Bên trong phủ Quảng Lăng Vương, tất cả hạ nhân ai cũng bận rộn. Vì muốn nghênh đón con gái Vệ quốc công vào phủ trước khi Quảng Lăng Vương xuất chinh, thời gian gấp gáp mà tất cả mọi nghi lễ phải chu toàn nên quản gia Vương phủ vội đến sứt đầu mẻ trán.
Cố tình vào mấy hôm trước, Quảng Lăng Vương và Vương phi xảy ra tranh cãi, Vương phi bỏ về nhà mẹ đẻ đến nay chưa về, trong phủ không có ai chủ trì, quản gia muốn hỏi lại không dám hỏi nên trộm báo cáo tin tức lên Đông Cung.
Không ngờ Vương phi chưa trở về mà đệ đệ Vương phi lại đến. Quản gia mời Lý Diệp ngồi đợi trong chính sảnh rồi cho người đi nấu trà đắng. Gần đây, Quảng Lăng Vương đều từ chối tiếp khách, người bình thường không vào được cửa nhưng thân phận vị em vợ Quảng Lăng Vương này có chút đặc biệt, quản gia chỉ có thể nhanh chóng đi bẩm báo.
Lý Diệp ngồi ngay ngắn trên sập gỗ uống trà, bên cạnh bàn là mấy bồn hoa thủy tiên, lá dài xanh mướt, đóa hoa trắng tinh, hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi. Hầu như chàng không còn vị giác nên khứu giác nhạy bén hơn so với người bình thường. Mùi hoa này giống như mùi hương nàng tắm tối qua, hương hoa tươi mát nhẹ nhàng quấn lấy đầu óc chàng.
Sau trận mây mưa đêm qua, nàng nằm trong lòng chàng lẩm bẩm than đau. Chàng định đứng dậy kiểm tra thì bị nàng ôm chặt không thể nhúc nhích, sau đó cũng ngủ thiếp đi. Sáng sớm nhận được tin tức Quảng Lăng Vương muốn xuất chinh bèn vội vàng đến đây, vẫn chưa nhìn xem vết thương nàng thế nào.
Gần đây, chàng có hơi quá phóng túng, sa vào ân ái cùng nàng. Trong thâm sơn cảm thấy năm tháng dài, nhân thế kia đã tang thương mấy độ(*).
(*)Câu này ngụ ý khi con người ta sa vào bất cứ đam mê hay sở thích nào sẽ không để ý đến không gian và thời gian xung quanh mình, bỏ lỡ nhiều thứ khác.
Lúc này, phía sau lưng bỗng có tiếng đồ vật rơi vỡ, chàng hơi quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một tiểu tỳ nữ đang mặt đỏ tai hồng, cúi đầu kinh hoảng dọn dẹp đống đổ nát trên mặt đất. Quản gia chạy đến quát lớn: “Ngươi làm ăn kiểu gì mà hấp tấp bộp chộp vậy!”
Tiểu tỳ nữ kia hốt hoảng nhìn thoáng qua Lý Diệp một cái. Nàng vừa mới nhập phủ không lâu, chưa từng gặp Lý Diệp. Mới vừa đi ngang qua chính sảnh nhìn thấy bóng dáng chàng như tiên nhân, nhất thời nhìn đến mất hồn nên lỡ tay làm rơi đồ.
“Lang quân xin chớ trách.” Quản gia với gương mặt tươi cười nói.
“Không sao. Đừng làm khó dễ nàng ta.” Lý Diệp cười nhẹ nhàng, mặt tiểu tỳ nữ lại càng đỏ hơn, hành lễ xong thì ôm đồ chạy vụt đi. Chạy thật xa rồi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng mặc trang phục màu xanh kia đang ngồi ngay ngắn bên cạnh những đóa hoa thủy tiên, tuấn nhan như ngọc ấm, khí chất tựa thiên tiên.
Cứ tưởng rằng Quảng Lăng Vương đã là nam tử anh tuấn hiếm thấy trên thế gian, nào ngờ khi so sánh với vị lang quân này vẫn còn hơi kém chút.
“Đã để ngươi đợi lâu. Thật sự là quá bận rộn, không dứt ra được.” Quảng Lăng Vương bước vào chính sảnh, Lý Diệp định đứng dậy hành lễ, Quảng Lăng Vương đã duỗi tay đặt lên vai chàng, ngồi xuống bên cạnh: “Không cần đa lễ. Sức khỏe đã khá hơn chưa?”
Lý Diệp gật gật đầu: “Mẫu thân ta đang khuyên A tỷ, nội trong hai ngày nữa tỷ ấy sẽ trở về.”
Nụ cười trên mặt Lý Thuần hơi nhạt xuống, nhìn qua hoa thủy tiên bên cạnh: “Nàng ấy có thể hiểu được thì tốt. Nếu không chịu hiểu, ta cũng sẽ không cưỡng cầu. Sau khi Quách thị nhập phủ, ta không những sẽ không lạnh nhạt với nàng ấy mà còn đối đãi tốt hơn.”
Lý Diệp đều hiểu những điều này, chàng chỉ lo A tỷ sẽ nhìn không thấu. Thế nhưng chàng đến đây hôm nay không phải vì Lý Mộ Vân.
“Sao lại muốn gạt ta chuyện ngài muốn xuất chinh?”
Ánh mắt Lý Thuần mang theo vài phần cô đơn: “Nếu ngươi muốn biết, ta có thể giấu được sao? Trong khoảng thời gian này, ngươi đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, chỉ sợ cũng không rảnh quan tâm đến ta đâu?”
Đáy lòng Lý Diệp khựng lại, khom người, nói: “Là thiếu sót của ta.”
“Thân thể ngươi không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng nên ta bảo Phượng Tiêu không nói cho ngươi biết. Ngươi có làm gì sai đâu? Trước đây, ngươi vì ta mà dốc hết sức lực, tính toán đủ đường. Bây giờ, ta muốn dùng chính năng lực của mình làm một số chuyện, kiến công lập nghiệp. Hiếm khi hoàng thúc không ngăn cản nên ngươi cũng đừng ngăn cản ta.” Lý Thuần cười thản nhiên.
“Tuy Thư Vương có cùng mục đích với ngài nhưng chưa chắc sẽ để ngài thuận lợi lập công. Binh mã của Hà Sóc Tam Trấn cộng lại trên hai mươi vạn quân, ngài lĩnh mười vạn đại quân chính là lấy trứng chọi đá. Chuyến đi này đã biết trước hiểm nguy, vẫn mong ngài đừng nên khư khư cố chấp.”
Lý Thuần mím môi, giọng nói không vui: “Vậy nên ta mới chọn đồng hành cùng Vệ quốc công, ông ấy là lão tướng sa trường, kinh nghiệm phong phú, nhất định có thể trợ giúp ta một tay. Ta biết ngươi muốn tốt cho ta nhưng chẳng lẽ không có ngươi, ta sẽ chẳng làm nên trò trống gì hay sao?”
Lời này của hắn có chút sắc bén và cả vài phần tức giận. Lý Diệp nhíu mày nhìn Lý Thuần, thật lâu vẫn không nói gì.
“Ngài đang giận ta? Hay là đang dỗi? Trong phạm vi thành Trường An, ngài là Quảng Lăng Vương, dù sao đi nữa thì Thư Vương cũng sẽ có điều cố kỵ. Nhưng nếu rời khỏi Trường An đến nơi sa trường, đao kiếm không có mắt, tình cảnh của ngài sẽ hung hiểm vạn phần. Những vấn đề này, ngài đã từng nghĩ tới chưa?”
“Thì có sao!” Lý Thuần bỗng nhiên đứng phắt dậy, thanh âm cao hơn vài phần, “Đại trượng phu mà sợ hãi rụt rè, đến khi nào mới thành đại sự? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Nếu ta thành công sẽ có thể nắm quyền ngay lập tức, không còn phải kiêng dè uy thế của hoàng thúc nữa! Nếu thế thì ngại gì mà không đánh cuộc một lần? Nếu thất bại, ta cũng cam tâm tình nguyện!”
Lý Diệp nhìn vẻ mặt kia là biết hắn bị áp lực đã lâu, không muốn phải ẩn nhẫn thêm. Mấy năm nay, Đông Cung vẫn luôn ở chiếu dưới so với Thư Vương, không cách nào hít thở. Thái tử đã buông xuôi, thấy Thư Vương là né xa ba thước. Chỉ có Quảng Lăng Vương vẫn không chịu khuất phục, còn ra sức đấu tranh. Nhưng mà muốn làm bật rễ một gốc đại thụ trăm năm nói dễ hơn làm.
Lý Diệp che chở hắn chính là ôm tâm tình che chở một chú chim ưng non, nhưng chim ưng rốt cuộc cũng thuộc về bầu trời, vẫn luôn muốn tung cánh bay cao.
“Vậy ngài cứ theo ý mình mà làm.” Lý Diệp chỉ có thể thỏa hiệp.
Vẻ mặt Lý Thuần tươi tắn hẳn lên, quỳ một gối trước mặt Lý Diệp, kích động siết chặt hai vai chàng. Lý Diệp gật đầu, hắn nhoẻn miệng cười vui mừng như một đứa con nít.
Từ thị dẫn theo Lý Mộ Vân hồi phủ nhưng không cho hạ nhân thông báo Quảng Lăng Vương, định cho hắn niềm vui bất ngờ. Khi nhìn thấy hai người diễn một màn này ở chính sảnh, trái tim Lý Mộ Vân bỗng nhiên thắt lại. Lý Thuần chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, giống như đang nhìn một người quan trọng nhất đời hắn, khao khát có được sự tán thành từ người đó.
Có đôi khi, nàng cảm thấy Lý Thuần cưới nàng làm vợ không phải vì thích nàng mà là vì người đệ đệ này. Giữa hai người họ luôn có những điều nói mãi không hết, khi gặp được đệ đệ, Lý Thuần còn vui hơn so với khi gặp nàng.
Từ thị liếc mắt nhìn Lý Mộ Vân một cái, nói với nàng ta: “Ít nhiều gì thì ngươi cũng có người đệ đệ này. Cho dù sau này Quách thị nhập phủ, chỉ cần có hắn ở đây, trong lòng Quảng Lăng Vương luôn có một vị trí nhỏ cho ngươi. Ngươi có hiểu được đạo lý này không?”
Lý Mộ Vân không ngờ ngay cả Từ Lương viện mà cũng nói như vậy, nàng bèn cắn cắn môi, đáp: “Con dâu…. đã hiểu.”
“Sau này làm như thế nào phải xem ở bản thân ngươi rồi.” Từ thị xoay người, Lý Mộ Vân vội vàng hành lễ, dõi nhìn theo bà đang rời đi.
*
Hôm nay, bên trong Hoàng cung đặc biệt tưng bừng, Thái hậu mở tiệc trong cung tiễn đưa Trường Bình. Từ nhỏ, Trường Bình đã được nuôi dưới gối Thái hậu, tuổi tác bà đã cao mà nàng lại gả đến tận Thái Châu, không thể tẫn hiếu trước mặt bà nên ngồi nơi đó khóc mấy lần.
Lý Mô cười nói: “Con bé ngốc này, cũng không phải cháu sẽ không trở lại. Đều đã có chồng rồi, không còn như con nít nữa, mau nín khóc đi.”
“Hoàng thúc đừng có chê cười Trường Bình mà.” Trường Bình dẩu miệng nói.
“Rồi rồi, là Hoàng thúc sai, tự phạt một chén nha.” Lý Mô nâng chén rượu lên, uống cạn, “Trường Bình bé nhỏ sẽ không khóc nữa nhé?”
Trường Bình nín khóc mỉm cười, quay sang bên cạnh Ngu Bắc Huyền, ôm cánh tay y: “Chàng xem, ta có nhiều chỗ dựa trong cung như vậy, sau này chàng không được khi dễ ta.”
Ngu Bắc Huyền ôm quyền nói: “Thần, không dám.”
Trường Bình đắc ý dùng khăn tay chậm chậm nước mắt, Thư Vương phi góp lời: “Trường Bình, không phải cháu thích nhất là hoa hồng à? Sao khăn tay lại thêu hoa mẫu đơn vậy?”
Trường Bình cầm khăn nhìn nhìn: “À, bây giờ cháu lại thích mẫu đơn.” Nói xong thì mắc cỡ liếc nhìn Ngu Bắc Huyền một cái, “Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, hoa hồng há có thể sánh bằng.”
“Xem ra là Hoài Tây Tiết độ sứ tặng rồi.” Thư Vương phi nói một cách hiểu rõ, đôi mắt lại nhìn về phía bàn tiệc của Thái tử, “Ta nhớ là A Niệm cũng thích hoa mẫu đơn nhất.”
Vẻ mặt Thái tử Lý Tụng vẫn như thường, bình thản không tranh đua. Còn thái độ Lý Mô lại khẽ thay đổi, thấp giọng quát: “Đang yên đang lành, ngươi nói tới người không liên quan làm gì?”
“Không phải thiếp thân cố tình nhắc đến, chỉ là nói mẫu đơn quốc sắc thiên hương, khó tránh khỏi nhớ đến sinh nhật năm xưa của A Niệm đã có không ít nhà thế gia vọng tộc tặng lễ vật. Trong đó có hai bồn mẫu đơn quý báu, một là Diêu Hoàng, một là Nguỵ Tử, đều rất xinh đẹp. Bồn Diêu Hoàng kia là Vương gia tặng, còn bồn Nguỵ Tử lại không biết đến từ tay ai nữa.” Thư Vương phi cười khanh khách mà nói, giống như chỉ vô tình nói tới một mẩu chuyện cũ năm xưa.
Trường Bình tò mò hỏi: “A Niệm là ai vậy ạ?”
Vi Quý phi ngồi cạnh Trinh Nguyên Đế hiền lành nói: “Năm đó Thôi gia có hai vị mỹ nhân nổi tiếng Trường An, một vị chính là Thư Vương phi đây, một vị khác là Vân Nam Vương phi. Không biết đã làm say đắm bao nhiêu trái tim quý công tử thành Trường An này rồi đó.”
Thư Vương phi khiêm tốn nói: “Quý phi nương nương đã quá khen, thiếp thân chỉ nhờ chút ánh sáng của A Niệm thôi, nếu nói đến tài hoa và tướng mạo thì A Niệm vẫn hơn thiếp nhiều. Người cầu thân năm đó đạp vỡ cửa nhà, cuối cùng vẫn là Vân Nam Vương ôm được mỹ nhân về.”
Trường Bình cẩn thận nhớ lại ngày ấy tham gia tiệc mừng thọ ở Thôi gia, trong bữa tiệc hình như quả thật có một vị phu nhân dung mạo xuất chúng, người khác đều gọi bà ấy là Vương phi. Nàng vẫn luôn không để mắt đến người hoặc chuyện bên cạnh mình nhưng lại có ấn tượng khắc sâu đối với vị phu nhân kia. Người đó hình như là mẹ ruột của Quận chúa Li Châu? Thật trùng hợp, bà ấy cũng thích mẫu đơn?
Ngu Bắc Huyền kín đáo liếc nhìn Thư Vương phi một cái, không hiểu vì sao bà ta bỗng dưng nhắc tới chuyện xưa.
Trong bữa tiệc, một cung nữ bất cẩn đánh nghiêng bầu rượu làm đổ lên váy Trường Bình, cung nữ kia vội vàng dập đầu nhận sai, Trường Bình tức giận nói: “Cái đồ không có mắt, đây chính là váy mới của ta!”
Cung nữ kia quỳ rạp trên mặt đất, run lên bần bật, không dám hó hé câu nào.
“Người đâu, kéo ả ta ra ngoài!”
Lập tức có hai thái giám tiến vào kéo cung nữ đang xin tha mạng kia đi. Ở đây ngồi nhiều người như vậy nhưng Thiên tử và Thái hậu vẫn không nói câu nào. Ngu Bắc Huyền biết xưa nay Trường Bình luôn kiêu căng, giờ mới thấy rõ nàng ta ở trong cung có thể hoành hành đến mức này.
Thái hậu bảo: “Con đi thay váy khác đi, người đâu, đưa Quận chúa đến tẩm điện của ta thay y phục.”
“Để thiếp thân đi cùng một chuyến vậy.” Thư Vương phi đứng dậy từ chỗ ngồi, đến bên cạnh Trường Bình rồi thân thiết nắm tay nàng ta, “Miễn cho Trường Bình bé nhỏ không chọn được xiêm y vừa ý lại phát giận nữa.”
Thái hậu gật đầu: “Cũng được, ánh mắt con tốt, Trường Bình luôn nghe theo lời con.”
Trường Bình hành lễ với Thái hậu và Hoàng đế xong bèn đi theo Thư Vương phi rời khỏi đại điện. Trên đường đến tẩm cung Thái hậu, Thư Vương phi hỏi: “Trường Bình à, Hoài Tây Tiết độ sứ đối với cháu có tốt không?”
Trường Bình rầu rĩ không vui, đáp: “Tốt, mà cũng không tốt. Nếu nói tốt, cháu cảm thấy chàng vốn không thích cháu. Mà nếu nói không tốt thì cái gì cần, chàng đều cho cháu hết. Nhưng cháu không thèm mấy thứ đó, cháu muốn trái tim chàng cơ.”
Thư Vương phi cầm lấy khăn trong tay Trường Bình, nói: “Nếu lòng y đang ở trên người kẻ khác thì làm sao mà cho cháu được?”
“Cữu mẫu có ý gì?” Trường Bình dừng bước, yên lặng nhìn Thư Vương phi.
Thư Vương phi cười nhạt, nói: “Từ trước đến giờ, cháu chưa từng hỏi y hay là không nhìn ra bất cứ manh mối nào?”
“Cữu mẫu biết những gì, mau nói cho cháu đi!” Trường Bình bắt lấy cánh tay Thư Vương phi, nôn nóng mà hỏi.
Thư Vương phi cho cung nhân tránh xa một chút, bỏ nhỏ bên tai Trường Bình một hồi. Sau đó lại nói: “Ta cũng chỉ nghe được một vài tin đồn nhảm nhí thôi, chưa tìm hiểu rõ ràng. Cháu nghe vậy rồi tự để ý nhiều chút.”
Trường Bình siết chặt tay đến nỗi khớp xương vang lên khanh khách, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chàng từng tới Nam Chiếu, còn đã từng có một mối tình với Quận chúa Li Châu? Họ Mộc cũng thích hoa mẫu đơn? Con ả đê tiện đó, ta phải tìm ả tính sổ!” Nàng ném khăn tay xuống đất rồi dùng sức dẫm đạp lên, hùng hổ muốn chạy đi.
Thư Vương phi kéo nàng ta lại: “Nếu cháu cứ thế đi chất vấn mà nó một mực từ chối thì cháu làm gì được? Tuy ta là dì ruột của nó nhưng không thể cứ nhìn chiêu bài diễn xuất y chang mẹ nó. Rõ ràng đã gả cho người mà còn quyến rũ lang quân nhà người khác.”
Trường Bình bị bà ta nói như vậy thì càng thêm tức giận: “Vậy cháu phải làm sao bây giờ?”
“Cháu cứ thử Hoài Tây Tiết độ sứ một lần, chẳng phải sẽ biết hay sao?”
*
Gia Nhu quỳ đọc sách trên sập gỗ, vì quỳ khá lâu nên chân hơi bị tê, vừa định đổi thành tư thế xếp bằng thì trong lúc đổi chân, nàng xuýt xoa một tiếng, Ngọc Hồ vội vàng hỏi: “Quận chúa, ngài có sao không?”
Gia Nhu xua xua tay, nàng chẳng có mặt mũi mà nói mình đau ở đâu, không chừng còn bị Ngọc Hồ cười cho.
“Trong thời gian này, em hãy chú ý người gác cổng, nếu có thư từ Nam Chiếu hay từ Thôi gia hãy trực tiếp mang đến cho ta.” Nàng dặn dò Ngọc Hồ.
Ngọc Hồ đáp vâng, lại nói: “Quận chúa vẫn còn lo lắng chuyện Nam Chiếu ạ? Chẳng phải lang quân nói rồi sao, Thổ Phiên đã đồng ý trong thời gian ngắn sẽ không xuất binh.”
Gia Nhu lắc lắc đầu: “Thổ Phiên vẫn không yên phận, liên tiếp mấy năm nay quấy rối biên cương, dăm ba câu sao có thể ngăn chặn? Ta chỉ hy vọng phụ vương có thể suy nghĩ cẩn thận, buông bỏ thành kiến, như thế mới còn một con đường sống.”
“Ngài có muốn thương lượng cùng lang quân không? Kiến thức ngài ấy rộng rãi, lại còn thông minh, có lẽ sẽ có ý hay.”
Gia Nhu chỉ vào Ngọc Hồ, nói: “Không được đem mấy chuyện này làm phiền chàng. Chàng sắp thi khảo hạch, cuộc thi này vốn khó khăn, bệnh chàng lại chưa khỏi hẳn, tự chúng ta có thể giải quyết chuyện Nam Chiếu.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng người vang lên: “Lang quân đã trở lại ạ.”
Gia Nhu làm dấu im lặng với Ngọc Hồ, Ngọc Hồ hành lễ với Lý Diệp rồi nói: “Nô tỳ ra ngoài canh gác ạ.”
Lý Diệp ngồi phía sau Gia Nhu, hỏi nàng: “Nàng và Ngọc Hồ đang nói gì đấy? Sao vừa nghe thấy ta trở về lại không nói nữa?”
Gia Nhu đáp: “Chỉ là một vài việc cỏn con, không quan trọng. Chuyện của chàng xong rồi hả? Đúng rồi, Từ Lương viện đến đón A tỷ về rồi.” Nàng vội vàng chuyển chủ đề.
Lý Diệp đã thấy Lý Mộ Vân ở phủ Quảng Lăng Vương, chàng trả lời: “Ta biết rồi.” Kế tiếp ôm Gia Nhu từ phía sau, kề lên vai nàng thì thầm: “Tối qua nàng than đau, để ta xem thế nào?”
Đầu ngón tay Gia Nhu hơi run lên, vội vàng tránh Lý Diệp: “Không, không cần đâu.”
“Giữa ta và nàng mà còn ngại cái gì?” Chàng đứng dậy đóng cửa lại, dặn đám người Ngọc Hồ không được tiến vào. Lời này nói sao cũng như giấu đầu lòi đuôi, ban ngày ban mặt mà đóng cửa còn có thể làm chuyện vẻ vang gì?
Bọn họ ở trong viện của mình nên hạ nhân không dám nói gì. Nếu bị truyền ra ngoài, nói nàng ban ngày mà quấn lấy phu quân, nàng cũng chẳng còn mặt mũi đâu đi gặp người khác nữa.
Gia Nhu vừa định chạy trốn đã bị Lý Diệp túm vào lòng, lột tất chân ra. Chiếc lắc trên chân như được giải thoát, hưng phấn kêu lên leng keng. Gia Nhu chỉ cảm thấy váy mình tung lên cao, tay chàng đã nhấc váy nàng lên, cúi đầu nhìn thật kỹ.
Hai ngón tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng vạch hai bên cánh hoa ra, đài hoa non nớt và nhuỵ hoa phô bày không còn chút gì.
Gia Nhu cắn ngón tay, thấy gương mặt ôn hoà của chàng không nhiễm một chút tạp niệm. Thế nhưng bị chàng nhìn một cách trắng trợn như vậy, cơ thể nàng bỗng nổi lên phản ứng rất khó nói, chỉ cảm thấy đến thở cũng không thở nổi.
Bên trong đóa hoa tràn ra mật ngọt cuồn cuộn không ngừng, ánh mắt Lý Diệp trầm xuống, miệng đắng lưỡi khô, có xúc động muốn đè lên nàng nhưng vẫn cố gắng nhịn lại.
Gia Nhu khép chặt hai chân: “Chàng đừng nhìn nữa mà….”
“Bị trầy, có hơi sưng đỏ.” Lý Diệp ra kết luận. Nơi đó của nàng vốn mềm mại dị thường, gần đây làm chuyện phòng the liên tục nên tất nhiên là chịu không nổi.
Gia Nhu vội ngồi dậy, dùng váy che lại hạ thân rồi lẩm bẩm: “Đều do chàng khi dễ ta mỗi đêm, đương nhiên là bị vậy. Hai ngày tới, chàng không được đụng đến ta đó.”
Lý Diệp cười cười đồng ý, đi đến ngăn tủ lấy thuốc mỡ, dưới sự ỡm ờ của Gia Nhu mà thoa thuốc cho nàng. Gia Nhu tựa vào ngực Lý Diệp, cố kiềm nén, rốt cuộc chờ chàng thoa xong thì cả người đã ướt đẫm.
“Tứ lang, hôm nay chàng có tâm sự gì sao?” Gia Nhu ôm lấy mặt Lý Diệp, yên lặng nhìn vào đôi mắt kia, “Nếu không ngại hãy cứ nói với ta. Chưa chắc ta có thể giúp được gì nhưng chàng đừng mãi đè nén trong lòng như thế.”
Lý Diệp tự nhận là một người luôn che giấu cảm xúc rất tốt, không ngờ nàng chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu.
“Thật ra cũng chẳng có gì, Hà Sóc Tam Trấn đại loạn, Quảng Lăng Vương muốn xuất chinh bình loạn. Ta có hơi lo cho ngài ấy.”
Thì ra là vậy. Nàng biết rõ kết cục trận chiến này nên không quá lo âu. Nhưng mà kiếp trước có phải do Quảng Lăng Vương cầm quân ra trận hay không, nàng không biết.
“Có Ngọc Hành tiên sinh ở đây, chàng lo cái gì?” Gia Nhu thoải mái cười nói, “So với lo lắng cho Quảng Lăng Vương, còn không bằng quan tâm tới chuyện khảo hạch của Lại Bộ. Nếu chàng không đỗ thì ta cũng mất mặt. Ta còn muốn làm một vị phu nhân kiêu hãnh kìa.”
Lý Diệp ôm nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã là Quận chúa cao quý, phu nhân nhà quan nào mà có được uy phong như nàng đâu?”
“Không giống nhau. Quận chúa là thân phận phụ vương cho ta, phu nhân nhà quan là chàng cho. Ta không cầu chàng có thể làm đến chức lớn như Tam công hay Tể tướng nhưng ít nhất cũng phải được chức Thị lang, nếu không cũng phải như Nhị huynh vậy, được không?” Gia Nhu ngửa đầu, nghiêm túc hỏi Lý Diệp. Nếu Lý Diệp làm quan có thể sẽ thay đổi được vận mệnh Lý gia, thay đổi vận mệnh của chính chàng.
Bởi vì kiếp trước Lý Diệp không ra làm quan. Có lẽ vì không cưới nàng nên nhà cũng không trở về, vẫn ở mãi tại Li Sơn. Sức khỏe chàng không tốt, rất có thể tuổi xuân mất sớm. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy lòng mình như bị cái gì đó đè ép vậy.
Lý Diệp lại nhớ đến Lý Thuần từng hứa cho mình chức vị Tam công, thê tử này thì chỉ mong chàng làm một Thị lang nho nhỏ, cứ thế mà xem thường chàng đây.
“Có phải là khó quá hay không?” Gia Nhu thấy sắc mặt chàng không được tươi cho lắm, tưởng mình đang làm khó người ta nên nhanh chóng sửa lại, “Ta cũng biết làm quan không dễ dàng, vừa rồi chỉ nói giỡn tý thôi. Chỉ cần chàng khỏe mạnh bình an là ta đã thấy đủ. Không cần phải áp lực.”
Lý Diệp cười nhìn nàng, không nói gì. Một ngày nào đó sẽ để cho nàng được như ý nguyện.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận