Rằm tháng Giêng năm nay, phủ Vân Nam Vương lại không có bất cứ hoạt động gì, cả tòa phủ đệ im ắng như tờ.
Hai tỳ nữ bưng một khay hoa quả đi dưới hành lang, thấp giọng bàn tán: “Ngươi chỉ mới vào phủ nên lỡ mất náo nhiệt năm ngoái. Năm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đao gia và Cao gia cũng bị cấm túc nên Vương gia đâu còn tâm tình nào mà mở hội hè?”
“Ta nghe nói Thổ Phiên sắp tấn công chúng ta, rốt cuộc thì có thật không vậy?”
“Ai biết đâu. Mấy năm nay vẫn luôn không yên ổn….”
Hai người đang nói hăng say bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người, làm hai nàng sợ đến mức hét lên, đồ cầm trên tay rơi hết xuống đất.
A Thường nghiêm nghị quát: “Ồn ào cái gì? Đều câm miệng hết cho ta!”
“Thường ma ma, ngài hù chết chúng tôi rồi.” Một tỳ nữ vỗ ngực nói.
“Ai dạy các ngươi khua môi múa mép vậy? Không sợ bị Vương gia biết được sẽ đuổi cổ các ngươi ra khỏi Vương phủ sao? Còn không mau đi làm việc!”
Hai tỳ nữ kia vội vàng vâng dạ, hoảng loạn dọn dẹp những gì rơi rớt trên đất rồi chạy nhanh đi. A Thường lắc lắc đầu, trở về viện của Thôi thị. Thôi thị đang ngồi trước gương đồng, trong tay là lá thư Gia Nhu gửi đến, ánh mắt nhìn ngọn nến lay động trên bàn đến xuất thần.
“Vương phi, ngài đã đọc thư cả chục lần rồi, sao vẫn còn đọc nữa vậy? Cẩn thận ảnh hưởng đến mắt.” A Thường bước qua gấp lại bức thư, “Không phải Quận chúa đã nói đấy sao? Tất cả mọi việc đều tốt, bảo ngài không cần lo lắng.”
Thôi thị hỏi A Thường: “Vương gia đang ở đâu?”
“Vẫn còn nghị sự ở thư phòng, ngay bữa tối cũng dùng luôn ở đó.” A Thường theo đúng sự thật mà trả lời.
Thôi thị vịn A Thường đứng lên: “Ngươi nói, Thổ Phiên sẽ thật sự xuất binh không? Nếu xuất binh thì Nam Chiếu có được mấy phần thắng?”
“Này thì không thể nói trước được.” A Thường đáp, “Thế nhưng không phải Quảng Lăng Vương bảo sẽ giúp chúng ta sao? Nếu không được vẫn còn mấy Tiết độ sứ xung quanh đây nữa?”
Trong tay Thôi thị cầm Phật châu, cảm thấy tinh thần không yên. Thổ Phiên vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Nam Chiếu nhưng phía Bắc Nam Chiếu có Kiếm Nam Tiết độ sứ, phía Đông có Ung Châu Kinh lược sử, lên đến mấy vạn binh lính nên Thổ Phiên không dám tuỳ tiện xuất quân tấn công Nam Chiếu, sợ bị bao vây. Nhưng hai người kia đều mang lòng tham không đáy, thường có những yêu cầu quá đáng với Mộc Thành Tiết, mối quan hệ giữa Nam Chiếu và bọn cũng không được tốt lắm.
Nếu Thổ Phiên thật sự tấn công thì bọn họ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Thôi thị niệm một câu A di đà phật, cầu nguyện Phật tổ phù hộ Nam Chiếu, phù hộ phu quân và con trai của bà.
Mà tại thư phòng của Mộc Thành Tiết, bầu không khí rất ngưng trọng. Phía sau thư án treo một tấm bản đồ lớn chiếm hết cả mặt tường. Mấy năm nay, bản đồ Thổ Phiên mở rộng không ngừng, phía Tây đến Thông Lĩnh, Đông đến Tần Châu, đã mấy lần xâm chiếm địa phận đất Thục, muốn xuôi Nam đánh Nam Chiếu. Mấy hôm trước, quân lính của bọn chúng đóng ở thành Duật Tê bỗng nhiên đi tới vài dặm, không biết ý đồ ra sao.
Từ thành Duật Tê đến biên giới hai nước chỉ mất khoảng một ngày.
Mộc Thành Hiếu già đi thấy rõ, tóc mái lấm tấm điểm bạc: “A đệ, ta đã kiểm kê binh lực, dù cộng thêm quân Đao gia và Cao gia thì mới vừa đủ tám vạn. Nhưng dựa theo nội quy quân đội hiện nay, chỉ sợ quân Đao gia và Cao gia sẽ không nghe theo chúng ta chỉ huy. Nếu muốn thay đổi hiện trạng phải cần ít nhất ba năm.”
Mộc Cảnh Thanh cũng nói: “Phụ vương, Thổ Phiên binh hùng tướng mạnh, nếu chúng sắp tấn công thì chúng ta cần phải trùng tu phòng tuyến và cố gắng di tản dân chúng ở gần thành Dương Châu và khu vực Ung Châu đi khỏi đó. Xây dựng phòng tuyến thì dễ rồi, còn Ung Châu Kinh lược sử chưa chắc đã để bá tánh của chúng ta đến địa phận của hắn.”
Mộc Thành Tiết chắp tay sau lưng, nội tâm lại đấu tranh dữ dội. Trên thực tế, từ khi nhận được thư của Quảng Lăng Vương và Thôi Thực, ông vẫn luôn phân vân tự hỏi. Bây giờ chính là lúc phải ra quyết định. Ông cụp mắt xuống, nói: “Nhị lang dẫn binh lính Điền gia đi trùng tu phòng tuyến ở biên giới. A huynh, huynh đi dùm ta một chuyến đến Từ Châu gặp Từ Tiến Đoan, làm theo lời Quảng Lăng Vương đã viết trong thư.”
Mộc Thành Hiếu ngẩn ra: “A đệ, đệ đã ra quyết định?” Lúc trước, Mộc Thành Tiết cũng đã đưa hai phong thư đó cho Mộc Thành Hiếu xem, Mộc Thành Hiếu vẫn giao hết mọi chuyện cho ông định đoạt.
Mộc Thành Tiết nghiêm nghị gật đầu: “Đại binh Thổ Phiên đã sắp tới gần, đến lúc sinh tử tồn vong của Nam Chiếu rồi. Có lẽ từ trước đến nay ta đều sai, ta quá mức cứng nhắc, bảo thủ không chịu thay đổi. Thế nên ta muốn đổi cách, cầu một con đường sống cho tướng sĩ và bá tánh của chúng ta.”
“Được, ta sẽ đi chuẩn bị.” Mộc Thành Hiếu đứng dậy bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, một cơn gió lạnh len lỏi qua cánh cửa mở hé. Mộc Thành Tiết duỗi tay vuốt ve vị trí Nam Chiếu trên tấm bản đồ, trong lòng lại than một tiếng. Những thứ mà ông bảo vệ rất nhiều năm đang dần dần tan rã, ngay cả chính ông cũng không biết là đúng hay sai.
Mộc Cảnh Thanh đứng phía sau ông nói: “Phụ vương, thật ra con rất vui khi phụ vương ra quyết định này. Đối với Nam Chiếu, muối và sắt tất nhiên quan trọng nhưng nếu chúng ta đóng cửa, dù có muối sắt cũng không ngăn cản được đại quân Thổ Phiên. Nước quá trong ắt không có cá, người quá khắt khe ắt không có bạn. Chúng ta nên chủ động tạo quan hệ với Kiếm Nam Tiết độ sứ và Ung Châu Kinh lược sử, mặc dù phải bỏ một số ích lợi nhưng còn hơn là trông cậy vào triều đình. Triều đình hiện giờ như thế nào, người vào Trường An nhiều lần vậy rồi, chẳng lẽ còn không rõ ư? Cầu người không bằng tự mình cứu mình.”
“Ai dạy con nói mấy lời này?” Mộc Thành Tiết xoay người hỏi.
“Đương…. đương nhiên là tự con nghĩ ra.” Mộc Cảnh Thanh rõ ràng không đủ tự tin. Cậu học rất lâu mới đọc làu làu những gì A tỷ viết trong thư, mà cha vừa hỏi thì người không biết nói dối như cậu đã lòi đuôi.
Mộc Thành Tiết biết cậu chưa nói đúng sự thật.
Nước quá trong, cá sẽ không thể sinh tồn. Yêu cầu quá nghiêm ngặt đối với người khác, sẽ không thể có đồng minh. Câu nói trong “Đại Đới Lễ Ký” này là chính ông đã dạy Chiêu Chiêu khi còn bé. Có lẽ Chiêu Chiêu cảm thấy mình là phận nữ nhi, lời nói sẽ không được người cha là ông đây tiếp thu nên mới mượn miệng Nhị lang nói cho ông nghe.
Nếu là ông thì ông sẽ tuyệt đối không khuất phục mấy tên tiểu nhân kia. Thế nhưng bọn nhỏ nói đúng, ông không tiếc đánh cược tính mạng vì Nam Chiếu, vì bảo vệ mảnh đất này của bọn họ, vậy khom lưng có sá gì.
“Đại huynh con còn bị nhốt trong phủ sao?” Mộc Thành Tiết lại hỏi.
Mộc Cảnh Thanh gật gật đầu: “Người giao huynh ấy cho bá phụ xử trí, bá phụ đánh huynh ấy một trận chết khiếp rồi nhốt trong phòng. Thật ra, từ nhỏ đến lớn, Đại huynh vẫn luôn đối đãi không tồi với con. Huynh ấy chỉ là bị người dụ hoặc, quỷ mê tâm hồn. Phụ vương….”
Mộc Thành Tiết giơ tay ngăn cản cậu: “Nam Chiếu chỉ dùng người chính trực, ta sẽ cho nó một cơ hội lập công chuộc tội. Con đến nói đại bá mẫu thả nó ra, bảo nó cầm theo bái thiếp của ta đến Đô thành và Ung Châu, mời Kiếm Nam Tiết độ sứ cùng Ung Châu Kinh lược sử đến phủ Vân Nam Vương dự tiệc. Nói với nó phải làm cho được bằng bất cứ giá nào.”
Thổ Phiên đang quan sát họ ở thành Duật Tê, nếu biết hai người kia chịu đến Dương Châu thì lời đồn bọn họ bất hoà sẽ tự sụp đổ. Bọn chúng tưởng có biến động gì đó, nhất định sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
“Vâng ạ, con đi ngay đây.” Mộc Cảnh Thanh vui vẻ đáp.
*
Sau rằm tháng Giêng, Phiên vương và Tiết độ sứ các nơi sẽ lục tục rời khỏi Trường An, trong cung ngoài cung tổ chức yến hội không ngừng. Hình như Quảng Lăng Vương đã quên mất Lý Mộ Vân, không phái người đến đón khiến nàng ấy rầu rĩ cả ngày, ở mãi trong viện Trịnh thị, ai cũng không gặp.
Gia Nhu vẫn thỉnh thoảng đến chỗ Vương Tuệ Lan học cách xem sổ sách. Ở chỗ Vương Tuệ Lan, Gia Nhu chỉ học qua loa, sợ nàng ta có điều phòng bị. Sau khi trở về kêu Vân Tùng đem đến vài phần sổ sách, học hỏi rất nghiêm túc, nếu gặp chỗ nào không hiểu sẽ nhờ Lý Diệp giảng giải.
Một tháng nữa, Lại Bộ sẽ bắt đầu khảo hạch chức quan, Lý Diệp cũng muốn chuyên tâm chuẩn bị nên Gia Nhu cố gắng không quấy rầy chàng.
Sáng sớm hôm nay, Lý Diệp đã ra ngoài có việc. Gia Nhu đang rửa mặt thì nghe thấy Ngọc Hồ oán giận: “Quận chúa, Quảng Lăng Vương phi về đây đã một khoảng thời gian rồi phải không ạ? Sao phủ Quảng Lăng Vương không cho ai đến đón ngài ấy về vậy? Rốt cuộc ở bao lâu mới chịu về thế?”
Thu Nương đứng bên cạnh góp lời: “Nghe nói gần đây phủ Quảng Lăng Vương bận rộn chuyện cưới Trắc phi, có lẽ vì vậy nên Quảng Lăng Vương mới nhất thời sơ sót. Quảng Lăng Vương phi không chịu tự mình trở về, chuyện này đành tắc tị ngay tại đây.”
Con gái đã gả đi bỗng nhiên chạy về nhà ở mà không có lý do chính đáng sẽ ảnh thưởng đến thanh danh nhà chồng và nhà mẹ đẻ, huống chi nhà chồng lại là Hoàng thất tôn quý. Lý Giáng đã mắng Lý Mộ Vân nhưng nàng ta quyết tâm ở lại, Lý Giáng cũng không thể sai người trói nàng ta ném về nhà chồng bèn ôm cục tức đến quở trách Trịnh thị nhiều lần, trách bà không biết dạy dỗ con gái.
Vậy mà Trịnh thị còn muốn Lý Diệp đi khuyên Quảng Lăng Vương, quả thật hết nói nổi.
Lý Diệp là mưu sĩ của Quảng Lăng Vương nên tạm thời bỏ qua một bên không đề cập tới, Đông Cung lại không được như vậy, Quảng Lăng Vương đường đường là Quận vương, là hậu duệ quý tộc. Lý Mộ Vân vẫn luôn được sủng ái, nghe nói phủ Quảng Lăng Vương không có bất cứ thiếp thất nào nên nàng ta có hơi chủ quan, cho rằng người đàn ông kia sẽ vì mình mà bỏ xuống mặt mũi, cúi đầu dỗ nàng trở về, đây quả thật là người si nói mộng.
Có đôi khi, Gia Nhu cảm thấy không hiểu nổi, Trịnh thị và Lý Mộ Vân thì đúng là hai mẹ con rồi, Lý Diệp ngược lại, nhìn thế nào cũng không giống như do Trịnh thị sinh ra.
Nàng ngồi ăn sáng một mình, bỗng nhiên có hơi hiểu được Lý Diệp nói ăn không ngon là có ý gì. Sau này chàng sẽ ra làm quan, thời gian ở nhà tất nhiên sẽ càng ngắn, dù sao thì nàng cũng phải tập quen dần với những ngày tháng như thế này.
Ăn cơm xong, Gia Nhu đang súc miệng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ngoài hành lang, thì ra là Tô Nương tự mình dẫn người đến đây, hành lễ nói: “Quận chúa, mời ngài nhanh chóng chuẩn bị một chút, Từ Lương viện của Đông Cung sắp đến rồi. Phu nhân và Tam nương tử đã đến trước cửa phủ nghênh đón.”
Hiếu Hiền Thái hậu vậy mà lại tự thân tới cửa? Lý Mộ Vân có thể diện lớn như thế sao? Gia Nhu rất bất ngờ, so với trong tưởng tượng của nàng là Lý Mộ Vân cuối cùng phải mặt xám mày tro trở về phủ Quảng Lăng Vương hoàn toàn không giống nhau.
Ở viện Trịnh thị, Gia Nhu đã gặp được vị Hiếu Hiền Thái hậu Từ thị trong lời đồn. Từ thị mặc một thân cung trang bằng gấm đầy hoa mỹ, đuôi váy kéo dài trên mặt đất, khí độ ung dung, đẹp đẽ quý phái. Búi tóc của bà chải thật cao, bóng mượt không một sợi rối, bên trên cắm bộ diêu bằng vàng.
Theo lý thuyết, phẩm cấp Lương viện không tính là cao, bởi vì Đông Cung không có Thái tử phi, bà lại là mẹ ruột của Quảng Lăng Vương nên mới được mọi người tôn trọng. Bà ngồi trên ghế chủ tọa, cười nói ôn hoà với mọi người: “Đều ngồi xuống đi, không cần giữ lễ tiết. Hôm nay, ta đến đây là vì chuyện của A Vân.” Ánh mắt bà dừng trên người Gia Nhu, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Gia Nhu bèn vội vàng nở nụ cười. Vị này chính là Thái hậu nương nương tương lai, còn là bạn khuê mật của mẫu phi nàng nữa đấy.
Trịnh thị bên cạnh nói: “Đều là lỗi của thiếp thân, A Vân vốn chỉ về nhà chơi chút thôi, không cẩn thận lại nhiễm phong hàn nên thân mình vẫn luôn không thoải mái. Thiếp thân nghĩ phủ Quảng Lăng Vương đang có việc vui, nếu A Vân mang bộ dáng ốm yếu trở về sợ ảnh hưởng đến không khí vui mừng, bèn lưu con bé ở lại vài ngày, không ngờ vậy mà lại kinh động đến nương nương.”
Từ thị nhìn về phía Lý Mộ Vân, hiền lành hỏi: “Vậy A Vân đã khỏe chút nào chưa?”
Lý Mộ Vân đứng ngồi không yên, nàng không ngờ Từ Lương viện sẽ đích thân đến nhà đón nàng, hôm nay làm cho mọi chuyện ầm ĩ như vậy, nếu nàng không ngoan ngoãn trở về thật đúng là vả bôm bốp vào mặt Hoàng gia. Nàng vội vàng đáp: “Đã khỏe lắm rồi ạ, đang định trong mấy ngày này sẽ trở về, không ngờ lại quấy nhiễu đến nương nương, là lỗi của con ạ.”
Từ thị lắc lắc đầu: “Quảng Lăng Vương sắp xuất chinh, phủ Quảng Lăng Vương cần phải có người coi sóc xử lý mọi chuyện cho tốt, để ngài ấy yên tâm đánh giặc bên ngoài, con nói có phải hay không?”
“Xuất…. chinh?” Lý Mộ Vân sững sờ hỏi lại. Nàng chưa từng biết chuyện Quảng Lăng Vương sẽ xuất chinh.
Từ thị giải thích: “Thành Đức Tiết độ sứ đã qua đời, hai người Nguỵ Bác và Lư Long đều muốn thâu tóm địa bàn U Châu, may mà có Vương công tử trở về chủ trì đại cục. Thế nhưng thuộc hạ cũ của Thành Đức Tiết độ sứ không phục hiệu lệnh Vương công tử, có một số làm phản, dời lên phía Bắc, có một số quy thuận Nguỵ Bác và Lư Long Tiết độ sứ. Vậy nên Quảng Lăng Vương tự động xin ra trận, Vệ quốc công làm phó tướng, xuất binh dẹp yên quân phản loạn.”
Triều đình đã sớm có ý định thu phục Hà Sóc Tam Trấn, loạn Thành Đức lần này cũng chính là cái cớ tuyệt vời để triều đình xuất binh. Gia Nhu biết rõ, ở kiếp trước, Vương Thừa Nguyên với thực lực của bản thân cũng đủ để bình loạn U Châu. Giờ mọi chuyện đi đến bước này thì không ai biết nó sẽ phát triển đến mức nào. Vệ quốc công muốn xuất chinh cùng Quảng Lăng Vương, có lẽ vì lý do này nên Quách gia mới nguyện ý đưa một nữ nhi đến Quảng Lăng Vương phủ làm Trắc phi.
Nếu nói trước đây Lý Mộ Vân còn nghĩ bản thân mình thật thiệt thòi, nay nghe được những lời Từ Lương viện nói, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng. Toàn bộ đầu óc nàng đều là tình tình ái ái, không bận tâm đến những liên lụy phía sau.
Gia Nhu vẫn lén đánh giá biểu tình của Từ thị, trên mặt bà nở nụ cười nhưng lại có sự uy nghiêm khiến người khác cảm thấy không dễ thân cận, thậm chí còn cảm nhận được một chút tức giận từ bà. Thế nhưng mãi đến khi rời khỏi Thôi phủ, bà cũng vẫn luôn giữ hoà khí.
Trịnh thị tiễn Lý Mộ Vân đi, cuối cùng cũng buông được một tảng đá lớn trong lòng, đắc ý nói với Gia Nhu: “Xem ra vị trí A Vân trong lòng Quảng Lăng Vương cũng nặng đấy chứ, nếu không thì Từ nương nương sao lại đích thân đến đón nó? Từ nương nương gần gũi bình dị, A Vân có một người mẹ chồng như thế đúng là may mắn của con bé.”
Gia Nhu quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa và nhóm Cấm vệ quân hộ tống đã đi xa, ý nghĩ trong lòng khác hoàn toàn với Trịnh thị. Từ Lương viện nhìn như đến đón Lý Mộ Vân nhưng từng câu từng chữ càng như ép nàng ta trở về. Nhớ đến thủ đoạn quản lý hậu cung của vị Hiếu Hiền Thái hậu tương lai, Lý Mộ Vân quả thật không phải là đối thủ.
Lý Mộ Vân ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Từ thị, đáy lòng tràn ngập những suy nghĩ về việc Lý Thuần sắp xuất chinh, bỗng nhiên nghe thấy Từ thị ngồi cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Lý thị, ngươi đã biết sai?”
Lý Mộ Vân rùng mình, vội vàng sửa ngồi thành quỳ.
“Bản thân ngươi là Quảng Lăng Vương phi, trên người mang nặng trọng trách. Lúc trước, Quảng Lăng Vương vượt qua muôn vàn khó khăn lập ngươi làm Phi, vốn đã khiến trên dưới triều đình phê bình. Ta cho rằng ngươi có thể trở thành hiền thê của con ta nên dốc hết sức bảo đảm cho ngươi trước mặt Thái tử Điện hạ. Vậy mà hành vi của ngươi hôm nay thật sự đã khiến phủ Quảng Lăng Vương xấu hổ! Ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”
Lý Mộ Vân run rẩy đáp: “Con dâu…. biết sai rồi ạ.”
Từ thị lạnh lùng nhìn nàng ta, nếu không phải là tỷ tỷ ruột của Ngọc Hành thì nó làm gì may mắn có được vị trí Quảng Lăng Vương phi, càng đừng nói đến tương lai làm mẫu nghi thiên hạ. Nhớ đến những gì Ngọc Hành đã làm vì Quảng Lăng Vương, bà nhẫn nại nói: “Trong lòng ngươi hẳn biết rõ tình cảnh của Đông Cung và phủ Quảng Lăng Vương. Ta không cho phép bất cứ kẻ nào tìm thêm phiền toái cho Điện hạ và Quảng Lăng Vương. Nếu ngươi còn đi sai bước nhầm một lần nữa thì vị trí Vương phi này vẫn nên chủ động nhường lại cho người có thể đảm nhiệm đi.”
Lý Mộ Vân chấn động cả người, thấp giọng đáp vâng. Rõ ràng Từ Lương viện nói chuyện rất bình thản nhưng lại có một loại khí thế đè ép nàng không dám ngẩng đầu. Mấy ngày nay, mẫu thân và A đệ khuyên nàng nhiều như vậy mà nàng chỉ một mực đắm chìm trong thế giới của mình, vốn không nghe lọt tai câu nào. Đến giờ phút này, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, vị trí của nàng hiện tại không chấp nhận sự tuỳ hứng và kêu ca.
Hành vi của nàng ngoại trừ đẩy Quảng Lăng Vương đi xa hơn thì không hề có bất cứ tác dụng nào khác.
“Sau này con dâu không dám như vậy nữa.”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi. Trở lại Vương phủ, ngươi tự biết nên làm như thế nào. Đứng lên đi.” Từ thị thản nhiên nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận