Không lâu sau đó, Tô Nương phụng lệnh Trịnh thị tới mời Gia Nhu đến chỗ Vương Tuệ Lan. Lý Diệp không biết nguyên do, Gia Nhu giải thích: “Đêm qua ở chỗ đại gia, người muốn ta đến chỗ Đại tẩu học việc quản lý nội trợ.”
Lý Diệp bất đắc dĩ mà nhìn nàng: “Thế nên nàng đã ngoan ngoãn đồng ý rồi?” Mẫu thân không tự với tay được đến chỗ Đại phòng bèn nghĩ ra chủ ý này. Chàng nói: “Nếu nàng không tiện từ chối thì để ta nói với mẫu thân.”
Thật ra, trong lòng Gia Nhu không muốn đi. Khi còn ở phủ Vân Nam Vương, nàng không động đến mấy chuyện này. Hơn nữa, Thôi thị cũng đã sắp xếp một vú già hồi môn rất am hiểu về phương diện này cho nàng, nàng vốn không cần phải nhọc lòng. Ngay cả kiếp trước ở Thái Châu, Ngu Bắc Huyền cũng không khiến nàng quản chuyện trong phủ đệ Hoài Tây Tiết độ sứ. Lão phu nhân luôn xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, còn cả Trường Bình luôn ân cần giúp đỡ nên nàng chính là một người áo tới duỗi tay cơm tới há mồm mà thôi.
“Tuy ta không quản mấy chuyện đó nhưng đi xem mở rộng tầm mắt cũng tốt. Chàng cứ yên tâm, tự ta có thể ứng phó.” Gia Nhu vỗ vỗ mu bàn tay Lý Diệp để trấn an, kêu Thu Nương vào, dặn dò bà ta đúng giờ mang thuốc lên cho Lý Diệp uống. Sau đó dẫn theo Ngọc Hồ đến chỗ Vương Tuệ Lan.
Trên đường đi, Tô Nương cười nói với nàng: “Quận chúa yên tâm, phu nhân cũng không phải muốn ngài làm gì hết, chỉ là học hỏi Huyện chủ chút ít thôi. Rốt cuộc thì tương lai Tứ lang quân làm quan sẽ có bổng lộc, tài sản riêng nên có người xử lý, ngài nói xem có phải hay không ạ?”
Gia Nhu cười cười, gật đầu nói phải. Lời nói này của Tô Nương lừa người khác còn tạm chấp nhận, lại lừa không được nàng. Cho dù Lý Diệp ra làm quan, ngay từ đầu bất quá cũng chỉ là tiểu quan thất, bát phẩm, có thể được bao nhiêu bổng lộc chứ? So với mức chi tiêu hằng ngày của Lý gia, chút bổng lộc này của chàng không đủ nhét kẽ răng.
Mục đích chân chính của Trịnh thị là muốn nàng từ chỗ Vương Tuệ Lan nhìn xem có sơ hở gì hay không, rốt cuộc một Lý gia to như vậy, quản lý không chút sơ hở nào là chuyện không tưởng. Nhưng người như Vương Tuệ Lan sao lại có thể để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người khác chứ? Nếu nàng ấy không khôn ngoan cũng sẽ không được Lý Giáng coi trọng, lướt qua chủ mẫu như Trịnh thị.
Chỗ ở của Vương Tuệ Lan còn xa hoa hơn so với chỗ Quách Mẫn, thảm trải trên giường đều được làm từ lông hồ ly trắng, cần phải có ít nhất bốn tấm da hoàn chỉnh ghép lại. Ở phủ Vân Nam Vương, những thứ tốt thế này đều được may thành áo khoác lông để mặc, nơi đây thì bị nàng ấy lót dưới mông mà ngồi.
Gia Nhu lại cảm khái thêm một lần nữa về sự phú quý của thế gia đại tộc nơi Đô thành này. Nếu nàng không đến Trường An, gả vào Lý gia thì chỉ sợ vẫn như ếch ngồi đáy giếng. Khi còn nhỏ, nàng không thèm để ý đến mấy thứ này, ấn tượng lưu lại sâu nhất trong nàng chính là chàng thiếu niên ngồi trên nóc nhà kia, nhiều năm trôi qua, có lẽ không thể tìm được tung tích của hắn nữa.
Vương Tuệ Lan đang xem sổ sách, thấy Gia Nhu tiến vào bèn đứng dậy cười nói: “Ta cứ tưởng Tứ đệ muội còn bận việc không thể đến đây chứ. Bảo Chi, còn không mau đi pha trà?”
Bảo Chi vâng lệnh ra ngoài, Gia Nhu ngồi xuống bên cạnh Vương Tuệ Lan, thấy trên thư án của nàng ấy lại bày đồ rửa bút mà mình tặng, nói: “Không ngờ Đại tẩu đang dùng đồ rửa bút này.”
Vương Tuệ Lan nhìn thoáng qua, giọng nói nhu hoà: “Ánh mắt Tứ đệ muội thật là tốt, đồ rửa bút này tạo hình tinh xảo, ta rất thích nên dùng mỗi ngày. Đệ muội có còn trách ta về chuyện hôm qua không? Ta quản nội viện to như vậy, còn cả mấy việc lặt vặt trong phủ nữa, chỉ có thể không nghiêng không lệch. Tuy Lưu Oanh chưa qua cửa nhưng trong bụng nàng ấy rốt cuộc cũng đang mang cốt nhục của Nhị đệ, lỡ có sơ xuất nào sợ không thể giải thích được với chương phụ. Mà thân phận đệ muội cao quý, sẽ không ai dám làm khó muội.”
Đúng thật là trong nhà này không ai dám động đến nàng nên nàng cũng không sợ Lưu Oanh kia. Nàng chỉ vừa mới gả về đây, không muốn khiến nhà cửa ầm ĩ nên hôm qua mới nén giận. Thế nhưng Ngọc Hồ bị đánh vô cớ, chẳng khác nào đánh vào mặt nàng. Theo tính tình trước đây của nàng ấy à, đấu tay đôi một trận với Lý Sưởng cũng có thể xảy ra. Nhưng nàng không thể làm như vậy.
Là Quận chúa Li Châu, nàng có thể không sợ chuyện gì nhưng là vợ Lý Diệp, nàng lại không thể tuỳ ý làm bậy.
Chuyện hôm qua, Gia Nhu cũng đã suy nghĩ thật nhiều.
Lý Huyên và Lý Diệp không có mâu thuẫn trực tiếp với nhau nhưng nếu lựa chọn giữa Lý Sưởng và Lý Diệp, hắn nhất định sẽ chọn huynh đệ ruột của mình. Tất nhiên Vương Tuệ Lan đứng cùng một phe với hắn.
Năm họ bảy vọng, thế gia đại tộc đều có rất nhiều cành nhánh. Có thể chưởng quản toàn bộ gia tộc đều là người mạnh nhất trong tộc. Bọn họ sẽ được toàn bộ gia tộc ủng hộ, cũng phải tiếp tục kéo dài vinh quang cho gia tộc. Cho nên dù tổ tiên ông bà có lớn mạnh đến thế nào đi nữa mà con cháu vô dụng thì sẽ xuống dốc rất nhanh. Lư thị, Trịnh thị và Vương thị đều là những ví dụ điển hình nhất.
Bằng sự nỗ lực của bản thân, Lý Giáng bò tới chức quan to là Tể tướng, nắm toàn bộ nhân lực và vật lực của Triệu Quận Lý Thị, hai đứa con trai dưới gối đều rất có tiền đồ, có thể kế thừa sự nghiệp của ông nên Lý gia có thể tiếp tục duy trì vinh quang. Về phần Lý Giáng bị bãi chức sau khi Nguyên Hoà Đế đăng cơ có thể là vì Lý Giáng đã không ngăn chặn phía đối lập. Tuy nhiên, vì muốn loại bỏ dư đảng của Thư Vương nên triều đình lúc bấy giờ đã thay máu hơn phân nửa, không chỉ có một mình Lý Giáng bị tai ương.
Hiện tại, Gia Nhu đã hơi hiểu địch ý của Lý Sưởng đối với Lý Diệp không phải là vô cớ. Vị trí gia chủ chỉ có một, ai cũng muốn làm. Nếu Lý Diệp có khả năng chắn đường Lý Sưởng, đừng nói hai người là huynh đệ khác mẹ mà dù là huynh đệ ruột, Lý Sưởng cũng sẽ muốn diệt trừ. Có lẽ vì điều này nên Lý Huyên mới tham gia vào quân đội.
“Tứ đệ muội đang suy nghĩ gì đấy?” Vương Tuệ Lan kêu một tiếng, Gia Nhu mới hồi phục tinh thần, “Ta vừa thất thần, Đại tẩu mới nói gì?”
Vương Tuệ Lan cũng không thèm để ý, lập lại: “Ta thấy Nhị đệ để tâm đến Lưu Oanh còn nhiều hơn so với năm đó Nhị đệ muội qua cửa nữa. Đệ muội cũng biết mối quan hệ giữa Nhị đệ và Tứ đệ vốn có chút căng thẳng nên hãy cứ cố mà tránh nàng ấy, miễn cho hai huynh đệ lại xảy ra mâu thuẫn. Có một số việc đóng cửa lại không có gì, truyền ra ngoài sẽ khó nghe, còn ảnh hưởng đến thanh danh và chức quan của hai người họ nữa.”
Lời nói của Vương Tuệ Lan không phải không có lý, gia tộc càng lớn chừng nào lại càng để ý đến thanh danh gia phong chừng đó. Gia Nhu vốn không định trêu chọc Lưu Oanh, hôm qua là Lưu Oanh kiếm chuyện trước. Nàng vẫn chưa biết mục đích thật sự của nàng ta, trước mắt cứ yên lặng theo dõi biến động là được.
Sau khi tán gẫu vài câu, hai người bèn tiến vào chuyện chính. Vương Tuệ Lan kêu Bảo Chi lấy hết sổ sách trong nhà đến, một chồng sổ sách khiến Gia Nhu trợn mắt há hốc mồm. Mỗi ngày xem qua phải mười mấy quyển, lại còn mỗi một quý, mỗi nửa năm, thậm chí sổ sách của cả một năm nữa. Ngày nào cũng phải xem mấy cái này sẽ tốn biết bao nhiêu tinh lực!
Khó trách Quách Mẫn chưa bao giờ hỏi đến, Gia Nhu cũng hơi muốn rút lui có trật tự rồi. Vẫn là làm người phú quý rảnh rỗi tương đối nhàn hơn.
Ngón tay Vương Tuệ Lan chỉ vào mấy quyển trục(*) kia: “Có lẽ mọi người đứng xem một bên thì thấy ta là người tham quyền. Nhưng mà đệ muội xem, nhiều sổ sách như vậy, trong phủ chi tiêu nhiều như nước chảy, mỗi một cái ta đều phải lo liệu, nếu xảy ra sai lầm gì là rút một sợi tóc, động đến cả người. Thế nên sao ta dám tuỳ tiện giao vào tay người khác được chứ?”
(*)Quyển trục là những quyển sách được làm từ thẻ tre hoặc trúc.
Lời này của nàng ta cũng không phải biện hộ. Tuy Gia Nhu không hiểu nhưng cũng có thể nhìn ra coi sóc cho cả một đại gia đình chẳng phải chuyện đơn giản. Nàng nói: “Đại gia vì cảm thấy Đại tẩu quản gia vất vả nên mới muốn ta đến đây giúp đỡ. Nếu Đại tẩu không chê ta ngu dốt thì hãy dạy ta xem sổ sách, ngày này qua tháng nọ cũng có thể học được chút ít da lông. Ta không có yêu cầu gì cao, chỉ cần có thể quản lý những đồ hồi môn của mình, không để bị kẻ dưới lừa là được.”
Ngọc Hồ không nhìn được mà mếu máo nói: “Quận chúa, ngài sợ nô tỳ tìm người vô dụng sao? Còn chạy đến chỗ Huyện chủ cáo trạng nữa.”
Gia Nhu nghiêng đầu liếc nàng ấy một cái: “Nói vậy mà em cũng không vui? Tính tình của em đã bị ta dung túng thành thiên kim tiểu thư rồi.”
“Quận chúa!” Ngọc Hồ đỏ mặt. Tỳ nữ trong phòng lại không nhịn được mà cười rộ lên. Vương Tuệ Lan thường ngày tuy ôn hoà nhưng vẫn giữ cấp bậc nghiêm ngặt với tỳ nữ, sẽ không tuỳ tiện nói đùa. Vị Quận chúa này nhìn vậy mà lại hiền hoà, nghe nàng ấy nói chuyện với tỳ nữ thiếp thân giống như hai tỷ muội vậy.
Gia Nhu ngây người trong viện Vương Tuệ Lan khoảng chừng một canh giờ, Vương Tuệ Lan ngược lại cũng dạy tận tâm tận lực. Gia Nhu tỏ ra chỗ hiểu chỗ không khiến Vương Tuệ Lan không dò được nàng sâu hay cạn. Chờ sau khi Gia Nhu và Ngọc Hồ đi rồi, Bảo Chi hỏi: “Huyện chủ, ngài nói xem vị Quận chúa này ngốc thật hay là đang giả ngốc đây? Chỗ nào cũng muốn ngài giảng đi giảng lại mấy lần.”
Vương Tuệ Lan nâng chén trà lên, thổi thổi nước trà bên trong: “Ngốc thật hay ngốc giả ta không biết, chỉ là về sau nàng ấy sẽ còn lui tới thường xuyên, những thứ trong sổ sách phải làm cho sạch sẽ một chút.”
“Ngài cứ yên tâm. Mấy sổ sách này đều dâng lên cho Tướng công xem, ngài ấy không nhìn ra điều gì khác lạ thì Quận chúa lại càng không có năng lực đó.”
Vương Tuệ Lan gật đầu, nàng cảm thấy hai người Tứ phòng kia như ở trong một lớp sương mù, khiến không ai nhìn thấu được họ. Hoặc là thật sự bình thường, hoặc chính là nhân tinh.
Khi Gia Nhu sắp ra khỏi viện lại thấy một mình Lý Tâm Ngư đang ngồi chống cằm bên cạnh hồ sen, không biết suy nghĩ những gì. Ngày mùa đông mà cô bé còn để chân trần đung đưa lay động, cũng không sợ lạnh chút nào. Gia Nhu để đám người Ngọc Hồ ở lại chỗ này trông chừng, tự nàng đi qua đó rồi cúi người xuống, hỏi: “Hoa sen trong hồ đã tàn rồi, cháu ngồi ở đây nhìn cái gì thế?”
Lý Tâm Ngư hoảng sợ, nhìn xung quanh đầy kinh hoàng.
“Đừng sợ, chỉ có một mình ta thôi.” Gia Nhu ngồi xuống bên cạnh cô bé, “Cảm ơn cháu về chuyện hôm qua.”
Hôm qua, ở viện của Trịnh thị nhờ có Lý Tâm Ngư giúp đỡ làm chứng, Gia Nhu là thành tâm nói lời cảm ơn.
Lý Tâm Ngư cúi đầu, nói: “Không có gì. Cháu chỉ không thích nữ nhân xấu kia thôi.”
Giọng nói của cô bé lạnh nhạt giống như bà cụ non, không hợp với vẻ ngoài trẻ con của bé. Gia Nhu cảm thấy buồn cười: “Lần đầu tiên gặp nàng ta mà cháu đã biết đó là người xấu sao?”
Lý Tâm Ngư thấy nàng không tin, định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt ngược trở về. Gia Nhu hỏi tiếp: “Lần trước ở trong hoa viên, cháu muốn ta cứu cháu là chuyện thế nào? Cháu ở đây không ổn ư?”
“Cháu nói giỡn thôi. Ma ma sắp tìm tới, cháu phải trở về.” Cô bé phủi ống quần xuống, từ trong bụi cỏ lấy ra đôi giày thêu, hai ba động tác đã mang vào, sau đó bỏ chạy khỏi đây.
Gia Nhu cảm thấy đứa trẻ này có chỗ kỳ lạ, không thể lý giải được nó đang nghĩ gì. Thế nhưng nó cũng thật sự xinh đẹp, không chỉ ngũ quan tinh xảo mà còn có vẻ đẹp của người dị vực, sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành dạng mỹ nhân phong tình quyến rũ. Sắc đẹp chính là vũ khí bén nhọn nhất của phụ nữ. Gia Nhu lại hy vọng cô bé có thể khôn lớn trong yên bình, không phải đi sai đường.
Trở lại chỗ ở, Lý Diệp đang ngồi trong Đông sương phòng vẽ vẽ viết viết gì đó, bên cạnh là đống trang sức bằng bạc mà nàng đã mua tối hôm qua. Sáng nay, nàng còn định chọn ra vài món coi được một tí để thưởng cho hạ nhân, chọn tới chọn lui lại không thể chọn được, bị nàng gác qua một bên. Thôi Vũ Dung nói đúng, bà lão kia hơn phân nửa là lừa nàng. Tay nghề thế này, con trai bà ta mà làm được thợ bạc mới là lạ.
Thế nhưng Gia Nhu cũng không hối hận vì nàng không muốn biến thành một người máu lạnh. Nếu vậy thì chỉ sợ nàng sẽ thật sự mất đi khả năng yêu thương con người.
Lý Diệp thấy nàng trở về bèn đặt bút xuống, hỏi thăm nàng học đến đâu rồi.
Gia Nhu thở dài, ngồi xuống: “Có lẽ ta không có khiếu trong mấy khoản này. Đống sổ sách đó chồng lên sẽ cao bằng nửa người đấy, ta vừa nhìn đã cảm thấy đầu to ra. Đại tẩu quản gia cũng không dễ dàng.”
Lý Diệp đã đoán được sẽ như thế này, chàng cất giọng ôn hoà: “Điều này cũng giống như luyện chữ vậy, không thể một ngày là xong. Nếu nàng thật sự muốn học thì hãy kiên nhẫn, nếu không muốn học cũng không cần miễn cưỡng.”
Hiện tại, Gia Nhu không biết mình muốn làm gì, trước tiên cứ học cùng Vương Tuệ Lan vậy, xem như giết thời gian.
“Chàng đang vẽ gì thế?” Nàng kề lại gần nhìn xem. Hình như là vẽ hoa văn nhưng chỉ có đường viền, nhìn không ra là thứ gì. Tuy nét bút ít ỏi nhưng bút pháp lại tinh tế, phóng khoáng xinh đẹp, có thể tưởng tượng được nếu chàng làm họa sĩ chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Lý Diệp đưa cho nàng xem một món đồ: “Ta lấy thứ này từ trong đống trang sức nàng mua tối qua, thấy thiết kế cũng không tệ lắm, chỉ là tay nghề không khéo. Ta mới muốn vẽ lại mẫu này, rồi cho người chế tạo lại.”
Gia Nhu cầm lấy nhìn nhìn, là chiếc lắc tay có khắc một chú cá đùa hoa sen, bên trên còn treo ba cái lục lạc. Hoa văn con cá thật sự mơ hồ, lá sen cũng thưa thớt bình thường, nhìn không ra tinh diệu ở chỗ nào.
“Chiếc lắc tay này hình như hơi dài thì phải?” Gia Nhu ướm lên cổ tay mình rồi khua khua tay, rộng một khoảng lớn. Lý Diệp cười nói: “Đây là lắc chân.”
Lúc này Gia Nhu mới vỡ lẽ, có hơi ngại ngùng: “Sao chàng biết chứ?”
“Thứ này….” Lý Diệp ngập ngừng, ho nhẹ một tiếng, “Thôi quên đi, nàng vẫn không nên nghe.”
Gia Nhu bị Lý Diệp gợi lên lòng hiếu kỳ, sao lại để chàng ra vẻ bí ẩn được, chỉ đơn giản ngồi vào trong lòng chàng rồi lôi kéo cánh tay chàng, hỏi: “Thứ này làm sao? Nói nhanh đi.”
Lý Diệp nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Nàng đã từng nghe qua một bài dân ca Nhạc phủ(**) chưa? Giang Nam được hái sen, lá nổi mọc đua chen, cá đùa bên trong lá(***). Cá nước thân mật tượng trưng cho nam nữ yêu nhau, chiếc lắc chân này đeo vào cổ chân nữ tử càng khiến cho chân ngọc thêm thon dài. Lục lạc bên trên sẽ theo chuyển động mà phát ra tiếng, như cá đùa mặt nước, tăng thêm tình thú nơi khuê phòng….”
(**)Nhạc phủ: một chức quan thời Hán chuyên sưu tầm thơ ca và âm nhạc dân gian, đời sau đều gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này là nhạc phủ.
(***)Bài thơ Giang Nam, tác giả Khuyết danh Trung Quốc, bản dịch của Điệp luyến hoa(thivien*net)
Gia Nhu nghe đến đây thì mặt đỏ tai hồng, giơ tay che miệng Lý Diệp lại: “Không được nói nữa!”
Lý Diệp mỉm cười nhìn nàng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thơm đến mức thấm vào tận gan ruột. Gia Nhu trực tiếp ném xích chân kia đi, hung hăng trừng chàng: “Chàng biết rõ là loại đồ gì mà còn nói đồ tốt?”
Lý Diệp kéo tay nàng xuống rồi ôm lấy nàng: “Cái này tay nghề không thạo, không xứng với nàng. Ta sai người chế tác một cái còn đẹp hơn nữa, rồi nàng lại đeo.”
“Ai muốn mang mấy thứ đó chứ.” Gia Nhu quay đầu đi, trong suy nghĩ đều là một số hình ảnh nhạy cảm khó để miêu tả.
Lý Diệp lại ho khan hai tiếng, Gia Nhu vội vàng duỗi tay vuốt vuốt lưng cho chàng: “Bệnh phong hàn nặng thêm rồi, hay là ngực đau? Đều do chàng đêm qua cậy mạnh, bắt đầu từ hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt cho đến khi khỏi hẳn mới thôi.”
Lý Diệp định nói mình không sao nhưng xét thấy đêm qua đã kiệt sức ngủ gục trên người nàng, quả thật có chút ảnh hưởng đến mặt mũi đàn ông. Để tránh lại xảy ra tình huống tương tự, chàng vẫn nên thanh tâm quả dục một thời gian, dưỡng thương cho tốt cái đã.
Trong khoảng thời gian này phải cho người nhanh chóng chế tác ra lắc chân mới được.
*
Vào chạng vạng tối, Lý Giáng vừa hồi phủ đã lập tức cho gọi Lý Diệp đến thư phòng. Ông vẫn còn mặc triều phục, thần sắc hiện vẻ mỏi mệt nhưng vẫn đường hoàng ngồi sau thư án, hỏi: “Đêm qua trên đường loạn như vậy, con không ở nhà mà chạy tới phủ Quảng Lăng Vương làm cái gì? Nghe Đại lang nói con còn xảy ra tranh chấp với Kim ngô vệ nữa?”
Lúc ấy Kim ngô vệ đang truy bắt Vương Thừa Nguyên, Lý Diệp chen một chân vào nên bị cáo trạng trong cung. Sau đó Thái sư tiến cung, không biết đã mật đàm với Thánh nhân những gì mà xoay chuyển toàn bộ mọi chuyện, đoạn nhạc đệm nhỏ này mới bị đè xuống không nhắc tới.
Lý Giáng suy đoán trong chuyện đó còn có nội tình. Rốt cuộc thì Vương Thừa Nguyên an phận thủ thường đã nhiều năm, bỗng nhiên lại ăn gan hùm mật gấu mà dám hành thích thiên tử. Quả nhiên, lúc lâm triều có quan viên đưa ra chủ ý dụng binh với U Châu đã bị Thánh nhân bác bỏ. Sắc mặt Thư Vương khi ấy không quá tốt.
Lý Diệp nói: “Đêm qua, lúc xem đuổi tà thì gặp Quảng Lăng Vương, ngài ấy nói Lại Bộ Thị lang sẽ tới phủ ngài ấy phẩm trà, mời con cùng đi. Còn chuyện va chạm với Kim ngô vệ chỉ là ngoài ý muốn. Phụ thân, đã có chuyện không ổn ạ?”
Chàng dám trong lúc đầu sóng ngọn gió mà đụng chạm Kim ngô vệ tất nhiên cũng đã tính được sau khi Thái sư tiến cung, Thiên tử sẽ có cách xử trí khác với Vương Thừa Nguyên. Nếu không, phụ thân chàng sẽ không chỉ hỏi suông như thế.
“Vậy thì không có.” Lý Giáng trầm ngâm nói. Đêm qua, quả thật Lại Bộ Thị lang đã khoan thai đến chậm, nói mình không ở trong phủ, phải trở về phủ thay đổi triều phục mới tốn chút thời gian. Vị Lại Bộ Thị lang này là quan chủ quản cho kỳ khảo hạch đầu xuân, Lý Giáng vốn tưởng rằng Lý Diệp tham gia khoa cử cho có lệ với ông, qua nhiều ngày rồi mà vẫn không thấy nó lo lắng cho chuyện khảo hạch, cứ ngốc mãi trong nhà.
Hiện giờ, nghe Lý Diệp nói thế, nghĩ lại chắc cũng vì muốn nhờ Quảng Lăng Vương tiếp cận Lại Bộ Thị lang. Đứa con trai này từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc theo lẽ thường, chuyện trong triều đình lại rắc rối phức tạp, dăm ba câu không thể giải thích rõ ràng nên Lý Giáng chỉ có thể buông tha cho việc này.
“Ta đã chào hỏi qua cùng với Lại Bộ Thượng thư, trong mấy vị trí kia, con muốn vào Bộ nào?” Lý Giáng nhấp một ngụm trà giải khát, nghe thấy Lý Diệp nói: “Phụ thân, con muốn vào Đại Lý Tự.”
Đại Lý Tự chưởng quản hình ngục, không có nhiều thực quyền và nằm độc lập ngoài lục bộ, ngay cả Lý Giáng cũng với tay không tới. Hơn nữa, Đại Lý Tự khanh tính tình vừa thối vừa cứng đầu, dầu muối không ăn. Lý Giáng nhíu mày: “Tại sao lại muốn đến đó? Đại Lý Tự không phải vị trí quan trọng, con đổi chỗ khác đi.”
Lời nói của Lý Giáng không phải đang thương lượng mà là mệnh lệnh.
Ông là người đứng đầu gia đình, đã quen quyết định với tất cả sự vụ lớn nhỏ trong nhà. Giống như ông cho rằng Trịnh thị không thích hợp xử lý việc nội trợ đã vung tay giao cho Vương Tuệ Lan. Ông cảm thấy tính tình Lý Huyên ngay thẳng, không thích hợp con đường làm quan văn nên đã khiến hắn vào quân đội. Về phần Lý Sưởng được an bài đến nơi quan trọng nhất là Hộ Bộ cũng có dụng ý. Tuổi tác của Hộ Bộ Thượng thư đã cao, người cầm quyền thật ra là Hộ Bộ Thị lang Bùi Duyên Linh. Tuy Bùi Duyên Linh mới bị buộc tội nhưng cây lớn rễ sâu, rất mau sẽ lại hồi phục.
Chỉ cần thánh sủng vẫn còn trên người hắn một ngày thì hắn chính là “Tài tướng” danh xứng với thực, không ai có thể động đến hắn.
Bây giờ Lý Giáng lại muốn sắp xếp con đường sau này Lý Diệp phải đi. Chẳng qua Lý Diệp sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời ông.
Lý Diệp quả quyết nói: “Trước đây, phụ thân chỉ cần con tham gia khoa cử, con đã làm theo ước định. Chuyện sau này, mong phụ thân không cần phải nhúng tay can thiệp nữa ạ.”
Lý Giáng sững sờ, vỗ mạnh lên bàn một cái: “Cái đồ hỗn hào, mày lại muốn chọc giận tao?” Dám năm lần bảy lượt làm trái ý ông trong nhà này cũng chỉ có nó. Đôi khi Lý Giáng cảm thấy bản thân mình không có cách nào khống chế Lý Diệp nên mới mặc kệ.
“Không phải con muốn chọc giận phụ thân mà là ai có chí nấy, vì sao phụ thân phải ra quyết định thay con? Bên cạnh phụ thân còn có Đại huynh và Nhị huynh, không thiếu một đứa như con. Con tự nhận tư chất mình kém cỏi, lần rơi xuống nước lúc nhỏ đã khiến sức khỏe và trí lực đều không bằng trước kia. Lần này thi đỗ cũng ít nhiều nhờ có phụ thân giúp đỡ sau lưng. Người cứ khăng khăng muốn con gia nhập lục bộ mà đã từng suy xét qua cảm nhận của Nhị huynh chưa? Người thật sự muốn huynh đệ chúng con phản bội nhau, khiến mọi chuyện giống như năm đó ư?”
Chuyện năm xưa Lý Diệp bị rơi xuống nước đã ồn ào ầm ĩ thật lâu. Cuối cùng, Lý Diệp chủ động thoái nhượng, rời khỏi gia đình thì mọi chuyện mới lắng xuống. Lý Giáng bị chàng hỏi đến á khẩu không nói được gì, Lý Diệp thuận thế cáo lui.
Đến khi Lý Giáng tỉnh táo lại, trong phòng chỉ còn lại mình ông nên giận quá hoá cười. Thằng nhóc này quá hiểu ông, biết ông không muốn chứng kiến nhất chính là nhà cửa bất hoà, anh em cấu xé, phá hư thanh danh Lý gia nên mới mạnh mẽ chặn ông một đòn. Từ nhỏ nó đã không dễ dàng chịu cúi đầu, bề ngoài nhìn thì ôn hoà nhưng tận sâu trong xương tủy lại rất quật cường. Nhiều năm qua đi mà nó vẫn không thay đổi chút nào.
Lý Giáng cũng mặc kệ. Ông lại muốn nhìn xem không có mình và Lý gia che chở, bằng khả năng của chính nó sẽ có thể tạo ra chút gợn sóng nào không.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận