Lý Diệp vẫn đứng cạnh cửa hông, mãi cho đến khi bóng dáng Gia Nhu biến mất chàng mới xoay người. Nơi khúc quanh có ai đó ló đầu ra rồi lại nhanh chóng rụt trở về, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng biến mất nơi ngõ nhỏ.
Chàng bình tĩnh lên xe ngựa, lúc này Phượng Tiêu mới bước ra và nói: "Lang quân, hình như là người của Lý gia?"
Lý Diệp lên tiếng đáp phải. Phụ thân đang muốn tóm lấy nhược điểm của chàng, rất muốn biết Quận chúa Li Châu quan trọng như thế nào, nếu không ông ấy sẽ không lấy điều kiện chàng phải tham gia khoa cử, nhập sĩ cùng việc trở về nhà để trao đổi với cuộc hôn nhân này. Chàng vén rèm lên, ngồi trên xe xem một quyển tấu chương, ánh mắt vừa rồi của nàng rõ ràng biết đây là cái gì. Cố tình lộ ra sơ hở trước mặt nàng, Lý Diệp cũng không biết nàng sẽ nghĩ gì, nhưng dù sao chỉ cần nàng có thể nhớ đến mình là tốt rồi.
Phượng Tiêu giục ngựa lên đường, xe ngựa màu đen chậm rãi rời khỏi con ngõ nhỏ. Phượng Tiêu nhịn không được, bèn hỏi: "Lang quân thật sự muốn khảo thí nhập sĩ? Thật ra, chỉ cần sự đề cử của Quảng Lăng Vương thì ngài muốn…."
"Đây là chuyện riêng của gia đình ta, vẫn không nên liên lụy đến Quảng Lăng Vương thì tốt hơn." Lý Diệp nói, "Ngươi cũng đừng có lắm miệng, chỉ cần nói ta ra ngoài giải sầu là được rồi, miễn cho ngài ấy lại nhúng tay vào." Phụ thân muốn thử chàng, có ý định khống chế cuộc sống của chàng để chàng phải trở thành cây đại thụ sống nhờ vào đất đai Lý gia. Thế nhưng chàng tuyệt đối không muốn làm một con rối mặc người sắp đặt.
Từ trước đến nay, chàng chẳng nặng lòng với chốn quan trường, lại càng không có ý định vì lòng riêng của phụ thân mà đi tranh quyền đoạt lợi. Đi theo Quảng Lăng Vương chỉ vì chàng muốn hoàn thành di nguyện của ân sư, tận lực giữ được Thái tử, bảo vệ giang sơn.
Nếu Thư Vương lên làm vua, đất nước này không biết sẽ đi về đâu. Hiện giờ đã là thuận theo thì sống, nghịch hẳn phải chết. Nếu có một ngày ông ta lên ngôi cửu ngũ, triều đình sẽ biến thành thiên hạ của những tên tiểu nhân luôn a dua nịnh hót, khó có thể gặp lại ánh mặt trời.
Mà chàng cùng Quảng Lăng Vương đang đấu tranh cho nguồn sáng đó, thậm chí vì nó mà có thể trả giá bằng sinh mạng của chính mình.
Chàng có thể thi khoa cử, có thể nhập sĩ làm quan nhưng con đường sau này phải đi như thế nào, hoàn toàn sẽ do chính chàng làm chủ.
*
Sau khi chia tay Lý Diệp, Gia Nhu trở về liền lấy món đồ đang giấu trong ống tay áo mà Lý Diệp đã đưa ra xem. Đó là một con dấu bằng ngọc, lớn cỡ chiều dài nửa ngón tay, dưới đáy khắc một chữ "Tiết" theo lối chữ lệ. Đây là tên tự của hắn sao? Chỉ là một con dấu rất bình thường, vì sao hắn lại luôn mang theo bên người vậy chứ?
Ngọc Hồ che miệng cười: "Vừa rồi trông bộ dáng lúc Lý lang quân tặng đồ cho Quận chúa thật trịnh trọng, chắc có lẽ là thứ gì đó rất quan trọng chăng? Quận chúa, ngài nói xem, Lý lang quân với tư thế oai hùng xuất chúng như vậy, không có chút nào ốm yếu bệnh tật mà sao người ta đồn thổi ghê vậy?"
Gia Nhu chỉ yên lặng cầm con dấu bằng ngọc. Người này dường như đang cất giấu rất nhiều bí mật, từ lúc trước bỗng nhiên xuất hiện ở Nam Chiếu, đến chuyện cố ý tỏ ra bệnh tật rồi lại đến hôm nay nàng vô tình nhìn thấy những tấu chương kia. Hắn ta tựa như một quyển sách mà nàng chưa bao giờ được đọc, có lẽ sau này cần phải lật từng tờ từng tờ một thì nàng mới biết được nội dung quyển sách chứa những gì.
Hắn đối với nàng càng tốt thì nàng càng thêm áy náy bất an. Hắn không vì chuyện Ngu Bắc Huyền mà khó xử nàng, thậm chí còn sắp xếp để trong nhà mang đến lục lễ long trọng, tinh tế săn sóc mà an bài người chiếu cố đến nàng. Điều nàng sợ hãi nhất chính là mình không có cách nào đáp lại tình cảm của hắn, thế nên mỗi lần gặp hắn, nàng đều trốn tránh theo bản năng.
Người này quá tốt đẹp, tốt đến mức khiến nàng tự biết xấu hổ. Nàng cảm thấy bản thân mình không xứng với người ta.
Hai người đang bước lên hành lang bỗng nhìn thấy Thôi thị đi ngang qua trước mặt, xuyên qua bảo bình môn(*), định rẽ phải về viện của bà. Gia Nhu vừa định lên tiếng gọi lại thấy Thôi Thời Chiếu đuổi theo đến đó, hành lễ cùng Thôi thị.
(*)Bảo bình môn:
Thôi thị dừng bước, quay đầu lại cười hỏi: "Đại lang à, có chuyện gì sao cháu?"
Đầu mày Thôi Thời Chiếu hơi nhíu lại, hình như đang do dự điều gì đó, chốc lát sau mới đưa một tấm khăn tay cho Thôi thị. Thôi thị vừa cầm đã biết đây là đường may của Thuận Nương. Bà bình tĩnh hỏi: "Đây là sao?"
Thôi Thời Chiếu nói một cách đầy thận trọng: "Đây là do tỳ nữ của Thuận Nương cố ý nhét cho cháu, không biết đã được cô mẫu cho phép hay chưa ạ? Nếu là ý của cô mẫu chỉ sợ cháu phải phụ lòng ngài rồi. Cháu đã nói rất nhiều lần là mình chưa có ý định thành hôn. Tuổi Thuận Nương còn trẻ, xinh đẹp thanh lệ, nếu làm thiếp tất nhiên là thiệt thòi cho nàng ấy. Còn nếu đã không phải do ý của cô mẫu thì cháu xin nhờ người giúp cháu trả thứ này lại cho nàng."
"Tất nhiên không phải là ý của ta." Thôi thị vẫn cười, vừa nhận lấy khăn vừa nói: "Hôm nay ta cũng mới biết được tâm ý con bé đối với cháu, cháu đừng để việc này trong lòng, ta sẽ giải quyết."
"Đa tạ cô mẫu." Thôi Thời Chiếu lại hành lễ rồi tiêu sái rời đi.
Chờ hắn vừa đi khỏi, Thôi thị lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với A Thường: "Ngươi bảo Thuận Nương tới gặp ta."
Gia Nhu chứng kiến một màn này đã đoán được tình cảm của Thuận Nương đối với Thôi Thời Chiếu, nàng hơi bất ngờ. Kiếp trước, Thuận Nương gả cho một vị Tiết độ sứ làm tục huyền, cũng khá được sủng ái, chưa từng gặp mặt Thôi Thời Chiếu nên Gia Nhu vẫn luôn không nghĩ gì nhiều. Thế nhưng có lẽ mẹ nàng ở kiếp trước rất đau lòng khi nàng bỏ đi nên vốn không đến Trường An, Thuận Nương cũng không có khả năng gặp được biểu huynh.
Rất nhiều thứ đã thay đổi trong thầm lặng, không còn là quỹ đạo như kiếp trước nữa. Mà những thay đổi này tất nhiên sẽ sinh ra những kết quả hoàn toàn bất đồng.
Nàng kéo Ngọc Hồ đi về phía viện của Thôi thị, Ngọc Hồ hỏi: "Quận chúa, chúng ta làm gì vậy ạ?"
Gia Nhu làm một động tác im lặng, túm Ngọc Hồ đến ven tường phía Đông ngồi xổm xuống, chỉ trong chốc lát Thuận Nương đã đi vào. Nàng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt tươi cười lên tiếng: "Mẫu phi, người cho gọi con có chuyện gì ạ?"
Thôi thị ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: "Ngày ấy trong yến hội ở Thôi gia, ta muốn ngươi để ý vài người trong đó, ngươi đã vừa ý ai chưa? Nếu có hãy nói cho ta nghe một chút."
Tươi cười của Thuận Nương dần tắt: "Hôm đó bỗng nhiên xảy ra biến cố, con, con không chú ý…."
"Là không chú ý hay vốn đã không muốn nghĩ tới?" Thôi thị lôi tấm khăn ra, dằn mạnh lên mặt bàn, "Ngươi lại đối với Đại lang có tâm tư mơ ước, còn dám tặng khăn tay cho hắn. Nếu hắn nói chuyện này ra ngoài thì khuê dự của ngươi sẽ bị hủy mất, ngươi có biết không?"
Sắc mặt Thuận Nương trong thoáng chốc đã trở nên trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất. Nàng làm sao cũng không ngờ được Thôi Thời Chiếu vì cự tuyệt nàng mà giao khăn tay nàng tặng cho Thôi thị. Cảm giác khổ sở, xấu hổ và giận dữ đánh úp tới khiến nàng cắn chặt môi. Nàng có tình cảm với hắn chẳng lẽ là sai?
"Tự ngươi hãy suy nghĩ lại cho cẩn thận, chỉ bằng thân phận con vợ lẽ của ngươi, A huynh ta sẽ không thể nào đồng ý cưới ngươi làm chính thê cho Đại lang. Nếu ngươi cam nguyện làm thiếp thì đã uổng phí một phen khổ tâm của ta cùng Liễu phu nhân. Ta mang theo ngươi đến Trường An, lo lắng chỉ dạy ngươi mà ngày giờ này ngươi lại làm ra chuyện như vậy, thật đúng là khiến người khác thất vọng tột cùng." Thôi thị lắc đầu nói.
"Mẫu phi, mẫu phi ơi con biết sai rồi…." Thuận Nương đi bằng đầu gối, hốc mắt đỏ lên, "Chỉ là con thích chàng, con thật sự thích chàng….."
A Thường giận sôi máu, nói chuyện cũng không khắc chế như Thôi thị: "Tam tiểu thư hãy thứ cho ta nói một câu quá phận. Chỉ bằng một câu thích của ngài mà có thể gả được cho Đại lang quân à? Ngài mang tâm tư đó cũng không phải mới ngày một ngày hai, phải nhớ rõ thân phận của mình chứ. Có biết bao nhiêu cô nương trong Đô thành thích Đại lang quân mà có thấy ai dám làm ra chuyện khác người như vậy đâu? Sau này Tam tiểu thư còn muốn gả chồng nữa không?"
Cơ thể Thuận Nương run rẩy, chỉ cảm thấy từng câu từng chữ kia như đâm thẳng vào lòng. Bởi vì cái thân phận này mà nàng phải nén giận suốt mười mấy năm, làm một thứ nữ không tên không họ. Bởi vì cái thân phận này mà khắp nơi khắp chốn nàng đều không thể vượt qua Mộc Gia Nhu, thậm chí không thể lựa chọn người mà mình thích!
Đều cùng là con gái Vân Nam Vương, Mộc Gia Nhu có thể vẻ vang gả cho con vợ cả nhà họ Lý. Còn nàng, Thôi thị lại chỉ đưa nàng cái danh sách toàn dưa vẹo táo nứt mà bảo nàng chọn chồng, dựa vào đâu chứ!
Nàng siết chặt nắm tay, nước mắt tuôn ào ạt. Vết thương trong lòng bị xé rách càng lúc càng lớn, lớn đến độ giống như một con mãnh thú sắp nuốt chửng nàng. Nàng không muốn cuộc sống như thế này, sống mà cứ bị người giẫm đạp, không có chút tôn nghiêm nào, những ngày như vậy nàng đã chịu quá đủ rồi.
Thôi thị liếc mắt nhìn A Thường một cái, ngại bà ấy nói hơi nặng lời. Dù sao đi nữa cũng chỉ là một cô nương mười ba tuổi, ai mà không có lúc ôm tâm tư thiếu nữ hoài xuân. Chiêu Chiêu trước đây cũng đã từng phạm phải sai lầm như thế.
"Ngươi đứng lên đi. Chuyện hôm nay hãy coi như là một bài học, ta sẽ không truy cứu. Ngươi trở về tự suy ngẫm lại cho tốt." Thôi thị nói.
Thuận Nương đứng dậy từ trên mặt đất, bả vai vẫn còn rung động, khóc tấm tức, sau khi hành lễ liền bỏ chạy ra ngoài. Lúc này Thôi thị mới nói với A Thường: "Con bé chỉ là một tiểu cô nương thôi, cần gì phải nói nặng lời như thế. Da mặt nó lại mỏng, không biết sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt tới cỡ nào đây."
"Nô tỳ chỉ muốn chặt đứt vọng tưởng của nàng, không quen nhìn nàng là con thứ mà lại hay ra vẻ ta đây. Ỷ vào mình có tay nghề thêu thùa xuất sắc đi tặng đồ thêu khắp nơi, trước đây nô tỳ thấy Thế tử dùng khăn thêu của nàng nhưng vẫn không nói gì, lần này lại dám tặng cho Đại lang quân. Mất công ngài vẫn luôn dẫn nàng theo bên cạnh, dốc lòng dạy dỗ. Nô tỳ thấy nàng ta đi theo vị phu nhân kia nên cũng là loại không lên được mặt bàn."
Dưới vách tường ngoài cửa, Gia Nhu nghe A Thường nói như vậy cũng cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, thật là hổ thẹn. Những chuyện hoang đường nàng làm trước đây còn nghiêm trọng hơn so với Thuận Nương nhiều. Chẳng qua bởi vì nàng là con ruột của mẫu phi nên A Thường mới không giáo huấn nàng như vậy.
"Đi thôi." Nàng nhẹ giọng nói với Ngọc Hồ.
Hai người khom lưng, vừa mới rón ra rón rén đi về phía trước được vài bước đã thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen che khuất. A Thường đang đứng trước mặt các nàng, nở nụ cười khanh khách: "Tiểu Quận chúa nghe đủ chưa? Trời bên ngoài nóng như vậy, vào trong uống chén nước mát đi này."
Gia Nhu đứng lên, đi theo A Thường vào trong phòng. Thôi thị đang cầm ly trà, buồn cười nói: "Đã thấy con lúc ở ngoài hành lang rồi. Chiêu trò nho nhỏ này của con mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta sao. Không phải con và Nhị nương đang nói chuyện với nhau à, sao lại đến đây rồi?"
Đương nhiên Gia Nhu sẽ không thú thật mình vừa mới gặp Lý Diệp mà chỉ nói: "Biểu tỷ nói muốn đi tìm biểu huynh, con ngồi một mình trong phòng buồn quá nên mới ra ngoài một chút. Ngoài tiền viện đã xong rồi ạ?"
Thôi thị gật gật đầu, lại nói lời thấm thía: "Chiêu Chiêu, giờ con đã xem như là con dâu Lý gia, mỗi một câu nói hay hành động nào cũng phải nên chú ý đến thanh danh, không thể lại tùy hứng. Trong khoảng thời gian này con hãy chuyên tâm thêu giá y, rèn luyện nữ hồng đi thôi."
Gia Nhu vừa nghe phải thêu giá y đã cảm thấy đau đầu, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của đệ đệ khi phải đọc sách. Nàng đồng ý ngoài miệng rồi lại hỏi: "Mẫu phi có nhận được tin tức của phụ vương không?" Trận nội loạn ở Nam Chiếu hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả, điều nàng quan tâm nhất bây giờ chính là mọi chuyện có giống kiếp trước hay không. Trước khi phụ vương lên đường nàng đã nhắc nhở nhưng có lẽ ông sẽ không để bụng lời một tiểu cô nương như nàng.
"Vẫn chưa có tin gì. Nhưng còn có bá phụ con bên cạnh hỗ trợ, có lẽ sẽ áp chế được. Con nhớ nhà hả?"
Nàng đúng là nhớ nhà, không thích lưu lại Trường An. Nơi này dù sao cũng là nơi mà nàng đã bỏ mạng, thỉnh thoảng nàng vẫn hay mơ thấy cảnh tượng cuối cùng ở kiếp trước rồi tỉnh lại với mồ hôi đầy đầu. Nguyên Hoà Đế lạnh lùng, ngữ khí trào phúng của tên hoạn quan cùng với mưa xuân buốt giá, tất cả những thứ đó đã biến thành cơn ác mộng bám mãi theo nàng.
*
Thuận Nương khóc lóc chạy về phòng, ngã vào trên giường. Nàng cảm thấy rất mất mặt, trong lòng tràn đầy hận ý bèn tìm kiếm khắp nơi cái túi gấm Liễu thị đã đưa cho nàng. Xem ra, bằng khả năng của nàng đã không thể đạt được thứ nàng muốn, nàng chỉ còn túi gấm kia như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gửi gắm toàn bộ hy vọng vào nó.
Xuân Đào đi đến phía sau nàng, hỏi: "Tiểu thư đang tìm gì vậy, có muốn nô tỳ hỗ trợ không ạ?"
Thuận Nương ngừng tay đang tìm kiếm, ngồi trên giường nhìn Xuân Đào. Xuân Đào bị nàng nhìn đến mức hoảng hốt: "Sao ngài lại nhìn nô tỳ như vậy?"
Trong lời nói của A Thường vừa rồi có một câu, nói nàng mang tâm tư đó không chỉ ngày một ngày hai. Làm sao A Thường biết được tâm tư nàng? Thuận Nương lập tức nghĩ tới tỳ nữ cùng vú già bên cạnh đều là người của Thôi thị, không thể nào tin tưởng bọn họ được. Mệt nàng còn xem Xuân Đào là tâm phúc, chỉ sợ mỗi một hành động lời nói của nàng đều đã bị bẩm báo đến chỗ Thôi thị mất rồi.
Nàng lắc lắc đầu: "Ta tưởng đã làm mất bộ hoa tai bích châu mà mẫu phi ban thưởng, bây giờ nhớ lại, chắc có lẽ đã cất vào trong tráp rồi. Ngươi đi lấy một ít băng tới đây, ta hơi khát nước."
Xuân Đào lĩnh mệnh rời đi, lúc này Thuận Nương mới nhớ lại nàng đã giấu túi gấm trong vỏ gối, tháo vỏ gối rồi lấy túi gấm ra, bên trong hình như là một địa chỉ ở phụ cận chợ Đông. Có lẽ nàng cần phải đi một chuyến để xem rốt cuộc chỗ đó cất giấu huyền cơ gì.
Ngày hôm sau, Thuận Nương chủ động hẹn Gia Nhu cùng đi chợ Đông mua vải. Tuy thành Dương Châu cũng có bố trang nhưng chất lượng kiểu dáng chắc chắn đều không tốt bằng Trường An. Gia Nhu nghĩ cũng được, nàng không phải là người có thể nhàn nhã ngồi không nên lập tức đồng ý.
Các nàng xin phép Thôi thị rồi cả hai cùng ngồi lên xe ngựa xuất phủ. Gia Nhu thấy vẻ mặt Thuận Nương không có gì khác lạ, vẫn rất hưng phấn mà nhìn ngó ra ngoài cửa sổ xe ngựa khiến Gia Nhu có phần bội phục nàng ta. Hôm qua bị đả kích thật lớn mà hôm nay đã nhanh chóng vực dậy như thế, nếu không phải nàng ấy có nội tâm vô cùng mạnh mẽ thì chính là một người vô tâm vô tư. Hiển nhiên, Thuận Nương thuộc về dạng người nằm ở vế trước.
Thật ra thích một người cũng không có gì sai. Chỉ là nếu thích một người không nên thích, đó định sẵn sẽ là một đoạn nghiệt duyên.
Bố trang lớn nhất nằm ở chợ Đông có rất nhiều quý phụ nhân lui tới, tính bảo mật riêng tư cũng tương đối cao. Phía trước bố trang là bán cho bá tánh bình dân còn trên lầu chuyên môn đón tiếp khách quý. Gia Nhu tất nhiên được xem như khách quý, nàng ra tay rộng rãi nên chưởng quầy lập tức dẫn nàng lên lầu trên. Trên đây cũng được chia ra làm nhiều gian riêng biệt, mỗi gian đều đang có tiếng người trò chuyện mơ hồ truyền ra.
Bỗng nhiên Thuận Nương ôm bụng nói: "Quận chúa, bụng ta hơi khó chịu, phải đi vệ sinh. Người xem vải trước đi nhé."
"Ừ, ngươi đi đi." Gia Nhu không thèm để ý nói. Thuận Nương hỏi tú nương xem nhà xí gần nhất nằm ở đâu, sau đó vội vội vàng vàng đi xuống lầu.
Gia Nhu ngồi trong phòng, tú nương dâng nước trà rồi ân cần nói: "Ta đã tiếp đãi nhiều phu nhân tiểu thư nhưng chưa bao giờ gặp qua người có tướng mạo sang trọng xuất chúng như ngài vậy. Xin hỏi hôm nay ngài muốn chọn loại vải nào ạ? Chỗ của chúng ta cái gì cần có đều có."
Gia Nhu nghĩ nghĩ: "Loại để làm giá y…. Có không?" Nếu đã đến đây cũng không thể tay không trở về.
Tú nương lập tức hiểu rõ: "Thì ra ngài sắp đến chuyện vui, vậy ta phải nói một câu chúc mừng ngài rồi. Hôm nay ngài tới đây nhưng lại đúng lúc, cửa hàng vừa mới nhập về vải mới, không phải khoe với ngài chứ ngay cả vải dệt giá y của Quận chúa Trường Bình cũng mua từ chỗ chúng ta, chất lượng so với trong cung còn muốn tốt hơn ấy chứ."
Lời này của tú nương cũng có phần hơi ngoa, chẳng qua tin tức đứng đầu Trường An hiện nay chính là hôn sự của Trường Bình cùng Ngu Bắc Huyền. Rất nhiều cửa hàng đều lấy chiêu này làm mánh lới buôn bán mời chào khách hàng, tựa như làm vậy sẽ khiến cho lợi tức tăng lên thật nhiều.
"Vậy ngươi hãy lấy tới những loại vải tốt nhất để ta xem xem." Gia Nhu tỏ ra không tiếc tiền, tú nương nhanh chóng chạy đi lấy vải.
Gia Nhu ngồi trên sập gỗ chờ đợi, phóng mắt từ nơi này nhìn xuống trông thấy người người qua lại như thoi đưa, hầu như mỗi một cửa hàng đều chật kín hết chỗ. Có rất nhiều người với gương mặt khác biệt, vận trang phục ngoại bang, dùng tiếng Hán ngọng nghịu đang trả giá cùng chủ quầy. Nghe nói mỗi ngày ở Trường An này tiền buôn bán giao dịch lui tới lên đến mấy chục vạn mân, có thể thấy được sự thịnh vượng của nơi đây.
Đang nhìn nhìn, bỗng nhiên nàng trông thấy một thân ảnh cao lớn như hạc trong bầy gà đang đi bên dưới khiến nàng lập tức trốn đến bên cạnh cửa sổ. Sao lại có thể đụng tới y vậy?
Hình như Ngu Bắc Huyền đã phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Cũng may nàng nhanh chân nên y mới không thấy.
"Sứ quân, sao vậy ạ?" Thường Sơn vội vàng hỏi. Chợ Đông này nhiều người phức tạp, hắn vốn không ủng hộ sứ quân đến đây. Nếu có kẻ nào muốn ám sát gì đó thì sẽ rất phiền toái. Tuy số lượng ám vệ của bọn họ không ít nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc không chu toàn.
Chắc có lẽ là ảo giác? Ngu Bắc Huyền lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Nếu y mà ở ngốc một chỗ chỉ sợ sẽ lại bị Quận chúa Trường Bình vòi vĩnh đòi y dạy nàng bắn tên. Mà ngay cả cây cung nàng ấy còn cầm không được, làm gì có chuyện thật tình muốn học đâu, bất quá chỉ muốn cùng y ở chung một chỗ thôi.
Nữ nhân thật đúng là nhanh thay đổi, lúc trước cứ liên tục kêu người tới giết y, một bộ thà chết không gả, bây giờ lại nhận mệnh.
Cho dù thân phận có cao quý đi nữa thì đã sao, dưới hoàng quyền thánh chỉ, bọn họ đều chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận