Ngọc Hồ thấy Quận chúa bỗng nhiên từ trong phòng lao ra ngoài, không quan tâm gì mà túm lấy tay nàng, gấp gáp hỏi: “Lang quân đang ở đâu?”
Ngọc Hồ hơi sửng sốt: “Hình như ở đình hóng mát bên kia. Sao hai mắt của ngài lại….”
Gia Nhu buôn Ngọc Hồ ra, nâng váy lên, không quay đầu lại mà chạy thẳng. Ngọc Hồ thấy Gia Nhu không mang giày thì hết hồn, mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, không mang giày sao mà được? Trước đây, Quận chúa chưa bao giờ thất thố đến mức như vậy.
Lý Mộ Vân đi theo ra từ trong phòng, kinh ngạc hỏi: “Muội ấy bị sao vậy?” Nàng thật sự chỉ nhất thời nổi hứng tới đây ngồi tâm sự. Nhưng Mộc Gia Nhu lại chạy đi như thế, người khác sẽ cho rằng nàng khi dễ nàng ta. Nếu để A đệ nhìn thấy, không biết đệ ấy sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Ngọc Hồ cũng không biết sao bèn vào nhà lấy giày, nói một tiếng: “Vương phi, nô tỳ xin cáo lỗi đã không thể tiếp đãi được.” Sau đó nhanh chóng đuổi theo Gia Nhu.
Gia Nhu cảm thấy sao mà hành làng này dài quá, chạy mãi vẫn chưa đến đầu bên kia, hoa mai bên ngoài hành lang và màu xanh của tùng bách vụt lướt qua, ánh mắt nàng nôn nóng tìm kiếm chàng khắp mọi nơi. Từ rất nhiều năm về trước, trái tim nàng vẫn luôn thiếu mất một phần, vĩnh viễn ở lại khi nàng 5 tuổi ấy. Nàng thường xuyên nhớ đến tối hôm đó, trong lòng rất phiền muộn vì mình đã sắp không nhớ rõ bộ dáng người ấy nữa rồi.
Bọn họ có thật nhiều ước định, núi sông xinh đẹp, tương lai sẽ kết bạn đồng hành. Chàng đến Nam Chiếu, nàng sẽ dẫn chàng đi thăm khắp tất cả các danh sơn cổ tháp. Vậy mà mười năm sau, chàng đã đến nhưng nàng lại không làm được.
Hạ nhân xung quanh chỉ trông thấy một bóng người chạy vút qua thì hai mặt nhìn nhau.
Đình hóng mát, Phượng Tiêu đi đến trước mặt hai người đang ngồi, giọng nói cao vút: “Bẩm Quảng Lăng Vương, lang quân, đã tìm được cháu trai của Thái sư ạ!”
Lý Thuần vui vẻ đứng bật dậy, hỏi: “Người thế nào rồi?”
“Đã đưa về phủ Thái sư. Bị nhốt ở một nơi tối tăm, đói bụng mấy ngày, chắc là muốn cho cậu ấy tự sinh tự diệt, không có vết thương ngoài da.”
“Ngọc Hành!” Lý Thuần kích động nhìn Lý Diệp, hai mắt sáng rực lên. Lý Diệp mỉm cười gật đầu: “Ừm, ta đã nghe thấy. Ngài có thể yên tâm rồi.”
Lý Thuần đi tới đi lui hai bước: “Ta đích thân đến phủ Thái sư xem sao, tối nay sẽ đến đón A Vân. Ngươi nói với lão phu nhân giúp ta một câu.”
Lý Diệp gập chăn lại, định đứng dậy tiễn người thì Lý Thuần đè vai chàng lại: “Ngươi đang bệnh, không cần để ý đến nghi thức xã giao.” Sau đó vội vàng rời đi cùng Phượng Tiêu.
Lý Diệp nhìn theo Lý Thuần, coi như đã hiểu rõ nỗi niềm của hắn.
Vân Tùng ở đầu hành lang bên kia kêu lên: “Quận chúa, ngài đây là….?”
Lý Diệp quay đầu đã thấy Gia Nhu chạy thẳng đến đình hóng gió rồi dừng lại trước mặt chàng. Chàng kinh ngạc nhướng mày, thấy nàng thở hổn hển thì kêu: “Chiêu Chiêu?”
Vân Tùng và Ngọc Hồ đuổi theo phía sau, trong tay Ngọc Hồ còn cầm giày, đứng lớ ngớ bên ngoài không dám bước vào.
“Sao nàng lại không mang giày?” Lý Diệp nhíu mày, hỏi.
Mũi Gia Nhu chua xót, nhìn chàng chăm chú từ khoé mắt đến đuôi lông mày, so sánh từng chút một với hình ảnh trong quá khứ. Ngay cả nụ cười và khí chất kia đều rất giống nhau. Người khiến nàng đau khổ nhớ nhung nhiều năm vậy mà lại ở ngay bên cạnh nàng, cùng chung chăn gối, sớm tối gần kề, nàng vẫn không nhận ra.
Nàng lên tiếng, âm thanh khàn khàn: “Ta muốn chính miệng chàng nói cho ta biết, chàng là thiếu niên năm xưa đã ngồi trên nóc nhà cùng ta suốt cả một đêm, có đúng hay không?”
Lý Diệp hơi sửng sốt, trong mắt đã có sự thoải mái: “Nàng nhớ ra rồi?”
“Từ trước đến giờ ta chưa từng quên!” Gia Nhu ngồi xuống, gục đầu, nói một cách đứt quãng, “Ngày thứ hai, ta đã ôm theo rất nhiều đồ chơi đến muốn tặng cho chàng…. Ta đứng cả đêm nhưng mà chàng không đến. Ta khóc thật lâu thật lâu, người khác tới kéo ta đi, ta cũng không chịu đi. Ta hỏi người trong Lý gia nhưng không ai nói cho ta biết hết…. Ta vẫn tìm chàng, vẫn cứ mãi tìm mà tìm không thấy, không tìm thấy ở bất cứ nơi đâu….” Hai tay nàng bụm mặt, dường như chính là cô bé thương tâm buồn bã ngày xưa.
Lý Diệp kéo nàng ôm vào lòng, dịu dàng nói: “Ta cứ nghĩ nàng còn quá nhỏ, chuyện cũ năm xưa chỉ là một ký ức ngắn ngủi mơ hồ nên cũng không cần nhắc lại làm gì. Thế nhưng ta đều nhớ rõ.” Giọng nói chàng hơi trầm xuống, “Xin lỗi, là ta đã thất hẹn.”
Gia Nhu bỗng nhiên khóc lớn, đôi tay ôm chặt lấy eo chàng. Cảm xúc nhiều năm dồn nén trong lòng giờ đang dâng trào.
Lý Diệp không ngờ nàng lại khắc sâu đoạn ký ức đó vào lòng như thế. Nghĩ đến cô bé đau khổ chờ đợi chàng suốt đêm mà không chờ được, chàng bỗng nhiên đau lòng khôn xiết, cúi đầu hôn lên vầng trán nàng, lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Ngọc Hồ và Vân Tùng không biết hai người họ đang nói gì, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đạt thành nhất trí. Nam chủ nhân và nữ chủ nhân đang ôm nhau, bọn họ không tiện đứng bên cạnh nhìn. Ngọc Hồ chu đáo đặt giày Gia Nhu ở lối vào rồi rón ra rón rén lui xuống.
Gia Nhu khóc xong đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, sau đó chính là cảm giác vui sướng vì mất mà tìm lại được. Cái gì cũng không còn quan trọng nữa, trái tim đã khoá chặt của nàng nguyện ý mở ra thêm một lần.
Xoá bỏ toàn bộ chuyện cũ năm xưa.
Cả hai trò chuyện thật lâu trong đình hóng gió, Gia Nhu dựa vào lòng Lý Diệp, tay vẫn luôn nắm lấy tay chàng không chịu buông. Bên ngoài đình bị lá cây che phủ khiến ánh nắng chiếu xiên vào lung linh nhảy nhót. Thời gian mười năm được chậm rãi chắp nối, khoé miệng nàng vươn ý cười, cọ cọ trong lòng chàng: “Chàng chê ta phiền vậy tại sao còn đồng ý mối hôn ước? Rõ ràng là thích ta.”
Lý Diệp không muốn nàng quá đắc ý nên nói: “Nói mà không ngượng ha, nàng nhỏ như vậy, làm sao ta lại thích nàng? Chỉ là ta nghĩ mỗi ngày trôi qua quá yên tĩnh, có người ầm ĩ chút cũng tốt. Ai ngờ, sau khi trưởng thành thì nàng lại không còn đáng yêu như lúc nhỏ nữa.” Ngữ điệu của chàng mang theo sự tiếc hận. Gia Nhu biết chàng đang cố ý trêu mình, định dùng tay đập chàng một phát nhưng nhớ lại chàng là bệnh nhân nên không nỡ ra tay.
Thuở thiếu thời ngây thơ trong sáng, những năm tháng sau này đều là nỗi tiếc nuối vô biên, rốt cuộc thì giờ cũng đã đạt được nguyện vọng. Chàng trước kia và chàng của hiện tại hợp lại thành một, không một ai có thể vượt qua.
Hai người lẳng lặng ôm nhau thêm một lát, trái tim gần thật gần. Lý Diệp thấp giọng hỏi: “Sao nàng nhớ lại được vậy?”
“A tỷ đến viện chúng ta, kể hồi đó khi chàng ở nhà, buổi tối ngủ không được thì thích trèo lên nóc nhà ngồi, có một buổi tối ngã bệnh nặng, không phải là tối hôm chúng ta gặp mặt đấy sao?” Gia Nhu ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt trong trẻo long lanh đến mức nhìn thấy đáy, “Ta quá ngốc, trên đời này ngoại trừ chàng thì sẽ không ai có thể đẹp đến vậy.”
Lý Diệp mỉm cười, vươn tay vuốt ve khoé môi nàng, cánh môi mỹ nhân như hoa nhưng chàng lại không dám hôn, sợ truyền bệnh qua cho nàng.
Lúc này, chàng mới nhớ đến còn có chính sự, nói với người đang dựa trong lòng mình: “Nếu nàng không đến thì vừa lúc ta cũng phải đi tìm nàng. Quảng Lăng Vương nói với ta rằng Thổ Phiên tạm thời sẽ không tấn công Nam Chiếu nhưng chỉ khoảng ba, bốn năm, có thể còn ngắn hơn nữa. Quảng Lăng Vương và…. Ngọc Hành tiên sinh cùng nhau thương lượng ra một cách, đã báo tin cho nhạc phụ rồi, nàng cũng nên khuyên người vài câu.”
“Được rồi, chàng đã làm rất nhiều.” Gia Nhu gật đầu, nói, “Sau này, chàng không cần lo tới những chuyện như vậy nữa, cứ an tâm dưỡng bệnh là được.”
Những gì nàng nợ chàng đã không thể kể rõ được nữa. Cứ để tự bản thân nàng xử lý tất cả những chuyện còn lại đi thôi.
Đến buổi trưa, tỳ nữ trong viện Trịnh thị đến mời bọn họ qua dùng bữa. Vương Tuệ Lan cũng ở đấy, xem như tiếp đãi khách. Thức ăn trưa rất phong phú, có món bánh bao nhân ngọt, bánh hoa mạn đà la, ruột bò mềm thông thảo, tôm nướng đèn lồng, da dê thái sợi, cháo gà thịt nai(*), tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn yến hội. Chỉ có nửa ngày mà Vương Tuệ Lan có thể khiến phòng bếp làm được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Trịnh thị liên tục bảo Lý Mộ Vân ăn nhiều thêm chút, Gia Nhu thì lại không ngừng gắp đồ ăn cho Lý Diệp khiến cái đĩa trước mặt chàng đã đầy ắp.
“Chiêu Chiêu, nhiều quá rồi.” Lý Diệp bưng bát cơm, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Gia Nhu mới phản ứng lại, gương mặt ửng hồng, yên lặng ăn thức ăn trong đĩa cùng chàng. Chàng quả thật không thể ăn hết những món này, vừa rồi nàng vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tôn Từ Chu, không tập trung nên mới gắp nhiều như vậy.
Vương Tuệ Lan cười nói: “Tứ đệ và Tứ đệ muội thân mật như này thật khiến người khác hâm mộ nha.”
“Đại tẩu nói đùa, lang quân vẫn còn đang bệnh nên ta mới chăm sóc chàng nhiều hơn chút thôi.” Gia Nhu giải thích một câu, không hiểu vì sao nhưng khi nói đến hai chữ “lang quân”, nàng cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào.
Trịnh thị góp lời: “Tại sao một cơn phong hàn nho nhỏ như thế mà lâu quá chưa hết vậy? Nếu đại phu không xem được bệnh thì đổi người khác.”
Lý Diệp nói: “Mẫu thân yên tâm, chỉ là bệnh vặt thôi ạ.”
Trịnh thị không nói gì nữa. Lý Diệp vẫn thường dùng những lời này qua loa lấy lệ với bà, bà đã quen rồi. Giờ cũng không biết rốt cuộc là nó bệnh nặng hay nhẹ nữa. Trước đó vài ngày, hai vợ chồng son đến đây, tuy nhìn như thân mật nhưng cũng có lấn cấn gì đấy, mà hôm nay lại không giống vậy. Hay là bà đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện liên quan tới Mộc Gia Nhu? Tất cả đều chờ người bà phái đi Nam Chiếu về rồi nói.
Dùng xong ngọ thiện, Quảng Lăng Vương đã cho người tới đón Lý Mộ Vân trở về.
Gia Nhu đi cùng Lý Diệp về phòng, Lý Diệp nói: “Ta còn một số việc cần phải làm, nàng đi nghỉ trưa trước nhé.”
“Ta cùng chàng.” Gia Nhu buộc miệng thốt ra.
Lý Diệp nhìn nàng cười: “Nàng muốn làm tiểu thư đồng mài mực châm trà cho ta sao?”
Gia Nhu gật gật đầu, nhanh chóng chạy đến cạnh án thư ngồi xuống, thêm nước vào nghiên mực, cầm mực lên bắt đầu mài. Lý Diệp cũng tuỳ nàng, chàng ngồi phía sau án thư, nâng bút chấm mực viết chữ. Gia Nhu lén nhìn, không biết chàng đang viết gì mà bộ dạng trông thật thâm ảo.
Chờ Lý Diệp viết xong thì Gia Nhu đã ghé vào bên cạnh án thư, mơ màng sắp ngủ. Nàng có thói quen nghỉ trưa, tới giờ là mệt rã rời, hơn nữa, mài mực là một công việc đòi hỏi phải có sức, nàng mài vài ba cái thì không làm nữa.
Lý Diệp cười cười đặt bút xuống, bước qua bế ngang nàng lên.
Gia Nhu lập tức tỉnh táo, ôm cổ chàng theo bản năng: “Thả ta xuống đi, chàng còn đang bệnh….”
Vẻ mặt chàng ấm áp: “Ôm cơ thể nhẹ như bông này thì vẫn dư sức.” Gia Nhu nhoẻn miệng cười, chàng khom lưng đặt nàng lên trên giường, vừa định thoái lui thì nàng lại ôm cổ chàng, chủ động dâng lên nụ hôn.
“Chiêu Chiêu….” Chàng kêu một cách mơ hồ, muốn cự tuyệt nàng nhưng thanh âm đều đã bị nàng nuốt lấy.
Từ sau đêm trừ tịch, bọn họ vẫn chưa gần gũi nhau. Đầu lưỡi thơm ngọt của nàng cẩn thận thăm dò, đùa giỡn cùng lưỡi chàng, bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm tới đai lưng chàng. Hai người dây dưa, một thì cố chấp, một lại khước từ. Gia Nhu không cẩn thận đụng trúng bộ phận nóng bỏng kia, nàng thở dốc, nở nụ cười với chàng, trong ánh mắt là sự đắc ý dạt dào, tựa như một bé mèo trộm cá thành công.
Nếu không phải do bệnh thì chàng nhất định đã đè nha đầu nghịch ngợm này dưới thân để trừng phạt rồi. Thế nhưng hiện giờ, chàng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nên dừng ở đây.
Gia Nhu buồn bực nằm lại trên giường, đưa lưng về phía chàng, còn lấy chăn che kín đầu nữa. Nàng biết chàng lo lắng sẽ lây bệnh qua cho nàng nhưng nàng không sợ.
Lý Diệp duỗi tay vuốt tóc nàng, nghiêng đầu ho khan hai tiếng.
Gia Nhu lại vội vàng xoay qua, quan tâm nhìn chàng. Lý Diệp đè nén ngọn lửa nơi thân dưới, thấp giọng nói: “Chiêu Chiêu, không phải ta không muốn nhưng mà bây giờ thật sự không được. Ngoan nào.” Trong lòng chàng hiểu rõ, thể lực hiện tại của mình không thể kham nổi một hồi mây mưa, cũng không thể nói ra lời. Thứ nhất là vì tôn nghiêm của đàn ông, thứ hai do sợ nàng lo lắng.
Gia Nhu cũng không lộn xộn nữa mà tiến đến trước mặt chàng, cùng chàng bốn mắt nhìn nhau: “Hai ngày nữa, ta muốn đến Thôi gia một chuyến để thăm biểu tỷ và ngoại tổ mẫu.” Thật ra là nàng muốn tìm Thôi Thời Chiếu, bàn với huynh ấy về việc tìm Tôn Từ Chu nhưng tạm thời không thể nói cho Lý Diệp biết.
Lý Diệp gật đầu đồng ý, giúp nàng đắp chăn lại: “Muốn ta đi cùng nàng không?”
“Không cần đâu, chàng cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, ta đi một buổi sáng rồi sẽ trở về.”
*
Sắp đến rằm tháng Giêng, khắp nơi trong Đô thành đều mở hội đèn lồng, đầy đường đều là những toà tháp đầy màu sắc và đăng sơn(**) còn đang dựng dang dở. Dựa theo quy định cũ, từ ngày 14 tháng Giêng đã bắt đầu không áp dụng giới nghiêm, liên tục suốt ba đêm, dân chúng có thể tự do ra cửa dự hội đèn lồng, đến khi đó sẽ có rất nhiều tiết mục biểu diễn khác nữa. Qua rằm tháng Giêng thì năm mới xem như đã xong. Đêm giao thừa xảy ra chuyện khiến người ngã ngựa đổ, nhà nhà không ai được yên ổn nên mọi người đặc biệt xem trọng rằm tháng Giêng năm nay.
(**)Đèn lồng được dựng như hình một ngọn núi.
Gia Nhu đến trước cổng Thôi phủ, quản gia Thôi gia đã sớm nhận được tin nên đứng chờ nơi cửa, tự mình đón nàng vào trong.
Lư thị đang ở trong phòng Thôi lão phu nhân, Gia Nhu bước vào liền hành lễ và chúc Tết cho hai vị trưởng bối. Thôi lão phu nhân kéo nàng đến bên cạnh, ôm nàng rồi nói: “Chiêu Chiêu à, ngoại tổ mẫu đang chờ cháu đến, vàng lá để lì xì cho cháu cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết đó.” Vừa dứt lời, bà đã bảo tỳ nữ lấy hộp đến, bên trong chứa một tấm vàng lá lớn cỡ bàn tay.
“Ngoại tổ mẫu….” Mắt Gia Nhu mở to, làm gì có ai lì xì vàng lá lớn như thế, giống như biến tướng của việc cho tiền vậy.
“Nhận đi. Mấy đứa nhỏ trong nhà đều nhìn chằm chằm cái này trong đêm giao thừa, đại gia không cho ai hết, để dành lại cho cháu đấy.” Lư thị che miệng cười nói.
Gia Nhu đành phải nhận lấy, sau đó thì ngồi trò chuyện cùng Thôi lão phu nhân và Lư thị. Thôi lão phu nhân vuốt tay Gia Nhu, thở dài nói: “Chiêu Chiêu nhỏ tuổi nhất nhưng lại gả đi sớm nhất, thật là tốt. Đâu giống như biểu huynh biểu tỷ cháu, không để cho người ta bớt lo.” Bà lão lẩm bẩm càu nhàu nhưng ngữ khí lại rất đáng yêu.
Trong lòng Gia Nhu khẽ động, nhìn Lư thị. Lư thị giải thích: “Đại lang thì không nói làm gì, vẫn y như trước kia. Từ năm ngoái, ta đã thu xếp vài mối cho Nhị nương xem thử nhưng mà ai nó cũng không vừa lòng, nói quá, nó giận lên lại nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai. Năm nay sắp 18 tuổi rồi, nếu không chịu gả sẽ thành gái lỡ thì, chỉ có thể để mặc cho người ta chọn lựa.”
“Biểu huynh biểu tỷ đều ở nhà chứ ạ?” Bây giờ Gia Nhu mới hỏi. Thật ra, sáng sớm nàng đã báo tin cho Thôi Vũ Dung, bảo tỷ ấy phải nghĩ cách bám lấy Thôi Thời Chiếu, huynh ấy nhất định đang ở nhà.
“Đúng vậy, đều ở trong phòng Nhị nương đó.” Lư thị gật đầu nói.
“Ngoại tổ mẫu, cữu mẫu, cháu có thể đến thăm biểu tỷ không ạ?” Gia Nhu hỏi.
“Đương nhiên là được, ta đưa cháu qua đó.” Lư thị đứng dậy, cùng Gia Nhu tạm biệt lão phu nhân rồi bước ra khỏi phòng. Gia Nhu biết Lư thị có chuyện muốn nói, nếu không thì làm sao lại yêu cầu tự mình đưa nàng đi. Chờ đi được một khoảng xa, quả nhiên Lư thị hỏi: “Chiêu Chiêu à, cơ thể cháu không sao chứ? Vừa rồi trong phòng ta không tiện hỏi thăm.”
Người Thôi gia cũng biết chuyện Gia Nhu hộc máu mấy ngày trước đây, đã lập tức phái người đến Lý gia dò hỏi. Lư thị vốn định tự mình đến xem nhưng hai nhà Thôi - Lý hiện tại không thể xem là cùng một phía, Thôi Thực lại không ở Đô thành nên bà không dám tuỳ tiện tới cửa. Trong nhà đều nhất trí gạt lão phu nhân, sợ bà đã lớn tuổi, không chịu nổi tin tức như vậy.
Gia Nhu cười nói: “Cữu mẫu cứ yên tâm ạ, cháu không sao, chỉ là khí huyết không thuận chứ chẳng có gì nghiêm trọng. Cửu mẫu trăm ngàn lần đừng nói cho mẫu phi và ngoại tổ mẫu biết.”
Lư thị thấy sắc mặt nàng hồng hào, nói chuyện mạnh mẽ hữu lực, quả thật giống như không bị gì, bà bèn gật gật đầu. Khi hạ nhân trở về phủ cũng đã báo là Gia Nhu không sao.
“Cữu mẫu còn có một chuyện muốn hỏi cháu. Sau khi trở về từ đêm giao thừa, Nhị nương rất khác lạ. Cháu và nó luôn hợp ý nhau, vậy cháu có biết nó đã có người trong lòng hay chưa?” Lư thị bất ngờ hỏi.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, ở cùng nhau mỗi ngày, nhất định Lư thị sẽ nhìn ra manh mối. Nhưng những lời này không thể do Gia Nhu trả lời, nàng chỉ bảo: “Biểu tỷ không nói gì với cháu cả. Nếu cửu mẫu có rảnh thì không bằng nói chuyện rõ ràng với biểu tỷ, có lẽ tỷ ấy sẽ nguyện ý nói ra?”
Lư thị biết sẽ không hỏi được gì từ Gia Nhu, bà bất đắc dĩ buông tiếng thở dài. Nghe nói lang quân Lý gia rất yêu thương Gia Nhu, bên cạnh không có bất cứ một nữ tử nào khác. Lư thị cũng mong con gái mình tìm được một vị lang quân như ý nhưng hôn sự của nó làm sao mà muốn gì được nấy theo ước muốn của hai mẹ con chứ? Còn phải qua một cửa của Thôi Thực nữa. Lư thị mơ hồ đoán được nguyên nhân con gái không chịu nói ra, chỉ sợ….
Hai người đến chỗ ở của Thôi Vũ Dung thì Lư thị đã quay trở về.
Gia Nhu bước vào sân, tỳ nữ và gã sai vặt đều đứng trong sân, bỗng nhiên nghe thấy Thôi Thời Chiếu bên trong phòng quát một tiếng: “Hồ đồ!”
HẾT CHƯƠNG 64
(*)Các món ăn được nhắc đến trong chương này:
-Bánh hoa mạn đà la: bánh ngọt được làm theo hình dáng hoa mạn đà la (có tên khác là cà độc dược):
-Ruột bò mềm thông thảo: là món ăn quý xếp thứ 9 trong những bữa tiệc đốt đuôi thời phong kiến. Người xưa tin rằng thịt cừu và hoa cỏ thực vật có thể giúp da dẻ mịn màng trắng sáng, là một món ăn dưỡng nhan, ruột bò mềm thông thảo được chế biến từ thịt cừu băm nhuyễn nhồi vào ruột cây thông thảo (có tác dụng hạ sốt và rất bổ dưỡng), thành phẩm trông như một miếng ruột bò mềm.
-Tôm nướng đèn lồng: thực ra là món tôm khô, xào tôm tươi với muối rồi rửa sạch, phơi khô và bảo quản ở nơi thoáng mát. Tôm thành phẩm sẽ có màu đỏ tươi, hương vị tuyệt vời.
-Da cừu thái sợi (da cừu nhuỵ hoa):
-Cháo gà thịt nai:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận