Gia Nhu dẫn Ngọc Hồ về viện của mình, lệnh cho Thu Nương lấy hòm thuốc đến rồi kéo Ngọc Hồ ngồi xuống bên cạnh. Một cái tát kia của Lý Sưởng không nhẹ, nửa bên mặt Ngọc Hồ đã sưng phồng cả lên.
Thu Nương hỏi: “Ngọc Hồ cô nương bị sao vậy ạ?”
“Không có chuyện gì, ngươi lui xuống đi.” Gia Nhu nói.
Ngọc Hồ thấy Gia Nhu lấy vải bông nhúng rượu thuốc, chuẩn bị đắp lên mặt mình thì vội vàng vươn tay: “Quận chúa, nô tỳ tự mình làm là được rồi ạ.”
“Em đừng nhúc nhích.” Gia Nhu tránh khỏi tay Ngọc Hồ rồi đắp khăn lên mặt nàng ấy, “Lưu Oanh là nhắm về phía ta, lại khiến em vô cớ bị liên lụy.” Gia Nhu luôn rất thương Ngọc Hồ, không bao giờ đánh chửi. Nguyên nhân chẳng những là tình cảm từ nhỏ đến lớn mà còn vì Ngọc Hồ đời trước cùng nàng đến Thái Châu đã ăn không ít khổ. Trường Bình biết không thể động đến nàng bèn liên tiếp trút giận lên Ngọc Hồ. Thế nên đời này gả đến Lý gia, Gia Nhu cũng muốn che chở cho nàng ấy.
Ngọc Hồ bụm mặt: “Nô tỳ không sao, chỉ không hiểu Lưu Oanh cùng Quận chúa không oán cũng chẳng thù, vì sao lại phải hãm hại ngài chứ? Nếu nói do chuyện của Nhị nương tử thì cả phu nhân và Huyện chủ cũng có đi khuyên bảo, không nên chỉ nhằm vào ngài. Hơn nữa, lấy thân phận của nàng ta, cho dù có mang thai cũng phải hiểu không thể làm ngài lay chuyển mảy may? Nàng ta lại làm ầm lên như thế là có mục đích gì?”
Gia Nhu lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng nếu nàng ta đã dám làm thế nhất định là chẳng sợ gì. Trừ bỏ đứa bé ra, nàng ta hẳn vẫn còn lợi thế khác nữa. Thế nên khi át chủ bài của nàng ta vẫn chưa lộ ra hoàn toàn thì một sự nhịn là chín sự lành.”
Gia Nhu chỉ cần nhớ đến ánh mắt Lưu Oanh nhìn Lý Diệp hôm mới vào phủ kia đã cảm thấy cả người không được thoải mái. Chắc chắn Lý Giáng đã phái người điều tra lai lịch Lưu Oanh, nếu có vấn đề gì thì đã không cho phép nàng ta ở lại. Lý Sưởng là người chốn quan trường, càng sẽ không tuỳ tiện bị một nữ tử bắt chẹt.
Khẳng định phía sau chuyện này có nguyên do nào đó mà chính bọn họ cũng không biết.
Gia Nhu tự nhận mình không phải là kiểu người thông tuệ nhưng vẫn có tính nhẫn nại. Sau khi trọng sinh, thứ mà nàng có thể dựa vào cũng chỉ là những sự kiện mà nàng biết trước mấy năm. Nàng không thể nhìn thấu nhân tâm, chỉ có thể cố gắng hết sức để không mang phiền toái thêm cho Lý Diệp. Nàng lớn lên trong hoàn cảnh đơn giản nhưng những mối quan hệ trong thế gia đại tộc rất dây mơ rễ má. Đây chính là điều mà nàng ngộ ra được trong mấy ngày gả về Lý gia.
Cho dù nàng là Quận chúa, Vương Tuệ Lan là Huyện chủ thì bất quá chỉ là một mảnh lá cây trên thân đại thụ Lý thị này thôi.
“Còn vị Huyện chủ ở Đại phòng kia nữa, sao lại làm thế? Ngày thường giả bộ thành cái kiểu thông tình đạt lý, nô tỳ còn tưởng nàng ta là người tốt chứ, vậy mà trong lúc mấu chốt lại bỏ đá xuống giếng. May mắn lang quân đã ra mặt, nếu không còn chẳng biết hôm nay sẽ quậy tới mức nào nữa.” Ngọc Hồ tức giận bất bình nói, “Xem như nô tỳ đã nhìn thấu, trong nhà này ấy à, ngoại trừ lang quân ra thì chẳng có ai là người tốt hết á!”
Gia Nhu bị bộ dáng nàng ấy chọc cười: “Người có thể sinh tồn trong đại gia tộc như thế này làm gì có ai đơn giản chứ? Nhìn thấu cách làm người của họ, sau này ứng đối cẩn thận là được. Tóm lại, có một Quận chúa là ta ở đây, cái mạng nhỏ của em vẫn sẽ an toàn. Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay không cần em hầu hạ.”
“Đa tạ Quận chúa!” Ngọc Hồ đứng dậy hành lễ, đi đến ngoài cửa vừa lúc gặp Lý Diệp và Vân Tùng cùng đi tới. Ngọc Hồ vội vàng tránh ra, Lý Diệp thấy nàng ấy dùng vải bông che lại nửa bên mặt bèn hỏi: “Thương thế có nghiêm trọng không?”
Ngọc Hồ được quan tâm mà lo sợ, nhanh chóng trả lời: “Quận chúa đã thoa thuốc cho nô tỳ rồi, không sao ạ.”
Vân Tùng nhíu mày nói: “Nhị lang quân này xuống tay cũng quá nặng đi, tại sao lại có thể đánh một cô gái chân yếu tay mềm như thế…. Nếu để lại sẹo trên mặt thì phải làm sao đây?”
Lý Diệp liếc hắn một cái, hắn vội vàng ngậm miệng không nói nữa.
“Chỗ của ngươi không phải có thuốc giảm đau tiêu sưng hay sao? Đi lấy đưa cho Ngọc Hồ đi.” Lý Diệp ra lệnh.
Lúc này Vân Tùng mới nhớ chực ra, nói với Ngọc Hồ: “Đúng rồi, thuốc kia tốt lắm, qua hai ngày là khỏi. Ngươi chờ đây, ta đi lấy cho ngươi nha.” Nói xong đã chạy vụt ra ngoài.
Gia Nhu đang thay quần áo trong phòng, nghe động tĩnh biết Lý Diệp đã trở lại. Nàng chỉ vừa mới mặc áo lót, còn chưa kịp buộc lại dây lưng thì cánh cửa đã mở nhẹ, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Có thể không bẩm báo mà đã trực tiếp bước vào chỉ có mỗi Lý Diệp.
Nàng vội vàng nói: “Chàng từ từ, ta đang thay quần áo.”
Nhưng nàng vừa dứt lời, Lý Diệp đã đi đến phía sau bình phong. Nàng luống cuống chân tay, quay phắt người: “Chàng, cái người này!”
“Còn chỗ nào mà ta chưa thấy qua hay sao?” Lý Diệp cười nói.
Tóc nàng rũ xuống một bên lộ ra phần cổ trắng như tuyết, độ cong tựa như trăng non, trên thân thể còn tỏa ra mùi hoa không biết tên. Lý Diệp bỗng nhiên cảm thấy khô nóng bèn đến gần rồi ôm nàng vào lòng: “Hôm nay đã để nàng chịu thiệt thòi rồi.”
Gia Nhu bị chàng ôm lấy nên thuận thế dựa vào ngực chàng, nhẹ giọng nói: “Cũng không gọi là thiệt thòi. Đối với ta mà nói thì bọn họ thế nào cũng chẳng quan trọng, chỉ cần chàng đứng về phía ta là được. Khi chàng mới bước vào, không hỏi xảy ra chuyện gì mà đã tin tưởng ta không đẩy ngã Lưu Oanh sao?”
“Vậy thì cũng không phải. Trước khi ta vào phòng, Tiểu Ngư có ngăn ta lại, nói hết những chuyện con bé chứng kiến cho ta nghe nên ta mới biết nàng bị oan uổng.” Lý Diệp cố ý trêu nàng.
Gia Nhu xoay người đẩy nhẹ chàng ra, giận dỗi: “Nếu Tiểu Ngư không nói cho chàng biết thì chàng sẽ cảm thấy là ta đã đẩy Lưu Oanh? Mệt cho ta lúc ấy còn thấy rất cảm động nữa chứ.”
Lý Diệp bật cười khẽ, tự nhiên lại cảm thấy thích nàng giương nanh múa vuốt như thế này, duỗi tay ôm lấy nàng: “Gạt nàng thôi. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta đều tin tưởng nàng vô điều kiện.”
Gia Nhu ngây ngốc: “Nếu có một ngày nào đó, ta thật sự lừa chàng thì sao?”
Lý Diệp không trả lời mà chỉ cúi đầu hôn môi nàng. Chàng mê luyến nàng đến thế, đừng nói là nói dối, cho dù nàng bắt uống rượu độc có lẽ chàng cũng sẽ uống.
Mới đầu chàng chỉ nghĩ hôn nhẹ chút rồi thôi, thế nhưng nàng lại bạo gan vươn đầu lưỡi khiêu khích chàng. Chàng bèn dứt khoát bế ngang nàng lên, bước về phía giường, giọng nói đã thay đổi: “Nguyệt sự đã kết thúc rồi?”
Gia Nhu đỏ mặt gật gật đầu.
Bên kia, Lý Sưởng đỡ Lưu Oanh về phòng, vẫn cảm thấy không yên tâm nên bảo tỳ nữ đi mời đại phu đến xem. Lưu Oanh dựa vào ngực Lý Sưởng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ngực thuận khí cho hắn: “Lang quân, ta thật sự không sao, đứa bé cũng tốt.”
“Vừa rồi ở chính sảnh, vì sao nàng lại cản ta? Rõ ràng nàng chịu thiệt mà Tứ phòng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Chỉ bởi vì Mộc Gia Nhu là Quận chúa nên phải cho qua dễ dàng như vậy.” Lý Sưởng đau lòng Lưu Oanh, lại cảm thấy phụ thân xử sự bất công, thiên vị cho Tứ phòng rõ rành rành nên tích tụ trong lòng.
Lưu Oanh ghé vào trong ngực hắn, giọng nói nũng nịu: “Thật ra ta có chịu chút oan ức cũng không sao, quan trọng là ngài có thể nhận rõ hiện thực.”
Lý Sưởng nâng cằm nàng lên, đôi mắt híp lại: “Ý nàng là gì?”
Lưu Oanh nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Trước đây ta đã nói với ngài rằng Tứ lang quân về nhà sẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ ngài đã nhìn ra chưa? Tướng công có bao nhiêu thiên vị hắn, ngay cả cháu trai mà ông ấy đã mong thật lâu thiếu chút nữa xảy ra chuyện cũng có thể đè xuống. Ngài nói thêm một thời gian nữa, Tứ lang quân có thành tựu trong chốn quan trường thì Lý gia còn chỗ cho ngài sao? Chỉ sợ Tứ phòng mà sinh được cháu đích tôn, đối với ngài mà nói chính là một uy hiếp to lớn.”
Lưu Oanh nói một hơi đã đâm trúng chỗ đau của Lý Sưởng khiến hắn nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên âm trầm.
Lưu Oanh vuốt mặt hắn: “Nhưng mà ngài cũng không cần lo lắng. Kỳ khảo hạch ở Lại Bộ so với khoa cử còn khó hơn, không phải ta đã từng nói với ngài rồi đó sao? Ta có một vị thế thúc(*) rất có uy tín ở Lại Bộ. Chỉ cần không để cho Tứ lang quân nhập sĩ, ngài vĩnh viễn sẽ là người con trai đắc lực nhất của Tướng công.”
(*)Thế thúc: người quen bậc lớn tuổi nhưng không có quan hệ huyết thống.
Lý Sưởng véo cằm nàng ta: “Vị thế thúc này của nàng thật đúng là thần thông quảng đại, chuyện phiền toái trước đây của ta cũng do ông ấy dàn xếp. Vì sao nàng lại không chịu nói cho ta biết đó rốt cuộc là vị đại nhân nào? Ta cũng tiện đến cửa bái tạ.”
Lưu Oanh nằm trên đùi hắn, cười nói: “Vị thế thúc đó của ta làm người khiêm tốn, không muốn để lang quân báo đáp, cũng không cho ta nói ra thân phận của ông ấy, ngài đừng có hỏi nữa mà. Năm xưa, ông ấy đã từng chịu ân của phụ thân ta nên đặc biệt quan tâm đến ta. Nhưng mà vì tị hiềm nên người ngoài không ai biết đến mối quan hệ này hết. Nói tới nói lui thì ông ấy ra tay giúp ngài còn không phải do một đống lời hay của ta ư? Chuyện lần này nếu thành, ngài cảm tạ ta thế nào đây?”
Lý Sưởng nhếch miệng cười cười: “Làm nàng lại sinh thêm một đứa nữa cho ta?”
Lưu Oanh đánh yêu lên tay hắn: “Ghét quá à, ngài thật không đứng đắn gì hết trơn….”
Hai người thân thiết trong chốc lát, tỳ nữ bên ngoài đến bẩm báo nói Quách Mẫn mời Lý Sưởng qua. Lý Sưởng vốn không muốn đi nhưng Lưu Oanh khuyên nhủ: “Nàng ấy là chính thê của ngài, nếu ngài không qua đó sẽ khó mà ăn nói. Ngài vẫn nên đi qua nhìn xem, đỡ cho lát nữa Tướng công lại la rầy ngài.”
“Vẫn là Oanh Oanh của ta hiểu chuyện nhất, tối nay ta sẽ thưởng cho nàng nha.” Lý Sưởng hôn lên mặt Lưu Oanh một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Lưu Oanh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nơi mới bị hắn hôn hít, ánh mắt dần lạnh lẽo.
Buổi tối lúc khai tiệc, Trịnh thị nghe kiến nghị của Gia Nhu xong, sau khi tỉ mỉ trang điểm một phen khiến cả người như trẻ ra đến mười tuổi. Lý Giáng nhìn bà: “Sao bà lại ăn mặc thành như vậy?”
Trịnh thị ngồi xuống: “Không thể sao? Nữ tử vì người mình thương mà trang điểm. Thiếp thân không có người thương kia nên chỉ có thể đối tốt với bản thân mình chút thôi.”
Khi bà không nói những lời vâng vâng dạ dạ như trước đây, ngược lại cảm thấy tự tin hơn nhiều. Lý Giáng nhìn bà thêm một cái rồi mới dời ánh mắt đi.
Bởi vì chuyện xảy ra vào ban ngày nên dù tiệc tối có phong phú ngon miệng đến thế nào cũng khó có thể che giấu không khí xấu hổ. Cả nhà quanh năm suốt tháng có được dịp tề tựu, vậy mà trong bữa tiệc lại yên tĩnh không một tiếng động, không ai trò chuyện với ai. Gia Nhu bị cuốn hút bởi mỹ thực phong phú, nàng luôn luôn rộng lượng nên cũng không quản người khác thế nào.
Lưu Oanh không có tư cách tham gia bữa tiệc này, một lòng Lý Sưởng đều đặt trên người nàng nên chỉ ăn hai ba miếng, uống một chén rượu bèn lấy cớ rời khỏi.
Lý Giáng cũng không ngăn được hắn, biết hắn còn tức chuyện ban ngày, cho rằng ông xử sự bất công.
Quách Mẫn thấy cảnh Lý Sưởng vội vàng rời đi biết hắn là gấp không chờ nổi mà đi tìm con ả Lưu Oanh kia. Lưu Oanh lớn lên quả thật xinh đẹp nhưng theo tính tình Lý Sưởng thì dù một nữ nhân có đẹp đi chăng nữa cũng không thể níu chân hắn được. Giữa hai người này chắc chắn còn có chuyện gì đó không thể phơi bày. Trước mặt mọi người, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn không phát tác. Dù sao mùng Hai nàng sẽ quang minh chính đại về nhà mẹ đẻ, mắt không thấy tâm không phiền.
Vào lúc này, Vương Tuệ Lan nâng chén lên, cười nói với Gia Nhu: “Chuyện hôm nay cuối cùng coi như chỉ là hiểu lầm. Ta lấy trà thay rượu, nhận lỗi với Tứ đệ muội.”
Vương Tuệ Lan quen làm người tốt, tát một cái lại cho một quả táo nên ai cũng đều ca tụng nàng hiền huệ. Hơn nữa, nàng nói “coi như chỉ là hiểu lầm”, ngụ ý vẫn nói Gia Nhu đẩy Lưu Oanh.
Trước mặt Gia Nhu vốn đặt một bình rượu trái cây nhưng không biết đã bị ai cầm đi, nàng chỉ có thể giơ lên cái chén trống rỗng, nhàn nhạt nói: “Đại tẩu luôn luôn xử sự công chính, lời này có hơi quá rồi.”
Câu nói của Gia Nhu hàm chứa một tia châm chọc, Vương Tuệ Lan xấu hổ cười cười, sau khi uống xong thì đặt chén xuống. Hôm nay nàng làm vậy cũng là vì muốn thử xem điểm mấu chốt của mọi người trong nhà đến đâu. Phản ứng của Lý Giáng và Lý Diệp đều nằm trong dự liệu của nàng nhưng thái độ Lý Sưởng lại khiến nàng hơi bất ngờ. Một đứa thiếp mà thôi, Lý Sưởng lại vì bảo vệ nàng ta mà suýt chút nữa xé rách mặt với Mộc Gia Nhu. Lưu Oanh này rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt để khiến hắn coi trọng như thế?
Mặc kệ nói sao đi nữa thì Lý Diệp mới về nhà có mấy tháng thôi, tâm Lý Giáng rõ ràng đã nghiêng về phía hắn.
Hoặc phải nói là, trong lòng Lý Giáng vẫn luôn thiên vị đứa con trai út này nhất, chỉ là không có thời cơ thích hợp khiến hắn trở về. Chờ đến ngày Lý Diệp có thể chèo chống Lý gia, Đại phòng và Nhị phòng đều sẽ không còn chỗ dung thân. Vốn dĩ năm xưa Lý Giáng cũng chẳng phải là người mạnh nhất trong Triệu Quận Lý Thị, tài nguyên của thế gia đại tộc thường chỉ dồn cho người ưu tú nhất. Vì Lý Giáng lên làm Tể tướng nên mới có thể nắm trong tay toàn bộ tài nguyên tốt nhất trong gia tộc.
Tuy giữa Lý Huyên và Lý Sưởng cũng tồn tại sự cạnh tranh nhưng rốt cuộc là cùng một mẹ, lại một văn một võ, cho dù một trong hai người đắc thế cũng sẽ không mặc kệ người kia. Thế nhưng Lý Diệp lại khó nói lắm.
Tâm tư Vương Tuệ Lan đã xoay hết mấy vòng, Gia Nhu vẫn đang còn loay hoay tìm rượu trái cây của nàng, tìm từ trên bàn đến dưới bàn.
Lý Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng bên dưới ống tay áo, hỏi: “Nàng đang tìm gì thế?”
“Chàng có thấy ai lấy rượu trái cây của ta không?” Gia Nhu hỏi, “Rõ ràng mới vừa rồi còn ở trên bàn ăn của ta.”
“Không được uống rượu.” Lý Diệp lời ít ý nhiều khuyên ngăn.
Gia Nhu thế mới biết là do Lý Diệp giấu đi, bất mãn lên tiếng: “Đó là rượu trái cây, uống sẽ không say đâu. Ta chỉ nếm một xíu thôi?” Sau khi gả đến Lý gia, nàng ngay cả bầu rượu cũng không được sờ qua. Nghĩ là ăn Tết, vả lại chỉ là rượu trái cây thôi, uống một ít cũng chẳng sao, nào ngờ Lý Diệp lại quản nghiêm đến vậy.
Lý Diệp nghiêng đầu nhìn nàng, thái độ kiên quyết: “Chỉ cho phép uống trà.”
Gia Nhu thở dài, ngoan ngoãn rót trà vào chén. Xong đời, cứ như vậy mãi thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị Lý Diệp xơi tái luôn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận