Huynh đệ Vương Thừa Nguyên đều là người Khiết Đan, tinh thông ngôn ngữ biên giới phía Bắc, đang làm phiên dịch ở Hồng Lư Tự(*). Lúc sinh thời, phụ thân của hắn được phong là Quốc công, hắn luôn đọc sách ở Quốc Tử Học, ăn, mặc, ở, đi lại đều không khác gì những quý công tử bình thường. Hắn còn hay cùng một vài thi nhân nâng cốc vui mừng, thảo luận thi từ ca phú, cũng có một số bài thơ lưu truyền bên ngoài, xem như có chút danh tiếng ở Trường An.
(*)Hồng Lư Tự là một trong những đền thờ của Hoàng thất, dùng để tiến hành các buổi nghi lễ quốc gia, cúng bái, hành hương….. ngoài ra còn là nơi tiếp nhận cống phẩm, quà tặng của sứ giả các nước.
Vương Thừa Tông dưới gối không con, đã vài lần dâng thư thỉnh cầu cho ấu đệ được trở về U Châu nhưng đều không được Thiên tử cho phép. Sau khi gặp phải nhiều khó khăn, thái độ Trinh Nguyên Đế đối với phiên trấn đã mềm hoá, nhiều năm nay không sử dụng vũ lực mà là thoả hiệp chiêu an. Nếu muốn ông ấy hạ quyết tâm đối phó với Hà Sóc Tam Trấn thì phải khiến ông ấy cảm thấy tính mạng đang bị uy hiếp.
Vụ ám sát tối nay thoạt nhìn là Vương Thừa Nguyên cùng quân binh của Thành Đức Tiết độ sứ nội ứng ngoại hợp, giúp đỡ hắn chạy khỏi Trường An. Trên thực tế là mượn vụ ám sát này khiến cho sóng to gió lớn. Chờ đến ngày mai, tất nhiên sẽ có một đám triều thần ở bên châm ngòi thổi gió, triều đình cuối cùng sẽ dốc hết sức lực cả nước đi thảo phạt Thành Đức Tiết độ sứ một cách đường hoàng.
Vốn dĩ Thành Đức Tiết độ sứ có thực lực yếu nhất trong Hà Sóc Tam Trấn, ôm lòng phản loạn cũng không mãnh liệt như Nguỵ Bác và Lư Long. Chỉ cần chia rẽ thành công Tam Trấn rồi lại đánh bại từng người một thì thế lực của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tan rã. Thư Vương đi một bước này thật sự là cao minh. Chỉ có Vương Thừa Nguyên làm một con dê thế tội, sợ là đến chết cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Phượng Tiêu thấy Lý Diệp không nói lời nào bèn thấp giọng hỏi: “Lang quân, Quảng Lăng Vương muốn ta hỏi ngài xem có cần áp dụng hành động gì không?”
Lý Diệp lắc đầu, chỉ nói mấy chữ: “Án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.” Tuy chàng biết Vương Thừa Nguyên vô tội nhưng đấu tranh chính trị là không thể tránh khỏi hy sinh. Huống hồ khó có khi mục đích của bọn họ và Thư Vương giống nhau, chỉ cần đứng ngoài theo dõi là được rồi. Chết một người Vương Thừa Nguyên, họ cũng không thể làm gì.
Phượng Tiêu trở lại tửu lâu, Lý Thuần vừa lúc từ trong nhã gian đi ra, vẻ mặt hơi giật mình. Hắn trao đổi ánh mắt với Phượng Tiêu rồi hai người cùng nhau xuống lầu rời đi.
Trong nhã gian, Thư Vương phi đi ra từ phía sau bình phong, hỏi một cách đầy khó hiểu: “Sao ngài lại nói toàn bộ mọi chuyện cho Quảng Lăng Vương biết thế? Ngài không sợ hắn tố giác ư?”
Thư Vương cười nhạt: “Tố giác ta? Nó có chứng cứ không? Thích khách bị bắt trong cung là quân binh của Thành Đức Tiết độ sứ, Vương Thừa Nguyên đang bị truy nã khắp nơi, ngày mai, hơn phân nữa sẽ thành một khối thi thể. Ta nói cho nó nghe chính vì muốn cho nó khó chịu đấy.”
Thư Vương phi vẫn không hiểu lắm, khó có khi Thư Vương vui vẻ nên mới giải thích: “Quảng Lăng Vương vốn có hiền danh, hắn tự xưng con đường mình đi là chính đạo, khinh thường dùng những thủ đoạn nham hiểm ti tiện kia. Nhưng mà triều đình và hoàng quyền làm sao lại không dính máu tanh và sự đen tối? Nếu muốn đụng đến Hà Sóc Tam Trấn, âm mưu và hy sinh là không thể tránh được. Không thì làm sao mới khiến Thánh nhân hạ quyết tâm đây? Lý Thuần biết rõ kế hoạch của ta, chắc chắn sẽ bị lương tâm giày vò. Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Thừa Nguyên chết mà lại không thể cứu hắn được.”
“Thiếp thân nghe nói Vương Thừa Nguyên còn từng đến phủ Quảng Lăng Vương làm khách nữa đó. Quảng Lăng Vương luôn chiêu hiền đãi sĩ, ngưỡng mộ nhân tài. Lần này quả thật đã đẩy hắn vào thế khó xử rồi.” Thư Vương phi cười nói.
“Lý Thuần quá trọng tình cảm, người trọng tình cảm thường sẽ không đủ tàn nhẫn.” Thư Vương xoa xoa trán, “Nó đều muốn che chở cho những ai đi theo nó. Nhưng mà che chở mấy kẻ vô dụng, ngoài việc lãng phí thời gian và tiền bạc thì nó được gì đâu? Muốn làm Hoàng đế, trước tiên cần phải làm người bạc tình bạc nghĩa nhất trên đời này mới được.” Giọng nói của ông có phần trào phúng.
“Hai kẻ chạy thoát từ trong cung có bị thương nặng lắm không ạ?”
Lý Mô cảm thấy hôm nay bà ta hơi nhiều lời nhưng cũng không ngại chỉ giáo: “Một tên trong đó là Tề Việt sắp xếp, người một nhà. Một tên khác chính là Ngu Bắc Huyền, y đã có cách thoát thân.”
Thư Vương phi chấn động, tiến cung hành thích Thiên tử vậy mà lại là Hoài Tây Tiết độ sứ? Nhưng ngẫm lại, nếu ngay cả điều này mà cũng không làm được thì có lẽ sẽ không được Lý Mô trọng dụng. Ám sát Thiên tử là việc rất cơ mật, giao cho người khác, Lý Mô cũng không có cách nào yên tâm hoàn toàn.
Nếu Ngu Bắc Huyền thất bại, Lý Mô nhiều nhất là mất đi một quân cờ, người do Tề Việt an bài sẽ phủi sạch sẽ cho phủ Thư Vương. Nếu Ngu Bắc Huyền thành công thì xem như một nước cờ tốt, nhưng y sẽ bị Lý Mô nắm nhược điểm ám sát Thiên tử trong tay. Từ xưa đến giờ, bà biết tâm tư Lý Mô thâm sâu nhưng không ngờ lại sâu đến mức như thế, ngay cả lòng người cũng bị ông ta tính toán hết rồi.
Rõ ràng trong phòng có chậu than ấm áp nhưng lòng bàn tay Thư Vương phi đều là mồ hôi, sau lưng ớn lạnh từng hồi. Nếu bản thân bà vô dụng, chỉ sợ sẽ giống như cỏ dại bị ông ta vứt bỏ vậy, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
“Sắc trời đã tối, ngươi về trước đi. Bổn vương ngồi lại đây trong chốc lát.” Lý Mô lạnh nhạt nói.
Thư Vương phi hành lễ, cung kính lui ra ngoài. Một tỳ nữ đến bên cạnh bà ta, thì thầm vài câu. Thư Vương phi hoảng hốt, cách xa nhã gian một chút mới hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Tỳ nữ lắc lắc đầu: “Không biết ạ, nhưng hẳn là không sai. Chuyện này có nên bẩm báo cho Vương gia biết không?”
“Không cần.” Thư Vương phi giơ tay ngăn lại. Nếu đây là sự thật thì Vương Thừa Nguyên hẳn sẽ dùng hết toàn lực xin giúp đỡ, bà rất muốn xem, kế tiếp mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào.
*
Lý Diệp trở lại trên xe ngựa, Gia Nhu còn đang an ủi Thôi Vũ Dung. Xưa nay nàng gan lớn, lần trước gặp thích khách ở Li Sơn cũng không kinh hoảng chút nào. Đối với Thôi Vũ Dung mà nói, tình cảnh binh hoang mã loạn trước mắt đã đủ dọa đến nàng ấy rồi.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Gia Nhu hơi vén mành cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài, nói: “Hình như binh sĩ càng lúc càng nhiều thì phải.”
Lý Diệp ngồi đối diện nàng, kiên nhẫn giải thích: “Vừa rồi ta nghe Quảng Lăng Vương nói một người là con tin ở Hồng Lư Tự đã biến mất, hắn bị nghi ngờ có liên quan đến vụ ám sát nên đang bị lùng bắt toàn thành. Có lẽ đã tụ lại cùng với nhóm người bắt thích khách nên mới ầm ĩ như vậy. Trường An thành tối nay chắc sẽ không được yên giấc.”
Gia Nhu gật đầu rồi cũng không để trong lòng. Đêm trừ tịch vốn là lúc cả nhà đoàn viên vui vẻ, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Sớm biết thế còn không bằng họ cứ ngoan ngoãn ngốc trong phủ, ít nhất không phải bị kiểm tra.
Thôi Vũ Dung lại bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: “Là con tin nào thế?”
Lý Diệp cũng không giấu diếm: “Đệ đệ của Thành Đức Tiết độ sứ, Vương Thừa Nguyên. Hắn vốn ở trong Hồng Lư Tự, vậy mà sau khi vụ ám sát phát sinh đã có quan viên bẩm báo trong cung, nói không biết hắn đã đi đâu.”
Ngón tay Thôi Vũ Dung siết chặt, gương mặt “soạt” một cái trắng bệch: “Trong chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì hay không? Hắn tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như thế.”
Lý Diệp thấy thần sắc nàng ấy không thích hợp, bèn hỏi: “Ngươi có quen biết với hắn ư?”
Thôi Vũ Dung gật đầu: “Hắn là bằng hữu của A huynh, đã từng đến thăm nhà vài lần nhưng chỉ bàn đến thi từ ca phú. Hắn là một người lòng dạ thẳng thắn, cũng rất cảm kích Thánh nhân hậu đãi hắn, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo đó đâu.”
Lý Diệp biết Vương Thừa Nguyên vô tội, tối nay huy động nhiều Cấm vệ quân như vậy, chỉ sợ Vương Thừa Nguyên có chạy đằng trời. Đôi khi, chàng cũng cảm thấy mình máu lạnh, chỉ vì đạt đến mục đích mà có thể trơ mắt nhìn một người vô tội bị uổng mạng. Thế cho nên chàng không thể nào nói cho Gia Nhu biết mình là ai, đang làm những gì bởi vì bản thân mình như vậy không xứng ở bên cạnh nàng.
Gia Nhu nghe hai người họ nói chuyện, cứ cảm thấy cái tên Vương Thừa Nguyên này rất quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi nhưng trong phút chốc lại nghĩ không ra.
Sau khi xe ngựa bị Kim ngô vệ kiểm tra, rốt cuộc cũng an toàn chạy về hướng Thôi phủ. Dọc theo đường đi, sắc mặt Thôi Vũ Dung rất kém. Tới cửa Thôi phủ, nàng ấy mới mở miệng: “Gia Nhu à, muội có thể đi vào cùng ta không? Ta hơi sợ.”
Gia Nhu thấy ngón tay nàng ấy run rẩy hết cả lên, bèn gật đầu nói: “Được, muội đưa tỷ vào trong.” Nàng nói xong cũng không nhìn Lý Diệp mà đỡ Thôi Vũ Dung xuống xe ngựa.
Hình như Thôi phủ vẫn chưa biết chuyện phát sinh trong cung, tất cả đều rất an bình. Trở lại phòng, Thôi Vũ Dung bảo tỳ nữ lui ra ngoài hết rồi bỗng nhiên bắt đầu cởi áo.
“Biểu tỷ, tỷ làm gì thế?” Gia Nhu hỏi.
Thôi Vũ Dung thấp giọng nói: “Gia Nhu, không dối gạt muội, Vương công tử chính là người trong lòng ta. Chàng ấy nói sau khi trở lại U Châu báo với huynh trưởng thì sẽ cho người tới cầu hôn. Hiện tại lại bị Cấm vệ quân lùng bắt khắp thành, ta sợ chàng ấy….” Đôi môi Thôi Vũ Dung trắng bệch, không nói nên lời.
Gia Nhu hoảng sợ: “Chuyện hai người bên nhau, cữu mẫu cũng không biết?”
Thôi Vũ Dung gật đầu, giọng nói gấp gáp: “Ta lo chàng ấy muốn rời khỏi Trường An nên mới bị người lợi dụng. Ta biết chàng đang trốn ở đâu, muốn đích thân qua đó nhìn xem. Chút nữa, lúc muội ra ngoài hãy nói là ta đã ngủ, không cho phép ai vào quấy rầy.”
Gia Nhu túm lấy cổ tay Thôi Vũ Dung, lạnh lùng nói: “Hiện tại trên đường loạn như thế, một cô nương yếu đuối như tỷ đi một mình ra ngoài, lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao? Cho dù tỷ có gặp được hắn, bị cấm vệ quân phát hiện cũng là đường chết. Nếu khép tỷ vào tội đồng phạm thì Thôi gia cũng sẽ bị tỷ liên lụy!” Khi Gia Nhu nói những lời này, giọng nói đều đang run rẩy, bởi vì mấy chuyện này chính là chuyện mà nàng đã từng phải trải qua ở đời trước.
Từng việc từng việc hối hả tràn về, xé toang miệng vết thương đã kết vảy trong lòng nàng.
Thôi Vũ Dung một lòng nghĩ đến Vương Thừa Nguyên, vốn không suy xét nhiều như vậy. Vừa bị Gia Nhu quát một tiếng đã thanh tỉnh lại chút ít, nàng suy sụp ngồi trên giường, đưa tay bụm mặt, nức nở nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta cứ mặc kệ chàng ấy sao? Cứ trơ mắt mà nhìn chàng…. Nếu chàng ấy chết, ta cũng không sống nổi.”
Gia Nhu không đành lòng thấy Thôi Vũ Dung khổ sở như thế bèn ngồi bên cạnh nàng ấy, Thôi Vũ Dung dựa vào ngực nàng, khóc rống lên. Yêu một người, phấn đấu quên mình để cùng người nọ ở bên nhau, tâm tình này Gia Nhu cũng đã từng có. Thế nên nàng sao lại không rõ tâm sự của biểu tỷ chứ?
Nhưng nàng cũng đã từng trải qua nên biết, tình yêu không thể thay thế cho trách nhiệm. Nếu các nàng một thân một mình thì chẳng sợ làm sai, bất quá là trả giá bằng tính mạng của mình thôi. Thế nhưng phía sau nàng là phủ Vân Nam Vương, biểu tỷ xuất thân từ thế gia đại tộc, vinh nhục cá nhân hay những lựa chọn của các nàng đều có liên quan đến sự yên ổn của toàn bộ gia tộc, không thể nào dứt bỏ.
Nếu đời trước phủ Vân Nam Vương không bị Thổ Phiên tiêu diệt từ sớm thì sau này, lúc Ngu Bắc Huyền khởi binh cũng chưa chắc sẽ không bị nàng liên lụy.
Thôi Vũ Dung ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn nàng: “Thật sự không còn cách nào khác sao? Chàng nói với ta rằng mình rất được huynh trưởng yêu thương, muốn truyền lại vị trí Thành Đức Tiết độ sứ cho chàng. Sau đó chàng sẽ mang theo cả phiên trấn quy thuận triều đình, làm sao mà chàng có thể ám sát Thiên tử chứ?”
Lời này vừa dứt đã khiến Gia Nhu nhớ ra! Bởi vì đời trước nàng không chú ý đến chính sự, Ngu Bắc Huyền cũng không nói cho nàng nghe nên nàng chỉ có ấn tượng đại khái đối với chuyện trong triều đình.
Họ Vương đã nắm giữ phiên trấn Thành Đức qua nhiều thế hệ, trở thành phòng tuyến kiên cố vùng biên giới phía Bắc. Hiện giờ có lẽ Thành Đức Tiết độ sứ Vương Thừa Tông đang bệnh nặng, vì muốn ổn định cục diện chính trị nên mới giấu diếm, định bí mật đón Vương Thừa Nguyên về U Châu.
Ở giữa đã xảy ra chuyện gì thì Gia Nhu ở Thái Châu nên cũng không rõ lắm. Chỉ biết sau này, khi Vương Thừa Nguyên trở lại U Châu, Vương Thừa Tông đã bệnh chết. Các thuộc hạ vì muốn tranh quyền nên đấu nhau đến chết đi sống lại, toàn bộ phiên trấn Thành Đức lâm vào thế cục hỗn loạn. Mấy quốc gia ở phía Bắc ngo ngoe rục rịch, tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Không ngờ, Vương Thừa Nguyên chỉ là một thư sinh văn nhã thế nhưng lại lấy khí thế nhanh như chớp bình ổn được phản loạn, sau đó dẫn dầu quân binh Thành Đức quy thuận triều đình. Đây cũng chính là bước đầu cho sự tan rã giữa Hà Sóc Tam Trấn không gì phá nổi. Gia Nhu không biết đời trước có xảy ra chuyện ám sát Thiên tử hay không, thế nhưng nhân vật Vương Thừa Nguyên này rất quan trọng, tuyệt đối không thể chết!
Gia Nhu nói: “Biểu tỷ, tỷ hãy nói chỗ hắn đang trốn cho ta biết.”
Thôi Vũ Dung mở to hai mắt nhìn nàng, Gia Nhu lại tiếp tục nói: “Mau nói cho ta biết đi. Tỷ không cần làm gì cả, chỉ ở trong phủ chờ tin thôi. Nếu ngày mai không nghe được tin gì từ hắn thì có lẽ hắn đã an toàn, tỷ hãy làm bộ như cái gì cũng không biết, tỷ hiểu chưa?”
Thôi Vũ Dung không biết Gia Nhu làm bằng cách nào, Gia Nhu đè nàng lại, nói: “Đừng hỏi gì hết, tỷ hãy tin tưởng ta.”
“Gia Nhu, ta cũng không thể khiến muội bị liên lụy….” Thôi Vũ Dung lắc đầu nói.
“Không chỉ là vì tỷ. Ta tự có chừng mực, tỷ hãy yên tâm.” Giọng nói Gia Nhu đầy kiên định. Thôi Vũ Dung cảm thấy gương mặt nàng ẩn chứa một năng lượng khiến mình có thể tin phục bèn thấp giọng nói ra địa điểm kia. Lúc cuối còn dặn dò nàng hãy hết sức cẩn thận.
Sau một hồi lâu, Gia Nhu đi từ trong phòng Thôi Vũ Dung ra, đóng cửa lại. Tỳ nữ của Thôi Vũ Dung hỏi : “Quận chúa, vừa rồi nô tỳ nghe động tĩnh trong phòng không được ổn lắm, tiểu thư khóc phải không ạ? Gần đây tiểu thư luôn có tâm sự nặng nề, tối nay ra ngoài với lang quân cũng không muốn nhóm nô tỳ đi theo hầu hạ nữa. Mong Quận chúa hãy khuyên nhủ tiểu thư thật tốt ạ.”
“Ta đã khuyên rồi. Tỷ ấy nói rất mệt nên đã ngủ trước, các ngươi hãy canh giữ bên ngoài là được.” Gia Nhu bình tĩnh nói.
Tỳ nữ hành lễ rồi cho người đưa Gia Nhu ra khỏi phủ. Lòng dạ Gia Nhu đang rối bời, tuy vừa nãy nói thế với Thôi Vũ Dung nhưng nàng làm sao mà có năng lực đưa Vương Thừa Nguyên thoát khỏi Trường An chứ? Nơi này cũng chẳng phải Nam Chiếu. Có thể làm được điều này cũng chỉ có vị kia…. Gia Nhu hạ quyết tâm, bước khỏi thềm đá Thôi phủ, lên xe ngựa.
Lý Diệp cũng đang nhắm mắt suy nghĩ, nghe thấy nàng trở về bèn mở to mắt, lấy lò sưởi tay đưa qua: “Sao lại đi lâu thế? Mặt bị lạnh đến đỏ luôn rồi kìa.” Rồi ra lệnh cho Vân Tùng ở bên ngoài: “Hồi phủ.”
Gia Nhu nói với Lý Diệp: “Ta biết có thể không thích hợp. Nhưng mà…. ta có thể nhờ chàng giúp cho một chuyện không ạ?”
Lý Diệp gật đầu, không nghi ngờ gì. Nàng tiếp tục nói: “Bây giờ ta muốn gặp Quảng Lăng Vương hoặc là Ngọc Hành tiên sinh.”
Từ trước đến giờ, nàng chưa từng lộ ra biểu tình nghiêm túc như thế này. Lý Diệp khựng lại một chút, hỏi: “Vì sao nàng lại muốn gặp bọn họ?”
Xe ngựa hơi lắc lư, giống như cán phải đá. Cơ thể Gia Nhu hơi lảo đảo khiến Lý Diệp duỗi tay đỡ lấy nàng.
Gia Nhu đè lại cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc của chàng, thở dài: “Ta biết chỗ ẩn nấp của Vương Thừa Nguyên, muốn xin Quảng Lăng Vương bí mật đưa hắn ra khỏi thành.”
Nàng biết mối quan hệ giữa Lý Diệp và Quảng Lăng Vương hẳn không đơn giản như thế. Kiếp trước, sau khi Nguyên Hoà Đế đăng cơ cũng chưa từng lập hậu, có nghĩa là Quảng Lăng Vương phi không phải là người mà ngài ấy yêu thương nể trọng. Một khi đã như vậy sẽ không tồn tại mối quan hệ yêu ai yêu cả đường đi lối về. Thế thì Lý Diệp năm lần bảy lượt lui tới cùng Quảng Lăng Vương chẳng có chút liên quan nào đến Quảng Lăng Vương phi.
Quảng Lăng Vương nắm giữ một nửa Thần sách quân, nếu nói có thể cứu được Vương Thừa Nguyên thì cũng chỉ có ngài ấy. Cho nên nàng định nhờ Lý Diệp dẫn mình diện kiến Quảng Lăng Vương hoặc là Ngọc Hành cũng được.
Lý Diệp nhíu mày, kéo nàng đến trước mặt: “Nàng có biết bản thân mình đang nói gì không? Vương Thừa Nguyên hiện giờ thân mang tội phản loạn, nếu có quan hệ dính dáng đến hắn thì hậu quả sẽ rất khó mà tưởng tượng.”
Giọng nói Lý Diệp vô cùng nghiêm túc làm Gia Nhu cũng biết lời mình chẳng khác nào mấy kẻ điên. Thế nhưng nàng vừa mới nhớ lại kiếp trước đã xảy ra chuyện gì! Mặc kệ là vì Thôi Vũ Dung hay vì sự an toàn của vùng biên giới phía Bắc, nàng đều không thể giả vờ như mình không biết.
Thật ra, điều nàng nghĩ có sâu xa hơn một chút, nếu Hà Sóc Tam Trấn quy hàng, triều đình sẽ có thể thu hồi binh lực của họ để đối phó với phản loạn ở các nơi khác. Vậy thì lúc Thổ Phiên xâm phạm biên giới, triều đình cũng không đến mức không có binh phái tới. Nếu chuyện lần này thành công, trong tương lai nàng cũng có thể mở miệng nhờ Quảng Lăng Vương xuất binh giúp Nam Chiếu.
Nàng nhìn Lý Diệp, nói: “Chàng đã từng nói, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều tin ta một cách vô điều kiện. Ta muốn gặp Quảng Lăng Vương hoặc Ngọc Hành tiên sinh, chàng hãy giúp ta.” Nàng lặp lại thêm một lần nữa.
Với khả năng nhìn xa trông rộng của Ngọc Hành tiên sinh, nhất định có thể hiểu được lời nàng! Không phải nàng không muốn nói cùng Lý Diệp mà là vì có nói với chàng cũng vô dụng, chàng lại không thể chi phối quyết định của Quảng Lăng Vương.
Nàng hơi có ý chơi xấu vì đã dùng lời chàng từng nói mà chặn lại chàng. Lý Diệp nghe thấy nàng năm lần bảy lượt nhắc tới Ngọc Hành, hình như là rất để ý đến người này. Nhưng trong mắt người đời ở thời điểm hiện tại, Ngọc Hành chẳng qua chỉ là đệ tử của Bạch Thạch Sơn Nhân, vốn chưa từng lộ ra mũi nhọn. Thư Vương biết rõ nội tình nên đương nhiên có điều kiêng kị. Nhưng còn nàng ở Nam Chiếu xa xôi, dựa vào đâu mà lại tín nhiệm Ngọc Hành như thế?
Lý Diệp nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra.
“Hiện giờ có lẽ Quảng Lăng Vương đã tiến cung, sẽ không ở trong phủ, nàng không thể gặp ngài ấy được. Về phần Ngọc Hành tiên sinh…. cũng không ở Trường An. Nàng có chuyện gì cứ nói cùng ta, ta sẽ phái người truyền đạt lại cho Quảng Lăng Vương.” Lý Diệp nhẹ nhàng điều đình.
Khoảng cách này hơi bị gần, chàng không thể nào nói chuyện đàng hoàng với nàng được. Bây giờ chàng cần phải bình tĩnh suy ngẫm chứ không thể bị sắc đẹp của nàng mê hoặc.
Gia Nhu lại vẫn đang do dự, nếu chỉ truyền lời thì làm sao thuyết phục được Quảng Lăng Vương?
Hình như Lý Diệp biết rõ mối băn khoăn của nàng, nói: “Nếu nàng có thể thuyết phục ta, ta sẽ thuyết phục được ngài ấy. Vì sao nàng lại muốn cứu Vương Thừa Nguyên? Nàng và hắn hẳn chưa hề quen biết.”
Tuy chàng sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định nhưng vẫn cứ muốn nghe xem rốt cuộc cô gái nhỏ này định nói gì. Chàng vốn cho rằng nàng được cha mẹ yêu thương quá mức nên có chút tuỳ hứng kiêu căng, bản tính lại ngây thơ lương thiện. Giờ xem ra hình như cũng không đơn giản như thế.
Điều này khiến chàng không thể không bắt đầu nhìn nàng kỹ hơn. Những người như bọn họ chỉ cần vô ý một lần thôi, sẽ thua hết cả bàn cờ, thậm chí đầu mình hai nơi, sợ nhất chính là bên cạnh có nhân tố không ổn định. Quả thật chàng có tính cảnh giác cực kỳ cao, nhưng bởi vì thích nàng nên lúc đầu mới không có sự phòng vệ. Mà việc nàng làm tối nay thật sự có chút quái lạ.
Khắp nơi trên đường đều là Kim ngô vệ, xe ngựa cứ dừng mãi trước phủ Thôi gia cũng không an toàn nên Lý Diệp bèn ra lệnh cho Vân Tùng đánh xe đi về phía trước. Lúc hai người nói chuyện đều cố ý đè thấp giọng xuống. Cách một lớp màng vải bông dày nặng, có lẽ Vân Tùng không nghe rõ lắm.
Trên đường đi, Gia Nhu lên tiếng: “Thật ra, chàng đang làm mưu sĩ cho Quảng Lăng Vương đúng không?”
Vẻ mặt Lý Diệp vẫn như thường, chẳng tỏ ý kiến gì nhưng trong lòng lại đột nhiên trầm xuống. Gia Nhu tiếp tục nói: “Chàng thật sự rất thông minh, phụ vương ta đã từng nói những người thông minh trên đời này đều có thể nắm giữ nhân tâm. Chàng xem, ta mới gả cho chàng chưa đến một tháng mà đã bị chàng nắm mũi dắt đi lúc nào không hay. Quảng Lăng Vương nhìn trúng chàng, tuyển chàng làm mưu sĩ cho mình, sau đó dùng mối quan hệ của Quảng Lăng Vương phi để tránh khỏi tai mắt người khác. Có đúng không?”
Lý Diệp cười khổ, vậy mà bị nàng nói trúng hơn phân nửa rồi! Nha đầu này thật sự quá nhạy bén! Chàng không phủ nhận khiến Gia Nhu biết mình đã đoán đúng. Nàng vốn chỉ mới hoài nghi nhưng vừa rồi Lý Diệp trong lúc vô ý đã nói, nếu nàng có thể thuyết phục được chàng thì chàng sẽ có thể thuyết phục Quảng Lăng Vương, chứng minh cho sự suy đoán của Gia Nhu.
Nếu chàng đã là người của Quảng Lăng Vương, vậy nói với chàng cũng được.
“Trước đây, ta nghe Ngu Bắc Huyền và thủ hạ của y từng nói qua một số việc.” Gia Nhu chỉ có thể lấy Ngu Bắc Huyền làm bia đỡ đạn, nếu không, nàng ở Nam Chiếu xa như thế, sao có thể biết được mấy chuyện này, “Thành Đức Tiết độ sứ Vương Thừa Tông dưới gối không con, mấy năm nay đều cáo ốm không đến Trường An triều bái, mọi người đều cho rằng ông ấy giả vờ nhưng thân thể ông ấy không khỏe là sự thật, mắc phải một căn bệnh quái lạ khiến hai chân sưng vù, ngay cả đi đường cũng rất khó khăn.”
Ánh mắt Lý Diệp nhìn Gia Nhu hơi lạnh xuống. Người quyền cao chức trọng như Ngu Bắc Huyền mà khi nói những điều này lại không tránh mặt Gia Nhu, mối quan hệ giữa hai người họ quả thật không bình thường. Thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến loại chuyện này, chàng hỏi: “Cho dù như thế thì có liên quan gì đến chuyện tối nay?”
“Vương Thừa Nguyên từng nói với biểu tỷ của ta rằng huynh trưởng hắn muốn hắn trở về, kế thừa vị trí Thành Đức Tiết độ sứ. Mà hắn lại muốn mang theo quân binh Thành Đức quy thuận triều đình. Chuyện tối nay không phải do hắn làm, là có người đã cố tình hãm hại. Thánh nhân bị ám sát, triều đình nhất định sẽ dụng binh đối với phiên trấn Thành Đức. Nếu không đánh mà thắng, lại có thể thu hồi phiên trấn vậy tại sao muốn cho Vương Thừa Nguyên chết chứ?”
Từ lời nói của nàng, Lý Diệp nghe ra mối quan hệ giữa Thôi Vũ Dung và Vương Thừa Nguyên cũng chẳng đơn giản. Khó trách vừa rồi vẻ mặt Thôi Vũ Dung khác thường, thì ra là vậy. Nha đầu này thường ngày không nói cũng thôi, bây giờ nói ra mấy câu kinh người, may mắn người nghe thấy là chàng.
Rốt cuộc nàng còn biết được những gì?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận