Gia Nhu tránh bên cửa sổ, chờ Ngu Bắc Huyền đi khỏi. Nàng nhìn thấy có hai người xuất hiện trước mặt Ngu Bắc Huyền, hai bên đang chào hỏi nhau. Gia Nhu nhận ra một trong hai người kia chính là Kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền. Tên này háo sắc thành tánh, kiếp trước khi hắn đến Thái Châu, ánh mắt luôn cố ý vô tình dừng trên người nàng. Nàng nói với Ngu Bắc Huyền chuyện đó, hắn cũng rất bực bội, còn đem nàng giấu đi, mãi cho đến khi Tằng Ứng Hiền rời khỏi nơi đó mới thôi.
Ngu Bắc Huyền ít khi nào nói chuyện chính sự cùng nàng, hoặc là những mối quan hệ lui tới của hắn, sau này khi chiến sự nổi lên, hắn cũng bắt nàng ngoan ngoãn ở lại Thái Châu. Là chính nàng lo lắng cho an nguy của hắn nên mới đi theo trong quân, chăm sóc chiếu cố cho hắn.
Hai người bọn họ hẳn đã quen biết nhau từ lâu, Tằng Ứng Hiền là người của Thư Vương, vậy thế lực sau lưng Ngu Bắc Huyền chính là Thư Vương, điểm này rất dễ để đoán ra. Không thể nghi ngờ năng lực bản thân của Ngu Bắc Huyền khi hắn còn trẻ mà đã có thể khiến Hoài Tây phát triển lớn mạnh, tuy nhiên cũng phải tính cả chỗ dựa lớn sau lưng này nữa. Chỉ là cái người đứng bên cạnh Tằng Ứng Hiền kia…. Hình như Gia Nhu cũng đã từng gặp hắn ở đâu đó rồi nhưng mà ấn tượng rất mơ hồ, như thế nào cũng nhớ không ra.
Thế nhưng trực giác lại nói cho nàng, người này rất quan trọng.
Bọn họ đang đi vào quán rượu bên cạnh, Gia Nhu nhẹ nhàng thở ra một cái, đồng thời trong lòng nàng lại nảy sinh một ý tưởng lớn mật.
Chờ đến khi tú nương ôm một đống lớn vải dệt trở lại thì đã phát hiện bên trong phòng rỗng tuếch, chẳng còn ai.
Trong quán rượu bên cạnh, Ngu Bắc Huyền và Tằng Ứng Hiền đã đi đến nhã gian ngồi xuống, gọi mấy vò rượu cùng một ít đồ nhắm. Tuy quán rượu này ở giữa phố xá sầm uất nhưng quy mô cũng không lớn, khách khứa không nhiều, rất tiện để bàn công việc. Tằng Ứng Hiền chắp tay, nói: “Vẫn chưa chúc mừng sứ quân, ngài cùng Trường Bình quận chúa thật đúng là một đôi giai ngẫu, khiến người khác hâm mộ không thôi. Tương lai nếu ngài được tấn chức vẫn mong ngài nhớ đến mỗ mà dìu dắt, trước mặt Thư Vương cũng thỉnh ngài nói tốt thêm vài câu.”
Ngu Bắc Huyền trả lời: “Kinh triệu doãn là quan lớn tam phẩm, chưởng quản toàn bộ Trường An, sao lại cần một Tiết độ sứ nho nhỏ như ngu mỗ đây dìu dắt chứ? Ai cũng biết ngài là phụ tá đắc lực của Thư Vương, là ngu mỗ thỉnh ngài giúp đỡ nhiều hơn mới đúng.”
Lời này nói ra khiến lòng Tằng Ứng Hiền cảm thấy thật dễ chịu, tự mình rót đầy rượu cho Ngu Bắc Huyền. Ngu Bắc Huyền nhìn về phía người đang ngồi phía sau Tằng Ứng Hiền, hỏi: “Không biết vị này chính là….?” Sau khi vào đây thì Tằng Ứng Hiền vẫn không giới thiệu, mà người kia cũng chẳng nói gì.
Lúc này Tằng Ứng Hiền mới nhớ lại, cười nói: “ Đây là một bằng hữu của ta vừa từ phía nam tới, không phải là người trong quan trường, vừa vặn gặp nhau hôm nay, lại vừa lúc hạnh ngộ sứ quân. Hắn rất ít nói nên thỉnh sứ quân thứ lỗi.”
Người nọ cung kính mà gật đầu, tuy Ngu Bắc Huyền trên mặt tỏ vẻ không để ý nhưng lại âm thầm đánh giá hắn ta, trông không giống như nhân sĩ Trung nguyên. Không mở miệng nói chuyện có lẽ để tránh cho lộ khẩu âm. Tên họ không báo, xem ra là quan hệ bí mật. Tằng Ứng Hiền không hổ là hồ ly đa mưu túc trí, Trường An là một nơi phức tạp hay lục đục đụng chạm nhau, rất khó để quản lý. Trước khi ông ta nắm giữ chức này thì Kinh triệu doãn mười năm thay chín người, vậy mà bây giờ ông ta lại có thể vững vàng ngồi trên cái ghế đó, thuận lợi nơi nơi.
Lúc này có người bước vào, ở bên tai người nọ nói thầm mấy câu, Ngu Bắc Huyền lập tức nghe ra là khẩu âm Nam Chiếu. Vẻ mặt hắn bình tĩnh tiếp tục uống rượu, người nọ nói hai câu với Tằng Ứng Hiền, Tằng Ứng Hiền liền bảo: “Ngươi mau đi đi.”
Người nọ cáo từ rời đi, Tằng Ứng Hiền nói với Ngu Bắc Huyền: "Hắn có một vài chuyện cần phải xử lý, không cần để ý tới hắn. Nào, chúng ta uống tiếp, hôm nay không say không về!"
Khi cả hai đang uống được một lúc thì Thường Sơn đi vào, thấp giọng nói với Ngu Bắc Huyền vài câu. Ngu Bắc Huyền nhíu mày, lập tức đứng dậy nói: "Kinh triệu doãn cứ uống tiếp nhé, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Gia Nhu vòng đến mặt sau của quán rượu, ngửa đầu nhìn thì không biết bọn họ đang ở trong nhã gian nào. Lầu một có một cái thang đơn giản, có thể leo lên đến lan can lầu hai, chắc là hay được dùng lúc quét dọn. Lan can chỉ có vài tấm ván gỗ, chắc có thể chịu đựng được trọng lượng của nàng. Hôm nay, nàng vốn vận nam trang khi xuất phủ, chỉ cần quẹt vài vết bẩn lên mặt, mang theo thùng nước và một miếng vải lau chùi theo bên cạnh. Nhỡ mà bị phát hiện thì cũng có thể lừa gạt cho qua. Nàng leo lên cái thang bò hướng lên trên, cái thang run kẽo cà kẽo kẹt, coi bộ không ổn lắm.
Gia Nhu căng cả da đầu, tận lực nhẹ tay nhẹ chân. Nàng vẫn luôn cố nhớ lại xem người nọ là ai nhưng lại quá mơ hồ, nhất định hắn là một nhân vật quan trọng mà nàng đã vô tình xem nhẹ, thế cho nên nàng cần phải tìm hiểu càng nhiều càng tốt.
Lan can lầu hai đã ở ngay trước mắt, bỗng nhiên một cửa sổ bên cạnh mở ra khiến nàng không phòng bị mà mắt đối mắt cùng với người bên trong cửa sổ. Trong lúc kinh ngạc, một bàn tay to bất ngờ vươn tới, bắt lấy sau cổ áo nàng rồi kéo nàng vào trong cửa sổ.
Nàng ngã vào lồng ngực người kia, một luồng hơi thở quen thuộc đánh úp lại.
"Ngu…." Gia Nhu vừa mở miệng đã bị hắn chặn lại. Bên dưới cửa sổ có tiếng bước chân hỗn độn, nếu chậm chút nữa rất có thể nàng đã bị phát hiện. Hắn thấp giọng khiển trách bên tai nàng: "Nàng…. nha đầu này, lá gan cũng quá lớn nhỉ. Có phải nàng cho rằng bên người ta và Kinh triệu doãn không có ám vệ? Hay là nàng ỷ thân phận Quận chúa của mình, ỷ vào có ta nên cảm thấy bọn họ không làm gì được nàng?"
Gia Nhu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của hắn, nàng không khỏi nhớ đến năm đó nơi chợ buôn ngựa, con ngựa nàng đang cưỡi bỗng nhiên nổi điên đạp lung tung, nàng làm sao cũng không kiềm chế nó được. Sau đó hắn bỗng như trên trời giáng xuống mà ngồi ở phía sau nàng, hai ba chiêu liền đã thuần phục được con ngựa kia. Khi nàng quay đầu lại nhìn hắn thì hắn cũng là loại ánh mắt này, nói nàng lớn gan, mang theo ý cười và cả sự dung túng, khoảnh khắc đó đã khiến trái tim nàng rung động.
Khi nàng ném thiệp hoa nơi miếu Nguyệt lão lại vô tình ném trúng hắn thì trong lòng nàng đã nghĩ, đây chính là mối nhân duyên trời định. Đối với thiếu nữ tuổi mười lăm mà nói, một đoạn tình yêu nồng cháy đã đủ để khiến nàng choáng váng đầu óc, không màng đến bất cứ chuyện gì khác.
Chuyện xưa như khói mây, nước chảy qua cầu. Nàng đẩy hắn ra rồi đứng lên, phủi phủi xiêm y trên người, nói một cách lạnh lùng: "Đa tạ."
Chỗ này có lẽ là nơi quán dùng để trữ rượu, không gian bên trong không lớn, trên giá chỗ góc phòng bày đầy mấy vò rượu. Có vò còn mang theo hồng bao niêm yết, có vò đã trống không, mùi rượu ngập tràn trong không khí.
Ngu Bắc Huyền cười cười, hiện tại nàng đối với hắn quả thật là sợ tránh không kịp, một lòng phải làm dâu Lý gia. Ngu Bắc Huyền là người Hồ nên chưa bao giờ thèm để mắt đến mấy tên người Hán kia. Hiện tại hắn đang trong thế cưỡi hổ khó xuống, không thể không cưới Trường Bình. Thế nhưng Mộc Gia Nhu là nữ nhân của hắn, mặc kệ nàng gả chồng hay là biến thành quả phụ, tương lai chắc chắn hắn sẽ đoạt lại nàng. Lý Diệp kia là một tên ma ốm, không đáng phải bận tâm.
Hắn ngồi xuống đất, hỏi: "Nàng muốn nghe lén cái gì? Có thể trực tiếp hỏi ta."
Gia Nhu ngẫm lại thấy cũng được liền trực tiếp hỏi hắn: "Người bên cạnh Tằng Ứng Hiền kia là ai?"
Vậy mà nàng còn biết tên Tằng Ứng Hiền.
"Nàng hỏi hắn làm gì?" Ngu Bắc Huyền nhìn thấy nàng nhíu mày lại bổ sung, "Hôm nay ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nhưng mà nghe khẩu âm thì hình như là người Nam Chiếu." Hắn trưởng thành từ trong những đoàn thương hành đi khắp miền nam bắc nên rất quen thuộc với các loại khẩu âm khác nhau.
Là người Nam Chiếu! Tằng Ứng Hiền thế mà lại có lui tới với người Nam Chiếu…. Gia Nhu đi tới đi lui trong phòng, trong đầu lập tức loé một hình ảnh, rốt cuộc nhớ được nàng đã từng gặp qua kẻ đó ở nhà bá phụ! Lúc ấy nàng đang chơi trốn tìm cùng Nhị nương, trong lúc vô tình đã chạy vào thư phòng của bá phụ, thấy ông ấy nói chuyện cùng kẻ đó, sau đó bá phụ lập tức kêu hắn lui xuống.
"Có phải hắn ta có một vết bớt màu xanh trên mắt phải?" Bởi vì vết bớt này mà nàng mới có ấn tượng đối với hắn, cảm thấy hắn đóng một vai trò rất quan trọng.
Vừa rồi Ngu Bắc Huyền cũng thấy nên gật gật đầu: "Nàng đã từng gặp hắn? Nếu đã biết vì sao còn hỏi ta?"
Gia Nhu không trả lời. Ngay tại lúc này nàng có một loại suy đoán, mà suy đoán này đủ để đảo lộn những suy nghĩ của nàng từ lúc chào đời cho đến nay. Bá phụ lén lui tới cùng Tằng Ứng Hiền, chỉ sợ ngày cả cha nàng cũng không biết.
Nàng vừa dợm bước muốn đi rồi lại quay đầu nhìn Ngu Bắc Huyền chằm chằm: "Ngươi có liên quan tới chuyện của Tằng Ứng Hiền không?" Nếu hắn là người của Tằng Ứng Hiền thì không nên giúp nàng mới phải.
Ngu Bắc Huyền đứng dậy, cả cơ thể cao to như núi đè ép trước mặt nàng: "Ta không biết Tằng Ứng Hiền đang định làm gì, tất nhiên sẽ không thông đồng làm bậy cùng hắn. Trước tiên nàng cứ ở trong này, đừng có lộn xộn, lát nữa ta sẽ kêu Thường Sơn mang nàng rời khỏi đây." Hắn nói xong liền tiện tay chọn một bầu rượu, không đợi Gia Nhu trả lời liền mở cửa bước ra ngoài.
Hắn trở lại nhã gian, tự mình rót đầy rượu cho Tằng Ứng Hiền: "Xin lỗi, đã để ngài phải đợi lâu. Loại rượu vừa rồi không ngon, ta đã tự mình đi chọn một vò khác. Vò này lâu năm hơn, uống mới đủ mạnh."
"Đã nghe qua sứ quân tửu lượng kinh người, xem ra cũng hiểu rất nhiều về rượu. Hôm nay ta liền cố gắng học hỏi một phen." Tằng Ứng Hiền cười nói, chạm cốc cùng Ngu Bắc Huyền.
Gia Nhu ngồi một mình tại chỗ cũ, đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Chẳng biết lời Ngu Bắc Huyền nói là thật hay giả nữa, bây giờ nàng không còn cách nào tin tưởng được hắn, cho dù hắn muốn làm gì không lẽ còn phải thừa nhận với nàng sao? Điều khiến nàng khó có thể tiếp thu chính là bá phụ có lẽ đã phản bội bọn họ.
Trước đây, khi xảy ra bất cứ vấn đề gì thì bá phụ vẫn luôn kiên định đứng bên cạnh phụ vương, chuyện lớn chuyện nhỏ nào phụ vương cũng đều thương lượng cùng bá phụ. Ông ấy luôn là một vị trưởng bối hoà ái dễ gần, đối xử rất tốt với tiểu bối, hầu như không có bất cứ một sơ hở nào. Một người như thế mà lại âm thầm lui tới với thế lực trong triều. Chẳng lẽ ông ta chính là người chủ mưu phía sau tai nạn xảy ra ở hội đua thuyền?
Đến bây giờ Gia Nhu cũng không dám tin, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh lẽo. Cuộc sống này có rất nhiều chuyện mà phải thật sự quay đầu nhìn lại mới có thể biết được mình đã bỏ lỡ những gì.
Thường Sơn rất nhanh đã tới nơi, mang theo một cái áo choàng có mũ cho nàng khoác vào, để nàng giả làm hộ vệ theo hắn xuống lầu, hắn lại tự mình đưa nàng đến bố trang bên cạnh, trước khi đi hắn dặn dò Gia Nhu: "Sau này Quận chúa không nên mạo hiểm như vậy nữa. Những kẻ đó còn đáng sợ hơn so với Quận chúa nghĩ, may mắn lần này là sứ quân ra tay, nếu không cũng khó mà nói được."
Lời này của Thường Sơn nghe rất quen thuộc, giống như khi ở Nam Chiếu nàng đã từng nói qua. Cho dù Ngu Bắc Huyền có như thế nào đi nữa thì Thường Sơn vẫn thành thật ôn hoà giống như đời trước, luôn trung thành và tận tâm. Lúc ấy Gia Nhu chỉ nóng lòng muốn biết rõ thân phận của người kia nên cũng không đắn đo suy nghĩ nhiều, bây giờ mới cảm thấy quả thật mình đã lỗ mãng, Tằng Ứng Hiền có bao nhiêu nguy hiểm nàng lại không biết. Trong tiềm thức cảm thấy có Ngu Bắc Huyền ở đó liền không còn sợ hãi.
Đời trước, bất kể nàng và Trường Bình có gây gỗ dữ dội đến đâu thì vẫn luôn có hắn yên lặng giải quyết mọi hậu quả.
Nàng lại một lần nữa cảm khái, thói quen của con người quả thật là đáng sợ.
Từ biệt Thường Sơn, Gia Nhu lau sạch mặt mình rồi bình tĩnh đi lên lầu. Lúc này Thuận Nương đã trở lại, đang ở trong phòng chờ nàng: "Quận chúa người đã đi đâu vậy? Ta còn cho tùy tùng tìm người khắp nơi."
"Cách vách có người đang chơi cờ tào cáo(*), ta nhất thời hứng thú nên qua đó xem. Ta đã chọn xong rồi, chúng ta trở về thôi." Gia Nhu tiện tay cầm một khúc vải, xuống lầu trả tiền. Vẻ mặt nàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, nghĩ nhất định phải nhanh chóng báo cho cha mới được.
Thuận Nương yên lặng đi theo sau Gia Nhu. Nàng đã đến nơi đó nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ có thể để lại một tờ giấy, không biết nó có tác dụng hay không nữa.
(*)Cờ tào cáo (backgammon): là một trong những board game (trò chơi dạng bàn cờ) cổ nhất cho hai người chơi, trong đó những quân được di chuyển theo số xúc xắc. Người chơi chiến thắng bằng cách di chuyển tất cả các quân về phía mình. Mặc dù sự may mắn trong trò chơi rất quan trọng nhưng trò chơi cũng có nhiều chiến thuật. Với mỗi lượt đi theo số xúc xắc, người chơi phải lựa chọn những cách đi hợp lý. Giống như cờ vua, backgammon cũng được nhiều nhà khoa học máy tính quan tâm nghiên cứu. Những nghiên cứu đang phát triển các phần mềm backgammon để đánh bại bất cứ người chơi nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận