Hai ngày sau, Lý gia dùng lễ nạp thiếp, chính thức cho Lưu Oanh qua cửa. Lễ nghi của việc nạp thiếp đơn giản hơn nhiều so với hôn lễ, không tổ chức rình rang mà chỉ để Lưu Oanh dâng trà. Quách Mẫn tỏ ra thân thiết lạ thường với Lưu Oanh, còn cố ý tặng nàng ta một cặp vòng tay bằng vàng. Sau khi hoàn thành mọi nghi thức, Lý Sưởng đi cùng Lưu Oanh đến tân phòng.
Quản gia đến chính sảnh, cung kính bẩm báo: “Bẩm Tướng công, phủ Thư Vương vừa phái người đến mời phu nhân cùng ba vị nương tử hôm sau đến Phức Viên tham gia yến hội. Đây là thiệp mời ạ.” Hắn dâng món đồ trong tay lên cho Lý Giáng.
Lý Giáng mở thiệp mời đọc sơ qua, Trịnh thị ngồi bên cạnh ông hỏi: “Ta cũng đi?” Bà có hơi bất ngờ, Thư Vương phi đó giờ chưa từng để bà vào mắt, yến hội lớn nhỏ gì cũng không mời bà tham gia. Thật ra không chỉ Thư Vương phi mà tất cả những tiệc xã giao trong Đô thành, bọn họ đều chỉ mời Vương Tuệ Lan, Trịnh thị là chủ mẫu nhưng chỉ giống như món đồ trang trí mà thôi. Xuất thân bà không cao, trong tay không nắm thực quyền, sinh con trai lại chẳng biết tranh đua nên tất nhiên không ai nguyện ý kết giao với bà.
Quản gia đáp: “Theo lời người nọ nói thì phu nhân quả thật cũng được mời.”
“Vậy à? Người nọ có nói tại sao Thư Vương phi lại mở yến hội không?” Lý Giáng khép thiệp mời lại, hỏi.
“Hình như Thư Vương phi mở tiệc tiễn Quận chúa Trường Bình. Ngài ấy luôn thích tiệc tùng, mỗi năm đều phải tổ chức vài bữa tiệc ở Phức Viên nên điều này cũng không hiếm lạ. Quận chúa Trường Bình rất được Hoàng thất thương yêu, lần này, Thư Vương phi cố tình tổ chức yến hội cho nàng ấy, những gia đình có uy tín danh dự trong Đô thành đều được mời ạ.” Quản gia có gì nói đó.
Lý Giáng gật gù, cho quản gia lui xuống. Với quyền thế hiện tại của Thư Vương, sẽ không ai dám không dự yến hội này.
Ông nhìn Trịnh thị ngồi bên cạnh, nhíu mày nói: “Bà ít khi tham gia những bữa tiệc thế này, phải nhanh chóng học lễ nghi dự tiệc từ Đại nương tử, để không phải thất lễ với người ngoài.”
Trịnh thị thấp giọng đáp vâng, bà rất muốn xuất hiện trong vòng huân quý, nếu không thì toàn bộ Trường An đều biết có một vị Tể tướng phu nhân mà chẳng ai coi bà ra gì. Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này, cứ xem như có thêm kinh nghiệm cũng tốt. Vừa hay Lý Giáng vẫn luôn ngại bà không phóng khoáng, đây chính là cơ hội tốt để bà xoay người.
Lý Diệp nhìn bộ dáng của mẫu thân là biết bà đang suy nghĩ những gì. Thật ra, nếu có thể thì chàng hy vọng mẫu thân và Gia Nhu không đi dự tiệc, Thư Vương phi là một nhân vật khó chơi, bà ta đã làm nhiều chuyện mờ ám vì Thư Vương, thủ đoạn âm hiểm độc ác, tuyệt đối không phải người lương thiện gì. Thế nhưng quản gia cũng nói không sai, Thư Vương phi thường xuyên mở tiệc ở Phức Viên và cực kỳ thích náo nhiệt, chưa từng nghe có chuyện gì xảy ra ở những yến hội trước đây.
Nếu không nể mặt bà ta sẽ tạo thành cái cớ cho người khác. Yến hội lần này không thể không đi.
Lưu Oanh đã vào cửa, Lý Giáng đỡ được một mối bận tâm, lên tiếng cho mọi người trở về, chỉ lưu mỗi mình Lý Huyên lại. Trong danh sách quân binh xuất chinh của Quảng Lăng Vương có tên Lý Huyên nên ông có vài lời dặn dò riêng với người con cả này.
Trên đường trở về, Gia Nhu vẫn luôn chìm trong suy nghĩ.
Nàng vốn tưởng Quách Mẫn đồng ý nạp thiếp là có mục đích khác nhưng hôm nay ngồi trong chính sảnh, biểu hiện của Quách Mẫn luôn bình tĩnh, tựa như đã thật tình tiếp nhận Lưu Oanh, ánh mắt hai người đó ngẫu nhiên chạm nhau còn có thêm vài phần ăn ý. Gia Nhu hơi khó hiểu, không biết trong hồ lô hai người này rốt cuộc bán thuốc gì.
Còn yến hội của Thư Vương phi có liên quan đến Trường Bình nên cũng khiến nàng có cảm giác bất an. Ở chợ Đông ngày ấy, nàng bị Thuận Nương liên lụy, bất đắc dĩ xảy ra xung đột với Trường Bình. Nếu Trường Bình điều tra chi tiết về nàng hoặc là có ai đó già mồm trước mặt nàng ta, vậy lần này rất có thể là Hồng Môn Yến.
Vị Thư Vương phi dì ruột kia của nàng không giống hạng người lương thiện, vốn dĩ cũng nên tránh đi. Nhưng trên thiệp mời chỉ đích danh bốn người họ, ba người khác đều đi mà nàng mượn cớ không đi, chỉ sợ sẽ bị nói thành không nể mặt phủ Thư Vương. Nàng chẳng sợ gì nhưng Lý Diệp còn phải tham gia khảo hạch, nếu Thư Vương muốn động tay động chân sau lưng chàng sẽ rất dễ dàng. Đây chính là điểm mấu chốt, không thể đắc tội bọn họ.
Nàng không thể chỉ dựa vào hoài nghi và suy đoán của mình mà không tham gia yến hội. Gả đến Lý gia rồi, sau này sẽ không thiếu những hoạt động xã giao giống vậy, không thể lần nào cũng né tránh được. Có lẽ đây chỉ là một yến hội bình thường thôi, tất cả đều do nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Lý Diệp thấy nàng nãy giờ vẫn im lặng, hỏi: “Chiêu Chiêu, sao trông nàng như có tâm sự nặng nề vậy?”
Gia Nhu lấy lại tinh thần, đáp: “Không có gì, ta chưa từng đến Phức Viên nên không tưởng tượng được nơi đó ra sao. Nghe nói đó chính là một trong bốn nơi đẹp nhất Trường An, được phong danh hiệu đệ nhất hoa viên. Chàng đã từng đến đó chưa?”
Lý Diệp lắc đầu, ánh mắt dõi về nơi xa: “Tiền thân Phức Viên chính là tư dinh của Trưởng Công chúa Duyên Quang, sau này tặng cho Thái tử phi Tiêu thị làm của hồi môn. Về sau, Trưởng Công chúa và Thái tử phi lần lượt xảy ra chuyện, Phức Viên bị thu về cho Công bộ quản lý, tới tới lui lui rồi lọt vào tay Thư Vương, biến thành lâm viên tư nhân của ông ta, vẻ đẹp của nó càng tăng lên nhiều hơn so với lúc còn thuộc về Trưởng Công chúa. Ta nghe danh Phức Viên đã lâu nhưng chưa từng đến đó.”
“Vậy ta sẽ đi thay chàng, trở về kể cho chàng nghe.” Gia Nhu cười nói. Phụ vương thường bảo giặc tới thì chặn, nước đến đất ngăn. Nàng trọng sinh đời này, càng lúc càng cẩn thận với mọi chuyện, giờ ngay cả sự can đảm vốn có cũng không còn. Nàng chính là con gái Vân Nam Vương, chỉ một yến hội nho nhỏ thì sợ gì? Đời trước đã giao đấu nhiều năm như vậy với Trường Bình, không thể nào sẽ bại dưới tay nàng ta.
Buổi tối, Gia Nhu nằm trên giường, chờ Lý Diệp lâu ơi là lâu. Lý Diệp vẫn còn chong đèn đọc sách ở Đông sương phòng, gần đây chàng ngủ rất trễ, có lẽ muốn đọc thêm vài quyển sách, chuẩn bị cho kỳ khảo hạch của Lại Bộ. Lý Diệp bảo nàng ngủ trước, mí mắt nàng cứ díp lại, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, ngủ say sưa.
Lý Diệp không nghe thấy tiếng trở mình trên giường, biết nàng đã ngủ bèn lập tức đến bên cửa sổ, thổi còi gọi một chú bồ câu tới, sau khi cột một tờ giấy vào chân bồ câu lại thả cho nó bay đi.
Bồ câu tung cánh, dần dần biến mất trong bóng đêm dày đặc.
Tuy chàng lo lắng cho an toàn của Gia Nhu, lại không đoán được ý đồ mở tiệc lần này của Thư Vương phi nhưng hôm đó cứ phái nhiều người chú ý theo dõi, chắc chắn sẽ có thể bảo vệ được nàng.
Tới ngày dự tiệc, Trịnh thị tỉ mỉ trang điểm rồi chọn một bộ xiêm y hoa mỹ nhất, cố gắng phô bày ra một mặt tốt nhất của mình. Những nơi có nhiều phụ nữ tập trung như thế này sẽ không thiếu mấy màn đua đòi và âm thầm đánh giá. Ai mang châu ngọc đầy người tất nhiên là đang đắc thế, chỉ sợ người khác không biết. Cho dù mấy nhà thất ý nhưng mặt mũi cũng phải cho có với người ta. Trong vòng huân quý này, ai cũng như ai.
Gia Nhu đến viện Trịnh thị trước tiên, nhìn thấy bà trang điểm loè loẹt, có bao nhiêu trang sức đều gắn hết lên người, trông nặng nề hết sức. Ngọc Hồ không nhịn được, xoay đầu cười nhẹ, Gia Nhu ngơ ngác nói: “Đại gia, người đây là….”
Trịnh thị cúi đầu nhìn trang phục của mình: “Như thế nào, vậy không được sao? Ta đã hỏi Đại nương tử, thấy bảo càng long trọng càng tốt mà.”
Gia Nhu lắc lắc đầu: “Nhưng người như vậy…. thôi, để con giúp người.” Nàng không thể mở miệng chê bai, chỉ đơn giản kéo Trịnh thị vào phòng trong, gỡ hết những kim trâm bảo thoa thừa mứa trên đầu bà xuống, bảo Tô Nương làm lại búi tóc cao khéo léo, chỉ chọn một bộ diêu bằng vàng và mấy cây trâm hoa đơn giản, lại cài thêm một cái lược ngà voi khảm đá quý là xong.
Sau khi trang điểm lại, Tô Nương nói: “Phải công nhận là Quận chúa vừa giúp trang điểm lại, phu nhân giống như đã hoá thành một người khác vậy.”
Trịnh thị liếc nhìn phụ nhân có trang dung thanh lịch trong gương đồng, đuôi mắt đầu mày khẽ nhếch, chứa một sự uy nghiêm không nói nên lời. Gia Nhu bảo: “Đại gia chỉ cần chọn hai kiểu trang sức khác nhau sẽ có thể thấy được sự khác biệt. Càng đơn giản càng đẹp, sẽ dễ coi hơn. Trước mặt người khác, càng uy nghiêm ít lời sẽ càng khiến người ta không đoán được mình đang nghĩ gì.”
Nàng cố gắng nói thật uyển chuyển, Trịnh thị cũng hiểu ý nàng. Nếu không phải Gia Nhu đến chỗ bà trước, bà cứ như vậy mà đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị mất mặt. Trong lòng bà có hơi hổ thẹn nhưng thân phận mẹ chồng rốt cuộc vẫn còn đó, bà cũng ngại không nói ra tiếng cảm ơn.
Cả ngày ở trong nội viện, bà làm sao biết mấy thứ này.
Vương Tuệ Lan cùng Quách Mẫn chờ trước cửa phủ, Vương Tuệ Lan định xem Trịnh thị trang điểm thành cái dạng gì, nhìn thấy người mà Gia Nhu đang đỡ ra thì âm thầm lắp bắp kinh hãi. Trịnh thị nào còn nửa phần vâng vâng dạ dạ ở trong phủ trước đây, trang điểm khéo léo, xiêm y thanh lịch, trang sức giản đơn, ngược lại trông như một chủ mẫu đứng đắn, khí chất cao quý. Quả nhiên là người đẹp vì lụa.
Nàng cứ tưởng rằng Trịnh thị nghe mình nói xong sẽ điểm trang loè loẹt tục khí, đến lúc đó nàng lại góp ý vài câu, trên xe ngựa giúp Trịnh thị sửa sang lại trang dung, trong lòng bà ta nhất định sẽ cảm kích nàng, thu mua nhân tâm dễ như trở bàn tay, vậy mà lại bị Mộc Gia Nhu nhanh chân đoạt trước.
Quách Mẫn nhìn bộ dáng thất bại không cam của Vương Tuệ Lan, trong lòng cảm thấy buồn cười. Dù sao, hôm nay nàng đi theo chỉ để xem kịch vui, có lẽ màn diễn xuất sắc vẫn còn ở phía sau.
Trịnh thị đi đến trước mặt hai người, nói: “Đi thôi.”
Bà và Gia Nhu ngồi cùng một chiếc xe ngựa, Vương Tuệ Lan và Quách Mẫn cùng một xe, còn có tỳ nữ vú già của từng người, rồi gia đinh tuỳ tùng, cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi đến Phức Viên.
Bên ngoài Phức Viên hôm nay ngựa xe như nước, từng tốp năm tốp ba quý phụ nhân bước xuống từ xe ngựa nhà mình, lục tục bước vào bên trong. Hạ nhân phủ Thư Vương đứng ở cửa đón khách, mỗi người đều tự báo danh tính, sau đó được dẫn đến chỗ ngồi của mình.
Hoa mai ở những nơi khác trong Đô thành đều đã tàn, riêng hoa mai nơi này vẫn nở rộ như biển mây, trải dài không thấy điểm cuối. Nghe nói là họ bứng những gốc mai nở muộn trên núi về nên mới có thể nhìn thấy quang cảnh này.
Đoàn người Lý gia đến Phức Viên và lục tục xuống xe ngựa, những ánh mắt xung quanh đều bị hấp dẫn đến đây. Trong Đô thành, hiển hách nhất hiện nay chính là Lý gia. Một nhà có ba người làm quan không nói, thân phận ba người con dâu người sau cao hơn người trước, tướng mạo lại xuất chúng. Ngay cả Tể tướng phu nhân xuất thân không cao, hiếm khi lộ mặt cũng không tệ giống như trong lời đồn vậy. Dưới sự phụ trợ của ba người con dâu hiển hách, trông bà cũng có vẻ cao quý không thể khinh nhờn.
Gia Nhu vốn có thể danh chính ngôn thuận đi bên cạnh Trịnh thị nhưng nàng vẫn nhường vị trí đó cho Vương Tuệ Lan. Lý gia chú trọng thứ tự lớn nhỏ, thân phận nàng cao nhất nhưng bối phận lại nhỏ nhất. Trước tiên cứ nhường Vương Tuệ Lan vài phần.
Hạ nhân dẫn các nàng đến chỗ ngồi nơi thính đường tổ chức yến tiệc, có không ít quý phụ nhân đến hàn huyên, Vương Tuệ Lan vẫn luôn tận chức trách chỉ điểm cho Trịnh thị. Dù sao cũng đang ở bên ngoài, Trịnh thị chính là chủ mẫu Lý gia, nếu lỡ có đi sai bước nhầm thì các nàng cũng sẽ mất mặt.
Gia Nhu ngồi xuống chỗ của mình, phát hiện ngồi cạnh mình vậy mà là Lư thị và Thôi Vũ Dung thì rất vui mừng.
Thôi Vũ Dung nghiêng người qua, nói nhỏ với Gia Nhu: “Thế trận nhà muội lần này không nhỏ nha, hầu như toàn bộ đều xuất hiện.”
Gia Nhu nhỏ giọng trả lời: “Trên thiệp mời của phủ Thư Vương đều có tên bốn người, kể cả muội. Như thế nào, thiệp mời gửi đến Thôi gia chỉ mời tỷ và cữu mẫu thôi sao?”
Thôi Vũ Dung gật gật đầu, nhìn quanh bốn phía: “Muội xem, không chỉ nhà tỷ mà những nhà có con vợ cả nhiều lắm cũng chỉ mời một hai người. Chỉ có nhà muội được mời nhiều nhất, quả nhiên là phủ Tể tướng, không giống người thường.”
Tình hình này trông như muốn khen tặng Lý gia đắc thế nhưng ngẫm kỹ lại giống như đang nhằm vào Lý gia. Nếu không thì chỉ có nhà nàng là nữ quyến tham dự toàn bộ, ngay cả Trịnh thị chưa từng được mời cũng có trong danh sách, vậy nghĩa là sao?
Dự cảm trong lòng Gia Nhu càng thêm bất ổn, bỗng nghe thấy có giọng hô: “Thư Vương phi và Quận chúa Trường Bình đến.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận