Thôi Vũ Dung vẫn luôn ở trên xe ngựa chờ Gia Nhu, chỉ sợ Trường Bình lại gây sự với nàng. Đến lúc Gia Nhu thuận lợi trở về, Thôi Vũ Dung lập tức nắm lấy cánh tay nàng hỏi: "Muội mau nói rõ ràng, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Gia Nhu bèn nói tất cả những gì mình chứng kiến cho nàng ấy nghe. Thôi Vũ Dung cảm thấy khó có thể tin: "Muội nói tất cả những cái này đều do cô mẫu ở sau lưng bày ra? Vì sao bà ta phải làm như vậy? Trong này có phải có hiểu lầm gì đó hay không?"
Thư Vương phi luôn thân thiết với huynh muội Thôi gia, thường ngày là một trưởng bối hiền hoà, cho dù không thích Gia Nhu cũng không đến nỗi hạ độc thủ như vậy. Có gì trí mạng hơn việc huỷ đi danh dự của một nữ tử? Huống chi hôm nay gần như toàn bộ phu nhân có mặt mũi trong Đô thành đều đến, chuyện vỡ lỡ ra, Gia Nhu không thể đặt chân ở Trường An nữa.
Gia Nhu lắc đầu nói: "Không sai, chính tai muội nghe được tỳ nữ kia nói ra Thư vương phi. Huống chi tỷ cũng thấy phản ứng vừa rồi của bà ta ở trong nhà thuỷ tạ, càng giống như nóng lòng muốn tiêu huỷ chứng cứ phạm tội, rõ ràng có tật giật mình. Chỉ sợ ngày thường bà ta giả vờ giả vịt vì muốn nhờ vào Thôi gia cho mình chỗ dựa mới có thể chăm sóc mọi người có thừa. Tỷ cũng đừng để bị bà ta lừa."
Thôi Vũ Dung cẩn thận suy nghĩ, sau khi phụ thân đến nơi nhậm chức, số lần cô mẫu đến nhà hình như ít đi rất nhiều. Với lại nghe nói cô mẫu vốn muốn A huynh đăng ký vào Hộ Bộ và Công Bộ lúc khảo hạch nhưng A huynh không nghe, bà rất mất hứng, còn quở trách A huynh với mẫu thân. Bây giờ nghĩ lại đúng như Gia Nhu nói, mỗi một chuyện bà ta làm đều có mục đích.
"Nhưng muội vẫn quá mạo hiểm, một mình đi vào cái bẫy của họ. Ngộ nhỡ họ nghĩ ra thủ đoạn gì càng độc ác hơn thì muội phải đối phó thế nào?" Thôi Vũ Dung trách cứ. Nếu nàng biết sẽ phát sinh một màn trong thuỷ tạ thì nói cái gì cũng sẽ không đồng ý với Gia Nhu để một mình muội ấy đi mạo hiểm.
Lúc ấy Gia Nhu cũng không nghĩ nhiều như vậy, dù sao thì bên trong nội trạch không thể nào cất giấu thiên quân vạn mã. Dựa vào võ công của nàng đối phó với mấy nam tử bình thường cũng không thành vấn đề, càng không cần sợ hãi hai tỳ nữ yếu ớt. Chỉ có biết rõ ràng bọn họ muốn làm gì, ai là chủ mưu thì về sau mới có thể đề phòng nhiều hơn.
"Biểu tỷ, làm sao tỷ biết rượu uống trong yến hội có bỏ thêm hai vị thuốc Đông y kia vậy?" Gia Nhu tò mò hỏi.
Thôi Vũ Dung trả lời: "Trước đó Vương công tử với A huynh đã từng nói Liệt Diễm này không phải rượu bán trên thị trường mà do chính tay Hoài Tây Tiết độ sứ cất, sau đó tặng một bình cho Vương công tử, còn đặc biệt nói cách trung hoà độ mạnh của rượu ra sao. Hai loại ta đều thử qua một chút, mùi rượu vốn ngọt mà mạnh, cho thêm hai vị thuốc Đông y mùi nhạt nhưng có chút chát chát. Cho nên mới muốn chứng thực với cô mẫu."
Thì ra là thế. Xem ra quan hệ giữa Ngu Bắc Huyền cùng Vương Thừa Nguyên và Vương Thừa Nguyên cùng Thôi Thời Chiếu đều không đơn giản. Kiếp trước Vương Thừa Nguyên có thể bình an trốn về U Châu chắc chắn cũng có quý nhân tương trợ, vốn không cần nàng quan tâm.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, từ phố xá sầm uất chuyển vào trong đường nhỏ, tiếng ồn ào của người đi đường bên ngoài càng lúc càng giảm. Thôi Vũ Dung đột nhiên hỏi: "Gia Nhu, vừa rồi muội nói Quận chúa Trường Bình muốn thăm dò muội với Hoài Tây Tiết độ sứ, chẳng lẽ giữa các người...?"
Gia Nhu cũng chẳng có gì phải giấu giếm, dứt khoát nói rõ một phen ba cái chuyện lớn mà bọn họ đã gây nên.
"Khi còn bé, muội ở Lý gia nhìn thấy Tứ lang vẫn luôn nhớ mãi không quên chàng. Thế nhưng lúc đó muội không biết là chàng, người của Lý gia lại đối xử không tốt với muội cho nên sau khi định ra hôn ước vẫn luôn rất bài xích. Qua nhiều năm sau, gặp được Ngu Bắc Huyền trong chợ ngựa tại thành Dương Châu, muội có tình cảm với y, đã từng muốn vứt bỏ hôn ước đi cùng y nhưng khi đó Nam Chiếu loạn trong giặc ngoài không ngừng, muội không thể ích kỷ đi thẳng một mạch nên cắt đứt quan hệ cùng Ngu Bắc Huyền. Về sau gả cho Tứ lang, biết chàng đã từng là cố nhân nên muội toàn tâm toàn ý đối xử với chàng, không tiếp tục ôm suy nghĩ khác nữa."
"Không thể trách muội động lòng, hai vị này đều là nhân trung long phượng. Muội đã buông xuống nhưng không biết Hoài Tây Tiết độ sứ nghĩ thế nào." Thôi Vũ Dung cầm tay Gia Nhu nói, "Hôm nay thật quá nguy hiểm, muội phúc lớn mạng lớn tránh thoát một kiếp nhưng tỷ luôn cảm thấy chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu. Sau khi trở về chính muội cũng phải cẩn thận một chút."
Gia Nhu gật đầu đáp vâng. Nàng biết nếu trở về cùng Trịnh thị, nhất định Trịnh thị sẽ ở trên xe ngựa truy hỏi không ngừng nên nàng tìm cái cớ đi chung với Thôi Vũ Dung. Nhưng sau khi trở lại Lý gia sẽ không tránh khỏi phải vì chuyện hôm nay mà cho Lý Giáng và Trịnh thị một câu trả lời.
Đến Thôi gia, xa phu ở bên ngoài nói: "Tiểu thư, đã đến nơi rồi ạ.”
Thôi Vũ Dung lên tiếng trả lời, vén rèm xuống xe, thân thể còn chưa đứng vững đã thấy một chiếc xe ngựa khác đang vội vàng chạy tới, người điều khiển xe ngựa là Vân Tùng. Hắn nói với người trong xe: "Lang quân, nhìn thấy xe ngựa của tiểu thư Thôi gia. Hẳn là Quận chúa cũng ở trong đó."
Lý Diệp nói: "Ta xuống." Chàng biết được chuyện xảy ra ở Phức Viên từ chỗ Trương Hiến. Trước đây, chàng vẫn luôn không coi Thư Vương phi là mối đe dọa, cũng xem thường tâm tư của Trường Bình. Sở dĩ nữ nhân từ xưa đến giờ đều không cách nào hoàn thành đại sự chính là vì quá thuận theo cảm tính. Thư Vương phi cho rằng kéo Trường Bình xuống nước thì có thể toàn thân trở ra nhưng Thư Vương sao dễ đùa bỡn như vậy? Về phần Trường Bình thì… tự có Ngu Bắc Huyền dạy dỗ.
Gia Nhu nghe thấy giọng nói của Vân Tùng ngoài xe ngựa còn tưởng rằng mình nghe lầm, mãi cho đến khi vang lên tiếng nói chuyện của Thôi Vũ Dung với Lý Diệp, nàng mới tranh thủ thời gian xuống xe, kinh ngạc thốt lên: "Sao chàng lại tới đây?"
Lý Diệp đứng trước mặt nàng với một thân trường bào màu trắng, đỉnh đầu vấn búi tóc, mặt mày tuấn tú.
"Ta không thấy nàng về phủ cùng với mẫu thân, không yên lòng cho nên tới đón nàng." Chàng dịu dàng nói.
Dưới cái nhìn chăm chú của ai kia, Gia Nhu không hiểu sao lại có mấy phần chột dạ. Chẳng lẽ chàng đã biết chuyện xảy ra ở Phức Viên rồi?
Thôi Vũ Dung cười cười, đẩy Gia Nhu tới trước mặt Lý Diệp: "Vậy ta giao người đã bình an cho ngươi. Sắc trời không còn sớm, hai người nhanh đi về đi."
Lý Diệp hành lễ cảm ơn rồi dắt Gia Nhu lên xe ngựa nhà mình, sau đó cùng ngồi xuống. Sau khi ngồi vững, nụ cười trên mặt chàng dần dần biến mất, ra lệnh cho Vân Tùng đánh xe trở về.
Trên đường đi, chàng không nói lời nào mà chỉ ghé mắt nhìn ngoài cửa sổ. Gia Nhu cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chàng đang tức giận sao? Chuyện ở Phức Viên chàng cũng biết rồi?"
Lý Diệp không trả lời mà chỉ chuyển ánh mắt lên người nàng. Tính tình chàng luôn luôn trầm ổn nội liễm, cảm xúc sẽ không buồn phiền hay giận dữ quá mức. Mặt không cảm xúc như này đã là rất tức giận.
Giọng nói Gia Nhu càng nhỏ hơn: "Ta có chỗ nào làm không đúng thì chàng cứ việc nói ra, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ lắm."
Lý Diệp nín nhịn nãy giờ bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt: "Nàng cũng biết sợ? Chiêu Chiêu, vì sao nàng biết rõ kia là cạm bẫy mà còn muốn đặt mình vào nguy hiểm? Nàng là Quận chúa Li Châu, con gái Vân Nam Vương có dũng khí mày liễu không nhường mày râu. Thế nhưng nàng cũng là nữ tử, là vợ Lý Diệp ta. Nàng có bận tâm đến cảm nhận của ta không?"
Gia Nhu nhìn vào đôi con ngươi như mực đậm không tan của chàng với lông mày nhíu chặt, nàng không khỏi đưa tay xoa lên mi tâm chàng, cổ họng nghẹn lại, chỉ phun ra ba chữ "Thật xin lỗi". Lý Diệp ôm eo nàng siết chặt vào trong ngực, không nói lời nào, hôn môi nàng ngấu nghiến.
Chàng cũng không hoàn toàn đang trách nàng mà còn có cả tự trách. Cho dù đã chuẩn bị từ lâu nhưng vẫn bỏ sót. Rượu trên yến hội kia chính là chi tiết mà chàng không tính tới. Mặc dù sau đó đã kịp thời bổ cứu, Gia Nhu cũng thông minh tự cứu mình nhưng chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của Thư Vương phi kia, trong lòng chàng đã cảm thấy lạnh lẽo.
Bà ta vậy mà lại hận Gia Nhu đến nước này, lại độc ác đến như vậy.
Lý Diệp rời khỏi cánh môi Gia Nhu, đổi lại thành ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ nhàng tựa trên đỉnh đầu nàng: "Hãy đồng ý với ta, về sau gặp bất kỳ nguy hiểm gì đi nữa thì trước hết phải bảo vệ chính mình, nhớ rằng ta đang chờ nàng."
Gia Nhu dán mặt lên lồng ngực ấm áp của Lý Diệp, đưa tay ôm lấy eo hẹp của chàng, nặng nề gật đầu: "Ta đồng ý với chàng." Ngay sau đó, nàng chuyển đề tài, "Nhưng làm sao chàng biết chuyển xảy ra bên trong Phức Viên rõ ràng như vậy?"
Lý Diệp dừng một chút, bịa đặt nói: "Bởi vì thám tử của phủ Quảng Lăng Vương mai phục tại Phức Viên nên ta mới biết được."
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, nháy nháy mắt: "Nhưng mà Tứ lang à, hôm nay không có bất cứ ai của phủ Quảng Lăng Vương đến dự, vậy thám tử của Quảng Lăng Vương mai phục ở Phức Viên làm gì?"
Lý Diệp bị nàng hỏi khó có hơi đau đầu, tiếp tục nói bịa: "Bọn họ vốn có nhiệm vụ khác, thấy nàng gặp nạn nên thuận đường giúp đỡ."
Khó trách người kia dẫn Ngọc Hồ tới nhưng nửa đường lại đi mất, có lẽ là đi làm chuyện khác. Đời trước, Quảng Lăng Vương muốn giết nàng, đời này lại ba phen mấy bận giúp nàng và phủ Vân Nam Vương, thứ gọi là vận mệnh này thật đúng là huyền diệu.
Cuối cùng Gia Nhu cũng không hỏi lại mà chỉ lẳng lặng ghé vào trong ngực Lý Diệp. Thư Vương phi tìm đến gã đàn ông vừa xấu vừa lùn, mặt mũi đầy sẹo mụn, nàng chỉ cần nghĩ đến đã phát ngán. Đối với người coi trọng bề ngoài như nàng mà nói, bị loại người buồn nôn kia làm bẩn còn không bằng chết đi cho xong.
Lý Diệp không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ cho là nàng mệt mỏi bèn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng giống như lúc dỗ nàng ngủ. Gia Nhu vốn còn tỉnh táo, ngửi mùi thanh nhã bình yên trên người chàng, lại được chàng vỗ về vô cùng dễ chịu nên cuối cùng đã ngủ thật.
Chờ đến Lý gia, nàng còn chưa tỉnh lại, Lý Diệp đành ôm nàng xuống xe ngựa. Quản sự trong phủ đứng bên cửa chờ bọn họ, thấy Lý Diệp đi đến lập tức nói: "Tứ lang quân, Tướng công muốn gặp Quận chúa."
Lý Diệp cúi đầu nhìn người ngủ say trong ngực mình, sau đó hạ giọng: "Về báo lại cho phụ thân, sau đó ta lập tức đi gặp ông."
Quản sự ngẩn người, giọng nói cũng nhỏ đi: "Nhưng người Tướng công muốn gặp là..."
"Ngươi cứ việc trở về phục mệnh, có việc gì ta sẽ gánh chịu." Lý Diệp lạnh nhạt nói xong thì ôm Gia Nhu đi vào.
Quản sự nhìn theo bóng lưng rời đi của Lý Diệp. Theo lý thuyết, từ trước đến nay tính tình Tứ lang quân luôn hiền hoà, không biết vì sao mà giờ lại có loại khí thế nói một không hai khiến người khác không thể không tuân lời.
*
Trường Bình trở về phủ, bọn hạ nhân đang ở trong sân thu dọn đồ đạc mà không thấy bóng dáng Ngu Bắc Huyền đâu. Nàng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ là tin tức còn chưa truyền về bèn len lén trở lại gian phòng của mình, đóng cửa lại, đi vào nội thất đã thấy Ngu Bắc Huyền ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, Trường Bình bị doạ kém chút nữa là nhảy dựng lên.
"Chàng, sao chàng lại không lên tiếng?" Nàng ôm ngực nói.
Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu nhìn Trường Bình, lạnh lùng nói: "Ngươi cầm mấy bình Liệt Diễm do ta cất đi làm cái gì rồi hả?"
Trường Bình thấy trong con ngươi y cuồn cuộn cảm xúc thì tim không khỏi đập nhanh, nói: "Hôm nay Thư Vương phi tổ chức thiết yến cho ta ở Phức Viên, ta cầm rượu chia cho mọi người uống. Các nàng ấy đều nói uống ngon..."
Ngu Bắc Huyền tức giận đập bàn, Trường Bình nhắm mắt rụt người lại.
"Ngươi cho rằng ta không biết chuyện xảy ra ở Phức Viên sao? Bây giờ ngươi giỏi lắm rồi, vậy mà giúp người ngoài tính toán ta! Ngươi có biết tình cảnh của ta bây giờ, đứng càng cao thì ngã xuống càng thịt nát xương tan. Nếu hôm nay thật sự xảy ra cái gì, ngươi với ta có thể toàn thân trở ra sao? Ngu xuẩn!" Ngu Bắc Huyền chất vấn.
Trường Bình đã biết mình sai, chỉ có điều do trời sinh tính tình kiêu ngạo nên không chịu nhận sai dễ dàng, nàng vẫn đứng thẳng người biện giải cho mình: "Ta chỉ muốn biết chàng nghe nói nàng ta gặp nguy hiểm sẽ phản ứng ra sao, cũng không phải thực sự muốn hại các ngươi. Tất cả đều do Thư Vương phi bày ra, về sau ta không qua lại với bà ta là được."
Ngu Bắc Huyền thấy nàng nói hời hợt như thế, bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy đi mấy bước đến trước mặt nàng. Trường Bình cho là Ngu Bắc Huyền muốn đánh mình nên vội vàng đưa tay che mặt, lại nghe thấy hắn nói:
"Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không thích nữ nhân ngu xuẩn cho nên sau đây chỉ nói một lần. Ngươi đã gả cho ta thì không còn là Quận chúa Trường Bình được nhận ngàn vạn sủng ái nữa mà là thê tử của Hoài Tây Tiết độ sứ. Mỗi một lời nói hành động bên ngoài của ngươi đều ảnh hưởng đến cái nhìn của mọi người đối với ta. Như là chuyện hôm nay chắc chắn sẽ có một số tin đồn truyền đi, đến lúc đó Lý Giáng coi ta như thế nào? Thánh nhân coi ta như thế nào? Thư Vương lại coi ta như thế nào?"
"Ta..." Trường Bình nghẹn lời trong phút chốc.
"Ngày thường đóng cửa lại, ngươi tuỳ hứng như thế nào ta cũng sẽ không quản. Nhưng Trường Bình, bây giờ ta đang đi trên dây mỏng, không cẩn thận rất có thể sẽ rơi xuống thịt nát xương tan. Lần trước ngươi trêu chọc thiếp thất của Từ Tiến Đoan, khiến hắn tức giận không còn nói chuyện hợp tác với ta, ta cũng bỏ qua. Lúc này lại dùng một người đàn bà có chồng tới thăm dò ta, suýt nữa trở thành quân cờ của người khác. Nếu ngươi không đổi cái tính tình này thì hãy cứ ở lại Trường An đi, không cần cùng ta về Thái Châu nữa." Ngu Bắc Huyền nói xong, phất tay áo muốn bỏ đi.
Trường Bình gấp đến độ thoáng cái bắt lại tay y: "Ta sai rồi, ta thay đổi còn chưa được sao? Chàng đối với ta vẫn luôn rất lạnh nhạt, ta cho là chàng còn thích nàng ta nên nhất thời bị ghen ghét làm choáng váng đầu óc. Sau đó Mộc Gia Nhu tới tìm ta nói rất nhiều điều, ta đã biết mình sai."
Trong lòng Ngu Bắc Huyền khẽ động, nhàn nhạt hỏi: "Nàng ấy nói với ngươi cái gì?"
"Mộc Gia Nhu nói ta làm như vậy là đang hại chàng, nàng ta chỉ thích phu quân của mình cho nên sẽ không tranh với ta." Trường Bình ôm cánh tay Ngu Bắc Huyền, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai y, "Nếu như hôm nay Liễu Nhứ mang theo món đồ của nàng ta tới tìm chàng, vậy chàng sẽ đi cứu nàng ta sao?"
"Ta không trả lời vấn đề mang tính giả thuyết. Ngày mai còn phải lên đường, ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Ngu Bắc Huyền nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài. Mãi đến khi đi vào trong viện, y mới thả lỏng nắm đấm siết chặt trong tay áo ra. Trên thực tế, trước lúc Trường Bình tặng rượu, y đã nhận được tin tức Thư Vương phi muốn đối phó Gia Nhu.
Hôm nay, Thư Vương bàn bạc chuyện quân tình quan trọng trong cung nên hiển nhiên không rảnh quan tâm chuyện khác, chính là thời cơ tốt để Thư Vương phi ra tay.
Ngu Bắc Huyền vốn đã giục ngựa đi về phía Phức Viên nhưng nửa đường bị người của Thư Vương cản trở, miễn cưỡng ép y trở về nhưng y vẫn phái Thường Sơn đi qua. Chỉ có điều như lời Thường Sơn nói, người của bọn họ ở trong Phức Viên bị người vô danh ngăn cản, may mà cuối cùng nguy cơ cũng được hóa giải.
Nhưng từng câu từng chữ nàng nói với Trường Bình lại như kim đâm vào trong lòng y. Nàng nói vẫn luôn thích Lý Diệp, vậy y thì sao? Chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, những thề non hẹn biển coi là gì? Y có chỗ nào không sánh bằng tên ma bệnh tay trói gà không chặt kia!
"Chủ thượng, Tề Việt tới." Thường Sơn đi đến trước mặt Ngu Bắc Huyền bẩm báo.
Ngu Bắc Huyền tạm thời bình phục nỗi lòng, đi gặp Tề Việt. Tề Việt hành lễ, chờ y cho lui tùy tùng sau đó mới nói: "Ít ngày nữa Quảng Lăng Vương sẽ dẫn đại quân tiến về khu Hà Sóc. Nếu lần này hắn lập công, thu về Tam Trấn thì tất nhiên thực lực sẽ tăng mạnh. Ý của Thư Vương là, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Quảng Lăng Vương cũng không cần trở về. Vương gia không yên tâm giao việc này cho những người khác nên chỉ có thể nhờ vả sứ quân ra tay.”
Thư Vương lại bảo y giết Quảng Lăng Vương! Ngu Bắc Huyền do dự nói: "Nhưng nếu ta tự ý rời đất phong quá lâu..."
"Sứ quân yên tâm, Thư Vương tự có sắp xếp, sẽ không ai phát hiện. Chỉ cần thần không biết quỷ không hay trừ bỏ Quảng Lăng Vương, Thái tử lại không đáng sợ, Thư Vương không có bất kỳ chướng ngại gì nữa. Tương lai sứ quân lên như diều gặp gió ở gần trong tầm tay."
Tề Việt đã nói đến nước này chính là không cho phép y cự tuyệt.
Ngu Bắc Huyền chỉ có thể nói: "Mượn lời chúc tốt lành của ngươi."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận