Gia Nhu về đến nhà, sau khi biết chuyện không may xảy ra trong cung, cha con Lý Giáng đều tiến cung. Lý Huyên là Đô uý Thần sách quân, hiện giờ Cấm vệ quân đang điều tra toàn thành, hắn tất nhiên không thể đứng ngoài cuộc. Lý Giáng thân là Tể tướng, thành Trường An loạn như thế, ông cũng phải đến Chính Sự Đường tọa trấn. Còn Lý Sưởng thì đã bị người lãnh đạo trực tiếp gọi đi.
Đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ của Trường An.
Hạ nhân trong nhà lại không chịu ảnh hưởng gì, nên đón giao thừa thì vẫn đón giao thừa như cũ. Bây giờ, Ngọc Hồ đã nghiễm nhiên trở thành trùm, ngồi nói chuyện phiếm cùng với mấy tỳ nữ nhỏ tuổi của Lý gia. Đa số mấy cô bé này chưa bao giờ ra khỏi Trường An, đi xa nhất chính là Lạc Dương nên đối với những chuyện phía Nam rất tò mò.
Ngọc Hồ kể lại phong thổ Nam Chiếu cho họ nghe khiến tất cả đều cười khanh khách không ngừng.
Lúc nàng đang kể ngon trớn, Thu Nương tới gọi nàng: “Quận chúa đã về, bảo ngươi qua đó một chuyến.”
Ngọc Hồ tưởng hôm nay mình không phải hầu hạ nên đã cởi áo ngoài. Nghe vậy bèn vội vàng khoác áo vào, còn dặn dò nhóm tiểu tỳ nữ: “Chờ ta trở về kể tiếp cho nghe nhá.”
Nàng bước nhanh đến chính sảnh, Thu Nương vẫn luôn đi theo phía sau. Trước khi bước vào trong, Ngọc Hồ quay đầu lại nói với bà: “Ta vào một mình được rồi.”
Thu Nương bèn đứng lại bên ngoài. Tuy bà là lão nhân theo Lý Diệp từ Li Sơn về nhưng Gia Nhu vẫn luôn không để bà hầu hạ bên cạnh. Vị nữ chủ nhân này nhìn như rộng lượng nhưng thật ra tính cảnh giác rất nặng, không đơn giản như vẻ bề ngoài. Thu Nương đã ở Lý gia nhiều năm như thế nên ánh mắt vẫn khá sắc bén.
Ngọc Hồ bước vào phòng, bên trong tối đen, cũng không đốt ngọn đèn nào. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, nàng nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi trên giường. Ngọc Hồ đi đến, hô lên: “Quận chúa, trong phòng tối như vậy, sao lại không cho đốt đèn? Không phải người cùng lang quân ra ngoài ư? Sao lại trở về một mình thế ạ?”
Gia Nhu đang suy nghĩ bị nàng ấy cắt đứt, phục hồi tinh thần: “Chàng ra ngoài có việc rồi, ta về trước. Ngọc Hồ, ta nhớ trong nhóm người hồi môn có vài người là phủ binh trước đây của Vương phủ, mẫu phi cố ý tuyển chọn để ta phòng thân. Em hãy chọn ra hai người đắc lực nhất trong đó, ta có chuyện cần họ làm.”
“Quận chúa muốn họ làm gì vậy?” Ngọc Hồ hỏi, “Hôm nay trời cũng tối rồi, không bằng chờ đến mai được không ạ?”
Gia Nhu lắc đầu nói: “Em đi gọi người ngay lập tức, chờ đến ngày mai sẽ trễ mất.” Nàng ghé sát vào tai Ngọc Hồ, nói hết mọi chuyện một lần rồi nhấn mạnh, “Việc này quan hệ trọng đại, không được để xảy ra sai lầm gì.”
Ngọc Hồ trợn to hai mắt, vẫn chưa hoàn hồn: “Quận chúa, đó chính là….”
Gia Nhu nâng ngón trỏ đặt lên môi: “Cho nên em nhất định phải tìm được người đáng tin cậy, cũng phải dặn dò họ cẩn thận. Nêu không tìm được người hãy lập tức trở về, không được mang theo bất cứ đồ gì có thể tiết lộ thân phận. Lỡ đâu thất bại…. nói với họ, ta sẽ chiếu cố gia đình họ thật tốt.”
Không phải nàng không yên tâm với Lý Diệp mà vì bỗng nhiên chực nhớ ra, Quảng Lăng Vương dựa vào đâu để tin lời bọn họ? Nàng vốn không hiểu rõ hắn, thậm chí đã từng nếm qua thủ đoạn lạnh lùng tàn nhẫn của hắn rồi. Đối với hắn, nếu chết một Vương Thừa Nguyên có lẽ chẳng là gì chứ cứu người thì độ nguy hiểm lớn hơn nhiều. Nàng không thể hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào hắn.
Thế nhưng nàng cũng hiểu rõ, chỉ bằng bản thân mình dù có tìm được Vương Thừa Nguyên cũng không thể có cách nào đưa hắn ra khỏi thành. Chỉ cần bình an thoát được đêm nay, ngày mai là đại triều hội, bốn cổng thành không thể không mở ra. Đến lúc đó lại tìm cơ hội.
Ngọc Hồ hít sâu một hơi, biết có khuyên cũng vô dụng, Quận chúa làm gì tất nhiên là có đạo lý của mình. Vì thế, nàng bèn hành lễ: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận.” Nói xong khom người lui ra.
Thu Nương gác đêm ở phòng đối diện, từ cửa sổ trông thấy Ngọc Hồ đi vội vội vàng vàng bèn hướng ánh mắt nhìn về phía nhà chính tối đen. Trong phòng không đốt đèn cũng không nghe thấy cho gọi người hầu chuẩn bị đồ tắm rửa như thường lệ, lang quân cũng không biết đã đi đâu. Thu Nương cảm thấy tối nay thật kỳ quặc, lúc Gia Nhu trở về một mình, bà định mở miệng hỏi đã bị Gia Nhu gạt đi.
Hai chủ tớ hiện giờ lại thần thần bí bí, chẳng biết đang mưu toan chuyện gì. Bà ta còn đang suy nghĩ thì Gia Nhu với thần sắc bình tĩnh như thường bước ra khỏi phòng, lên tiếng kêu Thu Nương: “Dù sao cũng không ngủ được, không bằng đến chỗ đại gia ngồi, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Tất nhiên Thu Nương vâng mệnh, cũng không dám hỏi gì nhiều.
Vương Tuệ Lan vẫn còn ở cùng Trịnh thị, Quách Mẫn đã về phòng trước. Hai người đang thảo luận chuyện hành thích trong cung tối nay, Trịnh thị thấy Gia Nhu chỉ đến một mình bèn hỏi: “Tứ lang đâu? Sao lại không đến cùng con?” Thường ngày, hai đứa luôn ra vào có đôi, chưa bao giờ đi riêng lẻ.
Gia Nhu đến chỗ đối diện Vương Tuệ Lan ngồi xuống, nói: “Chàng lo lắng cho Quảng Lăng Vương và A tỷ nên cố ý đến Vương phủ rồi ạ.”
“Nó lo lắng cũng được ích lợi gì? Hiện giờ trên đường loạn như thế, gió đêm lạnh thấu xương, sức khỏe nó lại không tốt mà chạy lung tung làm chi? Con cũng không biết khuyên nó một tiếng à?” Trịnh thị nhíu mày, quay đầu dặn dò Tô Nương, “Nhanh chóng phái vài người đến phủ Quảng Lăng Vương đón lang quân về. Nếu lang quân không chịu thì cứ nói là ý của ta.”
Tô Nương vâng lệnh ra ngoài, Vương Tuệ Lan nói: “Đại gia, cũng không thể hoàn toàn trách đệ muội được. Tứ đệ dọn về mấy hôm nay, thân thể so ra khá hơn trước kia nhiều. Nếu ngài không nói, con đã quên đệ ấy vốn không khỏe, cũng nhờ Tứ đệ muội có công chăm sóc.”
Vương Tuệ Lan nói giúp Gia Nhu, Gia Nhu lại vì chuyện xảy ra ban ngày nên ngậm miệng không nói gì. Nàng biết Vương Tuệ Lan với bộ dạng khéo léo thấm nhuần bên trong nội trạch, đã sớm học được cách xem xét thời thế chứ cũng không phải là nhân cách ti tiện.
Gia Nhu lại là người thẳng tính, thà gãy chứ không cong, đã định sẵn không đi cùng đường với kiểu người như Vương Tuệ Lan.
Vậy mà nhìn Vương Tuệ Lan, Gia Nhu có chút cảm khái. Có lẽ tháng rộng ngày dài, nàng rồi cũng sẽ trở thành một phụ nhân khôn khéo trầm ổn. A Thường nói lúc mẫu phi còn khuê các rất thích ca thích hát, đa tài đa nghệ. Lúc mới gả đến Nam Chiếu vẫn chưa biết gì, nhớ nhà thì trốn trong phòng lén gạt nước mắt, còn bị phụ vương cười nhạo nữa. Sau một thời gian dài, mẫu phi dần dần giấu đi bộ dáng khi còn con gái, trước mặt người khác càng lúc càng đoan trang nghiêm chỉnh, càng ngày càng giống Vương phi.
“Mới gả đến chưa được bao lâu, Gia Nhu còn phải học hỏi nhiều thứ từ con.” Trịnh thị nói, “Con rảnh rỗi thì dạy dỗ đệ muội một chút. Nhị nương tử lại không thích quản chuyện nhà, vừa lúc cũng có người đỡ đần cho con.”
Tuy Trịnh thị không quản việc nội trợ nhưng rốt cuộc cũng là chủ mẫu, lời nói vẫn có trọng lượng. Vương Tuệ Lan nghĩ thầm, bà già này không nhúng tay vào được lại muốn sắp xếp con dâu ruột tới cắm một chân? Nàng cúi đầu cười nói: “Con nào dám? Nếu luận theo thân phận, phẩm cấp của đệ muội còn cao hơn con nữa. Con không sai nổi muội ấy.”
Trịnh thị liếc nhìn Gia Nhu một cái: “Phẩm cấp có cao đi chăng nữa vẫn là con dâu Lý gia, cái gì cần học vẫn phải học. Nói đâu xa, Quận chúa Trường Bình được ngàn vạn sủng ái trong cung mà gả đến Thái Châu còn không phải cũng học cách giúp chồng dạy con sao? Con đừng có thoái thác, nên thế nào thì như thế đó, ngày mai ta sẽ cho nó đến chỗ con.”
Gia Nhu biết rõ dụng ý của Trịnh thị, bổng lộc, thóc gạo cùng với những đất ruộng được ban thưởng của Lý Giáng là một con số khổng lồ. Nếu không tại sao người ta lại tranh nhau vỡ đầu để được làm quan lớn chứ? Chỉ có ngồi lên vị trí này mới được hưởng lộc hậu hĩnh. Hơn nữa, quan viên trong Đô thành có những chỗ tốt mà quan địa phương không thể nào so sánh nổi.
Ngay cả Tiết độ sứ là quan lớn chấp chưởng một vùng biên giới, vì quản lý nhiều thứ nên phải dùng tiền địa phương quá nhiều, thỉnh thoảng cũng có những lúc lấy trứng chọi đá. Kiếp trước, Gia Nhu đã lấy một số lớn tiền riêng của bản thân để giúp đỡ Ngu Bắc Huyền. Trái lại, tuy Lý Diệp không có chức quan trong người nhưng lại giống như không lo lắng đến tiền bạc, một cái nghiên mực để tuỳ tiện trên thư án đã trị giá vài chục lượng bạc, càng đừng nói đến những quyển sách cổ quý giá, không thể nào đo lường được.
Lý Huyên và Lý Sưởng vốn có chức quan, chi phí ăn mặc khỏi cần nói. Nơi đây đều là trâm anh thế gia, cho dù nàng lớn lên trong phủ Vân Nam Vương với cẩm y ngọc thực nhưng vẫn phải mở rộng tầm mắt khi gả vào đại gia tộc thế này.
Gia Nhu không thích quản mấy việc lặt vặt trong nhà, cũng không thích bị Trịnh thị bày bố nên định từ chối. Thế nhưng nhớ đến ban ngày Vương Tuệ Lan bỏ đá xuống giếng, Gia Nhu thầm nghĩ cho nàng ta khó chịu cũng tốt, bèn nói một cách lạnh nhạt: “Nếu đã như vậy thì ngày mai ta sẽ đến quấy rầy Đại tẩu, mong Đại tẩu vui lòng chỉ giáo.”
Đáy lòng Vương Tuệ Lan “lộp bộp” một tiếng. Lời đã ra khỏi miệng nên không còn đường cứu vãn, chỉ có thể kiên trì đáp ứng. Trước khi xuất giá, những nữ nhân như nàng đều đã mời người dạy dỗ tỉ mỉ cách xem sổ sách và quản lý gia đình, nàng không tin Mộc Gia Nhu là một Quận chúa được nuông chiều từ bé, phủ Vân Nam Vương làm gì mà dạy mấy thứ này? Không quá mấy ngày rồi cũng sẽ bại trận thôi.
Lúc này, Bảo Chi đến bên cạnh, nói nhỏ vào tai Vương Tuệ Lan. Sau khi nghe xong, Vương Tuệ Lan đứng dậy, nói: “Đại gia, Tứ đệ muội, trong viện của ta còn có việc nên không đón giao thừa cùng mọi người được.”
“Tối nay cũng không có mặt đầy đủ, không sao đâu. Con đi đi.” Trịnh thị nói. Bà vừa mới nhét được người vào bên cạnh Vương Tuệ Lan nên tâm tình rất tốt, tất nhiên sẽ không so đo mấy chuyện này.
Khi Vương Tuệ Lan ra khỏi phòng đã hỏi Bảo Chi: “Phụ thân bị tuyên gọi tiến cung?” Võ ninh hầu chấp chưởng Kim ngô vệ phụ trách an toàn của Đô thành. Hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ phụ thân không thể thoái thác tội của mình. Trong cơn nóng giận, Thiên tử thu lại binh quyền là điều có thể xảy ra.
“Vâng, đoán chừng không ổn lắm. Phu nhân rất lo lắng nên đã phái người chờ ngoài cửa cung rồi ạ.” Bảo Chi trả lời, “Ngài nói mọi việc sẽ không sao chứ?”
Vương Tuệ Lan cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi kết quả. Thực ra, binh quyền chấp chưởng Kim ngô vệ trước đây là do Vệ quốc công Quách Hoài chưởng quản, rồi phụ thân và Thành quốc công hợp mưu khiến Quách Hoài nhượng lại binh quyền, Quách gia vì thế vẫn chưa gượng dậy nổi. Chuyện này diễn ra rất bí mật, có lần nàng về thăm nhà, trong lúc vô tình nghe phụ thân nhắc tới với mẫu thân, nàng mới đoán được một số nội tình trong đó.
Ngày thường, mối quan hệ giữa phụ thân và Vệ quốc công xem như không tồi, vẫn hay cùng nhau bàn luận kỳ nghệ. Khi Vương Tuệ Lan mới biết được chuyện này cũng đã rất khiếp sợ. Ngày sau, nàng mới hiểu được, có một số việc trên đời này nếu không tranh thì vĩnh viễn sẽ không đến phần mình.
Vương gia của nàng ở tiền triều hiển hách đến cỡ nào mà bây giờ đã dần xuống dốc, trở thành một bình hoa có tiếng không có miếng, làm sao so được với Lý Giáng quyền cao chức trọng như hiện nay. Phụ thân làm thế là vì ích lợi của toàn bộ gia tộc, còn nàng lựa chọn Lý Huyên cũng không phải thích hắn bao nhiêu mà vì nhìn trúng hắn là con trai Lý Giáng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai có cơ hội kế thừa gia nghiệp Lý gia.
Trong Đô thành có nhiều thế gia đại tộc như vậy, thoạt nhìn thì sắc màu rực rỡ nhưng đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa bê tha, toàn những kẻ vô dụng. Lý gia và Thôi gia xem như một trong số ít những người trẻ tuổi có thể chống đỡ cả gia tộc. Thế nhưng so với Lý gia, thực lực Thôi gia vẫn kém quá nhiều.
Vương Tuệ Lan không khỏi nhớ đến khi còn son trẻ gặp được người thiếu niên lạnh lùng kia ở vườn hoa hạnh tại Khúc Giang. Một đôi mắt đào hoa, phong lưu hàm súc khiến nàng vừa gặp đã thương, xấu hổ ném một nhành hoa hạnh lên người hắn, còn hắn lại không thèm nhìn lấy một cái, xoay người bỏ đi, chỉ còn lại hoa hạnh bay đầy trời.
*
Ngoại trừ phụ cận Hoàng thành và những đại phường nơi quan to quý nhân cư trú, Cấm vệ quân đều điều tra hết từng nhà. Mắt thấy trời càng lúc càng tối mà cuộc điều tra vẫn không có kết quả, ngược lại khiến lòng người thêm hoảng sợ.
Lý Diệp ngồi trong thư phòng Lý Thuần chờ hắn, Lý Mộ Vân vừa nãy có đến, bảo rằng than trong phủ đã dùng hết, chỉ còn một chậu than, muốn chàng chịu thiệt một chút. Bình thường, Lý Thuần rất tiết kiệm, trong phòng đều không dùng chậu than, khoản tiền tiết kiệm được từ than đó đều dùng để trợ giúp cho môn khách.
Lý Mộ Vân ngồi một lát, không dò hỏi được ý đồ khi đến đây của Lý Diệp, có lẽ cảm thấy trong phòng quá lạnh bèn lấy cớ có việc bỏ đi trước.
Lý Diệp lắc lắc đầu, người tỷ tỷ này của chàng đôi khi có quá nhiều tâm tư. Nàng ấy không phải thông tuệ hơn người, không hiểu Quảng Lăng Vương thực sự muốn gì. Nếu không gây ra sự cố gì nghiêm trọng thì Quảng Lăng Vương có thể bảo đảm nàng ấy bình an sống cả đời.
Lý Diệp quấn chặt áo choàng lông cừu trên người, đặt tay hơ phía trên chậu than mà vẫn cảm nhận được từng đợt khí lạnh đánh úp lại. Chàng lo lắng Vương Thừa Nguyên bị tóm được nên đã bảo Bạch Hổ dẫn theo nội vệ đi tìm. Chẳng lẽ Vương Thừa Nguyên không trốn ở nơi mà Thôi Vũ Dung đã nói? Hoặc nhóm Bạch Hổ đến chậm, Vương Thừa Nguyên đã bị bắt rồi?
Chàng vẫn còn điều giấu diếm đối với Gia Nhu. Bản thân chàng và Quảng Lăng Vương không chỉ là mối quan hệ chủ công và mưu sĩ bình thường mà càng là vào sinh ra tử. Lý Thuần đã từng nói, mệnh lệnh của Ngọc Hành cũng giống như mệnh lệnh của hắn. Thế nên chỉ cần Lý Diệp quyết định chuyện gì cũng không cần thông qua hắn, sẽ có thể ra lệnh cho bọn Bạch Hổ chấp hành. Chẳng qua từ trước đến nay Lý Diệp chưa bao giờ vượt qua quy củ, chuyện tối nay là lửa sém lông mày nên mới tự tiện làm chủ.
Chàng ho khan một tiếng, rốt cuộc bên ngoài cũng có động tĩnh, là Lý Thuần đã trở lại.
Sau khi Lý Thuần xuất cung đã phóng ngựa như bay mà trở về nhà, chỉ là trên đường gặp phải kiểm tra gắt gao, tốn rất nhiều thời gian. Hắn còn gặp Đại tướng tả quân Thần sách quân Trần Triều Ân, hai người hàn huyên vài câu rồi mới tạm biệt nhau.
“Trong phòng sao lại lạnh như vậy?” Lý Thuần vừa mới bước vào đã cảm thấy như rơi xuống hầm băng bèn sai hạ nhân thắp thêm đèn, lại thấy sắc mặt Lý Diệp trắng như tờ giấy thì trách mắng: “Ngươi cứ ngồi ngốc trong này chờ mà không biết kêu họ mang nhiều chậu than vào à? Phượng Tiêu, nhanh đi kêu bọn họ mang hết tất cả những thứ có thể sưởi ấm trong phủ đến đây.”
Phượng Tiêu lĩnh mệnh rời đi, Lý Thuần ngồi bên cạnh Lý Diệp, lấy áo khoác lông cừu trên người mình khoác lên cho chàng, lại cầm lấy tay chàng: “Ngươi xem, tay lạnh như vậy! Vừa mới khỏe lên chút mà lăn lộn thế này, sớm muộn gì cũng sẽ sinh bệnh nữa. Có chuyện gì ngươi cho người nói một tiếng với ta không phải được rồi sao?”
Lý Diệp lắc đầu, ôm quyền nói: “Mong ngài thứ tội. Sự cấp tòng quyền(*), ta vừa vào phủ đã bảo Bạch Hổ bọn họ đi cứu người mà chưa được sự cho phép của ngài.”
(*)Chuyện gấp gáp nên phải vượt quyền, tuỳ cơ ứng biến.
Lý Thuần nhìn chàng, nhíu mày: “Ta đã từng nói, mệnh lệnh của ngươi cũng như của ta, có tội gì chứ? Ngươi yên tâm, trên đường trở về, ta gặp phải Trần Triều Ân, bên chỗ hắn hình như không thu hoạch được gì, Vương Thừa Nguyên tạm thời an toàn. Nhưng không phải người bảo Phượng Tiêu kêu ta án binh bất động ư? Sao giờ lại thay đổi chủ ý vậy?”
Lý Diệp bèn thuật lại một lần những lời Gia Nhu đã nói: “Chúng ta đều biết Vương Thừa Nguyên vô tội nhưng vì muốn đối phó Hà Sóc Tam Trấn mà ta cam chịu với cách làm của Thư Vương. Hy vọng còn có cơ hội để bổ cứu.”
Lý Thuần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Những gì Lý Diệp đã quyết định sẽ rất khó thay đổi. Còn nhớ có lần hắn muốn giữ lại một quan viên bị vu hãm nhưng Lý Diệp không cho phép làm gì cả. Vì chuyện này mà hai người bọn họ còn cãi nhau một trận.
Cuối cùng chứng minh hắn thật sự xử trí theo cảm tính, quan viên kia cũng không phải hoàn toàn trong sạch, lại còn khai ra thật nhiều những đồng liêu khác. Nếu hắn ra tay trợ giúp chỉ sợ cũng sẽ bị liên lụy. Từ đó về sau, mỗi khi gặp chuyện, hắn đều tận lực nhắc nhở chính mình phải giữ sự bình tĩnh, lắng nghe từ nhiều phía.
“Sao Mộc Gia Nhu chỉ nói có mấy câu mà ngươi đã đổi ý vậy?” Lý Thuần buồn bực nói, “Sau khi thành thân, ngươi đã thay đổi. Vị trí nữ nhân kia càng ngày càng quan trọng trong lòng ngươi. Ngọc Hành, trước đây ngươi đã từng nói với ta, kiêng kị nhất của người mưu cầu chuyện lớn chính là xử trí theo cảm tính.”
Lý Diệp cảm thấy lời này của hắn có hơi trẻ con, nhịn không được cười nói: “Ngài cảm thấy ta đang xử trí theo cảm tính? Ta không chỉ vì nàng ấy mà còn là vì ngài. Ta không muốn ngài trở thành người lạnh lùng vô tình như Thư Vương, đó không phải ý nguyện lúc ban đầu khi ta đi theo ngài. Chỉ cần cứu Vương Thừa Nguyên, hắn sẽ có thể đầu quân về dưới trướng của ngài, không cần phí một binh một tốt. Hiện giờ quốc khố eo hẹp, chiến hỏa nổi lên liên miên, xuất binh là lựa chọn bất đắc dĩ khi không còn cách nào khác.”
Bây giờ Lý Thuần mới vui lên một tí: “Nhưng mấy điều này toàn do các ngươi phỏng đoán thôi. Làm sao có thể chứng minh Vương Thừa Tông đang bệnh nặng, hơn nữa còn muốn truyền vị trí Tiết độ sứ lại cho Vương Thừa Nguyên? Vương Thừa Nguyên ở Trường An đã lâu, làm sao có đủ bản lĩnh nắm được Thành Đức quân?”
Lý Diệp biết những nghi vấn của hắn không phải vô lý, tất cả đều là lời nói một bên từ Gia Nhu và Thôi Vũ Dung. Thế nhưng chỉ cần thả Vương Thừa Nguyên, tất nhiên sẽ có kết quả, chỉ là cần phải chờ một khoảng thời gian thôi.
“Cho dù là thế, kết quả tệ nhất sẽ như lời Thư Vương, xuất quân đánh U Châu mà thôi. Đối với chúng ta chẳng có chút tổn thất nào.”
Bọn hạ nhân lục tục mang ấm lô các thứ vào tới, trong phòng ấm áp lên rất nhiều. Lý Thuần lại mắng bọn họ một trận, nói bọn họ chậm trễ khách tới nhà. Hạ nhân cũng cảm thấy oan ức, Quảng Lăng Vương ngày thường rất tiết kiệm, cho dù là hoàng thân quốc thích tới thì trong phủ cũng sẽ không làm long trọng như vậy, sao mà biết lang quân Lý gia quan trọng thế chứ? Vả lại, chậu than nhiều như vậy, thật là quá lãng phí.
Lý Thuần thấy sắc mặt Lý Diệp không còn trắng nữa thì trong lòng mới thoải mái hơn chút.
Lúc này, Phượng Tiêu tiến vào bẩm báo, nói Bạch Hổ đã an toàn mang người về. Lý Thuần vừa định đứng dậy ra ngoài xem, Lý Diệp đã kéo cánh tay hắn lại, nói: “Việc này vẫn để ngài quyết định. Hiện tại, ngài có hai lựa chọn, một là áp giải hắn vào cung bẩm báo, dựa theo kế hoạch hành động của Thư Vương. Hai là cầm phong thư này, dẫn hắn đến phủ Thái sư.” Chàng đưa phong thư đã viết xong cho Lý Thuần, “Trời đã tối, ta về trước.”
Cứu người là mục đích của chàng, nếu đã hoàn thành thì quyết định cuối cùng vẫn cứ giao cho Lý Thuần.
Nói cho cùng, chàng cũng chỉ là một mưu sĩ. Bởi vì hiện tại Lý Thuần đang trong thế yếu, cần sự trợ giúp từ chàng nên tất nhiên sẽ không để ý đến việc tối nay chàng quá phận. Lý Diệp vẫn phải đắn đo chừng mực, nếu không, tương lai có thành công sẽ khiến Lý Thuần là Hoàng đế nhớ lại quá khứ, khó tránh khỏi sinh ra sự kiêng kị. Một người có thể cùng hắn gánh vác giang sơn sẽ chỉ là uy hiếp mà không phải là quốc sĩ quan trọng gì.
Ra khỏi phủ Quảng Lăng Vương, Vân Tùng thấy sắc mặt trắng bệch của Lý Diệp bèn vội vàng tiến lên dìu chàng: “Ngài không sao chứ lang quân? Tay lạnh quá rồi nè!” Lúc này trống canh đã gõ quá canh ba, vào giờ này năm ngoái, muôn nhà đang đốt pháo trúc ầm ĩ tưng bừng, năm nay lại chỉ lèo tèo vài nhà đốt pháo, có vẻ đặc biệt quạnh quẽ, không giống đêm giao thừa chút nào.
Lý Diệp cười nói với Vân Tùng: “Bắt ngươi đợi lâu rồi, chúng ta trở về thôi.” Giọng nói chàng khác hơn so với khi vừa đến, giống như đã buông xuống được một mối lo.
Vân Tùng vốn định nói thêm vài câu nhưng lại cảm thấy không hợp lễ nghĩa, chỉ có thể đỡ Lý Diệp lên xe ngựa. Hắn nghĩ trở về nhà phải nói vài câu cùng Quận chúa, quản lý lang quân thật tốt mới được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận