì sao nàng lại tin tưởng y thuật của hắn như vậy? Tôn Từ Chu hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, ở trong dân gian lại không có tiếng tăm gì.
Tóm lại, tất cả về nữ nhân này đều lộ ra sự kỳ lạ.
Thôi Thời Chiếu vẫn đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Gia Nhu đi ra thì bước lên hỏi: "Như thế nào?"
Gia Nhu đóng kín cửa, sau đó cười cười: "Hắn đã đáp ứng. Nhưng thỉnh biểu huynh chuẩn bị dụng cụ tắm rửa, lại chuẩn bị chút rượu và đồ ăn ngon cho hắn."
Thôi Thời Chiếu lập tức phái hạ nhân đi làm, vẫn cảm thấy bất ngờ: "Muội làm sao thuyết phục được tên đó vậy?" Hắn cố gắng mấy ngày, vốn định thay nàng giải quyết việc này rồi đưa người đến trước mặt nàng. Vậy mà Tôn Từ Chu là một kẻ khó chơi, ngay cả chết còn không sợ thì hắn thật sự không có biện pháp, cho nên mới để nàng tự mình đến đây.
Gia Nhu gian xảo cười một tiếng: "Người nào kế nấy. Biểu huynh cũng đừng hỏi."
Thôi Thời Chiếu nhìn đôi mắt nàng phát sáng, khóe miệng hắn cũng không khỏi mỉm cười: "Ta không hỏi là được." Lúc hắn không cười như núi ngọc nguy nga, lúc cười lại như trăng sáng trong lòng, nhẹ nhàng thanh thoát. Cuối cùng thì Gia Nhu cũng hiểu vì sao trong Đô Thành có nhiều nữ tử muốn gả cho hắn như vậy. Người này cười lên đúng là trí mạng.
Đám người Lư thị đúng lúc hồi phủ, xa xa nhìn thấy Thôi Thời Chiếu và Gia Nhu đứng chung một chỗ nói chuyện. Lư thị lẳng lặng nhìn hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói với Thôi Vũ Dung: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Thôi Vũ Dung biết mẫu thân nhìn ra gì đó nhưng chỉ đỡ bà rời đi.
Trên đường, Lư thị nói: "Ta cứ tưởng Đại lang không cưới là do đầu óc chậm chạp chuyện tình yêu, một lòng chuyên tâm vào chính sự. Thì ra là ta sai, trong lòng A huynh của con cất giấu một người, còn giấu rất nhiều năm, đúng không? Khi còn bé, lúc nó theo phụ thân đi Nam Chiếu thì tình căn cũng đã gieo xuống rồi. Trách không được đã nhìn gần hết các quý nữ trong Đô Thành một lần cũng không có ai hợp ý nó, ta còn nghĩ nó muốn tiên tử trên trời đây."
Thôi Vũ Dung cũng không biết nói cái gì cho phải. Vừa rồi, vẻ mặt và ánh mắt huynh ấy nhìn Gia Nhu gần như không nén nổi yêu thương, chỉ có Gia Nhu đần độn mới không phát hiện.
Lư thị hít một hơi: "Phải làm sao mới ổn đây? Nếu là con gái nhà khác, dù khó hơn nữa ta cũng sẽ tác thành cho nó. Thế nhưng là Chiêu Chiêu...lại là Chiêu Chiêu... Con bé rất giống với A Niệm khi còn trẻ. Không cần làm gì cũng có thể khiến cho các nam nhân vì nàng mà khuynh đảo."
Trước kia, Lư thị chưa bao giờ nhắc lại chuyện cũ của hai vị cô mẫu trước mặt Thôi Vũ Dung, hôm nay chủ động nói đến nên Thôi Vũ Dung tò mò hỏi tới: "Mẫu thân, rốt cuộc Vân Nam Vương phi với Thư Vương phi có khúc mắc gì vậy ạ? Hai vị ấy là tỷ muội ruột cùng mẹ sinh ra, từ đầu đến cuối, con nghĩ mãi mà không rõ vì sao Thư Vương phi lại muốn làm hại Gia Nhu như vậy."
Lư thị chưa bao giờ nói là vì sợ ảnh hưởng đến ấn tượng của Thư Vương phi trong lòng mấy đứa bé. Hiện tại Thư Vương phi đã bị giam cầm, có một số việc nói hay không đều không quan trọng.
Bà hơi ngửa đầu, hồi tưởng: "Lúc A Niệm còn trẻ thì tài hoa và mỹ mạo đều có một không hai ở Trường An, khiến cho vô số công tử thế gia ái mộ, trong đó bao gồm cả Thái tử cùng Thư Vương. Nhưng lúc đó Thái tử đã có Chính phi Tiêu thị, tổ phụ con không muốn A Niệm chịu thiệt làm thiếp nên thay đổi thành nghị thân với Thư Vương. Không ngờ vào Tiết thượng tị năm đó, A Niệm đi du ngoạn ở bờ Lệ Thuỷ bị rơi xuống nước, được Vân Nam Vương cứu. Lúc đó chuyện này truyền đi xôn xao, Vân Nam Vương liền mượn cơ hội cầu hôn, tổ phụ con rơi vào thế kẹt nên phải đáp ứng."
"Chẳng lẽ cô mẫu rơi xuống nước không phải là ngoài ý muốn?" Thôi Vũ Dung hỏi.
Lư thị gật đầu: "A Niệm nói là tỳ nữ của A Tư cố ý đẩy nàng xuống nước nhưng A Tư một mực chắc chắn mình không làm. Hai người họ tranh chấp không xong, thậm chí bởi vậy mà trở mặt. Cuối cùng, vì muốn cho Thư Vương một câu trả lời nên tổ phụ con cho A Tư gả thay. Nhưng chúng ta đều biết Thư Vương trước giờ không thích A Tư. Những năm này, A Tư nhìn như có được tất cả nhưng trước sau không có được niềm vui của Thư Vương."
Thôi Vũ Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẫu thân, có thể thật sự không phải là Thư Vương phi làm hay không? Có người không muốn để mẫu thân Gia Nhu ở lại Trường An nên cố ý mượn tay Thư Vương phi, đẩy bà cho Vân Nam Vương. Tỳ nữ đẩy người kia đâu?"
"Tỳ nữ kia nói là bị A Tư sai sử nên mọi người đã bán nàng đi. Nhưng con nói cũng có mấy phần đạo lý. Ta cũng biết Thái tử vẫn luôn rất thích A Niệm, còn cất giữ chân dung của nàng. Bởi vậy nên Thái tử phi đi tìm A Niệm gây phiền phức, có thể là nàng ta cũng không chừng. Nhưng Tiêu thị đã qua đời nhiều năm, chỉ sợ khó tìm được chân tướng."
Thôi Vũ Dung chỉ cảm thấy đầm nước này sâu không thấy đáy, kẻ chủ mưu chân chính chỉ sợ không phải Thư Vương phi mà là một người khác hoàn toàn. Cùng lúc để hai tỷ muội trở mặt thành thù, mẫu thân Gia Nhu lấy chồng ở xa, Thư Vương cùng Thái tử cũng không có cách nào mà hy vọng. Mặt khác, Thư Vương còn có khúc mắc trong lòng với Thôi gia, không cách nào thật lòng tin cậy và dựa vào. Nếu không thì với quyền thế địa vị của Thư Vương, Thôi gia lại há chỉ như hiện tại.
*
Từ sau khi Lý Thuần lên chiến trường, Lý Diệp vẫn luôn chú ý chặt chẽ tình hình tiền tuyến, chàng còn để Trương Hiến theo dõi phủ Thư Vương thật chặt, không buông tha mỗi một người bên cạnh Thư Vương. Nhưng mỗi ngày Thư Vương vẫn lên triều hạ triều, giải quyết công vụ như thường lệ, tâm phúc bên cạnh ông ta cũng chưa từng đi ra khỏi thành Trường An, giống như vốn không có hành động nào.
Lý Diệp biết Thư Vương tuyệt đối không có khả năng bỏ qua một cơ hội cực tốt như thế mà buông tha cho Lý Thuần.
Chẳng lẽ việc này cũng không phải người bên cạnh ông ta ra tay? Mà là mượn tay của người khác?
Lý Diệp ngồi trong Trúc Huyên Cư nhìn kỹ bản đồ quân sự bày ra trên bàn. Bạch Thạch Sơn Nhân ở lâu trong quân nên am hiểu hành quân đánh trận nhất, Lý Diệp học tốt nhất cũng là những điều này. Hiện tại, đối với việc Thư Vương ra tay như thế nào, chàng hoàn toàn chưa có manh mối, chỉ có thể nhìn bản đồ suy đoán vô căn cứ. Chàng đã từng nghĩ tới chuyện đi cùng Lý Thuần nhưng kỳ khảo hạch ở Lại Bộ sắp bắt đầu, nếu chàng vô duyên vô cớ biến mất thì chắc chắn sẽ làm cho người bên ngoài hoài nghi.
Rốt cuộc Thư Vương sẽ phái ai thực hiện nhiệm vụ lần này? Ánh mắt Lý Diệp rơi vào vùng sông Hoài Thủy, chẳng lẽ là Ngu Bắc Huyền? Thế nhưng theo thám tử hồi báo, Ngu Bắc Huyền đang về Thái Châu cùng Quận chúa Trường Bình. Vì để phòng ngộ nhỡ, chàng vẫn nên phái người đi Thái Châu thăm dò thật giả mới được.
"Quận chúa, làm sao ngài biết chúng ta ở chỗ này?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Vân Tùng.
Lý Diệp lập tức ném toàn bộ đồ trên bàn vào trong góc, sau đó cầm mấy quyển sách bình thường bày ở bàn lên, vừa làm xong tất cả thì Gia Nhu đi vào.
Lý Diệp biết nàng sẽ không để cho Vân Tùng bẩm báo mà tự mình trực tiếp đi vào. May mà chàng không có ở trong mật thất, nếu không chưa chắc đã kịp lui ra ngoài.
"Sao nàng lại tới đây?" Lý Diệp cười hỏi.
"Chàng trốn ở chỗ này đọc sách, là chê ta ầm ĩ sao? Nhưng hoàn cảnh chỗ này cũng rất tốt." Gia Nhu đi đến bên cạnh Lý Diệp ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên nàng tới Trúc Huyên Cư, cảnh vật chung quanh thanh tịnh đẹp đẽ, đúng là nơi tốt để yên tĩnh đọc sách. Lúc Lý Diệp ở nhà, mặc dù nàng đã cố gắng không ầm ĩ nhưng chung quy cũng phải nói chuyện với Ngọc Hồ và Thu Nương bọn họ nên không cách nào hoàn toàn không phát ra âm thanh.
"Sao ta lại chê nàng ầm ĩ? Chỉ là lúc trước ở đây có một số quyển sách chưa kịp chuyển về, trong nhà cũng không có chỗ cất giữ nên mới đến đây đọc sách."
Gia Nhu thấy chàng trịnh trọng giải thích thì nhịn không được cười nói: "Ta cũng không phải đến khởi binh vấn tội. Nếu hiện giờ chàng không bận bịu, vậy về nhà với ta một chuyến, ta dẫn chàng đi gặp một người."
"Gặp ai?"
"Một người có thể trị hết vết bầm trên ngực chàng." Gia Nhu nói.
Lý Diệp không ngờ nàng lại chấp nhất như thế, một khối máu bầm nhỏ xíu thôi, không biết nàng đã mời bao nhiêu đại phu rồi, vậy mà còn chưa hết hy vọng. Mỗi ngày đều muốn lấy tay đo xem khối máu bầm kia có thu nhỏ hay không, thấy không thay đổi là đấm ngực giậm chân.
"Đại phu nổi danh trong Đô Thành đều bị nàng mời hết một lần rồi, lần này là ai?" Lý Diệp bất đắc dĩ nói, "Chiêu Chiêu, ta thật sự không sao."
"Có sao hay không thì mời hắn nhìn qua là biết." Gia Nhu kéo chàng đứng lên từ trên sập gỗ, "Tứ lang, bây giờ chàng phải cùng ta trở về."
Lý Diệp cũng không muốn nàng ở chỗ này chờ lâu, miễn cho nhìn ra sơ hở gì nên tuỳ nàng lôi kéo đi.
Giờ phút này, Tôn Từ Chu đã chỉnh đốn sạch sẽ, ngồi trong nhà chính Lý gia chờ bọn họ. Tỳ nữ đưa nước trà cho hắn từ trong phòng lui ra ngoài, tỳ nữ vú già khác đã bu tới hỏi: "Vị thiếu niên bên trong kia là ai vậy? Dáng dấp trắng trẻo sạch sẽ, nhìn qua chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi."
"Hình như là Quận chúa tìm về xem bệnh cho Tứ lang quân. Nhưng nghe giọng của hắn thì không giống như thiếu niên."
"Ta nghe nói có người trời sinh dáng dấp non nớt, với lại mười lăm mười sáu tuổi sao có thể làm đại phu? Quận chúa cũng sẽ không tùy tiện kéo người về xem bệnh cho lang quân."
Những người khác đều cảm thấy có lý nên nhao nhao gật đầu. Lúc này, Tôn Từ Chu trong phòng kêu lên: "Này, nước trà nóng vậy, không thể đổi thành nguội sao? Thôi, mọi người cứ chuẩn bị chút rượu mang đến đây, phải là rượu ngon nha, uống trà không nâng nổi tinh thần."
"Ài, thật khó hầu hạ." Tỳ nữ vừa rồi đi đưa nước trà oán trách một tiếng nhưng vẫn chuẩn bị rượu dựa theo phân phó của Tôn Từ Chu.
Đợi đến lúc Gia Nhu và Lý Diệp hồi phủ, nhóm tỳ nữ ở bên ngoài nhà chính đã không ngừng kêu khổ, ai cũng không muốn đi vào nữa, nhao nhao chạy tới mách với Gia Nhu.
Gia Nhu biết Tôn Từ Chu bị nàng uy hiếp, nhất định phải xả giận trên người ra ngoài nên để tất cả hạ nhân lui ra. Nàng cùng Lý Diệp đi vào chính sảnh, nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào màu gỗ đàn hương đang nằm trên sập, một tay chống đầu, trong miệng còn ngậm chén rượu. Trên dưới bàn ăn trước mặt bày đầy bầu rượu nghiêng ngả cùng đồ nhắm, một số đĩa đã trống không.
Gia Nhu hơi co quắp khóe miệng, tên này thật đúng là không xem mình thành người ngoài.
Tôn Từ Chu ợ một cái, mở to mắt yên lặng nhìn hai người đứng trước mặt: "Sao các ngươi lại đến chậm như vậy? Lý Tứ, đã lâu không gặp."
Lý Diệp không ngờ đúng là Tôn Từ Chu nên nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, chỉ nhìn Gia Nhu đứng bên cạnh. Nàng đào người này từ đâu ra vậy chứ? Năm đó Tôn Từ Chu đã từng nói tuyệt đối sẽ không chẩn trị cho chàng nữa.
Tôn Từ Chu ngồi dậy, lười biếng vỗ vỗ vị trí trước mặt: "Ngươi qua đây. Ta xem thử hai năm này ngươi giày vò mình thành bộ dáng quỷ gì."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận