Sau khi tiếng trống điểm canh ba vang lên, Gia Nhu đã chúc Tết Trịnh thị, hiếm khi Trịnh thị hào phóng tặng nàng một hạt đậu bạc. Tuy không đáng giá cho lắm nhưng lại có ý nghĩa may mắn cát tường, Gia Nhu vui vẻ nhận lấy.
Trở về phòng, nàng nằm trên giường trằn trọc. Cẩn thận ngẫm lại, nàng phát hiện có một số việc không khớp với kiếp trước. Nếu Lý Diệp đã âm thầm làm mưu sĩ cho Quảng Lăng Vương, sau khi Quảng Lăng Vương đăng cơ, theo lý thuyết cũng sẽ phong quan cho hắn mới đúng. Thế nhưng kiếp trước nàng chưa từng nghe qua tên Lý Diệp, chàng giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy. Chẳng lẽ chàng là một mưu sĩ không được việc nên không được Quảng Lăng Vương trọng dụng?
Nhưng lần ở Li Sơn, mối quan hệ của hai người họ quả thật rất gần gũi.
Hay là chàng biết quá nhiều bí mật, sau khi Quảng Lăng Vương đăng cơ đã…. giết chàng?
Gia Nhu bị ý tưởng này của mình dọa sợ, ngẫm lại thủ đoạn mà Nguyên Hoà Đế đối đãi với một nữ tử yếu đuối như nàng thì không phải không có khả năng kia. Được chim bẻ ná, từ xưa đến nay, Đế vương luôn bạc bẽo. Dù sao, bên cạnh Nguyên Hoà Đế đã có nhân vật thông thái như Ngọc Hành, một Lý Diệp thì có ích lợi gì đâu? Nàng vốn còn cảm thấy may mắn vì Lý Diệp đã ôm đúng bắp đùi, bây giờ ngẫm lại, không bằng cách xa vị Hoàng đế tương lai này mới đúng.
Suy nghĩ Gia Nhu rối tinh rối mù, những chuyện kiếp trước kiếp này dồn cả trong đầu nàng như một cuộn chỉ rối không tìm thấy nút gỡ. Hồi lâu sau, nàng mới mơ màng ngủ được, vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên bên ngoài, hình như Lý Diệp đã trở lại.
Vân Tùng nói vọng vào: “Quận chúa, ngài mau ra đây nhìn!” Sau đó giống như bị ai đó trách mắng, hắn không lên tiếng nữa.
Gia Nhu tỉnh ngủ, khoác áo bước xuống giường, chưa đi tới cửa đã thấy Vân Tùng đỡ Lý Diệp tiến vào. Phía sau còn có Thu Nương dẫn theo một đám người, họ thắp hết tất cả mọi ngọn đèn trong phòng rồi đều vây xung quanh Lý Diệp, hỏi han ân cần. Gia Nhu bước qua đều bị bọn họ chắn bên ngoài.
Nàng nặng nề ho khan một tiếng, mấy tỳ nữ vú già đó mới phản ứng lại, ào ào tránh ra.
Sắc mặt Lý Diệp trắng bệch, bộ dạng chật vật, lại còn hơi thở dốc. Nàng sốt ruột hỏi: “Tại sao lại bị thương? Bị thương ở đâu?”
Vân Tùng vừa định nói chuyện đã bị Lý Diệp nhìn thoáng qua, chỉ có thể ngậm chặt miệng.
Lý Diệp cười nhạt, nói: “Không sao đâu, nàng đừng lo lắng. Những người khác đều đi ra ngoài hết đi.” Chàng vốn muốn âm thầm vào phòng nhưng Vân Tùng la lên một câu khiến tất cả hạ nhân đều tập trung đến đây.
Giọng nói chàng vẫn thật ôn hoà nhưng lại mang theo một sự suy yếu không dễ phát hiện.
Tất cả mọi người đều nghe lệnh đi ra ngoài, chỉ còn lại Thu Nương, bà nói: “Lang quân đừng trách lão thân lắm miệng. Sao ngài lại không cẩn thận như thế chứ? Ra ngoài nửa đêm nửa hôm không tính, sao lại còn bị thương? Thân thể ngài không chịu nổi giày vò đâu, phải nhanh chóng tìm đại phu hoặc là y sư đến xem mới được.”
“Chỉ bị thương ngoài da chút thôi, không cần chuyện bé xé ra to. Ngươi tạm thời lui ra ngoài đi.” Lý Diệp cố chấp nói.
Gia Nhu nhìn chàng nắm chặt một bàn tay thành quyền, không nói gì mà trực tiếp mở tay chàng ra, lòng bàn tay bị cát đá cắt qua, vệt máu loang lổ. Trong lòng Gia Nhu nhảy dựng, không nói hai lời chạy đi tìm hòm thuốc.
Giờ phút này đây, đáy lòng nàng đang vô cùng tự trách. Lúc đó lo nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Thôi Vũ Dung, nghĩ đến phủ Vân Nam Vương, thậm chí nghĩ đến Quảng Lăng Vương và Ngọc Hành nhưng lại chưa từng băn khoăn đến Lý Diệp. Nàng đã quên thể chất của chàng yếu ớt hơn người thường, tay trói gà không chặt. Trên đường binh hoang mã loạn, sao nàng có thể yên tâm để chàng một mình đến phủ Quảng Lăng Vương chứ?
Nói tới nói lui cũng là nàng ích kỷ, chỉ suy xét đến bản thân mình.
Nàng ra ngoài cửa, bảo hạ nhân đi lấy nước rồi gọi Vân Tùng đến hỏi: “Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Gia Nhu nói: “Ngươi đừng sợ chàng, cứ nói hết cho ta biết.”
Vân Tùng có Gia Nhu chống lưng nên lá gan lập tức phình to hơn, thuật lại: “Trên đường trở về, hạ nhân và lang quân gặp phải một đội Kim ngô vệ đang lùng bắt người khiến cho ngựa của chúng ta hoảng sợ. Con ngựa đá lung tung làm ngã mấy binh sĩ. Bọn họ cho rằng chúng ta khả nghi nên ào ào đuổi theo như tổ ong. Cuối cùng khiến cho xe ngựa lật qua vệ đường, lang quân ngã lăn ra ngoài…. Vậy mà bọn họ còn bắt lấy chúng ta hỏi hết nửa ngày. Vừa lúc Đại lang quân đi ngang qua mới thả chúng ta trở về.”
Thu Nương bưng nước ấm đến, vừa vặn nghe thấy lời này, kinh hoảng hỏi: “Lang quân còn bị ngã từ trên xe ngựa xuống à?”
Gia Nhu nhìn bà ta một cái, nhận lấy thau đồng từ trong tay bà ta rồi xoay người trở lại phòng. Thu Nương muốn hỏi Vân Tùng thì Vân Tùng lắc lắc đầu, làm thế nào cũng không chịu mở miệng nữa.
Gia Nhu xử lý miệng vết thương cho Lý Diệp, nghiến chặt răng khẩn trương nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Trước kia nàng theo trong quân, trường hợp máu me nào cũng đã từng gặp qua nhưng giờ phút này tay nàng vẫn hơi run rẩy, sợ làm đau ai kia.
Nàng hé môi thổi hơi nhè nhẹ vào lòng bàn tay Lý Diệp khiến cảm giác nóng rát đau đớn hình như đã đỡ hơn một chút.
Vốn có thể tránh đi chuyện vừa gặp trên đường nhưng hình như mấy tên Kim ngô vệ đó vừa mới từ phường Khang Bình, nơi Vương Thừa Nguyên ẩn nấp đuổi đến đây, vì Lý Diệp muốn hỗ trợ nhóm Bạch Hổ nên mới cố tình làm lớn chuyện, hấp dẫn sự chú ý của Kim ngô vệ, cuối cùng phải cắn răng ngã một cú mới có thể xong chuyện. Thương thế cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là nhìn sơ qua thì thấy chật vật vậy thôi.
“Gia Nhu.” Lý Diệp cất tiếng gọi nàng, “Sao nàng lại không nói gì thế?”
Gia Nhu thành thạo quấn xong băng gạc, sau đó dọn dẹp hòm thuốc: “Chút nữa chàng hãy cởi hết quần áo ra, ta muốn kiểm tra cẩn thận toàn bộ mỗi một nơi trên người chàng. Nếu có nội thương phải lập tức bảo Thu Nương đi mời đại phu.” Giọng nói nàng chắc chắn, không cho phép cự tuyệt.
Lý Diệp biết lời nàng cũng không mang ý gì khác nhưng vẫn hơi dao động, nói: “Do ta không phải, khiến nàng lo lắng. Nhưng chỉ là vết thương nhẹ, ta nghỉ ngơi một đêm sẽ khỏe thôi mà.”
Chàng không cho mời đại phu thì thôi, giờ còn giấu diếm thương tích? Gia Nhu tức giận trừng mắt nhìn chàng, đơn giản quẳng hòm thuốc trong tay xuống, túm lấy cổ áo chàng. Lý Diệp chụp tay nàng định ngăn lại, nàng quát: “Chàng bỏ tay ra!” Tuổi còn nhỏ mà lại quát rất có uy thế.
Lý Diệp chỉ có thể tuỳ nàng, để nàng kéo hai bên cổ áo mình ra, cởi xuống bên hông. Làn da chàng trắng như dương chi bạch ngọc, trơn bóng không tỳ vết, dường như ánh sáng có thể xuyên thấu qua đó. Gia Nhu vứt bỏ chút tạp niệm kia, nhìn thấy trên ngực chàng có một vết bầm tím to cỡ bàn tay, đặc biệt chói mắt.
Nàng duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào, Lý Diệp hít sâu một hơi, cơ thể rụt ra sau theo phản xạ tự nhiên.
Gia Nhu buông tay mình ra, do dự hỏi: “Đau lắm hả? Vậy mà dám nói không bị thương!”
Lý Diệp cúi đầu mặc lại xiêm y: “Nhìn thấy ghê gớm vậy thôi chứ không đau lắm.”
Gia Nhu lại càng thêm tự trách: “Vết bầm to như thế, không đau sao được! Đều là ta sai, biết rõ thân thể chàng không tốt, lại không có võ công mà còn khiến chàng vì một người không quen biết hơn nửa đêm phải đến phủ Quảng Lăng Vương. Chàng chờ ở đây, ta bảo Thu Nương lập tức đi mời đại phu.”
Nàng vừa xoay người muốn đi, Lý Diệp lại bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, an ủi: “Ta đến phủ Quảng Lăng Vương không chỉ là vì nàng. Trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng không phải lỗi do nàng. Nàng yên tâm, Vương Thừa Nguyên đã được đưa về phủ Quảng Lăng Vương an toàn rồi.
Tuy Lý Diệp giao quyền quyết định cuối cùng cho Lý Thuần nhưng với sự hiểu biết của chàng đối với hắn, nhất định Lý Thuần sẽ cứu Vương Thừa Nguyên.
Bây giờ Gia Nhu mới không thèm quản cái gì Vương Thừa Nguyên, Lý Thừa Nguyên, nàng nói: “Nhưng vừa rồi ta chạm vào vết thương chàng, phản ứng của chàng rõ ràng là rất đau!”
Lý Diệp bất đắc dĩ than một tiếng: “Ta phản ứng không phải vì đau mà là vì nàng chạm vào ta đấy, nha đầu ngốc.”
Gia Nhu ngẩn ngơ nhìn Lý Diệp, sau khi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chàng, nàng nhanh chóng cúi đầu, gương mặt nóng như bị lửa đốt. Vừa rồi nàng chỉ lo quan tâm đến thương thế chàng, không để ý rằng đụng chạm như thế cũng chẳng khác nào khiêu khích. Lý Diệp nâng cằm nàng lên, chạm trán mình vào trán nàng, thấp giọng cười nói: “Thế nào, còn muốn kiểm tra từng chỗ một trên thân thể vi phu không?”
Hơi thở chàng thật gần, luồng nhiệt ấm áp mà lại ái muội phất qua gò má nàng. Gia Nhu bỗng nhiên cảm thấy khô nóng, cổ họng như bốc hỏa. Rõ ràng chỉ là một câu thật bình thường, phát ra từ trong miệng chàng lại mang theo hương vị rất diễm tình. Hiện giờ nàng chỉ hận không thể đào một cái hố để chôn mình vào đó.
“Ta rõ ràng không có ý kia!” Nàng cãi lại.
Lý Diệp kéo tay nàng luồn vào cổ áo chàng, ấn lên ngực. Làn da chàng nóng bỏng, nhịp tim cũng đập nhanh giống như nàng. Cảm xúc trên tay trơn mượt tựa tơ lụa, làn da một người đàn ông sao lại có thể đẹp như vậy chứ? Nàng không nhịn được mà suy nghĩ bay xa.
Lý Diệp bị nàng chạm vào khiến hô hấp dồn dập, cúi đầu hôn lên môi nàng. Đôi môi nàng tựa như quả anh đào chín mọng, đỏ thắm ngọt ngào, ngon miệng như được nếm sữa đặc. Đầu lưỡi Gia Nhu bị chàng cuốn lấy, thở dốc dần dần nhiều hơn, đôi tay đặt trước ngực chàng nhưng lại không dám dùng sức, sợ đụng đến miệng vết thương.
Lý Diệp kéo đai lưng của nàng ra, váy dài tuột xuống trong nháy mắt. Chiếc yếm tịnh đế hoa sen lộ ra, tim sen nhô lên, nở rộ xinh đẹp. Đôi mắt chàng trầm xuống, cách lớp vải mềm mà hôn lấy đóa sen kia khiến cả cơ thể Gia Nhu run rẩy, nàng ôm đầu chàng kêu lên: “Đừng mà, vết thương của chàng….” Tiếng kêu yêu kiều vỡ vụn.
Chờ cho đầu óc Gia Nhu dần dần thả lỏng, Lý Diệp bế nàng về giường, cúi người phủ lên cơ thể nàng, vươn tay vén lên tóc mái mướt mồ hôi của nàng: “Nàng nhìn cho kỹ xem ta có bị thương hay không nhé.”
Gia Nhu hận không thể mắng chàng hai câu, làm gì có ai chứng minh kiểu này chứ! Thế nhưng Lý Diệp không cho nàng có cơ hội mở miệng mà lại cúi đầu hôn nàng thêm lần nữa.
Sắc xuân trong phòng càng lúc càng nồng.
Đến khi Ngọc Hồ trở về thì cửa phòng đóng chặt, đã qua giờ Sửu. Tỳ nữ gác đêm vẫy vẫy tay với Ngọc Hồ khiến nàng hiểu rõ. Lang quân và Quận chúa đang bận, lúc này không tiện quấy rầy. Nhưng mà người của bọn họ không cứu được Vương Thừa Nguyên, chỉ biết là hắn đã bị mang đi.
Ngọc Hồ sợ chậm trễ chính sự lại không dám đi vào quấy rầy, đang trong lúc khó xử đã thấy Gia Nhu từ trong phòng đi ra. Mái tóc đen của nàng rối tung, trên người chỉ mặc áo lót và quần lụa, bên ngoài khoác áo lông cừu của Lý Diệp. Nàng sai tỳ nữ đi chuẩn bị nước ấm, nhìn thấy Ngọc Hồ bèn đi đến trước mặt nàng ấy.
Ngọc Hồ vừa định mở miệng nói chuyện thì Gia Nhu đã làm động tác im lặng, hai người đi ra xa một chút. Vừa mới làm xong một lần, Lý Diệp mệt đến nỗi ngủ gục trên người nàng. Trước đây, một lần sẽ không thỏa mãn được chàng, có lẽ tối nay quả thật là thể xác lẫn tinh thần chàng đều mệt mỏi.
“Lang quân vừa mới ngủ. Ta đã biết Vương Thừa Nguyên được an toàn rồi, vất vả cho các ngươi. Cứ coi như không biết việc này đi.” Gia Nhu nhẹ giọng dặn dò.
Ngọc Hồ gật đầu: “Khi nô tỳ trở về có nghe Vân Tùng nói lang quân bị thương, vết thương không nặng chứ ạ?”
Vân Tùng này thật đúng là miệng rộng. Gia Nhu lắc đầu nói: “Chàng nói không có việc gì, cũng không chịu mời đại phu. Sáng mai vẫn nên âm thầm mời một đại phu giỏi đến xem thì ta mới yên tâm được.”
Ngọc Hồ che miệng cười nói: “Quận chúa của chúng ta thật là càng ngày càng hiền huệ. Nếu Thường ma ma và Vương phi chứng kiến điều này, chắc hẳn sẽ cảm thấy vui mừng.”
Gia Nhu chọc vào trán nàng ấy một cái rồi xoay người trở về phòng.
Chốc lát sau, tỳ nữ đã mang nước ấm tiến vào, trộm liếc nhìn Lý Diệp đang nằm trên giường. Gia Nhu ngăn trở ánh mắt tỳ nữ kia, lệnh cho nàng ta lui ra ngoài, chính mình giúp đỡ Lý Diệp chà lau cơ thể. Khi lau đến bên hông, nàng do dự trong chốc lát rồi mới cắn răng tiếp tục. Dù sao thì hai người đã làm nhiều chuyện thân mật rồi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ quen thôi.
Mỗi lần xong việc đều là nàng ngủ trước, chàng giúp nàng lau mình. Hôm nay khó có khi đảo ngược, Gia Nhu mới cảm nhận được, những chuyện như vầy làm một lần thì dễ chứ lặp đi lặp lại nhiều lần, quả thật không đơn giản chút nào. Chàng chăm chút cảm tình vào những việc ngỡ như bé nhỏ không đáng kể thế này, trước đây nàng đã không nhìn thấy.
Sau khi lau xong, Gia Nhu lại lấy thuốc mỡ bôi lên ngực chàng rồi mới nằm xuống bên cạnh.
Lúc này, nàng nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Gia Nhu thức dậy thật sớm, kéo áo chàng ra, kiểm tra xem vết bầm kia có đỡ hơn chút nào hay không. Nàng không thấy có chuyển biến gì bèn lấy thuốc mỡ tiếp tục bôi cho chàng. Khi Lý Diệp thức dậy, vừa lúc thấy xiêm y mình hơi mở ra, ngón tay thon dài trắng nõn của nàng đang tỉ mỉ xoa xoa chỗ bị thương, mang đến một cảm giác mềm mại tận xương.
Gia Nhu tưởng rằng chàng sẽ ngủ thêm một chút nữa, không ngờ lại tỉnh sớm như thế, ngón tay nàng lập tức dừng lại: “Là ta làm chàng đau hả?”
Lý Diệp gối tay ra sau đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Không có, thoải mái lắm.” Thường ngày chàng vốn đã đẹp, khi vừa thức giấc còn mang theo một tia lười biếng vô cùng quyến rũ.
Gia Nhu cũng không định bôi thuốc nữa, nàng đặt hộp thuốc qua một bên rồi xuống giường mang giày. Lý Diệp đứng dậy ôm nàng từ phía sau lưng, cùng nàng vành tai chạm tóc mai. Gia Nhu tránh khỏi chàng, nhẹ giọng nói: “Chàng đừng quậy mà, chút xíu nữa còn phải đi thỉnh an đại gia kìa.”
Lý Diệp cảm thấy hôm nay nàng có hơi khác lạ, tựa như núi băng đã hoà tan vậy, chàng không chịu buông tay mà nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chiêu Chiêu, gọi ta giống như đêm qua đi.”
Chỉ trong những lúc mê loạn trên giường, Gia Nhu mới kêu chàng như thế, lúc tỉnh táo nàng lại ngại ngùng không dám mở miệng. Thế nhưng bị quấn lấy không còn cách nào, nàng bèn thấp giọng kêu một tiếng “Tứ Lang”, Lý Diệp mới cảm thấy hài lòng mà thả nàng ra.
Gia Nhu bảo tỳ nữ tiến vào hầu hạ hai người rời giường thay quần áo, trong lúc đó, Lý Diệp ho khan hai tiếng, nàng nghe thấy thì nhíu mày. Vì hôm nay là mùng một Tết nên Gia Nhu búi tóc cao lên, thay một bộ váy dài hoa văn chim loan ngậm hoa cỏ, trên mặt vải, mỗi một con chim loan đều không giống nhau, hoặc đứng thẳng, hoặc vỗ cánh bay cao, mang theo vẻ ung dung hoa quý.
Khi trên đường đến chỗ Trịnh thị, Vân Tùng chạy đến bẩm báo, nói trong cung truyền đến tin tức, đêm qua Thái sư dẫn theo Vương Thừa Nguyên tiến cung diện thánh, không biết ba người đã mật đàm những gì, không có bất cứ ai ở đó. Sau nữa thì Thánh nhân lệnh cho Cấm vệ quân và Kim ngô vệ thu binh, thành Trường An một đêm ầm ĩ rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Hôm nay là mùng một Tết, có đại triều hội mỗi năm một lần, xem như là việc trọng đại nhất đầu năm. Đủ mọi quan lại từ lớn đến bé đều phải vào cung chuẩn bị nên ba cha con Lý Giáng đều không trở về, chỉ có Lý Diệp là còn có thể an ổn nằm ngủ trong nhà.
Gia Nhu rất muốn hỏi Lý Diệp rốt cuộc mọi chuyện như thế nào nhưng bọn họ đang ở bên ngoài, không tiện nói tới chuyện này.
Vừa vào chính sảnh chỉ thấy có một mình Trịnh thị ở đây, tựa như cố ý cho mọi người lui xuống. Sắc mặt bà không tốt, trực tiếp hỏi Lý Diệp: “Con nói xem, đêm qua chạy đi đâu? Tại sao lại còn để chính mình bị thương nữa?”
Lý Diệp nhíu mày, là ai đã nói chuyện chàng bị thương với mẫu thân vậy? Chắc chắn không phải Vân Tùng, hắn rất ít khi đến chỗ này của Trịnh thị, còn lại thì cũng chỉ là mấy vú già và tỳ nữ trong viện thôi. Mấy người này thật là dạy mãi không chịu sửa.
“Mẫu thân, vết thương trên người con không nghiêm trọng đâu ạ.” Lý Diệp trả lời.
Trịnh thị cả giận: “Có nghiêm trọng hay không, đại phu xem qua mới biết được. Con vậy mà còn dám gạt ta? Năm đó ta dạy con ‘Hiếu Kinh - Khai Tông Minh Nghĩa’, có phải con đã quên rồi hay không? Đồ bất hiếu!”
Lý Diệp chỉ có thể nhận sai: “Nhi tử không dám quên. Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, không dám làm tổn hại, đó là bắt đầu của hiếu.”
Triều đình lấy hiếu trị thiên hạ, từ Thiên tử cho đến đủ mọi quan lại đều không dám bất hiếu. Ngay cả những kỳ khảo hạch thăng chức của quan viên thì hiếu đạo cũng là đề mục khảo sát hàng đầu.
“Mệt cho con còn nhớ rõ! Nếu con có gì bất trắc, vi nương phải làm sao bây giờ? Con để thân thể mình bị tổn hại, đó là bất hiếu!” Cả một đêm qua, Trịnh thị không thể nào chợp mắt, sáng nay biết Lý Diệp bị thương, bà vốn định trực tiếp chạy đến viện Lý Diệp nhưng lại sợ làm ầm ĩ lên sẽ kinh động đến những người khác trong nhà, mới nhẫn nại chờ hai người đến đây. Giờ phút này mới phát tác.
Gia Nhu thấy Trịnh thị tức giận đến phát run cả người bèn vội vàng nói: “Đại gia đừng nóng giận, là do con không chăm sóc lang quân chu toàn.”
“Là lỗi của ngươi! Rõ ràng hai đứa cùng đi ra ngoài, tại sao ngươi lại trở về một mình? Nó không màng thân thể của mình, chẳng lẽ ngươi thân là thê tử mà lại không khuyên can? Nếu con ta có gì bất trắc, ngươi đảm đương nổi không?” Trịnh thị vỗ bàn, bà rất ít khi lạnh lùng sắc bén như vậy, khi nói chuyện, giọng nói cũng run rẩy.
Bà chỉ có một đứa con trai này, trước đây xa cách cuối chân trời, nhìn không thấy sờ không được. Bây giờ vất vả lắm mới về nhà, còn cưới vợ nữa, bà đương nhiên muốn nó được chăm sóc một cách đàng hoàng. Vậy mà sự thật lại là ba ngày hai bữa, nó cứ xảy ra chuyện.
Gia Nhu biết chính mình có lỗi nên không dám cãi lại. Trên đời này, lòng mẹ yêu thương con cái là không thể nghi ngờ.
Lý Diệp che chở cho nàng, nói: “Mẫu thân, người biết nếu con đã quyết định điều gì thì Gia Nhu cũng không cản được. Chuyện này không thể trách nàng, người không nên giận chó đánh mèo lên nàng.”
Trịnh thị duỗi tay chỉ vào Lý Diệp, nghiến răng nghiến lợi, lại cố gắng đè ép lửa giận xuống: “Con lại đây, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này cho ta, chờ đại phu tới. Ta đã bảo Tô Nương đi mời rồi, chỉ nói là bắt mạch bình an cho ta, những người khác sẽ không biết đâu.”
Lý Diệp còn định nói gì đó thì Gia Nhu đè tay chàng lại, dùng sức mười phần, chàng mới từ bỏ.
Đại phu mà Tô Nương mời đến tất nhiên y thuật không tệ. Đại phu cẩn thận kiểm tra xong, nói với Trịnh thị: “Phu nhân yên tâm, lang quân không bị tổn thương đến nội tạng, tĩnh dưỡng cho tốt mười ngày nửa tháng sẽ có thể khỏi hẳn. Chỉ là hình như lang quân có dấu hiệu cảm nhiễm phong hàn, trước tiên, lão phu kê chút thuốc để cậu ấy uống, miễn cho bệnh tình nặng thêm.”
Lúc này, Trịnh thị mới yên tâm, bảo Tô Nương dẫn đại phu ra ngoài. Bà lại cẩn thận dò hỏi Lý Diệp về chuyện đêm qua, Lý Diệp dùng dăm ba câu trả lời qua loa lấy lệ rồi thôi. Trịnh thị vốn là một phụ nhân kiến thức hữu hạn chốn nội trạch, không thể nghĩ được gì sâu xa. Chờ Tô Nương lấy thuốc trở về, Trịnh thị bảo Gia Nhu cất xong, lại dặn dò vài câu rồi mới thả cho bọn họ trở về.
Về đến phòng, Gia Nhu phân phó cho Ngọc Hồ đi nấu thuốc. Lý Diệp thì kêu bọn người Thu Nương tới, nghiêm túc hỏi: “Là ai đã nói lộ chuyện của ta cho mẫu thân biết?”
Mấy người nọ hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu nói không biết. Lý Diệp nhìn về phía Thu Nương, ánh mắt không giận mà uy, Thu Nương lập tức quỳ xuống, nói: “Bẩm lang quân, thật sự không phải lão thân, đêm qua, sau khi lão thân cùng Quận chúa trở về từ chỗ phu nhân thì không trở ra ngoài nữa. Những người khác đều có thể làm chứng ạ.”
Bọn tỳ nữ đều ầm ĩ phụ họa, đêm qua, các nàng quây quanh lò lửa đón giao thừa, không có ai từng đi ra ngoài.
Ngoại trừ bọn họ thì chỉ có Vân Tùng và…. Đại huynh biết. Chẳng lẽ Đại huynh đã phái người nói cho mẫu thân biết? Lý Diệp vẫy vẫy tay, bảo bọn họ lui xuống.
Gia Nhu trở ra, nhìn thấy nhóm Thu Nương nơm nớp lo sợ đi ra ngoài bèn hỏi: “Chàng nói gì với bọn họ vậy? Khiến bọn họ sợ hãi như thế.”
“Chỉ thuận miệng hỏi vài chuyện thôi.” Lý Diệp nói một cách thờ ơ.
Gia Nhu thấy trong phòng không có ai mới thấp giọng nói: “Chuyện đêm qua rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại liên lụy cả Thái sư vào nữa vậy?”
Lý Diệp cũng không giấu nàng, trả lời: “Nếu Vương Thừa Nguyên trực tiếp ra khỏi thành, Thiên tử khó có thể nuốt trôi cơn giận, vẫn sẽ dụng binh đối với U Châu. Vương Thừa Nguyên cần phải đến gặp Thánh nhân, giáp mặt giải thích mới có cơ hội cứu vãn. Mà Quảng Lăng Vương không tiện ra mặt xử trí việc này, tiếng nói cũng không đủ trọng lượng. Thái sư lại không giống vậy, ông ấy là nguyên lão tam triều, có địa vị đặc thù trong lòng Thánh nhân. Có ông ấy ở bên cạnh, Thánh nhân sẽ ít nhiều tin hai phần lời nói của Vương Thừa Nguyên.”
“Nhưng các người nói gì để thuyết phục Thái sư? Nhỡ đâu Vương Thừa Nguyên lật lọng, thanh danh của Thái sư sẽ bị hủy trong sớm tối thì sao?” Gia Nhu kinh ngạc hỏi.
Lý Diệp lắc đầu, nói: “Thái sư chỉ mang Vương Thừa Nguyên vào cung giải thích chứ cũng không cầu tình giúp hắn. Xử trí thế nào vẫn là do một ý nghĩ của Thánh nhân. Thật ra, vụ ám sát đêm qua chưa chắc không có sơ hở nào. Nếu Vương Thừa Nguyên khó khăn lắm mới chạy thoát, vì sao lại muốn chui đầu vào lưới tiến cung diện thánh? Hành thích vua chính là tội lớn tru di cửu tộc. Đế vương luôn đa nghi, chắc chắn sẽ cân nhắc cẩn thận. Hơn nữa, vị Thiên tử này của chúng ta thực sự không thích dụng binh, càng không muốn vì vậy mà tổn hao quốc khố, có lẽ sẽ đồng ý cho Vương Thừa Nguyên một cơ hội.”
Gia Nhu yên lặng nhìn chàng, trong mắt bắt đầu loé lên những ngôi sao sùng bái nho nhỏ. Chàng quả thật rất giống người kia, cuộc chiến Từ Châu ở kiếp trước đều bị người đó tính toán từng li từng tí. Thiên thời địa lợi nhân hoà, ngay cả viện binh đều tính không sai một chút nào. Sau khi Ngu Bắc Huyền bại trận còn sinh ra cảm giác thưởng thức lẫn nhau đối với người đó. Nói người đó hiểu rõ y, cao tay hơn tất cả những đối thủ trước đây.
Nàng bỗng nhiên nảy sinh một suy đoán, Lý Diệp…. có thể nào là người đó hay không?
Lý Diệp nhìn biểu tình của Gia Nhu, lại bồi thêm một câu: “Đây chính là nguyên nhân ta đi phủ Quảng Lăng Vương tối qua. Sau khi vài mưu sĩ họp lại thương lượng, cũng cảm thấy Quảng Lăng Vương cứu Vương Thừa Nguyên là một việc có ích.”
Thì ra đó không phải là ý tưởng của chàng. Cũng khó trách, Lý Diệp làm sao mà là Ngọc Hành được chứ? Nàng đã từng trong lúc hai quân giao chiến, từ xa nhìn thấy Ngọc Hành tiên sinh mang mặt nạ bạc, thân hình mảnh khảnh, trông rất già nua được vây quanh bởi một nhóm binh lính. Hình như chân cẳng ông ấy đi đứng không tiện, còn phải ngồi trên xe lăn.
Hình tượng đó thật sự kém quá xa so với Lý Diệp.
Buổi chiều, Gia Nhu nhận được một phong thư, vậy mà là Thuận Nương viết gửi tới. Nàng ấy nói sẽ cùng Vũ Ninh Tiết độ sứ đến Trường An, hẹn gặp Gia Nhu ở tửu lâu chợ Đông vào ngày mùng năm, có chuyện quan trọng muốn nói. Thuận Nương đi Từ Châu, chớp mắt mà đã mấy tháng, Gia Nhu vẫn chưa từng quá quan tâm đến nàng ấy, càng không ngờ hai người về sau sẽ có bất cứ sự giao thoa nào.
Lúc nàng ấy rời khỏi phủ Vân Nam Vương, rốt cuộc thì cõi lòng cũng mang đầy hận ý.
Lý Diệp không hỏi, Gia Nhu lại chủ động nói tin tức trong thư cho chàng biết, còn hỏi chàng có muốn đi cùng hay không. Lý Diệp nói: “Nếu nàng không ngại vậy cứ đi xem nàng ta muốn nói gì, có lẽ không phải là chuyện xấu. Còn nếu nàng lo lắng thì đến khi đó, ta sẽ đi cùng nàng.”
Gia Nhu than một tiếng: “Có lẽ chàng không biết, mẹ ruột nàng ta bị phụ vương ra lệnh…. trong lòng Thuận Nương hẳn là rất hận chúng ta.”
Lý Diệp biết rõ mọi chuyện nên bật cười chỉ nhẹ lên mũi nàng: “Chiêu Chiêu à, chuyện trên đời này không có gì là tuyệt đối cả.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận