Lý Diệp ôm Gia Nhu trở về phòng ngủ, Gia Nhu vẫn níu lấy cổ chàng không buông tay, chàng bèn đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ngoan, ta đi rồi sẽ nhanh chóng trở về.” Sau đó đặt tay nàng vào trong chăn.
Gia Nhu lẩm bẩm: “Tứ lang…. chàng đừng tức giận….”
Gương mặt nghiêm túc của Lý Diệp cuối cùng cũng giãn ra, hiện lên nét cười: “Được rồi, không giận nàng.” Nói xong, chàng còn duỗi tay vuốt ve tóc nàng, “Nàng ngủ ngoan nhé.”
Rốt cuộc Gia Nhu cũng ngủ ngon, không có động tĩnh nào nữa.
Ngọc Hồ và Thu Nương đứng bên cạnh, thấy thế không khỏi mỉm cười. Nét dịu dàng trong mắt lang quân lan tỏa đến đầu mày khoé mắt, như gió xuân nồng nàn, ấm áp đến vô ngần. Ngọc Hồ vốn còn bất bình vì những chuyện Quận chúa gặp phải hôm nay, muốn tìm lang quân cáo trạng nhưng chứng kiến một màn này, nàng cũng không còn tức giận đến thế.
Thôi thì chờ Quận chúa tỉnh lại rồi chính miệng ngài ấy nói cho lang quân nghe vậy. Đến lúc đó tình chàng ý thiếp, không tránh được sẽ chăm sóc vuốt ve một phen.
Lý Diệp đứng dậy, dặn dò hai người trông chừng Gia Nhu rồi tự mình khoanh tay bước ra cửa, đi đến viện của Trịnh thị trước.
Quản sự lúc nãy cũng không nói phụ thân đang ở đâu, chàng đoán nhất định là mẫu thân và hai vị tẩu tẩu đã nói gì đó với ông ấy, có lẽ hiện giờ phụ thân vẫn đang ở hậu viện.
Hoa mai trong viện Trịnh thị đã tàn, vài nhánh hoa hạnh bắt đầu hé nụ, mang đến chút ý xuân. Lý Giáng đang ngồi uống trà trong chính phòng, Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn mới vừa rời đi nên trước mắt chỉ có Trịnh thị ở đây. Trịnh thị vốn cũng muốn trên đường trở về sẽ hỏi Gia Nhu rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Gia Nhu lại lấy cớ đưa Thôi tiểu thư về mà tránh mặt bà.
Sau khi hồi phủ, Lý Giáng lại cùng đến đây với Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn, thế trận khá lớn. Lý Giáng vậy mà lại hỏi bà khi Mộc Gia Nhu ở Nam Chiếu có từng dan díu với Hoài Tây Tiết độ sứ hay không, còn hỏi bà đã biết lâu rồi phải không.
Trong lòng Trịnh thị lộp bộp một tiếng, người mà bà phái đi Nam Chiếu vẫn chưa trở về, dù bà có hoài nghi thì cũng không thể bịa đặt trắng trợn được, bèn theo đúng sự thật nói với Lý Giáng là bà không biết. Vẻ mặt Lý Giáng nghiêm trọng, phái người đứng canh trước cửa phủ, chờ Gia Nhu trở về phải lập tức bảo nàng đến đây.
Vừa rồi quản sự bẩm báo, nói Tứ lang quân đã hồi phủ cùng Quận chúa, vậy mà người thì lại chậm chạp không thấy đâu.
Trịnh thị chỉ là một phụ nhân kiến thức nông cạn nơi nội trạch, sẽ không nhìn ra được vấn đề gì trong chuyện này. Hơn nữa, từ trước đến giờ Lý Giáng tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện nội trạch, lần này lại đích thân hỏi đến khiến mọi chuyện không được bình thường. Rốt cuộc, Tô Nương ở bên ngoài nói: “Bẩm Tướng công, phu nhân, Tứ lang quân đến rồi ạ.”
Trịnh thị chưa kịp lên tiếng, Lý Giáng đã buông chén trà, bảo: “Cho nó vào.”
Lý Diệp đứng trước mặt hai người, sau khi hành lễ thì nói: “Hôm nay, Gia Nhu bị hoảng sợ, con để nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt rồi, nếu phụ thân cần hỏi điều gì, con sẽ trả lời.”
Lý Giáng chăm chú nhìn Lý Diệp, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Vợ con và Hoài Tây Tiết độ sứ, rốt cuộc là chuyện gì?” Lời nói của ông mang khẩu khí khẳng định, đã nhận định giữa Gia Nhu cùng Ngu Bắc Huyền có chút chuyện cũ. Đây vốn là chuyện nội trạch, thế nhưng thân phận Ngu Bắc Huyền hiện nay quá mức mẫn cảm, Lý Giáng không thể không hỏi tới.
Trên triều đình, Lý gia vẫn luôn bảo trì vị trí trung lập, đối với Lý Giáng thì đầu quân hoàn toàn vào một bên nào đó sẽ rất có khả năng thất bại, không bằng cứ bo bo giữ mình. Ngu Bắc Huyền là người được Thư Vương coi trọng nhất, nếu con dâu của ông thật sự có mối quan hệ không minh bạch với Ngu Bắc Huyền sẽ có thể ảnh hưởng đến lập trường của Lý Giáng trên triều đình, thế nên không thể coi thường vấn đề này.
“Hoài Tây Tiết độ sứ đã từng đến Nam Chiếu, muốn chiếm được một phần muối sắt trong tay Vân Nam Vương, không tránh khỏi sẽ có chút tiếp xúc với Gia Nhu nhưng cũng không hơn. Không biết phụ thân đã nghe được tin đồn nhảm nhí gì vậy ạ?” Lý Diệp hỏi lại một cách bình tĩnh.
Lý Giáng nhìn đứa con trai cao lớn như ngọc đứng trước mặt, thấy thái độ của nó đối với ông khiến ông thoáng có cảm giác như mình đang đấu khẩu cùng đối thủ trong triều đình. Phong thái của Lý Diệp thật ra rất giống người nọ, lại quật cường đến tận xương tuỷ, cực kỳ bênh vực người mình. Mộc Gia Nhu đã lọt vào mắt Lý Diệp, nhất định nó sẽ muốn che chở vợ mình.
“Nếu giữa nàng và Hoài Tây Tiết độ sứ là trong sạch, chuyện hôm nay phải giải thích thế nào đây?” Lý Giáng hỏi tiếp, Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn đã nói hết tất cả mọi chuyện trong yến hội với ông. Lý Giáng nhạy bén cỡ nào, lập tức hiểu rõ đây là chuyện đã được sắp xếp từ trước. Dám xuống tay với khách nhân tại Phức Viên, ngoại trừ Thư Vương phi và Quận chúa Trường Bình thì còn ai vào đây? Thư Vương phi là dì ruột của Mộc Gia Nhu, sẽ không có lý do hại nàng, vậy chỉ còn lại mỗi Trường Bình.
Trường Bình cùng Mộc thị không oán không thù, ngoại trừ chuyện tình cảm. Lý Giáng vốn giữ thái độ phản đối với việc Mộc thị gả vào Lý gia. Nếu nàng ta có can đảm làm ra chuyện hủy hoại thanh danh Lý gia, còn ở bên ngoài gây thù chuốc oán cho Lý gia thì dù nàng ta có là Quận chúa do triều đình sắc phong, Lý Giáng cũng không chấp nhận được nàng.
“Những chuyện lung tung đó bất quá chỉ là mấy người hóng hớt nghe nhầm đồn bậy thôi, có gì chứng minh đó là sự thật? Gia Nhu mới là người bị hại. Mặc kệ kẻ đứng sau màn xuất phát từ nguyên nhân nào mà hại nàng, đã biết rõ Gia Nhu là người Lý gia, lại còn hạ độc thủ như thế, rõ ràng không để Triệu Quận Lý Thị vào mắt. Phụ thân luôn để ý đến uy vọng và thanh danh Lý gia mà lại để kẻ khác bắt nạt như thế? Sau này bất cứ ai cũng đều có thể giẫm lên đầu chúng ta rồi.”
Lông mày Lý Giáng khẽ động, nghĩ lời Lý Diệp nói cũng có lý. Rốt cuộc thì ông chẳng phải mấy phụ nhân tầm mắt nông cạn trong hậu viện.
Chưa nói đến trong tay Lý Giáng không có chứng cứ, chứng minh giữa Mộc Gia Nhu và Ngu Bắc Huyền có tư tình, cho dù phái người đến Nam Chiếu đi nữa, chuyện gièm pha như thế thì nhất định Vân Nam Vương sẽ giấu kín mít, chẳng lẽ chỉ bằng vài lời đồn vớ vẩn là kết luận Mộc thị không tuân thủ nữ tắc? Năm xưa, Thôi Thanh Niệm đẹp nhất Trường An, mấy nữ nhân đố kỵ với vẻ đẹp của nàng ta nên cả ngày bày binh bố trận sau lưng, còn nói Thôi Thanh Niệm có dan díu cùng lúc với Thái tử và Thư Vương, lần đó là ầm ĩ nhất. Trong đám phụ nữ, nhất định sẽ có nhiều thị phi.
Vả lại, Mộc thị gả vào Lý gia vậy chính là người Lý gia. Nếu để mặc kẻ khác tính kế hãm hại mà Lý gia không rên một tiếng, sau này làm gì còn chỗ đứng? Một lời đồn hư ảo giả dối so với tôn nghiêm của toàn bộ Triệu Quận Lý Thị, tất nhiên vế sau quan trọng hơn nhiều.
Trịnh thị nhìn hai cha con ngươi tới ta đi mà không theo kịp suy nghĩ của họ, cũng không chen miệng vào được, chỉ đành thành thật ngồi im bên cạnh. Bà chứng kiến Lý Diệp tự nhiên thoải mái ứng đối cùng Lý Giáng, không chút nào bị người cha là Tể tướng này chèn ép thì trong lòng cảm thấy thật an ủi. Tuy cũng có lúc bà nghĩ đứa con trai này chẳng giống mình xíu nào.
Còn nhớ khi nó mới sinh ra, suýt chút nữa là chết non, bà chưa kịp nhìn mặt con đã bị Lý Giáng ôm đi chữa bệnh, tới lúc sắp một tuổi mới được ôm trở về. Đứa bé này từ nhỏ đã có dung mạo xuất chúng, thông minh sáng sủa, rất được Lý Giáng yêu thương.
Có lẽ người khác không biết chứ Trịnh thị lại biết, Lý Giáng đối với Quách thị năm đó chưa chắc có bao nhiêu thật tình, chẳng qua khi đó thế lực phủ Vệ quốc công đang lớn mạnh, Lý Giáng dùng lời nói đường mật mà lừa Quách thị, hòng nhận được sự ủng hộ của Vệ quốc công, cuối cùng lại là dùng giỏ tre múc nước. Tuy ông ấy coi trọng hai người con trai mà Quách thị sinh hạ nhưng lại không có bao nhiêu yêu thích.
Người mà ông ấy yêu thương thật sự là đứa con trai út Lý Diệp này. Mà khi Lý Giáng biết chính sự yêu thương của mình đã hại Lý Diệp, ông ấy đã chủ động lựa chọn buông tay, đưa Lý Diệp ra khỏi phủ. Thật ra cũng là vì bảo vệ con trai tránh khỏi phân tranh, chờ đến khi nó trưởng thành, đủ mạnh mẽ thì lại đón trở về.
Cái gì Trịnh thị cũng không nhìn thấu, chỉ có điểm này là bà hiểu rõ mười mươi. Cho nên dù bà có ngu dốt, không phóng khoáng, trong nhà hay ra ngoài xã hội, bà không giúp được gì cho Lý Giáng nhưng mẹ quý nhờ con, Lý Giáng sẽ không bỏ bà, vẫn để bà ngồi vững trên vị trí Tể tướng phu nhân.
“Con cảm thấy nên xử lý việc này như thế nào?” Lý Giáng chậm rãi hỏi.
“Phụ thân không cần tự mình ra tay, chỉ cần phái người nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Thư Vương biết, mời ông ta xử trí là được.” Lý Diệp đáp.
Lý Giáng cúi đầu chỉnh trang lại ống tay áo, thuận miệng hỏi: “Con cho rằng đó là do Thư Vương phi làm mà không phải Quận chúa Trường Bình sao?”
“Quận chúa Trường Bình đã lớn lên trong cung từ nhỏ, trời sinh có tính điêu ngoa nhưng lại đơn thuần, không phải là người có thủ đoạn tàn nhẫn. Nàng ta bị Thư Vương phi lợi dụng, về phần vì sao Thư Vương phi muốn đối phó Gia Nhu thì việc xảy ra năm xưa giữa bà ấy và Vân Nam Vương phi, có lẽ phụ thân còn rõ ràng hơn con?”
Lý Giáng nhẹ nhàng vuốt ve viền chén trà, “Ừm” một tiếng: “Con trở về đi. Còn phải chuẩn bị cho tốt chuyện khảo hạch nữa.”
Lý Diệp đáp vâng rồi sau đó hành lễ cáo lui.
Trịnh thị ngẩn ngơ nhìn về phía Lý Giáng, việc này đến đây là xong? Lý Giáng lên tiếng: “Bà ngồi thất thần làm gì? Trà lạnh rồi, bà muốn tôi uống trà lạnh à?”
Trịnh thị vội vàng bảo Tô Nương nấu trà mới. Lý Giáng cũng không đi vội mà hỏi bà: “Hôm nay Tam nương không đến Phức Viên?”
Trịnh thị gật đầu, đáp: “Quách thị kia nhập phủ rồi, Quảng Lăng Vương sủng ái có thừa, lạnh nhạt với Tam nương, hình như con bé tức giận đến sinh bệnh. Chờ hai ngày nữa, thiếp lại đến phủ Quảng Lăng Vương thăm con rồi sẽ khuyên bảo. Aiz, đàn ông nhà Đế vương, ai mà không năm thê bảy thiếp. Muốn trách cũng chỉ có thể trách cái bụng con bé không biết cố gắng.”
Lý Giáng cười lạnh một tiếng: “Đứa con gái ruột này của bà đúng là ngu xuẩn hết mức! Bà cho rằng Quảng Lăng Vương vượt qua muôn vàn khó khăn lập nó làm Phi là vì thật sự thích nó? Bất quá yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Lúc bà đi thăm nó thì cảnh tỉnh nó một phen. Hiện giờ Vệ quốc công đi theo Quảng Lăng Vương xuất chinh, tất nhiên Quảng Lăng Vương phải móc tim móc phổi đối với con gái Vệ quốc công rồi. Nếu không thì lúc ra chiến trường, làm sao dám yên tâm giao phía sau lưng mình cho Vệ quốc công? Nếu con gái bà biết tốt xấu phải nên đối xử tử tế với Quách thị, lỡ mà gây ra chuyện gì, Từ Lương viện ở Đông Cung chính là người đầu tiên không bỏ qua cho nó.”
Trịnh thị nghe xong mấy lời này, cảm thấy mông lung mờ mịt, cái gì mà yêu ai yêu cả đường đi? Nhưng điều cuối cùng bà lại nghe hiểu, Quảng Lăng Vương không ở nhà thì cũng còn Từ Lương viện. Quảng Lăng Vương sủng ái Quách thị là vì bất đắc dĩ. Bà phải đến đó khuyên nhủ Tam nương thật tốt, tóm lại phải nắm chắc vị trí Quảng Lăng Vương phi, Quách thị thì sao, bất quá cũng chỉ là một thiếp thất thôi. Nếu làm mất vị trí Vương phi rồi, lúc đó mới khóc thật sự.
Qua hai hôm, Quảng Lăng Vương lĩnh mười vạn đại quân rời khỏi Trường An, mà phủ Thư Vương vốn chuẩn bị tiệc mừng thọ cũng bất ngờ dừng lại. Có vài lời đồn đãi truyền đi trong Đô thành, nói Thư Vương phi bị bệnh nặng nên không thể gặp người. Cũng có lời nói bà ấy đắc tội Thư Vương, bị Thư Vương giam lỏng. Tóm lại là sau vụ việc kia, không còn ai thấy Thư Vương phi lộ diện trong mấy trường hợp công khai nữa.
Thời gian thấm thoắt đến tháng Hai, hơi thở mùa xuân đã đến gần. Gia Nhu nhận được bức thư do Thôi thị gửi đến từ Nam Chiếu, trong thư nói Mộc Thành Tiết đã bàn xong điều kiện cùng Từ Tiến Đoan, lại củng cố mối quan hệ với Ung Châu Kinh lược sử và Kiếm Nam Tiết độ sứ, đại quân Thổ Phiên đã rút lui, bảo nàng không cần thấp thỏm.
Cuối thư, Thôi thị còn nói thời gian trước có người hỏi thăm chuyện cũ giữa nàng và Ngu Bắc Huyền, hình như đến từ Trường An. Cha nàng đã an bài ổn thỏa, người nọ sẽ không thể nghe ngóng được bất cứ tin tức hữu dụng nào, bảo nàng không cần lo lắng.
Ai sẽ đi hỏi thăm chuyện của nàng? Gia Nhu cảm thấy thật khó hiểu. Thế nhưng Lý Giáng và Trịnh thị cũng chưa tìm nàng tra hỏi về chuyện ở Phức Viên. Nàng chỉ biết Lý Diệp nói giúp nàng mấy câu, Lý Giáng không truy cứu nữa, lại còn không cho phép bất cứ ai trong nhà nhắc tới chuyện này.
Những lúc rảnh rỗi, nàng vẫn đến chỗ Vương Tuệ Lan học cách xem sổ sách, hiện tại cũng hiểu được kha khá, chẳng qua Vương Tuệ Lan sẽ không để nàng tiếp xúc với sổ sách quan trọng trong Lý gia, nàng ta chỉ đưa sổ sách thuộc tài sản riêng của mình mà dạy Gia Nhu, hiển nhiên là đề phòng nàng. Lý gia có tài sản phong phú, Vương Tuệ Lan chưởng quản việc nội trợ, không thể nào không bòn rút từ trong đó, về điểm này thì Gia Nhu vẫn hiểu.
Bệnh phong hàn của Lý Diệp đã khỏi nhưng vết bầm tím nơi ngực vẫn chưa tan, Gia Nhu chỉ có thể tìm cách tẩm bổ cho chàng. Hiện giờ chàng thỉnh thoảng phải ra ngoài, nhiều lúc trở về trễ bèn trực tiếp ngủ ở tiền viện. Gia Nhu không có cách nào giám sát cơm ngày ba bữa cho chàng, điều này đã khiến nàng rất hao tâm tổn trí. Có lẽ đến khi tìm được Tôn Từ Chu tới khám thì nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Vào một ngày nọ, Ngọc Hồ đến trước mặt Gia Nhu, nói: “Quận chúa, bên Thôi gia phái người đến báo tin. Mời ngài qua đó một chuyến ạ.”
Gia Nhu lập tức nghĩ đến chuyện mình nhờ Thôi Thời Chiếu đã có manh mối, sau khi trang điểm đơn giản, nàng đến chỗ Trịnh thị thỉnh an rồi thuận tiện báo với bà rằng nàng phải đến Thôi gia một chuyến. Trịnh thị cũng không ngăn cản, tuy Thôi gia không bằng Lý gia nhưng thế nào đi nữa thì cũng là danh gia vọng tộc, tới lui nhiều chút cũng là chuyện tốt.
Người phái đến Nam Chiếu đã trở về vào mấy hôm trước, không điều tra được bất cứ dấu vết gì. Lý Giáng đã cấm không cho trong nhà lật lại việc này, ngay cả Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn cũng đều yên lặng nên tất nhiên Trịnh thị đã bỏ qua.
Hôm nay, Thôi lão phu nhân ra cửa dâng hương cùng Lư thị và Thôi Vũ Dung, trong phủ chỉ còn lại Thôi Thời Chiếu. Gia Nhu thấy hắn vận một thân trường bào cổ tròn tay áo bó màu xanh trúc, đứng trên bậc thềm như cây ngọc đón gió. Gia Nhu nghe Thôi Vũ Dung kể hắn lại cự tuyệt mấy mối hôn sự nữa, làm tan nát thêm vài tâm hồn thiếu nữ, không biết rốt cuộc là cô nương nhà ai mới có thể lọt vào mắt hắn.
Nhưng cũng có thể như lời Thôi Vũ Dung nói, hắn chính là người ngoài lạnh trong nóng, đang gần tới lúc khảo hạch, là thời điểm bận rộn nhất của hắn, ngay cả Lý Diệp là người thong dong mà cũng bận đến mức không về nhà, hắn lại còn có lòng giúp nàng tìm quỷ y.
“Biểu huynh.” Gia Nhu cất tiếng gọi.
Thôi Thời Chiếu xoay người nhìn nàng, nàng vận áo váy thêu hoa văn cỏ xoắn, mái tóc búi lệch, trên búi tóc cài cây trâm dây leo quấn quanh hoa mẫu đơn, xung quanh điểm xuyến thêm vài bông hoa lụa nhỏ màu xanh nhạt, gương mặt nàng vẫn mang nét hồn nhiên tươi đẹp của thiếu nữ.
Trong nháy mắt, hắn có loại ảo giác như nàng vẫn chưa gả cho người, vẫn còn là khuê nữ.
“Ta đã tìm được Tôn Từ Chu, muội theo ta đến một nơi.” Thôi Thời Chiếu dứt lời bèn xoay người đi thẳng về phía trước.
Gia Nhu biết ngay là Thôi Thời Chiếu sẽ có cách tìm được người mà. Nàng vui vẻ đi theo hắn đến trước một sương phòng. Bên ngoài sương phòng có khoảng chừng mười mấy người đứng canh, trên cửa chính treo một cái khoá to đùng, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh chắc chắn.
Gia Nhu hơi kinh ngạc, Thôi Thời Chiếu giải thích: “Không phải ta không dùng lễ đối đãi với hắn mà người này thật sự quá ngoan cố, tìm đủ mọi cách để chạy trốn, ta chỉ có thể làm như thế.”
“Không sao hết, dù sao thì dùng lễ đối đãi hắn chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Gia Nhu nói, “Ta vào xem một chút.”
“Ta vào cùng muội.” Thôi Thời Chiếu buột miệng.
Gia Nhu nở nụ cười với hắn: “Biểu huynh lo lắng cho ta sao? Ta có thể đánh ngã vài người to con khỏe mạnh, chỉ là một thầy thuốc bình thường thì không đáng kể.”
Nụ cười của nàng thật tươi tắn, Thôi Thời Chiếu nhẹ nhàng dời ánh mắt đi: “Ngay cả như vậy nhưng nếu muội xảy ra chuyện gì trong phủ, tổ mẫu và mẫu thân cũng sẽ trách tội ta. Người kia rất xảo quyệt, từ lúc vào phủ đến giờ vẫn chưa mở miệng nói lời nào cùng ta. Chỉ sợ chưa chắc muội sẽ được như ý nguyện.”
Gia Nhu nói: “Vất vả lắm mới tìm được người, dù sao biểu huynh cũng phải để ta vào nhìn một cái chứ? Ta là nữ tử, hắn sẽ nới lỏng cảnh giác. Huynh cứ ở ngay ngoài cửa chờ ta.”
Thôi Thời Chiếu nghĩ nghĩ rồi lệnh cho hạ nhân mở khoá ra, lại không yên tâm mà dặn dò: “Ta ở ngay đây, nếu có chuyện gì thì muội cứ kêu lên, ta vào ngay.”
Gia Nhu gật gật đầu, một mình bước vào phòng.
Bên trong phòng tối tăm u ám, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn gồm xiêm y và thức ăn, bầu không khí mang theo mùi ôi thiu meo mốc. Gia Nhu dùng khăn tay che miệng mũi, cố đặt chân lên những chỗ còn sạch sẽ trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “Tôn tiên sinh?”
Không có tiếng người trả lời, trên giường và cả sập gỗ cũng chẳng có ai.
Gia Nhu tìm một lát mới phát hiện một bóng người tóc tai hỗn độn bị trói gô lại, ngồi dựa trong góc, trang phục của hắn xốc xa xốc xếch, yên tĩnh không chút tiếng động, tựa như người đã chết.
Gia Nhu bước qua, ngồi xổm xuống trước mặt người nọ, duỗi tay cởi trói cho hắn: “Tôn tiên sinh, thật sự đã đắc tội….” Tay nàng vừa mới chạm lên người Tôn Từ Chu đã bị hắn tránh đi, nàng lại định cởi trói, hắn lại tránh, cứ lặp đi lặp như thế, rốt cuộc Tôn Từ Chu cũng bực mình, quát lên: “Đừng chạm vào ta! Cút ngay!”
Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn, lộ ra một chút mềm yếu vô lực, hiển nhiên là đã mấy ngày không ăn cơm, thân thể rất suy yếu, suýt chút nữa đã ngã vật ra đất.
Gia Nhu đỡ hắn dậy xong thì trực tiếp ngồi trước mặt hắn, thong thả bình tĩnh mà nói: “Ta còn tưởng tiên sinh là người câm cơ.”
Tôn Từ Chu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua mái tóc rối bời nhìn nàng. Mấy cô nương khác mà bị hắn quát như vậy đã sớm chịu không nổi, còn cô nương này vẫn cứ cười tủm tỉm. Cũng đúng thôi, có việc cầu đến hắn, tất nhiên da mặt phải dày.
“Lần này mời tiên sinh đến đây là vì muốn tiên sinh chữa bệnh cho phu quân ta. Tiên sinh có điều kiện gì cứ việc nói ra, chỉ cần là điều ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp tiên sinh đạt thành.” Gia Nhu tiếp tục nói.
Tôn Từ Chu không rên một tiếng, Gia Nhu cúi người, lại nói: “Thấy bảo tiên sinh say mê với việc nghiên cứu y thuật, ta có thể giúp ngươi truy tìm y thư đã thất truyền của tiền triều hoặc tìm kiếm dược liệu quý hiếm trong thiên hạ về làm phí chữa bệnh, tiên sinh nghĩ sao?”
Tôn Từ Chu nhìn nàng, rốt cuộc cũng phun ra vài câu từ kẽ răng đang nghiến chặt: “Phu quân của ngươi là Lý Diệp? Ta không trị.”
“Tại sao vậy? Phu quân ta đắc tội tiên sinh khi nào? Ta trước tiên thay chàng bồi lỗi.” Gia Nhu chắp tay, trịnh trọng thi lễ.
“Ta vất vả chữa trị cho hắn hết nửa năm, không cần phí chữa bệnh, chỉ muốn hắn cưới muội muội ta. Hắn không cưới, ta sẽ không trị.” Tôn Từ Chu dùng thanh âm lạnh lùng mà nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận