Mồ hôi rịn đầy trên trán Tằng Ứng Hiền, hắn dập đầu nói: “Bệ hạ! Ngàn vạn không nên tin vào lời nói phiến diện của ả ta! Thần không biết kẻ nào vu cáo cho thần, nếu là Vân Nam Vương thì thần thỉnh cầu được đối chất!”
“ Đối chất? Hôm qua trẫm đã phái người đi dò hỏi, Vân Nam Vương chỉ nói là chuyện riêng của nhà họ, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc qua tên ngươi. Ngươi muốn đối chất cái gì với người ta? Trẫm cũng cảm thấy khó hiểu, từ khi nào thì Vân Nam Vương được tổ tiên đích phong lại phải sợ một Kinh triệu doãn? Là sợ ngươi, hay sợ kẻ đứng sau lưng ngươi?” Trinh Nguyên Đế cười lạnh, tay nắm chặt đầu rồng trên long ỷ. Ông là một ông lão tuổi xế chiều, râu đã bạc trắng, ánh mắt tuy không còn tràn ngập ý chí chiến đấu như thời tuổi trẻ vẫn chưa đến nỗi váng đầu hoa mắt.
Kinh triệu doãn mười năm thay chín người, là một chức vị rất gian nan, Tằng Ứng Hiền lại vững vàng ngồi ở vị trí này mấy năm nay. Mặc kệ hắn đi con đường chính đạo hay khuất tất, có thể ngồi vững chính là bản lĩnh của hắn. Trước kia không làm quá đáng thì Trinh Nguyên Đế cũng chẳng thèm hỏi đến. Lần này lại làm ra động tĩnh lớn như thế ở phủ Vân Nam Vương, toàn bộ thành Trường An trong một đêm đều đã biết, ngay cả trong cung cũng bàn tán ồn ào. Mấy tên Tiết độ sứ và Phiên vương trấn thủ biên thuỳ đều sẽ xem Thiên tử là ông xử trí như thế nào.
Tằng Ứng Hiền nghe vậy thì cả kinh, mồ hôi ứa ra càng nhiều.
“Bệ hạ nghe những lời ấy từ đâu vậy ạ? Thần được nhận hồng ân, cặm cụi suốt ngày, hết sức tận tâm. Nếu chỉ bằng lời nói không đâu từ một hoa nương mà đã trị tội thần, thần không phục!”
Trinh Nguyên Đế nói: “Ừm, ngươi nói cũng có đạo lý. Triều Ân, ra lệnh cho Thần sách quân niêm phong Sở Tương Quán, bắt hết tất cả những người liên can trong đó lại, nghiêm hình tra khảo. Trẫm và Kinh triệu doãn cùng chờ ở chỗ này, có kết quả phải báo ngay cho trẫm.”
Đại hoạn quan Trần Triều Ân lĩnh mệnh rời đi. Hắn chính là Đại tướng tả quân của Thần sách quân, cùng Quảng Lăng Vương chấp chưởng một nửa binh lực, rất được Thiên tử sủng ái.
Tằng Ứng Hiền lạnh sống lưng, hôm nay có lẽ bản thân đã đại họa lâm đầu.
Mà vào lúc này, Thái tử Lý Tụng bên trong Đông Cung đang phát cơn giận lôi đình. Quảng Lăng Vương quỳ trên mặt đất, Lý Tụng chỉ ngón tay vào hắn: “Thật là to gan! Lại dám lướt qua ta đi gặp Thánh nhân, ngươi có mấy cái mệnh mà dám động vào người của hoàng thúc? Chỉ bằng một hoa nương đã có thể lật đổ được Tằng Ứng Hiền hay sao?”
Quảng Lăng Vương trầm mặc không nói gì. Lý Tụng ngồi xuống, chống tay lên bàn: “Con làm việc mấy năm nay, ta rất ít hỏi đến. Nguyên nhân ta không hỏi chuyện triều chính có lẽ trong lòng con cũng rõ ràng. Nhưng con đã quá nóng vội! Ta thân là Thái tử mà còn rơi vào tình cảnh hôm nay, huống chi con chỉ là một Quảng Lăng Vương nho nhỏ!”
“Xin phụ thân bớt giận, Thánh nhân đã nhốt Tằng Ứng Hiền ở điện Duyên Anh, hơn nữa đã niêm phong Sở Tương Quán. Tin là….”
Lý Tụng trách mắng: “Con khiến động tĩnh trong cung lớn như thế, Lý Mô sẽ không biết sao? Ông ta chỉ cần tiêu hủy chứng cứ, hơn nữa bịt miệng những kẻ kia thì con có thể làm gì được bọn chúng? Ta vẫn luôn bảo con phải nhẫn, việc nhỏ mà không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn. Con làm như vầy, Ngọc Hành có biết không?”
Quảng Lăng Vương thành thật lắc lắc đầu. Cả hai đều bảo hắn nhẫn nhưng mà hắn không nhịn được. Hắn đã hao hết tâm tư chọn lựa được mấy thanh niên xuất thân nhà nghèo trong tân khoa tiến sĩ, lén kết giao cùng bọn họ, gầy dựng lực lượng của chính mình. Vậy mà không quá mấy ngày, mấy người kia không phải rút lui khỏi cuộc sát hạch của Lại Bộ, chuyển qua đầu quân dưới trướng Tiết độ sứ thì là cáo ốm không gặp.
Ngẫm lại cũng biết kẻ nào đang quấy rối sau lưng. Chuyện mà hắn phải làm, dù có ngàn khó vạn khó thì cũng phải có một cái mở đầu. Không muốn bỏ phí cơ hội tốt trước mắt này là sai rồi sao?
Lý Tụng biết hắn tuổi trẻ nóng tính, quá ham muốn kiến công lập nghiệp, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thôi. Mẫu thân con nghe nói con tiến cung, rất nhớ nhung con, hãy đi gặp bà ấy đi.” Nói xong bèn phất tay bảo hắn lui ra ngoài.
Quảng Lăng Vương hậm hực đứng dậy, sau khi hành lễ cáo lui thì đi đến điện Phỉ Thuý bái kiến Từ thị.
Xuất thân của Từ thị cũng không cao, vốn là nữ quan bên cạnh mẹ ruột Thái tử, Chiêu Đức Hoàng hậu. Năm ấy, Lý Tụng uống say ở đại yến trong cung, Chiêu Đức Hoàng hậu lệnh cho Từ thị đỡ Lý Tụng đi thiên điện nghỉ ngơi, bà ngoài ý muốn thừa nhận ân sủng, hoài thai Quảng Lăng Vương.
Từ thị có công sinh ra trưởng tử nên được phong làm Lương viện của Thái tử. Sau khi Thái tử phi qua đời, vẫn do một tay bà chưởng quản nội vụ trong Đông Cung. Nghe nói Quảng Lăng Vương tiến cung, sáng sớm Từ thị đã chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm mà hắn yêu thích, ngồi trong điện Phỉ Thuý chờ.
Quảng Lăng Vương ăn tức từ chỗ phụ thân nên khi nhìn thấy mẫu thân cũng rầu rĩ không vui.
“Đại lang, sao vậy con?” Từ thị cho tất cả cung nhân lui ra, hỏi một cách quan tâm.
“Không sao ạ, gần đây con bận bịu nhiều việc, ít khi tiến cung thăm người. Thân thể người có khỏe không?”
Từ thị cười nói: “Thân thể ta luôn khỏe mạnh, con không cần lo lắng. Nhưng mà Điện hạ lại trách cứ con à?”
Quảng Lăng Vương buồn bực không đáp, Từ thị nói lời thấm thía: “Đại lang, mẫu thân biết con vẫn luôn canh cánh trong lòng vì thân phận không phải là con vợ cả nên muốn được sự tán thành từ nơi Điện hạ. Điện hạ răn dạy con, không phải là vì không thích con, ngài ấy cũng có nỗi khổ tâm. Gần vua như gần cọp, ngài ấy vì bảo vệ cho cái Đông Cung này mà không dám đi sai bước nhầm. Con hãy thông cảm cho ngài ấy nhiều hơn.”
“Những điều này con biết hết.” Quảng Lăng Vương đáp, “Nhưng có khi nhi tử cảm thấy phụ thân quá mức bảo thủ, chỉ biết có nhường nhịn. Cứ nhường nhịn mãi, làm sao Đông Cung có ngày ngẩng đầu? Hôm nay con chỉ nghĩ cách chơi Tằng Ứng Hiền một vố, vậy mà lại khiến phụ thân tức giận. Mẫu thân, con cũng không biết nên làm như thế nào nữa.”
Từ thị nhẹ vỗ về bờ vai hắn, dịu dàng nói: “Cho nên ta mới nói con hãy mài dũa tính tình cùng với vị Ngọc Hành tiên sinh kia nhiều hơn. Nếu không phải hắn ở bên cạnh con, ta và Điện hạ làm sao có thể yên tâm cho con làm việc một mình? Thư Vương quyền khuynh triều dã là dựa vào thế lực đông đảo. Cho dù nhổ được một Tằng Ứng Hiền thì sẽ còn có Lý Ứng Hiền, Vương Ứng Hiền mọc lên. Nếu muốn nắm quyền, chính mình phải có thực lực. Ta hỏi con, hiện giờ trong triều có được mấy vị đại thần ủng hộ con? Nếu vị trí Kinh triệu doãn trống ra thì con có thể đề cử người nào với Thánh nhân? Con có chắc nhất định ngài ấy sẽ dùng người mà con đề cử?”
Quảng Lăng Vương bỗng chốc nghẹn họng. Ngoại trừ mưu sĩ hắn nuôi trong phủ Quảng Lăng Vương và một nửa ThầnsSách quân, phóng mắt khắp triều đình, vậy mà thật sự không có một ai để cho hắn dùng. Mỗi một vị Tể tướng đều có lập trường của riêng mình, sáu Thượng thư của sáu Bộ chỉ bo bo giữ mình, mấy Thị lang được việc thì mười người đã có tám chín bị Thư Vương nắm trong lòng bàn tay. Dưới thế cục này, hắn loại trừ được Tằng Ứng Hiền hoặc là Bùi Duyên Linh thì có thể làm được gì?
Bây giờ, hắn mới hiểu được trước đây Lý Diệp bảo hắn nhẫn là có ý gì. Thực lực hắn kém xa Thư Vương, nếu bộc lộ mũi nhọn quá sớm sẽ bị ông ta loại bỏ. Chỉ có chậm rãi phát triển, ổn định gốc rễ, chờ đến khi cành lá tốt tươi mới có thể chống lại cây đại thụ kia.
“Là nhi tử ngu dốt, đa tạ mẫu thân đã chỉ bảo.”
Vào lúc này, có cung nhân bên ngoài bẩm báo, nói phủ Quảng Lăng Vương cho người đến mời hắn hồi phủ, Tứ lang quân Lý phủ chờ hắn đã lâu. Quảng Lăng Vương lập tức đứng dậy nhưng lại sợ vẻ mặt mình quá mức sốt ruột, vì thân phận Ngọc Hành khá đặc thù nên ngay cả Đông Cung bên này hắn cũng gạt.
“Thân thể A Vân không thoải mái, con bảo Lý Diệp đến thăm nàng ấy. Mẫu thân, con về trước ạ.”
Từ thị cười gật gật đầu, bảo cung nhân sắp xếp điểm tâm vào hộp thức ăn rồi giao cho hắn: “Mấy món này con mang về ăn đi, cũng mời Tứ lang quân Lý gia nếm thử.”
Bà cố ý nhắc đến Lý Diệp, Quảng Lăng Vương lại chẳng nghi ngờ gì, cầm lấy điểm tâm rồi rời đi.
Sáng sớm, Lý Diệp đã đến phủ Quảng Lăng Vương, nghe nói Quảng Lăng Vương tiến cung cũng đoán được là vì chuyện xảy ra hôm qua ở phủ Vân Nam Vương. Chàng bảo Phượng Tiêu phái người đi đến Sở Tương Quán, quả nhiên, không lâu sau thì Trần Triều Ân đã dẫn theo Thần sách quân niêm phong nơi đó, còn áp giải tú bà và mười mấy hoa nương đi, trận thế rất lớn.
Lý Diệp thở dài, ngồi trong chính sảnh chờ Lý Thuần trở về. Trước đó mấy ngày, Quảng Lăng Vương mời chào tân khoa tiến sĩ không thành nên có phần thiếu kiên nhẫn.
Chàng ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát. Đêm qua mạnh như rồng như hổ, đại chiến ba hiệp, lúc ấy còn chưa cảm thấy gì, đến buổi sáng mới biết thể lực có chút khó chống đỡ. Chàng thầm hạ quyết tâm, sau này không thể lại túng dục quá độ như thế, sẽ ảnh hưởng đến chính sự.
Lý Thuần từ trong cung vội vã chạy về, thấy khí sắc Lý Diệp không tốt còn tưởng hắn tự mình hành động đã chọc giận chàng, bèn mang theo vài phần xin lỗi mà nói: “Buổi sáng ta tiến cung lại chưa thương lượng trước với ngươi, là ta không phải.”
“Tuy ngài chưa thương lượng trước với ta nhưng chuyện này lại không làm sai.” Lý Diệp chậm rãi nói.
Lý Thuần giật mình nhìn chàng: “Ngươi không trách ta ư?”
Trên mặt Lý Diệp lộ ra ý cười, tiếp tục nói: “Ngài là chủ công, ta là mưu sĩ, há lại có đạo lý mưu sĩ trách tội chủ công? Hơn nữa, ngài muốn kiến công lập nghiệp, ta và Thái tử điện hạ vẫn luôn áp chế ngài, không cho ngài ra mặt, nói vậy thì ngài cũng sẽ cảm thấy không cam lòng. Tằng Ứng Hiền hành sự lỗ mãng, Thánh nhân không phải không biết. Mượn cơ hội này phạt nhỏ để răn đe(*), cũng sẽ khiến hắn ta có điều cố kỵ, sẽ để đám người Vân Nam Vương an toàn trở về Nam Chiếu. Cho nên không tính là chuyện xấu.”
(*)Nguyên văn: tiểu trừng đại giới, nghĩa là phạt một hình phạt nhỏ để không phạm phải những sai lầm lớn hơn.
Lý Thuần thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, ngươi không trách ta là tốt lắm rồi. Nhưng mà ngươi bị bệnh à? Sắc mặt kém lắm đấy.”
“Có thể do đêm qua ngủ không ngon giấc.” Lý Diệp nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.
Lý Thuần hồ nghi nhìn chàng, dưới vành mắt chàng có hai quầng thâm xanh đen, vẻ mặt tiều tuỵ, nhìn thế nào cũng là bộ dáng túng dục quá độ. Theo lý thì người này luôn luôn thanh tâm quả dục, trước khi thành thân chỉ sợ vẫn còn là xử nam. Làm sao lại cũng thua trong tay nữ nhân thế chứ?
“Ngọc Hành à, ngươi….”
Lý Diệp giơ tay chặn lời hắn, nói tiếp: “Chúng ta vẫn nên nghĩ đến chuyện làm sao để mượn sức Võ Ninh Tiết độ sứ đi. Ta thu được tin hắn ta đến Hoài Tây gặp Ngu Bắc Huyền. Nếu hai người này cùng nhau hợp tác, trong tương lai có lẽ sẽ khó đối phó hơn so với Hà Sóc Tam Trấn nữa. Vả lại Ngu Bắc Huyền là người của Thư Vương, ngài đã biết chuyện đó chưa?”
Chàng thành công dời đi lực chú ý của Lý Thuần, Lý Thuần nói: “Từ Tiến Đoan hùng cứ một phương, không có nhược điểm nào. Thế nhưng quả thật hắn có tầm ảnh hưởng lớn đến thế cục, ngươi có ý tưởng gì không?”
Lý Diệp nói: ”Có lẽ Mộc Gia Nghi sẽ phát huy tác dụng. Chúng ta chỉ cần âm thầm chiêu an Từ Tiến Đoan, có thể tạo ra một số mâu thuẫn giữa hắn và Ngu Bắc Huyền.”
“Ngươi đang nói đến vị thê muội kia của ngươi? Nàng ta chính là người mà Tằng Ứng Hiền sắp xếp bên cạnh Từ Tiến Đoan, làm sao lại giúp chúng ta làm việc được chứ?”
Lý Diệp kề sát đến tai Lý Thuần, thấp giọng nói vài câu với hắn.
Lý Thuần gật đầu, nói: “Được, ta sẽ phái người thực hiện ngay.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận