Những cơn mưa đầu thu cứ rơi dai dẳng ở thành Dương Châu mấy hôm nay, bầu trời buổi đêm chỉ có một vầng trăng lạnh treo trên cao.
Mộc Cảnh Thanh đi đến thư phòng Mộc Thành Tiết thì trông thấy phụ vương đứng một mình nơi cửa sổ mà xuất thần, biểu tình ngưng trọng khiến cậu vô thức hạ nhẹ giọng: "Phụ vương, ba thị tộc kia đồng ý thu binh giảng hoà. Bá phụ hỏi người nên xử lý Đao gia và Cao gia đã khởi xướng lần nội loạn này như thế nào?"
Mộc Thành Tiết không trả lời. Trong tay ông đang cầm hai phong thư, trong đó có một phong đến từ Quảng Lăng Vương lúc họ mới rời khỏi Trường An. Ông vốn tưởng rằng bên trong sẽ là binh phù hoặc lệnh bài này nọ, không ngờ chỉ có vài đoạn công văn, tất nhiên ông hiểu rõ những điều mà quốc sử ghi lại cùng với luật pháp đương triều ghi trong đó. Bây giờ nhớ lại mọi chuyện mới cảm thấy ghê người. Ban đầu ông còn không muốn tin tưởng, cảm thấy Quảng Lăng Vương có thể có mưu tính khác.
Mãi cho đến khi phong thư thứ hai được gửi đến từ Trường An, là thư mà A Niệm tự tay viết, tuy rằng chữ viết qua loa nhưng nội dung trong thư lại cùng với suy nghĩ của Quảng Lăng Vương không mưu mà hợp. Đến đây thì ông mới vỡ lẽ, người huynh trưởng mình tín nhiệm nhất bao nhiêu lâu nay lại luôn rắp tâm hại người. Ông rất muốn hai mặt một lời nhưng Mộc Thành Hiếu bí mật mưu đồ đã nhiều năm, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhận tội.
Thật ra ông rất muốn biết, đây là chủ ý của một mình Mộc Thành Hiếu hay là của toàn bộ Mộc gia, A tẩu và mấy đứa cháu có biết hay không? Nhưng trong thư, A Niệm luôn mãi dặn dò ông đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên bây giờ ông chỉ có thể nhẫn.
"Phụ vương?" Mộc Cảnh Thanh lại gọi một tiếng.
"Không có gì, chúng ta đi ra đại sảnh trước đi." Mộc Thành Tiết ổn định lại tâm tình, tạm thời đè ép những chuyện này xuống.
Khi đoàn người Thôi thị trở lại Nam Chiếu thì trận nội loạn đã được bình ổn, cũng đã có kết quả xử lý. Mọi chuyện giống như kiếp trước, Đao thị cùng Cao thị bị tước binh quyền, giam trong nhà, hai thị tộc kia thay phiên phái binh lính trông coi.
Lúc trên đường, Thôi thị vẫn luôn thư từ qua lại với Mộc Thành Tiết, cũng đưa cho Gia Nhu xem nội dung trong thư. Ngày ấy, Gia Nhu vội vàng hồi phủ, tránh Thuận Nương rồi đem những gì mình biết đều nói cho Thôi thị. Thôi thị cảm thấy sự việc quan trọng nên tất nhiên không ngồi yên, lập tức ra lệnh cho trên dưới trong phủ thu dọn đồ đạc, cả nhà nhanh chóng trở về.
Đi đường hơn một tháng, bất tri bất giác đã vào thu.
Về đến nhà, Thôi thị lập tức đi tìm Mộc Thành Tiết, hai người nói chuyện suốt một đêm. Tuy mối quan hệ vợ chồng của họ lãnh đạm nhưng gặp phải chuyện lớn thì cả hai vẫn có thể cùng nhau tiến thoái. Mộc Thành Tiết giao mọi chuyện trong nội trạch cho Thôi thị xử lý, những lúc thế này, ông không muốn phải phân tâm vì Liễu thị.
Liễu thị vẫn chưa hay biết gì, lôi kéo Thuận Nương hỏi thăm về chuyến đi Trường An lần này. Thuận Nương tức tưởi kể lại mọi chuyện: "Con tất nhiên là không cam lòng bèn dựa theo địa chỉ mẹ đưa trong túi gấm, tìm đến đó lại không thấy bất cứ ai, chỉ có thể để lại một tờ giấy. Sau này mẫu phi vội vã trở về đây, con không có cơ hội đến đó nữa."
Liễu thị nghĩ nơi đó là địa chỉ mà người trong miếu Thành Hoàng đưa cho nàng, theo lý thì không nên như vậy. Thế nhưng vị kia là người chức cao quyền trọng, có lẽ có vài chỗ ở khác nhau, địa chỉ đó chỉ là một trong số những căn nhà của người kia, Thuận Nương không gặp cũng bình thường. Cho dù người đó có gặp Thuận Nương, biết rõ bọn họ cầu giúp đỡ những chuyện như thế này nên chắc cũng không muốn ra tay tương trợ. Liễu thị liền an ủi Thuận Nương: "Thân phận con cùng lang quân Thôi gia kia quả thật không xứng, chúng ta cứ kiên nhẫn tìm một đối tượng khác là được. Còn con nữa, sao ánh mắt lại cao quá vậy chứ? Nếu Vương phi đã đưa danh sách thì con từ trong đó chọn ra một người tốt nhất là được rồi."
Liễu thị và Thuận Nương tư tưởng lớn không gặp nhau. Thuận Nương muốn chọn người mà mình thích, cho dù phải làm thiếp cũng không sao. Liễu thị lại cảm thấy tình yêu có hay không không quan trọng, quan trọng là phải làm chính thê. Hai mẹ con còn đang nói chuyện với nhau, A Thường đã mang theo vài người đến, nói với Liễu thị: "Liễu phu nhân, Vương phi mời ngài qua đó một chuyến."
Liễu thị cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trước đây, khi mời nàng qua đều chỉ phái một tỳ nữ bình thường đến truyền lời, làm gì có chuyện phải tự thân A Thường xuất mã. Huống chi phía sau bà ấy còn có mấy người vú già cao to, bộ dáng như muốn kéo nàng đi hưng sư vấn tội vậy.
Liễu thị vốn chột dạ nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, hỏi: "Không biết Vương phi cho gọi ta là có chuyện gì?"
"Liễu phu nhân cứ đi sẽ biết." A Thường nghiêng người làm một động tác mời, Thuận Nương cũng thấy không thích hợp vội kéo cánh tay Liễu thị, nói: "Ta đi cùng phu nhân qua đó."
A Thường duỗi tay ra chặn nàng lại, gương mặt nghiêm túc: "Tam tiểu thư cứ ở lại trong phòng thôi, Vương phi chỉ cho gọi một mình Liễu phu nhân."
Thuận Nương không rõ nguyên do nhưng Liễu thị lại nảy lên cảnh giác trong lòng, hay là chuyện nàng làm đã bị Thôi thị phát hiện? Nhưng theo lý mà nói thì không nên như vậy, rõ ràng vị kia đã xử lý mọi chuyện thoả đáng, ngay cả Vương gia cũng giấu được mà, sao Thôi thị có thể phát hiện ra manh mối nào được chứ?
Liễu thị lo sợ bất an đi theo A Thường đến viện của Thôi thị, sau khi A Thường mang người tới liền lui ra ngoài. Trong chính sảnh, ngoại trừ Liễu thị cũng chỉ có hai người là Thôi thị và Gia Nhu. Nàng ta hành lễ, hỏi: "Không biết Vương phi cho gọi tiện thiếp đến là có chuyện gì quan trọng?"
"Chiêu Chiêu, con nói đi." Thôi thị nhìn về phía Gia Nhu.
Gia Nhu bèn đứng lên, đi đến trước mặt Liễu thị, chậm rãi nói: "Liễu phu nhân năm đó vốn là con gái nhà quan, bởi vì liên lụy vào vụ án của Đại trưởng Công chúa Duyên Quang mà cả gia tộc đều bị phán tội, tất cả bị giáng làm nô. Sau này, ngươi trở thành gia kỹ của Lĩnh Nam tiết độ sứ Tằng Ứng Hiền, lại bị Tằng Ứng Hiền tặng cho phụ vương ta, ta nói có đúng không?"
Liễu thị gật gật đầu.
Gia Nhu lại nói tiếp: "Mười mấy năm nay, ngươi cũng an phận ngốc tại ngoại trạch, không mang ý tưởng nào không nên. Mãi cho đến khi Tằng Ứng Hiền bỗng nhiên cho người tìm ngươi. Ông ta nói có biện pháp để ngươi tiến vào phủ Vân Nam Vương, trải qua những tháng ngày cẩm y ngọc thực, với điều kiện là sau này ngươi phải trở thành tai mắt của ông ta, đúng không?"
Liễu thị nghe xong thì sắc mặt tái mét, lập tức quỳ sụp xuống: "Vương phi, tiện thiếp không biết ngài nghe tin này từ đâu, thật là oan cho tiện thiếp!"
Gia Nhu cười cười: "Ngươi đừng vội kêu oan. Lần đi Trường An này, mẫu phi đã mời đại phu nhi khoa giỏi nhất chẩn trị cho Cảnh Hiên. Đại phu nói thằng bé đã ốm yếu từ trong bụng mẹ, nếu sinh ra đứa bé có bệnh này thì người mẹ không có cách nào sống sót. Ngươi giải thích thế nào đây?"
Liễu thị không ngờ đại phu Trường An lại lợi hại như vậy, trên trán bắt đầu tứa ra mồ hôi: "Có lẽ chỉ là bệnh trạng tương tự thôi, đại phu kia cũng chỉ phỏng đoán như vậy…. Không thể chỉ bằng điều này mà đã định tội tiện thiếp được?"
"Phu nhân nói cũng có đạo lý." Gia Nhu hướng ra ngoài kêu một tiếng, "Ngọc Hồ, mang người đó vào đây."
Ngọc Hồ theo lệnh bảo gia đinh lôi một nhà sư tiến vào. Liễu thị vừa trông thấy hắn thì cả người đều ngã ngồi trên mặt đất. Đúng là người ở miếu Thành Hoàng đã liên lạc cùng nàng! Mặt mũi hắn bị đánh bầm dập, hơi thở thoi thóp, nói: "Vân Nam Vương đã biết hết tất cả…. Mười ngày trước ông ấy đã bắt được ta, ngày ngày dụng hình bức cung…. Ta đã khai ra rồi, ngươi hãy tự giải quyết cho tốt."
Gia Nhu lệnh cho gia đinh giải người đi, lưu hắn ta lại vẫn còn hữu dụng.
Môi Liễu thị run rẩy, cảm giác như bị sét đánh trúng. Mười ngày trước Mộc Thành Tiết đã biết được chân tướng nhưng ông vẫn ẩn nhẫn không phát tác! Lúc này, nàng mới ý thức được mọi chuyện không xong, lập tức bò đến chỗ Thôi thị đang ngồi trên giường, bắt lấy váy của bà, cầu xin: "Vương phi, cầu mong Vương phi tha cho tiện thiếp. Tiện thiếp làm vậy, tất cả đều là vì Thuận Nương! Cảnh Hiên thật sự không phải là con ruột của Vương gia nhưng Thuận Nương đích xác là cốt nhục của ngài ấy! Vương phi…."
Thôi thị rút làn váy về: "Ngươi thật to gan! Dám lẫn lộn huyết thống Vương phủ, giúp đỡ người ngoài tính kế hại Vương gia, bây giờ lại còn mặt mũi cầu tình với ta? Nếu ngươi muốn Thuận Nương không xảy ra chuyện gì thì phải thành thật trả lời câu hỏi của ta. Chuyện xảy ra ở hội đua thuyền, ngươi có biết không?"
Liễu thị lập tức lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói cũng đang phát run: "Chuyện đó tiện thiếp không biết một chút gì cả! Kinh triệu doãn chỉ sắp xếp cho tiện thiếp vào Vương phủ rồi phân phó tiện thiếp báo cáo định kỳ những chuyện xảy ra trong Vương phủ cho nhà sư kia, tiện thiếp không có làm chuyện gì thương thiên hại lý cả! Lời của tiện thiếp chính xác mười phần, nếu có nửa câu giả dối nguyện bị thiên lôi đánh xuống!" Nói xong, cả người nàng ta đều quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật.
Chuyện đã tới nước này mà lại không thẳng thắn, chỉ sợ nàng không sống được lâu.
Gia Nhu liếc mắt nhìn Thôi thị một cái, xem ra, Liễu thị thật sự không biết chuyện của bá phụ. Nếu nàng ta biết thì trong lúc này sẽ không giấu dùm ông ấy. Tằng Ứng Hiền dùng hai quân cờ không biết nhau chính là nếu một trong hai bị phát hiện sẽ có thể giữ lại được một quân. Hơn nữa, bá phụ trước nay làm người luôn cẩn thận, sẽ không dễ dàng lưu lại nhược điểm. Lần này cũng may nàng vừa lúc gặp tên kia ở chợ Đông nên mới biết được.
Thôi thị lệnh cho A Thường giải Liễu thị tới sương phòng bên cạnh coi chừng, Gia Nhu bèn nói với bà: "Mẫu phi, chúng ta phải xử trí Liễu phu nhân và Cảnh Hiên làm sao đây?"
Thôi thị suy nghĩ một hồi, nói: "Ta vốn muốn mang Cảnh Hiên đến một hộ gia đình thường dân cho họ nuôi, cấp cho một số tiền, nói với bên ngoài là nó bị chết non. Còn Liễu thị thì nói sinh bệnh nặng, phải đến ngoại trạch tĩnh dưỡng, ngầm đuổi nàng ta đi. Nhưng nếu làm vậy thì người khác rất dễ phát hiện, trước tiên chỉ có thể lưu bọn họ lại trong phủ."
Gia Nhu biết mẹ mình làm vậy đã là nhẹ tay, nếu đổi thành chủ mẫu nhà khác, Liễu thị có lẽ đã không còn sống. Sau khi quyết định, Thôi thị lệnh cho A Thường báo với Thuận Nương một tiếng, không có ý giấu nàng. Những chuyện như thế này mà ở cùng một mái hiên, muốn giấu cũng chẳng lừa được bao lâu.
Qua một lát, Thuận Nương khóc lóc chạy tới, quỳ gối trước mặt Thôi thị cầu tình cho Liễu thị.
"Mẫu phi, Liễu phu nhân nhất định là hồ đồ trong phút chốc mới có thể phạm lỗi lầm lớn như vậy, cầu xin người hãy cho nàng ấy một cơ hội đi ạ!" Nàng khóc đến thương tâm, không ngừng dập đầu cùng Thôi thị. Từ nhỏ nàng đã cùng Liễu thị sống nương tựa lẫn nhau nhưng Liễu thị đều hoàn toàn giấu nàng. Sau khi biết được, nàng cũng rất khiếp sợ, lại không biết phải nên làm thế nào.
Thôi thị nhíu mày nói: "Ngươi đứng lên trước đi rồi nói."
"Nếu mẫu phi không đáp ứng, Thuận Nương sẽ không đứng dậy." Thuận Nương cố chấp. Lúc này mà nàng không cố gắng vãn hồi, đợi đến khi mẹ bị đuổi đi, chỉ còn lại một mình nàng thế đơn lực mỏng, làm sao mà sống nổi qua ngày?
Có vài lời Thôi thị không tiện nói rõ ràng, Gia Nhu bèn lên tiếng: "Thuận Nương, mẫu phi xử lý như vậy là đã nhẹ lắm rồi. Cái sai của phu nhân ngươi không phải là nhỏ. May mắn chúng ta phát hiện sớm, phụ vương trước giờ lại công trực liêm chính mới không bị người ta bắt lấy nhược điểm. Ngươi có biết, nếu bị bọn họ bắt lấy sai lầm của phụ vương sẽ là hậu quả gì không? Toàn bộ phủ Vân Nam Vương đều phải sụp đổ! Mẫu phi chỉ tạm thời giam nàng ta lại, vẫn chưa làm gì. Lúc này ngươi phải nên biết nặng biết nhẹ."
Thuận Nương lau khô nước mắt, không hề nói thêm gì nữa. Nếu nàng vẫn còn khóc nháo cũng sẽ không có kết quả gì tốt, phụ vương vẫn luôn đứng về phía Thôi thị. Chỉ trách lần này mẹ đã phạm lỗi quá lớn, vậy mà dám giúp người ngoài tính kế phụ vương. Theo tính tình của ông ấy nhất định sẽ không chứa nổi mẹ, chỉ cầu giữ được tánh mạng đã xem như không tồi rồi.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy quá mê man, không biết sau này nên làm gì, nếu gặp chuyện phải nên tìm ai thương lượng đây.
Bên ngoài nhìn như mọi chuyện đã lắng xuống, Mộc Thành Tiết thượng tấu với triều đình, thuật lại rõ ràng chi tiết trận nội loạn lần này cùng với kết quả. Triều đình phong thưởng cho người có công, còn khao tiệc chúng tướng sĩ đã tham dự cuộc bình loạn lần này. Thoạt nhìn, Mộc thị và Điền thị là những người đạt được lợi ích cuối cùng.
Cùng đến với hoạn quan triều đình còn có người của Lý gia, nói đã xem ngày lành vào năm tới phải đến sau tháng ba. Mà ngày mười sáu tháng chạp năm nay thích hợp gả cưới. Thôi thị cảm thấy chọn ngày đó có hơi vội vàng, bà vẫn còn luyến tiếc Gia Nhu.
Thế nhưng Mộc Thành Tiết vì muốn tránh đêm dài lắm mộng nên gật đầu cái rụp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận