Dưới sự chăm sóc của nhóm người Gia Nhu, sức khỏe Lý Diệp dần dần tốt lên, cũng bắt đầu bận rộn.
Sau khi đậu Tiến sĩ vẫn chưa có nghĩa là được làm quan, còn phải tham gia kỳ khảo hạch của Lại Bộ nữa. Nếu may mắn thì có thể trụ lại Trường An, nhậm chức Giáo thư(*), tuy chỉ là một chức quan nhỏ như hạt mè đậu xanh nhưng bổng lộc không tệ lắm, chức vụ cũng khá. Nếu xui xẻo sẽ có thể bị điều đến một địa phương nào đó làm Huyện thừa, chức vụ này rất vất vả, không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa mới được trở lại Trường An.
(*)Giáo thư lang: chức quan chuyên về biên soạn sách.
Đương nhiên, cũng có khối người đã thi đậu mấy năm mà vẫn chưa được phân chức quan nào. Như Lý Diệp và Thôi Thời Chiếu vẫn còn tính như có đại thụ dựa vào, gia môn hiển hách, phụ thân lại có chức quan lớn, nếu lo lót để họ làm một Giáo thư tất nhiên không thành vấn đề.
Hôm nay, Gia Nhu nhận được tin của A đệ, nói phụ vương bọn họ phải lập tức trở về Nam Chiếu. Dựa theo tục lệ phải chờ ba tháng, sau khi đã lạy từ đường, nhập gia phả mới có thể lại mặt.
Nàng định thương lượng cùng Lý Diệp bèn đi đến Đông sương phòng, thấy chàng đang vùi đầu viết chữ, sợ quấy rầy đến chàng nên do dự không dám lên tiếng. Lý Diệp ngẩng đầu: “Có việc gì sao?”
Gia Nhu ngồi xuống trước án thư, rũ mắt, đáp: “Cũng không có gì gấp gáp, chờ chàng bận bịu xong rồi lại nói.”
Lý Diệp để bút xuống, trả lời: “Không sao, ta đang xem lại đề thi năm ngoái của Lại Bộ. Có hơi khó, phụ thân nói cần cù bù thông minh, ta bèn cố gắng giải thêm mấy đề. Bây giờ đã viết xong rồi, nàng cứ nói đi.” Khảo hạch của Lại Bộ không khó đối với chàng, cái khó chính là phải làm sao để không nghiêng không lệch, tém tém một chút, không để kẻ khác nhìn ra manh mối nào. Điều này lại càng hao tổn tâm trí nhiều hơn so với giải đề.
Gia Nhu nói: “Ngày mai ta có thể về nhà một chuyến hay không? Phụ vương sắp phải về Nam Chiếu. Ta biết dựa theo tục lệ thì hiện tại ta không thể trở về. Thế nhưng Nam Chiếu đường xa núi thẳm, lần này từ biệt rồi chẳng biết khi nào mới được gặp lại nhau. Ta thật sự rất nhớ họ.”
Cả hai đời, thời gian mà nàng dành cho gia đình quá ít. Lần tái sinh này, không biết nàng có thể cứu vãn được cục diện ở Nam Chiếu hay không, để A đệ may mắn thoát nạn. Ít nhất thì cho đến bây giờ, mọi chuyện đều đi theo quỹ đạo khá tương đồng với kiếp trước. Vậy nên trong lòng nàng rất bất an, muốn nhắc nhở phụ vương một chút.
Lý Diệp nói: “Việc này đơn giản thôi. Lát nữa ta phải đi một chuyến, chờ ta trở về sẽ cùng nàng đến chỗ mẫu thân nói một tiếng. Chỉ cần mẫu thân đồng ý thì sẽ không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Gia Nhu sáng ngời: “Thật vậy chăng? Chàng đồng ý nói giúp ta cùng đại gia?” Nàng vẫn chưa biết nên mở lời thế nào với Trịnh thị, nếu được sự hỗ trợ của Lý Diệp tất nhiên là rất tốt. Đã nhiều ngày nay, nàng đi thỉnh an Trịnh thị thì thái độ của bà đối với nàng không nóng không lạnh. Có lẽ thân phận nàng là Quận chúa, lại là con dâu nên Trịnh thị không biết nên đối đãi nàng như thế nào cho phải.
Lý Diệp gật đầu rồi lại hỏi: “Lần này, bá phụ và đường huynh của nàng cũng tới Trường An ư? Ngày đón dâu, hình như ta có trông thấy đường huynh nàng.” Trong nhóm người chặn cửa hôm ấy, nổi bật nhất chính là Thôi Thời Chiếu, còn có một người trẻ tuổi khác rất cao lớn, mặt mày có vài phần tương tự Mộc Cảnh Thanh nhưng lại càng ổn trọng hơn. Dù sao cũng là nhi tử của Mộc Thành Hiếu, tất nhiên không giống người thường.
Dựa theo pháp luật Nam Chiếu, hắn chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhì.
Gia Nhu nghe thấy Lý Diệp nhắc tới bá phụ thì trong lòng nảy lên thình thịch hai cái, trả lời: "Bá phụ luôn rất yêu thương ta và A đệ nên mới cố tình theo phụ vương đến tiễn ta xuất giá. Nhũ danh của ta chính là do bá phụ gợi ý." Nàng thầm than một tiếng trong lòng, nếu ông ấy không nhúng tay vào những chuyện kia thì tốt biết bao.
"Vậy à? Nhũ danh nàng gọi là gì?" Lý Diệp thuận tiện hỏi.
Vừa rồi Gia Nhu chỉ buộc miệng nói ra, không ngờ Lý Diệp sẽ hỏi nên nhỏ giọng trả lời: "Chiêu Chiêu." Chỉ có người nhà thân thiết nhất mới kêu nàng như vậy, ngay cả Ngu Bắc Huyền cũng không biết.
Lý Diệp âm thầm nhớ kỹ, "Chiêu Chiêu như nhật nguyệt chi minh”, cái tên thật là hay.
Gia Nhu bị Lý Diệp nhìn đến nỗi mặt cũng nóng hết cả lên. Buổi sáng khi thức giấc, chàng cũng nhìn nàng như thế này, không biết đã nhìn hết bao lâu rồi. Hại nàng lúc xuống giường lóng ngóng suýt ngã, may mắn được ôm lại. Hai người ngã vào nhau, chàng cúi đầu định hôn nàng.
Lúc ấy, nàng đã nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở ấm áp kia đang đến rất gần rồi, hình như sắp chạm vào nhau. Thế nhưng đám người Ngọc Hồ nghe được động tĩnh nên cất tiếng dò hỏi, Lý Diệp bèn ngừng lại. Cho nên bây giờ nhìn đến người này, nàng sẽ luôn nhớ tới chuyện hồi sáng.
Rõ ràng đã trải qua một đời rồi mà vẫn cứ mặt đỏ tim đập.
“Lần trước, khi rời khỏi Trường An, món đồ mà ta giao cho nàng đâu rồi?” Lý Diệp ôn hoà hỏi.
Gia Nhu biết Lý Diệp hỏi chính là con dấu kia bèn lập tức lấy từ trong lòng ra một cái túi thơm, đặt lên bàn: “Ở trong đây.”
Lý Diệp không ngờ nàng luôn mang theo trên người nên nở nụ cười, cầm lấy túi thơm. Vốn định thuận tiện đưa chiếc khăn tay kia lại cho nàng luôn nhưng bỗng nhiên chàng lại thay đổi chủ ý. Khăn tay nàng còn nhiều, không thiếu một cái đó, chàng lại chỉ có một món đồ này của nàng thôi nên muốn giữ lại.
Gia Nhu đi ra khỏi Đông sương phòng rồi ngồi lên sập gỗ bên ngoài, không ngừng dùng tay quạt quạt. Kỳ lạ, ngày mùa đông mà sao lại nóng như thế chứ?
Lý Diệp đi một chuyến đến Li Sơn, ở trong nhà rất nhiều tai mắt nên không tiện làm việc. Trúc Huyên Cư có một mật thất không ai biết, chàng dùng để cất giữ công văn cơ mật. Mấy chồng công văn này ghi lại một vài chuyện bí mật của Hoàng triều năm xưa, nguồn gốc của nó có liên quan đến ân sư chàng là Bạch Thạch Sơn Nhân.
Khi Bạch Thạch Sơn Nhân còn tại chức thì quốc gia vẫn đang trong cơn đại loạn. Tiên hoàng vì muốn khống chế triều thần nên ra lệnh cho ông thiết lập một mạng lưới tình báo rất lớn, chuyên môn thu thập thông tin. Đến khi Tiên hoàng băng hà, sau khi ông thoái ẩn chỉ có hai người bọn họ biết mạng lưới tình báo vẫn luôn hoạt động, để tiện cho ông nắm giữ thế cục trong triều.
Lúc lâm chung, ông đã tiết lộ tin tức này cho Lý Diệp biết, cũng giao mọi chuyện cho chàng xử lý. Mạng lưới tình báo này còn giúp xoá sạch dấu vết của Lý Diệp và Bạch Thạch Sơn Nhân trong triều đình. Cho nên mấy năm nay, dù Thư Vương quyền thế ngập trời nhưng vẫn luôn không điều tra được bất cứ thứ gì.
Mà Lý Diệp muốn ra lệnh cho những thám tử kia cần phải có con dấu của Bạch Thạch Sơn Nhân, cũng chính là món đồ mà chàng đã giao cho Gia Nhu.
Chàng ở trong mật thất một lúc lâu, sau khi xử lý xong mọi chuyện mới trở về trong phòng. Trên bàn cờ là tàn cục mà chàng đã bày ra lần trước, vẫn chưa được giải. Chàng ngồi xuống, tự mình đánh cờ với chính mình. Không lâu sau, Vân Tùng gõ cửa bên ngoài, nói: “Bẩm lang quân, Quảng Lăng Vương phái người tới tặng đồ cho ngài ạ.”
“Cho bọn họ vào.”
Phượng Tiêu cùng Bạch Hổ tiến vào phòng, trong tay Phượng Tiêu còn cầm đồ bổ và dược liệu. Bạch Hổ đứng cạnh cửa nhìn, Phượng Tiêu trao đồ vật trong tay mình cho Lý Diệp: “Quảng Lăng Vương dặn dò ngài phải uống thuốc đúng giờ. Trước khi bệnh phong hàn chưa khỏi hẳn thì không nên quá chủ quan.”
“Trở về nói với ngài ấy là ta đã biết. Nói vào trọng điểm đi.” Lý Diệp nhàn nhạt lên tiếng.
Phượng Tiêu đã sớm đoán được Quảng Lăng Vương lại sẽ bị lang quân ghét bỏ nên tiến đến vài bước, nói: “Bài thi của lang quân quả nhiên đã bị động qua, hẳn là người của Thư Vương. Còn có kết quả điều tra của Hình Bộ, nói cáo buộc của Giang Ngự sử không đủ chứng cứ, Bùi Thị lang chỉ bị Thánh nhân răn dạy vài câu rồi yên chuyện.”
Kết quả này đã nằm trong dự kiến của Lý Diệp. Chàng chưa từng nghĩ chỉ dùng một Giang Do mà có thể đổi lấy Bùi Duyên Linh.
“Dàn xếp thật tốt cho gia quyến của Giang gia, để họ mai danh ẩn tích, đừng trở về Trường An nữa.” Lý Diệp đặt xuống một quân cờ, nói.
“Vâng ạ, Quảng Lăng Vương sẽ xử lý chuyện này thật tốt, lang quân đừng lo lắng. Còn có, ngài muốn chúng tôi chú ý những người ở Nam Chiếu có lui tới với Thư Vương, đã phát hiện được một chuyện. Một gia nô của Mộc gia, tên là Mộc Thiệu, hắn ta đã lén gặp mặt Kinh triệu doãn.”
Tay Lý Diệp dừng lại, nắm quân cờ vào lòng bàn tay. Lúc trước, chàng lấy danh nghĩa Quảng Lăng Vương viết lá thư kia cho Mộc Thành Tiết chỉ vì muốn cảnh báo, tin tức trong đó đa số chỉ là suy đoán của chàng chứ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, chàng không nghĩ Mộc Thành Tiết sẽ tin. Lần này, Mộc Thành Hiếu cũng vào Đô thành, chàng cố tình phái đám người Phượng Tiêu lưu ý, thật không ngờ lại có thể tra ra được dấu vết lui tới của bọn họ với Thư Vương. Nếu lưu lại mối họa ngầm này, đối với Nam Chiếu mà nói thì trước sau gì cũng sẽ là một biến số lớn.
“Phượng Tiêu, ngươi lại đây.” Lý Diệp ghé sát vào lỗ tai Phượng Tiêu nói vài câu.
Phượng Tiêu liên tục gật đầu: “Nhưng mà làm như vậy có thể sẽ kinh động Thư Vương bên kia hay không ạ?”
“Miễn là tự người Mộc gia phát hiện, Thư Vương cũng không thể giúp được gì.” Lý Diệp nói một cách khẳng định.
*
Sau giờ Ngọ, Trịnh thị ngồi trong phòng may quần áo mùa đông. Từ trước tới giờ bà luôn tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền mời tú nương nên phần nhiều là tự mình may vá. Dù sao mọi chuyện trong phủ đều do Vương Tuệ Lan quản lý, bà nhàn rỗi vẫn cứ nhàn rỗi. Tô Nương đi đến bên cạnh bà, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, đã hỏi cẩn thận rồi. Hình như vẫn chưa.”
Trịnh thị thiếu chút đã ném cây kim, cả giận: “Cái gì? Đã thành thân nhiều ngày như vậy mà bọn nó còn chưa viên phòng? Quận chúa kia tự cao quý giá quá hay sao mà không cho con ta chạm vào?”
Tô Nương thở dài: “Vậy thì cũng không phải. Nghe nói Tứ lang quân và Quận chúa cùng giường hàng đêm, nhưng lại không có lạc hồng. Lão thân cũng không biết tại sao lại thế này, không bằng ngài hỏi Tứ lang quân xem sao?”
Trịnh thị cau mày nghĩ nghĩ rồi bắt lấy tay Tô Nương, giọng nói đầy căng thẳng: “Ngươi nói…. có thể do Tứ lang có bệnh kín gì hay không? Mấy năm trước ta cũng tặng tỳ nữ đến biệt trang Li Sơn cho nó, nó không thu dùng thì thôi, còn trả nguyên đám về cho ta. Có phải do thân thể yếu đuối nên chuyện đó có phần lực bất tòng tâm?”
“Chắc là không đâu ạ. Tứ lang quân trở về lần này thì tinh thần so với trước đây đã khá hơn nhiều. Hơn nữa, bọn họ nói Tứ lang quân chỉ ngủ cùng Quận chúa nhưng buổi tối trong phòng yên tĩnh thật sự. Vốn là không có làm….” Tô Nương nói đến đây rồi ngừng lại, chỉ để Trịnh thị tự hiểu.
Trịnh thị đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn: “Đàn ông bình thường làm sao mà không chạm vào thê tử mới cưới? Chắc chắn là do Quận chúa kia có vấn đề. Ngươi bảo người đến chỗ Vương Tuệ Lan hỏi một chút xem, lần trước, nàng ấy nói trong cung ban cho Hồi xuân đan, còn hay không? Nếu còn thì bảo nàng ấy đưa một viên cho ta, cứ nói là ta dùng.”
Tô Nương hoảng sợ: “Phu nhân, Hồi xuân đan đó chính là…. Ngài muốn có nó làm cái gì? Đã lâu rồi Tướng công không tới đây.”
Trịnh thị trừng Tô Nương: “Ta là một bà thím trung niên, dùng cái thứ đó làm gì? Chờ tối nay, ngươi kêu Quận chúa kia đến đây cho ta.”
“Phu nhân, ngài không nên….” Tô Nương che miệng lại, vội vàng xua tay, “Không được đâu, nếu bị lang quân biết….”
“Biết thì có sao? Ta đâu phải hại nàng ấy. Mấy thứ đó chính là đồ dùng của nương nương trong cung, ngươi đi lấy về nhanh là được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận