Tất cả mọi người đang ngồi đều đứng dậy đón chào, Thư Vương phi vịn tỳ nữ, nói nói cười cười bước vào cùng Trường Bình. Bà vận một bộ váy gấm khởi vân đẹp đẽ quý giá, mái tóc búi lưu tiên kế, trên đầu cài trâm phượng bảy đuôi trông thật đoan trang diễm lệ. Giống như vừa nhận ra đã đến nơi bày tiệc, Thư Vương phi nói với mọi người ở đây: “Không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi.”
Quận chúa Trường Bình ngồi bên cạnh bà, đầu đội vòng hoa, vận váy áo hoa văn chim loan bay lượn màu tím tơ vàng, khoác trên tay là khăn choàng bằng sa mỏng thêu hoa hải đường. Diện mạo nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp, giờ được hoa phục tôn lên càng dễ dàng lấn áp tất cả, trở thành tiêu điểm trong buổi tiệc. Từ trước đến giờ, Trường Bình đã quen với việc được người người khen ngợi, mắt cao hơn đầu, thế nhưng ánh mắt lướt qua Gia Nhu vẫn không nhịn được mà âm thầm đánh giá một phen.
Gia Nhu chỉ mặc váy áo hoa văn tròn nhỏ, tuy trang sức trên đầu là trâm vàng khảm đá quý nhưng giữa một đám phụ nữ hoa hoè lộng lẫy thì trông nàng có vẻ trắng trong thuần khiết. Dựa vào vẻ đẹp trời cho, thêm một chút anh khí nơi đầu mày vẫn khiến nàng có thêm khí chất rất đặc biệt.
Đây chính là người trong lòng Ngu Bắc Huyền sao? Trường Bình siết chặt nắm tay trong tay áo, dù sao thì hôm nay cũng sẽ biết rõ thôi.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Thư Vương phi đảo quanh một vòng trong buổi tiệc: “Sao không thấy Quảng Lăng Vương phi thế?” Tỳ nữ bên cạnh vội vàng trả lời: “Phủ Quảng Lăng Vương phái người tới truyền tin, nói Quảng Lăng Vương phi không khỏe nên không đến dự tiệc được ạ.”
Thư Vương phi ừm một tiếng, trong lòng lại đang cười thầm. Hôm Quách thị vào cửa, Quảng Lăng Vương nghỉ qua đêm ở chỗ nàng ta, nghe nói hôm sau mặt trời lên cao mới bước ra khỏi đó. Quảng Lăng Vương luôn là người biết tự kiềm chế, trước đây chưa từng trầm mê, hạ nhân trong phủ Quảng Lăng Vương đều bàn tán sôi nổi về việc này, có thể thấy được vị Quách thị kia rất được sủng ái. Lý Mộ Vân trước giờ luôn luôn độc sủng, làm sao chịu được chuyện này, giờ tất nhiên là phải ở lại phủ theo dõi sát sao, không còn lòng dạ nào mà tới tham dự yến hội.
Có một vị phu nhân trong bữa tiệc lên tiếng: “Nghe nói Quận chúa Trường Bình phải rời khỏi Đô thành vào ngày mai, không bằng ta kính ngài một chén, nguyện Quận chúa bình an về đến Thái Châu.”
Thư Vương phi đáp: “Lời này đã nói đúng ý ta. Hôm nay, Trường Bình còn mang đến rượu nho được ủ trong nhà, hương vị rất đặc biệt, hy vọng mọi người đều có thể nếm thử. Người đâu, mang rượu lên.”
Một đám tỳ nữ bưng bầu rượu bằng bạc nối đuôi nhau bước vào, quỳ gối bên cạnh từng bàn một, rót rượu cho khách. Gia Nhu thấy màu sắc rượu này đậm hơn nhiều so với rượu nho, hơn nữa còn mang theo mùi hương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Nào, mọi người cùng nâng chén.” Thư Vương phi bưng chén rượu lên, nói với Trường Bình, “Mượn ly rượu này, nguyện Trường Bình lên đường bình an.”
“Đa tạ bá mẫu.” Trường Bình trao đổi ánh mắt cùng Thư Vương phi, hai người đều lần lượt uống cạn rượu trong chén.
Mọi người đều đồng loạt uống rượu, Gia Nhu nhấp một ngụm nhỏ, mới vừa nhớ ra hương vị đặc biệt vừa rồi từ đâu mà có. Đây là rượu do Ngu Bắc Huyền tự tay ủ, tên gọi Liệt Diễm. Y nghiên cứu rất nhiều loại rượu trên đời này nên Gia Nhu cũng mưa dầm thấm đất. Loại rượu này chỉ cần một chén là đã có thể đánh ngã một nam tử trưởng thành có tửu lượng kém, ngay cả Ngu Bắc Huyền ngàn ly không say nhưng cũng chỉ uống được năm chén, đủ thấy độ mạnh của rượu này.
Được làm từ quả nho và nước ép mía, cho thêm hoa của cây cơm cháy và cây tiểu hồi cần(*) nên trong rượu có một mùi hương đặc biệt. Nếu dùng quả khúng khéng và củ sâm tố nữ(**) trung hoà lại thì tác dụng của rượu sẽ nhẹ hơn, người bình thường uống vào cũng không sao. Thế nhưng chén rượu này của nàng là Liệt Diễm chính hiệu.
(*), (**)Chú thích bằng ảnh ở cuối chương.
Thôi Vũ Dung uống rượu xong, hỏi: “Cô mẫu, rượu nho này có hương vị thật đặc biệt, hình như có thêm khúng khéng và sâm tố nữ nữa phải không ạ?”
Thư Vương phi cười nói: “Miệng Nhị nương vậy mà nhạy lắm nha. Rượu nho này gọi là Liệt Diễm, là một loại rượu mạnh nhưng vị lại ngọt thuần. Vì muốn trung hoà lại độ mạnh nên mới bỏ thêm hai nguyên liệu mà cháu nói, cũng khiến rượu này dễ uống hơn. Nhưng mà mọi người cũng không nên uống nhiều quá, dễ say lắm.”
Toàn bộ khách khứa đều cười rộ lên, bàn tán xôn xao về loại rượu mới lạ này.
Khúng khéng và củ sâm tố nữ đều không màu không vị, người bình thường không nếm ra được nhưng Gia Nhu đã quá quen thuộc với Liệt Diễm, còn đã từng uống nhầm. Rượu của mấy người khác đều cho thêm khúng khéng và củ sâm tố nữ, chỉ duy mỗi mình nàng là Liệt Diễm nguyên chất, một hai chén thôi đã đủ cho nàng bất tỉnh nhân sự.
Rốt cuộc thì Thư Vương phi và Trường Bình muốn làm gì? Gia Nhu tương kế tựu kế, dưới sự mời rượu liên tiếp của nhóm phụ nhân trong bữa tiệc mà uống hết hai chén.
Sau chén thứ hai, Gia Nhu ấn ấn lên trán, thân thể thì lung lay, nàng lẩm bẩm nói: “Ta, hình như ta uống say....” Rồi lập tức gục xuống bàn, không động đậy. Thôi Vũ Dung thấy thế bèn cúi xuống, dùng sức lay nàng tỉnh: “Gia Nhu, muội sao thế?”
Ở dưới bàn, Gia Nhu bắt lấy tay Thôi Vũ Dung, nhanh chóng viết vào lòng bàn tay nàng ấy: Giả bộ.
Thôi Vũ Dung ngẩn ra, không hiểu vì sao Gia Nhu phải giả bộ. Lư thị và Trịnh thị cùng xoay người lại nhìn hai nàng, Trịnh thị nói: “Sao mới uống có hai chén đã say rồi? Hèn chi thường ngày Tứ lang không cho con bé uống rượu, tửu lượng thế này đúng là quá yếu.”
Thư Vương phi ngồi ở ghế chủ vị thấy Gia Nhu quả nhiên đã trúng kế thì vờ như bất ngờ, nói: “Đúng rồi, ta nghe nói tửu lượng Vân Nam Vương rất tốt, còn tưởng rằng hổ phụ vô khuyển nữ. Người đâu, mau đỡ Quận chúa đến sương phòng nghỉ ngơi, bảo nhà bếp nấu một chén canh giải rượu mang qua đó. Xem ra rượu này quá mạnh, không nên uống nữa, đổi thành rượu gạo nhẹ hơn đi.”
Nhóm tỳ nữ lại theo lệnh tiến vào, thay đổi bầu rượu khác. Hai tỳ nữ đỡ Gia Nhu rời khỏi bữa tiệc, đám người Trịnh thị không cảm thấy có gì bất thường, vô tư tiếp tục trò chuyện vui vẻ cùng mọi người.
Thôi Vũ Dung nhận thấy khác lạ, vốn định đi cùng Gia Nhu nhưng trước khi rời khỏi, Gia Nhu đã bấm tay nàng một cái, Thôi Vũ Dung bèn ngậm miệng. Chẳng lẽ trong rượu Gia Nhu có vấn đề? Nàng vừa ngửi thử thì hình như mùi rượu còn mạnh hơn so với rượu của nàng. Phức Viên chính là địa bàn của Thư Vương, kẻ nào to gan lớn mật dám động tay động chân ở đây? Gia Nhu từ nhỏ đến lớn đều ở Nam Chiếu, chẳng lui tới với ai ở Đô thành.
Tuy nhiên, Gia Nhu luôn là người có chủ ý, chuyện Vương Thừa Nguyên lần trước đều nhờ nàng ấy hỗ trợ giải quyết nên Thôi Vũ Dung ngược lại không lo lắng cho lắm, tin tưởng nàng ấy có thể ứng phó được.
Gia Nhu không biết mình đã bị tỳ nữ đỡ đi đến đâu, vòng tới vòng lui vài hành lang gấp khúc, tiếng ồn ào xa dần, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh rồi cuối cùng cũng dừng lại. Tỳ nữ bên trái nàng lên tiếng : “Ngươi đi xem nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu đến đâu rồi, để ta hầu hạ Quận chúa là được.”
Tỳ nữ bên phải vâng lời rời đi.
Tỳ nữ còn lại đỡ Gia Nhu vào phòng, để nàng nằm lên giường, quan sát một lát rồi tháo xuống khối ngọc bội nơi thắt lưng Gia Nhu, cầm đi ra ngoài.
Gia Nhu nghe thấy nàng ta gọi ai đó đến, nói: “Đem món đồ này qua đó.”
Bọn họ chuốc say nàng rồi lại lấy đi ngọc bội của nàng, đưa cho người nào vậy? Phản ứng đầu tiên của Gia Nhu là Ngu Bắc Huyền nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Ngu Bắc Huyền là thuộc hạ của Thư Vương, lại là người mà Trường Bình yêu mến. Trường Bình sao có thể để Ngu Bắc Huyền lén đến gặp nàng? Đây là phép thử chăng?
Tỳ nữ lại trở về trước giường, nhìn Gia Nhu vẫn còn nằm không nhúc nhích bèn nói: “Quận chúa Li Châu quả nhiên là mỹ nhân hiếm có khó tìm trên thế gian, chẳng trách sao đàn ông đều bị ngài khuynh đảo tâm hồn. Ngài cũng đừng nên trách ta, ai bảo ngài đắc tội Vương phi làm chi.”
Nói xong, tỳ nữ nọ lấy từ bên hông ra một viên thuốc, định nhét vào trong miệng Gia Nhu. Gia Nhu rất quen thuộc với mùi vị của viên thuốc kia, vậy mà là Hồi xuân đan! Nàng mở choàng hai mắt, nhanh chóng túm lấy cổ tay tỳ nữ, nàng ta hoảng sợ: “Ngươi, ngươi không hề say!”
Tỳ nữ nọ vừa định mở miệng hô lớn đã bị Gia Nhu chém một phát lên cổ khiến nàng ta té xỉu trên mặt đất.
Nếu họ đã muốn chuốc Hồi xuân đan cho nàng, chắc chắn sẽ có hậu chiêu. Gia Nhu xuống giường, sửa sang lại xiêm y bỗng nhìn thấy Ngọc Hồ đang bò vào từ cửa sổ. Gia Nhu chạy nhanh qua, bắt lấy tay Ngọc Hồ, hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
“Quận chúa, ngài không sao chứ?” Ngọc Hồ hỏi đầy quan tâm. Nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Gia Nhu lắc lắc đầu, nếu Thư Vương phi đã âm mưu từ trước, có lẽ Ngọc Hồ không đến được chỗ này.
Ngọc Hồ giải thích: “Nô tỳ vốn đang ở cùng Bảo Chi trong phòng khách phụ cận yến hội, bỗng nhiên có người gọi nói tỳ đi, bí mật đưa đến gần nơi này. Nàng ấy bảo nô tỳ tới cứu ngài rồi tự mình rời đi trước. Nô tỳ biết ngài gặp nguy hiểm nên cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng chạy đến đây.”
“Bây giờ không có thời gian giải thích, em tới giúp ta.”
Gia Nhu nhét Hồi xuân đan vào miệng tỳ nữ nọ rồi hợp lực cùng Ngọc Hồ di chuyển nàng ta lên giường, buông màn xuống. Sau đó, hai người bò ra ngoài từ đường cửa sổ, một lát sau, quả nhiên đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Một tên đàn ông mặt rỗ, quần áo xộc xệch đang xoa xoa tay đi đến cạnh mép giường: “Mỹ nhân, ta tới đây tiểu mỹ nhân….”
Không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ phát sinh ngay sau đó.
Gia Nhu kéo Ngọc Hồ vòng ra sau nhà thủy tạ, nấp trong một bụi hoa. Hai nàng không dám đi quá xa vì sợ xung quanh vẫn còn tai mắt của Thư Vương phi, sẽ rút dây động rừng. Ngọc Hồ tức giận đến run người: “Nào lại có lý đó, bọn họ dùng thủ đoạn ti tiện như vậy là muốn hại Quận chúa sao?”
Yến hội lần này vốn chẳng phải chuẩn bị để tiễn Trường Bình mà là nhắm vào Gia Nhu. Chả trách Thư Vương phi gióng trống khua chiêng mời nhiều người như vậy, ngay cả Trịnh thị cũng được “vinh dự” mời đến. Âm mưu muốn cho nàng thân bại danh liệt, khiến Lý gia không dung nàng đây mà.
Tên đàn ông lúc nãy vừa nhìn chính là một kẻ du côn vô lại, chỉ sợ hắn không biết thân phận nàng là gì, cố tình bị dụ đến. Nàng đường đường là một Quận chúa, nếu bị loại người này làm bẩn thì Lý gia và cả phủ Vân Nam Vương đều sẽ mang hổ thẹn. Cho dù cuối cùng có xử tử tên vô lại kia, kết cục của nàng cũng có thể tưởng tượng được. Nữ tử da mặt mỏng một chút sẽ rất có khả năng tự sát.
Theo sự hiểu biết của Gia Nhu đối với Trường Bình, loại độc kế này không xuất phát từ tay nàng ta, vậy chính là chủ ý của Thư Vương phi. Rốt cuộc vì sao bà ta lại hận nàng đến vậy? Trăm phương nghìn kế muốn hủy hoại nàng.
Người đang cầm ngọc bội của Gia Nhu nhanh chóng đưa đồ đến tay tỳ nữ Liễu Nhứ bên cạnh Trường Bình.
Liễu Nhứ vốn là nữ quan trong cung, lần này do Thái hậu đặc biệt phái đến hầu hạ Trường Bình nên có kiến thức mà tỳ nữ bình thường không thể so. Nàng vốn cảm thấy không nên trắng trợn thử sứ quân như vậy, chỉ sợ Vương phi còn có tâm tư khác, vậy mà Quận chúa lại không chịu nghe. Lỡ đâu sứ quân đến thật thì lúc đó Quận chúa sẽ giải quyết thế nào cho êm thấm đây? Tâm tư Quận chúa đơn thuần, sợ là đã may áo cưới giúp người khác rồi.
Hơn nữa, nếu vị Quận chúa Li Châu thật sự là người trong lòng sứ quân, lỡ nàng ấy xảy ra chuyện gì bất trắc mà sứ quân biết Quận chúa cũng có liên quan còn không hận chết Quận chúa?
Trong lúc do dự, Liễu Nhứ không lập tức đem ngọc bội đi mà nàng phái một người đến hậu viện tìm hiểu.
Không lâu sau, người phái đi đã trở về báo: “Quận chúa Li Châu Quận uống say, đang nghỉ ngơi trong nhà thủy tạ hẻo lánh giữa hồ. Nhưng hình như có một gã đàn ông không đứng đắn theo vào, động tĩnh bên trong không quá thích hợp. Vì không muốn kinh động đến người khác nên ta trở về trước.”
Liễu Nhứ nắm chặt ngọc bội trong tay, nghĩ thầm quả nhiên là vậy.
“Ngươi đi xuống đi.”
Trong yến hội đang chơi trò truyền tửu lệnh rất náo nhiệt. Trường Bình thấy Liễu Nhứ tiến vào, tưởng nàng ấy đã truyền món đồ đó ra ngoài, trong lòng có cảm giác như bụi trần lắng đọng(***). Mãi cho đến khi Liễu Nhứ cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện, ngài đi một chút….”
(***)Bụi trần lắng đọng: mọi chuyện đã có kết quả cuối cùng.
Vẻ mặt Trường Bình vẫn như cũ, nói với Thư Vương phi: “Bá mẫu, cháu đi chỉnh trang lại dung nhan một xíu.”
Thư Vương phi mỉm cười gật đầu, giả vờ tiếp tục xem cuộc vui trong sân. Giờ phút này gạo sống đều đã thành cơm chín, cho dù Trường Bình phát hiện ra gì đó thì cũng không thể nào xoay chuyển càn khôn. Bà chỉ nói với Trường Bình vụ thuốc mê nhưng những điều sau đó đều do một tay bà sắp xếp, ngay cả Trường Bình cũng không biết.
Ngày ấy, cố ý nói chuyện giả giả thật thật cho Trường Bình nghe chính vì muốn mượn tay con bé, cùng nhau hủy hoại Mộc Gia Nhu. Mộc Gia Nhu quá giống Thôi Thanh Niệm khi còn trẻ, chỉ cần nhìn thấy nó là bà khó thể kiềm chế hận ý trong lòng.
Bà vẫn cho rằng Lý Mô chưa từng động tâm đối với Thôi Thanh Niệm, mãi cho đến một ngày bà mang đồ đến thư phòng Lý Mô thì vô tình nghe được đoạn đối thoại của Tề Việt với nội vệ, muốn nội vệ bí mật đến Nam Chiếu, nếu lỡ Thổ Phiên tấn công Nam Chiếu thì nội vệ có nhiệm vụ phải cứu Thôi Thanh Niệm bằng bất cứ giá nào.
Tề Việt làm gì có giao tình với Thôi Thanh Niệm, bất quá là chấp hành theo mệnh lệnh của Lý Mô thôi!
Lý Mô luôn luôn là người không lộ ra vui buồn hờn giận, che giấu trước mặt bà cũng quá tốt đi! Uổng cho bà làm nhiều chuyện vì ông ta như vậy, từ một người không dám giết dù chỉ là con kiến trở thành kẻ đôi tay nhuộm đầy máu tươi. Ông ta vẫn luôn khinh thường không muốn nhìn bà. Lấy địa vị hiện giờ của ông ta thì muốn dạng phụ nữ nào mà không được! Điều đó chỉ có thể chứng minh ông ta đã động lòng với Thôi Thanh Niệm, hơn nữa vẫn chưa từng nguôi ngoai.
Nếu ngày xưa không có sự việc ngoài ý muốn đó, Thôi Thanh Niệm gả cho Lý Mô, ông ta có nỡ để ả nhúng tay vào mấy chuyện dơ bẩn đó sao? Chỉ sợ Lý Mô không những yêu thương che chở mà còn sẽ vì ả tìm hết hoa mẫu đơn quý báu trong khắp thiên hạ rồi.
Dựa vào đâu mà Thôi Thanh Niệm chính là hoa còn bà chỉ là cỏ! Bà hận Nam Chiếu quá xa, không thể nào duỗi tay tới nên chỉ có thể xuống tay với Mộc Gia Nhu. Mộc Gia Nhu giống y như mẹ nó, đều là cái thứ tai họa. Chỉ có hủy diệt nó thì bà mới giải được nỗi hận trong lòng!
*
Trường Bình đi theo Liễu Nhứ ra ngoài, Liễu Nhứ đưa ngọc bội cho nàng ta, nói: “Quận chúa, sợ là ngài đã bị Thư Vương phi lợi dụng rồi. Ngọc bội này nhất định không thể đưa ra ngoài.”
Trường Bình thấy trên ngọc bội khắc hoa văn hoa khai phú quý thì nhanh chóng hiểu ra, nàng siết chặt nắm tay: “Ta biết ngay mà. Ngày ấy chàng nhìn khăn tay thêu mẫu đơn thật lâu, ta cứ tưởng chàng muốn mua tặng ta nên lòng đầy vui mừng. Thì ra chàng lại đang nhớ đến một người thích hoa mẫu đơn, ta sớm nên hiểu ra….”
“Quận chúa, bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này. Chỉ sợ Thư Vương phi có mưu đồ khác, bà ấy còn cho một tên đàn ông…. Tóm lại ngài cứ đến nhà thủy tạ bên kia nhìn một cái sẽ biết.” Liễu Nhứ nói.
Sắc mặt Trường Bình trầm xuống, nàng ngẩn ngơ nhìn Liễu Nhứ rồi nhanh chóng rảo bước về phía trước. Thật ra, nàng vẫn luôn lừa mình dối người nhưng giờ phút này lại dâng lên cảm giác sợ hãi. Ngu Bắc Huyền ghét nhất là bị người khác tính kế, y còn rất bênh vực người mình. Nếu biết nàng cùng Thư Vương phi phối hợp mưu hại người trong lòng y, cả đời này nàng cũng đừng nghĩ đến gần Ngu Bắc Huyền.
Trường Bình đi một mạch đến bên ngoài nhà thủy tạ, nghe thấy thanh âm bên trong rõ ràng là hai người đang giao hoan. Tên đàn ông còn nói: “Sao ngươi lại dâm đãng như thế chứ? Còn muốn nữa? Rõ ràng vừa mới nhìn thấy một tuyệt sắc mỹ nhân…. Thôi quên đi, xài tạm ngươi cũng được.”
Tiếp theo lại là một loạt thanh âm càn rỡ.
Trường Bình dùng sức đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng quần áo rơi đầy đất vội kêu Liễu Nhứ đi qua xốc màn lên, hình ảnh khó coi đập vào mắt nàng. Nàng nghiêng đầu, còn chưa thấy rõ ràng người nằm bên dưới gã đàn ông kia là ai thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Thư Vương phi: “Sao cánh cửa này lại mở toang thế?”
Tới cũng thật nhanh! Cho dù nàng có đưa được ngọc bội ra ngoài thì lúc này cũng chưa kịp tới tay Ngu Bắc Huyền. Nàng quả nhiên đã bị Thư Vương phi tính kế.
Không lâu sau, có người nói cho Thôi Thanh Tư biết Quận chúa Trường Bình đang ở bên này. Thôi Thanh Tư bèn cố ý nhắc nhở: “Cũng không biết Gia Nhu thế nào rồi? Ta không yên tâm, vẫn nên đi xem con bé một chút.”
Trịnh thị nghe vậy vội vàng bảo: “Sao dám phiền Vương phi, lão thân đi là được.”
Thôi Thanh Tư cười nói: “Không sao, nói gì đi nữa thì ta cũng là dì ruột của Gia Nhu, nếu hời hợt con bé, làm sao ta ăn nói được với mẹ nó, ta đi cùng phu nhân vậy.”
Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn thấy thế, tất nhiên cũng đi cùng. Lư thị và Thôi Vũ Dung cùng vài vị phu nhân a dua nịnh hót khác lấy cớ muốn ngắm phong cảnh Phức Viên, trên thực tế là đi theo qua nhà thủy tạ bên này. Thôi Vũ Dung phát hiện nhà thủy tạ hẻo lánh lại càng cảm thấy kỳ quái, không phải bảo dẫn Gia Nhu đến sương phòng ư?
Trong nhà thủy tạ, Trường Bình vừa xoay người đã thấy một đoàn mười mấy người mênh mông cuồn cuộn kéo nhau đi vào, thân hình nàng cứng đờ trong nháy mắt. Nàng đúng là có hận, có đố kỵ, nàng hận Mộc Gia Nhu không thể lập tức biến mất nhưng cũng không phải bằng cách này! Tuyệt đối không phải như vậy!
Thôi Thanh Tư nhìn mặt đất hỗn độn, giả vờ lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Trường Bình, có chuyện gì vậy? Sao cháu lại ở đây?”
Trường Bình trầm mặc không nói câu nào, sắc mặt Trịnh thị đã thay đổi: “Trên giường…. trên giường có người?”
Bà vừa dứt lời, một tên đàn ông tướng mạo xấu xí chỉ mặc mỗi cái quần đã ngã từ trên giường xuống, gã sợ hãi nhìn quanh bốn phía. Đám nữ quyến trẻ tuổi đều quay mặt đi không dám nhìn gã, thế nhưng tất cả đều đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Thôi Thanh Tư trách mắng: “Tên cuồng đồ lớn mật, ngươi lẻn vào đây bằng cách nào?”
Gã kia càng thêm kinh hoảng, lời nói lắp bắp không rõ ràng: “Ta… ta chỉ thấy nơi đây có một mỹ nhân say rượu, ta không biết…. Thật sự cái gì cũng không biết đâu!” Thôi Thanh Tư sai hạ nhân tiến vào, kéo gã ra ngoài giam giữ.
Có một phụ nhân đứng phía sau hô lên: “Trời ạ, trên giường không phải là…. Quận chúa Li Châu chớ?”
Trịnh thị lảo đảo hai bước, may mắn được Vương Tuệ Lan kịp thời đỡ lấy. Tuy trên mặt Vương Tuệ Lan bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã rối loạn. Nàng quả thật không thích Mộc Gia Nhu nhưng xảy ra chuyện nhục nhã như vầy trước mặt bàn dân thiên hạ, Lý gia còn gì là mặt mũi? Các nàng cũng sẽ phải gánh chung nỗi xấu hổ này.
Thôi Thanh Tư lộ ra biểu tình lo lắng, lệnh cho tỳ nữ xốc màn lên. Trong lòng bà đã chắc chắn một điều rằng chỉ cần chốc lát nữa thôi, Mộc Gia Nhu sẽ thân bại danh liệt, qua ngày mai, toàn bộ thành Trường An đều sẽ truyền ra tin tức nó bị một tên vô lại lấy đi sự trong sạch, cả trò hề dùng Hồi xuân đan cũng sẽ bại lộ trước mặt mọi người.
Chẳng phải Thôi Thanh Niệm là ánh trăng sáng trong lòng Lý Mô đấy sao? Bà sẽ hung hăng chà đạp con gái của ả dưới lòng bàn chân.
“Ấy, sao lại có nhiều người ở đây quá vậy?” Phía sau đám người vang lên một giọng nói.
Thôi Vũ Dung quay đầu lại, vui mừng gọi: “Gia Nhu!” Vừa rồi, trái tim nàng như treo trên cổ họng, sợ người trên giường chính là Gia Nhu, sợ bản thân mình không thể ngăn cản được mọi chuyện. Giờ phút này, trông thấy Gia Nhu vẫn êm đẹp đứng nơi đó thì nàng mới hoàn toàn yên tâm. Thôi Vũ Dung biết ngay là Gia Nhu nhất định sẽ có cách đối phó. Bây giờ nàng cũng đã nhìn ra, chuyện hôm nay vốn là một cái bẫy.
Gia Nhu đi đến đối diện Thôi Thanh Tư đang tràn đầy khiếp sợ, nàng nhìn kẻ mang gương mặt có vài phần tương tự mẫu thân mà cười nói: “Sao dì dẫn nhiều người tới xem cháu vậy? Vừa rồi cháu uống canh giải rượu, cảm thấy hơi khỏe lên nên ra ngoài đi dạo một chút. Phức Viên này quả nhiên là danh bất hư truyền, dì nên mời cháu đến thăm sớm hơn mới phải.”
Thôi Thanh Tư nở nụ cười miễn cưỡng: “Cháu không có việc gì là tốt rồi, mẹ chồng cháu còn lo lắng cho cháu quá kìa.” Mà trong lòng bà lại là, tại sao Mộc Gia Nhu không xảy ra chuyện gì? Rõ ràng nó đã uống rượu, hạ nhân cũng tới bẩm báo mọi chuyện thành công rồi.
Trịnh thị vốn đang cảm giác như trời sập đất lún, thấy Gia Nhu xuất hiện thì hồn phách rốt cuộc cũng trở về. Bà thật không dám tưởng tượng nếu hôm nay xảy ra chuyện vậy Tứ lang sẽ như thế nào, Lý gia sẽ ra sao? Tất cả mọi chuyện đều chỉ là trùng hợp hay có ai đó đã trăm phương nghìn kế sắp đặt?
Tỳ nữ trên giường vẫn chưa dứt thuốc, Thôi Thanh Tư vì đề phòng nàng ta nói bậy nói bạ nên bảo với mọi người: “Nơi này lung tung rối loạn, chúng ta vẫn nên ra ngoài nói chuyện thì hơn.”
Gia Nhu cố ý hỏi bà ta: “Dì à, cháu mới đi có một chút mà ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cháu không nên nghe đâu, sợ bẩn lỗ tai mọi người. Sau này ta sẽ tự sai người giải quyết.” Thôi Thanh Tư vừa nói vừa khiến đám đông đi ra ngoài. Tỳ nữ bên cạnh bà tự giác đi đến canh trước giường.
Buổi yến hội này kết thúc một cách qua loa, người nào có mắt nhìn đều sẽ biết chuyện hôm nay có hơi kỳ lạ, ai cũng không dám ở lại nơi thị phi này.
Trường Bình định đi chất vấn Thôi Thanh Tư nhưng lại bị Liễu Nhứ ngăn cản. Đã là chết không đối chứng, hơn nữa, rượu cũng do chính Trường Bình đưa tới cửa. Trường Bình biết bản thân mình nhất thời nổi lên ý xấu nên bị Thôi Thanh Tư lợi dụng, chuyện đến nước này rồi, dù có làm gì cũng chẳng thay đổi được nữa, nàng bèn nghe theo lời khuyên bảo của Liễu Nhứ mà lên xe ngựa.
Trường Bình xốc màn cửa sổ xe ngựa lên, nhìn nhìn bảng hiệu Phức Viên. Sinh ra trong nhà Đế vương, làm sao lại không biết lòng người bội bạc. Mọi người đối tốt với nàng đều vì có mục đích riêng, buồn cười một nỗi, nàng đã từng cho rằng có cái gọi là thật tình.
Xe ngựa chạy trên đường không bao lâu bỗng nhiên dừng lại, xa phu ở bên ngoài bẩm báo: “Bẩm Quận chúa, có người tìm ngài ạ.”
Trường Bình không ngờ Mộc Gia Nhu lại dám chủ động tìm tới cửa, hai người đi vào một con ngõ nhỏ.
“Ngọc bội kia là của ta, mong ngươi hãy trả đồ về cho nguyên chủ.” Gia Nhu duỗi tay ra nói.
Trường Bình nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt mình, cảm giác đối với Gia Nhu càng lúc càng phức tạp. Hôm nay, nàng suýt chút nữa đã giúp đỡ Thôi Thanh Tư hại Gia Nhu nhưng nàng ấy hẳn cũng có tư tình với Ngu Bắc Huyền.
“Không sai, hôm nay ta đã liên thủ cùng Thư Vương phi cài bẫy ngươi, muốn thử tình cảm của Ngu Bắc Huyền. Nhưng ta không biết chuyện Hồi xuân đan và gã đàn ông kia.” Trường Bình nói, “Các người đã từng ở bên nhau. Có đúng không?”
Gia Nhu buông tay xuống, cười cười: “Quận chúa vậy mà rất thẳng thắn thành khẩn. Cho dù trước đây ta có quen biết cùng Hoài Tây Tiết độ sứ, có chút giao tình nhưng hai chúng ta đều là người đã lập gia đình, cắt đứt liên hệ. Mà Quận chúa lại vì tâm ghen ghét của bản thân, suýt nữa gây nên sai lầm to lớn. Như thế thì làm sao có được niềm vui của phu quân?”
Gia Nhu nói một câu đã chọc trúng chỗ đau của Trường Bình, nàng đáp: “Ngươi rốt cuộc đã chịu thừa nhận.”
“Ta thừa nhận thì như thế nào? Bất quá chỉ là chút chuyện cũ năm xưa, ta đã quên lâu rồi. Hiện tại, ngươi chính là vợ
y, nếu thật tình thích y thì hãy sống một cuộc sống hoà hảo cùng y. Ngươi có từng nghĩ tới không, nếu Thư Vương phi cho người đến trước mặt y thêm mắm dặm muối, y thật sự tới thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào? Thân bại danh liệt há chỉ có một mình ta? Y sẽ bị Thư Vương ghét bỏ, bị Lý gia công kích, thậm chí là bị đám người Từ Tiến Đoan dẫm đạp dưới lòng bàn chân, ngã xuống đất bùn. Ngươi chưa từng suy xét đến những điều này sao?”
Trường Bình lắc đầu, nói: “Đương nhiên không phải! Ta….” Nàng cũng chẳng có cách nào biện bạch cho mình. Lúc ấy bị sự ghen ghét che mờ lý trí, làm sao nghĩ được nhiều như thế. Bây giờ nghĩ lại từng chuyện mà sợ. Thư Vương phi lại có thể mượn tay nàng rồi hủy hoại người đàn ông của nàng!
“Cho dù ngươi nghĩ thế nào, Thư Vương phi đều đã lợi dụng lòng ghen ghét của ngươi, suýt chút nữa hại y. Hoài Tây Tiết độ sứ hiện nay đang ở vị trí nào, trong lòng ngươi hẳn đã rõ ràng, có bao nhiêu kẻ đang nhìn theo các ngươi, đố kỵ các ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho y thì cũng đừng tìm thêm phiền toái và cản trở y. Với cả, người mà ta thích vẫn luôn luôn là phu quân ta, tuyệt đối sẽ không tranh cùng ngươi. Vậy nên những lời đồn đãi vô căn cứ kia, sau này ngươi vẫn đừng nên tin là thật.”
Trường Bình nhắm mắt lại, lấy ngọc bội ra trả cho Gia Nhu. Gia Nhu cầm ngọc bội, không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi ngõ nhỏ. Một đống lời của nàng khiến Trường Bình choáng váng, đặt toàn bộ lực chú ý lên người Ngu Bắc Huyền mà không truy cứu chuyện nàng và Ngu Bắc Huyền đã từng quen nhau. Đợi Trường Bình phục hồi tinh thần lại thì nói không chừng vẫn còn muốn giết nàng, đương nhiên phải chạy cho lẹ.
Chuyện hôm nay rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm mà vượt qua. Nàng và Thư Vương phi cùng Trường Bình xem như đã xé rách mặt với nhau.
Nàng còn khó hiểu về cái người đã đi báo tin cho Ngọc Hồ. Trong Phức Viên nhất định có tai mắt của Thư Vương phi, người nọ có thể âm thầm dẫn Ngọc Hồ đến đó nghĩa là cũng có chút bản lĩnh. Thế nhưng nàng ta rốt cuộc là ai? Thư Vương phi kéo Ngu Bắc Huyền xuống nước mà không sợ Thư Vương phát hiện sẽ xử lý bà ta sao? Vì sao Thư Vương phi lại hận nàng như vậy?
Tạm thời nàng không có lời giải thích cho những điều bí ẩn này.
Vương Tuệ Lan đưa Trịnh thị về viện của bà xong, sau khi ra khỏi đó đã trông thấy Quách Mẫn đang ở bên ngoài chờ nàng.
Quách Mẫn hỏi: “Đại tẩu cảm thấy thế nào về chuyện xảy ra ngày hôm nay?”
Thật ra, Vương Tuệ Lan vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận. Yến hội đó tuyệt đối là bẫy rập. Có thể xuống tay trong Phức Viên chỉ có Quận chúa Trường Bình và Thư Vương phi. Quận chúa Trường Bình cũng thôi đi, còn Thư Vương phi chính là dì ruột của Mộc Gia Nhu, có lý nào lại hại nàng ấy?
“Ta nghe nói dân phong Nam Chiếu cởi mở hơn nhiều so với Trường An, con gái tự định chung thân cũng không ít. Có phải Tứ đệ muội đã từng quen biết Hoài Tây Tiết độ sứ nên mới chọc tới Quận chúa Trường Bình hay không? Vị Quận chúa rất được cưng chiều, chọc phải nàng ta tuyệt đối chẳng phải là chuyện gì tốt.”
Vương Tuệ Lan đã từng nghe thấy một vài lời đồn đãi, cứ tưởng đó chỉ là lời đồn bậy bạ nhưng hình như chỉ có nói như vậy mới giải thích được thôi.
“Thế nào? Nhị đệ muội muốn làm gì?” Vương Tuệ Lan hỏi.
Quách Mẫn cười nhẹ, đáp: “Đại tẩu hẳn nên nói rõ ràng chuyện hôm nay cùng chương phụ. Không phải sao?”
HẾT CHƯƠNG 71
(*)Cây cơm cháy:
Tiểu hồi cần, hay còn gọi là Anise:
(**)Cây khúng khéng, hay còn gọi là nho khô phương Đông:
Củ sâm tố nữ:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận