Sau khi hôn kỳ đã được định ra, Gia Nhu bị Thôi thị bắt ở trong phòng thêu giá y. Đôi tay nàng nếu dùng để cưỡi ngựa bắn cung còn được, bảo nàng cầm kim thêu hoa, quả thực là muốn làm khó nàng. A Thường cùng Ngọc Hồ mỗi người một bên chỉ ra chỗ sai trong châm pháp của nàng, Thôi thị ngồi trên giường, nhìn bộ dạng nàng như vậy cảm thấy tức cười, nói: "Con cũng nên bị tra tấn chút đi. Ngày thường ta và phụ vương con quá nuông chiều, cứ tùy theo ý con. Chờ sau này gả vào Lý gia mà không làm nổi cho phu quân một đôi giày xem hắn chê cười con thế nào."
Gia Nhu không tin bên cạnh Lý Diệp không có tỳ nữ am hiểu nữ hồng, nói không chừng hắn cũng giống như mấy quý công tử khác ở Trường An, sớm đã có thông phòng. A Thường nói: "Thân phận tiểu Quận chúa tôn quý, chưa chắc cần nàng đích thân ra tay. Chỉ là giá y này phải tự mình thêu mới có ý nghĩa."
Gia Nhu lại nhẫn nại tính tình thêu thêm mấy châm nữa thì Mộc phu nhân và Mộc Gia Nhàn đến thăm. Thôi thị đứng dậy đón chào: "Sao hôm nay A tẩu có thời gian đến đây vậy?"
Mộc phu nhân cười nhìn Gia Nhu: "Ta nghe nói hôn kỳ đã được Lý gia định ra nên cố ý đến hạ một phần lễ mừng." Bà lấy từ tay tỳ nữ một hộp gỗ sơn mài màu đen mạ vàng hình chim phượng, mở nắp hộp ra, bên trong là một cặp trâm cài bằng vàng ròng. Cây trâm thứ nhất được khắc thành hình hoa mẫu đơn, cánh hoa ôm lấy nhụy, sinh động như thật. Cây trâm thứ hai khắc hình chim phượng, đôi mắt khảm bằng hồng bảo thạch với nhiều tua rua rũ xuống thật xinh đẹp.
"Đã phiền A tẩu lo lắng. Chiêu Chiêu, còn không mau cảm tạ bá mẫu!" Thôi thị nhận lấy món quà, nói với Gia Nhu đang đứng phía sau.
Gia Nhu vâng lời cảm tạ Mộc phu nhân. Nàng biết giá trị của cặp trâm vàng này nhất định rất xa xỉ, bá mẫu luôn là người tiết kiệm, một bộ váy áo thường sẽ mặc tới mấy năm mới đổi. Nếu không có chuyện kia của bá phụ, cõi lòng nàng nhất định sẽ rất cảm kích hai người này.
Mộc Gia Nhàn rất ít nói, tư sắc bình thường, lẳng lặng ngồi phía sau mẫu thân nàng. Trước kia nàng rất thân cận với Gia Nhu, Gia Nhu đi đâu cũng mang theo vị đường muội này. Mãi cho đến một ngày, Gia Nhu vô tình nghe thấy nàng ta phàn nàn với một vị tiểu thư khác: "Mỗi lần ở bên cạnh Mộc Gia Nhu, ta cứ như cái bóng thôi ấy. Mấy vị huynh trưởng thường ngày không thèm liếc nhìn ta, chỉ có đi theo bên cạnh nàng ấy thì bọn họ mới chịu nói chuyện với ta."
Sau lần đó, mỗi khi nàng ta đến tìm thì Gia Nhu đều viện đủ các loại lý do để thoái thác không gặp, tình cảm giữa hai người dần phai nhạt từ đó. Có lẽ vốn cũng chẳng có tình cảm gì.
Mộc phu nhân nói với Thôi thị: "Chỉ trong chớp mắt mà Quận chúa đã đến tuổi gả chồng rồi. Nhớ lúc mới đầy tháng, ta còn ôm con bé trong tay không nỡ buông. Bá phụ nàng mãi khen đứa bé này lớn lên xinh đẹp, khiến người khác luôn muốn nâng niu." Thôi thị cười đáp: "Đúng vậy, huynh trưởng còn buộc miệng thốt lên 'Chiêu chiêu như nhật nguyệt chi minh'(*), ta và Vương gia đã gọi con bé là Chiêu Chiêu từ đó. Con cái lớn rồi, chúng ta đều già đi. A tẩu này, hôn sự của Nhị nương đến đâu rồi? Lần trước tẩu nói cùng Điền gia…."
(*)Chiêu chiêu như nhật nguyệt chi minh: sáng ngời như mặt trời, ánh trăng.
Nghe thấy câu này, biểu tình Mộc phu nhân hơi cứng lại: "Vẫn còn đang lựa chọn, cũng chưa chắc sẽ là Điền gia." Nếu bị người khác biết Điền Đức Thành đã cự hôn, sau này Nhị nương làm sao còn mặt mũi nào nữa chứ?
"Lang quân Điền gia tất nhiên không tồi nhưng xem thêm vài nhà nữa cũng tốt." Thôi thị thuận thế nói. Gia Nhu thấy mẫu phi vẫn cùng nhàn thoại việc nhà với Mộc phu nhân như thường ngày lúc còn tới lui thân thiết thì cảm thấy thật bội phục bà. Nếu đổi lại là nàng, chưa chắc nàng có thể giả bộ như không có việc gì như vậy.
"Mẫu phi, người biết không, phụ vương…." Mộc Cảnh Thanh đi vào như một làn gió, mấy chữ cuối cùng vừa định ra khỏi miệng, khi thấy Mộc phu nhân cùng Mộc Gia Nhàn cũng đang ở đây bèn cố gắng nuốt trở về.
Cậu ngừng lại rõ ràng như vậy khiến trong phòng lâm vào bầu không khí an tĩnh rất xấu hổ.
Gia Nhu đi đến bên cạnh em trai mình, nói như đang giỡn: "Sao đệ nói có một nửa rồi dừng lại vậy, bá mẫu đâu phải người ngoài, phụ vương rốt cuộc làm sao?" Nàng nheo nheo mắt ra dấu cho Mộc Cảnh Thanh. Lúc này Mộc Cảnh Thanh mới nói: "À, phụ vương nói muốn gặp mẫu phi, đệ không biết bá mẫu cũng đang ở đây…. Sợ mẫu phi mắc cỡ."
"Thằng bé này!" Thôi thị cười lắc lắc đầu, "A tẩu đừng trách, nó cứ luôn hấp tấp như vậy đấy." Mộc phu nhân thức thời nói: "Nếu Vương gia có việc thì ta và Nhị nương cũng không quấy rầy mọi người nữa. Cáo từ ở đây vậy."
Thôi thị gật đầu, bảo tỳ nữ đưa hai mẹ con họ ra ngoài rồi lại cho tất cả người hầu lui xuống. Bây giờ, Mộc Cảnh Thanh mới ngồi xuống bên cạnh Thôi thị, nói: "Vừa rồi làm con sợ hết hồn, thiếu chút nữa đã lỡ miệng. Mẫu phi, Liễu phu nhân nhất định đòi gặp phụ vương, phụ vương cũng đi qua đó một chuyến, không biết xảy ra chuyện gì mà người rất giận dữ, đã cho cầm rượu độc qua, muốn ban chết cho nàng ta."
Thôi thị và Gia Nhu đều kinh ngạc, Thôi thị lẩm bẩm: "Ta tưởng ông ấy nể tình Liễu thị sinh Thuận Nương…. Có lẽ sẽ không dồn nàng ấy vào chỗ chết. Rốt cuộc Liễu thị đã nói những gì?"
Mộc Cảnh Thanh lắc đầu: "Điều này thì con không biết. Phụ vương nói mẫu phi tin Phật, không đành lòng sát sinh, vậy người sẽ động thủ. Nhưng mà việc này phải ép xuống, chỉ nói với bên ngoài là Liễu phu nhân bị bệnh."
"Thôi, vốn chính là thiếp của ông ấy, tùy ổng xử trí đi." Thôi thị cầm lấy Phật châu trên bàn, thầm niệm vài câu kinh Phật.
Khi Thuận Nương biết được tin này đã không còn cách nào thay đổi tình thế, chỉ biết suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, không chịu gặp ai. Nàng hận phụ vương tuyệt tình, hối hận vì trước đây đã cùng mẹ vào phủ Vân Nam Vương. Nếu hai người vẫn còn ở ngoại trạch, không nảy sinh những tâm tư kia thì hôm nay nàng cũng không đến nỗi bơ vơ không nơi nương tựa. Thậm chí phụ vương còn hoài nghi nàng không phải con gái ông nên ghét bỏ nàng. Có thể cuối cùng rồi ông cũng ban cho nàng một ly rượu độc hay không?
Nàng vừa sợ hãi lại vừa đau lòng, chỉ dám tránh trong phòng, thậm chí có đôi lúc muốn chết cho xong chuyện.
"Tam tiểu thư." Tỳ nữ Yến Nhi nhẹ giọng kêu nàng một tiếng. Từ khi biết Xuân Đào là người của Thôi thị, Thuận Nương đã thu mua Yến Nhi để mình sử dụng. Ngoài mặt tỏ ra vẫn coi trọng Xuân Đào nhưng trên thực tế nàng chỉ tín nhiệm Yến Nhi.
Hiện giờ Thuận Nương đang thất vọng tràn trề, chỉ trở mình, không để ý đến Yến Nhi.
Yến Nhi lấy một phong thư từ trong tay áo ra: "Hôm nay, khi nô tỳ đi chợ, lúc trở về bị một người va trúng, sau đó thì thấy bức thư này trong ngực. Bên trên viết tên của tiểu thư, ngài có muốn xem không ạ? Người gửi ở phường Nhạc Thắng, Trường An."
Phường Nhạc Thắng? Thuận Nương chỉ cảm thấy địa danh này nghe rất quen tai, chợt nhớ đến cái túi gấm kia của mẹ. Nàng lập tức ngồi dậy, đoạt lấy phong thư mở ra xem. Sau khi xem xong, vẻ mặt nàng lúc xanh lúc trắng, cắn chặt môi. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm.
Chỉ cần có thể khiến nàng thoát ly bể khổ, sống được những ngày tháng có tôn nghiêm thì nàng còn do dự cái gì? Tuy nàng không biết đối phương là ai nhưng đó chính là thứ cuối cùng mà mẹ để lại cho nàng.
Thuận Nương ngồi xuống bên án thư, đề bút viết một phong thư hồi âm, dán kín lại rồi giao cho Yến Nhi. Nàng dặn đi dặn lại: "Ngươi gửi thư này đi, không được để bất cứ ai phát hiện. Sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ cho ngươi cuộc sống vinh hoa phú quý."
*
Buổi đêm ở thư viện Hồ Châu trôi qua trong tĩnh lặng.
Lý Diệp đang ngồi bên hiên đọc sách, trên kỷ án được đặt hai ngọn nến. Có một ông lão vận áo bào màu đen cầm đèn đi tới, hỏi: "Đã trễ thế này rồi mà ai còn ở đây vậy?"
Lý Diệp vội vàng đứng dậy, chắp tay bái ông lão một cái: "Viện trưởng, là học trò đang đọc sách ở đây ạ."
Ông lão giơ cao ngọn đèn lên một tý, khi thấy rõ là Lý Diệp thì mặt ông nghiêm lại: "Lại là ngươi. Không phải ngươi đã được tiến cử đi Thượng Thư Tỉnh(**) rồi sao? Còn lưu lại đây làm gì?"
(**)Thượng Thư Tỉnh: là một cơ quan chính trị cao nhất của Trung Quốc cổ.
Vì sắp đến gần khoa cử, các thư viện khắp cả nước hầu như không còn dư lại danh ngạch giới thiệu nào, chỉ có Hồ Châu là có một thí sinh vì lý do cá nhân không thể tham gia khảo thí nên mới dư ra một chỗ trống, Lý Giáng thân là Tể tướng, tất nhiên sẽ có bản lĩnh khiến Lý Diệp đến đây nhận lấy phần danh ngạch của người kia.
Vốn chỉ cần thẩm tra đối chiếu thân phận xong, lại đệ một danh thiếp lên Thượng Thư Tỉnh là có thể trở về. Thế nhưng Lý Diệp thích môi trường học tập ở thư viện Hồ Châu, vả lại nơi đây có chứa rất nhiều đầu sách phong phú nên chàng không kềm được ở lâu thêm mấy ngày, hàng đêm chong đèn khổ học.
Lão viện trưởng ghét nhất là mấy cậu ấm đệ tử nhà quan, không làm gì mà lại có thể nhẹ nhàng lấy đi danh ngạch người khác phải vất vả mấy năm mới có, thế nên thái độ của ông đối với Lý Diệp tất nhiên cũng không tốt. Ông mặc kệ thân phận đối phương hiển quý tới cỡ nào, từ nơi này của ông đi ra chính là học trò của ông, chẳng lẽ nói vài câu cũng không được à?
"Ngài đừng nóng giận." Lý Diệp tốt tính nói, cảm thấy viện trưởng này có vài phần bóng dáng của ân sư, "Nếu học trò thi đỗ nhất định nhớ rõ ơn viện trưởng đã tiến cử, sẽ thỉnh Thánh nhân ngự ban hoành phi cho nơi đây, mang vẻ vang về cho thư viện."
Viện trưởng trừng mắt, nước miếng bay tứ tung: "Khẩu khí của tên nhóc này cũng lớn quá nhỉ! Tục ngữ nói 'ba mươi Mạnh Tử đã già, năm mươi tiến sĩ vẫn là trẻ trung'(***). Sĩ tử đi thi cả ngàn người, bất quá chỉ có ba mươi người đỗ tiến sĩ. Ngươi nghĩ thi đỗ dễ dàng như vậy? Nếu ở tuổi của ngươi mà có thể đỗ tiến sĩ thì lão phu cam nguyện bái ngươi làm thầy!"
(***)Ba mươi lão minh kinh, năm mươi thiếu tiến sĩ: ba mươi tuổi đọc Mạnh Tử xem như đã già vì sách Mạnh Tử tương đối dễ học. Năm mươi thi đỗ tiến sĩ thì vẫn còn trẻ vì rất khó thi đậu.
Lý Diệp nở nụ cười: "Học trò sẽ ghi nhớ. Ngày nào đó nếu may mắn được đề danh kim bảng, mong viện trưởng hãy nhớ rõ lời nói hôm nay.".
Viện trưởng nghĩ tên hậu bối này nói chuyện quá cuồng vọng nhưng thái độ của hắn cố tình lại cung kính mười phần, không soi ra được một chút ý tứ vô lễ nào. Mấy cậu ấm đệ tử nhà quan này đi thi cũng chỉ thi cho có, nào mấy ai thật sự học hành đàng hoàng đâu? Ông mới không tin Lý Diệp có thể thi đỗ, chỉ thổi thổi râu rồi cầm đèn lồng xoay người đi mất.
Lý Diệp lại ngồi trở về trước kỷ án, móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, bên trên là mấy hình thêu nho nhỏ. Khăn lụa mềm mại với hình hoa mẫu đơn xiêu xiêu vẹo vẹo kia lại có một loại đáng yêu khác biệt. Chàng nhận được thư của mẫu thân, nói phủ Vân Nam Vương đã đồng ý hôn kỳ, chỉ chờ thi xong là chàng có thể ngay lập tức cưới nàng.
"Lang quân!" Phượng Tiêu bước nhanh tới, "Vừa mới nhận được tin, Võ Ninh Tiết độ sứ đến Nam Chiếu, vừa mắt Mộc Gia Nghi."
Lý Diệp trầm ngâm. Võ Ninh Tiết độ sứ Từ Tiến Đoan này là do triều đình dùng để kiềm chế Hà Sóc Tam Trấn, hắn vốn có thực lực rất hùng hậu trong các phiên trấn. Năm nay chưa đến bốn mươi, mất vợ hai năm vẫn chưa tục huyền nhưng oanh oanh yến yến không dứt. Tại sao hắn lại có hứng thú đối với Mộc Gia Nghi? Trong khi tuổi tác hai người kém nhau không ít.
Phượng Tiêu nói: "Nghe nói Từ Tiến Đoan đến phủ Vân Nam Vương làm khách, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tam tiểu thư. Vân Nam Vương có hơi do dự nhưng Tam tiểu thư cũng nguyện ý đi theo Từ Tiến Đoan nên hắn trực tiếp mang nàng ấy đi. Tuy nói nàng là con vợ lẽ nhưng dầu sao cũng là con gái Vân Nam Vương, làm vậy có qua loa quá không? Ta còn nghe nói Liễu thị vẫn luôn cáo ốm không ra."
Lý Diệp đoán Liễu thị hẳn đã lành ít dữ nhiều. Từ khi biết được chứng bệnh của Mộc Cảnh Hiên qua lời Mạc đại phu, chàng đại khái đã đoán được chân tướng mọi chuyện. Chàng nghĩ phủ Vân Nam Vương cuối cùng sẽ không dung Liễu thị nhưng không ngờ rằng Vân Nam Vương sẽ giết nàng ta. Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy Mộc Gia Nghi ra quyết định bỏ xứ tha hương.
Đa số Tiết độ sứ đều hung tàn bạo lực, háo sắc thành tính, trong phủ thường cơ thiếp thành đàn. Nàng ta chỉ là một tiểu cô nương lại dám một mình vào hang hổ, phải công nhận phần gan dạ khí phách này thực sự cân quắc không nhường tu mi(****).
(****)Cân quắc không nhường tu mi/cân quắc anh hùng: là phụ nữ nhưng mạnh mẽ không thua kém đàn ông.
Nói đi cũng phải nói lại, một thứ nữ không có bất cứ chỗ dựa nào như nàng ta thì những điều có thể lựa chọn cho bản thân không nhiều lắm.
Điều làm chàng chú ý chính là vì sao Từ Tiến Đoan lại cố tình ngay lúc này đi phủ Vân Nam Vương, có lẽ ai đó ở sau lưng đang quạt gió thêm củi. Ra quân cờ này sẽ có ảnh hưởng nào đến toàn bộ ván cờ đây?
"Lang quân, Quảng Lăng Vương biết ngài tới Hồ Châu nên vẫn luôn thúc giục ngài trở về. Ngài ấy còn nói nếu ngài muốn làm chức quan nào cứ mở miệng là được, đi thi làm gì cho mất công." Phượng Tiêu nói. Hắn cảm thấy lời này có hơi ngây thơ, tuy Quảng Lăng Vương là hậu duệ Hoàng tộc nhưng người dám nói lời này hiện giờ cũng chỉ có Thư Vương thôi.
Lý Diệp nhíu mày: "Ta đã nói đây là chuyện của Lý gia, không cần ngài ấy nhúng tay vào. Ngài ấy cứ quản tốt chuyện mình là được." Quảng Lăng Vương tuổi tác không nhỏ, dưới gối chưa con, hay vì chuyện đó mà bị Thánh nhân cùng Thái tử răn dạy, nói đường đường là một Quận vương mà bên cạnh chỉ có một Quận vương phi.
Trước khi lập Phi thì sử quan rồi ngôn quan bày ra một đống điều trái với lễ chế, nói hai người cùng họ không thể kết hôn đủ thứ linh tinh, liều chết ngăn trở. Thế nhưng Lý Thuần là người trong Hoàng thất, chỉ cần không phải đồng tông loạn luân, ai có thể ngăn cản hắn cưới người phụ nữ mà hắn âu yếm chứ. Sau này mọi người đều nói Quảng Lăng Vương là kẻ si tình khó thấy trong Hoàng thất, chỉ yêu duy nhất một người.
Mà tâm phúc của Quảng Lăng Vương đều biết, bởi vì có đệ đệ là Lý Diệp nên Quảng Lăng Vương phi mới được sủng ái như thế. Chỉ tiếc đã gả qua mấy năm mà bụng vẫn mãi không có động tĩnh gì, mọi người đương nhiên là sốt ruột.
*
Hạ tuần tháng 11 đã có kết quả đỗ Tiến sĩ, lần này tổng cộng có ba mươi mốt sĩ tử thi đỗ, Thôi Thời Chiếu đứng thứ mười, Lý Diệp bất ngờ được đỗ vị trí cuối cùng. Khi Gia Nhu nghe thấy tin đó thì cũng sắp đến Trường An. Nàng cảm thấy thật sự ngoài ý muốn, tại sao Lý Diệp lại đột nhiên đi thi Tiến sĩ vậy chứ?
Ngọc Hồ nói: "Nghe nói lang quân Lý gia phải khó khăn lắm mới đạt được danh hiệu Tiến sĩ này. Trong bốn vị giám khảo thì có hai người chấm rớt, hai người chấm đỗ, vốn là bị loại. Có lẽ cuối cùng vì ngài ấy là con trai của Lý Tướng công nên mới phá lệ cho thêm một vị trí nữa. Lang quân Thôi gia tương đối lợi hại, là sĩ tử trẻ nhất trong ba mươi mốt người."
Thôi Thời Chiếu chính là cánh tay đắc lực của Nguyên Hoà Đế sau này, ba mươi tuổi đã làm đến chức Lại Bộ Thị lang. Đậu Tiến sĩ tất nhiên dễ dàng với hắn rồi.
Chỉ có hành động lần này của Lý Diệp thật sự khiến Gia Nhu không hiểu nổi. Đời trước hắn vẫn luôn yên lặng vô danh mới đúng. Chẳng lẽ đời này vì cưới nàng khiến cho quỹ đạo cuộc sống của hắn đã xảy ra thay đổi? Vậy nàng rất muốn xem hắn rốt cuộc có chỗ nào hơn người hay không.
Một lần nữa đi đến Trường An, nàng đã trong thân phận cô dâu chờ gả. Lần này nàng đi trước với Thôi thị, Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh còn lưu lại Nam Chiếu xử lý công vụ. Gần tới ngày đại hôn bọn họ sẽ cưỡi khoái mã tới. Một nguyên nhân khác cũng vì muốn tránh cho ở Đô thành quá lâu lại bị Thư Vương kiếm chuyện.
Khu vực Quan Trung đã vào đông, so sánh với Nam Chiếu bốn mùa như xuân thì Trường An lạnh giống như hầm băng. Thế nhưng là một cô gái miền Nam nên nàng luôn có vài phần khát khao đối với cảnh tuyết nơi miền Bắc. Gia Nhu bước xuống xe ngựa, vươn tay quấn chặt tấm đệm da cừu trên người, trong tay còn ôm lấy lò sưởi nho nhỏ. Nàng nghĩ thầm, may mắn là giá y có phần dày, nếu không, chưa kịp gả đến Lý gia có lẽ nàng đã bị đông cứng mất rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận