Gia Nhu chạy nhanh vào, thấy Thôi Vũ Dung đang duỗi tay che đầu ngồi trên sập gỗ còn Thôi Thời Chiếu thì giơ tay lên, ra vẻ muốn đánh nàng ấy.
Gia Nhu vội vàng chắn trước mặt Thôi Vũ Dung, giang hai tay ra che chở: “Biểu huynh!”
Thôi Thời Chiếu nhìn thấy nàng thì lập tức thu tay, quay người đi. Bộ diêu trên mái tóc nàng, hoa tai trân châu trên tai nàng, chỉ nhìn một cái nhưng tất cả đều khắc sâu vào lòng hắn. Hắn nhắm mắt lại bước về trước hai bước, đứng cạnh cửa sổ.
Dòng suối nhỏ mang theo mấy cánh hoa chảy róc rách qua đình viện. Đúng là tương tư không dấu vết. Hắn phất tay bảo hạ nhân trong viện đều ở bên ngoài.
Gia Nhu ngồi xuống bên cạnh Thôi Vũ Dung, xoa xoa bả vai nàng ấy.
Khoé mắt Thôi Vũ Dung còn vươn nước mắt, mái tóc chỉ tuỳ tiện búi lên, khuôn mặt hốc hác. Nàng túm lấy tay Gia Nhu một lúc lâu như muốn tiếp thêm sức mạnh, quay đầu nói với Thôi Thời Chiếu: “A huynh, muội không muốn gả cho cái gì mà Lưu công tử, Quách công tử, huynh nói với phụ thân dùm muội có được không?”
Bóng dáng Thôi Thời Chiếu lạnh lùng, giọng nói lại càng lạnh hơn: “Muội cho rằng phụ thân sẽ đồng ý để muội và Vương Thừa Nguyên bên nhau? Hắn chính là người Khiết Đan, còn là đệ đệ của Thành Đức Tiết độ sứ luôn đối nghịch với triều đình. Muội hãy chết tâm đi, đừng nên vọng tưởng nữa.”
Thôi Vũ Dung không ngờ huynh ấy đã biết, còn tưởng rằng bản thân che dấu rất khá, trong chốc lát, nàng kinh ngạc nói không nên lời. Nàng và Vương Thừa Nguyên có tình cảm với nhau nhưng chưa bao giờ vượt qua vòng lễ giáo, cũng không có hành vi quá đáng nào, thế nhưng cả hai đã sớm nhận định là của nhau.
“Vì sao lại không thể lấy người Khiết Đan?” Gia Nhu bỗng nhiên hỏi, “Tổ tiên Hoàng thất có huyết thống người Tiên Ti. Diện tích lãnh thổ nước ta mở rộng, chào đón tất cả mọi người, quan quân đại tướng trong triều có nhiều người là người Hồ. Phụ vương ta cũng không phải người Hán. Chẳng lẽ biểu huynh có thành kiến đối với huyết thống khác nhau ư?”
Thôi Thời Chiếu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khoé miệng hơi mím lại. Đôi mắt đào hoa lấp loé lúc sáng lúc tối. Hắn không phải có ý đó nhưng cũng chẳng muốn giải thích làm gì.
Thôi Vũ Dung kéo tay áo Gia Nhu, lắc đầu với nàng. Trong nhà vẫn chưa có ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với A huynh, từ khi phụ thân đi nhậm chức, toàn bộ Thôi gia đều do huynh ấy làm chủ, ngay cả mẫu thân khi nói chuyện với huynh ấy cũng mang theo vài phần khách khí.
Gia Nhu biết rõ hôm nay mình đến đây là có chuyện nhờ Thôi Thời Chiếu giúp đỡ, vừa rồi nghĩ sao nói vậy, không cẩn thận nên đắc tội hắn rồi. Rốt cuộc thì suy nghĩ của thế gia đại tộc đối với việc môn đăng hộ đối đã ăn sâu bén rễ, không chỉ có mỗi mình hắn.
Thôi Thời Chiếu chắp tay bước ra ngoài, Gia Nhu đuổi theo, kêu: “Biểu huynh xin dừng bước.”
“Chuyện gì?” Thôi Thời Chiếu vẫn không quay đầu lại, khí thế trên người hiển nhiên đã có vài phần khí phách của trọng thần sau này.
Gia Nhu hắng giọng một cái, nói: “Ta có việc định nhờ huynh giúp đỡ.” Nàng cũng có cảm giác da mặt mình quá dầy, mới vừa rồi còn chống đối Thôi Thời Chiếu mà giờ đây đã quay sang kêu người ta giúp đỡ. Nhưng chuyện tìm Tôn Từ Chu không thể nhờ tay người ngoài, chỉ có thể kiên trì mở miệng nói với hắn. Nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ mặt dày mày dạn đến chỗ ngoại tổ mẫu hoặc cữu mẫu mà cầu viện.
Thôi Thời Chiếu không lên tiếng, chỉ chờ nàng nói tiếp. Hương thơm nhàn nhạt trên người nàng bay theo gió quấn quanh hắn. Hắn không dám ở lâu cùng nàng nhưng lại lưu luyến thời gian hai người ở cạnh nhau.
Lúc nhỏ, lá gan nàng còn lớn hơn nữa, thấy hắn không dám cưỡi ngựa bèn đánh một roi vào mông ngựa. Suýt chút nữa là con ngựa đó đã làm hắn ngã chết. Mọi chuyện xong xuôi, nàng vậy mà lại tự trói mình bằng dây mây, đến phòng hắn chịu đòn nhận tội, còn nói kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng và đệ đệ đều luyện nên bằng cách này, khiến hắn dở khóc dở cười.
Thật ra, nàng vẫn luôn gặp rắc rối, làm việc khác người, tính tình lại xấu. Thôi Thời Chiếu cũng không biết mình thích nàng ở điểm nào nữa.
Nhưng thích chính là thích, làm gì có nguyên nhân. Cõi lòng đều bị nàng làm cho xao động khó yên.
Nàng nói ở sau lưng: “Ta muốn tìm một đại phu không có danh tiếng gì đang vân du bốn phương, tên là Tôn Từ Chu. Trước đây hắn đã từng trị bệnh cho phu quân ta, rất có khởi sắc nhưng sau này lại đi đâu không rõ. Nếu biểu huynh có thể giúp ta tìm được người này, ngày sau Gia Nhu nhất định sẽ báo đáp.”
Thì ra là chuyện liên quan đến Lý Diệp. Lúc mới gặp ở Li Sơn, nhìn sơ qua người nọ thì thấy không khác mấy so với người thường, hắn tưởng rằng lời đồn đều là giả nhưng xem ra sức khoẻ người đó thật sự không tốt.
“Muội nói kỹ càng tỉ mỉ tình huống của hắn cho tuỳ tùng ta biết, ta sẽ phái người đi tìm, có tin gì sẽ lập tức báo cho muội hay. Còn chuyện gì khác không?” Thôi Thời Chiếu lạnh nhạt nói, từ đầu đến cuối vẫn cứ đưa lưng về phía Gia Nhu.
Gia Nhu cảm thấy giống như hắn liếc nàng một cái cũng không muốn, thế nhưng hắn đã đồng ý tìm giúp Tôn Từ Chu, Gia Nhu vẫn nói lời cảm tạ.
“Không cần.” Nói dứt lời, người đã đi khỏi đây.
Gia Nhu trở lại trong phòng, Thôi Vũ Dung vội vàng hỏi nàng: “Thế nào, muội nói với A huynh chưa? Huynh ấy đồng ý rồi?”
Gia Nhu gật gật đầu, Thôi Vũ Dung cười nói: “Ta biết ngay huynh ấy sẽ chịu mà. Thật ra, A huynh là một người mặt lạnh tim nóng, huynh ấy nói như vậy cũng chỉ muốn tốt cho ta. Hiện giờ Thôi gia trong triều đình không có trợ lực, phụ thân muốn dùng hôn sự của ta để tìm một nhà thông gia cường đại nên sẽ không để cho ta và Vương công tử bên nhau. Thế nhưng ta muốn gả cho người mình thích, không muốn xem hôn sự của mình trở thành một mối giao dịch.”
Gia Nhu không biết nên an ủi Thôi Vũ Dung như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh nàng ấy.
Trước đây nàng cũng cho rằng hôn ước của nàng là giao dịch giữa cha và chủ nhân Lý gia, nàng không thích người Lý gia nên mới tìm đủ mọi cách trốn tránh hôn sự, bỏ lỡ Lý Diệp. Nàng biết kiếp trước có lẽ Thôi Vũ Dung và Vương Thừa Nguyên không thể ở bên nhau, nếu không thì nhất định Ngu Bắc Huyền sẽ nói cho nàng biết vợ Vương Thừa Nguyên là biểu tỷ của nàng.
Có lẽ cuối cùng phải khuất phục vận mệnh rồi.
“Ta định mua một vài thứ, muội đi cùng ta nhé?” Thôi Vũ Dung nói.
Tất nhiên Gia Nhu bằng lòng, ra ngoài đi dạo một lát cũng tốt hơn so với ngồi một mình trong phòng. Cứ như vậy mãi sẽ thành bệnh mất.
Khắp nơi trên đường đều giăng đèn kết hoa, ngay cả chợ Đông cũng dựng toà tháp cao ngất ngưởng, rất nhiều người đang vây quanh trước tháp nhìn thợ thủ công treo lên đủ loại đèn lồng màu sắc sặc sỡ, tuy chưa thắp lên nhưng vào ban đêm nhất định sẽ là một nơi đèn hoa lộng lẫy.
Thôi Vũ Dung dẫn Gia Nhu đến một cửa hàng binh khí, trên tường treo đầy các loại binh khí với kiểu dáng khác nhau, chủ tiệm là một người Hồ. Hắn thấy Thôi Vũ Dung đến thì nở nụ cười: “Chuỷ thủ mà tiểu thư đặt đã chế tạo xong rồi.”
“Tỷ đặt làm chuỷ thủ chi vậy?” Gia Nhu khó hiểu hỏi.
“Muội đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ dùng để phòng thân thôi. Sau này lỡ gặp chuyện như đêm giao thừa thì ta cũng không đến mức quá sợ hãi nữa.” Thôi Vũ Dung ra vẻ thoải mái nói.
Gia Nhu nghi ngờ nhìn nàng ấy một cái, cứ cảm thấy chuỷ thủ này còn có tác dụng khác.
Ngoài cửa lúc này bỗng truyền đến âm thanh ồn ào. Người trong cửa hàng đều đổ xô ra ngoài hóng chuyện, Gia Nhu và Thôi Vũ Dung cũng ra ngoài cửa, thấy Trường Bình đang chỉ huy đám người đuổi theo một cô gái. Nàng kia trốn trái tránh phải, vẻ mặt hoảng loạn, quay đầu lại nhìn, thì ra là Thuận Nương.
Thuận Nương ném một món hàng rong nào đó vào người đang đuổi theo mình, lớn tiếng nói: “Quận chúa Trường Bình, ngài đây là muốn làm gì? Ta và ngài không oán không thù nha.”
“Bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi phải trở về cùng ta. Bắt lấy ả!”
Thuận Nương hoảng hốt không chọn đường, vọt vào trong đám người đứng xem, liếc mắt thấy Mộc Gia Nhu thì giống như túm được vọng rơm cứu mạng bèn la lớn: “A tỷ cứu mạng!” Rồi nhanh chóng trốn ra phía sau Gia Nhu. Đám người đuổi theo lập tức dừng lại trước mặt nàng.
Gia Nhu không định quản ân oán riêng tư giữa Thuận Nương và Trường Bình nhưng Thuận Nương cứ trốn phía sau nàng không chịu ló đầu ra, trong miệng không ngừng la hét: “A tỷ cứu mạng! Ả ta muốn giết muội!”
Trường Bình chậm rãi đi đến, nhìn Gia Nhu từ trên xuống dưới, lông mày hơi nhíu lại: “Có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi hay không?”
Hai người đã từng gặp mặt một lần ở tiệc mừng thọ Thôi gia, nếu không phải Gia Nhu có vẻ ngoài xuất chúng thì Trường Bình cũng sẽ không có ấn tượng gì với nàng. Nhưng không đợi Gia Nhu trả lời, Trường Bình đã nói: “Cô ả này kêu ngươi là A tỷ, các ngươi là tỷ muội? Ngươi muốn che chở ả ta?”
Tuy Gia Nhu không định giúp Thuận Nương nhưng hai người đúng là tỷ muội, nàng bèn gật gật đầu, hỏi: “Không biết muội ấy đắc tội Quận chúa khi nào?”
Trường Bình chỉ nhìn roi da trâu mình nắm trong tay: “Thật ra, ả không đắc tội ta nhưng chồng của ả đắc tội chồng ta. Ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện người khác, nếu không, ngay cả ngươi, ta cũng không tha đâu.”
Thuận Nương nấp phía sau Gia Nhu, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, nếu sứ quân đã đắc tội Quận chúa thì ngài cứ tìm ông ấy, vì sao cứ tìm ta?”
“Ít nói nhảm đi! Hắn có nhiều tiểu thiếp như vậy mà chỉ dẫn một mình ngươi tới Trường An đã chứng minh ngươi được sủng ái nhất, bắt ngươi tất nhiên sẽ hữu dụng. Các ngươi còn không mau ra tay?” Trường Bình sai khiến thuộc hạ. Nàng không phải là người hay nói đạo lý, thích gì làm nấy.
Một đám người vây lại, duỗi tay ra định tóm lấy Thuận Nương. Gia Nhu biết Thuận Nương muốn lấy mình làm lá chắn, lần trước tới báo tin thì nàng cũng đã hiểu rõ lòng dạ nàng ta rồi. Vốn muốn để nàng ta tự sinh tự diệt nhưng Thuận Nương níu chặt lưng áo Gia Nhu, cứ dán sát vào người nàng, thấp giọng đe dọa: “Nếu A tỷ không giúp ta thì ta sẽ nói chuyện giữa tỷ và Hoài Tây Tiết độ sứ cho Quận chúa Trường Bình biết đấy.”
Gia Nhu nhíu chặt lông mày, hạ nhân đi theo nàng và Thôi Vũ Dung bị ngăn cản bên ngoài vòng người đứng xem, không thể đến gần hai người được.
Trong lúc tránh né, không biết Thôi Vũ Dung bị ai xô đẩy mà ngã ngồi trên mặt đất. Đám người kia bắt đầu tấn công Gia Nhu, nàng liên tục lùi về phía sau. Đã lâu rồi không hoạt động gân cốt nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được, nàng bèn túm lấy tay một tên trong đó bẻ ngoặt về phía sau, một cước đá văng hắn ta.
“Quận chúa Trường Bình, ngươi có biết nàng ấy là ai không?” Thôi Vũ Dung lớn tiếng hô.
Trường Bình mặc kệ, có thể là thân phận khó lường gì chứ? Đám người huân quý trong Trường An thành có ai mà nàng ta không biết đâu, cũng chẳng ai dám đối nghịch với mình. Nàng ta thấy Gia Nhu có võ công bèn vung roi trong tay lên, dùng sức đánh qua đó.
“Gia Nhu cẩn thận!” Thôi Vũ Dung kêu lên một tiếng sợ hãi.
Roi không đụng đến trên người Gia Nhu mà bị một bóng dáng từ trên trời rơi xuống bắt được, ngay sau đó là một nhóm người lao tới, bảo vệ bên cạnh Gia Nhu và Thôi Vũ Dung. Trường Bình tập trung nhìn lại, gọi: “Phượng Tiêu? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Phượng Tiêu hành lễ với Trường Bình: “Quảng Lăng Vương vừa lúc ở gần đây, thấy bên này xảy ra tranh chấp nên bảo thuộc hạ đến đây xem thử. Vị này chính là Quận chúa Li Châu, thê tử của em vợ Quận vương. Có phải giữa hai người đã có hiểu lầm gì chăng?”
Ở một nơi không xa, Ngu Bắc Huyền lùi về phía sau hàng rào, chăm chú nghe bọn họ nói chuyện. Nội vệ của Quảng Lăng Vương vậy mà lại bảo vệ nàng? Khi gặp kẻ này ở Nam Chiếu thì trong tay hắn cầm lệnh bài của Quảng Lăng Vương. Nếu vừa rồi đối phương không ra tay thì y cũng sẽ xông lên.
Mối quan hệ giữa Quảng Lăng Vương và vị em vợ này hình như không đơn giản như bề ngoài. Ngoại trừ cái người tên Phượng Tiêu vừa xuất hiện thì những người còn lại đã ẩn thân xung quanh đây, vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng.
Trường Bình ngây ngốc, vậy mà là Quận chúa Li Châu? Con gái Vân Nam Vương, khó trách lại có võ công. Vậy nữ nhân kia cũng xuất thân từ phủ Vân Nam Vương, nàng còn cho rằng ả ta chỉ là một tiểu thiếp bình thường, hèn chi gian xảo như thế.
Gia Nhu đỡ Thôi Vũ Dung đứng dậy, Thôi Vũ Dung thấp giọng nói: “Vị Quận chúa này quả nhiên quá điêu ngoa, không phân phải trái đúng sai đã ra tay đánh người. Muội không sao chứ?”
Gia Nhu lắc đầu. Đối với những người ở đâu xuất hiện này, nàng cũng cảm thấy bất ngờ, quay đầu tìm Thuận Nương thì nàng ta làm sao còn ở đây, nhất định đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà chuồn mất. Đầu tiên là gây hoạ, sau đó lại bỏ trốn mất dạng.
Trường Bình không thấy Thuận Nương đâu nên đành phải thu tay lại. Nàng ta đã biết thân phận Gia Nhu nhưng cũng không thèm để ý, chỉ hỏi Phượng Tiêu: “Huynh trưởng đang ở đâu?”
Phượng Tiêu quay đầu lại nhìn Gia Nhu một cái, xác nhận nàng không bị thương rồi mới nói với Trường Bình: “Quận vương ở gần đây thôi, thuộc hạ dẫn Quận chúa đến đó.” Hắn nhận được tin của ám vệ, bảo bên này xảy ra chuyện nên nhanh chóng đến giải vây. Quận chúa Trường Bình là muội muội mà Quảng Lăng Vương yêu thương nhất, Quận chúa Li Châu lại là đầu quả tim của lang quân, hai bên đều không thể đắc tội được.
Bọn họ đi ngang qua mặt Gia Nhu nhưng nàng cũng không nói gì cả. Nếu là nàng lúc còn trẻ người non dạ thì nhất định đã đánh nhau một trận với Trường Bình, tranh cãi đúng sai. Thôi Vũ Dung khoanh tay lại, nói: “Nàng ta có gì đặc biệt hơn người chứ? Đều cùng là Quận chúa, dựa vào đâu mà đánh muội? Muội không nên cứ bỏ qua như vậy.”
Gia Nhu ngược lại an ủi Thôi Vũ Dung: “Nàng ấy được Thái hậu nuôi lớn trong cung, địa vị tất nhiên là cao hơn so với con gái Phiên vương ở nơi biên thuỳ xa xôi nghèo túng như ta. Tỷ không thấy người của Quảng Lăng Vương cũng nghiêng về phía nàng ấy à? Dù sao thì mình không bị thương, bỏ qua thôi.”
Thôi Vũ Dung vốn còn đang tức giận mà nghe Gia Nhu vẫn có tâm tư nói đùa thì không nhịn được cười: “Cái gì mà Phiên vương nghèo túng, phong hàm Quận chúa của muội cũng được triều đình phong cho có được không? Nhưng mà Thuận Nương kia sao lại thế chứ?”
Gia Nhu kéo tay nàng ấy, nói: “Đi thôi, trên đường trở về sẽ kể rõ cho tỷ nghe.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận