Gia Nhu phái người tới vương phủ nghe ngóng tình hình còn mình thì ngồi trong phòng, hạ thân đau nhói, hai chân gần như không thể khép lại được. Nàng cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ Hồi xuân đan không chỉ ảnh hưởng tới người uống mà còn ảnh hưởng tới đối tượng giao hoan. Nếu không tại sao một người như Lý Diệp lại không biết tiết chế ngay trong đêm động phòng với nàng vậy chứ.
Cũng khó trách, vì đó là bí dược trong cung nên người ngoài cũng khó mà dò xét được điều huyền diệu trong đó. Đây chính là lý do dù kiếp trước Trường Bình có hẳn một bình lớn thuốc này nhưng vẫn không thể lấy lòng Ngu Bắc Huyền. Thế mới biết tình cảm giữa người với người không thể dùng thuốc để duy trì.
Nàng ngồi trên tháp cố gắng cử động đôi chân, híc, đau quá đi mất. Bình thường Lý Diệp luôn giả vờ yếu ớt, sao về chuyện đó lại không yếu chút nào vậy? Trong đầu nàng vẫn còn lưu giữ lại bộ dạng lúc chàng vùi đầu trước ngực mình, đôi mắt kia nhuốm đầy tình dục, khác hẳn vẻ nghiêm túc thường ngày, không biết lại cứ tưởng là hai người ấy chứ.
Có điều giống như nàng đã dự tính, cả hai đều cảm thấy sung sướng. Trong lòng nàng cứ luôn lấn cấn mãi chuyện này, không viên phòng thì thật có lỗi với chàng. Bây giờ cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.
"Quận chúa." Thu Nương bước tới hành lễ.
Gia Nhu biết người này, đó là vú già bên cạnh Lý Diệp.
"Lão phu nhân mời ngài qua đó ạ." Thu Nương cụp mắt nói. Hôm nay bà ta phụng mệnh Tứ lang quân tới báo cáo kết quả, thấy máu đỏ trên khăn, phu nhân vô cùng vui vẻ. Có điều kỳ lạ là phu nhân lại trịnh trọng bảo bà mời Quận chúa qua, không biết định làm gì.
Gia Nhu định từ chối bởi hiện tại nàng ngồi còn không vững nữa là.
Nhưng Thu Nương lại bổ sung thêm một câu, "Phu nhân nói bất kể ra sao cũng phải mời Quận chúa tới một chuyến, người có việc quan trọng cần hỏi Quận chúa."
Gia Nhu biết lần này trốn không nổi, nàng đành thay đổi y phục thường ngày rồi để Ngọc Hồ dìu, chậm rãi đi tới nơi ở của Trịnh thị.
Tinh thần Trịnh thị hôm nay cực kỳ tốt, bà mặc một bộ váy với hoa văn mây trôi màu đỏ thắm, trên đầu cài một cây trâm phượng bằng vàng gắn châu ngọc, không ngờ có cả Quách Mẫn ở đây. Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu tím đính ngọc, bên ngoài khoác một chiếc áo voan mỏng, tóc búi cao và cài một bông hoa bằng lụa rất bắt mắt.
Nhìn dáng đi của Gia Nhu là Quách Mẫn hiểu chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Nàng nửa tin nửa ngờ, cố ý hỏi thăm Vương Tuệ Lan về hiệu lực của Hồi xuân đan. Bây giờ xem ra loại mị dược này rốt cuộc cũng chỉ là thủ đoạn lỗi thời, nàng chẳng thèm dùng nó để níu kéo trái tim Lý Sưởng đâu. Nhưng chứng kiện sự quyến rũ của Mộc Gia Nhu sau khi viên phòng, nàng lại nảy sinh khao khát.
Nghe nói trừ việc khiến nữ nhân thích thú thì Hồi xuân đan còn có thể khiến nam nhân phát huy năng lực. Một con ma bệnh như Lý Diệp còn có thể làm nữ nhân sung sướng cỡ này huống hồ là Lý Sưởng? Khuê phòng Quách Mẫn cô quạnh, đã lâu nàng không cùng Lý Sưởng làm loại chuyện đó rồi. Mỗi khi Lý Sưởng nổi lên hứng thú, chỉ cần nghĩ tới việc hắn nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài là nàng đã cảm thấy buồn nôn cho nên không muốn để hắn chạm vào. Lâu ngày, Lý Sưởng cũng chẳng buồn ngó ngàng tới nàng nữa, còn nàng thì không chịu hạ mình đi lấy lòng Lý Sưởng.
Cho nên nàng mới nảy sinh hứng thú đối với Hồi xuân đan, còn cố tình đợi khi Gia Nhu tới để kiểm chứng hiệu quả của thuốc. Giờ đã kiểm tra xong, nàng chào Trịnh thị một tiếng rồi đi trước. Từ trước tới giờ nàng luôn là người cao ngạo lạnh nhạt, Trịnh thị cũng đã quen.
Gia Nhu khép hai chân lại ngồi quỳ trên sập gỗ, hít sâu một hơi, hỏi: “Đại gia cho gọi con đến đây là có chuyện gì ạ?”
Sau khi biết Gia Nhu đã viên phòng với Lý Diệp, Trịnh thị nhìn nàng đã cảm thấy thuận mắt hơn trước, mềm mại duyên dáng hơn, ngoan ngoãn hơn. Sớm biết Hồi xuân đan có tác dụng thế này thì bà đã xin Vương Tuệ Lan từ lâu, không chừng còn có tôn tử để bế rồi ấy chứ. Trịnh thị nói, "Vừa rồi ta nghe Quách Mẫn có nhắc tới, hôm qua Vương phủ xảy ra chuyện gì à? Bọn con không ai nói với ta một tiếng cả."
Gia Nhu trả lời, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đã giải quyết xong xuôi nên mới không kinh động tới người ạ."
"Tại sao lại là chuyện nhỏ? Thấy bảo đã truyền tới tận trong cung rồi. Cả phủ Vũ ninh hầu cũng bị liên lụy, tới Tuệ Lan cũng hồi phủ rồi." Trịnh thị không lo lắng chuyện gì khác, chỉ lo lắng vấn đề của Vương phủ sẽ liên lụy tới Lý Diệp. Vất vả lắm con trai bà mới thi đậu Tiến sĩ, còn đang chờ đầu xuân sang năm được cân nhắc chọn vào Lại Bộ nữa. Khó trách trong nhà không coi trọng hôn sự này, tình hình ở Nam Chiếu bây giờ đúng là rối rắm.
Gia Nhu cau mày, tại sao liên quan tới phủ Vũ ninh hầu nhỉ? Hôm qua náo loạn ầm ĩ, nàng bị phụ vương xua về nên chưa làm rõ ràng chân tướng mọi việc.
Thấy Gia Nhu có vẻ không biết, Trịnh thị giải thích một cách đơn giản, "Nghe nói biểu công tử của phủ Vũ ninh hầu tới Sở Tương Quán tìm hoa nương, hoa nương kia lại thân thiết với người trong phủ Vân Nam Vương của con cho nên không muốn hầu hạ hắn ta. Biểu công tử bị người ta đánh tới hấp hối gần chết. Hắn ta là cháu ngoại trai của Vũ ninh Hầu phu nhân, đương nhiên Hầu phủ sẽ không bỏ qua, Vũ ninh hầu là ai, con đã từng nghe qua chưa?"
Gia Nhu không biết người mà Mộc Thiệu đánh lại là phủ Vũ ninh hầu. Đương nhiên nàng từng nghe nói tới Vũ ninh hầu, người này là quân Hầu, nắm trong tay binh quyền và quản lý Kim ngô vệ. Thời trẻ ông ta đã từng lập được chiến công hiển hách, xuất thân từ Vương Thị Thái Nguyên, Vương gia này cũng thuộc hàng quý tộc quyền thế hạng nhất tại thành Trường An. Nếu không sao Vương Tuệ Lan có thể được ban phong hào Huyện chủ trong khi không phải là người của Hoàng thất chứ.
"Thưa đại gia, sự kiện đó không liên quan gì tới phủ Vân Nam Vương, chẳng qua là do gia nô của bá phụ con gây họa, hoa nương là do Kinh Triệu Doãn giới thiệu. Nếu quả thật có chuyện, phụ vương con sẽ gánh vác, tuyệt đối không liên lụy tới phu quân." Gia Nhu đáp.
Bị nàng nói trúng tâm sự, Trịnh thị mạnh miệng, "Không phải ta hù dọa con. Nếu con đã biết việc của Đại lang..."
"Phu nhân!" Được Tô Nương bên cạnh nhắc nhở, Trịnh thị mới ngừng lại câu nói vừa mới buột miệng thốt lên, "Mà thôi, không sao là tốt rồi. Đêm qua con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi."
Gia Nhu biết chuyện động phòng sẽ có hạ nhân tự động đi báo với Trịnh thị. Nàng hành lễ cáo lui, Ngọc Hồ dìu nàng, trên đường về mới lên tiếng hỏi, "Quận chúa, câu nói bỏ dở của phu nhân rốt cuộc có ý gì?"
Gia Nhu lắc đầu. Nếu chuyện này có liên quan tới Lý Huyên, cộng thêm việc Tô Nương không cho bà nói vậy thì chắc chắn đó là bí mật trong nhà, nàng mới gả qua không tiện hỏi nhiều. Trừ hôm sau khi thành thân, nàng cũng chưa từng gặp Lý Huyên thêm lần nào. Tựa như hắn luôn ở tại doanh trại Thần sách quân, không có ở nhà vậy. Ngọc Hồ lại nói, "Với cả Đại lang quân và Nhị lang quân thành thân đã lâu, chẳng lẽ chưa có lấy một đứa bé nào ư?"
Nói tới đây chính Gia Nhu cũng thấy lạ, Lý Giáng có thiếp thất, có điều bọn họ không ở Lý gia. Còn Lý Huyên và Lý Sưởng chỉ có chính thê. Nhưng tuổi tác bọn họ đều không còn nhỏ, tại sao lại chưa có con nhỉ?
Lúc hai người đi ngang qua hoa viên, hương thơm của hoa mai theo gió ùa tới. Gia Nhu dừng chân, vừa khéo trông thấy hoa mai nở rộ đỏ rực ở hành lang bên cạnh, rạng rỡ tựa ráng mây. Nàng còn nhớ rừng mai Ngu viên ở Thái Châu khá lớn, hàng năm khi hoa nở rộ, Ngu Bắc Huyền đều sẽ cho bách tính vào dạo chơi thưởng thức miễn phí. Tuy nàng thích hoa mẫu đơn nhất nhưng vẫn tán thưởng phẩm giá của hoa mai.
Hoa mai là loài hoa mà Ngu Bắc Huyền thích nhất. Y nói tuy hoa mai sống trong môi trường lạnh giá nhưng lại có cốt cách kiêu ngạo bất khuất, giống như cuộc đời của y, vĩnh viễn không bao giờ chịu thua.
Bỗng nhiên có một cô bé mặc áo khoác bông lao ra khỏi vườn hoa rồi sơ sẩy ngã nhào xuống đất, chực khóc tới nơi. Gia Nhu vội vàng nói với Ngọc Hồ: "Mau qua xem sao."
Hai người bước tới gần, Gia Nhu cúi người định bế bé lên. Cô bé ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo, làn da nõn nà như hoa mai trắng, con ngươi màu nâu sâu thẳm. Gia Nhu kinh hãi, màu sắc con ngươi của cô bé này...?
"Tiểu thư!" Đằng sau vọng tới tiếng vú già gọi, sau khi bà ta chạy qua thấy Gia Nhu thì thoáng ngạc nhiên. Bà chưa bao giờ gặp Gia Nhu nhưng nhìn cách ăn mặc đầy khí chất của nàng, bà đoán người này chính là Quận chúa vừa gả tới cho nên vội hành lễ.
Gia Nhu hỏi bà: "Đây là ai?"
Vú già ngập ngừng, Ngọc Hồ nói: "Quận chúa hỏi bà trả lời đi, có gì không thể nói mà cứ ấp a ấp úng vậy."
Cô bé kia tự mình lọ mọ đứng dậy rồi nhút nhát trốn sau lưng Gia Nhu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy váy nàng giống như vô cùng sợ hãi. Gia Nhu trìu mến xoa đầu cô bé rồi lại hỏi vú già, "Ngươi cứ nói sự thật, xảy ra chuyện gì đã có ta chịu trách nhiệm."
Thấy không thể gạt nổi nữa, vú già cụp mắt trả lời: “"Đây là nữ nhi của Đại lang quân ạ."
"Là nữ nhi của Đại lang quân cớ gì ngươi không dám nói thẳng?" Ngọc Hồ hỏi.
"Bởi vì, bởi vì bình thường Huyện chủ không cho phép tiểu thư xuất hiện trong viện, tiểu thư nhân lúc lão thân không chú ý mà chạy mất cho nên… Quận chúa vẫn nên giao tiểu thư lại cho lão thân thì hơn." Vú già duỗi tay muốn bế cô bé về nhưng cô bé chống cự, "Ta không về, ngươi buông ta ra!"
Hai người cứ thế lôi kéo nhau, cô bé ngoảnh đầu nhìn Gia Nhu bằng gương mặt tội nghiệp: "Cô cô xinh đẹp, người cứu ta được không?"
Gia Nhu quả thật không đành lòng nhưng nàng không biết tại sao Vương Tuệ Lan lại nhốt đứa bé này trong viện, nếu tùy tiện ra tay có thể sẽ đắc tội với Đại phòng. Nàng đành trơ mắt nhìn cô bé bị vú già lôi đi, đợi Lý Diệp quay về, nhất định nàng sẽ nói chuyện với chàng xem sao. Nàng có thể dễ dàng ra tay cứu giúp bởi dù sao nàng cũng là Quận chúa, đám hạ nhân chẳng dám làm gì nàng. Có điều ngộ nhỡ Lý Huyên ghim Lý Diệp vì chuyện này dẫn tới huynh đệ bất hòa thì đó lại là lỗi của nàng rồi.
Thấy nàng không cứu đứa bé kia, Ngọc Hồ không nhịn được lên tiếng: "Quận chúa thật sự thay đổi rồi. Nếu là trước đây người nhất định sẽ cứu cô bé ấy."
Gia Nhu không còn ở độ tuổi có thể tuỳ tiện làm liều nữa, dù trước đây từ tận trong xương cốt nàng là một người luôn hành sự theo cảm tính nhưng liên quan tới Lý Diệp, đương nhiên nàng phải suy nghĩ thêm. Nàng vốn đã nợ chàng, không thể gây họa thêm cho chàng nữa.
Gia Nhu trở về phòng với một bụng tâm sự, trong đầu nàng cứ hiện lên ánh mắt nhìn mình ban nãy, ánh mắt ấy khiến nàng nhớ tới đứa trẻ nàng đánh mất ở kiếp trước. Đối với trẻ con, nàng luôn luôn mềm lòng, bất kể là Mộc Cảnh Hiên hay là cô bé kia.
Khi Lý Diệp quay về, thấy Gia Nhu đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng im lặng ngồi xuống đối diện nàng. Cuối cùng Gia Nhu cũng nhận ra chàng, nàng hỏi: "Sao chàng vào mà không có tí tiếng động gì thế? Ta cũng chẳng biết là chàng đã về nữa."
"Không phải do ta không phát ra tiếng động, là do nàng suy nghĩ quá nhập tâm nên không nghe thấy." Lý Diệp nhẹ nhàng hỏi, "Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"
Hạ thân Gia Nhu vẫn còn đau, nàng nhỏ giọng đáp: "Ta, đêm qua là lần đầu tiên của ta. Chàng nói xem có đau hay không?"
"Vừa khéo, ta cũng là lần đầu tiên, đó là lý do vì sao ta thất thủ." Lý Diệp cười khẽ, "Nếu không phải nàng ăn Hồi xuân đan thì ta đã chẳng tới nỗi mất kiểm soát thế." Chàng lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc, "Trên đường về ta có mua cao, nghe nói có thể giảm đau. Sáng sớm ta có nhìn qua nơi đó, hình như sưng dữ lắm."
Nói mấy lời này mà mặt chàng vẫn không hề biến sắc, Gia Nhu lập tức đỏ bừng mặt: "Sao chàng biết là Hồi xuân đan? Còn chàng nữa..." Làm sao có thể tùy tiện nhìn nơi riêng tư của nàng chứ. Có điều nghĩ lại, chỗ đó đêm qua không những người ta đã nhìn mà còn hôn lên rồi, vậy cũng sẽ thấy rõ ràng chứ nhỉ.
Lý Diệp cất lời: "Nàng sẽ không uống thuốc bậy bạ ở ngoài, chắc là do mẫu thân đưa. Có điều dù là thuốc thì vẫn có ba phần độc tính, về sau đừng đùa với cơ thể mình. Qua đây ta bôi thuốc giúp nàng."
Gia Nhu trợn mắt nhìn chàng, đương nhiên nàng không thể ngoan ngoãn bước qua được, nàng gấp gáp: "Ta, chút nữa ta gọi Ngọc Hồ vào bôi cho là được. Chàng để đó đi, ta còn có chuyện muốn hỏi."
Lý Diệp không ép nàng, chỉ hỏi, "Chuyện gì?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận