Tiệc tất niên kết thúc, người một nhà phải quây quần bên bếp lò đón giao thừa nên tất cả đều đi đến chỗ Trịnh thị. Lý Diệp đã xin phép Lý Giáng nên dẫn Gia Nhu về phòng thay quần áo. Gia Nhu mặc chính là bộ xiêm y người Hồ mà lần trước Lý Diệp lấy danh nghĩa Lý Mộ Vân mua từ chợ Đông về, vừa vặn đến bất ngờ.
Gia Nhu vừa soi gương đội mũ người Hồ vừa nói với Lý Diệp: “Ta tò mò lắm, tại sao A tỷ chàng lại biết rõ kích cỡ của ta thế?”
“Có lẽ chỉ trùng hợp thôi.” Lý Diệp nói.
Gia Nhu nhìn chàng đầy hoài nghi, Lý Diệp kéo tay nàng bước ra cửa, không để nàng có cơ hội đặt câu hỏi nữa. Trực giác của nàng có đôi khi rất nhạy bén, khiến chàng nhiều lúc không đỡ nổi.
Trong viện đốt lửa hừng hực, ánh lửa chiếu sáng khắp mọi nơi. Mấy đứa bé ném từng đoạn trúc vào đống lửa làm phát ra tiếng vang “lốp bốp”. Hạ nhân cũng ném chổi cũ đã dùng hư vào lửa, còn có người lén chôn giày may bị hư.
Lý Diệp nhìn bọn họ, nói: “Khi còn bé từng nghe người lớn nói chỉ cần chôn giày hư thì sau này trong nhà sẽ có người được làm quan lớn. Ta chôn một hơi ba đôi, sau đó mới hiểu ra, nếu con người quá tham lam sẽ khó mà đạt được nguyện vọng.”
Khi chàng nói những lời này, ánh mắt được đống lửa chiếu sáng nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt.
Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu, những điều này là chuyện rất bình thường ở gia đình dân đen nhưng bên trong nhà cao cửa rộng, cho dù có duy trì vẻ bình thản bên ngoài thì nội bộ cũng sóng ngầm mãnh liệt. Phía sau liên lụy quá nhiều lợi ích, mỗi một người đều phải so đo được mất, ngay cả huynh đệ ruột cũng tính kế lẫn nhau.
Gia Nhu không khỏi nắm chặt tay Lý Diệp, nói: “Ta nhớ khi ăn Tết lúc nhỏ, ta và A đệ dập đầu với phụ vương cùng mẫu phi, mẫu phi sẽ lì xì cho chúng ta một miếng vàng lá. Có một năm A Thường sinh bệnh, A đệ muốn có thêm vài miếng vàng lá tặng cho bà ấy nên ngây ngốc dập đầu năm lần, cuối cùng vẫn chỉ nhận được có một miếng. Nó khóc oà lên, suýt chút nữa đã bị phụ vương đánh đòn. Ta lại cảm thấy khi con người lớn lên vẫn không nên đánh mất đi tấm lòng son thuở ban đầu.”
Lý Diệp mỉm cười nhìn nàng: “Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã(*). Nương tử dạy bảo, ta xin ghi nhớ.”
(*)Một câu châm ngôn của Mạnh Tử, đại ý là: Người cao thượng là người vẫn giữ được sự thuần khiết và chân thành của thời thơ ấu (tham khảo từ Internet).
Gia Nhu đỏ mặt, nàng vốn định dùng câu này của “Mạnh Tử” nhưng trong phút chốc không nhớ được, chỉ nói đại ý, không ngờ lại bị chàng nhìn ra. Nếu luận về nghiên cứu học vấn, Gia Nhu sao có thể so được với vị tân khoa Tiến sĩ này, bèn nhanh chóng bỏ qua đề tài trên.
Lý Diệp hiểu được nàng đang an ủi mình. Thật ra, không phải chàng đối với người nhà nhạt nhẽo vô tình mà là giữa bọn họ có quá nhiều ngăn cách, ai cũng đều có những thứ mà bản thân muốn chiếm lấy. Còn đã nắm được trên tay lại càng không muốn đánh mất. Sinh ra trong thế gia đại tộc, nếu không thể làm người đứng đầu thì còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Từ trước đến nay chàng không tranh giành là vì không cần tranh, không có nghĩa là chàng không thắng nổi. Đến lúc chàng muốn tranh thì bất cứ ai cũng đừng hòng ngăn cản.
Bọn họ ra cửa, Vân Tùng đã chuẩn bị xe ngựa xong xuôi. Lý Diệp đỡ Gia Nhu lên xe, vừa định nhấc chân bỗng liếc thấy có người đứng phía sau con sư tử đá trước cửa, khom người cúi chào chàng. Chàng nói với Gia Nhu: “Nàng ở trên xe chờ ta một chút nhé.”
Gia Nhu gật đầu, tò mò nhìn ra từ cửa sổ xe ngựa. Là một nam nhân lạ mặt đứng trong góc, dáng người cao lớn, mặc một thân áo vải thanh sam bình thường, thái độ cung kính mười phần. Lý Diệp là một người chưa có chức quan, sao lại có người đi theo chàng chứ? Nhưng sau khi chàng nhập sĩ cần phải có vài người đắc lực bên cạnh để sai sử, có lẽ Lý Giáng đã sắp xếp cho chàng.
Gia Nhu không phải là người có lòng hiếu kỳ, đã buông mành xuống.
Lại nói, so với mấy vị Tiến sĩ cùng bảng khác, Lý Diệp đã quá mức nhàn nhã. Mấy hôm trước, Thôi Vũ Dung phái tỳ nữ đến tặng đồ cho nàng còn nói bây giờ Thôi Thời Chiếu đều mỗi ngày đi lại thăm viếng quan chủ sự của Lại Bộ và mấy vị quan lớn, hy vọng sẽ quen mặt. Lư thị muốn gặp hắn một lần quả thật còn khó hơn lên trời. Còn Lý Diệp không biết vì dự liệu trước hay đã từ bỏ mà mỗi ngày đều ngốc trong nhà, cũng chẳng thấy chàng gửi danh thiếp đến phủ nào hết.
Hay là chàng ấy cho rằng khảo hạch ở Lại Bộ dễ hơn so với khoa cử? Hoặc ỷ vào bản thân là con trai Tể tướng, nhất định rồi cũng sẽ có được một chức quan? Gia Nhu ngược lại cũng chẳng trông cậy Lý Diệp có bao nhiêu thành công, dù Lý gia có sụp đổ trong tương lai, nàng dùng của hồi môn nuôi Lý Diệp là không thành vấn đề.
Nhưng nếu chàng thật sự không muốn làm quan vậy lúc đầu cũng sẽ không cần đi thi. Nếu thi đỗ, chẳng lẽ lại không có lòng muốn thăng tiến?
Gia Nhu rất mong nhìn thấy thực lực chân chính của Lý Diệp, xem chàng có thể đi đến đâu.
Lý Diệp bước tới đằng sau sư tử đá, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Người này là thám tử phụ trách liên lạc giữa các nơi, Trương Hiến. Bởi vì nhóm thám tử trà trộn vào rất nhiều ngành nghề khác nhau nên tướng mạo rất bình thường. Trương Hiến thường không lộ diện mà chỉ phụ trách mang tin tình báo đến hộp ngầm, Lý Diệp sẽ định kỳ tới kiểm tra. Hắn tự mình đến tìm Lý Diệp nghĩa là có chuyện quan trọng.
Trương Hiến thuật lại mọi chuyện xong, Lý Diệp nhíu mày: “Hoài Tây Tiết độ sứ đã bí mật đến Trường An, hơn nữa đã gặp mặt Thư Vương?”
Trương Hiến gật đầu, nói: “Hoài Tây Tiết độ sứ giả làm thương nhân người Hồ đến Trường An, không kinh động đến quan phủ, tạm thời chưa biết được bọn họ sẽ làm gì. Tuy nhiên tối nay đội ngũ đuổi tà sẽ tiến vào Hoàng cung biểu diễn cho Thánh nhân xem, có thể có liên quan đến chuyện này hay không?”
Lý Diệp trầm ngâm trong chốc lát rồi thấp giọng phân phó: “Tiếp tục theo dõi phủ Thư Vương sát sao, phái thêm người đi phụ cận Hoàng thành tìm hiểu tin tức.” Chàng lấy từ trong tay áo ra một tấm danh thiếp đưa cho Trương Hiến, nâng giọng lên: “Ngươi đi giúp ta một chuyến.”
Trương Hiến đáp vâng, nhận lấy danh thiếp nhét vào ngực áo rồi cáo từ rời đi.
Lý Diệp trở lại trên xe ngựa, Gia Nhu hỏi: “Đó là ai vậy? Sao từ trước đến giờ chưa gặp qua?”
Lý Diệp nói: “Ta bảo hắn đi đưa danh thiếp, không phải là người quan trọng, nàng đừng để ý.”
Gia Nhu không hỏi nữa. Chàng có cách làm việc riêng, những lúc không muốn nhiều lời thì dù có ép hỏi cũng chẳng được gì. Thật ra, từ chuyện giường chiếu là Gia Nhu đã có thể cảm nhận được ham muốn khống chế của chàng rất mạnh. Bọn họ dùng tư thế gì, phải làm mấy lần đều do chàng định đoạt.
Có đôi khi Gia Nhu cũng không phục, bản thân đường đường là Quận chúa mà lại bị một người không có chức quan ép tới nghẹt thở. Nghĩ mà tức hà. Lúc trước ở Nam Chiếu đều là nàng khi dễ người khác, bây giờ tình hình thay đổi rồi.
Trong xe ngựa tuy có lò sưởi tay nhưng mùa đông khắc nghiệt, vẫn lạnh vô cùng. Gia Nhu sợ lạnh nên nhích đến gần Lý Diệp, chàng chỉ đơn giản duỗi tay ôm nàng. Đường cái bên ngoài đã rất náo nhiệt, nhà nhà thắp đèn, tiếng pháo trúc vang lên hết đợt này đến đợt khác. Các nhà đều đốt lò lửa(**) khiến bên ngoài tường viện sáng trưng, xua tan đi bóng tối.
(**)Phong tục đốt lửa trong đêm tất niên để soi sáng cho mọi người trong nhà làm lễ.
Trên đường còn có mấy đứa bé mặc áo mới vui đùa ầm ĩ chạy ào qua, tất cả đều an hoà vui sướng.
Vân Tùng dừng xe ngựa trong một ngõ nhỏ, đội ngũ đuổi tà đã bắt đầu diễu hành trên đường lớn. Một nam một nữ mang mặt nạ ông lão và bà lão hát bài từ “đuổi tà”. Phía sau bọn họ là một đám người mang mặt nạ con nít và mặt nạ quỷ, còn cả đội kèn trống. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn, không thể đếm xuể.
Hai bên đường là bá tánh đứng xem, rộn ràng nhốn nháo.
Có vài người bán hàng rong nhân dịp này bày hàng ra bán, phần lớn là mặt nạ đuổi tà. Trên mặt nạ vẽ đủ loại quỷ quái, ánh mắt trợn to lên, lộ ra răng nanh. Gia Nhu cầm một cái mặt nạ ướm thử lên mặt, vì mặt nàng quá nhỏ mà đeo mặt nạ to nên nhìn có vẻ buồn cười.
Nàng nghịch ngợm phát ra âm thanh dữ tợn, định dọa Lý Diệp. Lý Diệp lại chỉ cảm thấy nàng quá đáng yêu, trên mặt chàng là nụ cười dung túng nuông chiều.
“Lang quân mua một chiếc mặt nạ cho tiểu nương tử đi, để trừ tà tiêu tai.” Ông chủ nhiệt tình chào mời. Khách vãng lai đều thử thì nhiều mà mua lại ít, hắn thấy một đôi bích nhân trước mặt này có khí chất cao quý, tướng mạo bất phàm, nhất định là người xuất thân giàu có, trong tay sẽ không thiếu tiền.
Lý Diệp vừa định kêu Vân Tùng trả tiền, Gia Nhu vội vàng đè tay chàng lại, lớn tiếng nói: “Không mua không mua đâu, ta chỉ cảm thấy chơi vui nên mới cầm thử. Nếu thật sự mua về, nửa đêm nhìn thấy sẽ hù chết người đó. Bên kia có chỗ bán trang sức, ta qua đó nhìn xem.”
Gia Nhu buông Lý Diệp ra, thẳng tiến về phía bên đó, Lý Diệp bèn đi theo phía sau nàng. Nàng chưa bao giờ đi chợ đêm như thế này nên dạo Đông dạo Tây, tựa như một con bướm đang lưu luyến quên lối về.
Thế nhưng đồ bán trong chợ đêm đều dành cho bá tánh bình dân nên sẽ không có vật gì đặc biệt. Hơn nữa ban đêm đèn đóm lập loè, nhìn không rõ sẽ rất dễ mua nhầm hàng kém chất lượng. Lý Diệp vốn định nhắc nhở Gia Nhu nhưng thấy nàng thử thì nhiều mà mua chẳng bao nhiêu, nắm túi tiền rất chặt nên cũng không nói gì.
Chỉ là tướng mạo bọn họ như thế, đi trên đường khó tránh khỏi mọi người chú ý. Vài nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua bên cạnh đều không nhịn được mà nhìn họ. Lý Diệp không thích ánh mắt không kiêng nể gì của mấy nam nhân kia nhìn Gia Nhu. Thời này dân phong cởi mở, phụ nữ ra ngoài cũng không khó, thế nhưng những đại gia tộc vẫn sẽ không dễ dàng để nữ nhân xuất đầu lộ diện. Có lẽ đàn ông quyền cao chức trọng đều không thích nữ quyến trong nhà mình bị mơ ước.
“Gia Nhu?” Bên cạnh vang lên một giọng nữ mềm mại. Gia Nhu nghiêng đầu nhìn thấy Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung đang đi đến. Thôi Thời Chiếu mặc một thân trường bào màu vàng cam, dáng người cao ngất ung dung, vẻ ngoài thật xuất chúng. Mấy tiểu nương tử vừa nãy nhìn lén Lý Diệp giờ lại bắt đầu nhìn lén hắn.
Thôi Vũ Dung cũng vận một thân trang phục người Hồ lộ ra thân thể tinh tế lả lướt, diện mạo thanh tú đáng yêu.
Sau khi Gia Nhu gả đến Lý gia đã khá lâu không gặp nàng ấy nên giờ rất vui vẻ: “Biểu tỷ, hai người cũng đến xem nghi thức đuổi tà sao?”
Lý Diệp và Thôi Thời Chiếu chào hỏi lẫn nhau, tuy hai người ngoài mặt khách khí nhưng trên thực tế lại khá lãnh đạm. Lý Diệp biết rõ tâm tư Thôi Thời Chiếu nhưng cũng thấy rõ giáo dưỡng và xuất thân của hắn sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ. Mà Thôi Thời Chiếu không thích Lý Diệp chỉ là vì bản năng, không thích nổi. Có lẽ do Lý Diệp đạt được thứ mà hắn không chiếm được, hắn lại còn phải đè nén khao khát của chính mình.
Chuyện trên đời này càng kiêng dè cái gì sẽ càng gặp phải cái đó.
Hai cô gái lại không nhìn ra được mạch nước ngầm giữa hai người đàn ông, Thôi Vũ Dung thở dài, nói: “Phụ thân không có ở nhà, mẫu thân và tổ mẫu ngủ sớm rồi. Ta và huynh trưởng nhàn rỗi, thấy chán quá nên mới ra ngoài một chút, không ngờ vừa hay gặp hai người. Ta còn tưởng rằng gia phong Lý gia nghiêm ngặt, muội là cô dâu mới chắc có lẽ không đi được chứ.”
Gia Nhu cũng không ngờ có thể ra ngoài dạo chơi đêm giao thừa, chắc là Lý Diệp đã giúp nàng nói tốt một phen nên Lý Giáng mới đồng ý.
Thôi Vũ Dung kéo cánh tay Gia Nhu, cười nói: “Gặp được chính là duyên, chúng ta cùng nhau đi dạo nhé? Lý lang quân sẽ không để ý chứ ạ?”
Lý Diệp vốn đi cùng Gia Nhu đến đây, chỉ cần nàng vui vẻ thì sao cũng được, chàng ôn hoà nói: “Tất nhiên sẽ không.”
Chàng là công tử nhẹ nhàng ấm áp như ngọc, từ lời nói đến việc làm đều ưu nhã khiến người ta như tắm mình trong gió xuân. Thôi Vũ Dung nói vào tai Gia Nhu: “Gia Nhu, muội vậy mà lại gả cho một phu quân tốt. Hâm mộ muốn chết hà!”
Nếu là trước khi thành thân chắc chắn Gia Nhu sẽ bị nàng ấy nói đến mặt đỏ tai hồng, bây giờ tốt xấu gì da mặt cũng dầy được lên một chút, trả lời: “Nếu hâm mộ vậy tỷ nhanh tìm một phu quân gả đi, lập tức sẽ có phu quân thương tỷ.”
Thôi Vũ Dung gõ nhẹ lên mũi nàng: “Nhanh mồm dẻo miệng, nói không lại muội luôn.”
Thôi Thời Chiếu ở phía sau nói: “Dung Nhi, nếu muội đã có bạn đi cùng, ta về trước.”
“A huynh, huynh thật đúng là chán ngắt. Mới đi chưa được bao lâu đã về rồi.” Thôi Vũ Dung nói đầy bất mãn.
“Vốn là do muội một hai muốn kéo ta đi, ta không yên tâm muội đi một mình nên mới đi cùng. Làm phiền Lý huynh chút nữa đưa muội ấy về phủ nhé.” Thôi Thời Chiếu giơ tay lên bái, nói. Xưng hô của hắn thật khác lạ, hiển nhiên đã không xem Lý Diệp là biểu muội phu.
“Biểu huynh cứ an tâm.” Lý Diệp rộng lượng mà nói, xưng hô vẫn giống với Gia Nhu.
Thôi Thời Chiếu rời đi, Thôi Vũ Dung vẫn còn đứng nói thầm: “Hai người đừng để ý, gần đây tâm tình A huynh không được tốt. Mẫu thân và tổ mẫu vẫn luôn hối huynh ấy kết hôn, tất cả bà mối của Trường An đều đã đến nhà chúng ta một lần mà ai huynh ấy cũng chướng mắt. Phụ thân viết thư về mắng huynh ấy quá trời quá đất luôn.”
Lý Diệp nói một cách lạnh nhạt: “Có lẽ biểu huynh đã có người trong lòng nên không muốn tạm bợ.”
Thôi Vũ Dung vô thức liếc nhìn Lý Diệp một cái, sẽ không bị người này nhìn ra cái gì chứ? Thế nhưng thấy Lý Diệp giống như chỉ thuận miệng nhắc tới mới nhẹ nhàng thở ra. Thật ra, nàng chỉ đoán vậy thôi, tâm tư của A huynh giấu sâu như thế, ai mà nhìn ra được đâu.
Trong một tửu lâu cách nơi này không xa, trên lầu hai đã ngồi đầy ắp người, dưới lầu còn đám người xếp rồng rắn thành một hàng dài, đang chờ tới lượt mình. Từ nơi đây có thể xem rõ ràng đội ngũ đuổi tà, rất nhiều nhân vật nhà giàu có không muốn xuất đầu lộ diện nên ngồi tại đây xem.
Bên trong một nhã gian bố trí xa hoa, sàn được lót bằng thảm nhung, toàn bộ đồ nội thất đều làm từ gỗ lê vàng, Thư Vương và Thư Vương phi đang ngồi trên sập gỗ, giữa bàn ăn bày hơn mười loại bánh mứt điểm tâm, không cái nào giống cái nào. Thư Vương hãy còn uống trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra đường, thật ra bên ngoài đen như mực, nhìn không rõ lắm, chỉ biết là rất ồn ào náo nhiệt. Đã nhiều năm trôi qua, ông chưa bao giờ tiến cung vào đêm trừ tịch, chỉ ở trên đường xem lễ đuổi tà.
Những người trong cung kia đều không phải thân nhân của ông. Ông vĩnh viễn nhớ rõ bản thân mình là con trai của Chiêu Tĩnh Thái tử, vốn nên là cha ông làm Hoàng đế. Hoàng tổ mẫu của ông là Hoàng hậu còn mẹ của đương kim Thiên tử bất quá chỉ là một Chiêu nghi nho nhỏ.
Tất cả những gì ông đang làm chẳng qua chỉ vì muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.
Trong phòng thật an tĩnh, đối lập hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài. Thư Vương hỏi: “Sở Tương Quán sẽ khai trương một lần nữa sao?”
Thư Vương phi vội vàng trả lời: “Đại khái đến tháng Giêng có thể khai trương lại. Chuyện lần trước ảnh hưởng không nhỏ đến Sở Tương Quán, còn mất đi mấy cơ sở ngầm, phải tìm nhân thủ thêm lần nữa.”
“Còn không phải do ngươi và Tằng Ứng Hiền vô dụng ư? Bị cài người vào lúc nào cũng chẳng biết, suýt chút nữa đã mất vị trí Kinh triệu doãn rồi, khiến bổn vương phải tự thân xuất mã nữa.” Thư Vương liếc nhìn bà ta một cái, “Ta đã từng nói, cách làm việc của ngươi quá khoa trương. Có thời gian đối phó với Thôi Thanh Niệm còn không bằng làm chút chuyện có ích, đỡ chọc phiền toái cho bổn vương.”
Thư Vương phi đổ đầy mồ hôi lạnh, tay siết chặt trong ống tay áo, cúi đầu vâng dạ: “Thiếp thân cũng chỉ muốn giúp Vương gia chứ không dám có tư tâm nào khác ạ.”
“Chuyện ở Nam Chiếu tạm thời thả ra đi. Thân thể của Thánh nhân càng ngày càng yếu, ta phải nhanh chóng thu hồi mười vạn binh lực của Hà Sóc Tam Trấn để làm đại sự.”
Lúc này, Tề Việt gõ cửa bên ngoài, được sự đồng ý của ông mới tiến vào, hành lễ nói: “Bẩm Vương gia, Quảng Lăng Vương cầu kiến, đang ở dưới lầu ạ.”
Thư Vương có hơi bất ngờ: “A, vị này trái lại là khách ít đến. Sao hắn lại biết bổn vương ở đây?”
Tề Việt lắc đầu: “Thuộc hạ không biết. Vậy bảo hắn trở về ạ?”
Thư Vương giơ tay lên, nói: “Nếu đã tới vậy cũng không ngại xem hắn muốn nói gì. Ngươi tránh xuống trước đi.” Câu sau cùng là nói với Thư Vương phi. Trong xương cốt ông vẫn còn rất truyền thống, không thích phụ nữ xuất đầu lộ diện, cho rằng đó là đồi phong bại tục.
Thư Vương phi đứng dậy từ trên sập gỗ, đi đến phía sau một tấm bình phong ngồi xuống. Chỗ này ánh sáng không chiếu tới, từ bên ngoài sẽ không nhìn ra là có người.
Tề Việt lui ra ngoài, chỉ trong chốc lát, Quảng Lăng Vương đã bước vào nhã gian. Hắn hành lễ với Thư Vương, Thư Vương nâng tay lên mời hắn ngồi xuống.
Trên bàn có hai chén trà, còn cả mùi son phấn thoang thoảng trong không khí.
Lý Thuần cười nói: “Tiểu chất ở trong cung nghe Thánh nhân dạy bảo, sau khi nghe ngóng mới biết được là hoàng thúc đã chiếm được một vị trí tuyệt hảo để xem náo nhiệt bèn vội vàng chạy đến. Không quấy rầy hoàng thúc chứ?”
Thư Vương sai người tiến vào đổi trà một lần nữa rồi châm thêm trà cho hắn: “Sao vậy? Ta sợ Thái hậu và Thánh nhân lải nhải nên mới nhanh chân trốn ra, đang lo không có ai bầu bạn đây này.”
Hai người nói chuyện vô cùng khách khí, nếu ai không biết mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ cho rằng quan hệ chú cháu hai người cũng không tệ lắm, ai mà ngờ lại ngầm đấu đến chết đi sống lại. Bọn họ vì tôn nghiêm của Hoàng thất mới để lại cho đối phương chút thể diện cần thiết.
“Hôm nay ta tới đây là định bàn với hoàng thúc về chuyện của Hà Sóc Tam Trấn. Tam Trấn hùng cứ một phương, tự bố trí quan lại, ăn chặn thuế má, vẫn mãi là một mối họa lớn cho triều đình. Mỗi năm cần phải tập trung mười vạn hỏa lực ở giữa sông Hoàng Hà mới có thể khiến bọn họ không bước vào Quang Tây được nửa bước. Thế nhưng quân lương cho mười vạn binh sĩ này đã tạo thành gánh nặng thật lớn đối với quốc khố chúng ta, nếu mấy phiên trấn khác có phản loạn cũng không thể áp chế nổi. Cho nên tiểu chất nguyện cùng hoàng thúc chung tay thu về Tam Trấn.” Lý Thuần nói một cách đầy thành khẩn.
Thư Vương nghe hắn nói xong, chỉ cười nói: “Lời này của Quảng Lăng Vương đã quá nghiêm trọng rồi. Hà Sóc Tam Trấn hùng cứ mấy chục năm, đã cứng cáp từ lâu, muốn diệt trừ bọn họ là nói dễ hơn làm? Chỉ dựa vào sức của ta và ngươi, sợ là sẽ không làm gì được nhóm người đó.”
Lý Thuần nhìn ông ta: “Hoàng thúc đang lo lắng sau khi thu Tam Trấn về rồi ta sẽ đoạt binh quyền cùng ngài? Ta có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không động đến mười vạn người kia.”
Trong phút chốc, Thư Vương không nói gì, ánh mắt dừng trên người Lý Thuần mang theo vẻ nghiền ngẫm. Lý Thuần tới muốn hợp tác khiến ông ta rất bất ngờ. Lý Thuần không cần binh quyền càng khiến ông ta bất ngờ hơn. Nếu không cần binh quyền, hắn tốn công vô ích đối phó với Hà Sóc Tam Trấn để làm chi?
Đây có lẽ lại là chủ ý của Ngọc Hành đứng sau lưng kia, có ý đồ khác. Tuy nhiên, ông đang định đối phó với Hà Sóc Tam Trấn, thằng nhóc này không thêm phiền cũng là chuyện tốt.
“Hoàng thúc không cần trả lời ta vội, chờ khi ngài suy xét rõ ràng rồi lại phái người đến báo cho tiểu chất biết một tiếng là được.” Lý Thuần định đứng dậy cáo từ, Thư Vương đã lôi kéo cánh tay hắn, bảo hắn ngồi xuống: “Tối nay sẽ có trò hay, ngươi không muốn xem ư?”
Lý Thuần nghi hoặc nhìn ông ta, ánh mắt ông lại chỉ đặt lên nhóm người đuổi tà, mỉm cười mà không nói gì.
*
Gia Nhu và Thôi Vũ Dung vừa nói vừa cười cùng nhau đi về phía trước. Lý Diệp bị Gia Nhu vắng vẻ, chỉ có thể đi cùng Vân Tùng. Vân Tùng khó có khi nhìn thấy bộ dáng bị thiệt thòi này của lang quân bèn nói: “Là ngài tự mình đồng ý, giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”
Lý Diệp nhìn hắn một cái: “Ngươi học từ Ngọc Hồ đấy à? Càng lúc càng không biết lớn nhỏ.”
Vân Tùng vội vàng cúi đầu: “Tiểu nhân lỡ miệng ạ.”
Lý Diệp cũng không thật sự tức giận. Chàng giống với Gia Nhu, luôn rộng lượng đối với hạ nhân. Chỉ là tâm tình chàng hiện đang không tốt, vừa lúc Vân Tùng đụng phải.
Bọn họ đi ngang qua một sạp hàng trang sức bằng bạc, hàng hoá trên đó cũng không nhiều. Coi sạp là một bà lão, hình như hai mắt bị mù. Bà ấy nghe thấy tiếng bước chân bèn mời chào: “Mời khách quan nhìn xem, đều do con trai ta tỉ mỉ chế tác, không lừa già dối trẻ.”
Gia Nhu dừng lại, hỏi: “Con trai bà sao lại để bà bán hàng bên ngoài một mình thế?”
Bà lão đau buồn nói: “Hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, đôi mắt ta bị mù, nó lại sinh bệnh, không có tiền mua thuốc. Lão thân không còn cách nào khác nên chỉ có thể thừa dịp đêm giao thừa bày sạp hàng bán, hy vọng có thể kiếm chút tiền thuốc.”
Gia Nhu động lòng trắc ẩn bèn đưa túi tiền của mình cho bà lão: “Mấy món đồ này ta đều mua hết, số tiền này hẳn là đủ cho con trai bà chữa bệnh.”
Bà lão hai ba phát đã gói hết đồ trên sạp vào một bao đưa cho Gia Nhu, nói: “Ngài đúng là có tâm địa Bồ Tát! Ông trời sẽ phù hộ cho ngài.”
“Bà mau trở về đi thôi.” Gia Nhu nói xong thì ôm đồ đi tiếp về phía trước.
Lý Diệp đứng phía sau nhìn nhìn, muốn nói lại thôi. Bà lão này rõ ràng giả vờ, động tác thuần thục như thế làm sao mà là người mù được. Quả nhiên, Gia Nhu vừa đi khỏi thì bà ấy đã nhanh nhẹn cất túi tiền rồi chuồn mất. Thôi Vũ Dung nói: “Gia Nhu, sao muội lại đưa hết tiền cho bà ấy vậy, lỡ đâu họ giả vờ đáng thương lừa muội thì sao?”
“Vậy cũng đâu có gì? Bà ấy lớn tuổi rồi nhưng vẫn ngồi nơi đầu đường gió lạnh, hẳn là gặp chuyện không may. Số tiền này đối với muội chẳng đáng là bao, nếu có thể giúp được thì cho bà ấy, đâu có hại gì?”
Thôi Vũ Dung cười cười, trong chốc lát cũng không tìm được lời nào để phản bác. Có lẽ do dân phong Nam Chiếu thuần phác, mà bọn họ lớn lên ở Trường An, sinh ra nơi nhà cao cửa rộng, đã sớm trở nên tê liệt.
Lúc này, phía sau lưng các nàng truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, một đội ngũ Kim ngô vệ hơn trăm người bỗng nhiên vọt tới trên đường, phong tỏa hết đầu đường cuối ngõ. Sau đó Thần sách quân cũng xuất hiện bắt người khắp nơi. Bá tánh bỏ chạy tứ tán, đường phố vốn đang đông đúc lập tức trở nên thật hỗn loạn.
Lý Diệp dẫn hai cô gái đến một nơi tương đối an toàn. Chàng không khỏi nghi hoặc, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại kinh động cả hai bên Kim ngô vệ và Thần sách quân.
Gia Nhu nhìn thấy Điền Đức Thành chạy đến từ đằng trước bèn vội vàng gọi hắn lại: “Điền Trung Hầu!”
Mới đầu, Điền Đức Thành cho rằng mình nghe lầm, xoay đầu qua nhìn thấy là Gia Nhu đang đứng ven đường, hắn phân phó hai câu với binh lính phía sau rồi cất bước chạy tới: “Sao các người lại ở đây?”
Gia Nhu hỏi: “Chuyện này là sao vậy? Huy động nhiều người thế?”
Điền Đức Thành hạ giọng: “Tối hôm nay, sau khi đội ngũ đuổi tà tiến cung bỗng nhiên nhảy ra thích khách thành thích Thánh nhân. Thánh nhân bị doạ không nhẹ, Cấm vệ quân đã bắt được mấy tên tại đó, bọn chúng lại lập tức cắn lưỡi tự sát. Có hai tên chạy thoát nên hiện giờ đang lùng bắt toàn thành.”
Thôi Vũ Dung che miệng: “Ai mà lớn gan vậy, dám ở trước mắt bao người mà hành thích Thánh nhân?”
“Vẫn chưa biết được. Những tên đó võ nghệ cao siêu, không giống binh lính nhãi nhép mà giống như quân được huấn luyện chính quy hoặc là nội vệ hơn. Tối nay trên đường rất loạn, các người trở về nhanh đi.” Điền Đức Thành nói xong cũng không dám chậm trễ nữa, trở lại trong đội ngũ.
Lý Diệp cúi đầu suy tư, tuy rằng đội ngũ đuổi tà có thể tiến cung vào đêm giao thừa nhưng trong cung cũng canh phòng chặt chẽ hơn ngày thường. Lúc này mà ra tay hành thích thì tuyệt đối sẽ không có phần thắng. Nếu không phải thật sự muốn hành thích, đó chính là thủ thuật che mắt hoặc muốn giá họa. Mục đích của đối phương rốt cuộc là gì?
Gia Nhu kéo ống tay áo Lý Diệp: “Lang quân, nơi đây không nên ở lâu. Chúng ta đưa biểu tỷ về nhà trước nhé.”
Lý Diệp gật đầu, che chở cho hai nàng lên xe ngựa. Thế nhưng Kim ngô vệ ngăn lại, nói phải kiểm tra từng chiếc xe ngựa, trên đường kẹt thành một hàng dài. Thôi Vũ Dung có hơi bất an nắm lấy tay Gia Nhu, Gia Nhu an ủi nàng ấy: “Không sao đâu, chỉ kiểm tra theo thông lệ thôi mà.”
Lý Diệp ngồi bên cạnh đã chìm vào suy nghĩ, mãi cho đến khi Vân Tùng nói bên ngoài xe ngựa: “Đây không phải là Trưởng nội vệ ư? Sao ngài lại ở chỗ này vậy ạ?”
“Quảng Lăng Vương và Thư Vương đang ở phụ cận uống trà, vừa hay cũng bị kẹt lại. Lang quân đang ngồi trên xe à?” Phượng Tiêu hỏi.
Lý Diệp vén rèm lên, nhìn thấy ánh mắt Phượng Tiêu đã biết hắn có chuyện muốn nói, chàng bèn quay đầu nói với Gia Nhu: “Hai người chờ trên xe, không được lộn xộn, ta đến chỗ Quảng Lăng Vương và Thư Vương chào hỏi một tiếng sẽ trở về ngay.”
Lý Diệp đi ngay trong lúc này, hẳn là có chuyện quan trọng. Gia Nhu gật đầu nói: “Chàng đi đi, tự mình cẩn thận nhé.”
Lý Diệp xuống xe ngựa nhưng cũng không đi xa, chỉ cùng Phượng Tiêu đến một chỗ vắng vẻ bên đường. Bây giờ Phượng Tiêu mới nói: “Lang quân, có lẽ ngài đã biết chuyện Thánh nhân bị ám sát. Vừa có tin tức truyền đến, từ trên người một thích khách phát hiện ra ấn ký mơ hồ. Sau khi xem kỹ hẳn là gia huy của Thành Đức Tiết độ sứ.”
Thành Đức là một người trong Hà Sóc Tam Trấn, cai trị vùng U Châu. Em trai ruột Vương Thừa Nguyên của Thành Đức Tiết độ sứ Vương Thừa Tông đang ở Trường An làm con tin.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Phượng Tiêu chính là: “Vương Thừa Nguyên ở Hồng Lư Tự đã biến mất không thấy đâu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận