Ngu Bắc Huyền thấy các nàng định đi, vốn đã bước ra một bước nhưng không biết Thường Sơn từ đâu nhảy ra, quỳ xuống trước mặt y.
“Ngươi làm gì vậy?” Ngu Bắc Huyền nhíu mày, hỏi.
Thường Sơn nói: “Chủ thượng, thuộc hạ biết ngài không thể buông được Quận chúa l Li Châu nhưng bây giờ ngài ra mặt thì có thể làm được gì? Cho dù ngài không để Lý Tứ lang và Lý gia vào mắt nhưng tính tình vị Quận chúa Trường Bình kia ra sao, ngài rõ ràng nhất. Nếu biết được tâm sự của ngài, nàng ấy sẽ bỏ qua cho Quận chúa Li Châu ư? Ngài là người làm đại sự, há có thể lại rơi vào nhi nữ tình trường?”
Ngu Bắc Huyền nghẹn lời trong phút chốc, yết hầu như bị thứ gì đó bịt kín, trong lòng nghẹn khuất. Y không sợ Trường Bình, Trường Bình là sợi dây thừng mà Thư Vương dùng để trói buộc y, người y cố kỵ là Thư Vương. Hiện tại, y không có năng lực chống lại ông ta nên chỉ có thể nhẫn nại.
“Chủ thượng!” Thường Sơn bắt lấy áo choàng y, sợ y không chịu nghe. Khi còn ở Nam Chiếu, hắn cũng đã từng khuyên như vậy rất nhiều lần.
Ngu Bắc Huyền suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi đứng lên đi, ta không đi là được chứ gì. Ngươi hãy tìm hiểu xem sức khỏe của nàng đã tốt hay chưa.”
“Vâng! Chủ thượng anh minh!” Thường Sơn đứng lên, “Thuộc hạ sẽ đi ngay.”
Ngu Bắc Huyền ngước nhìn, ánh mắt quấn quýt si mê bám theo bóng hình xinh đẹp kia, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữa. Vừa rồi Trường Bình khiêu khích năm lần bảy lượt, nàng đều nhịn xuống. Tính tình nàng bây giờ khác hơn nhiều so với trước đây.
Trước đây, khi y ở Thái Châu đã nghe tới danh tiếng con gái Vân Nam Vương xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, là nữ nhi mà anh dũng không thua kém đấng mày râu. Y biết Vân Nam Vương kiêu dũng nhưng lại không cảm thấy một cô gái lại có thể liên quan đến chữ dũng. Mãi cho đến khi thấy nàng cưỡi trên lưng một con ngựa chưa thuần hoá ở chợ ngựa, mấy lần nguy hiểm đến mức sắp ngã nhưng vẫn cố chấp nắm cương ngựa, không chút suy xét xem nếu bị ngã thì sẽ như thế nào. Sự kiên định kia quả thật đã khắc sâu ấn tượng vào lòng người khác.
Y ra tay giải vây, vốn tưởng nàng sẽ cảm kích, nào ngờ nàng mở miệng nói: “Nếu ngươi không xuất hiện thì súc sinh này cũng sẽ bị ta thuần phục.”
Trong mắt thiếu nữ kiêu ngạo kia chứa đầy gió Tây phần phật, tựa như một tia sấm sét nổ vang trong sinh mệnh y. Y biết thế gian này sẽ khó có một cô gái nào qua nổi nàng. Y thích nàng dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, tính tình như lửa nóng. Lại không ngờ có một ngày, nàng vậy mà học được cách nén giận.
Có thể thấy Lý Diệp tuyệt đối không phải là một người chồng tốt, ngay cả tính tình nàng cũng không thể bảo vệ nổi, làm sao mang đến hạnh phúc cho nàng? Nếu nàng ở bên cạnh y sẽ nhất định vẫn còn là Quận chúa Li Châu thoải mái không câu nệ. Nghĩ đến đây, y lại cười tự giễu, bản thân mình chỉ là người cũ, phải tránh xa xa nhìn nàng thì làm sao có tư cách nói những điều này.
Nhưng y thề với lòng rồi sẽ có một ngày, y sẽ đoạt lại nàng, để nàng trở thành thiếu nữ cưỡi trên lưng ngựa kia một lần nữa.
*
Về lại trên xe ngựa, Gia Nhu nói hết tất cả chân tướng một lần cho Thôi Vũ Dung nghe, Thôi Vũ Dung hỏi: “Cho nên ý của muội là Vũ Ninh Tiết độ sứ hợp mưu cùng Hoài Tây Tiết độ sứ đối phó Nam Chiếu, Thuận Nương đi theo Vũ Ninh Tiết độ sứ là vì giúp nhà muội?”
Gia Nhu lắc đầu, nói: “Chưa chắc.”
Thôi Vũ Dung lập tức hiểu ra: “Lần trước, nàng ta đi theo cô mẫu và muội đến phủ thì rất an tĩnh nên cũng không cảm thấy gì. Hôm nay gặp lại, cảm thấy khác hơn nhiều so với trước đây. Thì ra ở giữa đã xuất hiện rất nhiều biến cố.”
“Mấy chuyện này đều là bí mật của Vương phủ. Mẹ ruột nàng ta chết trên tay phụ vương, nàng ta lại bị buộc phải gả cho một Tiết độ sứ già hơn mình nhiều, trong lòng không thể nào không mang oán hận. Mẫu phi giúp nàng ta, có lẽ cũng muốn tiện cho chúng ta sử dụng nhưng ta lại không thể hoàn toàn tin tưởng được.” Gia Nhu nói. Hiện giờ, Thuận Nương vẫn còn cần phủ Vân Nam Vương làm chỗ dựa nên tất nhiên sẽ giúp đỡ bọn họ, lần trước báo tin cũng quả thật đã giúp họ có phòng bị.
Nhưng nếu đến một ngày nào đó, khi nàng ta không còn cần bọn họ nữa thì là địch hay bạn vẫn khó nói lắm. Trước mắt lợi dụng lẫn nhau, sau này lại tuỳ theo ý trời.
Xe ngựa đến trước cổng Thôi phủ, Thôi Vũ Dung xuống xe. Gia Nhu ra ngoài đã lâu, sợ Lý Diệp lo lắng nên tạm biệt Thôi Vũ Dung, trực tiếp về nhà.
Khi sắp vào đến cổng phường thì xe ngựa bỗng nhiên dừng gấp một cái, xa phu bên ngoài cất tiếng oán giận: “Xe ngựa này là của nhà ai mà cứ nhất định phải tranh đi trước chúng ta chứ?”
Gia Nhu ngồi lại ổn định, nói: “Người ở đây không giàu cũng quý, đừng cùng họ so đo, nhanh trở về thôi.”
Xa phu vâng lời, tiếp tục đánh xe. Gia Nhu xốc mành cửa sổ lên, thấy bên đường là dãy tường trắng ngói đen quen thuộc và một hàng cây hoè già, có lẽ sắp đến nhà rồi. Nàng mới chỉ rời khỏi chàng có nửa ngày mà đã nóng lòng muốn trở về.
Sau một lát, xe ngựa dừng lại. Xa phu lại “Ý” một tiếng, nói: “Thì ra vừa rồi là xe ngựa của Nhị nương tử. Hình như lang quân cũng đang ở trước cửa nữa.”
Gia Nhu vừa nghe vậy vội vén rèm lên, quả nhiên thấy trước cổng Lý gia có một chiếc xe ngựa khác đã dừng lại, Quách Mẫn đang được tỳ nữ đỡ từ trên xe ngựa xuống. Lý Diệp chào hỏi cùng nàng ta, ánh mắt lại nhìn về phía Gia Nhu bên này. Ấn đường của chàng vốn hơi chau lại, khi nhìn thấy nàng rốt cuộc mới giãn ra, đi đến cạnh xe ngựa.
“Sao chàng lại ra đây?” Gia Nhu hỏi. Đại phu rõ ràng đã nói chàng không nên ra gió.
Lý Diệp duỗi tay ôm nàng xuống xe, lúc chân nàng chạm đất, chàng vẫn không chịu buông mà giơ tay vén tóc mái trên trán nàng: “Nàng nói đi nửa ngày sẽ về mà giờ đã qua giờ Ngọ rồi.” Trong giọng nói mang theo vài tia oán trách.
Gia Nhu đỏ cả mặt, mọi người xung quanh đều cười trộm, Ngọc Hồ lại càng trêu: “Lang quân nửa ngày không thấy Quận chúa nên bị tương tư. Sáng sớm đã hỏi nô tỳ canh giờ mấy lần rồi.”
Trên má Lý Diệp lan tràn một màu đỏ ửng, khẽ cười hòng hoá giải xấu hổ. Gia Nhu hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Hồ, Ngọc Hồ vội vàng trốn ra phía sau Vân Tùng: “Quận chúa, nô tỳ không có nói bậy đâu, không tin thì ngài cứ hỏi Vân Tùng đi.”
Vân Tùng dùng sức gật đầu, không sợ chết mà đế thêm một câu: “Lang quân bị tương tư rất nghiêm trọng, từ sáng đến giờ chưa đọc được trang sách nào hết.”
Gia Nhu vẫn còn muốn nói gì đó thì Lý Diệp đã nắm lấy tay nàng, ôn hoà nói: “Chiêu Chiêu ngoan, đừng nói nữa. Phu quân của nàng vẫn còn cần mặt mũi đấy.”
Mọi người đều cười ồ lên, Gia Nhu cũng không nhịn được cười, nắm chặt tay chàng bên dưới ống tay áo.
Quách Mẫn đứng trước cổng lạnh nhạt liếc nhìn hai người họ một cái rồi xoay người vào trước. Hương Nhi đỡ Quách Mẫn, nói: “Có phải Tứ lang quân và Quận chúa cố ý không vậy? Thừa dịp ngài trở về mà làm như vậy trước cửa, không phải muốn khiến ngài khó chịu hay sao?”
“Không được nói bậy bạ.” Quách Mẫn nói một cách không vui.
“Sao nô tỳ lại nói bậy bạ chứ? Bây giờ Tứ lang quân yêu chiều nàng ta mà phải phô trương cho mọi người đều biết. Nếu ngày nào đó Tứ lang quân cá vượt Long môn thì đừng nói là ngài, ngay cả vị Huyện chủ ở Đại phòng kia cũng không được coi ra gì rồi.”
Quách Mẫn không nói lời nào, cảm thấy Hương Nhi nói thế cũng có vài phần đạo lý. Nàng và Vương Tuệ Lan không phải người chung đường, đối với Mộc Gia Nhu cũng thế. Tầm nhìn trước đây của nàng quá hạn hẹp, cứ để tâm đến chuyện tình yêu nam nữ nên có rất nhiều chuyện không nhìn thấy được. Lần này trở về xem như đã thay da đổi thịt.
Quyết định của phụ thân và Từ nương nương có lẽ sẽ khiến cho trên dưới Lý gia đều chấn động.
Lý Diệp dẫn Gia Nhu trở về phòng, đồ ăn trên bàn vẫn chưa được động qua, chàng vẫn luôn đợi nàng trở về. Trong lòng Gia Nhu có chút áy náy nên vội vàng bảo Ngọc Hồ hâm nóng lại thức ăn: “Ta đi dạo cùng biểu tỷ ở chợ Đông, đi một hồi lại quên mất thời gian nên mới về trễ. Thật ra thì chàng không cần chờ ta.”
Nàng cố ý che giấu chuyện mình gặp Trường Bình, Lý Diệp lại đã biết rõ mới đứng ở cửa chờ nàng. Bây giờ chàng cũng không bóc trần mà chỉ nói: “Ăn một mình không ngon.”
Gia Nhu oán thầm, hai mươi mấy năm trước đây không phải chàng vẫn ăn một mình đấy thôi.
Có vài món để nguội rồi sẽ không thể ăn nên nhà bếp bèn làm thêm vài món mới, dọn lên một lần nữa. Khi cả hai dùng bữa đều có thói quen không nói lời nào, nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có ánh mắt là ngẫu nhiên giao nhau. Sau khi ăn xong, hạ nhân dọn dẹp bàn ăn, Gia Nhu súc miệng rồi nhổ vào ống nhổ, nghe thấy Lý Diệp nói: “Có món đồ này tặng cho nàng.”
Gia Nhu nhìn chàng đầy nghi hoặc, chàng đứng dậy đi đến chiếc tủ thấp, lấy ra một cái hộp gỗ lim khắc hoa viền vàng đặt xuống trước mặt nàng: “Mở ra nhìn thử xem.”
Gia Nhu dùng khăn lau miệng, mở nắp hộp ra trong sự nghi ngờ, bên trong vậy mà là chiếc lắc chân cá đùa hoa sen kia! Điểm khác nhau là hoa văn của lắc chân này nhìn còn tinh tế hơn so với cái hôm trước, lá sen nhỏ nhắn tỉ mỉ, hai mắt của chú cá trông sinh động như thật. Gia Nhu không kịp nhìn kỹ, “bộp” một cái đậy lại nắp hộp, mặt đỏ tai hồng đẩy cái hộp về phía Lý Diệp.
Chàng đang ám chỉ cái quỷ gì vậy?
Lý Diệp mỉm cười, cho hạ nhân trong phòng lui hết ra ngoài. Bản thân chàng thì kéo tay Gia Nhu để nàng ngồi vào lòng mình, sau đó nâng chân phải của nàng lên, cởi tất chân ra. Nàng có đôi chân ngọc nhỏ dài, da thịt trắng noãn tựa như gót sen tinh xảo xinh đẹp.
Chàng lấy lắc chân trong hộp ra, tự tay đeo lên cho nàng.
Chiếc lắc bạc rũ xuống mắt cá chân nàng, tiếng chuông lảnh lót nghe như tiếng cá đùa nước. Xúc cảm lạnh lẽo trên chân khiến Gia Nhu giật mình, tay túm chặt lấy vạt áo Lý Diệp, bên tai nàng nóng lên, thấp giọng hô: “Lang quân, chàng muốn làm gì….”
Chàng rõ ràng vẫn chưa khỏi hẳn, chẳng lẽ lại muốn….?
Một tay Lý Diệp cẩn thận nâng chân ngọc của nàng. Ngón chân tinh xảo trắng ngần cùng với móng chân no đủ, mềm mại trong veo tựa như trẻ em lúc mới sinh. Ánh mắt chàng trầm xuống, cúi đầu hôn lên chân nàng. Cả cơ thể Gia Nhu căng chặt, bên tai chỉ nghe thấy tiếng chuông bạc nho nhỏ như nước chảy từng giọt, mà nụ hôn nóng bỏng đang một đường hướng lên trên.
Đôi tay nàng bắt lấy bả vai mảnh khảnh của chàng, chỉ cảm thấy ý thức như hoá thành một đống hỗn độn, như lạc trong mây mù.
“Lang quân…. A~~~” Gia Nhu kêu lên đầy mềm mại. Bốn phía yên tĩnh đến bất ngờ, gió thổi vi vu ngoài cửa sổ hoà quyện với tiếng thở dốc đáng xấu hổ và tiếng chuông trên chân nàng.
Nàng nằm ngửa trên sập gỗ, hơi thở gấp gáp, trực tiếp kéo chàng đang vùi đầu dưới váy nàng lên, hôn mãnh liệt. Giống như củi khô gặp lửa bốc, Lý Diệp cùng nàng quay cuồng trên sập gỗ. Cả người Gia Nhu đã ướt đẫm, mỗi một tấc da thịt đều nóng đến kinh người.
Không nhớ rõ đã bao lâu, khoé mắt nàng trào nước mắt, hoảng loạn bám víu bả vai chàng. Không phải người này còn bị bệnh ư, sao sức lực lại lớn đến thế…. Nàng vừa thoải mái lại vừa đau, thần trí mê loạn, kêu “lang quân” không dứt, trong tiếng kêu mang theo một tia nức nở, uyển chuyển như tiếng chim oanh.
“Ngoan, cố thêm chút nữa….” Lý Diệp hôn lên mặt nàng. Thế nhưng sập gỗ quá nhỏ, nàng sắp ngã xuống đất nên chàng ôm cơ thể mềm mại kia lên giường tiếp tục. Một bàn tay chàng còn che đỉnh đầu nàng lại, tránh cho nàng đụng phải bình phong ở đầu giường.
Đệm giường dưới thân Gia Nhu ướt đẫm mồ hôi, nàng hơi mở to mắt, thanh âm đều bị chàng nuốt hết vào trong bụng, chỉ có thể nhìn thấy hai bắp chân trắng nõn của mình vắt lên hai cánh tay chàng, đung đưa lay động, tiếng chuông lanh lảnh kêu vang như tiếng mưa rơi rối rít, mà cơ thể người đàn ông như núi kia cứ mãi phập phồng.
Nàng lại nhắm mắt, thời gian trôi qua đã lâu, tựa như không có điểm cuối.
Rốt cuộc thì Lý Diệp cũng hự nhẹ một tiếng, nằm vật lên người nàng. Cổ họng Gia Nhu khô khốc, mệt mỏi không còn sức lực. Vừa rồi kịch liệt như vậy, bây giờ chẳng muốn nhúc nhích tý nào, mí mắt nặng đến nỗi díu cả lại. Thì ra trước đây chàng bận tâm đến cảm xúc của nàng nên mới ra tay nhẹ nhàng. Hôm nay, chàng vừa bày ra thực lực chân chính, có lẽ vẫn chưa phải là toàn bộ.
Quả nhiên giống như lời A Thường đã nói, mặc kệ đàn ông có dịu dàng đến cỡ nào thì đều sẽ không chịu yếu thế về mặt này.
Lý Diệp ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành một lát nàng mới thôi không khóc nữa, chỉ dựa lên vai chàng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Vừa rồi chàng đã mất khống chế trong nháy mắt, làm lâu hơn mấy lần trước, nàng hầu như chịu không nổi. Giờ phút này bỗng có vài phần áy náy nổi lên trong lòng. Thế nhưng chỉ cần ôm nàng một cái thì lý trí của chàng chẳng còn lại chút gì, chính chàng cũng không khống chế được.
“Tứ Lang….” Tay Gia Nhu ôm lấy cổ chàng, nhẹ nhàng nỉ non, “Chàng phải luôn ở bên cạnh ta.”
Lý Diệp ngẩn ra, vươn tay vén mái tóc mướt mồ hôi của nàng lên. Nàng vẫn còn ngủ nên đây chỉ là câu nói mớ mà thôi. Hàng mi dài xinh đẹp rợp bóng, đôi môi bị chàng hôn hơi sưng lên trông càng giống như một nụ hoa ướt át kiều diễm. Chàng không nhịn được lại cúi đầu hôn lên, trong lòng lấp đầy hình bóng của nàng.
Trước đây, Lý Diệp cô độc một mình, không có gì vướng bận. Vì di nguyện của ân sư, vì Lý Thuần có thể đăng cơ mà chàng dùng sức lực bản thân ngăn trở những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai kia, chẳng sợ đánh cược tính mạng cũng không tiếc.
Nhưng từ sau khi nàng xông vào sinh mệnh chàng, càng lúc chàng càng có thêm nhiều lo lắng băn khoăn. Không muốn để nàng lẻ loi một mình lại trên đời, cũng không muốn nàng vì mất đi sự che chở của chàng mà phải chịu tổn thương. Chàng chưa bao giờ quên lời ân sư dạy bảo nhưng cũng muốn có nàng bầu bạn trong quãng đời còn lại.
Lý Diệp vuốt ve gương mặt kia, ôm chặt nàng vào lòng. Thầm tự nhủ: Thầy ơi, hãy cho phép Ngọc Hành ích kỷ một lần, mọi chuyện vì nàng trước tiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận