Gia Nhu đang ngồi trong phòng, nghĩ không biết ngày mai nên nói về chuyện kiếp trước như thế nào với phụ vương. Đao gia và Cao gia xảy ra chuyện không tới mấy năm, Trinh Nguyên Đế băng hà, Thổ Phiên thừa cơ đánh vào Nam Chiếu. Quân đội Nam Chiếu liên tục bại lui, cuối cùng là A đệ chết trận, phủ Vân Nam Vương tàn lụi. Nàng đã từng cầu xin Ngu Bắc Huyền chi viện nhưng Hoài Tây và Nam Chiếu cách nhau khá xa, ở giữa còn có thế lực của vài phiên trấn khác nữa, muốn lướt qua bọn chúng để xuất binh vốn là chuyện không thể.
Sau này Ngu Bắc Huyền vẫn tự mình đi một chuyến đến Nam Chiếu, nghĩ cách cứu cha và mẹ. Sau khi trở về, y nói với nàng là bọn họ vẫn còn sống, đã được đưa đến một nơi an toàn, y còn đưa thư mẹ viết cho nàng xem. Trong lòng nàng đã rất cảm kích y.
Bao nhiêu năm nàng ở cùng Ngu Bắc Huyền, y đối với nàng thật sự rất tốt, muốn gì có đó, nếu không thì nàng cũng sẽ không nguyện ý đi theo y. Thế nhưng vị trí của cơ đồ bá nghiệp thật sự quá quan trọng trong lòng y, cho dù hy sinh bất cứ ai đều sẽ không luyến tiếc. Những khi một mình, nàng làm sao mà không nghĩ đến những điều tương tự lời nói của hoạn quan ở pháp trường trong kiếp trước chứ, chỉ là trước khi chết, phải nghe điều đó từ trong miệng người khác nói ra thì cũng là một cú đánh chí mạng đối với nàng.
Lừa mình dối người, quá buồn cười.
Nàng không thích chiến trường, không thích giết người, càng không muốn trở thành loạn thần tặc tử bị mọi người trong thiên hạ cùng nhau công kích. Thế nhưng chính nàng đã chọn Ngu Bắc Huyền, xem y như phu quân nên cho dù y lựa chọn bất cứ con đường nào, nàng đều sẽ bước đi cùng y.
Trong lúc nàng thương tích đầy mình, bị Thiên tử phán xử cực hình thì cái chân tướng tàn khốc ấy chính là cọng rơm cuối cùng đè chết nàng. Thế nên lại được tái sinh một lần nữa, nàng tuyệt đối sẽ không chọn Ngu Bắc Huyền, mặc kệ những gì đã từng có giữa hai người là thật tình hay giả ý.
Ngọc Hồ đi đến từ bên ngoài, nói với Gia Nhu: “Bẩm Quận chúa, phu nhân mời ngài qua đó một chuyến ạ.”
Vốn Gia Nhu đang đợi Lý Diệp về nhưng mẹ chồng cho gọi, nàng là con dâu không tiện từ chối kéo dài thời gian, bèn tự mình mang theo tỳ nữ vú già đi đến viện của Trịnh thị.
Trịnh thị ngồi nghiêm chỉnh ở chính sảnh, quả nhiên là một bộ dáng trưởng bối cao cao tại thượng. Bà vốn có vài phần kiêng kị Gia Nhu. Vương Tuệ Lan chỉ là một Huyện chủ thôi mà đã kiêu ngạo như vậy, khắp nơi đè ép bà. Gia Nhu là Quận chúa, nghe nói còn thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, còn tưởng là càng kiêu ngạo hơn. Vậy mà ở chung vài lần, bà phát hiện Gia Nhu hoàn toàn không làm giá, càng không lấy thân phận Quận chúa tới đè đầu bà nên bà lập tức có đủ tự tin.
Gia Nhu bước vào, mọi người đều hành lễ với nàng. Nàng hỏi Trịnh thị: “Không biết đại gia tìm con tới là có chuyện gì?”
“Ta có lời muốn nói riêng cùng con.” Trịnh thị khoát tay, bảo Tô Nương dẫn tỳ nữ ra ngoài. Tô Nương do dự nhìn Gia Nhu liếc mắt một cái, lại không tiện cảnh báo nên chỉ có thể cúi đầu lui ra. Gia Nhu không nghi ngờ gì, cũng bảo Ngọc Hồ mang theo mọi người của mình lui xuống.
Trịnh thị vẫy vẫy tay: “Con đến đây, ngồi cạnh ta này.”
Gia Nhu theo lời bà bèn cởi giầy, ngồi bên cạnh Trịnh thị. Trên người Trịnh thị vận một bộ váy bông hoa văn tường vân, vừa nhìn có hơi cũ kỹ. Mùa đông khắc nghiệt mà trong phòng chỉ có một vài chậu than, sàn nhà vẫn lạnh lẽo. Gia Nhu chờ Trịnh thị mở lời, Trịnh thị thì lại đang đánh giá Gia Nhu.
Dung mạo cô gái này quả thật rất xuất chúng, nước da trắng như ngọc không chút tì vết, ngũ quan lại tinh xảo, đặc biệt là trong đôi mắt kia như ẩn chứa xuân sắc vô biên, nhu nhược động lòng người. Có một mỹ nhân như vậy nằm cạnh hàng ngày, là đàn ông sao có thể nhịn được mà không chạm vào nàng?
Trịnh thị nói: “Mỗi ngày con tới đây thỉnh an, ta cũng quên hỏi con, Tứ lang và con có hoà hợp với nhau không?”
Gia Nhu không ngờ Trịnh thị sẽ hỏi điều này nên tự nhiên hoảng hốt, ậm ừ mà trả lời: “Lang quân đối với con tốt lắm.”
“Con biết ta hỏi không phải cái này. Hai đứa đã viên phòng chưa?” Trịnh thị cũng chẳng quanh co lòng vòng, hỏi trực tiếp.
Gia Nhu không phải là người giỏi nói dối, nhưng nếu nói theo sự thật có lẽ sẽ chọc tức Trịnh thị. Nàng đã thành thân với Lý Diệp, tuy nàng không chính miệng nói không cho hắn chạm vào nhưng cho đến hôm nay thì quả thật bọn họ chưa có da thịt chi thân. Bất cứ người mẹ nào nghe được chuyện này đều sẽ cảm thấy khó hiểu và không vui.
Gia Nhu không trả lời nên Trịnh thị đã biết tin tức Tô Nương hỏi thăm là sự thật, bèn tiếp tục nói: “Ta nói một câu khó nghe, tuy thân phận của con tôn quý nhưng nếu gả cho Tứ lang thì chính là thê tử của nó. Trong thiên hạ này làm gì có đạo lý phu thê không viên phòng? Nếu con thật sự không muốn hầu hạ phu quân của mình vậy hãy nạp cho nó một phòng thiếp thất, để có thể khai chi tán diệp cho Lý gia ta. Như vậy cũng được chứ hả?”
“Con….” Gia Nhu vừa định nói thì Trịnh thị đã giơ tay lên ngăn nàng lại: “Ta biết trước đây hai con chưa gặp nhau nên vẫn còn xa lạ, trong lòng con cũng chưa chắc tình nguyện gả cho nó. Thế nhưng tính tình con trai ta, ta hiểu rõ nhất. Tuy chưa từng gặp con nhưng vì một tờ hôn ước mà vẫn giữ thân như ngọc, ngay cả một nha đầu thông phòng cũng chẳng có. Tướng mạo hay tính tình của nó có chỗ nào không tốt? Ngoại trừ thân thể hơi yếu ớt hơn so với người khác, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện viên phòng của hai đứa mà? Ta thấy con trai ta rất để bụng việc hôn nhân này, bận trong bận ngoài, có vẻ rất thích con. Nếu không phải do con cự tuyệt thì còn lý do nào để nó không chạm vào con nữa chứ?"
Gia Nhu cảm thấy hơi hổ thẹn, không có cách nào cãi lại.
Bầu không khí an tĩnh trong chốc lát, Trịnh thị mới tiếp tục nói: "Không giấu gì con, lần này Tứ lang đỗ Tiến sĩ, trước khi con vào cửa đã có vài vị phu nhân nhét người cho ta, muốn để làm thị thiếp cho Tứ lang. Mấy năm nay, vì chữa bệnh nên con trai ta không ở nhà, ta chẳng có cách nào chăm sóc tốt cho nó được. Cứ nghĩ có vợ rồi sẽ có người đau lòng cho nó, biết hỏi thăm ấm lạnh. Nhưng xem ra là ta sai rồi, con thân là thê tử mà việc cơ bản nhất của một người vợ cũng không làm được, nếu vậy thì đừng trách ta nạp thêm người mới."
Lời của Trịnh thị khiến vẻ mặt Gia Nhu lúc đỏ lúc trắng. Trước khi xuất giá, mẫu phi cũng đã dạy nàng kỹ lưỡng. Không phải nàng không biết gì, chỉ hơi kháng cự những chuyện đó mà thôi, có lẽ Lý Diệp phát hiện ra nên vẫn luôn không chạm vào nàng. Nhưng như lời Trịnh thị đã nói, thân là thê tử mà làm như vậy quả thật quá thất trách.
"Đúng là chúng con chưa viên phòng, lỗi do con. Thế nhưng chuyện nạp thiếp thì con không thể đồng ý." Gia Nhu hít sâu một hơi, nói, "Con và lang quân mới cưới, chính là lúc để bồi đắp tình cảm. Bây giờ mà nhét một người thiếp vào thì con phải làm sao đây? Con sẽ nỗ lực chăm sóc lang quân, mong đại gia hãy suy nghĩ lại."
Lời nói của nàng coi như khách khí nhưng thái độ lại rất kiên quyết. Vừa rồi Trịnh thị kiêu ngạo nói những câu kia bất quá chỉ hù doạ nàng, đánh đòn phủ đầu trước. Nếu thật yêu cầu nạp thiếp, con trai bà không tức giận bà mới lạ. Bà lấy từ trong tay áo mình ra một cái bình sứ, đặt lên bàn: "Quận chúa còn nhỏ tuổi, chưa hiểu sự đời, sự sợ hãi trong lòng Quận chúa, ta có thể hiểu được. Đây là bí dược Hồi xuân đan trong cung cấm, chỉ cần nửa viên thôi là sẽ không có bất cứ sự thống khổ nào, thậm chí còn rất hưởng thụ nữa. Trong cung có rất nhiều nương nương trộm dùng để thừa sủng. Cần dùng hay không thì tự con hãy quyết định đi."
Gia Nhu hơi mở to hai mắt, không biết từ đâu mà Trịnh thị lại có mấy thứ đó. Nàng biết trong cung có một vài bí dược không được truyền ra ngoài, hiệu quả rất huyền diệu, Trường Bình vốn có rất nhiều. Nàng cảm thấy đầu ngón tay mình nóng hết cả lên, sau đó vẫn duỗi tay lấy bình dược kia.
“Tứ lang quân….” từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Nương, Lý Diệp ngay lập tức đã đi vào.
Chàng vừa hồi phủ đã nghe nói mẫu thân gọi Gia Nhu đến đây. Chàng còn nghe là hôm nay Tô Nương đã đến hỏi người hầu của chàng một số việc, đoán rằng mẫu thân muốn tìm Gia Nhu gây phiền phức. Vậy mà khi chàng vào phòng thì thấy mẹ chồng nàng dâu hai người đang ngồi cùng nhau, giống như chỉ nhàn thoại việc nhà.
“Lang quân.” Gia Nhu nhẹ nhàng gọi một tiếng. Ở trước mặt Trịnh thị, thế nào cũng phải bày ra bộ dáng thân mật. Gọi Lý Diệp như vậy là lẽ đương nhiên, sau khi gọi xong, nàng lại có cảm giác nói không thành lời.
Lý Diệp bị nàng gọi mà trong lòng tê rần cả lên, chàng cởi giày ngồi bên cạnh nàng, lấy tư thế bảo vệ nàng để hỏi Trịnh thị: “Mẫu thân nhân lúc con không ở nhà, kêu Gia Nhu đến đây là có chuyện gì ạ?”
Trịnh thị chột dạ bưng ly trà lên nhấp một ngụm: “Làm sao, ta tìm vợ con tới tâm sự cũng không được à?”
Lý Diệp cúi đầu liếc nhìn Gia Nhu một cái, thấy ngoại trừ nàng đỏ mặt chứ cũng chưa có gì khác thường, bèn nói: “Tất nhiên là có thể. Bọn con vừa lúc cũng có chuyện cần nói với mẫu thân. Nhạc phụ đại nhân bọn họ sắp về Nam Chiếu, Gia Nhu định ngày mai trở về tạm biệt họ. Tuy không hợp lễ chế nhưng cũng là chuyện có thể thông cảm được, mẫu thân có chấp thuận hay không ạ?”
Trịnh thị thấy Lý Diệp tự mình lên tiếng thì biết con trai thiên vị Gia Nhu, nếu bà không đồng ý tức là không chừa mặt mũi cho con mình, bà bèn thuận thế, nói: “Nam Chiếu xa xôi cách trở, về sau con khó gặp được người nhà, đáng thương quá nên trở về cũng chẳng sao. Ta chuẩn bị vài thứ, hai đứa cùng mang qua đó, xem như là một chút tâm ý của Lý gia ta.”
“Đa tạ đại gia. Con thay mặt phụ vương và mẫu phi cảm tạ ngài.” Gia Nhu nói đầy cảm kích.
“Được rồi, không có việc gì thì trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Trịnh thị nhìn Gia Nhu, nhấn mạnh: “Nhớ rõ những lời ta nói với con đấy.”
Gia Nhu đáp vâng, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lấy bình sứ, đứng dậy theo Lý Diệp đi ra ngoài.
Lúc này, Tô Nương mới từ bên ngoài đi vào, vỗ vỗ ngực, nói: “Phu nhân, ngài hù chết lão thân rồi, lão thân tưởng….”
Trịnh thị tức giận quát bà ta: “Ngươi tưởng gì, tưởng ta hạ dược nàng ấy? Người ta chính là Quận chúa được triều đình sắc phong, ta dám ư? Ngươi lại nhìn xem, vừa rồi Tứ lang tiến vào với dáng vẻ căng thẳng, nếu ta làm gì thê tử nó, nhất định nó sẽ trở mặt với ta! Tốt nhất là Quận chúa kia hiểu được tình thú, nếu dám gàn bướng hồ đồ, ta sẽ nạp thiếp cho Tứ lang.”
Bà rất không thích Gia Nhu, nàng sinh ra đã có được thân phận cao quý khiến khí thế của mẹ chồng là bà thấp hẳn một nửa, bà lại càng không thể lập quy củ với nàng như con dâu bình thường. Thế nhưng con trai mình thích nàng, rất thích nữa là khác, vậy nên bà cũng không thể nói gì.
*
Gia Nhu và Lý Diệp trở về viện của mình, Lý Diệp thấy nàng không nói lời nào bèn hỏi: “Mẫu thân ở trong nội trạch đã lâu nên tính tình có chút quái gở. Nếu lời bà nói có gì quá đáng thì ta thay bà xin lỗi nàng.”
Gia Nhu lắc lắc đầu: “Đại gia không nói gì đâu, chỉ tìm ta hàn huyên chút thôi. Chàng muốn tắm gội chưa?”
Sao Lý Diệp lại không hiểu tính tình mẫu thân của mình, không có địa vị trong nhà, Đại tẩu và Nhị tẩu trước giờ chưa cho bà sắc mặt tốt, thật vất vả cưới thêm một nàng dâu lại cố tình có thân phận Quận chúa tôn quý. Dưới những mâu thuẫn như vậy, tất nhiên bà sẽ không thật thân thiện với Gia Nhu. Vậy mà Gia Nhu không cáo trạng, trong lời nói ngược lại còn có ý bảo vệ cho bà, điều này khiến chàng rất vui.
Nàng sinh ra trong phủ Vân Nam Vương với cao lương mỹ vị, sung sướng hơn người, từ nhỏ đã là Quận chúa nhưng nàng không có những tật xấu do được nuông chiều từ bé, ngược lại, trong xương cốt nàng đều là sự thiện lương và bao dung, giống như trong đêm đó nàng đã đến chùa Sùng Thánh tìm thầy trị bệnh cho thứ đệ. Đây cũng chính là điều đã hấp dẫn chàng.
Gia Nhu thấy Lý Diệp vẫn luôn nhìn mình, bị nhìn đến ngượng ngùng nên nàng định xoay người tránh đi, Lý Diệp lại níu lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đến trước mặt rồi vòng một cánh tay ôm eo nàng, cười hỏi: “Mới vừa rồi ở chỗ mẫu thân, nàng gọi ta là gì?”
Gia Nhu không ngờ người này bỗng nhiên ôm lấy mình nên đặt đôi tay trước ngực Lý Diệp, chỉ dám nhìn đến cổ áo màu xanh lá kia, định lấp liếm cho qua: “Có gọi gì đâu. Để ta bảo người hầu chuẩn bị đồ tắm gội….”
Lý Diệp siết chặt cánh tay khiến cả người Gia Nhu đều dán sát vào ngực mình, hô hấp rối loạn. Sức lực của người này rất lớn, tuy Gia Nhu là nữ tử nhưng không tính là yếu, dù sao cũng có thể bắn cung cưỡi ngựa nhưng trước mặt Lý Diệp vẫn cứ chào thua. Sức lực thế này thì làm sao lại là một người bệnh tật ốm yếu quanh năm chứ?
Lý Diệp nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt kia đầy linh động, năm đó, lúc nàng còn nhỏ xíu bò đến bên cạnh chàng, ấn tượng sâu nhất lưu lại trong chàng chính là đôi mắt này, linh động tựa như một bé nai con đang chạy nhảy giữa núi đồi. Sau khi lớn lên, nàng lại có thêm vài phần mỹ lệ rung động lòng người, khiến người ta rất khó dời đi tầm mắt.
Chàng cúi đầu hôn nàng, hàng mi kia đang run rẩy, mí mắt cảm nhận được sự ấm áp rồi sau đó nàng nhắm hai mắt lại. Chàng hôn thật nhẹ, nụ hôn dừng tại chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, sau đó dời xuống bờ môi. Tuy chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi ngay nhưng Gia Nhu vẫn chưa mở mắt ra.
Có một số việc, sớm hay muộn đều sẽ phải tới. Huống chi, nàng lại không chán ghét người này.
Lý Diệp có thể cảm nhận được người trong ngực mình cứng đờ bèn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, lại cúi đầu hôn nàng thêm một lần nữa. Trang phục mùa đông dày nặng, cả hai đều đang mặc quần áo khi ra ngoài nên chàng chỉ có thể sờ đến lớp lông cừu. Thế nhưng làn da ở cổ nàng lộ ra bên ngoài trắng như ngọc, nói vậy thì cảm giác trên cơ thể nàng cũng sẽ trơn mịn như thế.
Hơi thở chàng dần dần nặng nề hơn, nàng tựa như mật hoa thơm ngọt mềm mại khiến lý trí chàng trở nên mất khống chế, chỉ càng muốn thêm nhiều hơn. Đợi khi người trong lòng mình thả lỏng, chàng bèn một tay bế nàng lên, đặt nàng nằm trên giường.
Gia Nhu thở dốc thật mạnh, ngẩn ngơ nhìn chàng. Nàng biết rõ chuyện có thể xảy ra tiếp theo, thậm chí còn rất quen thuộc với ánh sáng trong mắt chàng. Tuy nàng sợ hãi nhưng chỉ nhắm chặt mắt lại.
Màn giường được kéo xuống, xiêm y dày nặng từng cái từng cái rơi xuống từ trên giường, bên trong là hình ảnh ấm áp như ngày xuân.
Gia Nhu nhắm mắt, có thể cảm nhận được động tác của Lý Diệp thật dịu dàng, tựa như mưa xuân tinh mịn. Đợi đến khi cơ thể tinh tráng kia phủ lên người, nụ hôn ẩm ướt nóng rực lưu luyến trước ngực thì nàng cũng đã bị gợi lên một ít sóng tình.
Khi người kia tách hai chân nàng ra, dùng tay thăm dò, thấy nàng đã đủ ướt át bèn chuẩn bị tiến vào thì những hồi ức ở kiếp trước bỗng kéo về như nước lũ, nàng bắt đầu đẩy bả vai Lý Diệp ra: "Đừng mà…."
Những thân thiết mới vừa rồi khiến thân thể Lý Diệp nóng như lò lửa, rất khó mà dừng lại. Chàng cúi người ôm lấy nàng, cất giọng khàn khàn bên tai nàng: "Nếu đau thì nói với ta, ta sẽ ngừng."
Gia Nhu liều mạng lắc đầu, hai chân đá đạp lung tung, thậm chí nàng đã khóc thành tiếng.
Lý Diệp thấy nàng thật sự sợ hãi, cả cơ thể rung rẩy kịch liệt, kháng cự không cho chàng tiến vào. Nàng vốn hồi hộp nên đường vào rất gian nan, lại thêm phần chống cự này nữa, nếu cố tình ép buộc chỉ sợ sẽ tổn thương đến nàng.
"Đừng sợ, không sao đâu." Lý Diệp dừng lại, ôm Gia Nhu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Tuy trong người chàng vẫn bị lửa tình thiêu đốt nhưng sự yêu thương nàng lại chiếm thế thượng phong.
Gia Nhu vẫn đang khóc, bả vai run lên bần bật trông rất đáng thương, đầu tóc mướt mồ hôi phủ trên mặt, biểu tình của nàng thật tội nghiệp.
"Là ta không tốt." Lý Diệp tì cằm lên đỉnh đầu nàng, "Doạ đến nàng rồi."
Trong suy nghĩ của chàng thì đây chính là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, sợ hãi cũng là lẽ thường, nhưng không ngờ nàng lại sợ đến vậy, chàng âm thầm trách cứ bản thân mình đã quá sốt ruột. Trong tình yêu không thể nào khống chế bằng lý trí. Hơn nữa, lâu ngày sinh tình, tự chủ của chàng hẳn sẽ ngày càng yếu đi.
Gia Nhu cũng biết mình quá vô duyên và cả vô dụng nữa. Thế nhưng nàng không thể kiềm được sự sợ hãi, không phải nàng bài xích Lý Diệp mà là không thích cảm giác bị xâm chiếm. Nàng dùng một vỏ bọc thật dày bao lấy chính mình, cho dù trái tim hay thân thể cũng đều cố gắng rút ở trong đấy.
“Thật xin lỗi.” Nàng nói với Lý Diệp, “Ta không cố ý đâu….”
Lý Diệp lắc lắc đầu, dịu dàng nói: “Cứ từ từ thôi.”
Gia Nhu lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Lý Diệp, tuy không tiến tới bước cuối cùng nhưng rốt cuộc thì hai người cũng đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau. Nàng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nhắm mắt lại, vùi trong lồng ngực ai kia mà ngủ. Không hiểu sao, ở bên cạnh người này luôn có thể khiến nàng an tâm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận